Tốc độ thay quần áo của Ngôn Thanh Hạm rất nhanh, không giống như các nữ sinh muốn ra khỏi cửa phải trang điểm. Tạ Sương Sương theo cô cùng ra khỏi nhà, Lam Khiên Mạch cũng có cơ hội nhìn lại chỗ ở của Ngôn Thanh Hạm. Ở thành phố X này hồi đầu năm có hai tiểu khu vừa xây xong, nằm trong khu trung tâm sầm uất nhất của thành phố. Không chỉ có tiện lợi về giao thông mà hoàn cảnh cũng không hề tệ.
Nhưng mà cho dù chỗ này có khá hơn nữa Lam Khiên Mạch cũng biết nơi ở của Ngôn gia mà nói thì căn hộ nhỏ này căn bản cũng không tính là gì. Nhưng so với những biệt thự trang trọng xa xỉ kia, nàng vẫn thích một căn nhà nhỏ tràn đầy ấm áp hơn. Xem ra sở thích của Ngôn Thanh Ham cũng gần giống như mình. Nếu như sau này hai người ở chung, có lẽ sẽ có rất ít những chuyện khác nhau.
Kinh ngạc mới thấy mình lại nghĩ mọi chuyện đi xa như vậy, Lam Khiên Mạch bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng phát hiện từ khi mình gặp được Ngôn Thanh Hạm thì suy nghĩ cũng trở nên kỳ lạ, thời gian ngẩn người lại ít đi, mà thời gian nàng cần lại nhiều hơn. Mới vừa rồi còn vì cô đụng chạm một chút đã đỏ mặt, mà mình dường như còn chưa thể quay lại bộ dạng khi đầu. Là một Lam Khiên Mạch không hiểu thế sự, Lam Khiên Mạch ngốc nghếch.
"Lam tiểu thư nhà cô ở đâu?" ba người cùng ngồi lên xe, Tạ Sương Sương ngồi vị trí kế người lái, Lam Khiên Mạch cũng tự biết chạy ra ghế sau ngồi. "Ngôn tiểu thư đưa tôi đến tiểu khu Bồng Lan là được." Lam Khiên Mạch nói xong cũng không lên tiếng nữa, an tỉnh dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Nàng cảm thấy đầu có chút đau, đau đớn này cũng không phải là do cơn sốt gây ra, mà đó là bệnh cũ của nàng.
Tối qua vì mình ngất xỉu trong nhà hàng nên Ngôn Thanh Hạm mới đưa về nhà cô, điện thoại di động không biết từ khi nào cũng đã hết pin. Nhớ đến tính khí nóng nảy của Lăng Vi, nàng không tự chủ được mà rùng mình một cái. Lam Khiên Mạch cảm thấy mình nên đến Tiêu Tương Các báo bình an cho Lăng Vi biết trước, nhưng cuối cùng lại quyết định về nhà trước một chuyến.
Thứ nhất nàng cần phải uống giảm đau, thứ hai là bởi vì Tạ Sương Sương cũng đang ngồi ở đây, nếu mình công khai nói ra cái tên Tiêu Tương Các nhất định cô ấy sẽ hoài nghi. Minh thì cũng không có gì quan trọng, nhưng hình tượng của Ngôn Thanh Hạm sẽ bị ảnh hưởng, nàng cũng không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.
Nghĩ như vậy Lam Khiên Mạch ngẩng đầu nhìn Ngôn Thanh Hạm đang ngồi trước mặt mình cười nói cùng với Tạ Sương Sương. Cô gái này hình như cũng có quan hệ nữ nữ với Lăng Vi, nói vậy thì cô ấy thí con gái? Vậy cô ấy và Ngôn Thanh Hạm… tự nhiên trong lòng nảy sinh hoài nghi, chỉ là ý nghĩ này vừa có thì liền bị Lam Khiên Mạch cho qua.
Từ đối thoại cùng động tác cũng có thể đoán được các cô đều chỉ là bạn thân, ngoại trừ quan hệ ban thân này ra thì dường như cũng không có những cái khác. Cho dù Tạ Sương Sương thích con gái thì cô ấy và Ngôn Thanh Hạm cũng sẽ không tiến đến với nhau. Lam Khiên Mạch không biết nàng suy đoán như vậy là căn cứ vào cái gì, nhưng nàng cảm thấy Ngôn Thanh Hạm sẽ không thích Tạ Sương Sương, cô gái mang kiểu khả ái này.
