Điện thoại đặt cạnh giường reo lên, không phải là nhạc chuông gọi đến mà là tiếng chuông báo thức cho người ngủ quên. Nghe thấy tiếng chuông vang Ngôn Thanh Hạm bắt lấy di động tắt máy. Nhìn Lam Khiên Mạch vẫn yên ổn nằm trong ngực mình, cô xoa cánh tay ê ẩm của mình lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Đêm qua, hai người làm nhiều đến mức không còn sức mà ngủ luôn. Trong lúc, Lam Khiên Mạch vẫn luôn ôm lấy không ngừng muốn cô. Nhìn bộ dạng người nằm dưới thân yêu nhiêu như vậy cho dù mệt mỏi hơn nữa Ngôn Thanh Hạm cũng không muốn cự tuyệt. Sau đó Lam Khiên Mạch đến cả sức nói chuyện không còn nhưng cũng không muốn mình buông ra.
Nghĩ đến bộ dạng người này đêm qua lần lượt nở rộ dưới thân mình, Ngôn Thanh Hạm bị mê hoặc đồng thời cũng có chút đau lòng. Cô không phải là không phát hiện ra Lam Khiên Mạch khác thường, nên biết rõ là. Nữ nhân này đang sợ hãi và lo lắng. Nàng sợ Mạc Lâm nhúng tay vào dùng mọi cách để chính mình phải rời khỏi, đánh mất đi phần hạnh phúc quý báu này.
Mắt thấy Lam Khiên Mạch đã mệt mỏi kiệt sức còn không muốn nghỉ ngơi, Ngôn Thanh Hạm rất đau lòng muốn dừng lại, nhưng cũng luyến tiếc không nỡ để nàng cả đêm vì lo lắng mà mất ngủ. Cuối cùng cô vẫn phải lần lượt đưa nàng lên đỉnh, cho đến khi nàng mệt rã không chịu nổi mà ngủ mất. Hiện tại nghĩ lại, ngay cả tay mình cũng đau thành như vậy, Lam Khiên Mạch dĩ nhiên cũng không thể tốt hơn, chỉ sợ hôm nay sẽ không còn cách nào xuống giường.
Nghĩ vậy, Ngôn Thanh Hạm giật giật thân thể, cẩn thận từ trên giường ngồi dậy. Nhìn cái người nằm trên giường vì thiếu ngực của mình mà nhíu mày nhăn miệng, Ngôn Thanh Hạm lấy cái gối của mình nhét vào trong lòng Lam Khiên Mạch. Sau khi nhìn thấy người kia thỏa mãn ôm gối ngủ tiếp, Ngôn Thanh Hạm mới yên tâm đi vào phòng tắm.
Chỉ là cô cũng không biết, sau khi cô rời đi thì cái người vừa ngủ say kia liền mở mắt, con ngươi trong suốt căn bản không có chút gì là buồn ngủ.
Kỳ thực Lam Khiên Mạch đã tỉnh dậy từ trước. Còn sớm bao nhiêu chắc so với Ngôn Thanh Hạm có lẽ sớm hơn rất nhiều. Trải qua cuộc hoan ái điên cuồng đối qua, thật sự là nàng mệt không chịu nổi, nhưng cũng chỉ là mệt mỏi trên thân thể mà thôi. Nàng ngủ mê man cũng rất nhanh thức dậy. Ngôn Thanh Hạm đúng thật là mệt lả, cũng ngủ rất sâu. Dù cho Lam Khiên Mạch ở bên cạnh bồi cả đêm, cô cũng không hề phát hiện.
Tùy ý duỗi thân thể, mặc dù đau đớn từ giữa hai chân cùng phần eo đang truyền đến. Trải qua cường độ vận động kịch liệt như vậy, còn ở ngoài bên ngoài hứng gió lạnh cả đêm. Lam Khiên Mạch cũng sớm đoán được thân thể mình cũng không chịu nổi, cô đưa tay đỡ lấy thắt lưng như sắp gãy, đem hai chân khép lại. Không ngoài dự đoán, vị trí giữa hai chân càng lúc càng nóng, hiển nhiên là do kết quả quá miệt mài.
Lúc này cửa phòng tắm mở ra, chỉ thấy Ngôn Thanh Hạm mặc áo choàng tắm từ bên trong đi ra. Cô đứng cạnh cửa sổ lau mái tóc đen dài, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên hưởng thụ ánh mặt trời tẩy rửa. Lam Khiên Mạch cũng không phải lần đầu nhìn thấy Ngôn Thanh Hạm đứng dưới ánh mặt trời, cô luôn cảm thấy nữ nhân trời sinh đúng là là người thuộc về ánh sáng mặt trời.
