''Ngôn Ngôn, cô gái xinh đẹp kia là ai vậy?'' Thấy Lam Khiên Mạch đi vào phòng tắm, Tạ Sương Sương vội thay giày ngồi cạnh Ngôn Thanh Hạm hỏi nhỏ. Cho dù âm thanh rất nhỏ, nhưng sự tò mò trong đó không thể che dấu được. Giống như phóng rắm vậy, bạn có cố dấu cái âm thanh ấy đi thì mùi hương vẫn còn đó. (Editor: một ví dụ thật bốc mùi ~~)
''Bồ rất muốn biết?'' Ngôn Thanh Hạm nghiêng đầu nhìn Tạ Sương Sương, chỉ thấy người kia lộ ra cặp mắt xanh long lanh nhiều chuyện. Cô rất muốn nói cho cô bạn này biết, nếu diễn kém quá thì đừng làm diễn viên nữa. Ngay cả cái mánh khóe đó bạn cũng không gạt được mình, mà còn mưu toan muốn mình nói hết?
''Ngô, thân là tiểu bảo mẫu thân cận của Ngôn Ngôn, chuyện của bồ làm mình cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ được biết. Mau nói mình biết, cô gái xinh đẹp kia là ai? Sao cô ấy không mặc quần áo còn ôm bồ ở chung một chỗ? Hai người đang làm gì? Hơn nữa, tối qua cố ấy ngủ nhà bồ đúng không? Mình…''
''Tiểu Sương, hình như lâu rồi chúng ta chưa đi gặp ba mẹ bồ.'' Lúc này, Ngôn Thanh Hạm mỉm cười cắt đứt những câu hỏi không ngừng của Tạ Sương Sương, nhìn khuôn mặt ôn nhu vui vẻ của cô, Tạ Sương Sương rên một tiếng ngã xuống giường, giống bị đánh vì chơi xấu vậy.
''Ngôn Ngôn, bồ xấu lắm, lúc nào cũng uy hiếp người nhà! Người ta chỉ muốn hỏi cô gái xinh đẹp kia là ai thôi mà!'' Mắt thấy trực tiếp không thể thực hiện được, Tạ Sương Sương liền ăn vạ, ôm Ngôn Thanh Hạm trái phải lắc lư, nếu đối phương không trả lời thì sẽ không chịu dừng lại.
''Cô ấy là bạn mình, vì trong người không khỏe nên mình tới chăm sóc cô ấy. Khi nãy cô ấy muốn đi tắm, đúng lúc bồ vừa đến.'' Mặc dù Ngôn Thanh ít nói dối, nhưng khi nói dối thì đến cả giọt nước cũng không lọt được. Ngay cả bản lĩnh này nàng cũng có, rõ ràng sơ hở rất nhiều, nhưng vẫn nói rất chân thành, khiến người nghe thấy nó giống như là thật vậy.
''Hờ… Bạn?'' Nghe Ngôn Thanh Hạm giải thích, Tạ Sương Sương im lặng, không biết từ khi nào Ngôn Thanh Hạm lại có một người bạn xinh đẹp như vậy? Dáng vẻ đó, khí chất đỏ, eo nhỏ còn có bộ ngực kia. Không sai, Tạ Sương Sương đang nhớ lại hình ảnh mình vừa nhìn thấy khi nãy.
Nàng vốn là người nam nữ đều có thể quên được, bạn trại quen qua không ít, bạn gái đếm cũng không xuể. Trong lòng im lặng so sánh một chút, nàng phát hiện không sai Lam Khiên Mạch đúng là nữ nhân có dáng người hoàn mỹ nhất. Cho dù là chỗ nào từ lớn tới nhỏ rất đầy đặn có thể nói là hoàn mỹ, sợ là chỉ có thể xứng đôi cùng Ngôn Thanh Hạm mà thôi.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Tạ Sương Sương soi tới soi lui trên người Ngôn Thanh Hạm, nàng không tin cô bạn này của mình, lời nói hôm nay của vị đại tiểu thư này quả thực khiến người ta khó mà tin được.