Tiểu khu Lam Khiên Mạch ở cách căn hộ của Ngôn Thanh Hạm cũng không xa, chỉ cần 20 phút đi xe thì đã đến nơi. "Cám ơn cô đưa tôi về, Ngôn tiểu thư." Lam Khiên Mạch bước xuống xe, đứng bên cạnh cùng Ngôn Thanh Hạm nói lời từ biệt. Nàng có chút luyến tiếc muốn nhìn gương mặt người đứng phía sau thêm một chút, cũng hy vọng thời gian có thể chậm một chút hay là đột nhiên có thêm lí do gì đó để giữ cô lại cho mình thêm một hồi nữa. Nhưng mà cho dù là mình đã xoay người rời đi thì cũng không có chuyện gì xảy ra. Nàng cùng Ngôn Thanh Hạm lần thứ hai gặp mặt cũng chỉ là do bị bệnh cũng đã hết.
"Chờ một chút." sau đó âm thanh tự nhiên sau lưng lại vang lên, Lam Khiên Mạch dừng chân lại, cũng không có quay đầu. Ngay sau đó hình như có tiếng cửa xe mở ra, tiếp đó là tiếng giày cao gót đạp trên đất cộc cộc vang lên. "Lam tiểu thư, thân thể cô còn chưa khỏe để tôi đưa cô lên đi."
"Được làm phiền Ngôn tiểu thư." Lam Khiên Mạch nghe được cô nói với mình như vậy, cũng tin chắc biểu tình trên mặt nàng cũng không có chút sơ hở nào. Nàng như là người đứng xem, nhìn chính mình bình tĩnh đối mặt với Ngôn Thanh Hạm, đứng cùng nàng nhưng cũng không lộ ra chút hưng phấn hay bất an nào. Nhưng cũng chỉ có nàng biết, khi nghe Ngôn Thanh Hạm nói những lời này thì lòng nàng cũng có nhiều kích động, thậm chí còn muốn cười thật càn rỡ.
Lần này lại đổi thành Ngôn Thanh Hạm đi theo phía sau, để Lam Khiên Mạch dẫn đường. Nàng cố ý thả bước thật chạm, chỉ hy vọng để cô có thể cạnh mình thêm một chút nữa. Chỉ là nắng chiều có nhiều hơn thì cũng sẽ có lúc phải biến mất. Đứng trước cửa nhà mình Lam Khiên Mạch quay đầu nhìn Ngôn Thanh Hạm nói ra lời mà nàng luôn muốn nói.
"Để lại số điện thoại của cô cho tôi được không?" Nghe Lam Khiên Mạch yêu cầu, Ngôn Thanh Hạm cũng không hề trả lời, chỉ mỉm cười nhìn nàng, sau đó lấy danh thiếp trong túi ra đưa tới. Động tác như vậy không giống như là bạn bè đang trao đổi cách liên lạc, ngược lại giống như là đối tác thương gia đang vì lợi ích mà bám víu đối phương.
Cho dù trong lòng không thích kiểu hình thức như vậy, nhưng Lam Khiên Mạch vẫn đưa tay nhận lấy tấm danh thiếp bỏ vào túi. Ít nhất nàng cũng đạt được mục đích. "Cô nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi đi đây." Ngôn Thanh Hạm cũng không muốn ở lại lâu, tiêu sái xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng cô không chút lưu luyến nào, Lam Khiên Mạch cười nhẹ, siết chặt danh thiếp trong tay.
Ngôn Thanh Hạm không bao lâu nữa chúng ta sẽ lại gặp mặt. Lam Khiên mạch nhíu mày, nhìn người còn đang ngồi trên sofa hít khói nhả sương yên lặng không nói gì. "Tối qua em chết chỗ nào vậy? Nếu em không chịu xuất hiện thì lão nương tôi phải báo cảnh sát." Lăng Vi dập tắt khói bất mãn nói.
Tối qua cô còn lo Lam Khiên Mạch chịu không nổi, vội vàng đưa các cô gái đến tiếp khách rồi chạy ra khỏi nhà hàng. Kết quả ngoại trừ nhìn thấy khách qua lại cũng không hề nhìn thấy Lam Khiên Mạch, hỏi nhân viên an ninh, họ nói là không hề nhìn thấy ai đưa một cô gái mặc sơ mi trắng quần đen xuống đây. Tin này khiến lòng Lăng Vi trầm xuống, ngay cả miệng cô cũng không kịp mở liền chạy đến phòng vệ sinh, nhưng vẫn không thấy được gì.
Lam Khiên Mạch từ trước đến giờ luôn là người có công phu miệng giỏi, quân tử động khẩu không động thủ. Nàng thích gây phiền toái nhưng chưa hề thua thiệt. Người khác tức giận tát nàng một cái, thì nàng phải cười còn cho lại họ hai dấu in bàn tay. Với tính cách này nếu như thân thể bên trong còn tốt. Nhưng mà lần nào cũng là do chân tay cô gái này nhỏ yếu, sức chiến đấu cũng chỉ như là con tôm nhỏ mạnh mẽ một chút mà thôi.
