“Đội trưởng… Bọn họ…”
Theo sau Sở Hạo, Tom kinh ngạc quay đầu liếc nhìn những người ở lại. Hắn vừa đi vừa khẽ giọng hỏi nhưng Sở Hảo vẫn lặng thinh không đáp, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh. Không những thế, Tom nhận ra mọi người trong đội đều hành động y như vậy, ngay cả tên Sterry tự nhận mình là đàn em cũng chẳng khác, thậm chí còn cố chạy nhanh hơn để tới gần Sở Hạo.
Tom cảm thấy là lạ, nhìn sang Trương Hằng với Niệm Tịch Không thì thấy bọn họ không vội vã như Sterry nhưng đều trầm mặc. Niệm Tịch Không vốn biểu hiện lạnh lùng vậy cũng thôi, song Trương Hằng mà ít nói như thế thì thật hiếm thấy. Tom rốt cuộc nhịn không được mà dừng lại, thanh âm lớn hơn vài phần: “Đội trưởng! Những người kia thì sao, bọn họ…”
Thế nhưng còn chưa dứt lời, Trương Hằng đi bên cạnh đã đưa tay kéo hắn. Tom chẳng qua ‘vào đời’ chưa lâu chứ không phải kẻ ngốc, thấy mọi người hành động như vậy tất nhiên cũng hiểu được một hai. Song hiểu không có nghĩa là hắn chấp nhận, ánh mắt kinh ngạc dõi theo Sở Hạo và Trương Hằng, càng chạy sắc mặt hắn càng âm trầm nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Cứ như vậy, một đoàn năm người một máy nối đuôi nhau rời khỏi rạp chiếu phim. Quảng trường trước cửa rạp rộng rãi nhưng ngoài ánh đèn đường ra thì hoàn toàn tối đen, thời gian ước lượng vào khoảng đêm khuya đến rạng sáng. Vừa ra tới đây, từng cơn gió nhẹ thổi ngang qua khiến ai nấy thư thái tỉnh táo hẳn.
“Tier, tính từ bây giờ, trong vòng bảy mươi hai tiếng liên tục mở chế độ quay hình, tất cả những gì ngươi nghe thấy nhìn thấy đều phải ghi vào Chip… Ừ mà dung lượng con Chip của ngươi là bao nhiêu?” Sở Hạo đột nhiên hỏi.
Thanh âm Tier chất phác vang lên: “Dung lượng Chip của tôi là 30Zb, thời gian lưu trữ video tối đa được 316312…” Nói đến đây, đôi mắt Tier lập lòe ánh sáng đỏ, tựa hồ đang tính toán. Sở Hạo thấy vậy liền lên tiếng cắt đứt.
“1028Tb tương đương với 1Pb, 1028Pb = 1Eb, 1028Eb = 1Zb, vậy là đủ rồi. Từ giờ trở đi cứ mở chế độ quay ghi lại tất cả những gì ngươi thấy, kể cả ánh sáng và âm thanh người bình thường không nhìn hay nghe thấy cũng không được bỏ qua. Đây là mệnh lệnh ưu tiên.” Sở Hạo từ tốn nói.
Tier im lặng nhận lệnh. Bấy giờ Sở Hạo mới quay sang những người còn lại: “Trước tiên đi tới nóc tòa nhà bên cạnh đã, chúng ta cần quan sát thêm…”
Tom rốt cuộc nhìn không được hét lên: “Quan sát? Quan sát cái gì? Là quan sát xem những người kia chết chưa à? Muốn nhìn bọn họ bị lệ quỷ giết ư? Ngươi muốn thấy cái này sao?”