Là bạn thân, Tạ Sương Sương hiểu rất rõ con người Ngôn Thanh Hạm. Bề ngoài nhìn cô bình thường gần gũi, giống chị gái hàng xóm thân quen, nhưng thật ra là một người không dễ động tới được. Tính cách thật sự của Ngôn Thanh Hạm khiến nàng cảm giác nội liễm bảo thủ, cao quý ưu nhã. Cô sẽ không làm chuyện khiến mình hay người khác khó chịu, càng không thể tha thứ cho mình không được lịch sự trước mắt.
Ngôn Thanh Hạm thường mang vài người bạn về Ngôn gia, nhưng cái ổ nhỏ riêng của cô ấy chỉ có duy nhất mình tới. Hôm nay, đột nhiên lại xuất hiện một cô gái như vậy thần không biết qủy không hay ở một đêm cùng Ngôn Thanh Hạm. Nghĩ tới động tác mập mờ cùng tư thế của hai người, khiến Tạ Sương Sương không thể tin câu trả lời trước mặt được.
''Sao lại nhìn mình như vậy?'' Nhận được ánh mắt chằm chằm của Tạ Sương Sương, Ngôn Thanh Hạm ngẩng đầu đối mặt, căn bản cũng không có sự lúng túng khi lời nói dối bị phơi bày.
''Ngôn Ngôn, bồ thật sự là cái đó sao?''
''Cái nào?'' Ngôn Thanh Hạm cau mày, nàng không thể theo kịp kiểu suy nghĩ nhảy cóc của Tạ Sương Sương.
''Chính là bóp bóp a! Bồ và cô gái kia quan hệ không bình thường đúng không? Có phải cô ấy là bạn gái bồ đúng không!? Ngôn Ngôn sao bồ có thể đối xử với người ta như vậy chứ! Có bạn gái còn giấu giếm mình! Giờ mình cũng hiểu tại sao mỗi lâng mình giới thiệu đàn ông cho bồ thì bồ lại không thèm tới, thì ra cái miệng bồ giỏi thật! Nếu bồ sớm nói mình biết, mình sẽ không làm phiền bồ mà! Hơn nữa bồ muốn tìm nữ nhân, sao không nghĩ tới mình chứ! Nói thế nào mình cũng ước ao bồ lâu như vậy rồi a!''
Tạ Sương Sương liên tục nổ, khiến Ngôn Thanh Hạm bất đắc dĩ đỡ trán, không biết giải thích với nàng thế nào. Cô và Lam Khiên Mạch không phải bạn, bởi vì bạn sẽ không lên giường. Nhưng hai người các cô cũng không phải người yêu, vì Ngôn Thanh Hạm biết rõ mình không yêu Lam Khiên Mạch. Đối với cảm tình dành cho nữ nhân kia chỉ có thể là sự tò mò và sự bài xích không thể hình dung, yêu cũng không có chút liên quan nào.
''Tiểu Sương, bồ yên lặng chút đi. Chuyện của mình và cô ấy rất phức tạp, sau này có cơ hội mình sẽ giải thích cho bồ nghe. Tóm lại, mình không thích nữ nhân, cũng không thích cô ấy, bồ không cần đoán mò.'' Ngôn Thanh Hạm nói xong sờ đầu Tạ Sương, đối phương lập tức như con mèo nhỏ làm ổ trong ngực cô nũng nịu.
Nhìn phản ứng của nàng như vậy trong lòng Ngôn Thanh Hạm cười trộm, chiêu này đúng là trăm lần dùng trăm lần hiệu quả. ''Được rồi nếu Ngôn Ngôn đã nói như vậy rồi, mình sẽ tan bồ, nhưng mà tướng mạo dáng người cô gái kia thật không tệ, nếu bồ muốn được cùng nàng mình cũng sẽ miễn cưỡng không phản đối.''
