Đợi bóng lưng mười hai tân nhân khuất khỏi tầm mắt, Sở Hạo quay sang những người bên cạnh: “Đi thôi, mọi chuyện ở đây coi như chấm dứt. Giờ chúng ta cần tìm một khách sạn để nghỉ ngơi đã rồi nói sau.”
Cả đám đều hơi buồn bực khi không rõ tại sao Sở Hạo cứ đứng ‘nhìn’ mãi như vậy. Cũng chẳng biết hắn muốn thấy cái gì hay đã thấy những gì. Sở Hạo không nói thì cả bọn đành lặng thinh bỏ qua. Cứ như vậy, bốn người một máy theo sau Sở Hạo xuống đường bắt lấy hai chiếc taxi. Khu vực này vốn phồn hoa náo nhiệt nên chẳng mấy chốc mà họ tìm thấy một tòa khách sạn năm sao với căn phòng tổng thống hiện đại bậc nhất. Đến khi Sở Hạo rút ra chiếc thẻ tín dụng lấy từ chỗ Ares trước đây để thanh toán thì mọi người không khỏi cảm thán.
Tất nhiên chẳng ai buồn ngủ lúc này! Thứ nhất, án theo thời gian ở chỗ Chủ Thần thì hiện tại mới tương đương với giờ ăn trưa của bọn họ. Nhưng quan trọng nhất là khi vừa vào phòng liền thấy Sở Hạo chạy loanh quanh tìm hiểu các loại đồ dùng sinh hoạt. Hành động ấy như nhắc cho bọn nhớ đặc tính của bộ phim lần này… Chú oán nguyền rủa! Trời mới biết trong lúc ngủ có con ma nào xồ ra hay không. Cho nên cả đám chỉ đành yên lặng tập trung ở đại sảnh chờ Sở Hạo ‘xong việc’.
Mãi lâu sau, tựa hồ Sở Hạo đã hoàn thành, hắn hài lòng nói với mọi người: “Trong thời gian hai ngày sắp tới, chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây. Tất cả cửa nẻo đều mở ra, không được ở một mình trong phòng kín, ngay cả đi WC cũng vậy. Tốt nhất là hai người cùng đi.”
Sắc mặt Niệm Tịch Không tối sầm, ngữ khí lạnh lùng: “Ngươi vừa nói gì, thử lặp lại xem nào?”
Sở Hạo giật mình, bấy giờ mới nhớ ra trong đội có một người là nữ, chỉ đành cười cười xấu hổ: “Lời ta chỉ áp dụng cho những người khác, còn riêng cô thì có năng lực tu chân, hẳn không sợ gì ma quỷ bình thường…”
Vẻ mặt Niệm Tịch Không hơi tốt hơn một chút, nàng ngồi xuống chiếc sofa gần đấy rồi rút ra một quả nho xanh biếc như ngọc, hàm răng tuyết trắng nhẹ nhàng cắn từng miếng nhỏ: “Kỳ thật nếu đụng phải quỷ quái cường đại thì ta cũng đành bó tay. Hiện giờ còn chưa Trúc Cơ nên rất nhiều thủ đoạn của kiếm tu, ta đều không thi triển được, mặc dù chân nguyên có tác dụng với ma quỷ nhưng hiệu quả quá yếu. Còn như con quỷ trong bộ phim này, ta sợ mình không làm gì được nó.”
Sở Hạo thấy Niệm Tịch Không rốt cuộc bỏ qua mấy lời lỡ miệng vừa rồi của mình, không khỏi âm thầm thở phào. Cũng không nhiều lời, Sở Hạo bảo Sterry gọi cho tiếp tân mang lên một bàn thức ăn cùng ít rượu nho. Tốt xấu gì thì cũng phải lấp đầy cái bụng đã. Niệm Tịch Không chẳng hề kén cá chọn căn, đồ vừa mang lên liền ăn thả cửa. Sở Hạo thấy vật, cuối cùng cũng yên lòng bắt đầu nói chuyện chính sự.
“Từ ngày mai trở đi, ta muốn đội chúng ta chia binh hai đường. Nhóm thứ nhất gồm ta, Trương Hằng, Tier. Ba người chúng ta sẽ đuổi theo mười hai gã tân nhân, tận lực quan sát bọn họ. Nhóm còn lại do Niệm Tịch Không dẫn đầu, Tom và Sterry theo hỗ trọ. Nhóm này phụ trách điều tra tất cả thông tin liên quan tới bộ phim Coming Soon, từ đạo diễn, diễn viên, người đầu tư cho đến danh sách người chết và người thân của bọn họ, tất tần tật… À, cả kết quả của bên cảnh sát và quan tòa về vụ này nữa. Những thông tin ấy đều không thể hiện trong phim nên cần các ngươi làm rõ.”