Người chung quanh đều trầm mặc. Sở Hạo thần sắc không hề thay đổi nhìn thẳng vào Tom: “Đúng vậy, đấy đúng là điều ta muốn làm, từ bỏ mười mấy người kia, để bọn họ tự sinh tự diệt. Nếu bỗng nhiên vận may gõ cửa thì dù gặp quỷ cũng sẽ chạy thoát. Tất nhiên chuyện có người bị giết là không thể tránh khỏi. Việc ta muốn làm sắp tới chính là quan sát những điều này, ngươi có ý kiến gì không?”
“Ý kiến? Ha ha, ý kiến?”
Tom giận quá hóa cười nhìn chằm chằm Sở Hạo, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Ngươi muốn hỏi ý kiến của ta về việc bỏ mặc một đám nhân loại cho lệ quỷ hành hạ đến chết, còn bản thần thì lãnh mắt bàng quan sao? Vậy ta trả lời ngươi, đồ tể, đây chính là ‘ý kiến’ của ta…”
“BA~!”
Còn chưa nói hết, Trương Hằng đứng bên cạnh đã giáng cho Tom một bạt tai, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt đầy khó tin của hắn. Thấy ánh mắt tên kia còn ẩn ẩn lệ quang, Trương Hằng thở dài: “Đừng quậy nữa, từ từ nghe Sở Hạo nói hết đã…”
“… Bọn họ là người xa lạ, ít nhất trước khi bộ phim này chấm dứt thì vẫn là người xa lạ. Chết mất ai cũng không liên quan tới chúng ta.” Sở Hạo yên lặng nhìn Tom lãnh đạm nói rồi tiếp tục đi tiếp.
Mặt Tom đỏ gay, còn chưa kịp lên tiếng, Trương Hằng đã lại một lần nữa kéo áo hắn, sau đó dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc hướng về phía Sở Hạo: “Nói hay lắm! Sở Hạo, nói hay lắm. Hãy đem tất cả nói hết ra một lượt đi.”
Bước chân Sở Hạo thoáng dừng nhưng rất nhanh lại tiếp tục: “Đây là thế giới phim có độ khó 20 người, so với đụng phải người xâm nhập cũng chẳng hơn kém là bao. Đã thế chúng ta còn không có đội nào hỗ trợ. Đại Tây châu đội, Trung châu đội… Tất cả đều không có… Chỉ còn lại một Bắc Băng châu đội nửa tàn phế chúng ta mà thôi. Đã thế số lượng người mới còn nhiều gấp đôi người cũ. Chúng ta chẳng thể bảo vệ được họ. Một lão binh kèm hai tân nhân ư, ngươi làm được không, ta làm được không?”
Tom vô thức đi theo Sở Hạo: “Nhưng ít nhất chúng ta cũng nên nhắc nhở bọn họ chứ, chẳng hạn như đem tên và một vài chú ý về bộ phim này nói ra. Còn nữa, sao không hỏi thử xem những người đó am hiểu cái gì, nhỡ xuất hiện người với tài năng đặc biệt thì sao? Làm như thế, tối thiểu chúng ta cũng cho họ lối thoát…”
“Một lối thoát? Ha ha…” Sở Hạo thoáng cười nhẹ, thanh âm nghiêm túc vang lên: “Muốn có lối thoát thì phải tranh đoạt. Huống hồ ngươi nghĩ chúng ta là gì? Thần, Phật, hay vô thượng đại năng nào đó? Không, năng lực chúng ta thu được chẳng qua chỉ hơn người thường một chút mà thôi. Chúng ta không có tư cách cho người khác lối thoát. Bởi vì ngay chính chúng ta cũng đang ở trong cục, nếu cho họ lối thoát thì cũng tức là tự đoạn sinh cơ của chính mình!”