Vẻ đẹp của cô không chỉ có mỗi bộ túi da, càng nhiều hơn chính là khí chất đó. Dù cho ngàn người đứng vây quanh cô, thì chỉ cần liếc mắt bạn cũng có thể nhìn thấy cô ấy. Cô ấy đặc biệt, ưu tú như vậy, cao đến không thể chạm đến, nhưng lần nào đối với mình cũng rất ôn nhu. Hầu hết thời gian Lam Khiên Mạch luôn nghĩ thật ra Ngôn Thanh Hạm thích mình chỗ nào. Là thích nàng làm các món ăn? dung mạo của nàng? hay là công phu trên giường?
Sau này ngay cả Lam Khiên Mạch cũng phát hiện chính nàng cũng không rõ mình thích Ngôn Thanh Hạm điểm nào của Ngôn Thanh Hạm nhất, rồi cũng không suốt ngày chỉ nghĩ đến đối phương thích mình chỗ nào nhất nữa. Có thể đó chỉ là một loại cảm giác đơn thuần tự nhiên mà thôi. Cảm giác được thì sẽ liền thích. Khi yêu thích ngày càng sâu, thì nó tự nhiên chuyển thành yêu.
Qua một lúc lâu Ngôn Thanh Hạm sấy khô tóc, bắt đầu thay quần áo. Có lẽ cho là mình đang ngủ, cô cũng không hề ngượng ngùng như bình thường, ngược lại cô cùng tự nhiên cởϊ áσ choàng bên ngoài ra, để lên ghế. Ngay sau đó, để cổ thân thể ngắm trăm lần không chán cứ vậy lộ ra trước mắt mình.
Là một nữ nhân đã 28, muốn giữ được sự mỹ lệ như bình thường thì bảo dưỡng mỗi ngày ắt không thể thiếu. Mỗi lần tắm xong Ngôn Thanh Hạm luôn thoa kem dưỡng thuận tiện xoa bóp vùng eo cùng chân. Trước tiên nàng thoa chút kem dưỡng lên tay, sau đó là thoa khắp thân thể.
Ngón tay thon dài trắng như ngọc, mềm mại nhẹ nhàng thoa trên da, tựa như một bản nhạc có một không hai, chỉ một âm tiết tự nhiên cũng có thể làm hám động lòng người. Cái lưng không chút sẹo cong lên, sau đó lại khôi phục thẳng tắp. Lam Khiên Mạch chỉ nhìn thấy những cạnh sườn như hồ điệp giương ra theo động tác phối hợp cùng làn da trắng nõn gần như trong suốt, hoàn mỹ đến nỗi căn bản không giống như người tồn tại ở nhân gian này.
Ngay sau đó cô dùng một chân chống thân thể, đồng thời nâng chân còn lại lên, khom người thoa lên cẳng chân thon nhỏ. Cho dù động tác có độ khó cao, nhưng cô vẫn làm rất thành thạo, tìm không thấy chút nào sai lệch. Cặp mông kiều đỉnh trước mặt mình nhẹ nhàng lay động, khiến Lam Khiên Mạch hận không thể hiện tại nhào đến mà gặm vài miếng.
Cuối cùng thoa xong kem dưỡng, Ngôn Thanh Thanh lấy trong tủ quần áo ra một bộ nội y màu trắng mặc lên người. Đôi mắt Lam Khiên Mạch lại híp lại nhìn đối phương mặc quần áo, lộ ra vẻ nghiền ngẫm cùng nụ cười bất đắc dĩ. Thanh Hạm nhà nàng đúng là một bảo bảo ngoan, ngay cả nội y cũng có hình dạng bảo thủ như vậy. Rõ ràng bộ ngực lớn như vậy, cái mông kiều như vậy, mặc nội y khiêu gợi có lẽ sẽ đẹp mắt hơn a?!
Trong lúc Lam Khiên Mạch còn đang suy nghĩ lung tung, Ngôn Thanh Hạm đã mặc xong bộ tây trang xoay người nhìn mình. Khi cô đến gần từng trận hương khí mát mẽ đập vào mặt, thiếu chút nữa khiến cả người Lam Khiên Mạch chìm đắm bên trong. "Tiểu Mạch, chị đi làm, em nghỉ ngơi cho thật tốt." Ngôn Thanh Hạm theo thói quen hôn lên trán Lam Khiên Mạch một cái, sau đó mở cửa ra ngoài.
Nghe tiếng cửa đóng lại, Lam Khiên Mạch đưa tay sờ lên trán mình, cảm thụ mùi vị cùng hơi nóng còn lưu lại trên đó.
"Thanh Hạm, về sớm một chút."