Hiện tại nàng lại sốt cao như vậy, khuôn mặt mang nét hại nước hại dân kia lỡ như bị đại lão bản nào xách về ăn sạch sẽ thì phải làm sao đây? Vì vậy không thể để Lam Khiên Mạch gặp phải cảnh ngộ bi thảm như vậy được, Lăng Vi phát động toàn bộ thế lực của mình đi tìm Lam Khiên Mạch, quyết định đêm nay mà không tìm được người liền báo cảnh sát. Mà hiện tại, cái con bé chết bầm này lại không hề hấn gì đang đứng trước mặt mình!?
"Tối hôm qua em gặp được một người bạn, đến nhà cô ấy uống hai ly. Di động hết pin, cho nên không kịp báo cho chị." Lam Khiên Mạch cũng không để ý đến ánh mắt đủ gϊếŧ người kia, nàng xoay người mở cửa tủ ra, lấy lọ thuốc bên trong ra. Ánh mắt nhanh nhẹ Lăng Vi phát hiện trong đó để đủ mọi loại thuốc, lớn nhỏ đều có, cao thấp cũng có, bên trên đều là tiếng anh. "Đây là thuốc gì?" cô đứng bên cạnh Lam Khiên Mạch nhìn, đối phương nắm một đống lớn những viên thuốc trắng cho vào miệng, lo lắng hỏi.
"Thuốc gì? Đương nhiên là thuốc chữa sốt cảm mạo rồi." Lam Khiên Mạch không hề cho Lăng Vi cơ hội hỏi thêm, liên đem lọ thuốc cất vào ngăn kéo, cầm điếu thuốc trên bàn không chờ đốt xong liền từng ngụm từng ngụm hút vào. Bộ dạng kia như là quân tử nghiện ma túy vậy. "Sốt như vậy rồi còn hút thuốc, em không sợ bị vật chết sao? còn nữa sao chị không biết ở thành phố X này em còn có bạn vậy? không phải em đang vụиɠ ŧяộʍ đó chứ?"
"Lão bản, chị quên em làm nghề gì rồi sao? Ai quy định vụиɠ ŧяộʍ thì không thể không có bạn chứ?" Lam Khiên Mạch không mặn không lạt nói, giọng nói rõ ràng còn có vài phần giễu cợt. Nhìn nàng ngậm điếu thuốc nằm nghiêng trên sofa, mái tóc dài màu đen tán loạn bên má, che đi khuôn mặt trái soan trắng nõn của nàng. Đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, trong đó lộ ra vài phần lười biếng, nhiều hơn là sự mị hoặc không thể diễn tả được.
Ngọn lửa ánh lên theo làn hô hấp nàng hút vào, đôi môi căng mọng hé mở, nhả ra làn khói trắng nhạt mù, khiến khuôn mặt nàng không nhìn thấy rõ từ bên trong. Lam Khiên Mạch như là yêu thụ, hấp dẫn mọi người muốn chiếm lấy nàng làm của riêng, khiến nàng phải hoàn toàn thuộc về mình. Lăng Vi cảm thấy thân thể có chút khô nóng khó nhịn, cô tiến lên trước đè lên người Lam Khiên Mạch, giống như đang phát tiết cắn lên vùng xương xanh đang triển lộ ra bên ngoài kia.
"Lam, chị nói rồi, đừng có câu dẫn chị, nếu không chị sợ mình nhịn không được mà cường ép em."
"Lão bản tinh lực thật dồi dào, chỉ là chị đừng quên em là người bệnh, phải ôn nhu với em một chút mới được."
"Nói chị biết, tối qua em đã đi đâu? Chị không tin đi gặp bạn mà phải cởi đồ, còn cởi mà quên luôn mặc lại. Sợ là bạn này đúng hơn là khách mới chính xác."
"Ha ha, quả nhiên cái gì cũng không gạt được chị. Là bạn thì sao? là khách thì sao? bất quá chỉ là một cô gái thôi."
"Hở? Một cô gái? vậy chị lại càng muốn biết, thật ra cô gái nào lại có bản lãnh lớn như vậy, có thể để em vì cô ta mà tự mình cởi đồ."
"Nóng quá thì cởi thôi." Lam Khiên Mạch bỏ điếu thuốc hút xong vào gạt tàn, nhắm mắt không nói thêm gì nữa.
"Lam, em thay đổi. Chị nhớ cũng lâu rồi em không có tiếp thêm khách qua đường, với điều kiện của em hiện tại căn bản cũng không cần làm những chuyện đó, tại sao còn giở trò cũ?"
"Lão bản. em cũng là muốn phụ nữ vui vẻ." Ý nói, đó không phải chỉ là làm việc.
"Là ai có mị lớn như vậy khiến em thích đến thế? Thật đáng tiếc, chị còn nghĩ nếu em thiếu tiền, thì có thể để chị bao nuôi."
"Nghĩ lại đi, có tiền không bằng chị đi bao nuôi minh tinh, cần gì phải quyến luyến cái củ cải trắng như em a?"