''Cái đầu nhỏ của bồ lại nghĩ bậy bạ cái gì vậy hả, mình không như bồ nam nữ gì cũng đều quen hết.'' Ngôn Thanh Hạm cười nói, cho dù không các nào tiếp nhận thân thể nam nhân, không thể cùng bọn họ có tiếp xúc thân mật được, nhưng từ trước đến giờ cô vẫn luôn cho mình thích đàn ông. Theo tư tưởng truyền thống Ngôn Thanh Hạm luôn cho rằng nam và nữ phải luôn cùng một chỗ, mà chính cô cũng không ngoại lệ.
''Hả? Nam nữ mình đều quen, thật ra thì mị lực của Ngôn Ngôn cũng đâu hề nhỏ, mình cũng bị bồ mê đảo a.'' Tạ Sương Sương nói vài chuyện kì quái xong thì cái môi nhỏ mân mê hôn má Ngôn Thanh Hạm một cái. Lam Khiên Mạch vừa ra khỏi phòng tắm cũng nhìn thấy một màn này, nàng nhẹ giọng ho khan vài cái, dùng khăn quấn mái tóc dài đang ướt lại.
''Hi, xin chào người đẹp, tôi tên Tạ Sương Sương, không nghĩ tới cô mặc quần áo vào vẫn đẹp như vậy!'' Thấy Lam Khiên Mạch đi ra, Tạ Sương Sương vội nhảy dậy tới trước mặt nàng chào hỏi. Trước đó còn khá tốt, nhưng nghe tới câu sau cùng mặt Ngôn Thanh Hạm liền đen lại. Ngược lại Lam Khiên Mạch vẫn cười như vậy nhìn nàng, không có chút gì là nổi giận.
''Chào cô, tôi tên Lam Khiên Mạch, lam trong màu Lam, Khiên của bộ chấm thủy và chữ khai (bộ chấm thủy: 氵; chữ khai: 开 hợp lại thành chữ 汧 – khiên), Mạch trong người xa lạ (mạch sinh nhân).''
''Ngô, Lam Lam tên thật dễ nghe đó nha, cùng với Ngôn Ngôn nhà mình thật xứng.'' Tạ Sương Sương ngồi vào bên giường ôm Ngôn Thanh Hạm vào ngực đắc ý nói, khuôn mặt con nít trắng nõn cười lên phá lệ rực rỡ, tầm mắt không quên nhìn qua nhìn lại người Lam Khiên, đôi mắt giống như hận không thể dán lên người đối phương.
Lúc này, Ngôn Thanh Hạm đã giúp Lam Khiên Mạch chuẩn bị quần áo. Áo sơ mi vàng nhạt cổ chữ V thêm chiếc quần dài màu trắng đơn giản. Ngôn Thanh Hạm tán thưởng nhìn nàng, trong lòng xúc động quần áo này quả nhiên đáng giá với nữ nhân này, cho dù đây là quần áo nà thiết kế làm riêng cho mình nhưng khi mặc trên người nàng nhìn lại rất đẹp.
''Ha ha, có thể nói tôi xứng đôi cùng tiểu thư tôi thấy thật vinh hạnh.'' Lam Khiên Mạch nói xong nhìn Ngôn Thanh Hạm một chút, muốn nói gì đó lại thôi.
''Sao thế?'' Có lẽ cô nhìn ra nàng muốn nói gì đó, Ngôn Thanh Hạm liền chủ động hỏi.
''Không có gì, tôi quấy rầy lâu rồi, cũng nên về thôi.'' Lam Khiên Mạch nhỏ giọng nói, thật ra nàng muốn có số điện thoại của Lam Khiên Mạch, nhưng lại ngại Tạ Sương Sương ở đây, cho nên cũng khó mở miệng.
''Ừm, vậy cô chờ một chút, tôi đưa cô về.'' Ngôn Thanh Hạm đứng dậy đi tới phòng thay quần áo, nhưng đi được một nửa đột nhiên cô nhớ ra gì đó, liền vòng lại.
