Sở Hạo cảm thấy kỳ quái, đúng vậy, rất kỳ quái.
Buổi tối hôm đó, bản đồ của Thorin cùng với rương đựng thánh y của Trương Hằng đều bị nguyệt đài phân tích hoàn toàn, nguyệt tự ẩn giấu trong bản đồ, cùng với bí quyết dùng năng lượng tiểu vũ trụ để luyện hóa rương đựng thánh y, những thứ này đều hiện lên rõ như ban ngày. Kế tiếp, chiếu theo nội dung trong phim, quả nhiên pháp sư áo trắng Saruman và nữ hoàng Galadriel đều đến, Gandalf bắt đầu tiến hành hội nghị, một cuộc hội nghị về việc ngăn cản hay ủng hộ người lùn đoạt lại Lonely Mountain.
Nhưng mà thứ khiến cho Sở Hạo cảm thấy kỳ quái chính là, hội nghị đã giằng co ba ngày vẫn chưa xong, hơn nữa nhìn xu thế này có khả năng vẫn còn tiếp tục. Những người lùn vốn nên lén lút ra đi, lại do người Elf canh gác quá nghiêm ngặt mà không có cơ hội, đành ở lại chờ kết quả cuối cùng của hội nghị. Chuyện này vốn không phải là nội dung trong phim, Sở Hạo nghi ngờ là do bản thân sự tồn tại của hai tiểu đội luân hồi làm cốt truyện nguyên bản bị thay đổi, khiến cho thời gian hội nghị bị kéo dài, mà vấn đề này thì không thể can thiệp gì được nên hắn cũng đành tiếp tục ở lại chờ đợi.
Ngoài ra, các thành viên còn lại trong đội đều đã tìm đến với lĩnh vực yêu thích của bản thân, ví dụ như ba nữ sinh viên, các nàng rất ngưỡng mộ những loại hình nghệ thuật tao nhã của người Elf, do đó liền dùng kiến thức học được tại thế giới thực tế để trao đổi, vì vậy cũng liên tục được người Elf mời tham dự các buổi yến hội tiệc trà, muốn gì được nấy, vô cùng vui vẻ.
Trương Hằng hưng phấn đến mức phát cuồng, không ngừng luyện hóa rương đựng thánh y của hắn, Niệm Tịch Không thì rất hài lòng đối với cách thức trồng trọt của người Elf, ngày nào nàng cũng loanh quanh bên đống đồ ăn, những người khác cũng đều có thú vui nhàn nhã của riêng mình.
Người Elf quả đúng là chủng tộc vô cùng biết hưởng thụ, quần áo, nhà ở, ăn uống, đi lại... hầu như đều ngang với cấp độ của một số thành phố nhỏ đầu thế kỷ hai mươi, đặc biệt trên phương diện ăn uống có khi còn vượt qua, tuy rằng chỉ là rau củ và hoa quả, nhưng mà do tự tay người Elf trồng trọt vun đắp, hương vị đều tuyệt vời một cách thần kỳ. Hơn nữa, mỗi loại thực phẩm đều chứa các chất dinh dưỡng đặc biệt, trong đó có mấy chục loại đạt đến tiêu chuẩn mà Niệm Tịch Không gọi là Linh quả Linh tài, mỗi ngày nàng đều muốn ăn thật nhiều, thật nhiều...
Nếu như không nhắc đến Chủ thần và các thứ liên quan, như vậy nơi đây thật đúng là địa điểm tuyệt vời, rất thích hợp để nghỉ dưỡng...
Nhưng mà...
Hiện tại đúng là lúc mọi người đang làm nhiệm vụ trong thế giới luân hồi a, Sở Hạo bất tri bất giác nổi gân xanh, còn chưa đến mười ngày nữa Thiên Thần đội sẽ tiến vào thế giới này, thời gian tiến nhập trễ như vậy chứng tỏ thực lực tuyệt đối hơn xa Bắc Băng Châu đội, sao có thể an tâm nghỉ ngơi thư giãn được đây!