"Phốc…" Nghe Lam Khiên Mạch tự so sánh mình như là củ cải trắng, Lăng Vi bật cười. Cái con bé chết bầm này, không thể nghĩ đơn giản đi một chút sao?
"Nói đến bao nuôi minh tinh, gần đây chị cũng có mục tiêu mới, em giúp chị nghĩ một chút, làm sao có thể trò chơi này choi vui một chút."
"Là cô nương nhà nào bị ngài đầu độc vậy?"
"Chính là nữ nhân trong nhà hàng ngày hôm đó, Tả Tĩnh Nhan."
—///—
Tác giả có lời muốn nói
Chậc chậc, tui phát hiện có một người có tật xấu a, đó chính là Lăng Vi tỷ tỷ càng ngày càng bị tui viết thành cường thế rồi phải không mọi người? Ngươi nha vì sao mới ra sân đã chặn cửa Lam Lam a? Tui nói Ngôn Lăng hai người này sau này nhất định sẽ có đụng độ! Bất quá so với lo lắng Lam Lam, nguy hiểm nhất hiện tại vẫn là tiểu Tả a! Tiểu Tả! Ngươi bị sói rình rồi có biết không? Hơn nữa con sói đó rất đáng sợ! Sau lưng con sói đó còn có một con hồ ly! Hiện Tại sói và hồ ly ở chung một chỗ đang hợp sức để bắt ngươi a~! Mau gọi thánh mẫu cùng nhị hóa đến giúp ngươi nghênh chiến!
Túm quần là, chương vui vẻ này trở thành chương sói và hồ ly bắt đại minh tinh, kết quả đã bị thánh mẫu cùng nhị hóa hoa hoa lệ lệ đánh bại…no! Đây là cái kiểu tiến triển gì vậy! cái này không khoa học gì cả!
Còn nữa, sau chương trên tui cũng đã tổng kết về vai công thụ, tui phát hiện, thì ra Ngôn công đảng lại nhiều như vậy! Mấy người cũng xấu tính như tui! Cho nên khi đã có Ngôn công thì cũng sẽ có Lam công, tất nhiên cũng sẽ không ít. Thật ra căn bản thì cả người đều là hỗ công hỗ thụ cường công cường thụ, Lam Khiên Mạch là yêu nghiệt công, yêu nghiệt thụ, Ngôn Ngôn là phúc hắc ngây ngô công, thỉnh thoảng lại là một siêu cường quỷ súc công, thụ nhiều hơn, vậy mấy người cũng hiểu rồi chứ gì, muộn tao thụ, cấm dục thụ. Túm váy là Ngôn công Lam công cũng sẽ không hiểu nổi, trong văn cũng không muốn bị phỉ nhổ! Khụ khụ… Tui nghĩ mỗi lần điều giáo có nên cho thêm chút khẩu vị nặng vô không, mấy món ăn dạng cháo trắng trước kia cũng chỉ là làm nóng người thôi mấy người cũng biết mà, miệng Hiểu Bạo nói rất được!
Ps: Hôm nay thấy bạn đọc Đằng Đằng comment, nàng có nhắc đến vấn đề về cái tên của Lam Lam. Lam Khiên Mạch, nàng trung gian chữ kia cũng không phải là nhớ yan, mà là nhớ qian, một tiếng![ giải nghĩa: nhân vật mang cái tên 蓝汧陌 thì cái chữ 汧 không đọc là yan mà là qian, 1 tiếng (qian nó gọn hơn yan á)] Chậc chậc, đều tại S tỷ tỷ muốn phá tên đó! Không ngờ ngờ lại gặp phải như vậy! Về nhà phải trừng phạt nàng! Hừ!
Lam Khiên Mạch, tên lót của nàng không phải đọc là yan (研) mà là qian (汧)
Nói đến thì có chuyện ngoài lề cũng nói luôn, vì sao mọi người lại cho là Phong Phong trong Thiết Ngục Mê Tình rất thụ? Phong Phong của tui mà thụ đến như vậy sao? Nàng thật ra thì… cũng… có lúc cũng rất công a…
Phong Phong: ~~~~(>_<)~~~~, mẹ ruột ngươi nói nghe rất miễn cưỡng! Ngươi ta muốn tìm chị!
Thêm Ps: Trước đó có người nói Hiểu Bạo rất 2 (có nghĩa là ngu á ^^~), tui thật lòng muốn hỏi một câu, tui thật sự rất 2 sao? Tui vẫn thấy mình thiên tư thông minh, sắc đẹp động lòng người, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức. Có tiến có lui, có thể co dãn, có thể công có thể thụ, có thể trên có thể dưới. Mọi người thấy tui đa năng như vậy mà còn rất 2 là sao? Mấy người nói tui biết đi, sao các người biết là tui rất 2 vậy! Bổn cung muốn các ngươi phải nói đó!
Lam Lam: Mẹ ruột… ngươi đến giờ phải uống thuốc rồi.
