Ngôn Thanh Hạm tan làm vừa đúng 5 giờ, 4 giờ hơn Lăng Long cũng đã lái xe đến dưới công ty chờ cô. Nhìn nam nhân dựa vào cạnh xe, nhìn hồi lâu không thấy hắn có gì thay đổi, vẫn bộ dạng trưởng thành vững vàng như cũ. Chỉ là hảo cảm khi gặp lần đầu đã sớm biến mất không còn chút gì, sót lại cũng chỉ là hoài nghi và suy đoán.
Dọn dẹp đồ đạc xong, Ngôn Thanh Hạm lấy di động ra, gọi cho Lam Khiên Mạch, cõn nghĩ là phải chờ lâu không có ai nghe máy, lại không ngờ rằng chỉ với vang lên hai tiếp bíp đã có người nhận máy. "Thanh Hạm." loa bên kia là giọng nói của Lam Khiên Mạch còn có chút khàn khàn cùng lười biếng, nghe như vậy cũng khiến lòng Ngôn Thanh Hạm mềm xuống, trong lòng tràn ngập tình cảm ấm áp.
"Tiểu Mạch, buổi tối chị có vài chuyện cần xử lí, có thể sẽ về nhà trễ. Gọi thức ăn nhanh chị có dán giấy số điện thoại của họ trên tủ lạnh, nếu em không muốn nấu thì gọi họ đem đến. Còn không nếu em muốn ăn gì thì khi về chị mua cho em." Ngôn Thanh Hạm nhẹ giọng nói, lo lắng mỗi phương diện cũng vô cùng chu đáo, hoàn toàn là bộ dạng một người vợ thành thục.
"Thanh Hạm lại bỏ em một mình, ta chưa có đối, chờ chị về mua cho em là được rồi, em muốn ăn chút gì đó thanh đạm." nghe Ngôn Thanh Hạm nói không thể ăn cùng mình, âm thanh Lam Khiên Mạch có vài phần thất vọng, cũng không còn sức sống. Thấy nàng làm nũng với mình, Ngôn Thanh Hạm cố ý nén cười, tiếp tục hống nàng.
"Em ngoan nha, hôm nay chị gặp một vị khách hàng quan trọng, tối về sẽ nhận tội với em, có được không?"
"À… vậy tha cho chị trước. Tối về phải để em hảo hảo hôn một cái, nói không chừng em sẽ vui hơn."
"Được được được, cái gì cũng tùy em đó được chưa?"
"Được rồi, bất quá bây giờ em muốn nghe tiếng hôn."
Lam Khiên Mạch đột nhiên yêu cầu khiến Ngôn Thanh Hạm hơi sửng sờ, cô hiện tại đang đứng ở hành lang Ngôn thị, xung quanh đều có nhân viên. Người này cư nhiên còn muốn cô ở chỗ này hôn gió, thật đúng là…
"Chị còn đang trong công ty, không được tiện, chờ chị về rồi hôn em được không?"
"Nếu Thanh Hạm đã nói như vậy thì đương nhiên là… không được a. Em muốn chị hôn bây giờ cơ, nhanh lên đi, em và Cát Cát đang đợi đó."
Thực sự không lay chuyển được Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm đưa tay che mặt, hướng về di động hôn một cái. Chỉ là cô vừa làm xong thì bên kia vang lên tiếng Lam Khiên Mạch nhịn không được. "Thanh Hạm sao chị có thể đáng yêu như vậy chứ? Hôn gió thì chỉ dùng tiếng vang là được, không cần dùng miệng a, không phải chị hôn thật lên cái di động đó chứ!?"
Lam Khiên Mạch trêu chọc khiến Ngôn Thanh Hạm đỏ mặt, cô ngại ngùng liếc nhìn nhân viên chung quanh, phát hiện không có ai nhìn thấy hành động vừa rồi của cô, thì mới cảm thấy yên lòng. "Là em muốn chị làm như vậy, kết quả còn không chỉ cách cho chị." Ngôn Thanh Hạm cảm thấy Lam Khiên Mạch hư quá rồi, cư nhiên dám đùa giỡn mình thành như vậy.
"Chậc chậc, là do Thanh Hạm ngốc còn nói em hư cái gì. Chị dám hôn cái di động nợ này chút nữa chị về em sẽ tính với chị."
"Được rồi, chị đi gặp khách hàng đây, ở nhà cẩn thận không nên mở cửa tùy tiện. Nếu mệt thì nằm nghỉ đi."