Chỉ là rất đáng tiếc, sau khi nghe Sở Hạo cảnh báo, tất cả các thành viên Bắc Băng Châu đội vẫn cứ tiếp tục vui chơi, không ai cảm thấy quá lo lắng, hơn nữa theo như thuyết pháp của Trương Hằng, dù sao đi nữa Thorin và những người lùn vẫn chưa đi khỏi Rivendell, như vậy xem như Bắc Băng Châu đội cũng bị cầm chân tại đây, thay vì lo âu một cách vô ích, chẳng thà chuyên tâm hưởng thụ đãi ngộ cho thật tốt còn hơn.
Sở Hạo cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, sau bữa tối cùng ngày, hắn rèn luyện phép thuật một lát, tiếp đó liền lên giường ngủ, hy vọng ngày mai, hội nghị chết tiệt kia sẽ chấm dứt...
( Đây là... đúng rồi, đây là mơ! Có điều càng ngày càng trở nên chân thật, hơn nữa còn một mực tiếp tục giấc mơ này... )
Mấy ngày nay, Sở Hạo cảm thấy mình đều mơ cùng một giấc mơ, chỉ có điều dù sao cũng là mơ mà thôi, sau khi tỉnh lại rất nhanh liền quên sạch sẽ, hơn nữa trong mơ cũng rất hỗn loạn và hoang đường. Nhưng mà thêm mấy ngày nữa trôi qua, cái thế giới trong mơ này càng lúc càng trở nên rõ ràng, thậm chí dần dần chính bản thân hắn cũng có thể nhận biết là mình đang ở trong mơ...
Kỳ thực không chỉ có mỗi Sở Hạo, những người còn lại cũng đều có trải nghiệm như vậy, chỉ là bọn họ tỉnh táo nhanh hơn, ví dụ như ba nữ sinh viên, các nàng mơ thấy mình biến thành côn trùng, chim bay, cùng với một con cá, ngay ngày đầu tiên đã biết là mình đang nằm mơ... Hơn nữa, ở trong mơ còn có một quầng sáng màu vàng, bên trong ánh sáng là một ông lão đầu trọc vẻ mặt từ bi, liên tục giảng giải đạo lý nhân sinh cho các nàng, nói cho các nàng biết hy sinh kiếp này là vì hạnh phúc của kiếp sau. Vì vậy, các nàng nhất định phải kính dâng tất cả, kể cả sinh mệnh cũng phải thành kính dâng hiến, có thế kiếp sau mới được bình yên hạnh phúc...
Trong bóng đêm dài dằng dặc ở đại lục Middle Earth, tại cõi hư không vô tận, một ý thức vĩ đại đang yên lặng chăm chú quan sát tất cả. Mà đúng lúc này, một bài ca cực kỳ lạnh lẽo, đen tối khủng bố bỗng nhiên vang lên, đồng thời một ý thức khác phát ra tư tưởng của mình.
- Ilúvatar, cứ tiếp tục quan sát như vậy thôi sao? Thật vất vả mới có một cơ hội, chẳng lẽ ngươi định bỏ qua?
- ...
- Lại một lần nữa xuất hiện chi nhánh của Tử sĩ đoàn... Vạn vật tin ta, không ngờ cái tổ chức đáng buồn nôn này vẫn tồn tại, xem ra năng lực của Nhân Hoàng cũng chỉ đến thế, mỗi cái tổ chức đa cấp này mà cũng không tiêu diệt được.
Ý thức vĩ đại trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng:.
- Melkor... ngươi không nên xuất hiện, thời gian thi hành án lưu vong của ngươi là vô thời hạn...