''Làm sao vậy?'' Nhìn Ngôn Thanh Hạm quay lại, Lam Khiên Mạch không hiểu. Chẳng qua đối phương không có trả lời, mà đưa tay sờ trán nàng. Cái trán bóng loáng nhẵn mịn bàn tay còn mang theo hơi ấm cơ thể, Ngôn Thanh Hạm đến gần, hương thơm đặc biệt lan tỏa trong mũi nàng, lên đến tận đầu. Lam Khiên Mạch nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Ngôn Thanh Hạm, bất tri bất giác có chút ngây dại.
''Ổn rồi, hạ sốt rồi.'' Ngôn Thanh Hạm vừa nói, đưa tay sửa lại mái tóc tán loạn của Lam Khiên Mạch, cảm giác lớp da bên dưới ngón tay đang lướt qua trán mình, cả người Lam Khiên Mạch run lên, bước chân của nàng cũng không vững. Nàng ngẩng đầu nhìn ánh mắt ôn nhu của Ngôn Thanh Hạm, chỉ cảm thấy có kẹo ngọt đang chảy trong tim, hòa cùng trái tim rồi không tự chủ được mà đỏ mặt.
Nhìn thấy nàng đột nhiên đỏ mặt, Ngôn Thanh Hạm không biết tại sao Lam Khiên Mạch lại như vậy, vội lo lắng chạm lên gò má đỏ bừng của nàng. ''Sao mặt lại đỏ như vậy?'' Lúc này ánh mắt Ngôn Thanh Hạm đang rất là lo lắng cùng giọng nói lo âu. Cô không hề biết Tạ Sương Sương đang ngồi một mình im lặng trên giường đã hoàn toàn bị bỏ rơi, còn một loạt động tác mập mờ như vậy khiến Lam Khiên Mạch từ mặt đỏ bừng dần dần sang ửng hồng.
''Tôi… Tôi không có…. Chuyện.'' Nói một câu là cứ lắp ba lắp bắp, Lam Khiên Mạch đưa tay nhé đùi mình, cười nhạo nàng đúng là yếu đuối, bị động tác của Ngôn Thanh Hạm làm cho như vậy rồi cũng không biết phản ứng như thế nào. Không thể làm được gì liếc mắt nhìn lên khuôn mặt người kia gần trong ngang tấc, nàng cảm thấy mình tiêu rồi, mặt còn tính đỏ dễ hơn!
''Vậy cô ngồi đợi đi, tôi đi thay quần áo, rồi ra liền.''
''Ừ…'' Nghe Ngôn Thanh Hạm nói, Lam Khiên Mạch ngơ ngác ngồi trên giường, đầu cụp xuống tới ngực. Bộ dạng rất chi cẩn trọng, hoàn toàn khác với tác phong thường ngày. Thấy nàng không ngừng xoay ngón tay, còn hai cái tai nhỏ đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Ngôn Thanh Hạm xoay người đi, ai cũng không phát hiện nụ cười nghiền ngẫm trên miệng nàng.
===///===
Tác giả có lời muốn nói
Viết chương cuối của bộ nhất, tui thấy cp công thụ của bộ này khó mà đoán được. Lúc đầu nghĩ cho Ngôn Ngôn làm thụ nhiều một chút, nhưng ai đó lại có ý nghĩ xấu xa khiến cho dự tính ban đầu lung lay. Viết đến đây thì tình hình công thụ sẽ bị đảo lộn!
Ngôn tỷ tỷ! Ngươi còn dám làm chuyện xấu nữa không! Dám ở trước mặt bạn thân trêu đùa tiểu Lam Lam của chúng ta!
Nhưng mà Lam Lam ngươi cũng không chịu thua! Bị người ta trêu tới đỏ mặt, còn ngượng ngùng, oh my god! Cái này nhất định là vậy.
Cách dạy không đúng! Vì vậy Lam Lam, khi nào ngươi mới đem Ngôn Ngôn ăn sạch sẽ đây? Còn không thì nói tới, Ngôn Ngôn khi nào thì ngươi mới trở nên xấu xa đây, phản công đem người nào đó áp trên giường không xuống được?