Ra khỏi nhà, Ngôn Thanh Hạm lái xe thẳng đến công ty. Cô vừa vào cửa, liền thấy thư ký của mình vội vàng chạy đến chỗ mình, nói ở phòng khách có Chiến tiểu thư đợi cô đã lâu. Nghe qua, Ngôn Thanh đem túi của mình đưa cho thư ký, một mình đến phòng khách.
"Ngôn, đã lâu không gặp." vừa mở cửa, Ngôn Thanh Hạm liền nghe thấy Chiến Đới Tuyền chào hỏi mình. Thực sự thì hai người bọn họ mới hôm qua còn gặp nhau uống cà phê.
"Chiến tiểu thư, hình như cô nhớ nhầm, hôm qua chúng ta mới vừa gặp nhau."
"Đối với Ngôn mà nói, hôm qua đúng là một hồi ức không tốt đẹp gì. Đã như vậy, tốt nhất chúng ta nên quên đi, không được sao?" Chiến Đới Tuyền, để ly cà phê xuống bàn, nhìn Ngôn Thanh Hạm cười rộ lên. Hôm nay cô ta mặc một chiếc đầm màu đỏ, phối cùng mái tóc dài nhuộm nâu uốn quăn cùng đôi giày cao gót màu đỏ. Mặc đồ chói rực như vậy căn bản không giống như đi nói chuyện làm ăn, ngược lại giống như là đi lên thảm đỏ.
"Chiến tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì?" Ngôn Thanh Hạm cũng không muốn nói nhiều với Chiến Đới Tuyền, cô thầm nghĩ muốn giải quyết nhanh nữ nhân này, rồi còn xử lý đống việc còn chất cao trong phòng của mình. "Ngôn, chuyện hợp tác tôi đề xuất cũng đã vài ngày, tôi nghĩ, cô cũng đến lúc cho tôi đáp án. Nếu không, .. cứ kéo dài như vậy, hình như cũng không được ổn."
Thấy Chiến Đới Tuyền giấu nụ cười Ngôn Thanh Hạm trầm mặc không nói uống cà phê trước mặt. Cô nghĩ, nếu hôm nay mình không cho Chiến Đới Tuyền một đáp án. có thể cô ta sẽ tìm người khác hợp tác. Vậy thì chỉ có mình đơn độc đảm nhiệm miếng đất kia, có thể sẽ bị Chiến Đới Tuyền trả đũa. Thời gian cách ngày đấu giá còn hơn một tháng, chi bằng trước tiên mình quyết định cùng cô ta hợp tác, còn về chia ra làm, thì có thể thảo luận sau.
"Tôi biết thời gian của Chiến tiểu thư rất quý giá, đã như vậy tôi đồng ý cùng Chiến tiểu thư hợp tác. Về nội dung tôi hy vọng cô mau sớm chỉnh lí phương án của mình, sau đó cùng với chúng tôi kiểm tra song phương."
"Tất nhiên rồi."
"Ừm."
Ngôn Thanh Hạm đáp lại một cái đơn giản kết thúc cuộc nói chuyện, đa số người thức thời hiểu chuyện sẽ đi khỏi. Nhưng mà, Chiến Đới Tuyền lại không phải người biết thức thời như vậy. Chỉ thấy cô ta đứng dậy đi đến chỗ Ngôn Thanh Hạm, ánh mắt đánh giá trên cổ mình. "Ngôn, ngân hôn của cô chưa có che, tôi có phấn lót, cô có cần không?"
Nghe Chiến Đới Tuyền nói, Ngôn Thanh Hạm sầm mặt lại, không có động tác gì, chỉ ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mắt tràn đầy phòng bị. "Chiến tiểu thư mong cô không nên nói những lời tùy ý khiến người khác hiểu lầm. Còn phấn lót, tôi không cần." Ngôn Thanh Hạm không hề ngu ngốc, đương nhiên sẽ không để Chiến Đới Tuyền thỏa mãn. Cô biết Lam Khiên Mạch rất biết quan tâm chưa bao giờ để lại dấu vết trên người mình.
"Người bình thường nghe những lời như vậy, không phải sẽ đỏ mặt che cổ sao? Ngôn lại phản ứng rất tự nhiên nha. Cô khiến tôi nhớ đến người bạn gái trước kia, tôi rất thích để lại vết tích trên người nàng, khi đó nàng chỉ mới là học trung học đệ nhị, không thể làm gì mỗi ngày đều dán băng cá nhân mà đi học. Bây giờ nhớ lại, còn…"
"Chiến tiểu thư, nếu như không còn chuyện gì, tôi đi làm việc đây." nghe Chiến Đới Tuyền nói chuyện càng lúc càng không bình thường, Ngôn Thanh Hạm nhíu chặt mày. Cảm giác chán ghét quen thuộc này lại đến nữa rồi, cô không hiểu vì sao Chiến Đới Tuyền quang minh chính đại nói những lời thất lễ với người xa lạ như mình, căn bản không phải chuyện một người bình thường nên làm.