Mọi người hiện tại đều đang ăn uống. Hương vị đồ Thái quả thực rất khá, hơn nữa nơi này còn là khách sạn năm sao, tuy rằng không được như đám nguyên liệu ở chỗ Chủ Thần nhưng phương pháp nấu nướng thì ăn đứt bọn họ tự làm. Cả đám được thỏa mãn khẩu vị đều ào ào gật đầu đồng ý với lời Sở Hạo.
Đúng lúc này, Tom bỗng hơi chần chờ, chẳng qua uống xong một hớp lớn rượu vang, dũng khí kéo lên vài bậc: “Đội trưởng, ta có ý kiến này… Nghe thì hơi, ack, ta không biết nói thế nào nhưng trước đó cũng đã bàn với Trương Hằng, hắn cũng cho rằng cách này khả thi. Nên là bọn ta định để ngươi đánh giá qua một chút.”
Sở Hạo đang nạo một cái mai cua, nghe vậy liền cười cười: “Trí giả ngàn tính vẫn có điều sót, nếu các ngươi phát hiện ra gì đó thì cứ nói thoải mái.”
Tom lấy được đồng ý của Sở Hạo liền lên tinh thần: “Ta và Trương Hằng đều cho rằng kỳ thật trong bộ phim này chúng ta có thể mượn lực lượng của chính phủ. Bởi vì Coming Soon thuộc thể loại ma quái nguyền rủa, và rằng chỉ ai xem phim mới nằm trong danh sách đợi lão thái bà kia ám. Mà chúng ta dưới sự sắp xếp của Chủ Thần, tất nhiên cũng chẳng thoát được bị coi là mục tiêu. Bên ngoài không hề biết trên đời này có Lệ Quỷ, cho dù hiện tại có đi nói với bọn họ thì cũng chỉ bị coi là bệnh nhân tâm thần.”
Sở Hạo vừa nhâm nhi miếng gạch cua vừa gật gù: Ừ, đúng vậy, tiếp tục…”
Tom dần dần hưng phấn hẳn lên, dù sao thì đây cũng là kế hoạch hắn nghĩ ra: “Ta cho rằng nếu như thế giới này đã có quỷ quái thì tất phải có lực lượng chống lại bọn chúng, chẳng hạn như cao tăng hay thầy trừ tà… Từ xưa tới nay, người chết oan cũng phải trăm triệu, nên là số lượng ma quỷ cũng sẽ rất nhiều, thế nhưng chuyện nhân loại bị chúng diệt tộc vẫn không xảy ra, đây là vì sao? Nhất định là do trong thế giới này có biện pháp giúp tiêu diệt ma quỷ, chỉ là chúng ta chưa tìm ra mà thôi… Cách của ta là khiến những kẻ có tiền, đám quan chức chính phủ xem Coming Soon. Lừa gạt cũng được, bắt ép cũng được, cái này phải nhờ đội trưởng sắp đặt. Chỉ cần bọn họ biết thế giới này thực sự có ma quỷ, chúng ta lại thổi gió góp bão sẽ thu hút được sự chú ý của những người có khả năng diệt quỷ kia. Bọn họ sẽ giúp chúng ta giết ‘lão thái bà’ trong Coming Soon. Một khi việc này hoàn thành thì chúng ta coi như an toàn!”
Sở Hạo gật gật đầu không nói, đợi ăn xong con cua trước mặt hắn mới lau tay sạch sẽ rồi nhìn về phía chúng nhân: “Các ngươi cũng định vậy à? Niệm Tịch Không, cô thì sao?”
Những người khác đều gật đầu đồng ý, hiển nhiên trước đó Tom đã thương lượng qua với bọn họ rồi. Chỉ riêng Niệm Tịch Không là lắc đầu, nàng nuốt một miếng lớn thịt nướng: “Đây không phải quỷ quái, ít nhất không hoàn toàn là vậy.”