Hiểu Bạo: Hả? Thật không? Không phải hồi nãy mới uống xong rồi sao?
Lam Lam: Cái đó là thuốc chữa chứng lú lẫn người già, ngươi hiện tại nên uống thêm thuốc chữa bệnh thần kinh.
Hiểu Bạo: Nga, là mọi người a, ta đến liền.
Nhưng mà cho dù chỗ này có khá hơn nữa Lam Khiên Mạch cũng biết nơi ở của Ngôn gia mà nói thì căn hộ nhỏ này căn bản cũng không tính là gì. Nhưng so với những biệt thự trang trọng xa xỉ kia, nàng vẫn thích một căn nhà nhỏ tràn đầy ấm áp hơn. Xem ra sở thích của Ngôn Thanh Ham cũng gần giống như mình. Nếu như sau này hai người ở chung, có lẽ sẽ có rất ít những chuyện khác nhau.
Kinh ngạc mới thấy mình lại nghĩ mọi chuyện đi xa như vậy, Lam Khiên Mạch bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng phát hiện từ khi mình gặp được Ngôn Thanh Hạm thì suy nghĩ cũng trở nên kỳ lạ, thời gian ngẩn người lại ít đi, mà thời gian nàng cần lại nhiều hơn. Mới vừa rồi còn vì cô đụng chạm một chút đã đỏ mặt, mà mình dường như còn chưa thể quay lại bộ dạng khi đầu. Là một Lam Khiên Mạch không hiểu thế sự, Lam Khiên Mạch ngốc nghếch.
"Lam tiểu thư nhà cô ở đâu?" ba người cùng ngồi lên xe, Tạ Sương Sương ngồi vị trí kế người lái, Lam Khiên Mạch cũng tự biết chạy ra ghế sau ngồi. "Ngôn tiểu thư đưa tôi đến tiểu khu Bồng Lan là được." Lam Khiên Mạch nói xong cũng không lên tiếng nữa, an tỉnh dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Nàng cảm thấy đầu có chút đau, đau đớn này cũng không phải là do cơn sốt gây ra, mà đó là bệnh cũ của nàng.
Tối qua vì mình ngất xỉu trong nhà hàng nên Ngôn Thanh Hạm mới đưa về nhà cô, điện thoại di động không biết từ khi nào cũng đã hết pin. Nhớ đến tính khí nóng nảy của Lăng Vi, nàng không tự chủ được mà rùng mình một cái. Lam Khiên Mạch cảm thấy mình nên đến Tiêu Tương Các báo bình an cho Lăng Vi biết trước, nhưng cuối cùng lại quyết định về nhà trước một chuyến.
Thứ nhất nàng cần phải uống giảm đau, thứ hai là bởi vì Tạ Sương Sương cũng đang ngồi ở đây, nếu mình công khai nói ra cái tên Tiêu Tương Các nhất định cô ấy sẽ hoài nghi. Minh thì cũng không có gì quan trọng, nhưng hình tượng của Ngôn Thanh Hạm sẽ bị ảnh hưởng, nàng cũng không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.
Nghĩ như vậy Lam Khiên Mạch ngẩng đầu nhìn Ngôn Thanh Hạm đang ngồi trước mặt mình cười nói cùng với Tạ Sương Sương. Cô gái này hình như cũng có quan hệ nữ nữ với Lăng Vi, nói vậy thì cô ấy thí con gái? Vậy cô ấy và Ngôn Thanh Hạm… tự nhiên trong lòng nảy sinh hoài nghi, chỉ là ý nghĩ này vừa có thì liền bị Lam Khiên Mạch cho qua.
Từ đối thoại cùng động tác cũng có thể đoán được các cô đều chỉ là bạn thân, ngoại trừ quan hệ ban thân này ra thì dường như cũng không có những cái khác. Cho dù Tạ Sương Sương thích con gái thì cô ấy và Ngôn Thanh Hạm cũng sẽ không tiến đến với nhau. Lam Khiên Mạch không biết nàng suy đoán như vậy là căn cứ vào cái gì, nhưng nàng cảm thấy Ngôn Thanh Hạm sẽ không thích Tạ Sương Sương, cô gái mang kiểu khả ái này.
Tiểu khu Lam Khiên Mạch ở cách căn hộ của Ngôn Thanh Hạm cũng không xa, chỉ cần 20 phút đi xe thì đã đến nơi. "Cám ơn cô đưa tôi về, Ngôn tiểu thư." Lam Khiên Mạch bước xuống xe, đứng bên cạnh cùng Ngôn Thanh Hạm nói lời từ biệt. Nàng có chút luyến tiếc muốn nhìn gương mặt người đứng phía sau thêm một chút, cũng hy vọng thời gian có thể chậm một chút hay là đột nhiên có thêm lí do gì đó để giữ cô lại cho mình thêm một hồi nữa. Nhưng mà cho dù là mình đã xoay người rời đi thì cũng không có chuyện gì xảy ra. Nàng cùng Ngôn Thanh Hạm lần thứ hai gặp mặt cũng chỉ là do bị bệnh cũng đã hết.