“Nếu ta cho bọn họ biết tình hình của bộ phim này, ngươi nói thử xem họ có tin không? Kẻ không tin thì tất nhiên tự tìm đường riêng, nhưng nếu tin tưởng, nhất là có Tier làm mẫu trước đó vậy thì bọn họ sẽ làm gì, hẳn khả năng theo sau chúng ta chiếm 99%. Vậy chúng ta biết làm sao giờ? Đuổi họ đi ư? Nhỡ mấy người đó mặt dày mày dạn lẽo đẽo theo sau thì sao? Chẳng nhẽ lại phải tự tay giết bọn họ, hoặc là hành hung một trận ra trò? Nhưng nếu tiếp nhận bọn họ vậy thì khi Lệ Quỷ đuổi tới, là ngươi đứng ra ngăn cản hay là ta đứng ra ngăn cản đây? Ngươi vẫn cho rằng đám tân nhân đó có năng lực đối kháng với Lệ Quỷ ư?”
Mấy lời này khiến Tom á khẩu không biết phải trả lời thế nào, tựa hồ còn muốn phản bác vài câu nhưng nghĩ hồi lâu vẫn đành bất lực. Mãi lâu sau, hắn mới nghẹn được lên lời: “Thế nhưng… không phải mấy ngày trước ngươi còn muốn cứu thế giới sao? Ngươi vẫn là Sở Hạo chúng ta quen biết chứ? Những lời ngươi nói với chúng ta trong Terminator 4 chẳng nhẽ là giả? Một thế giới yên bình tĩnh lặng chính là giấc mộng của ngươi mà, sao bây giờ lại vô tình như thế?”
“Đây là lựa chọn, mà ta thì… không thể không đưa ra lựa chọn đó.”
Sở Hạo vẫn như cũ không hề quay đầu lại: “Ta muốn cứu thế giới thực thoát khỏi quỷ quái, nguyền rủa, tận thế. Nhưng để làm được thì chúng ta phải có lực lượng, phải sống sót, phải mạnh mẽ hơn nữa. Đây là bài học xương máu rút ra từ Terminator 2, cũng là lời hứa của ta đối với các ngươi. Mục tiêu ưu tiên hàng đầu là phải đảm bảo chúng ta sống sót. Vì nó, ta có thể vứt bỏ tất cả, vứt bỏ mười mấy người mới vừa rồi… thậm chí là cả thế giới này. Ta vẫn là ta. Thứ thay đổi là suy nghĩ của ngươi.”
Tom dường như còn muốn nói thêm nhưng Trương Hằng đã kéo vai hắn lắc đầu... Cứ như vậy, bọn họ yên lặng theo sau Sở Hạo đi tới sân thượng của tòa nhà cao nhất gần đó. Từ nơi ấy, bọn họ lẳng lặng nhìn về phía cảnh cửa lớn trước rạp chiếu phim. Trong lúc nhất thời, không ai nói năng gì nữa.
Chẳng biết qua bao lâu, Trương Hằng bỗng nhiên đi tới bên cạnh Sở Hạo. Hắn nhìn thoáng qua Niệm Tịch Không đang lẳng lặng ăn bánh nướng cách đó không xa, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng rất nhanh lại quay về phía Sở Hạo: “Sao rồi… ổn cả chứ?”
“Ack, ý gì?” Sở Hạo sửng sốt hỏi lại.
Trương Hằng rút từ túi áo ngực ra một bao thuốc, đưa cho Sở Hạo một điều, còn mình thì cũng thuần thục tự châm lửa cho mình, lưng tựa lan can, thoải mái hít hà: “Ta bảo này… không cần mỗi lần đều tự mình ôm lấy trách nhiệm thế đâu. Kỳ thật ta hiểu ý ngươi. Nhưng trước khi đưa ra quyết định nên thương lượng trước với chúng ta một chút. Ta nghĩ mọi người hẳn cũng sẽ ủng hộ cách làm của ngươi. Dù sao thì hành động từ bỏ người mới không phải bản ý của chúng ta, chẳng qua vì không có thực lực bảo hộ bọn họ nên mới phải như vậy mà thôi. Cứ để mọi người cùng nhau gánh chịu tâm lý tội lỗi, không nên để mình ngươi ôm hết, mà chúng ta thì thảnh thơi. Hay là ngươi muốn chúng ta phải nợ ngươi gì đó?”