"Thanh Hạm…" nghe Ngôn Thanh Hạm dặn, Lam Khiên Mạch lười biếng gọi tên cô.
"Sao vậy?"
"Em phát hiện chị càng ngày càng có tiềm chất người mẹ già."
"Không được ba hoa, em phải nhớ kĩ lời chị biết chưa?"
"Được rồi, em biết rồi. Chị đi làm việc trước đi, em cúp đây."
Cúp di động, Ngôn Thanh Hạm đi đến cửa chính. Nhìn thấy Lăng Long nghiêng qua nhìn mình, cô cười với đối phương rồi lên xe. Chuyện Lăng Long tối nay cô nói dối Lam Khiên Mạch. Thật ra cũng không phải là nói dối, cô cũng không sợ đối phương hoài nghi đến những nguyên nhân khác, mà Ngôn Thanh Hạm không muốn để Lam Khiên Mạch phải dính vào.
Trải qua vụ tai nạn lần trước, Ngôn Thanh Hạm thực sự rất sợ Lam Khiên Mạch gặp chuyện lần hai. Cảm giác nhìn thấy người mình yêu chịu khổ còn mình thì bất lực khiến cô thấy thống hận và sợ. Cô không nỡ để nữ nhân kia phải chịu tổn thương, cho dù là thân thể hay là tâm hồn. Còn chuyện phức tạp này, chính cô gánh là đủ rồi.
"Ngôn Ngôn, lâu không gặp, em vẫn xinh đẹp như vậy. Lúc em gặp tai nạn thì anh đang ở nước ngoài, không thể về kịp thăm em thật xin lỗi."
"Không sao, kỳ thực tai nạn lần đó tôi cũng không bị thương gì nhiều, nhưng người bạn đi cùng tôi lại bị thương không nhẹ." nói đến vị tai nạn Ngôn Thanh Hạm lại nhớ đến bộ dạng Lam Khiên Mạch bị thương khi đó. Cô nghiêng đầu qua một bên, để mình quên đi khó chịu trong lòng kia, đồng thời xem phản ứng của Lăng Long.
"Đúng vậy, cũng may có Lam tiểu thư, nếu không hai người cũng sẽ mất mạng trước khi gặp cứu hộ."
"Hả? Lam tiểu thư?" Ngôn Thanh Hạm giả vờ hỏi ngược lại.
"Sao vậy? cái người xảy ra chuyện cùng em không phải là Lam Khiên Mạch – Lam tiểu thư sao?"
"Đúng là cô ấy nhưng mà tôi hình như đâu có nói cho ngài biết là cô ấy."
Ngôn Thanh Hạm nhẹ giọng nói trong lời nói đầy sự khó hiểu. Nhìn Lăng Long tức thì liền ất tự nhiên, cô nghĩ hồ ly rốt cuộc cũng lòi đuôi. "À, thật ra thì là Tiểu Vi nói cho anh biết. Lúc đó thật sự anh cũng muốn đến gặp hai người, nhưng anh đang ở nước ngoài không thể về kịp, rất xin lỗi."
"Không sao, ngài nói xin lỗi rất nhiều rồi, kỳ thực tôi và Tiểu Mạch không sao cả." nói chuyện một hồi hai người đến trước một nhà sang trọng. Đây là nhà hàng mang phong cách Nhật Bản, cho dù là cơm hay thức ăn đều rất tốt. Chỉ là Ngôn Thanh Hạm không nói cho Lăng Long biết cô không thích ăn cá, càng không thích ăn mấy thứ kia.
"Đến đây Thanh Hạm nếm thử sashimi này đi rất tươi ngon." thấy Lăng Long dùng đũa gắp cho mình một miếng sashimi, Ngôn Thanh Hạm nói cám ơn cố nén khó chịu cho vào miệng.
"Thế nào?" Lăng Long hưng phấn hỏi, có thể hắn cảm thấy đưa Ngôn Thanh Hạm đến đây là lựa chọn cực kỳ chính xác.
"Ừm, cũng được." Ngôn Thanh Hạm cầm ly trà uống một ngụm lớn, lúc này mới trôi đi cái cảm giác khiến cô muốn nôn ra.