Nói tới, mọi người thuộc team đảng nào a? Là Ngôn công đảng nhiều? Hay là Lam công đảng nhiều? Hay là phỉ nhổ đảng nhiều hơn?
''Bồ rất muốn biết?'' Ngôn Thanh Hạm nghiêng đầu nhìn Tạ Sương Sương, chỉ thấy người kia lộ ra cặp mắt xanh long lanh nhiều chuyện. Cô rất muốn nói cho cô bạn này biết, nếu diễn kém quá thì đừng làm diễn viên nữa. Ngay cả cái mánh khóe đó bạn cũng không gạt được mình, mà còn mưu toan muốn mình nói hết?
''Ngô, thân là tiểu bảo mẫu thân cận của Ngôn Ngôn, chuyện của bồ làm mình cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ được biết. Mau nói mình biết, cô gái xinh đẹp kia là ai? Sao cô ấy không mặc quần áo còn ôm bồ ở chung một chỗ? Hai người đang làm gì? Hơn nữa, tối qua cố ấy ngủ nhà bồ đúng không? Mình…''
''Tiểu Sương, hình như lâu rồi chúng ta chưa đi gặp ba mẹ bồ.'' Lúc này, Ngôn Thanh Hạm mỉm cười cắt đứt những câu hỏi không ngừng của Tạ Sương Sương, nhìn khuôn mặt ôn nhu vui vẻ của cô, Tạ Sương Sương rên một tiếng ngã xuống giường, giống bị đánh vì chơi xấu vậy.
''Ngôn Ngôn, bồ xấu lắm, lúc nào cũng uy hiếp người nhà! Người ta chỉ muốn hỏi cô gái xinh đẹp kia là ai thôi mà!'' Mắt thấy trực tiếp không thể thực hiện được, Tạ Sương Sương liền ăn vạ, ôm Ngôn Thanh Hạm trái phải lắc lư, nếu đối phương không trả lời thì sẽ không chịu dừng lại.
''Cô ấy là bạn mình, vì trong người không khỏe nên mình tới chăm sóc cô ấy. Khi nãy cô ấy muốn đi tắm, đúng lúc bồ vừa đến.'' Mặc dù Ngôn Thanh ít nói dối, nhưng khi nói dối thì đến cả giọt nước cũng không lọt được. Ngay cả bản lĩnh này nàng cũng có, rõ ràng sơ hở rất nhiều, nhưng vẫn nói rất chân thành, khiến người nghe thấy nó giống như là thật vậy.
''Hờ… Bạn?'' Nghe Ngôn Thanh Hạm giải thích, Tạ Sương Sương im lặng, không biết từ khi nào Ngôn Thanh Hạm lại có một người bạn xinh đẹp như vậy? Dáng vẻ đó, khí chất đỏ, eo nhỏ còn có bộ ngực kia. Không sai, Tạ Sương Sương đang nhớ lại hình ảnh mình vừa nhìn thấy khi nãy.
Nàng vốn là người nam nữ đều có thể quên được, bạn trại quen qua không ít, bạn gái đếm cũng không xuể. Trong lòng im lặng so sánh một chút, nàng phát hiện không sai Lam Khiên Mạch đúng là nữ nhân có dáng người hoàn mỹ nhất. Cho dù là chỗ nào từ lớn tới nhỏ rất đầy đặn có thể nói là hoàn mỹ, sợ là chỉ có thể xứng đôi cùng Ngôn Thanh Hạm mà thôi.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Tạ Sương Sương soi tới soi lui trên người Ngôn Thanh Hạm, nàng không tin cô bạn này của mình, lời nói hôm nay của vị đại tiểu thư này quả thực khiến người ta khó mà tin được.