"Chờ một chút." sau đó âm thanh tự nhiên sau lưng lại vang lên, Lam Khiên Mạch dừng chân lại, cũng không có quay đầu. Ngay sau đó hình như có tiếng cửa xe mở ra, tiếp đó là tiếng giày cao gót đạp trên đất cộc cộc vang lên. "Lam tiểu thư, thân thể cô còn chưa khỏe để tôi đưa cô lên đi."
"Được làm phiền Ngôn tiểu thư." Lam Khiên Mạch nghe được cô nói với mình như vậy, cũng tin chắc biểu tình trên mặt nàng cũng không có chút sơ hở nào. Nàng như là người đứng xem, nhìn chính mình bình tĩnh đối mặt với Ngôn Thanh Hạm, đứng cùng nàng nhưng cũng không lộ ra chút hưng phấn hay bất an nào. Nhưng cũng chỉ có nàng biết, khi nghe Ngôn Thanh Hạm nói những lời này thì lòng nàng cũng có nhiều kích động, thậm chí còn muốn cười thật càn rỡ.
Lần này lại đổi thành Ngôn Thanh Hạm đi theo phía sau, để Lam Khiên Mạch dẫn đường. Nàng cố ý thả bước thật chạm, chỉ hy vọng để cô có thể cạnh mình thêm một chút nữa. Chỉ là nắng chiều có nhiều hơn thì cũng sẽ có lúc phải biến mất. Đứng trước cửa nhà mình Lam Khiên Mạch quay đầu nhìn Ngôn Thanh Hạm nói ra lời mà nàng luôn muốn nói.
"Để lại số điện thoại của cô cho tôi được không?" Nghe Lam Khiên Mạch yêu cầu, Ngôn Thanh Hạm cũng không hề trả lời, chỉ mỉm cười nhìn nàng, sau đó lấy danh thiếp trong túi ra đưa tới. Động tác như vậy không giống như là bạn bè đang trao đổi cách liên lạc, ngược lại giống như là đối tác thương gia đang vì lợi ích mà bám víu đối phương.
Cho dù trong lòng không thích kiểu hình thức như vậy, nhưng Lam Khiên Mạch vẫn đưa tay nhận lấy tấm danh thiếp bỏ vào túi. Ít nhất nàng cũng đạt được mục đích. "Cô nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi đi đây." Ngôn Thanh Hạm cũng không muốn ở lại lâu, tiêu sái xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng cô không chút lưu luyến nào, Lam Khiên Mạch cười nhẹ, siết chặt danh thiếp trong tay.
Ngôn Thanh Hạm không bao lâu nữa chúng ta sẽ lại gặp mặt. Lam Khiên mạch nhíu mày, nhìn người còn đang ngồi trên sofa hít khói nhả sương yên lặng không nói gì. "Tối qua em chết chỗ nào vậy? Nếu em không chịu xuất hiện thì lão nương tôi phải báo cảnh sát." Lăng Vi dập tắt khói bất mãn nói.
Tối qua cô còn lo Lam Khiên Mạch chịu không nổi, vội vàng đưa các cô gái đến tiếp khách rồi chạy ra khỏi nhà hàng. Kết quả ngoại trừ nhìn thấy khách qua lại cũng không hề nhìn thấy Lam Khiên Mạch, hỏi nhân viên an ninh, họ nói là không hề nhìn thấy ai đưa một cô gái mặc sơ mi trắng quần đen xuống đây. Tin này khiến lòng Lăng Vi trầm xuống, ngay cả miệng cô cũng không kịp mở liền chạy đến phòng vệ sinh, nhưng vẫn không thấy được gì.
Lam Khiên Mạch từ trước đến giờ luôn là người có công phu miệng giỏi, quân tử động khẩu không động thủ. Nàng thích gây phiền toái nhưng chưa hề thua thiệt. Người khác tức giận tát nàng một cái, thì nàng phải cười còn cho lại họ hai dấu in bàn tay. Với tính cách này nếu như thân thể bên trong còn tốt. Nhưng mà lần nào cũng là do chân tay cô gái này nhỏ yếu, sức chiến đấu cũng chỉ như là con tôm nhỏ mạnh mẽ một chút mà thôi.
Hiện tại nàng lại sốt cao như vậy, khuôn mặt mang nét hại nước hại dân kia lỡ như bị đại lão bản nào xách về ăn sạch sẽ thì phải làm sao đây? Vì vậy không thể để Lam Khiên Mạch gặp phải cảnh ngộ bi thảm như vậy được, Lăng Vi phát động toàn bộ thế lực của mình đi tìm Lam Khiên Mạch, quyết định đêm nay mà không tìm được người liền báo cảnh sát. Mà hiện tại, cái con bé chết bầm này lại không hề hấn gì đang đứng trước mặt mình!?