Sở Hạo cầm lấy điếu thuốc, châm lửa, hít sâu một hơi rồi mới đáp: “Không, đây là quyết định của ta. Với tư cách đội trưởng, ta có quyền quyết định hướng đi của cả đội ngũ. Các ngươi… chỉ cần nghe theo mà thôi, chỉ vậy thôi.”
“Ta có thể nói đây là ương bướng của trẻ con không?” Trương Hằng cũng chẳng ngẩng đầu, vừa hút thuốc vừa nói: “Thẳng thắn thành thật chút đi… Được rồi, ý ta là sức thừa nhận của mỗi người chỉ có hạn thôi. Ngươi đừng cố ôm hết gánh nặng lên vai mình nữa. Ngươi không phải chúa cứu thế, không phải vĩ nhân, thần Mặt Trời gì gì đó… Ngươi cũng chỉ là một sinh mệnh bình thường mà thôi.”
Điếu thuốc hắn hút lụi tàn, Trương Hằng búng nó ra khỏi nóc nhà: “Hơn nữa chúng ta đều là đồng đội của ngươi, là chiến hữu sẽ kề vai chiến đấu chẳng quản sinh tử với ngươi. Cho nên, ngươi cần phải có lòng tin vào chúng ta. Sau này hãy san sẻ bớt những gánh nặng kiểu như vừa rồi cho người đồng đội này, tên đội trưởng ngốc nghếch ạ.
Sở Hạo chỉ trầm mặc, mà Trương Hằng cũng không nói thêm gì nữa.
Cứ như vậy, cả tầng thượng rơi vào trầm mặc. Mãi lâu sau, trên đường cái đột nhiên truyền tới tiếng kinh hổ, một đám người vội vội vàng vàng chạy ra khỏi rạp. một, hai, ba… mười một, mười hai…
Chỉ còn lại mười hai tân nhân…
Theo sau Sở Hạo, Tom kinh ngạc quay đầu liếc nhìn những người ở lại. Hắn vừa đi vừa khẽ giọng hỏi nhưng Sở Hảo vẫn lặng thinh không đáp, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh. Không những thế, Tom nhận ra mọi người trong đội đều hành động y như vậy, ngay cả tên Sterry tự nhận mình là đàn em cũng chẳng khác, thậm chí còn cố chạy nhanh hơn để tới gần Sở Hạo.
Tom cảm thấy là lạ, nhìn sang Trương Hằng với Niệm Tịch Không thì thấy bọn họ không vội vã như Sterry nhưng đều trầm mặc. Niệm Tịch Không vốn biểu hiện lạnh lùng vậy cũng thôi, song Trương Hằng mà ít nói như thế thì thật hiếm thấy. Tom rốt cuộc nhịn không được mà dừng lại, thanh âm lớn hơn vài phần: “Đội trưởng! Những người kia thì sao, bọn họ…”
Thế nhưng còn chưa dứt lời, Trương Hằng đi bên cạnh đã đưa tay kéo hắn. Tom chẳng qua ‘vào đời’ chưa lâu chứ không phải kẻ ngốc, thấy mọi người hành động như vậy tất nhiên cũng hiểu được một hai. Song hiểu không có nghĩa là hắn chấp nhận, ánh mắt kinh ngạc dõi theo Sở Hạo và Trương Hằng, càng chạy sắc mặt hắn càng âm trầm nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Cứ như vậy, một đoàn năm người một máy nối đuôi nhau rời khỏi rạp chiếu phim. Quảng trường trước cửa rạp rộng rãi nhưng ngoài ánh đèn đường ra thì hoàn toàn tối đen, thời gian ước lượng vào khoảng đêm khuya đến rạng sáng. Vừa ra tới đây, từng cơn gió nhẹ thổi ngang qua khiến ai nấy thư thái tỉnh táo hẳn.