Sở Hạo nghe vậy nở nụ cười, hớp thêm một ngụm rượu nho mới từ từ lên tiếng: “Trước hết để ta định nghĩa thế nào là quỷ quái đã. Phạm vi này khá rộng. Người sau khi chết, linh hồn của hắn gọi là quỷ. Đừng nghi ngờ, tổ chức của ta nghiên cứu cả rồi. Người chết bị giữ trong môi trường kín, tuy rằng một số chất vẫn sẽ bị phân hủy thành khí nhưng vì không lọt đi đâu được nên đáng nhẽ trọng lượng trước sau phải bằng nhau nhưng thực tế không phải, nó bị giảm đi một lượng nhỏ. Mà chỗ bị giảm đó chính là linh hồn của người chết, cũng có thể gọi đó là quỷ. Uhm, loại thứ nhất!” {*}
“Tiếp đến là người bị stress, tâm tình xuống thấp, chẳng hạn như vì yêu sinh hận, oán khí ngập trời… Nếu như người này chết thì ý niệm trong đầu không tan, đến khi năng lượng hóa thì sẽ biến thành quỷ quái. Trong thế giới thực, hiện tượng này được rất nhiều nhà khoa học ghi chép lại rồi, chẳng qua không được công bố mà thôi. Đây là loại thứ hai.”
“Khô lâu binh của Ares cùng những U Linh, Quỷ Hồn sinh ra do ma pháp, đây cũng được coi là quỷ quái. Lĩnh vực này rất đạ dạng nhưng nói chung vẫn có thể dùng số lượng để tính toán, chẳng hạn một u linh, mười bộ xương khô, một trăm oán linh… Hơn nữa chúng đều có thể bị tiêu diệt. Chủ Thần cung cấp cho chúng ta đạn linh loại, vũ khí ma pháp truyền thuyết, kỹ năng đặc thù, tất cả đều khắc chế được quỷ quái. Ta nghĩ mấy người cao tăng, thầy trừ tà trong lời Tom nói chắc cũng sử dụng những vũ khí ma pháp kiểu như vậy để diệt quỷ.”
“Thế nhưng… thứ chúng ta phải đối mặt chẳng nhẽ thực sự là quỷ quái sao?”
Nói đến đây, Sở Hạo liền trầm mặc không tiếp nữa song những người còn lại đều hiểu ý hắn. Trương Hằng lập tức hỏi: “Coming Soon không phải là phim nói về quỷ quái à?”
Sở Hạo hít sâu một hơi: “Trước hết, chúng ta thử phân tích những gì đã biết về bộ phim này. Trong quá trình quay, diễn viên đóng vai nữ quỷ vì mắc lỗi nhiều lần nên bị đạo diễn bắt dừng liên tục. Đến cuối cùng, ngay cả đạo cụ cũng hư hại dẫn đến nữ diễn viên đó chết ngay trên trường quay. Thế nhưng đám đồng nghiệp lại không phát hiện ra, bọn họ chỉ cho rằng người kia bỗng nhiên thăng hoa diễn quá đạt nên lấy nguyên cảnh ấy cho vào phim. Từ đó về sau, bất cứ khán giả nào thấy cảnh quay ấy liền bị kéo vào trong màn ảnh, phải chịu những gì nữ quỷ từng trải qua rồi mới chết. Qua đây có thể kết luận, Tựa Hồ cô diễn viên đó đã biến thành nữ quỷ ám bộ phim này.”
“Tựa hồ?” Tất cả mọi người đều chú ý tới hai chữ mà Sở Hạo nhấn mạnh. Rõ ràng cốt truyện nói như vậy nhưng sao Sở Hạo lại dùng ngôn từ hoài nghi?”
Sở Hạo chẳng để mọi người mất công đoán già đoán non nữa, hắn nói thẳng: “Bởi vì trong phim có một chi tiết khiến ta hoài nghi rằng đối thủ của chúng ta không phải quỷ quái… Các ngươi có nhớ lúc gần cuối, khi nhân vật nam chính muốn cứu bạn gái của mình nên quay về rạp để đốt cuộn phim nọ nhưng kết quả thế nào? Hắn đốt xong rồi, nhưng khi mở cửa để ra ngoài thì đầu bên kia lại là nữ quỷ, mà hắn thì biến trờ về căn phòng cũ với cuộn phim còn nguyên. Hắn thiêu hủy nó một lần nữa nhưng chuyện đi ra gặp nữ quỷ cũng lại xảy ra… Cứ như vậy, hắn rơi vào một vòng lặp bất tận mãi mãi không thể thoát ra. Đến cuối cùng, hắn bị nữ quỷ kéo vào căn phòng trong phim rồi giết chết. Điều này chứng tỏ nữ quỷ có thể thao túng thời gian và không gian.”
