Đèn chiếu trên mặt Tả Tĩnh Nhan, khiến khuôn mặt nàng vốn nổi bật màu trắng càng trắng thêm, con ngươi lóe tinh quang, bên trong là do nước mắt đọng lại phản xạ mà thành, rực rỡ đẹp mắt. Lướt qua con mắt mang theo hơi nước, Lăng Vi thấy được biểu tình luống cống của mình từ trong đó, còn có dung nhan không thể quen thuộc hơn được nữa.
Không biết khi nào trong mắt Tả Tĩnh Nhan cũng chỉ có chính mình.
"Nhan, em yêu chị." nói ra miệng cũng không phải thích mà là yêu. Trước đây Lăng Vi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói với ai chứ này từ miệng mình. Yêu không chỉ đơn giản là một từ, mà nó còn có trách nhiệm, nghĩa vụ cũng là thể hiện vô hạn của tình cảm. Cô chưa từng yêu ai, không hiểu yêu một người là cảm giác như thế nào.
Cô đã từng cảm giác mình đối với Tả Tĩnh Nhan là đặc biệt, nhưng chưa từng nghĩ mình sẽ cùng nàng tiến đến một bước kia. Nhưng mà lúc này ngưng mắt nhìn nữ nhân đang xem mình làm ổ trong ngực. Một cái được gọi là cảm giác vĩnh hằng chợt nhảy vào đại não Lăng Vi, trực bức nơi sâu nhất trong đáy lòng của Lăng Vi.
Lúc này Lăng Vi sinh ra cảm giác cô sẽ sống cùng Tả Tĩnh Nhan cả đời. Tình yêu các nàng vẫn kéo dài đến địa phương rất xa.
"Lăng Vi ôm chị một cái được không?" nước mắt theo viền mắt chảy xuống dọc theo gương mặt rơi trên giường. Tả Tĩnh Nhan từ một nữ nhân không thích khóc cũng ít rơi lệ trước mặt người khác. Nhưng hiện tại dòng dịch thể nóng bỏng vẫn không thể khống chế mà tràn ra.
Nàng tựa lên người Lăng Vi, chủ động thân cận, khuôn mặt trắng mang theo lệ ngân không giấu được độ cong khóe môi. Nếu như nhớ không lầm thì đây là lần đầu nàng chủ động. Trước đây dù là ôm hay hôn nàng vẫn luôn chịu đựng im lặng để Lăng Vi làm cho mình tất cả.
Rốt cuộc đã bao lâu không nghe được có người nói yêu nàng, Tả Tĩnh Nhan không nhớ được. Nàng chưa bao giờ yêu, ngay cả tinh thần cùng bạn bè cũng rất ít. Trong lòng Tả Tĩnh Nhan vẫn có một kết cục không giải được. Nó giống như vết sẹo trên người, thời khắc nhắc nàng chính mình đã từng có bao nhiêu kinh khủng.
Khi còn trẻ bán đứng thân thể cùng từng trải khiến Tả Tĩnh Nhan canh cánh trong lòng chỉ cần nghĩ đến đoạn quá khứ đen tối, nàng lại tự trách rất nhiều. Nàng từng nói qua không hối hận quyết định trước đây. Nhưng mỗi khi cùng Lăng Vi chung đụng tả Tĩnh Nhan cảm giác mình không xứng với nữ nhân này.
Nếu không phải Lăng Vì thì đời này Tả Tĩnh Nhan cũng không yêu ai được. Ngay cả chính nàng cũng không hiểu được mình đã 40 rồi lại thích một người bá đạo vô lễ như vậy, khắp nơi đối nghịch cô, thậm chí còn tương đương tuổi con gái mình. Nhưng mà yêu, chính là yêu. Dù bất kỳ lý do nào thì tình cảm này vẫn như cũ cắm sâu rễ trong lòng Tả Tĩnh Nhan.