Ý thức đen tối lạnh lẽo cười phá lên, sau đó tiếp tục phát ra tư tưởng của mình:
- Dựa vào ai? Dựa vào ngài sao? Thánh nhân cao cấp Ilúvatar? Phản đồ vĩ đại?... Nếu không phải vì ngài, lúc trước làm sao có thể có chiến dịch Khai Thiên? Nếu không phải vì ngài, Hồng Hoang vẫn là của Hồng Hoang vạn tộc chúng ta! Ilúvatar vĩ đại, không lẽ hiện tại ngài còn định tiêu diệt một Thánh nhân phổ thông nhỏ bé như ta sao?
- ...
Ý thức đen tối lạnh lẽo cũng trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Tại sao lại là chúng ta? Tại sao lại là thế giới này? Chẳng lẽ chúng ta trốn chạy thục mạng, trăm phương ngàn kế tránh né, nhân nhượng tất cả vì lợi ích toàn cục, thậm chí tự hy sinh bản thân, cũng không cách nào ngăn cản được hủy diệt cuối cùng sao?
- Bởi vì Nhân Hoàng bệ hạ... Không thể không thừa nhận, Nhân Hoàng là lãnh tụ kiệt xuất nhất từ xưa đến nay, cho dù là Thế Giới, Bàn Cổ, Hồng Quân, tam đại nội vũ trụ, thậm chí là Thiên Hoàng, Đông Hoàng, Băng Hoàng... nếu nói về mức độ ảnh hưởng đối với chủng tộc của mình đều không thể so được với hắn...
- Hắn khai sáng kỷ nguyên của nhân loại, hắn tạo ra Tứ tượng ngũ hành bát quái đại trận trấn áp Hồng Hoang tứ phương vạn cực, hắn thiết lập kế hoạch cộng hưởng số mệnh, khiến cho toàn bộ đa nguyên vũ trụ đều đi theo bước chân mình, hơn nữa còn cả kế hoạch Phong Thần, thật sự là quá lớn lao, quá vĩ đại...
Trong giây lát, ý thức đen tối lạnh lẽo liền phát ra tư tưởng vô cùng sắc nhọn, ngay cả khu vực hư vô cũng bắt đầu trở nên u ám:
- Kế hoạch Phong Thần! Ngươi biết kế hoạch Phong Thần! Rốt cuộc đó là cái gì? Ngay cả Đông Hoàng cũng phải lén lút tìm hiểu kế hoạch này, vì vậy mà bị mai phục, do đó ngã xuống, đến nay vẫn không cách nào phục sinh! Nói cho ta biết, rốt cuộc đó là cái gì!
-... Không thể nói cho ngươi biết, ta không cách nào nói ra khỏi miệng, ngươi chỉ cần biết rằng, mấu chốt của tất cả đang ở ngay trước mắt chúng ta, mà cái này... cũng chính là sinh cơ duy nhất mà Cổ, Quân và Nhân Hoàng lưu lại cho Hồng Hoang vạn tộc chúng ta...
Ý thức đen tối lạnh lẽo lập tức im lặng, ý thức vĩ đại kia lại tiếp tục:
- Trên thực tế, khi cái thế giới này ra đời ta đã cảm thấy nghi ngờ, vì sao mảnh vỡ của “thứ kia” lại xuất hiện trong thế giới ta sáng tạo, mặc dù lúc trước ta có ân với hắn và Cổ, nhưng mà vật phẩm quan trọng như vậy, gần như ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng của kế hoạch Phong Thần, tại sao lại xuất hiện trong thế giới của ta...
- Mãi cho đến hiện tại, rốt cuộc ta mới hiểu, vì sao lúc trước Nhân Hoàng bệ hạ không triệt để tiêu diệt tổ chức Vạn vật tin ta, vì sao Nhân Hoàng bệ hạ lại phải đặt mảnh vỡ của “thứ kia” vào trong thế giới này. Cùng với, trong kế hoạch cộng hưởng số mệnh nhân loại, tại sao lại phải xuất hiện một con người tên là Tolkien, viết ra series The Lord of the Rings, tất cả những chuyện đó, chính là vì giờ khắc này... Một mũi tên trúng nhiều đích, khi tất cả kế hoạch được hoàn thành, cả ân tình của ta đối với hắn cũng sẽ được hoàn lại, thật sự là bố cục vĩ đại...