Tiếp đó, Ngôn Thanh Hạm chỉ ăn toàn salad trộn, còn Lăng Long thì ăn hết những thứ đó. "Thanh Hạm nói thật em chủ động tìm anh, thực sự khiến anh có chút thụ sủng nhược kinh. Anh cho là sau chuyện lần đó, em sẽ chán anh rồi, nên không liên lạc với anh nữa." qua hồi lâu Lăng Long mở miệng nói trong lời nói còn mang theo sự ai oán.
"Ngài hiểu lầm rồi, tôi không chán ghét ngài, chỉ là bận công việc, không có thời gian gặp thôi."
"Ừm, vậy thì tốt. Tuy qua thời gian dài như vậy thế nhưng anh đối với em còn…"
"Kỳ thực hôm nay tôi tìm ngài ra đây, là có chuyện muốn hỏi ngài." Ngôn Thanh Hạm biết Lăng Long muốn nói gì, cô vội mở miệng chặn lại câu nói kia.
"Ngôn Ngôn có chuyện gì em cứ hỏi đi, anh tuyệt đối sẽ nói hết."
"Là như vậy, gần đây tôi có thầu một miếng đất, cũng có tính mạo hiểm. Ngài cũng biết, tôi không có tiếp xúc với phương diện này, cho nê muốn hỏi ngài một chút, có cách nào khiến cho mức nguy hiểm được kéo xuống mức thấp nhất không."
"Thì ra là vậy." nghe Ngôn Thanh Hạm hỏi Lăng Long trầm tĩnh lại. Hắn dùng khăn giấy lau miệng, suy nghĩ một hồi mở miệng nói. "Nói như vậy, hợp tác chậm lại sẽ là cách tốt nhất áp xuống nguy hiểm kia. Anh biết Ngôn thị là của Ngôn bá bá dùng nửa đời tâm huyết dựng nên, em nhất định là không thể dùng nói mạo hiểm. Đã như vậy, không bằng em chọn hợp tác cùng Mạc thị không phải sẽ tốt hơn sao? nói gì thì Mạc gia gia cũng là ông ngoại của em mà."
"Ban đầu tôi cũng định thử cách này, nhưng hiện tại tôi lại không thể thực hiện được."
"Nói vậy là sao?" Lăng Long cảm thấy với sự thương yêu Mạc Lâm dùng cho Ngôn Thanh Hạm, tuyệt đối sẽ không có chuyện ngồi yên như vậy.
"Bởi vì người nắm quyền Mạc thị hiện tại không phải là ông ngoại của tôi, mà là đại cữu, Mạc Sâm. Quan hệ giữa tôi và hắn không được tốt, tôi nghĩ hắn sẽ không giúp tôi. Không biết ngài đối với cái người đại cữu này hiểu được bao nhiêu?"
Ngôn Thanh Hạm vờ như không để ý hỏi, cô phát hiện khi nghe đến vấn đề sau trên mặt Lăng Long nháy mắt liền biến mất sự bình tĩnh, thay vào đó là chút hoảng loạn. "À… anh cũng không quen đại cửu của em lắm. Kỳ thực anh và hắn chỉ gặp có một lần, thậm chí cả chào hỏi còn không có nói qua."
Thấy Lăng Long vội phủi sạch quan hệ với Mạc Sâm, ánh mắt Ngôn Thanh Hạm trầm xuống. Bữa cơm tối nay cô là muốn thăm dò thử sự chính xác trên ảnh chụp. Hiện tại thấy Lăng Long phản ứng như vậy, cơ bản cô có thể xác nhận, Mạc Sâm và Lăng Long đang âm thầm làm chuyện bí mật. Cho dù bọn họ không phải chủ mưu vụ tai nạn lần đó, thì cũng có thể là người tham gia vào.
Một lát sau, Ngôn Thanh Hạm hỏi Lăng Long ăn no chưa, chuẩn bị về. Hôm nay cô đã có đủ thông tin, mọi việc cũng phải có giới hạn, nếu cô hỏi nữa chỉ sợ đánh rắn động cỏ. Tạm thời để cho Lăng Long lo lắng một hồi, chủ động lộ ra sơ hở, thì mới có đột phá lớn. Nghĩ như vậy, Ngôn Thanh Hạm mua chút cơm nắm cùng cháo đóng hộp trong nhà hàng, theo Lăng Long ra ngoài nhà hàng. Bởi vì xe cô để ở công ty không có lái đến, không thể làm gì khác hơn là để đối phương chở mình về.