Nàng yêu Lang Vi tình cảm này từ thích chậm rãi chuyển thành yêu, giống như là rượu ngon được cất giấu, theo thời gian qua đi mùi rượu càng nồng càng thuần. Nàng có suy nghĩ nhỏ bé nếu Lăng Vi mãi mãi không giống mình yêu cô như yêu chính mình, thì cũng không sao. Chỉ cần các nàng có thể ở chung, thì bản thân cũng thỏa mãn.
Nhưng mà Tả Tĩnh Nhan nằm mơ cũng không nghĩ đến Lăng Vi lại nói yêu nàng. Chỉ là một chữ đơn giản, nhưng lại khiến hồn Tả Tĩnh Nhan run rẩy. Nàng thực sự rất vui, rất hạnh phúc. Dù xế chiều Lăng Vi đối với nàng như vậy, nhưng nghe được cô nói yêu mình, Tả Tĩnh Nhan quên đi sạch những tật xấu của Lăng Vi. Còn dư lại chỉ là thỏa mãn.
Cúi đầu nhìn cái người nằm trong ngực mình mặt còn hồng, Lăng Vi cười bắt lấy Tả Tĩnh Nhan ôm chặt. Từ khi hai người xác lập quan hệ Lăng Vi dần yêu cái cảm giác ôm. Tả Tĩnh Nhan rất cao rất gầy, ngoại trừ hai khỏa trước ngực, còn lại cũng không có chút thịt nào. Ôm nàng nhu nhược như vậy, Lăng Vi không dám dùng sức nhiều sợ sự nhiệt tình của mình sẽ làm đau nàng. Có thể chỉ là cái ôm đơn giản, nhưng lại không cách nào thỏa mãn khát vọng của cô.
May mà Nhan Nhan của cô hiểu cô, cho nên cô dùng sức ôm nàng thế nào đối phương cũng dùng lực đạo như vậy ôm lại mình, Dù xương sườn hai người thấy đau, cũng không nỡ buông nhau ra.
"Chân chị bị thương nặng, không xoa bóp cho tan máu tụ sẽ rất phiền. Nghe lời, để em đưa chị đi bệnh viện được không?" ôm hồi lâu Lăng Vi lúc này mới nhớ đến chân Tả Tĩnh Nhan còn bị thương. Nhìn khuôn mặt người kia vẫn tái nhợt, Lăng Vi lại tự trách. "Chị thực sự không thích mùi bệnh viện, em giúp chị được không?"
Người yêu chỉ có yêu cầu đơn giản, Tả Tĩnh Nhan nói xong khuôn mặt cũng mắc cỡ mà đỏ bừng. Thấy nàng ngại ngùng tay nắm chặt váy, bộ dạng tiểu tức phụ. Lăng Vĩ nghĩ một chút, liền đi ra phòng khách lấy rượu thuốc đến để bên cạnh Tả Tinh Nhan. "Đến, Nhan Nhan để em giúp chị xoa bóp, em cũng không khách khí ah. Chị yên tâm, em nhất định… sẽ ôn nhu mà."
Quả nhiên, cảm tính qua đi Lăng Vi lại trở về bản tính phất phơ. Thấy cô cười phá lệ bỉ ổi, đem chân mình để lên đùi cô. Tả Tĩnh Nhan quay mặt đi chỗ khác, luôn cảm thấy mặt nóng như muốn bốc cháy mất. Không lâu sau nàng nghe được tiếng Lăng Vi cười. Cái cười rõ là không có ý tốt, trong đó còn mang theo vài phần chế nhạo.
"Em cười cái gì?" Tả Tĩnh Nhan nhịn không được mở miệng hỏi.
"Em cười cái gì? tất nhiên là cười Nhan rồi, chỉ là xoa bóp chân thôi mà không phải làm việc gì khác, chị ngại cái gì chứ?" hay là… chị đang cố ý câu dẫn em vậy?"
Lăng Vi nói dùng lòng bàn tay để xuống vết sưng chân Tả Tĩnh Nhan. Thấy đối phương vì bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ là ngón chân co lại, Lăng Vi cảm thấy phản ứng này khả ái muốn chết. Cô tính khiêu khích thêm chút nữa, lại bị ánh mắt của Tả Tĩnh Nhan cảnh cáo. Ý cũng rất rõ ràng, còn làm tiếp hối hận sẽ là cô.