Lần đầu tiên, Ngôn Thanh Hạm hành động vô lễ như vậy, cô thậm chí đến cả bắt chuyện cũng không muốn cùng Chiến Đới Tuyền nói mà đứng dậy ra khỏi phòng khách. "Thư ký Trương, nếu Chiến tiểu thư đến tìm tôi, cô nói với cô ta tôi đi công việc, không ở công ty, quay về sẽ liên hệ cô ta sau." đi đến cửa phòng làm việc của mình, Ngôn Thanh Hạm nói với thư ký của mình. Trong thời gian ngắn này cô không muốn nhìn thấy Chiến Đới Tuyền.
"À…vâng… Ngôn tổng… nhưng mà…" "Sao vậy?" thấy thư ký ấp úng, Ngôn Thanh Hạm nghi ngờ hỏi. Ngay sau đó cô nhìn theo ánh mắt thư ký quay đầu lại, liền thấy Chiến Đới Tuyền đứng sau lưng mình. Lời nói dối bị vạch trần, Ngôn Thanh Hạm cũng không thấy ngại, ngược lại cùng Chiến Đới Tuyền đối diện.
"Ngại quá, tôi vừa nhớ ra, có chuyện quên nói, nên theo đến." thấy Ngôn Thanh Hạm ánh mắt cũng không thân thiện, Chiến Đới Tuyền cười nói. Từ giọng nói đến biểu tình, tìm không thấy chút bất mãn nào.
"Chiến tiểu thư quên nói gì?" Ngôn Thanh Hạm nhàn nhạt hỏi.
"Ngôn, cà phê chỗ các người không tệ lắm. Xem ra lần sau tôi muốn uống, thì phải chờ cô công tác về rồi."
Chiến Đới Tuyền nói xong liền đi giày cao gót cộp cộp bước ra thang máy, bị chế giễu như vậy Ngôn Thanh Hạm cũng không nói gì, mà xoay người đi vào phòng làm việc của mình. Lúc này thư ký đột nhiên gọi cô lại. "Ngôn tổng, vậy lần sau Chiến tiểu thư đến, tôi có cần nói ngài không?" nghe thư ký đầu óc còn mơ hồ không hiểu, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy thật bất đắc dĩ, thậm chí cảm thấy muốn bật cười.
"Không cần."
"À, vậy lần sau vẫn phải pha cà phê đó cho Chiến tiểu thư sao? tôi thấy cô ấy hình như là khách quý, cho nên đã dùng cà phê dành riêng cho ngài pha cho cô ta dùng."
"Pha cho cô ta gói cà phê hòa tan nhanh là được rồi."
Ngôn Thanh Hạm nói xong, đẩy cửa đi vào phòng làm việc của mình. Nhìn thư ký đem những điều dặn dò ghi lại trên di động, cô xoa đôi mắt có chút mệt mỏi, đồng thời lấy trong túi ra một xấp hồ sơ. Bên trong không phải là văn kiện công tác, mà là hình chụp lén.
Nhân vật chính trong đó ngoại trừ Mạc Sâm còn có Lăng Long đã lâu không nhìn thấy. Căn cứ theo thời gian trên đó, hai người này thường xuyên gặp mặt nhau trước khi mình xảy ra tai nạn xe. Ban đầu, là bí mật ở quán cà phê, sau đó lại đến quán bar. Càng lật về sau Ngôn Thanh Hạm càng thêm nghi hoặc.
Nhất là những tấm hình cuối cùng, hai người hẹn nhau trong con hẻm nhỏ, gặp nhau liền xảy ra tranh chấp, cuối cùng thành động thủ. Nhìn thời gian trên đó, hôm đó đúng là ngày thứ hai sau khi mình xảy ra tai nạn. Nhìn đến đây, Ngôn Thanh Hạm cầm di động lên, lướt đến dãy số của Lăng ấn vào.
"Ngôn Ngôn? là em sao? không ngờ em lại chủ động gọi cho anh, em gần đây… có khỏe không?"
"Ừ, là tôi, Lăng Long lâu không gặp, tôi muốn mời ngài ăn bữa cơm, cám ơn ngài lần trước đưa tôi đi xem triển lãm."
"Tối này?" âm thanh Lăng Long có chút do dự.
"Ngài không có thời gian sao? nếu không…. để lần sau…"
"Không phải, không phải! anh không có gì, mà tối nay ư?"