"Thanh Hạm, cám ơn em hôm nay mời anh ăn, anh rất vui." xe dừng dưới lầu, Lăng Long nói với Ngôn Thanh Hạm. Nhìn ánh mắt đối phương chân thành, cô lại cảm thấy vô cùng dối trá. Người đàn ông này, e là một tháng trước còn đang nghĩ hại mình như thế nào, bây giờ lại vờ vịt cảm tạ cô.
"Không có gì, tôi nói rồi đây là cám ơn ngài đã mời tôi đến hội triển lãm lần trước."
"Ừ, thực ra, anh có việc muốn nói với em." thấy Ngôn Thanh Hạm xuống xe, Lăng Long theo sau, nắm chặt cổ tay cô không buông.
"Lăng tiên sinh xin tự trọng." Ngôn Thanh Hạm vốn chán ghét cùng người khác tiếp xúc, chứ đừng nói gì là cái người khiến cô và Lam Khiên Mạch bị tổn thương.
"Ngôn Ngôn, anh biết sắp tới là sinh nhật em. Vì trước đó anh muốn chuẩn bị quà sinh nhật lần này cho em, mục đích đi nước ngoài lần đó cũng là vì mục đích này. Anh thật sự yêu em, không muốn dùng thân phận bạn bè ở cạnh em. Xin em cho anh một cơ hội được không?"
"Lăng Long, rất xin lỗi, tôi…"
"Cô ấy đã có vợ rồi, cho nên xin vị Long tiên sinh hay là Hổ tiên sinh gì đó buông tay cô ấy ra đi."
Trong lúc Ngôn Thanh Hạm định dứt khoát thì âm thanh quen thuộc mang theo vài phần lạnh lùng cách đó không xa vang lên. Hai người cùng quay đầu lại liền nhìn thấy Lam Khiên Mạch đứng cách đó vài mét, ý cười trên mặt nhìn hai người nắm tay. "Lam tiểu thư? là cô? sao cô lại ở đây?" rất hiển nhiên Lăng Long nghe cũng không hiểu lời Lam Khiên Mạch vừa nói, vẫn như cũ nắm chặt tay Ngôn Thanh Hạm không buông ra.
"Lăng tiên sinh rất xin lỗi, trước khi trả lời vấn đề của ngài, tôi muốn làm một chuyện trước." Lam Khiên Mạch nói xong, mang giày cao gót chậm rãi đi đến. Nàng vốn rất cao, hiện tại lại còn cao hơn đi đôi giày cao gót chừng 12 cm, so với Lăng Long 1m82 còn cao hơn 2cm. Nhìn nàng rút tay Ngôn Thanh Hạm ra khỏi tay mình, sau đó đem cô ấy ôm vào lòng. Lăng Long có ngu hơn nữa cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.
"Lam tiểu thư, ý cô là gì đây."
"Lăng tiên sinh, tôi nghĩ ngài là người thông minh, không ngờ còn hỏi câu ngu xuẩn như vậy."
"Đầu tiên tôi đúng là họ Lam, nhưng không phải là tiểu thư, đây là trả lời vấn đề thứ nhất của ngài. Vấn đề thứ hai không sai, ngài thấy chính là tôi, Lam Khiên Mạch đang sống sờ sờ. Còn vì sao tôi ở đây, thì tất nhiên không đúng lúc nhìn thấy ngài đang níu kéo Thanh Hạm nhà tôi, đây là vợ tôi, không lẽ không được xuống sao?"
"Cô đùa gì vậy? cô là nữ, Ngôn Ngôn cũng là nữ, hơn nữa, cô không phải cùng Tiểu Vi…"
"Ha ha, ai nói nữ thì không thể ở cùng nhau? còn Lăng Vi tôi và cô ấy cũng chỉ là quan hệ bạn bè, lần đó chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi. Lăng tiên sinh, rất cảm ơn ngài đã đưa Thanh Hạm về. Nhưng mà, tôi hy vọng ngài nhớ kỹ một việc."
"Thanh Hạm là nữ nhân của tôi, hy vọng ngài đừng có động chân động tay với cô ấy. Cô ấy được dạy dỗ tốt không thể cùng ngài làm như vậy được, tôi cũng không phải người tốt gì, Nếu ngài còn muốn mượn danh bạn bè tiếp cận cô ấy… tiếp đó sẽ không còn đứng trên mặt đất nữa." Lam Khiên Mạch nói nhìn xuống đôi giày cao gót nhọn của nàng. Nhìn con mắt Lăng Long tràn đầy tức giận, ôm Ngôn Thanh Hạm tiêu sái xoay người đi khỏi, trong miệng còn lẩm bẩm.