“Có lẽ các ngươi cho rằng đây là ảo giác do nữ quỷ gây ra? Nhưng nên nhớ, khoảng thời gian tuần hoàn kia không chỉ áp dụng cho nhân vật nam chính mà tất cả mọi người đều rơi vào vòng lặp đó, song có mỗi hắn là giữ được đoạn ký ức ấy mà thôi. Cho nên, đây không phải ảo giác mà là năng lực điều khiển không thời gian chân chính!”
Nói đến đây, Sở Hạo quay sang phía Niệm Tịch Không: “Niệm Tịch Không, trong trí nhớ mấy trăm kiếp của cô có quỷ quái nào cường đại đến mức nghịch chuyển được cả thời gian?”
Niệm Tịch Không lắc đầu: “Không thể, Lệ Quỷ, Oán Linh, ngay cả đáng sợ như Quỷ Vương ta cũng thấy rồi. Nhưng đã là thế giới thực thì luôn tồn tại các định luật khoa học, quy tắc, hết thảy biến hóa đều phải tuân theo sự thay đổi của năng lượng. Ngươi có biết muốn nghịch chuyển thời gian cần số năng lượng khổng lồ thế nào không? Dù là tiên nhân cũng chỉ có thể tác động lên thời gian xung quanh mình mười mấy centimet, hơn nữa chỉ được một khoảng tầm vài giây gì đó. Còn như loại nghịch chuyển mười mấy phút trong phạm vi rộng như trên phim thì dù là Tiên Nhân, Thánh Nhân cũng phải bó tay. Có lẽ kiến thức của ta nông cạn, trên đời này thực sự xuất hiện người như vậy nhưng ít nhất thì vị diện này không thể dung nạp được ‘hắn’. Một khi ‘hắn’ bước vào thì cả vị diện sẽ như bọt khí tan vỡ ngay lập tức.”
“Nhưng ta biết cái gì có thể làm được.”
Sở Hạo nghe Niệm Tịch Không đáp cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên: “Có một thứ, nó không thèm quan tâm các loại pháp tắc vật lý, định luật khoa học… Bản thân sự hiện hữu của nó đã là vượt qua mọi thường thức đã biết. Thứ này có thể bỏ qua vấn đề năng lượng, trực tiếp nghịch chuyển không thời gian, đó chính là…”
“Memes!” {**}
“Memes có một số quy luật như sau. Thứ nhất, một khi bị nhiễm thì chỉ có thể tuân theo quy tắc của nó mới hóa giải được. Chẳng hạn như chuyện ta từng kể cho các ngươi, một cái websites khiến tất cả người nào sau khi đăng nhập và thực hiện một số thao tác đặc biệt thì tất cả những gì hắn gõ ra đều là ‘đến đánh tôi đi’. Nó sẽ mãi đeo bám kẻ xui xẻo này cho đến khi ở ngoài đời thực, người ấy thực sự bị đánh và thế là Memes được giải trừ. Bằng không, cho dù ngươi chết thì Memes vẫn tồn tại. Thứ hai, cũng chính vì quy luật này mà ta ngay từ đầu ta đã không chọn cách làm như của Tom là tìm người trừ tà bản thổ đến giải quyết… Nhưng ững đạo cụ của đám ‘pháp sư’ bản thổ đó chẳng nhẽ hơn được đạn linh loại và Niệm Tịch Không của chúng ta ư, họ giải quyết được chẳng nhẽ chúng ta bó tay?”
Nếu đã không xử được con quỷ ấy thì bọn họ sẽ bị lây nhiễm. Đây là quy luật thứ hai, Memes có tính lây nhiễm…”
Hiện tại, chúng ta chỉ quan tâm đến những người từng xem phim trong rạp mà thôi, nhưng nếu để lây nhiễm ra ngoài thì sợ rằng cái thời hạn 72 tiếng kia sẽ lặp lại mãi mãi…”
“Và kết cục của chúng ta, chắc chắn là chết.”