Ý thức đen tối lạnh lẽo im lặng suy nghĩ rất lâu, sau đó đột nhiên phát ra tư tưởng:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ là...
- Biết thế giới Resident Evil chứ?
Ý thức vĩ đại nói:
- Đó là một câu chuyện đặc thù, đại biểu cho một sự kế thừa khác, từ lúc ban đầu đến khi kết thúc, rốt cuộc xuất hiện “vai chính”... Mà câu chuyện đặc thù lần này, chính là thế giới Middle Earth, thế giới ta sáng tạo ra, ngươi nhìn thử xem...
Ý thức đen tối lạnh lẽo tập trung quan sát theo chỉ dẫn của ý thức vĩ đại, nó vốn không có sức mạnh lớn như vậy, nhưng mà dưới sự trợ giúp của ý thức vĩ đại, rốt cuộc nó cũng nhìn thấy tất cả, bao gồm cả giấc mơ kia...
- Đó là... đó là! Hồng Hoang đại lục! Đó là... Nhân loại thành!
- Đúng vậy, sau khi hắn trưởng thành, đủ thực lực để quay về lấy “thứ kia”, tất cả mọi chuyện sẽ phát triển, tất cả sẽ...
Sở Hạo không hề hay biết gì về cuộc đối thoại bằng tư tưởng này, giờ phút này hắn đang ở trong một giấc mơ vô cùng chân thật, một giấc mơ vô cùng kỳ lạ...
Trong mơ, hắn sinh ra tại một thôn trang có tên là Nhật, ra đời cùng lúc với hắn là một chiếc gương, mà chiếc gương này có màu xanh đậm, giống như màu của bầu trời, vì vậy trưởng lão có kiến thức uyên bác nhất trong thôn, đặt tên cho hắn là Thiên...
Buổi tối hôm đó, bản đồ của Thorin cùng với rương đựng thánh y của Trương Hằng đều bị nguyệt đài phân tích hoàn toàn, nguyệt tự ẩn giấu trong bản đồ, cùng với bí quyết dùng năng lượng tiểu vũ trụ để luyện hóa rương đựng thánh y, những thứ này đều hiện lên rõ như ban ngày. Kế tiếp, chiếu theo nội dung trong phim, quả nhiên pháp sư áo trắng Saruman và nữ hoàng Galadriel đều đến, Gandalf bắt đầu tiến hành hội nghị, một cuộc hội nghị về việc ngăn cản hay ủng hộ người lùn đoạt lại Lonely Mountain.
Nhưng mà thứ khiến cho Sở Hạo cảm thấy kỳ quái chính là, hội nghị đã giằng co ba ngày vẫn chưa xong, hơn nữa nhìn xu thế này có khả năng vẫn còn tiếp tục. Những người lùn vốn nên lén lút ra đi, lại do người Elf canh gác quá nghiêm ngặt mà không có cơ hội, đành ở lại chờ kết quả cuối cùng của hội nghị. Chuyện này vốn không phải là nội dung trong phim, Sở Hạo nghi ngờ là do bản thân sự tồn tại của hai tiểu đội luân hồi làm cốt truyện nguyên bản bị thay đổi, khiến cho thời gian hội nghị bị kéo dài, mà vấn đề này thì không thể can thiệp gì được nên hắn cũng đành tiếp tục ở lại chờ đợi.
Ngoài ra, các thành viên còn lại trong đội đều đã tìm đến với lĩnh vực yêu thích của bản thân, ví dụ như ba nữ sinh viên, các nàng rất ngưỡng mộ những loại hình nghệ thuật tao nhã của người Elf, do đó liền dùng kiến thức học được tại thế giới thực tế để trao đổi, vì vậy cũng liên tục được người Elf mời tham dự các buổi yến hội tiệc trà, muốn gì được nấy, vô cùng vui vẻ.