"Được rồi, em không lộn xộn." thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả Tĩnh Nhan đỏ bừng, Lăng Vi không đùa nàng mà đỏ rượu thuốc lên tay, dốc lòng xoa bóp cho nàng. Trật khớp chỉ là nhỏ, nhẹ thì giống như Tả Tĩnh Nhan chỉ sưng đau và tụ máu, cử động bất tiện vài ngày. Nặng thì ảnh hưởng gân cốt phải phẫu thuật.
Trước đây Lăng Vi cũng từng giúp huynh đệ trong bang xoa bóp tan máu bầm này. Rượu thuốc nóng thoa lên tay, ngay cả tay không bị thương cũng cảm giác được sức nóng, huống chi là mắt cá chân Tả Tĩnh Nhan. Lăng Vi cũng không muốn để Tả Tĩnh Nhan bị đau, không thể đem chỗ sưng bầm này nhào nặn, mắt cá chân cũng không thể tiêu sưng được. Cuối cùng Lăng Vi đành phải độc ác dùng sức xoa bóp chỗ đau của Tả Tĩnh Nhan.
"Ah…" có lẽ do lực đạo mạnh lại đột ngột Tả Tĩnh Nhan cảm thấy cái đau từ mắt cá chân kéo đi khắp người. Cảm giác này như bị băng đánh vào khiến nàng rét run, đau muốn thét to. Nhưng mà nhìn gò má Lăng Vi đau lòng chăm chú, nàng lại nuốt lại tiếng kêu đau, đổi thành tiếng kêu.
"Nhan Nhan ngoan, ráng chịu một chút đợi chút nữa thì tốt rồi." Tả Tĩnh Nhan ẩn nhẫn, Lăng Vi sao lại không thấy được.Thấy đối phương nắm ra giường tay đã tái nhợt không ra hình, gân xanh cũng nổi lên. Mũi Lăng Vi đau xót hận không thể tát miệng mình rộng ra. Nếu như không phải cô đẩy ngã Tả Tĩnh Nhan, đối phương cũng sẽ không bị thương, chịu thống khổ như vậy.
"Lăng Vi…" trong lúc Lăng Vi tự trách đột nhiên Tả Tĩnh Nhan gọi tên cô. Theo âm thanh ngẩng đầu nhìn thấy Tả Tĩnh Nhan mặt đầy mồ hôi mỏng cười nhìn cô. Lăng Vi biết Tả Tĩnh Nhan làm vậy vì không muốn mình đau khổ. Nghĩ đến những việc mình đã làm với nàng, Lăng Vi cúi người nhẹ nhàng nằm lên người Tả Tĩnh Nhan, hôn lên mặt nàng.
"Nhan Nhan thực sự xin lỗi, em sau này…"
"Lăng Vi, em không cần cam đoan với chị cái gì, vì chị không tin những lời hứa hẹn thuận miệng này." Lăng Vi chưa nói xong liền lời Tả Tĩnh Nhan cắt đứt. Nghe đối phương nói lòng cô trầm xuống, rồi im lặng chờ nghe tiếp.
"Mỗi người luôn có cam đoan với người yêu của mình, hay nói ra lời hứa gì đó. Hứa hẹn vốn mỹ hảo vì nó hư huyễn không thực tế. Chị không tin lời nói giả tạo này, chị chỉ quan tâm sự chân thực sau lời nói dối. Nhưng mà mặc dù chị không tin hứa hẹn này. Nhưng mỗi câu em nói chị, chị vẫn sẽ nhớ rõ."
"Lăng Vi có thể ở cùng em chị thực sự rất vui. Chúng ta từng có mâu thuẫn cũng có tranh luận, mỗi lần phát sinh cũng không thoải mái, em luôn nghĩ cách xin lỗi chị để chị tha thứ cho em. Đã có lúc chị nghĩ tuổi tác chúng ta chênh lệch nhiều, lúc nào cũng lo lắng em có yêu chị không. Hiện tại chị không nghĩ việc này nữa cũng không sợ nữa."