{*}: Định luật bảo toàn khối lượng =))
{**}: an element of a culture or system of behavior that may be considered to be passed from one individual to another by nongenetic means, especially imitation. – một yếu tố của văn hóa hoặc hệ thống hành vi, nó được truyền từ người này sang người khác bằng phương pháp không phải ADN, hay đặc biệt là bắt trước (Google dịch thế=)))
Cả đám đều hơi buồn bực khi không rõ tại sao Sở Hạo cứ đứng ‘nhìn’ mãi như vậy. Cũng chẳng biết hắn muốn thấy cái gì hay đã thấy những gì. Sở Hạo không nói thì cả bọn đành lặng thinh bỏ qua. Cứ như vậy, bốn người một máy theo sau Sở Hạo xuống đường bắt lấy hai chiếc taxi. Khu vực này vốn phồn hoa náo nhiệt nên chẳng mấy chốc mà họ tìm thấy một tòa khách sạn năm sao với căn phòng tổng thống hiện đại bậc nhất. Đến khi Sở Hạo rút ra chiếc thẻ tín dụng lấy từ chỗ Ares trước đây để thanh toán thì mọi người không khỏi cảm thán.
Tất nhiên chẳng ai buồn ngủ lúc này! Thứ nhất, án theo thời gian ở chỗ Chủ Thần thì hiện tại mới tương đương với giờ ăn trưa của bọn họ. Nhưng quan trọng nhất là khi vừa vào phòng liền thấy Sở Hạo chạy loanh quanh tìm hiểu các loại đồ dùng sinh hoạt. Hành động ấy như nhắc cho bọn nhớ đặc tính của bộ phim lần này… Chú oán nguyền rủa! Trời mới biết trong lúc ngủ có con ma nào xồ ra hay không. Cho nên cả đám chỉ đành yên lặng tập trung ở đại sảnh chờ Sở Hạo ‘xong việc’.
Mãi lâu sau, tựa hồ Sở Hạo đã hoàn thành, hắn hài lòng nói với mọi người: “Trong thời gian hai ngày sắp tới, chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây. Tất cả cửa nẻo đều mở ra, không được ở một mình trong phòng kín, ngay cả đi WC cũng vậy. Tốt nhất là hai người cùng đi.”
Sắc mặt Niệm Tịch Không tối sầm, ngữ khí lạnh lùng: “Ngươi vừa nói gì, thử lặp lại xem nào?”
Sở Hạo giật mình, bấy giờ mới nhớ ra trong đội có một người là nữ, chỉ đành cười cười xấu hổ: “Lời ta chỉ áp dụng cho những người khác, còn riêng cô thì có năng lực tu chân, hẳn không sợ gì ma quỷ bình thường…”
Vẻ mặt Niệm Tịch Không hơi tốt hơn một chút, nàng ngồi xuống chiếc sofa gần đấy rồi rút ra một quả nho xanh biếc như ngọc, hàm răng tuyết trắng nhẹ nhàng cắn từng miếng nhỏ: “Kỳ thật nếu đụng phải quỷ quái cường đại thì ta cũng đành bó tay. Hiện giờ còn chưa Trúc Cơ nên rất nhiều thủ đoạn của kiếm tu, ta đều không thi triển được, mặc dù chân nguyên có tác dụng với ma quỷ nhưng hiệu quả quá yếu. Còn như con quỷ trong bộ phim này, ta sợ mình không làm gì được nó.”
Sở Hạo thấy Niệm Tịch Không rốt cuộc bỏ qua mấy lời lỡ miệng vừa rồi của mình, không khỏi âm thầm thở phào. Cũng không nhiều lời, Sở Hạo bảo Sterry gọi cho tiếp tân mang lên một bàn thức ăn cùng ít rượu nho. Tốt xấu gì thì cũng phải lấp đầy cái bụng đã. Niệm Tịch Không chẳng hề kén cá chọn căn, đồ vừa mang lên liền ăn thả cửa. Sở Hạo thấy vật, cuối cùng cũng yên lòng bắt đầu nói chuyện chính sự.
“Từ ngày mai trở đi, ta muốn đội chúng ta chia binh hai đường. Nhóm thứ nhất gồm ta, Trương Hằng, Tier. Ba người chúng ta sẽ đuổi theo mười hai gã tân nhân, tận lực quan sát bọn họ. Nhóm còn lại do Niệm Tịch Không dẫn đầu, Tom và Sterry theo hỗ trọ. Nhóm này phụ trách điều tra tất cả thông tin liên quan tới bộ phim Coming Soon, từ đạo diễn, diễn viên, người đầu tư cho đến danh sách người chết và người thân của bọn họ, tất tần tật… À, cả kết quả của bên cảnh sát và quan tòa về vụ này nữa. Những thông tin ấy đều không thể hiện trong phim nên cần các ngươi làm rõ.”