Trương Hằng hưng phấn đến mức phát cuồng, không ngừng luyện hóa rương đựng thánh y của hắn, Niệm Tịch Không thì rất hài lòng đối với cách thức trồng trọt của người Elf, ngày nào nàng cũng loanh quanh bên đống đồ ăn, những người khác cũng đều có thú vui nhàn nhã của riêng mình.
Người Elf quả đúng là chủng tộc vô cùng biết hưởng thụ, quần áo, nhà ở, ăn uống, đi lại... hầu như đều ngang với cấp độ của một số thành phố nhỏ đầu thế kỷ hai mươi, đặc biệt trên phương diện ăn uống có khi còn vượt qua, tuy rằng chỉ là rau củ và hoa quả, nhưng mà do tự tay người Elf trồng trọt vun đắp, hương vị đều tuyệt vời một cách thần kỳ. Hơn nữa, mỗi loại thực phẩm đều chứa các chất dinh dưỡng đặc biệt, trong đó có mấy chục loại đạt đến tiêu chuẩn mà Niệm Tịch Không gọi là Linh quả Linh tài, mỗi ngày nàng đều muốn ăn thật nhiều, thật nhiều...
Nếu như không nhắc đến Chủ thần và các thứ liên quan, như vậy nơi đây thật đúng là địa điểm tuyệt vời, rất thích hợp để nghỉ dưỡng...
Nhưng mà...
Hiện tại đúng là lúc mọi người đang làm nhiệm vụ trong thế giới luân hồi a, Sở Hạo bất tri bất giác nổi gân xanh, còn chưa đến mười ngày nữa Thiên Thần đội sẽ tiến vào thế giới này, thời gian tiến nhập trễ như vậy chứng tỏ thực lực tuyệt đối hơn xa Bắc Băng Châu đội, sao có thể an tâm nghỉ ngơi thư giãn được đây!
Chỉ là rất đáng tiếc, sau khi nghe Sở Hạo cảnh báo, tất cả các thành viên Bắc Băng Châu đội vẫn cứ tiếp tục vui chơi, không ai cảm thấy quá lo lắng, hơn nữa theo như thuyết pháp của Trương Hằng, dù sao đi nữa Thorin và những người lùn vẫn chưa đi khỏi Rivendell, như vậy xem như Bắc Băng Châu đội cũng bị cầm chân tại đây, thay vì lo âu một cách vô ích, chẳng thà chuyên tâm hưởng thụ đãi ngộ cho thật tốt còn hơn.
Sở Hạo cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, sau bữa tối cùng ngày, hắn rèn luyện phép thuật một lát, tiếp đó liền lên giường ngủ, hy vọng ngày mai, hội nghị chết tiệt kia sẽ chấm dứt...
( Đây là... đúng rồi, đây là mơ! Có điều càng ngày càng trở nên chân thật, hơn nữa còn một mực tiếp tục giấc mơ này... )
Mấy ngày nay, Sở Hạo cảm thấy mình đều mơ cùng một giấc mơ, chỉ có điều dù sao cũng là mơ mà thôi, sau khi tỉnh lại rất nhanh liền quên sạch sẽ, hơn nữa trong mơ cũng rất hỗn loạn và hoang đường. Nhưng mà thêm mấy ngày nữa trôi qua, cái thế giới trong mơ này càng lúc càng trở nên rõ ràng, thậm chí dần dần chính bản thân hắn cũng có thể nhận biết là mình đang ở trong mơ...