"Ừ." cúp di động, Ngôn Thanh Hạm đem ánh mắt nhìn những tấm hình kia, hơi nhếch miệng.
Xem ra chân tướng ngày càng gần rồi.
Đêm qua, hai người làm nhiều đến mức không còn sức mà ngủ luôn. Trong lúc, Lam Khiên Mạch vẫn luôn ôm lấy không ngừng muốn cô. Nhìn bộ dạng người nằm dưới thân yêu nhiêu như vậy cho dù mệt mỏi hơn nữa Ngôn Thanh Hạm cũng không muốn cự tuyệt. Sau đó Lam Khiên Mạch đến cả sức nói chuyện không còn nhưng cũng không muốn mình buông ra.
Nghĩ đến bộ dạng người này đêm qua lần lượt nở rộ dưới thân mình, Ngôn Thanh Hạm bị mê hoặc đồng thời cũng có chút đau lòng. Cô không phải là không phát hiện ra Lam Khiên Mạch khác thường, nên biết rõ là. Nữ nhân này đang sợ hãi và lo lắng. Nàng sợ Mạc Lâm nhúng tay vào dùng mọi cách để chính mình phải rời khỏi, đánh mất đi phần hạnh phúc quý báu này.
Mắt thấy Lam Khiên Mạch đã mệt mỏi kiệt sức còn không muốn nghỉ ngơi, Ngôn Thanh Hạm rất đau lòng muốn dừng lại, nhưng cũng luyến tiếc không nỡ để nàng cả đêm vì lo lắng mà mất ngủ. Cuối cùng cô vẫn phải lần lượt đưa nàng lên đỉnh, cho đến khi nàng mệt rã không chịu nổi mà ngủ mất. Hiện tại nghĩ lại, ngay cả tay mình cũng đau thành như vậy, Lam Khiên Mạch dĩ nhiên cũng không thể tốt hơn, chỉ sợ hôm nay sẽ không còn cách nào xuống giường.
Nghĩ vậy, Ngôn Thanh Hạm giật giật thân thể, cẩn thận từ trên giường ngồi dậy. Nhìn cái người nằm trên giường vì thiếu ngực của mình mà nhíu mày nhăn miệng, Ngôn Thanh Hạm lấy cái gối của mình nhét vào trong lòng Lam Khiên Mạch. Sau khi nhìn thấy người kia thỏa mãn ôm gối ngủ tiếp, Ngôn Thanh Hạm mới yên tâm đi vào phòng tắm.
Chỉ là cô cũng không biết, sau khi cô rời đi thì cái người vừa ngủ say kia liền mở mắt, con ngươi trong suốt căn bản không có chút gì là buồn ngủ.
Kỳ thực Lam Khiên Mạch đã tỉnh dậy từ trước. Còn sớm bao nhiêu chắc so với Ngôn Thanh Hạm có lẽ sớm hơn rất nhiều. Trải qua cuộc hoan ái điên cuồng đối qua, thật sự là nàng mệt không chịu nổi, nhưng cũng chỉ là mệt mỏi trên thân thể mà thôi. Nàng ngủ mê man cũng rất nhanh thức dậy. Ngôn Thanh Hạm đúng thật là mệt lả, cũng ngủ rất sâu. Dù cho Lam Khiên Mạch ở bên cạnh bồi cả đêm, cô cũng không hề phát hiện.
Tùy ý duỗi thân thể, mặc dù đau đớn từ giữa hai chân cùng phần eo đang truyền đến. Trải qua cường độ vận động kịch liệt như vậy, còn ở ngoài bên ngoài hứng gió lạnh cả đêm. Lam Khiên Mạch cũng sớm đoán được thân thể mình cũng không chịu nổi, cô đưa tay đỡ lấy thắt lưng như sắp gãy, đem hai chân khép lại. Không ngoài dự đoán, vị trí giữa hai chân càng lúc càng nóng, hiển nhiên là do kết quả quá miệt mài.
Lúc này cửa phòng tắm mở ra, chỉ thấy Ngôn Thanh Hạm mặc áo choàng tắm từ bên trong đi ra. Cô đứng cạnh cửa sổ lau mái tóc đen dài, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên hưởng thụ ánh mặt trời tẩy rửa. Lam Khiên Mạch cũng không phải lần đầu nhìn thấy Ngôn Thanh Hạm đứng dưới ánh mặt trời, cô luôn cảm thấy nữ nhân trời sinh đúng là là người thuộc về ánh sáng mặt trời.