"Thanh Hạm sau này không được để ý đến loại người này. Hắn đâu có như người ta được a? dáng dấp xấu, người thì lùn, nhìn qua như cọng lông □."
Dọn dẹp đồ đạc xong, Ngôn Thanh Hạm lấy di động ra, gọi cho Lam Khiên Mạch, cõn nghĩ là phải chờ lâu không có ai nghe máy, lại không ngờ rằng chỉ với vang lên hai tiếp bíp đã có người nhận máy. "Thanh Hạm." loa bên kia là giọng nói của Lam Khiên Mạch còn có chút khàn khàn cùng lười biếng, nghe như vậy cũng khiến lòng Ngôn Thanh Hạm mềm xuống, trong lòng tràn ngập tình cảm ấm áp.
"Tiểu Mạch, buổi tối chị có vài chuyện cần xử lí, có thể sẽ về nhà trễ. Gọi thức ăn nhanh chị có dán giấy số điện thoại của họ trên tủ lạnh, nếu em không muốn nấu thì gọi họ đem đến. Còn không nếu em muốn ăn gì thì khi về chị mua cho em." Ngôn Thanh Hạm nhẹ giọng nói, lo lắng mỗi phương diện cũng vô cùng chu đáo, hoàn toàn là bộ dạng một người vợ thành thục.
"Thanh Hạm lại bỏ em một mình, ta chưa có đối, chờ chị về mua cho em là được rồi, em muốn ăn chút gì đó thanh đạm." nghe Ngôn Thanh Hạm nói không thể ăn cùng mình, âm thanh Lam Khiên Mạch có vài phần thất vọng, cũng không còn sức sống. Thấy nàng làm nũng với mình, Ngôn Thanh Hạm cố ý nén cười, tiếp tục hống nàng.
"Em ngoan nha, hôm nay chị gặp một vị khách hàng quan trọng, tối về sẽ nhận tội với em, có được không?"
"À… vậy tha cho chị trước. Tối về phải để em hảo hảo hôn một cái, nói không chừng em sẽ vui hơn."
"Được được được, cái gì cũng tùy em đó được chưa?"
"Được rồi, bất quá bây giờ em muốn nghe tiếng hôn."
Lam Khiên Mạch đột nhiên yêu cầu khiến Ngôn Thanh Hạm hơi sửng sờ, cô hiện tại đang đứng ở hành lang Ngôn thị, xung quanh đều có nhân viên. Người này cư nhiên còn muốn cô ở chỗ này hôn gió, thật đúng là…
"Chị còn đang trong công ty, không được tiện, chờ chị về rồi hôn em được không?"
"Nếu Thanh Hạm đã nói như vậy thì đương nhiên là… không được a. Em muốn chị hôn bây giờ cơ, nhanh lên đi, em và Cát Cát đang đợi đó."
Thực sự không lay chuyển được Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm đưa tay che mặt, hướng về di động hôn một cái. Chỉ là cô vừa làm xong thì bên kia vang lên tiếng Lam Khiên Mạch nhịn không được. "Thanh Hạm sao chị có thể đáng yêu như vậy chứ? Hôn gió thì chỉ dùng tiếng vang là được, không cần dùng miệng a, không phải chị hôn thật lên cái di động đó chứ!?"
Lam Khiên Mạch trêu chọc khiến Ngôn Thanh Hạm đỏ mặt, cô ngại ngùng liếc nhìn nhân viên chung quanh, phát hiện không có ai nhìn thấy hành động vừa rồi của cô, thì mới cảm thấy yên lòng. "Là em muốn chị làm như vậy, kết quả còn không chỉ cách cho chị." Ngôn Thanh Hạm cảm thấy Lam Khiên Mạch hư quá rồi, cư nhiên dám đùa giỡn mình thành như vậy.
"Chậc chậc, là do Thanh Hạm ngốc còn nói em hư cái gì. Chị dám hôn cái di động nợ này chút nữa chị về em sẽ tính với chị."
"Được rồi, chị đi gặp khách hàng đây, ở nhà cẩn thận không nên mở cửa tùy tiện. Nếu mệt thì nằm nghỉ đi."
"Thanh Hạm…" nghe Ngôn Thanh Hạm dặn, Lam Khiên Mạch lười biếng gọi tên cô.
"Sao vậy?"
"Em phát hiện chị càng ngày càng có tiềm chất người mẹ già."