Là bạn thân, Tạ Sương Sương hiểu rất rõ con người Ngôn Thanh Hạm. Bề ngoài nhìn cô bình thường gần gũi, giống chị gái hàng xóm thân quen, nhưng thật ra là một người không dễ động tới được. Tính cách thật sự của Ngôn Thanh Hạm khiến nàng cảm giác nội liễm bảo thủ, cao quý ưu nhã. Cô sẽ không làm chuyện khiến mình hay người khác khó chịu, càng không thể tha thứ cho mình không được lịch sự trước mắt.
Ngôn Thanh Hạm thường mang vài người bạn về Ngôn gia, nhưng cái ổ nhỏ riêng của cô ấy chỉ có duy nhất mình tới. Hôm nay, đột nhiên lại xuất hiện một cô gái như vậy thần không biết qủy không hay ở một đêm cùng Ngôn Thanh Hạm. Nghĩ tới động tác mập mờ cùng tư thế của hai người, khiến Tạ Sương Sương không thể tin câu trả lời trước mặt được.
''Sao lại nhìn mình như vậy?'' Nhận được ánh mắt chằm chằm của Tạ Sương Sương, Ngôn Thanh Hạm ngẩng đầu đối mặt, căn bản cũng không có sự lúng túng khi lời nói dối bị phơi bày.
''Ngôn Ngôn, bồ thật sự là cái đó sao?''
''Cái nào?'' Ngôn Thanh Hạm cau mày, nàng không thể theo kịp kiểu suy nghĩ nhảy cóc của Tạ Sương Sương.
''Chính là bóp bóp a! Bồ và cô gái kia quan hệ không bình thường đúng không? Có phải cô ấy là bạn gái bồ đúng không!? Ngôn Ngôn sao bồ có thể đối xử với người ta như vậy chứ! Có bạn gái còn giấu giếm mình! Giờ mình cũng hiểu tại sao mỗi lâng mình giới thiệu đàn ông cho bồ thì bồ lại không thèm tới, thì ra cái miệng bồ giỏi thật! Nếu bồ sớm nói mình biết, mình sẽ không làm phiền bồ mà! Hơn nữa bồ muốn tìm nữ nhân, sao không nghĩ tới mình chứ! Nói thế nào mình cũng ước ao bồ lâu như vậy rồi a!''
Tạ Sương Sương liên tục nổ, khiến Ngôn Thanh Hạm bất đắc dĩ đỡ trán, không biết giải thích với nàng thế nào. Cô và Lam Khiên Mạch không phải bạn, bởi vì bạn sẽ không lên giường. Nhưng hai người các cô cũng không phải người yêu, vì Ngôn Thanh Hạm biết rõ mình không yêu Lam Khiên Mạch. Đối với cảm tình dành cho nữ nhân kia chỉ có thể là sự tò mò và sự bài xích không thể hình dung, yêu cũng không có chút liên quan nào.
''Tiểu Sương, bồ yên lặng chút đi. Chuyện của mình và cô ấy rất phức tạp, sau này có cơ hội mình sẽ giải thích cho bồ nghe. Tóm lại, mình không thích nữ nhân, cũng không thích cô ấy, bồ không cần đoán mò.'' Ngôn Thanh Hạm nói xong sờ đầu Tạ Sương, đối phương lập tức như con mèo nhỏ làm ổ trong ngực cô nũng nịu.
Nhìn phản ứng của nàng như vậy trong lòng Ngôn Thanh Hạm cười trộm, chiêu này đúng là trăm lần dùng trăm lần hiệu quả. ''Được rồi nếu Ngôn Ngôn đã nói như vậy rồi, mình sẽ tan bồ, nhưng mà tướng mạo dáng người cô gái kia thật không tệ, nếu bồ muốn được cùng nàng mình cũng sẽ miễn cưỡng không phản đối.''
''Cái đầu nhỏ của bồ lại nghĩ bậy bạ cái gì vậy hả, mình không như bồ nam nữ gì cũng đều quen hết.'' Ngôn Thanh Hạm cười nói, cho dù không các nào tiếp nhận thân thể nam nhân, không thể cùng bọn họ có tiếp xúc thân mật được, nhưng từ trước đến giờ cô vẫn luôn cho mình thích đàn ông. Theo tư tưởng truyền thống Ngôn Thanh Hạm luôn cho rằng nam và nữ phải luôn cùng một chỗ, mà chính cô cũng không ngoại lệ.