Kỳ thực không chỉ có mỗi Sở Hạo, những người còn lại cũng đều có trải nghiệm như vậy, chỉ là bọn họ tỉnh táo nhanh hơn, ví dụ như ba nữ sinh viên, các nàng mơ thấy mình biến thành côn trùng, chim bay, cùng với một con cá, ngay ngày đầu tiên đã biết là mình đang nằm mơ... Hơn nữa, ở trong mơ còn có một quầng sáng màu vàng, bên trong ánh sáng là một ông lão đầu trọc vẻ mặt từ bi, liên tục giảng giải đạo lý nhân sinh cho các nàng, nói cho các nàng biết hy sinh kiếp này là vì hạnh phúc của kiếp sau. Vì vậy, các nàng nhất định phải kính dâng tất cả, kể cả sinh mệnh cũng phải thành kính dâng hiến, có thế kiếp sau mới được bình yên hạnh phúc...
Trong bóng đêm dài dằng dặc ở đại lục Middle Earth, tại cõi hư không vô tận, một ý thức vĩ đại đang yên lặng chăm chú quan sát tất cả. Mà đúng lúc này, một bài ca cực kỳ lạnh lẽo, đen tối khủng bố bỗng nhiên vang lên, đồng thời một ý thức khác phát ra tư tưởng của mình.
- Ilúvatar, cứ tiếp tục quan sát như vậy thôi sao? Thật vất vả mới có một cơ hội, chẳng lẽ ngươi định bỏ qua?
- ...
- Lại một lần nữa xuất hiện chi nhánh của Tử sĩ đoàn... Vạn vật tin ta, không ngờ cái tổ chức đáng buồn nôn này vẫn tồn tại, xem ra năng lực của Nhân Hoàng cũng chỉ đến thế, mỗi cái tổ chức đa cấp này mà cũng không tiêu diệt được.
Ý thức vĩ đại trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng:.
- Melkor... ngươi không nên xuất hiện, thời gian thi hành án lưu vong của ngươi là vô thời hạn...
Ý thức đen tối lạnh lẽo cười phá lên, sau đó tiếp tục phát ra tư tưởng của mình:
- Dựa vào ai? Dựa vào ngài sao? Thánh nhân cao cấp Ilúvatar? Phản đồ vĩ đại?... Nếu không phải vì ngài, lúc trước làm sao có thể có chiến dịch Khai Thiên? Nếu không phải vì ngài, Hồng Hoang vẫn là của Hồng Hoang vạn tộc chúng ta! Ilúvatar vĩ đại, không lẽ hiện tại ngài còn định tiêu diệt một Thánh nhân phổ thông nhỏ bé như ta sao?
- ...
Ý thức đen tối lạnh lẽo cũng trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Tại sao lại là chúng ta? Tại sao lại là thế giới này? Chẳng lẽ chúng ta trốn chạy thục mạng, trăm phương ngàn kế tránh né, nhân nhượng tất cả vì lợi ích toàn cục, thậm chí tự hy sinh bản thân, cũng không cách nào ngăn cản được hủy diệt cuối cùng sao?
- Bởi vì Nhân Hoàng bệ hạ... Không thể không thừa nhận, Nhân Hoàng là lãnh tụ kiệt xuất nhất từ xưa đến nay, cho dù là Thế Giới, Bàn Cổ, Hồng Quân, tam đại nội vũ trụ, thậm chí là Thiên Hoàng, Đông Hoàng, Băng Hoàng... nếu nói về mức độ ảnh hưởng đối với chủng tộc của mình đều không thể so được với hắn...
- Hắn khai sáng kỷ nguyên của nhân loại, hắn tạo ra Tứ tượng ngũ hành bát quái đại trận trấn áp Hồng Hoang tứ phương vạn cực, hắn thiết lập kế hoạch cộng hưởng số mệnh, khiến cho toàn bộ đa nguyên vũ trụ đều đi theo bước chân mình, hơn nữa còn cả kế hoạch Phong Thần, thật sự là quá lớn lao, quá vĩ đại...