"Không được ba hoa, em phải nhớ kĩ lời chị biết chưa?"
"Được rồi, em biết rồi. Chị đi làm việc trước đi, em cúp đây."
Cúp di động, Ngôn Thanh Hạm đi đến cửa chính. Nhìn thấy Lăng Long nghiêng qua nhìn mình, cô cười với đối phương rồi lên xe. Chuyện Lăng Long tối nay cô nói dối Lam Khiên Mạch. Thật ra cũng không phải là nói dối, cô cũng không sợ đối phương hoài nghi đến những nguyên nhân khác, mà Ngôn Thanh Hạm không muốn để Lam Khiên Mạch phải dính vào.
Trải qua vụ tai nạn lần trước, Ngôn Thanh Hạm thực sự rất sợ Lam Khiên Mạch gặp chuyện lần hai. Cảm giác nhìn thấy người mình yêu chịu khổ còn mình thì bất lực khiến cô thấy thống hận và sợ. Cô không nỡ để nữ nhân kia phải chịu tổn thương, cho dù là thân thể hay là tâm hồn. Còn chuyện phức tạp này, chính cô gánh là đủ rồi.
"Ngôn Ngôn, lâu không gặp, em vẫn xinh đẹp như vậy. Lúc em gặp tai nạn thì anh đang ở nước ngoài, không thể về kịp thăm em thật xin lỗi."
"Không sao, kỳ thực tai nạn lần đó tôi cũng không bị thương gì nhiều, nhưng người bạn đi cùng tôi lại bị thương không nhẹ." nói đến vị tai nạn Ngôn Thanh Hạm lại nhớ đến bộ dạng Lam Khiên Mạch bị thương khi đó. Cô nghiêng đầu qua một bên, để mình quên đi khó chịu trong lòng kia, đồng thời xem phản ứng của Lăng Long.
"Đúng vậy, cũng may có Lam tiểu thư, nếu không hai người cũng sẽ mất mạng trước khi gặp cứu hộ."
"Hả? Lam tiểu thư?" Ngôn Thanh Hạm giả vờ hỏi ngược lại.
"Sao vậy? cái người xảy ra chuyện cùng em không phải là Lam Khiên Mạch – Lam tiểu thư sao?"
"Đúng là cô ấy nhưng mà tôi hình như đâu có nói cho ngài biết là cô ấy."
Ngôn Thanh Hạm nhẹ giọng nói trong lời nói đầy sự khó hiểu. Nhìn Lăng Long tức thì liền ất tự nhiên, cô nghĩ hồ ly rốt cuộc cũng lòi đuôi. "À, thật ra thì là Tiểu Vi nói cho anh biết. Lúc đó thật sự anh cũng muốn đến gặp hai người, nhưng anh đang ở nước ngoài không thể về kịp, rất xin lỗi."
"Không sao, ngài nói xin lỗi rất nhiều rồi, kỳ thực tôi và Tiểu Mạch không sao cả." nói chuyện một hồi hai người đến trước một nhà sang trọng. Đây là nhà hàng mang phong cách Nhật Bản, cho dù là cơm hay thức ăn đều rất tốt. Chỉ là Ngôn Thanh Hạm không nói cho Lăng Long biết cô không thích ăn cá, càng không thích ăn mấy thứ kia.
"Đến đây Thanh Hạm nếm thử sashimi này đi rất tươi ngon." thấy Lăng Long dùng đũa gắp cho mình một miếng sashimi, Ngôn Thanh Hạm nói cám ơn cố nén khó chịu cho vào miệng.
"Thế nào?" Lăng Long hưng phấn hỏi, có thể hắn cảm thấy đưa Ngôn Thanh Hạm đến đây là lựa chọn cực kỳ chính xác.
"Ừm, cũng được." Ngôn Thanh Hạm cầm ly trà uống một ngụm lớn, lúc này mới trôi đi cái cảm giác khiến cô muốn nôn ra.
Tiếp đó, Ngôn Thanh Hạm chỉ ăn toàn salad trộn, còn Lăng Long thì ăn hết những thứ đó. "Thanh Hạm nói thật em chủ động tìm anh, thực sự khiến anh có chút thụ sủng nhược kinh. Anh cho là sau chuyện lần đó, em sẽ chán anh rồi, nên không liên lạc với anh nữa." qua hồi lâu Lăng Long mở miệng nói trong lời nói còn mang theo sự ai oán.