Vẻ đẹp của cô không chỉ có mỗi bộ túi da, càng nhiều hơn chính là khí chất đó. Dù cho ngàn người đứng vây quanh cô, thì chỉ cần liếc mắt bạn cũng có thể nhìn thấy cô ấy. Cô ấy đặc biệt, ưu tú như vậy, cao đến không thể chạm đến, nhưng lần nào đối với mình cũng rất ôn nhu. Hầu hết thời gian Lam Khiên Mạch luôn nghĩ thật ra Ngôn Thanh Hạm thích mình chỗ nào. Là thích nàng làm các món ăn? dung mạo của nàng? hay là công phu trên giường?
Sau này ngay cả Lam Khiên Mạch cũng phát hiện chính nàng cũng không rõ mình thích Ngôn Thanh Hạm điểm nào của Ngôn Thanh Hạm nhất, rồi cũng không suốt ngày chỉ nghĩ đến đối phương thích mình chỗ nào nhất nữa. Có thể đó chỉ là một loại cảm giác đơn thuần tự nhiên mà thôi. Cảm giác được thì sẽ liền thích. Khi yêu thích ngày càng sâu, thì nó tự nhiên chuyển thành yêu.
Qua một lúc lâu Ngôn Thanh Hạm sấy khô tóc, bắt đầu thay quần áo. Có lẽ cho là mình đang ngủ, cô cũng không hề ngượng ngùng như bình thường, ngược lại cô cùng tự nhiên cởϊ áσ choàng bên ngoài ra, để lên ghế. Ngay sau đó, để cổ thân thể ngắm trăm lần không chán cứ vậy lộ ra trước mắt mình.
Là một nữ nhân đã 28, muốn giữ được sự mỹ lệ như bình thường thì bảo dưỡng mỗi ngày ắt không thể thiếu. Mỗi lần tắm xong Ngôn Thanh Hạm luôn thoa kem dưỡng thuận tiện xoa bóp vùng eo cùng chân. Trước tiên nàng thoa chút kem dưỡng lên tay, sau đó là thoa khắp thân thể.
Ngón tay thon dài trắng như ngọc, mềm mại nhẹ nhàng thoa trên da, tựa như một bản nhạc có một không hai, chỉ một âm tiết tự nhiên cũng có thể làm hám động lòng người. Cái lưng không chút sẹo cong lên, sau đó lại khôi phục thẳng tắp. Lam Khiên Mạch chỉ nhìn thấy những cạnh sườn như hồ điệp giương ra theo động tác phối hợp cùng làn da trắng nõn gần như trong suốt, hoàn mỹ đến nỗi căn bản không giống như người tồn tại ở nhân gian này.
Ngay sau đó cô dùng một chân chống thân thể, đồng thời nâng chân còn lại lên, khom người thoa lên cẳng chân thon nhỏ. Cho dù động tác có độ khó cao, nhưng cô vẫn làm rất thành thạo, tìm không thấy chút nào sai lệch. Cặp mông kiều đỉnh trước mặt mình nhẹ nhàng lay động, khiến Lam Khiên Mạch hận không thể hiện tại nhào đến mà gặm vài miếng.
Cuối cùng thoa xong kem dưỡng, Ngôn Thanh Thanh lấy trong tủ quần áo ra một bộ nội y màu trắng mặc lên người. Đôi mắt Lam Khiên Mạch lại híp lại nhìn đối phương mặc quần áo, lộ ra vẻ nghiền ngẫm cùng nụ cười bất đắc dĩ. Thanh Hạm nhà nàng đúng là một bảo bảo ngoan, ngay cả nội y cũng có hình dạng bảo thủ như vậy. Rõ ràng bộ ngực lớn như vậy, cái mông kiều như vậy, mặc nội y khiêu gợi có lẽ sẽ đẹp mắt hơn a?!
Trong lúc Lam Khiên Mạch còn đang suy nghĩ lung tung, Ngôn Thanh Hạm đã mặc xong bộ tây trang xoay người nhìn mình. Khi cô đến gần từng trận hương khí mát mẽ đập vào mặt, thiếu chút nữa khiến cả người Lam Khiên Mạch chìm đắm bên trong. "Tiểu Mạch, chị đi làm, em nghỉ ngơi cho thật tốt." Ngôn Thanh Hạm theo thói quen hôn lên trán Lam Khiên Mạch một cái, sau đó mở cửa ra ngoài.
Nghe tiếng cửa đóng lại, Lam Khiên Mạch đưa tay sờ lên trán mình, cảm thụ mùi vị cùng hơi nóng còn lưu lại trên đó.
"Thanh Hạm, về sớm một chút."
Ra khỏi nhà, Ngôn Thanh Hạm lái xe thẳng đến công ty. Cô vừa vào cửa, liền thấy thư ký của mình vội vàng chạy đến chỗ mình, nói ở phòng khách có Chiến tiểu thư đợi cô đã lâu. Nghe qua, Ngôn Thanh đem túi của mình đưa cho thư ký, một mình đến phòng khách.