Mọi người hiện tại đều đang ăn uống. Hương vị đồ Thái quả thực rất khá, hơn nữa nơi này còn là khách sạn năm sao, tuy rằng không được như đám nguyên liệu ở chỗ Chủ Thần nhưng phương pháp nấu nướng thì ăn đứt bọn họ tự làm. Cả đám được thỏa mãn khẩu vị đều ào ào gật đầu đồng ý với lời Sở Hạo.
Đúng lúc này, Tom bỗng hơi chần chờ, chẳng qua uống xong một hớp lớn rượu vang, dũng khí kéo lên vài bậc: “Đội trưởng, ta có ý kiến này… Nghe thì hơi, ack, ta không biết nói thế nào nhưng trước đó cũng đã bàn với Trương Hằng, hắn cũng cho rằng cách này khả thi. Nên là bọn ta định để ngươi đánh giá qua một chút.”
Sở Hạo đang nạo một cái mai cua, nghe vậy liền cười cười: “Trí giả ngàn tính vẫn có điều sót, nếu các ngươi phát hiện ra gì đó thì cứ nói thoải mái.”
Tom lấy được đồng ý của Sở Hạo liền lên tinh thần: “Ta và Trương Hằng đều cho rằng kỳ thật trong bộ phim này chúng ta có thể mượn lực lượng của chính phủ. Bởi vì Coming Soon thuộc thể loại ma quái nguyền rủa, và rằng chỉ ai xem phim mới nằm trong danh sách đợi lão thái bà kia ám. Mà chúng ta dưới sự sắp xếp của Chủ Thần, tất nhiên cũng chẳng thoát được bị coi là mục tiêu. Bên ngoài không hề biết trên đời này có Lệ Quỷ, cho dù hiện tại có đi nói với bọn họ thì cũng chỉ bị coi là bệnh nhân tâm thần.”
Sở Hạo vừa nhâm nhi miếng gạch cua vừa gật gù: Ừ, đúng vậy, tiếp tục…”
Tom dần dần hưng phấn hẳn lên, dù sao thì đây cũng là kế hoạch hắn nghĩ ra: “Ta cho rằng nếu như thế giới này đã có quỷ quái thì tất phải có lực lượng chống lại bọn chúng, chẳng hạn như cao tăng hay thầy trừ tà… Từ xưa tới nay, người chết oan cũng phải trăm triệu, nên là số lượng ma quỷ cũng sẽ rất nhiều, thế nhưng chuyện nhân loại bị chúng diệt tộc vẫn không xảy ra, đây là vì sao? Nhất định là do trong thế giới này có biện pháp giúp tiêu diệt ma quỷ, chỉ là chúng ta chưa tìm ra mà thôi… Cách của ta là khiến những kẻ có tiền, đám quan chức chính phủ xem Coming Soon. Lừa gạt cũng được, bắt ép cũng được, cái này phải nhờ đội trưởng sắp đặt. Chỉ cần bọn họ biết thế giới này thực sự có ma quỷ, chúng ta lại thổi gió góp bão sẽ thu hút được sự chú ý của những người có khả năng diệt quỷ kia. Bọn họ sẽ giúp chúng ta giết ‘lão thái bà’ trong Coming Soon. Một khi việc này hoàn thành thì chúng ta coi như an toàn!”
Sở Hạo gật gật đầu không nói, đợi ăn xong con cua trước mặt hắn mới lau tay sạch sẽ rồi nhìn về phía chúng nhân: “Các ngươi cũng định vậy à? Niệm Tịch Không, cô thì sao?”
Những người khác đều gật đầu đồng ý, hiển nhiên trước đó Tom đã thương lượng qua với bọn họ rồi. Chỉ riêng Niệm Tịch Không là lắc đầu, nàng nuốt một miếng lớn thịt nướng: “Đây không phải quỷ quái, ít nhất không hoàn toàn là vậy.”