"Ngài hiểu lầm rồi, tôi không chán ghét ngài, chỉ là bận công việc, không có thời gian gặp thôi."
"Ừm, vậy thì tốt. Tuy qua thời gian dài như vậy thế nhưng anh đối với em còn…"
"Kỳ thực hôm nay tôi tìm ngài ra đây, là có chuyện muốn hỏi ngài." Ngôn Thanh Hạm biết Lăng Long muốn nói gì, cô vội mở miệng chặn lại câu nói kia.
"Ngôn Ngôn có chuyện gì em cứ hỏi đi, anh tuyệt đối sẽ nói hết."
"Là như vậy, gần đây tôi có thầu một miếng đất, cũng có tính mạo hiểm. Ngài cũng biết, tôi không có tiếp xúc với phương diện này, cho nê muốn hỏi ngài một chút, có cách nào khiến cho mức nguy hiểm được kéo xuống mức thấp nhất không."
"Thì ra là vậy." nghe Ngôn Thanh Hạm hỏi Lăng Long trầm tĩnh lại. Hắn dùng khăn giấy lau miệng, suy nghĩ một hồi mở miệng nói. "Nói như vậy, hợp tác chậm lại sẽ là cách tốt nhất áp xuống nguy hiểm kia. Anh biết Ngôn thị là của Ngôn bá bá dùng nửa đời tâm huyết dựng nên, em nhất định là không thể dùng nói mạo hiểm. Đã như vậy, không bằng em chọn hợp tác cùng Mạc thị không phải sẽ tốt hơn sao? nói gì thì Mạc gia gia cũng là ông ngoại của em mà."
"Ban đầu tôi cũng định thử cách này, nhưng hiện tại tôi lại không thể thực hiện được."
"Nói vậy là sao?" Lăng Long cảm thấy với sự thương yêu Mạc Lâm dùng cho Ngôn Thanh Hạm, tuyệt đối sẽ không có chuyện ngồi yên như vậy.
"Bởi vì người nắm quyền Mạc thị hiện tại không phải là ông ngoại của tôi, mà là đại cữu, Mạc Sâm. Quan hệ giữa tôi và hắn không được tốt, tôi nghĩ hắn sẽ không giúp tôi. Không biết ngài đối với cái người đại cữu này hiểu được bao nhiêu?"
Ngôn Thanh Hạm vờ như không để ý hỏi, cô phát hiện khi nghe đến vấn đề sau trên mặt Lăng Long nháy mắt liền biến mất sự bình tĩnh, thay vào đó là chút hoảng loạn. "À… anh cũng không quen đại cửu của em lắm. Kỳ thực anh và hắn chỉ gặp có một lần, thậm chí cả chào hỏi còn không có nói qua."
Thấy Lăng Long vội phủi sạch quan hệ với Mạc Sâm, ánh mắt Ngôn Thanh Hạm trầm xuống. Bữa cơm tối nay cô là muốn thăm dò thử sự chính xác trên ảnh chụp. Hiện tại thấy Lăng Long phản ứng như vậy, cơ bản cô có thể xác nhận, Mạc Sâm và Lăng Long đang âm thầm làm chuyện bí mật. Cho dù bọn họ không phải chủ mưu vụ tai nạn lần đó, thì cũng có thể là người tham gia vào.
Một lát sau, Ngôn Thanh Hạm hỏi Lăng Long ăn no chưa, chuẩn bị về. Hôm nay cô đã có đủ thông tin, mọi việc cũng phải có giới hạn, nếu cô hỏi nữa chỉ sợ đánh rắn động cỏ. Tạm thời để cho Lăng Long lo lắng một hồi, chủ động lộ ra sơ hở, thì mới có đột phá lớn. Nghĩ như vậy, Ngôn Thanh Hạm mua chút cơm nắm cùng cháo đóng hộp trong nhà hàng, theo Lăng Long ra ngoài nhà hàng. Bởi vì xe cô để ở công ty không có lái đến, không thể làm gì khác hơn là để đối phương chở mình về.
"Thanh Hạm, cám ơn em hôm nay mời anh ăn, anh rất vui." xe dừng dưới lầu, Lăng Long nói với Ngôn Thanh Hạm. Nhìn ánh mắt đối phương chân thành, cô lại cảm thấy vô cùng dối trá. Người đàn ông này, e là một tháng trước còn đang nghĩ hại mình như thế nào, bây giờ lại vờ vịt cảm tạ cô.