"Tối hôm qua em gặp được một người bạn, đến nhà cô ấy uống hai ly. Di động hết pin, cho nên không kịp báo cho chị." Lam Khiên Mạch cũng không để ý đến ánh mắt đủ gϊếŧ người kia, nàng xoay người mở cửa tủ ra, lấy lọ thuốc bên trong ra. Ánh mắt nhanh nhẹ Lăng Vi phát hiện trong đó để đủ mọi loại thuốc, lớn nhỏ đều có, cao thấp cũng có, bên trên đều là tiếng anh. "Đây là thuốc gì?" cô đứng bên cạnh Lam Khiên Mạch nhìn, đối phương nắm một đống lớn những viên thuốc trắng cho vào miệng, lo lắng hỏi.
"Thuốc gì? Đương nhiên là thuốc chữa sốt cảm mạo rồi." Lam Khiên Mạch không hề cho Lăng Vi cơ hội hỏi thêm, liên đem lọ thuốc cất vào ngăn kéo, cầm điếu thuốc trên bàn không chờ đốt xong liền từng ngụm từng ngụm hút vào. Bộ dạng kia như là quân tử nghiện ma túy vậy. "Sốt như vậy rồi còn hút thuốc, em không sợ bị vật chết sao? còn nữa sao chị không biết ở thành phố X này em còn có bạn vậy? không phải em đang vụиɠ ŧяộʍ đó chứ?"
"Lão bản, chị quên em làm nghề gì rồi sao? Ai quy định vụиɠ ŧяộʍ thì không thể không có bạn chứ?" Lam Khiên Mạch không mặn không lạt nói, giọng nói rõ ràng còn có vài phần giễu cợt. Nhìn nàng ngậm điếu thuốc nằm nghiêng trên sofa, mái tóc dài màu đen tán loạn bên má, che đi khuôn mặt trái soan trắng nõn của nàng. Đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, trong đó lộ ra vài phần lười biếng, nhiều hơn là sự mị hoặc không thể diễn tả được.
Ngọn lửa ánh lên theo làn hô hấp nàng hút vào, đôi môi căng mọng hé mở, nhả ra làn khói trắng nhạt mù, khiến khuôn mặt nàng không nhìn thấy rõ từ bên trong. Lam Khiên Mạch như là yêu thụ, hấp dẫn mọi người muốn chiếm lấy nàng làm của riêng, khiến nàng phải hoàn toàn thuộc về mình. Lăng Vi cảm thấy thân thể có chút khô nóng khó nhịn, cô tiến lên trước đè lên người Lam Khiên Mạch, giống như đang phát tiết cắn lên vùng xương xanh đang triển lộ ra bên ngoài kia.
"Lam, chị nói rồi, đừng có câu dẫn chị, nếu không chị sợ mình nhịn không được mà cường ép em."
"Lão bản tinh lực thật dồi dào, chỉ là chị đừng quên em là người bệnh, phải ôn nhu với em một chút mới được."
"Nói chị biết, tối qua em đã đi đâu? Chị không tin đi gặp bạn mà phải cởi đồ, còn cởi mà quên luôn mặc lại. Sợ là bạn này đúng hơn là khách mới chính xác."
"Ha ha, quả nhiên cái gì cũng không gạt được chị. Là bạn thì sao? là khách thì sao? bất quá chỉ là một cô gái thôi."
"Hở? Một cô gái? vậy chị lại càng muốn biết, thật ra cô gái nào lại có bản lãnh lớn như vậy, có thể để em vì cô ta mà tự mình cởi đồ."
"Nóng quá thì cởi thôi." Lam Khiên Mạch bỏ điếu thuốc hút xong vào gạt tàn, nhắm mắt không nói thêm gì nữa.
"Lam, em thay đổi. Chị nhớ cũng lâu rồi em không có tiếp thêm khách qua đường, với điều kiện của em hiện tại căn bản cũng không cần làm những chuyện đó, tại sao còn giở trò cũ?"
"Lão bản. em cũng là muốn phụ nữ vui vẻ." Ý nói, đó không phải chỉ là làm việc.
"Là ai có mị lớn như vậy khiến em thích đến thế? Thật đáng tiếc, chị còn nghĩ nếu em thiếu tiền, thì có thể để chị bao nuôi."
"Nghĩ lại đi, có tiền không bằng chị đi bao nuôi minh tinh, cần gì phải quyến luyến cái củ cải trắng như em a?"
"Phốc…" Nghe Lam Khiên Mạch tự so sánh mình như là củ cải trắng, Lăng Vi bật cười. Cái con bé chết bầm này, không thể nghĩ đơn giản đi một chút sao?
"Nói đến bao nuôi minh tinh, gần đây chị cũng có mục tiêu mới, em giúp chị nghĩ một chút, làm sao có thể trò chơi này choi vui một chút."