Sở Hạo nghe vậy nở nụ cười, hớp thêm một ngụm rượu nho mới từ từ lên tiếng: “Trước hết để ta định nghĩa thế nào là quỷ quái đã. Phạm vi này khá rộng. Người sau khi chết, linh hồn của hắn gọi là quỷ. Đừng nghi ngờ, tổ chức của ta nghiên cứu cả rồi. Người chết bị giữ trong môi trường kín, tuy rằng một số chất vẫn sẽ bị phân hủy thành khí nhưng vì không lọt đi đâu được nên đáng nhẽ trọng lượng trước sau phải bằng nhau nhưng thực tế không phải, nó bị giảm đi một lượng nhỏ. Mà chỗ bị giảm đó chính là linh hồn của người chết, cũng có thể gọi đó là quỷ. Uhm, loại thứ nhất!” {*}
“Tiếp đến là người bị stress, tâm tình xuống thấp, chẳng hạn như vì yêu sinh hận, oán khí ngập trời… Nếu như người này chết thì ý niệm trong đầu không tan, đến khi năng lượng hóa thì sẽ biến thành quỷ quái. Trong thế giới thực, hiện tượng này được rất nhiều nhà khoa học ghi chép lại rồi, chẳng qua không được công bố mà thôi. Đây là loại thứ hai.”
“Khô lâu binh của Ares cùng những U Linh, Quỷ Hồn sinh ra do ma pháp, đây cũng được coi là quỷ quái. Lĩnh vực này rất đạ dạng nhưng nói chung vẫn có thể dùng số lượng để tính toán, chẳng hạn một u linh, mười bộ xương khô, một trăm oán linh… Hơn nữa chúng đều có thể bị tiêu diệt. Chủ Thần cung cấp cho chúng ta đạn linh loại, vũ khí ma pháp truyền thuyết, kỹ năng đặc thù, tất cả đều khắc chế được quỷ quái. Ta nghĩ mấy người cao tăng, thầy trừ tà trong lời Tom nói chắc cũng sử dụng những vũ khí ma pháp kiểu như vậy để diệt quỷ.”
“Thế nhưng… thứ chúng ta phải đối mặt chẳng nhẽ thực sự là quỷ quái sao?”
Nói đến đây, Sở Hạo liền trầm mặc không tiếp nữa song những người còn lại đều hiểu ý hắn. Trương Hằng lập tức hỏi: “Coming Soon không phải là phim nói về quỷ quái à?”
Sở Hạo hít sâu một hơi: “Trước hết, chúng ta thử phân tích những gì đã biết về bộ phim này. Trong quá trình quay, diễn viên đóng vai nữ quỷ vì mắc lỗi nhiều lần nên bị đạo diễn bắt dừng liên tục. Đến cuối cùng, ngay cả đạo cụ cũng hư hại dẫn đến nữ diễn viên đó chết ngay trên trường quay. Thế nhưng đám đồng nghiệp lại không phát hiện ra, bọn họ chỉ cho rằng người kia bỗng nhiên thăng hoa diễn quá đạt nên lấy nguyên cảnh ấy cho vào phim. Từ đó về sau, bất cứ khán giả nào thấy cảnh quay ấy liền bị kéo vào trong màn ảnh, phải chịu những gì nữ quỷ từng trải qua rồi mới chết. Qua đây có thể kết luận, Tựa Hồ cô diễn viên đó đã biến thành nữ quỷ ám bộ phim này.”
“Tựa hồ?” Tất cả mọi người đều chú ý tới hai chữ mà Sở Hạo nhấn mạnh. Rõ ràng cốt truyện nói như vậy nhưng sao Sở Hạo lại dùng ngôn từ hoài nghi?”
Sở Hạo chẳng để mọi người mất công đoán già đoán non nữa, hắn nói thẳng: “Bởi vì trong phim có một chi tiết khiến ta hoài nghi rằng đối thủ của chúng ta không phải quỷ quái… Các ngươi có nhớ lúc gần cuối, khi nhân vật nam chính muốn cứu bạn gái của mình nên quay về rạp để đốt cuộn phim nọ nhưng kết quả thế nào? Hắn đốt xong rồi, nhưng khi mở cửa để ra ngoài thì đầu bên kia lại là nữ quỷ, mà hắn thì biến trờ về căn phòng cũ với cuộn phim còn nguyên. Hắn thiêu hủy nó một lần nữa nhưng chuyện đi ra gặp nữ quỷ cũng lại xảy ra… Cứ như vậy, hắn rơi vào một vòng lặp bất tận mãi mãi không thể thoát ra. Đến cuối cùng, hắn bị nữ quỷ kéo vào căn phòng trong phim rồi giết chết. Điều này chứng tỏ nữ quỷ có thể thao túng thời gian và không gian.”