Trong giây lát, ý thức đen tối lạnh lẽo liền phát ra tư tưởng vô cùng sắc nhọn, ngay cả khu vực hư vô cũng bắt đầu trở nên u ám:
- Kế hoạch Phong Thần! Ngươi biết kế hoạch Phong Thần! Rốt cuộc đó là cái gì? Ngay cả Đông Hoàng cũng phải lén lút tìm hiểu kế hoạch này, vì vậy mà bị mai phục, do đó ngã xuống, đến nay vẫn không cách nào phục sinh! Nói cho ta biết, rốt cuộc đó là cái gì!
-... Không thể nói cho ngươi biết, ta không cách nào nói ra khỏi miệng, ngươi chỉ cần biết rằng, mấu chốt của tất cả đang ở ngay trước mắt chúng ta, mà cái này... cũng chính là sinh cơ duy nhất mà Cổ, Quân và Nhân Hoàng lưu lại cho Hồng Hoang vạn tộc chúng ta...
Ý thức đen tối lạnh lẽo lập tức im lặng, ý thức vĩ đại kia lại tiếp tục:
- Trên thực tế, khi cái thế giới này ra đời ta đã cảm thấy nghi ngờ, vì sao mảnh vỡ của “thứ kia” lại xuất hiện trong thế giới ta sáng tạo, mặc dù lúc trước ta có ân với hắn và Cổ, nhưng mà vật phẩm quan trọng như vậy, gần như ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng của kế hoạch Phong Thần, tại sao lại xuất hiện trong thế giới của ta...
- Mãi cho đến hiện tại, rốt cuộc ta mới hiểu, vì sao lúc trước Nhân Hoàng bệ hạ không triệt để tiêu diệt tổ chức Vạn vật tin ta, vì sao Nhân Hoàng bệ hạ lại phải đặt mảnh vỡ của “thứ kia” vào trong thế giới này. Cùng với, trong kế hoạch cộng hưởng số mệnh nhân loại, tại sao lại phải xuất hiện một con người tên là Tolkien, viết ra series The Lord of the Rings, tất cả những chuyện đó, chính là vì giờ khắc này... Một mũi tên trúng nhiều đích, khi tất cả kế hoạch được hoàn thành, cả ân tình của ta đối với hắn cũng sẽ được hoàn lại, thật sự là bố cục vĩ đại...
Ý thức đen tối lạnh lẽo im lặng suy nghĩ rất lâu, sau đó đột nhiên phát ra tư tưởng:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ là...
- Biết thế giới Resident Evil chứ?
Ý thức vĩ đại nói:
- Đó là một câu chuyện đặc thù, đại biểu cho một sự kế thừa khác, từ lúc ban đầu đến khi kết thúc, rốt cuộc xuất hiện “vai chính”... Mà câu chuyện đặc thù lần này, chính là thế giới Middle Earth, thế giới ta sáng tạo ra, ngươi nhìn thử xem...
Ý thức đen tối lạnh lẽo tập trung quan sát theo chỉ dẫn của ý thức vĩ đại, nó vốn không có sức mạnh lớn như vậy, nhưng mà dưới sự trợ giúp của ý thức vĩ đại, rốt cuộc nó cũng nhìn thấy tất cả, bao gồm cả giấc mơ kia...
- Đó là... đó là! Hồng Hoang đại lục! Đó là... Nhân loại thành!
- Đúng vậy, sau khi hắn trưởng thành, đủ thực lực để quay về lấy “thứ kia”, tất cả mọi chuyện sẽ phát triển, tất cả sẽ...
Sở Hạo không hề hay biết gì về cuộc đối thoại bằng tư tưởng này, giờ phút này hắn đang ở trong một giấc mơ vô cùng chân thật, một giấc mơ vô cùng kỳ lạ...
Trong mơ, hắn sinh ra tại một thôn trang có tên là Nhật, ra đời cùng lúc với hắn là một chiếc gương, mà chiếc gương này có màu xanh đậm, giống như màu của bầu trời, vì vậy trưởng lão có kiến thức uyên bác nhất trong thôn, đặt tên cho hắn là Thiên...
/722
|