"Không có gì, tôi nói rồi đây là cám ơn ngài đã mời tôi đến hội triển lãm lần trước."
"Ừ, thực ra, anh có việc muốn nói với em." thấy Ngôn Thanh Hạm xuống xe, Lăng Long theo sau, nắm chặt cổ tay cô không buông.
"Lăng tiên sinh xin tự trọng." Ngôn Thanh Hạm vốn chán ghét cùng người khác tiếp xúc, chứ đừng nói gì là cái người khiến cô và Lam Khiên Mạch bị tổn thương.
"Ngôn Ngôn, anh biết sắp tới là sinh nhật em. Vì trước đó anh muốn chuẩn bị quà sinh nhật lần này cho em, mục đích đi nước ngoài lần đó cũng là vì mục đích này. Anh thật sự yêu em, không muốn dùng thân phận bạn bè ở cạnh em. Xin em cho anh một cơ hội được không?"
"Lăng Long, rất xin lỗi, tôi…"
"Cô ấy đã có vợ rồi, cho nên xin vị Long tiên sinh hay là Hổ tiên sinh gì đó buông tay cô ấy ra đi."
Trong lúc Ngôn Thanh Hạm định dứt khoát thì âm thanh quen thuộc mang theo vài phần lạnh lùng cách đó không xa vang lên. Hai người cùng quay đầu lại liền nhìn thấy Lam Khiên Mạch đứng cách đó vài mét, ý cười trên mặt nhìn hai người nắm tay. "Lam tiểu thư? là cô? sao cô lại ở đây?" rất hiển nhiên Lăng Long nghe cũng không hiểu lời Lam Khiên Mạch vừa nói, vẫn như cũ nắm chặt tay Ngôn Thanh Hạm không buông ra.
"Lăng tiên sinh rất xin lỗi, trước khi trả lời vấn đề của ngài, tôi muốn làm một chuyện trước." Lam Khiên Mạch nói xong, mang giày cao gót chậm rãi đi đến. Nàng vốn rất cao, hiện tại lại còn cao hơn đi đôi giày cao gót chừng 12 cm, so với Lăng Long 1m82 còn cao hơn 2cm. Nhìn nàng rút tay Ngôn Thanh Hạm ra khỏi tay mình, sau đó đem cô ấy ôm vào lòng. Lăng Long có ngu hơn nữa cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.
"Lam tiểu thư, ý cô là gì đây."
"Lăng tiên sinh, tôi nghĩ ngài là người thông minh, không ngờ còn hỏi câu ngu xuẩn như vậy."
"Đầu tiên tôi đúng là họ Lam, nhưng không phải là tiểu thư, đây là trả lời vấn đề thứ nhất của ngài. Vấn đề thứ hai không sai, ngài thấy chính là tôi, Lam Khiên Mạch đang sống sờ sờ. Còn vì sao tôi ở đây, thì tất nhiên không đúng lúc nhìn thấy ngài đang níu kéo Thanh Hạm nhà tôi, đây là vợ tôi, không lẽ không được xuống sao?"
"Cô đùa gì vậy? cô là nữ, Ngôn Ngôn cũng là nữ, hơn nữa, cô không phải cùng Tiểu Vi…"
"Ha ha, ai nói nữ thì không thể ở cùng nhau? còn Lăng Vi tôi và cô ấy cũng chỉ là quan hệ bạn bè, lần đó chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi. Lăng tiên sinh, rất cảm ơn ngài đã đưa Thanh Hạm về. Nhưng mà, tôi hy vọng ngài nhớ kỹ một việc."
"Thanh Hạm là nữ nhân của tôi, hy vọng ngài đừng có động chân động tay với cô ấy. Cô ấy được dạy dỗ tốt không thể cùng ngài làm như vậy được, tôi cũng không phải người tốt gì, Nếu ngài còn muốn mượn danh bạn bè tiếp cận cô ấy… tiếp đó sẽ không còn đứng trên mặt đất nữa." Lam Khiên Mạch nói nhìn xuống đôi giày cao gót nhọn của nàng. Nhìn con mắt Lăng Long tràn đầy tức giận, ôm Ngôn Thanh Hạm tiêu sái xoay người đi khỏi, trong miệng còn lẩm bẩm.
"Thanh Hạm sau này không được để ý đến loại người này. Hắn đâu có như người ta được a? dáng dấp xấu, người thì lùn, nhìn qua như cọng lông □."
/174
|