"Em nói yêu chị là điều chị chưa từng nghĩ. Chị hiểu cách làm của em, tính cách của em. Khiến em nói yêu là điều rất khó, em là con chim tự do, càng giống như gió vô câu vô thúc. Chị không muốn dùng thủ đoạn nào để trói buộc em, đồng thời chị cũng không muốn mất em. Lăng Vi chị không biết chúng ta yêu nhau sẽ đi đến bước đó. Nhưng mà chỉ cần lòng em còn có chị, thì đừng rời bỏ chị được không?"
"Được, em sẽ không rời khỏi chị." vĩnh viễn sẽ không bao giờ. Lời Tả Tĩnh Nhan nói khiến Lăng Vi đau lòng, đồng thời có chút hổ thẹn không nói ra được. Cô biết vì tính cách của mình cùng trước kia khiến Tả Tĩnh Nhan từng trải có cảm giác không an toàn. Ít khi cô nói vĩnh viễn, vì cô cảm thấy vĩnh viễn so với cả đời là thời gian rất dài. Lúc này nhìn nữ nhân yêu cầu đừng rời bỏ nàng, một ý nghĩ từ đầu Lăng Vi thò ra, khiến cô không tự chủ bật cười.
Tả Tĩnh Nhan e là chị đánh giá thấp mị lực của mình, lại đánh giá cao lòng tin. Dù em muốn chị nhiều hơn thì trái tim này vẫn nhỏ thôi. Nó đã từng trống không nhưng khi gặp chị, lại chứa đầy một người duy nhất, không chứa thêm được ai nữa. Em yêu chị, yêu chị thật nhiều, bảo vệ chị kéo dài vĩnh viễn.
Hậu cung 3000 thì sao? ta chỉ cần một người là đủ rồi.
"Cả ngày rồi chị không ăn gì đói chưa?" hai người dính một chỗ hồi lâu, thấy bụng mình trống rỗng Lăng Vi nhắc người hỏi Tả Tĩnh Nhan. Người kia nghĩ lại, cũng gật đầu. Kỳ thực Tả Tĩnh Nhan cũng không đói bụng, thân là người mẫu nàng sớm có thói quen nhịn đói. Chỉ là nàng thấy Lăng Vi đói bụng nên mới nói vậy.
"Ừ, vậy em đi gọi đồ ăn, chân chị bị thương hôm nay đừng nấu cơm." Lăng Vi nói cầm di động đứng bên cửa sổ, nghe cô gọi đồ ăn còn đòi thuốc chữa sưng chân, Tả Tĩnh Nhan bật cười. Cái người này rõ ràng đôi khi bá đạo muốn chết, nhưng đại đa số thời gian lại như đứa bé tùy hứng. Nhà hàng cơm sao có thuốc chữa trật khớp chứ? cho dù khó cũng rất khó ăn a?!
"Nhan Nhan, chờ chút thức ăn đến, chúng ta đi tắm trước được không?"
"Ừ, được."
"Chân chị không tiện, em giúp chị tắm a."
"Cái này…"
Nghe Lăng Vi yêu cầu Tả Tĩnh Nhan có chút do dự. Mặc dù hai người ở chung cũng lâu, nhưng chưa từng thân mật. Mỗi tối các nàng ôm nhau ngủ chỉ hôn nhau nhiệt liệt, khi muốn va chạm gợi hỏa thì Lăng Vi lại dừng lại. Có lúc Tả Tĩnh Nhan đều cảm giác được thân thể khó chịu nhưng cũng không dám nói chuyện đó.
Hiện tại thấy Lăng Vi chủ động yêu cầu tắm cho mình, Tả Tĩnh Nhan ngượng ngùng đỏ mặt. Hai người bọn họ đến giờ cũng chưa hoàn toàn thẳng thắn cùng nhau 'cởi mở'. Để Lăng Vi tắm cho mình thật sự mắc cỡ. "Nhan Nhan chị yên tâm, em sẽ không làm gì chị, để em giúp chị được không?" thấy bộ dạng Tả Tĩnh Nhan do dự, Lăng Vi cho là nàng sợ mình làm chuyện xằng bậy liền vội vàng giải thích.