''Hả? Nam nữ mình đều quen, thật ra thì mị lực của Ngôn Ngôn cũng đâu hề nhỏ, mình cũng bị bồ mê đảo a.'' Tạ Sương Sương nói vài chuyện kì quái xong thì cái môi nhỏ mân mê hôn má Ngôn Thanh Hạm một cái. Lam Khiên Mạch vừa ra khỏi phòng tắm cũng nhìn thấy một màn này, nàng nhẹ giọng ho khan vài cái, dùng khăn quấn mái tóc dài đang ướt lại.
''Hi, xin chào người đẹp, tôi tên Tạ Sương Sương, không nghĩ tới cô mặc quần áo vào vẫn đẹp như vậy!'' Thấy Lam Khiên Mạch đi ra, Tạ Sương Sương vội nhảy dậy tới trước mặt nàng chào hỏi. Trước đó còn khá tốt, nhưng nghe tới câu sau cùng mặt Ngôn Thanh Hạm liền đen lại. Ngược lại Lam Khiên Mạch vẫn cười như vậy nhìn nàng, không có chút gì là nổi giận.
''Chào cô, tôi tên Lam Khiên Mạch, lam trong màu Lam, Khiên của bộ chấm thủy và chữ khai (bộ chấm thủy: 氵; chữ khai: 开 hợp lại thành chữ 汧 – khiên), Mạch trong người xa lạ (mạch sinh nhân).''
''Ngô, Lam Lam tên thật dễ nghe đó nha, cùng với Ngôn Ngôn nhà mình thật xứng.'' Tạ Sương Sương ngồi vào bên giường ôm Ngôn Thanh Hạm vào ngực đắc ý nói, khuôn mặt con nít trắng nõn cười lên phá lệ rực rỡ, tầm mắt không quên nhìn qua nhìn lại người Lam Khiên, đôi mắt giống như hận không thể dán lên người đối phương.
Lúc này, Ngôn Thanh Hạm đã giúp Lam Khiên Mạch chuẩn bị quần áo. Áo sơ mi vàng nhạt cổ chữ V thêm chiếc quần dài màu trắng đơn giản. Ngôn Thanh Hạm tán thưởng nhìn nàng, trong lòng xúc động quần áo này quả nhiên đáng giá với nữ nhân này, cho dù đây là quần áo nà thiết kế làm riêng cho mình nhưng khi mặc trên người nàng nhìn lại rất đẹp.
''Ha ha, có thể nói tôi xứng đôi cùng tiểu thư tôi thấy thật vinh hạnh.'' Lam Khiên Mạch nói xong nhìn Ngôn Thanh Hạm một chút, muốn nói gì đó lại thôi.
''Sao thế?'' Có lẽ cô nhìn ra nàng muốn nói gì đó, Ngôn Thanh Hạm liền chủ động hỏi.
''Không có gì, tôi quấy rầy lâu rồi, cũng nên về thôi.'' Lam Khiên Mạch nhỏ giọng nói, thật ra nàng muốn có số điện thoại của Lam Khiên Mạch, nhưng lại ngại Tạ Sương Sương ở đây, cho nên cũng khó mở miệng.
''Ừm, vậy cô chờ một chút, tôi đưa cô về.'' Ngôn Thanh Hạm đứng dậy đi tới phòng thay quần áo, nhưng đi được một nửa đột nhiên cô nhớ ra gì đó, liền vòng lại.
''Làm sao vậy?'' Nhìn Ngôn Thanh Hạm quay lại, Lam Khiên Mạch không hiểu. Chẳng qua đối phương không có trả lời, mà đưa tay sờ trán nàng. Cái trán bóng loáng nhẵn mịn bàn tay còn mang theo hơi ấm cơ thể, Ngôn Thanh Hạm đến gần, hương thơm đặc biệt lan tỏa trong mũi nàng, lên đến tận đầu. Lam Khiên Mạch nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Ngôn Thanh Hạm, bất tri bất giác có chút ngây dại.