“Tier, tính từ bây giờ, trong vòng bảy mươi hai tiếng liên tục mở chế độ quay hình, tất cả những gì ngươi nghe thấy nhìn thấy đều phải ghi vào Chip… Ừ mà dung lượng con Chip của ngươi là bao nhiêu?” Sở Hạo đột nhiên hỏi.
Thanh âm Tier chất phác vang lên: “Dung lượng Chip của tôi là 30Zb, thời gian lưu trữ video tối đa được 316312…” Nói đến đây, đôi mắt Tier lập lòe ánh sáng đỏ, tựa hồ đang tính toán. Sở Hạo thấy vậy liền lên tiếng cắt đứt.
“1028Tb tương đương với 1Pb, 1028Pb = 1Eb, 1028Eb = 1Zb, vậy là đủ rồi. Từ giờ trở đi cứ mở chế độ quay ghi lại tất cả những gì ngươi thấy, kể cả ánh sáng và âm thanh người bình thường không nhìn hay nghe thấy cũng không được bỏ qua. Đây là mệnh lệnh ưu tiên.” Sở Hạo từ tốn nói.
Tier im lặng nhận lệnh. Bấy giờ Sở Hạo mới quay sang những người còn lại: “Trước tiên đi tới nóc tòa nhà bên cạnh đã, chúng ta cần quan sát thêm…”
Tom rốt cuộc nhìn không được hét lên: “Quan sát? Quan sát cái gì? Là quan sát xem những người kia chết chưa à? Muốn nhìn bọn họ bị lệ quỷ giết ư? Ngươi muốn thấy cái này sao?”
Người chung quanh đều trầm mặc. Sở Hạo thần sắc không hề thay đổi nhìn thẳng vào Tom: “Đúng vậy, đấy đúng là điều ta muốn làm, từ bỏ mười mấy người kia, để bọn họ tự sinh tự diệt. Nếu bỗng nhiên vận may gõ cửa thì dù gặp quỷ cũng sẽ chạy thoát. Tất nhiên chuyện có người bị giết là không thể tránh khỏi. Việc ta muốn làm sắp tới chính là quan sát những điều này, ngươi có ý kiến gì không?”
“Ý kiến? Ha ha, ý kiến?”
Tom giận quá hóa cười nhìn chằm chằm Sở Hạo, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Ngươi muốn hỏi ý kiến của ta về việc bỏ mặc một đám nhân loại cho lệ quỷ hành hạ đến chết, còn bản thần thì lãnh mắt bàng quan sao? Vậy ta trả lời ngươi, đồ tể, đây chính là ‘ý kiến’ của ta…”
“BA~!”
Còn chưa nói hết, Trương Hằng đứng bên cạnh đã giáng cho Tom một bạt tai, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt đầy khó tin của hắn. Thấy ánh mắt tên kia còn ẩn ẩn lệ quang, Trương Hằng thở dài: “Đừng quậy nữa, từ từ nghe Sở Hạo nói hết đã…”
“… Bọn họ là người xa lạ, ít nhất trước khi bộ phim này chấm dứt thì vẫn là người xa lạ. Chết mất ai cũng không liên quan tới chúng ta.” Sở Hạo yên lặng nhìn Tom lãnh đạm nói rồi tiếp tục đi tiếp.
Mặt Tom đỏ gay, còn chưa kịp lên tiếng, Trương Hằng đã lại một lần nữa kéo áo hắn, sau đó dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc hướng về phía Sở Hạo: “Nói hay lắm! Sở Hạo, nói hay lắm. Hãy đem tất cả nói hết ra một lượt đi.”