"Ngôn, đã lâu không gặp." vừa mở cửa, Ngôn Thanh Hạm liền nghe thấy Chiến Đới Tuyền chào hỏi mình. Thực sự thì hai người bọn họ mới hôm qua còn gặp nhau uống cà phê.
"Chiến tiểu thư, hình như cô nhớ nhầm, hôm qua chúng ta mới vừa gặp nhau."
"Đối với Ngôn mà nói, hôm qua đúng là một hồi ức không tốt đẹp gì. Đã như vậy, tốt nhất chúng ta nên quên đi, không được sao?" Chiến Đới Tuyền, để ly cà phê xuống bàn, nhìn Ngôn Thanh Hạm cười rộ lên. Hôm nay cô ta mặc một chiếc đầm màu đỏ, phối cùng mái tóc dài nhuộm nâu uốn quăn cùng đôi giày cao gót màu đỏ. Mặc đồ chói rực như vậy căn bản không giống như đi nói chuyện làm ăn, ngược lại giống như là đi lên thảm đỏ.
"Chiến tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì?" Ngôn Thanh Hạm cũng không muốn nói nhiều với Chiến Đới Tuyền, cô thầm nghĩ muốn giải quyết nhanh nữ nhân này, rồi còn xử lý đống việc còn chất cao trong phòng của mình. "Ngôn, chuyện hợp tác tôi đề xuất cũng đã vài ngày, tôi nghĩ, cô cũng đến lúc cho tôi đáp án. Nếu không, .. cứ kéo dài như vậy, hình như cũng không được ổn."
Thấy Chiến Đới Tuyền giấu nụ cười Ngôn Thanh Hạm trầm mặc không nói uống cà phê trước mặt. Cô nghĩ, nếu hôm nay mình không cho Chiến Đới Tuyền một đáp án. có thể cô ta sẽ tìm người khác hợp tác. Vậy thì chỉ có mình đơn độc đảm nhiệm miếng đất kia, có thể sẽ bị Chiến Đới Tuyền trả đũa. Thời gian cách ngày đấu giá còn hơn một tháng, chi bằng trước tiên mình quyết định cùng cô ta hợp tác, còn về chia ra làm, thì có thể thảo luận sau.
"Tôi biết thời gian của Chiến tiểu thư rất quý giá, đã như vậy tôi đồng ý cùng Chiến tiểu thư hợp tác. Về nội dung tôi hy vọng cô mau sớm chỉnh lí phương án của mình, sau đó cùng với chúng tôi kiểm tra song phương."
"Tất nhiên rồi."
"Ừm."
Ngôn Thanh Hạm đáp lại một cái đơn giản kết thúc cuộc nói chuyện, đa số người thức thời hiểu chuyện sẽ đi khỏi. Nhưng mà, Chiến Đới Tuyền lại không phải người biết thức thời như vậy. Chỉ thấy cô ta đứng dậy đi đến chỗ Ngôn Thanh Hạm, ánh mắt đánh giá trên cổ mình. "Ngôn, ngân hôn của cô chưa có che, tôi có phấn lót, cô có cần không?"
Nghe Chiến Đới Tuyền nói, Ngôn Thanh Hạm sầm mặt lại, không có động tác gì, chỉ ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mắt tràn đầy phòng bị. "Chiến tiểu thư mong cô không nên nói những lời tùy ý khiến người khác hiểu lầm. Còn phấn lót, tôi không cần." Ngôn Thanh Hạm không hề ngu ngốc, đương nhiên sẽ không để Chiến Đới Tuyền thỏa mãn. Cô biết Lam Khiên Mạch rất biết quan tâm chưa bao giờ để lại dấu vết trên người mình.
"Người bình thường nghe những lời như vậy, không phải sẽ đỏ mặt che cổ sao? Ngôn lại phản ứng rất tự nhiên nha. Cô khiến tôi nhớ đến người bạn gái trước kia, tôi rất thích để lại vết tích trên người nàng, khi đó nàng chỉ mới là học trung học đệ nhị, không thể làm gì mỗi ngày đều dán băng cá nhân mà đi học. Bây giờ nhớ lại, còn…"
"Chiến tiểu thư, nếu như không còn chuyện gì, tôi đi làm việc đây." nghe Chiến Đới Tuyền nói chuyện càng lúc càng không bình thường, Ngôn Thanh Hạm nhíu chặt mày. Cảm giác chán ghét quen thuộc này lại đến nữa rồi, cô không hiểu vì sao Chiến Đới Tuyền quang minh chính đại nói những lời thất lễ với người xa lạ như mình, căn bản không phải chuyện một người bình thường nên làm.