''Ổn rồi, hạ sốt rồi.'' Ngôn Thanh Hạm vừa nói, đưa tay sửa lại mái tóc tán loạn của Lam Khiên Mạch, cảm giác lớp da bên dưới ngón tay đang lướt qua trán mình, cả người Lam Khiên Mạch run lên, bước chân của nàng cũng không vững. Nàng ngẩng đầu nhìn ánh mắt ôn nhu của Ngôn Thanh Hạm, chỉ cảm thấy có kẹo ngọt đang chảy trong tim, hòa cùng trái tim rồi không tự chủ được mà đỏ mặt.
Nhìn thấy nàng đột nhiên đỏ mặt, Ngôn Thanh Hạm không biết tại sao Lam Khiên Mạch lại như vậy, vội lo lắng chạm lên gò má đỏ bừng của nàng. ''Sao mặt lại đỏ như vậy?'' Lúc này ánh mắt Ngôn Thanh Hạm đang rất là lo lắng cùng giọng nói lo âu. Cô không hề biết Tạ Sương Sương đang ngồi một mình im lặng trên giường đã hoàn toàn bị bỏ rơi, còn một loạt động tác mập mờ như vậy khiến Lam Khiên Mạch từ mặt đỏ bừng dần dần sang ửng hồng.
''Tôi… Tôi không có…. Chuyện.'' Nói một câu là cứ lắp ba lắp bắp, Lam Khiên Mạch đưa tay nhé đùi mình, cười nhạo nàng đúng là yếu đuối, bị động tác của Ngôn Thanh Hạm làm cho như vậy rồi cũng không biết phản ứng như thế nào. Không thể làm được gì liếc mắt nhìn lên khuôn mặt người kia gần trong ngang tấc, nàng cảm thấy mình tiêu rồi, mặt còn tính đỏ dễ hơn!
''Vậy cô ngồi đợi đi, tôi đi thay quần áo, rồi ra liền.''
''Ừ…'' Nghe Ngôn Thanh Hạm nói, Lam Khiên Mạch ngơ ngác ngồi trên giường, đầu cụp xuống tới ngực. Bộ dạng rất chi cẩn trọng, hoàn toàn khác với tác phong thường ngày. Thấy nàng không ngừng xoay ngón tay, còn hai cái tai nhỏ đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Ngôn Thanh Hạm xoay người đi, ai cũng không phát hiện nụ cười nghiền ngẫm trên miệng nàng.
===///===
Tác giả có lời muốn nói
Viết chương cuối của bộ nhất, tui thấy cp công thụ của bộ này khó mà đoán được. Lúc đầu nghĩ cho Ngôn Ngôn làm thụ nhiều một chút, nhưng ai đó lại có ý nghĩ xấu xa khiến cho dự tính ban đầu lung lay. Viết đến đây thì tình hình công thụ sẽ bị đảo lộn!
Ngôn tỷ tỷ! Ngươi còn dám làm chuyện xấu nữa không! Dám ở trước mặt bạn thân trêu đùa tiểu Lam Lam của chúng ta!
Nhưng mà Lam Lam ngươi cũng không chịu thua! Bị người ta trêu tới đỏ mặt, còn ngượng ngùng, oh my god! Cái này nhất định là vậy.
Cách dạy không đúng! Vì vậy Lam Lam, khi nào ngươi mới đem Ngôn Ngôn ăn sạch sẽ đây? Còn không thì nói tới, Ngôn Ngôn khi nào thì ngươi mới trở nên xấu xa đây, phản công đem người nào đó áp trên giường không xuống được?
Nói tới, mọi người thuộc team đảng nào a? Là Ngôn công đảng nhiều? Hay là Lam công đảng nhiều? Hay là phỉ nhổ đảng nhiều hơn?
/174
|