“Có lẽ các ngươi cho rằng đây là ảo giác do nữ quỷ gây ra? Nhưng nên nhớ, khoảng thời gian tuần hoàn kia không chỉ áp dụng cho nhân vật nam chính mà tất cả mọi người đều rơi vào vòng lặp đó, song có mỗi hắn là giữ được đoạn ký ức ấy mà thôi. Cho nên, đây không phải ảo giác mà là năng lực điều khiển không thời gian chân chính!”
Nói đến đây, Sở Hạo quay sang phía Niệm Tịch Không: “Niệm Tịch Không, trong trí nhớ mấy trăm kiếp của cô có quỷ quái nào cường đại đến mức nghịch chuyển được cả thời gian?”
Niệm Tịch Không lắc đầu: “Không thể, Lệ Quỷ, Oán Linh, ngay cả đáng sợ như Quỷ Vương ta cũng thấy rồi. Nhưng đã là thế giới thực thì luôn tồn tại các định luật khoa học, quy tắc, hết thảy biến hóa đều phải tuân theo sự thay đổi của năng lượng. Ngươi có biết muốn nghịch chuyển thời gian cần số năng lượng khổng lồ thế nào không? Dù là tiên nhân cũng chỉ có thể tác động lên thời gian xung quanh mình mười mấy centimet, hơn nữa chỉ được một khoảng tầm vài giây gì đó. Còn như loại nghịch chuyển mười mấy phút trong phạm vi rộng như trên phim thì dù là Tiên Nhân, Thánh Nhân cũng phải bó tay. Có lẽ kiến thức của ta nông cạn, trên đời này thực sự xuất hiện người như vậy nhưng ít nhất thì vị diện này không thể dung nạp được ‘hắn’. Một khi ‘hắn’ bước vào thì cả vị diện sẽ như bọt khí tan vỡ ngay lập tức.”
“Nhưng ta biết cái gì có thể làm được.”
Sở Hạo nghe Niệm Tịch Không đáp cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên: “Có một thứ, nó không thèm quan tâm các loại pháp tắc vật lý, định luật khoa học… Bản thân sự hiện hữu của nó đã là vượt qua mọi thường thức đã biết. Thứ này có thể bỏ qua vấn đề năng lượng, trực tiếp nghịch chuyển không thời gian, đó chính là…”
“Memes!” {**}
“Memes có một số quy luật như sau. Thứ nhất, một khi bị nhiễm thì chỉ có thể tuân theo quy tắc của nó mới hóa giải được. Chẳng hạn như chuyện ta từng kể cho các ngươi, một cái websites khiến tất cả người nào sau khi đăng nhập và thực hiện một số thao tác đặc biệt thì tất cả những gì hắn gõ ra đều là ‘đến đánh tôi đi’. Nó sẽ mãi đeo bám kẻ xui xẻo này cho đến khi ở ngoài đời thực, người ấy thực sự bị đánh và thế là Memes được giải trừ. Bằng không, cho dù ngươi chết thì Memes vẫn tồn tại. Thứ hai, cũng chính vì quy luật này mà ta ngay từ đầu ta đã không chọn cách làm như của Tom là tìm người trừ tà bản thổ đến giải quyết… Nhưng ững đạo cụ của đám ‘pháp sư’ bản thổ đó chẳng nhẽ hơn được đạn linh loại và Niệm Tịch Không của chúng ta ư, họ giải quyết được chẳng nhẽ chúng ta bó tay?”
Nếu đã không xử được con quỷ ấy thì bọn họ sẽ bị lây nhiễm. Đây là quy luật thứ hai, Memes có tính lây nhiễm…”
Hiện tại, chúng ta chỉ quan tâm đến những người từng xem phim trong rạp mà thôi, nhưng nếu để lây nhiễm ra ngoài thì sợ rằng cái thời hạn 72 tiếng kia sẽ lặp lại mãi mãi…”
“Và kết cục của chúng ta, chắc chắn là chết.”
{*}: Định luật bảo toàn khối lượng =))
{**}: an element of a culture or system of behavior that may be considered to be passed from one individual to another by nongenetic means, especially imitation. – một yếu tố của văn hóa hoặc hệ thống hành vi, nó được truyền từ người này sang người khác bằng phương pháp không phải ADN, hay đặc biệt là bắt trước (Google dịch thế=)))
/722
|