Bước chân Sở Hạo thoáng dừng nhưng rất nhanh lại tiếp tục: “Đây là thế giới phim có độ khó 20 người, so với đụng phải người xâm nhập cũng chẳng hơn kém là bao. Đã thế chúng ta còn không có đội nào hỗ trợ. Đại Tây châu đội, Trung châu đội… Tất cả đều không có… Chỉ còn lại một Bắc Băng châu đội nửa tàn phế chúng ta mà thôi. Đã thế số lượng người mới còn nhiều gấp đôi người cũ. Chúng ta chẳng thể bảo vệ được họ. Một lão binh kèm hai tân nhân ư, ngươi làm được không, ta làm được không?”
Tom vô thức đi theo Sở Hạo: “Nhưng ít nhất chúng ta cũng nên nhắc nhở bọn họ chứ, chẳng hạn như đem tên và một vài chú ý về bộ phim này nói ra. Còn nữa, sao không hỏi thử xem những người đó am hiểu cái gì, nhỡ xuất hiện người với tài năng đặc biệt thì sao? Làm như thế, tối thiểu chúng ta cũng cho họ lối thoát…”
“Một lối thoát? Ha ha…” Sở Hạo thoáng cười nhẹ, thanh âm nghiêm túc vang lên: “Muốn có lối thoát thì phải tranh đoạt. Huống hồ ngươi nghĩ chúng ta là gì? Thần, Phật, hay vô thượng đại năng nào đó? Không, năng lực chúng ta thu được chẳng qua chỉ hơn người thường một chút mà thôi. Chúng ta không có tư cách cho người khác lối thoát. Bởi vì ngay chính chúng ta cũng đang ở trong cục, nếu cho họ lối thoát thì cũng tức là tự đoạn sinh cơ của chính mình!”
“Nếu ta cho bọn họ biết tình hình của bộ phim này, ngươi nói thử xem họ có tin không? Kẻ không tin thì tất nhiên tự tìm đường riêng, nhưng nếu tin tưởng, nhất là có Tier làm mẫu trước đó vậy thì bọn họ sẽ làm gì, hẳn khả năng theo sau chúng ta chiếm 99%. Vậy chúng ta biết làm sao giờ? Đuổi họ đi ư? Nhỡ mấy người đó mặt dày mày dạn lẽo đẽo theo sau thì sao? Chẳng nhẽ lại phải tự tay giết bọn họ, hoặc là hành hung một trận ra trò? Nhưng nếu tiếp nhận bọn họ vậy thì khi Lệ Quỷ đuổi tới, là ngươi đứng ra ngăn cản hay là ta đứng ra ngăn cản đây? Ngươi vẫn cho rằng đám tân nhân đó có năng lực đối kháng với Lệ Quỷ ư?”
Mấy lời này khiến Tom á khẩu không biết phải trả lời thế nào, tựa hồ còn muốn phản bác vài câu nhưng nghĩ hồi lâu vẫn đành bất lực. Mãi lâu sau, hắn mới nghẹn được lên lời: “Thế nhưng… không phải mấy ngày trước ngươi còn muốn cứu thế giới sao? Ngươi vẫn là Sở Hạo chúng ta quen biết chứ? Những lời ngươi nói với chúng ta trong Terminator 4 chẳng nhẽ là giả? Một thế giới yên bình tĩnh lặng chính là giấc mộng của ngươi mà, sao bây giờ lại vô tình như thế?”
“Đây là lựa chọn, mà ta thì… không thể không đưa ra lựa chọn đó.”
Sở Hạo vẫn như cũ không hề quay đầu lại: “Ta muốn cứu thế giới thực thoát khỏi quỷ quái, nguyền rủa, tận thế. Nhưng để làm được thì chúng ta phải có lực lượng, phải sống sót, phải mạnh mẽ hơn nữa. Đây là bài học xương máu rút ra từ Terminator 2, cũng là lời hứa của ta đối với các ngươi. Mục tiêu ưu tiên hàng đầu là phải đảm bảo chúng ta sống sót. Vì nó, ta có thể vứt bỏ tất cả, vứt bỏ mười mấy người mới vừa rồi… thậm chí là cả thế giới này. Ta vẫn là ta. Thứ thay đổi là suy nghĩ của ngươi.”