Lần đầu tiên, Ngôn Thanh Hạm hành động vô lễ như vậy, cô thậm chí đến cả bắt chuyện cũng không muốn cùng Chiến Đới Tuyền nói mà đứng dậy ra khỏi phòng khách. "Thư ký Trương, nếu Chiến tiểu thư đến tìm tôi, cô nói với cô ta tôi đi công việc, không ở công ty, quay về sẽ liên hệ cô ta sau." đi đến cửa phòng làm việc của mình, Ngôn Thanh Hạm nói với thư ký của mình. Trong thời gian ngắn này cô không muốn nhìn thấy Chiến Đới Tuyền.
"À…vâng… Ngôn tổng… nhưng mà…" "Sao vậy?" thấy thư ký ấp úng, Ngôn Thanh Hạm nghi ngờ hỏi. Ngay sau đó cô nhìn theo ánh mắt thư ký quay đầu lại, liền thấy Chiến Đới Tuyền đứng sau lưng mình. Lời nói dối bị vạch trần, Ngôn Thanh Hạm cũng không thấy ngại, ngược lại cùng Chiến Đới Tuyền đối diện.
"Ngại quá, tôi vừa nhớ ra, có chuyện quên nói, nên theo đến." thấy Ngôn Thanh Hạm ánh mắt cũng không thân thiện, Chiến Đới Tuyền cười nói. Từ giọng nói đến biểu tình, tìm không thấy chút bất mãn nào.
"Chiến tiểu thư quên nói gì?" Ngôn Thanh Hạm nhàn nhạt hỏi.
"Ngôn, cà phê chỗ các người không tệ lắm. Xem ra lần sau tôi muốn uống, thì phải chờ cô công tác về rồi."
Chiến Đới Tuyền nói xong liền đi giày cao gót cộp cộp bước ra thang máy, bị chế giễu như vậy Ngôn Thanh Hạm cũng không nói gì, mà xoay người đi vào phòng làm việc của mình. Lúc này thư ký đột nhiên gọi cô lại. "Ngôn tổng, vậy lần sau Chiến tiểu thư đến, tôi có cần nói ngài không?" nghe thư ký đầu óc còn mơ hồ không hiểu, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy thật bất đắc dĩ, thậm chí cảm thấy muốn bật cười.
"Không cần."
"À, vậy lần sau vẫn phải pha cà phê đó cho Chiến tiểu thư sao? tôi thấy cô ấy hình như là khách quý, cho nên đã dùng cà phê dành riêng cho ngài pha cho cô ta dùng."
"Pha cho cô ta gói cà phê hòa tan nhanh là được rồi."
Ngôn Thanh Hạm nói xong, đẩy cửa đi vào phòng làm việc của mình. Nhìn thư ký đem những điều dặn dò ghi lại trên di động, cô xoa đôi mắt có chút mệt mỏi, đồng thời lấy trong túi ra một xấp hồ sơ. Bên trong không phải là văn kiện công tác, mà là hình chụp lén.
Nhân vật chính trong đó ngoại trừ Mạc Sâm còn có Lăng Long đã lâu không nhìn thấy. Căn cứ theo thời gian trên đó, hai người này thường xuyên gặp mặt nhau trước khi mình xảy ra tai nạn xe. Ban đầu, là bí mật ở quán cà phê, sau đó lại đến quán bar. Càng lật về sau Ngôn Thanh Hạm càng thêm nghi hoặc.
Nhất là những tấm hình cuối cùng, hai người hẹn nhau trong con hẻm nhỏ, gặp nhau liền xảy ra tranh chấp, cuối cùng thành động thủ. Nhìn thời gian trên đó, hôm đó đúng là ngày thứ hai sau khi mình xảy ra tai nạn. Nhìn đến đây, Ngôn Thanh Hạm cầm di động lên, lướt đến dãy số của Lăng ấn vào.
"Ngôn Ngôn? là em sao? không ngờ em lại chủ động gọi cho anh, em gần đây… có khỏe không?"
"Ừ, là tôi, Lăng Long lâu không gặp, tôi muốn mời ngài ăn bữa cơm, cám ơn ngài lần trước đưa tôi đi xem triển lãm."
"Tối này?" âm thanh Lăng Long có chút do dự.
"Ngài không có thời gian sao? nếu không…. để lần sau…"
"Không phải, không phải! anh không có gì, mà tối nay ư?"
"Ừ." cúp di động, Ngôn Thanh Hạm đem ánh mắt nhìn những tấm hình kia, hơi nhếch miệng.
Xem ra chân tướng ngày càng gần rồi.
/174
|