"Ừa, vậy phiền em." Tả Tĩnh Nhan gật đầu với Lăng Vi, được sự đồng ý người kia cười đắc ý, bế Tả Tĩnh Nhan lên đi đến phòng tắm. Nước nóng ào ào xả xuống bồn tắm, nước dâng lên cao, Tả Tĩnh Nhan nhìn Lăng Vi đóng vòi nước, tim nàng cũng teo lại theo.
Vì quanh năm cầm súng tay Lăng Vi cũng không mềm mại được. Cảm nhận bàn tay nóng rực của cô xoa lên vai nàng, Tả Tĩnh Nhan theo bản năng đưa tay ôm lấy hai vai. Thấy bộ dạng nàng xấu hổ Lăng Vi bất đắc dĩ lắc đầu, nắm tay rụt lại.
"Nhan Nhan, chị đúng là hư quá nha, em chỉ giúp chị tắm thôi mà, đâu có ăn chị, làm gì mà chị lại bày ra cái bộ dạng cừu nhỏ bị sói đụng vậy? quên đi, chị hay ngại để em tự cởi trước cho chị xem vậy, được chưa?" Lăng Vi nói, cười không rõ ý. Lập tức Tả Tĩnh Nhan thấy cô tháo nút áo sơ mi của mình.
Khi Lăng vi đem áo sơ mi trắng cùng váy đen ném xuống đất Tả Tĩnh Nhan lăng lăng nhìn Lăng Vi chỉ mặc bộ đồ lót đi đến chỗ mình. Sau một khắc cằm nàng liền bị người kia nâng lên.
"Nhan Nhan, em…. gợi cảm không?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ah ha ha ha, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều của Hiểu Bạo, Bạo tỷ tỷ là hiệu trưởng nhà trẻ bỉ ổi, xem văn không nhắn lại, tiểu bằng hữu nhà người sẽ bị Bạo tỷ tỷ bát đến nhà trẻ bỉ ổi bị Lăng lão bản thô bỉ tươi mát nội hàm, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!
Nói đến Lăng lão bản ở tiểu kịch trường bán bỉ ổi, ở chính văn bán manh kết quả đột nhiên là một dụ thụ. Ai nha nha nha, Lăng lão bản a Lăng lão bản, ngươi sao có thể để Tả tỷ tỷ thuần lương khóc sưng mắt chứ? tuy nàng rất ôn nhu nhưng mà ngươi bỉ ổi như vậy, Tả tỷ tỷ nội giận đem ngươi đẩy ngã ah. Không biết mọi người có thú tính giống Hiểu Bạo không? không hiểu sao tui thấy Lăng lão bản bị Tả tỷ tỷ đè trên giường cảnh tượng này đúng là phi thường manh nha? không được, đơn giản quá thú tính rồi. Được rồi hành văn đến đây mọi người cũng biết lần đầu tiên của Tả Lăng sắp tới. Lăng lão bản ngươi muốn dẫn hạnh phúc cho Tả tỷ tỷ chúng ta ah, dù sao Tả tỷ tỷ người ta còn chưa biết lên đỉnh là gì đâu.
Mặt khác có nhiều bạn nhắn lại nói Tiểu Lam Lam thật ra đi đâu rồi? ta muốn xem CP chính a. Khụ khụ xin mọi người đợi một chút, đừng sốt rượt Tiểu Lam Lam đi đâu Hiểu Bạo sẽ không giải thích bất quá mọi người có thể đoán ah. Sau đây là vài gợi ý mọi người có thể xem đương nhiên không đảm bảo sẽ có người đoán đúng ah.
1. Tiểu Lam Lam bị Phong Phong đi ngang qua nhặt được, sau đó hai người tương thân tương ái, cùng nhau nghiên cứu bánh ngọt, thành nhóm hai người ngốc ngốc ham ăn.