Tom dường như còn muốn nói thêm nhưng Trương Hằng đã kéo vai hắn lắc đầu... Cứ như vậy, bọn họ yên lặng theo sau Sở Hạo đi tới sân thượng của tòa nhà cao nhất gần đó. Từ nơi ấy, bọn họ lẳng lặng nhìn về phía cảnh cửa lớn trước rạp chiếu phim. Trong lúc nhất thời, không ai nói năng gì nữa.
Chẳng biết qua bao lâu, Trương Hằng bỗng nhiên đi tới bên cạnh Sở Hạo. Hắn nhìn thoáng qua Niệm Tịch Không đang lẳng lặng ăn bánh nướng cách đó không xa, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng rất nhanh lại quay về phía Sở Hạo: “Sao rồi… ổn cả chứ?”
“Ack, ý gì?” Sở Hạo sửng sốt hỏi lại.
Trương Hằng rút từ túi áo ngực ra một bao thuốc, đưa cho Sở Hạo một điều, còn mình thì cũng thuần thục tự châm lửa cho mình, lưng tựa lan can, thoải mái hít hà: “Ta bảo này… không cần mỗi lần đều tự mình ôm lấy trách nhiệm thế đâu. Kỳ thật ta hiểu ý ngươi. Nhưng trước khi đưa ra quyết định nên thương lượng trước với chúng ta một chút. Ta nghĩ mọi người hẳn cũng sẽ ủng hộ cách làm của ngươi. Dù sao thì hành động từ bỏ người mới không phải bản ý của chúng ta, chẳng qua vì không có thực lực bảo hộ bọn họ nên mới phải như vậy mà thôi. Cứ để mọi người cùng nhau gánh chịu tâm lý tội lỗi, không nên để mình ngươi ôm hết, mà chúng ta thì thảnh thơi. Hay là ngươi muốn chúng ta phải nợ ngươi gì đó?”
Sở Hạo cầm lấy điếu thuốc, châm lửa, hít sâu một hơi rồi mới đáp: “Không, đây là quyết định của ta. Với tư cách đội trưởng, ta có quyền quyết định hướng đi của cả đội ngũ. Các ngươi… chỉ cần nghe theo mà thôi, chỉ vậy thôi.”
“Ta có thể nói đây là ương bướng của trẻ con không?” Trương Hằng cũng chẳng ngẩng đầu, vừa hút thuốc vừa nói: “Thẳng thắn thành thật chút đi… Được rồi, ý ta là sức thừa nhận của mỗi người chỉ có hạn thôi. Ngươi đừng cố ôm hết gánh nặng lên vai mình nữa. Ngươi không phải chúa cứu thế, không phải vĩ nhân, thần Mặt Trời gì gì đó… Ngươi cũng chỉ là một sinh mệnh bình thường mà thôi.”
Điếu thuốc hắn hút lụi tàn, Trương Hằng búng nó ra khỏi nóc nhà: “Hơn nữa chúng ta đều là đồng đội của ngươi, là chiến hữu sẽ kề vai chiến đấu chẳng quản sinh tử với ngươi. Cho nên, ngươi cần phải có lòng tin vào chúng ta. Sau này hãy san sẻ bớt những gánh nặng kiểu như vừa rồi cho người đồng đội này, tên đội trưởng ngốc nghếch ạ.
Sở Hạo chỉ trầm mặc, mà Trương Hằng cũng không nói thêm gì nữa.
Cứ như vậy, cả tầng thượng rơi vào trầm mặc. Mãi lâu sau, trên đường cái đột nhiên truyền tới tiếng kinh hổ, một đám người vội vội vàng vàng chạy ra khỏi rạp. một, hai, ba… mười một, mười hai…
Chỉ còn lại mười hai tân nhân…
/722
|