"Là cô nương nhà nào bị ngài đầu độc vậy?"
"Chính là nữ nhân trong nhà hàng ngày hôm đó, Tả Tĩnh Nhan."
—///—
Tác giả có lời muốn nói
Chậc chậc, tui phát hiện có một người có tật xấu a, đó chính là Lăng Vi tỷ tỷ càng ngày càng bị tui viết thành cường thế rồi phải không mọi người? Ngươi nha vì sao mới ra sân đã chặn cửa Lam Lam a? Tui nói Ngôn Lăng hai người này sau này nhất định sẽ có đụng độ! Bất quá so với lo lắng Lam Lam, nguy hiểm nhất hiện tại vẫn là tiểu Tả a! Tiểu Tả! Ngươi bị sói rình rồi có biết không? Hơn nữa con sói đó rất đáng sợ! Sau lưng con sói đó còn có một con hồ ly! Hiện Tại sói và hồ ly ở chung một chỗ đang hợp sức để bắt ngươi a~! Mau gọi thánh mẫu cùng nhị hóa đến giúp ngươi nghênh chiến!
Túm quần là, chương vui vẻ này trở thành chương sói và hồ ly bắt đại minh tinh, kết quả đã bị thánh mẫu cùng nhị hóa hoa hoa lệ lệ đánh bại…no! Đây là cái kiểu tiến triển gì vậy! cái này không khoa học gì cả!
Còn nữa, sau chương trên tui cũng đã tổng kết về vai công thụ, tui phát hiện, thì ra Ngôn công đảng lại nhiều như vậy! Mấy người cũng xấu tính như tui! Cho nên khi đã có Ngôn công thì cũng sẽ có Lam công, tất nhiên cũng sẽ không ít. Thật ra căn bản thì cả người đều là hỗ công hỗ thụ cường công cường thụ, Lam Khiên Mạch là yêu nghiệt công, yêu nghiệt thụ, Ngôn Ngôn là phúc hắc ngây ngô công, thỉnh thoảng lại là một siêu cường quỷ súc công, thụ nhiều hơn, vậy mấy người cũng hiểu rồi chứ gì, muộn tao thụ, cấm dục thụ. Túm váy là Ngôn công Lam công cũng sẽ không hiểu nổi, trong văn cũng không muốn bị phỉ nhổ! Khụ khụ… Tui nghĩ mỗi lần điều giáo có nên cho thêm chút khẩu vị nặng vô không, mấy món ăn dạng cháo trắng trước kia cũng chỉ là làm nóng người thôi mấy người cũng biết mà, miệng Hiểu Bạo nói rất được!
Ps: Hôm nay thấy bạn đọc Đằng Đằng comment, nàng có nhắc đến vấn đề về cái tên của Lam Lam. Lam Khiên Mạch, nàng trung gian chữ kia cũng không phải là nhớ yan, mà là nhớ qian, một tiếng![ giải nghĩa: nhân vật mang cái tên 蓝汧陌 thì cái chữ 汧 không đọc là yan mà là qian, 1 tiếng (qian nó gọn hơn yan á)] Chậc chậc, đều tại S tỷ tỷ muốn phá tên đó! Không ngờ ngờ lại gặp phải như vậy! Về nhà phải trừng phạt nàng! Hừ!
Lam Khiên Mạch, tên lót của nàng không phải đọc là yan (研) mà là qian (汧)
Nói đến thì có chuyện ngoài lề cũng nói luôn, vì sao mọi người lại cho là Phong Phong trong Thiết Ngục Mê Tình rất thụ? Phong Phong của tui mà thụ đến như vậy sao? Nàng thật ra thì… cũng… có lúc cũng rất công a…
Phong Phong: ~~~~(>_<)~~~~, mẹ ruột ngươi nói nghe rất miễn cưỡng! Ngươi ta muốn tìm chị!
Thêm Ps: Trước đó có người nói Hiểu Bạo rất 2 (có nghĩa là ngu á ^^~), tui thật lòng muốn hỏi một câu, tui thật sự rất 2 sao? Tui vẫn thấy mình thiên tư thông minh, sắc đẹp động lòng người, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức. Có tiến có lui, có thể co dãn, có thể công có thể thụ, có thể trên có thể dưới. Mọi người thấy tui đa năng như vậy mà còn rất 2 là sao? Mấy người nói tui biết đi, sao các người biết là tui rất 2 vậy! Bổn cung muốn các ngươi phải nói đó!
Lam Lam: Mẹ ruột… ngươi đến giờ phải uống thuốc rồi.
Hiểu Bạo: Hả? Thật không? Không phải hồi nãy mới uống xong rồi sao?
Lam Lam: Cái đó là thuốc chữa chứng lú lẫn người già, ngươi hiện tại nên uống thêm thuốc chữa bệnh thần kinh.
Hiểu Bạo: Nga, là mọi người a, ta đến liền.
/174
|