2. Tiểu Lam Lam được Nhiễm tỷ tỷ phái người đi cứu, Cát Cát thành lão bà A Hắc.
3. Tiểu Hoàng dũng mãnh biến thân thành người, cứu Lam Lam cùng Cát Cát.
4. Ngoại công bùng nổ âm mưu, đem Lam Lam đánh cho ngốc bán đi Châu Phi.
5. Chiến tỷ tỷ cứu Lam Lam, thông báo tình cảm, hai người trở về như cũ, Ngôn Ngôn thành pháo hôi.
6. Nếu ta không chiếm được người của ngươi, ta phải có được nữ nhân của ngươi, cho nên Lam Lam bị Lăng Long mang đi.
7. Lam Lam không có chuyện gì, về nhà đi du lịch nước ngoài,
Phốc, bên trên là vài gợi ý xin mọi người cứ suy đoán, bổ sung đi ah. Tui cảm thấy vài chỗ cũng có ý hay, có thể viết thành tiểu kịch trường bỉ ổi…
Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường nhà trẻ bỉ ổi (^o^)/~! nhân vật chính hôm nay là Tiểu A Lê và Nhiễm tỷ tỷ ah.
Lê tỷ tỷ: Nhiễm Nhiễm, ngươi đang làm gì vậy? (Lê tỷ tỷ nhìn Nhiễm Nhiễm ngồi trên cỏ nghịch súng hỏi.)
Nhiễm tỷ tỷ: đừng phá, ta đang giao lưu với Hắc Phong.
Lê tỷ tỷ: Ngô, Nhiễm tỷ tỷ thật xấu, có ta ở đây ngươi sao còn giao lưu với Hắc Phong kia.
Nhiễm tỷ tỷ: vì nó giúp ta được tất cả, ngươi có thể không?
Lê tỷ tỷ: có thể, chỉ cần Nhiễm Nhiễm muốn, ta đều giúp Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm tỷ tỷ: tốt, ta muốn Phong.
Lê tỷ tỷ: Không được!
Lê tỷ tỷ: Nhiễm Nhiễm, tên ngốc kia có gì tốt, mỗi ngày chỉ biết ăn đồ ăn, nàng đã là của người khác, không cho người thích nàng.
Nhiễm tỷ tỷ: ngươi sai rồi, ta tìm nàng chỉ muốn để nàng cầm giúp ta cái này thôi. (Nhiễm tỷ tỷ nói móc ra một quả táo từ trong túi.)
Lê tỷ tỷ: ngô, Nhiễm Nhiễm, ngươi muốn nàng cầm táo giúp ngươi làm gì?
Nhiễm tỷ tỷ: ta muốn luyện súng, cần có người cầm táo.
Lê tỷ tỷ: … để ta cầm cho. (Lê tỷ tỷ nói, run rẩy cầm quả táo để trên đầu.)
Nhiễm tỷ tỷ: ngươi thật sự muốn? (nhìn Tiểu A Lê sợ sắp khóc, Nhiễm tỷ tỷ biểu thị nghi hoặc.)
Lê tỷ tỷ: Ừ, ta… ta cầm đây.
Nhiễm tỷ tỷ: được rồi.
Nhiễm tỷ tỷ đi ra xa lấy Hắc Phóng nhắm Tiểu A Lê, thấy Tiểu A Lê nhắm chặt mắt đứng đó nghe Nhiễm tỷ tỷ cạch cạch mở chốt hỏa của súng, Tiểu A Lê sợ khóc oa oa thật lớn, quả táo bị nàng ném ra xa, bị A Hắc trong công viên cướp mất.
Nhiễm tỷ tỷ: … (tức giận nhìn Lê tỷ tỷ.)
Tiểu A Lê: ngô, Nhiễm Nhiễm, ta sợ.
Nhiễm tỷ tỷ: làm sao đây? táo của ta bị chó cướp rồi
Lê tỷ tỷ:… ta đền cho ngươi.
Nhiễm tỷ tỷ: ngươi lấy gì đền cho ta!
Lê tỷ tỷ: ta… ta… (Lê tỷ tỷ nói, mắc cỡ cởϊ qυầи lót ra, là một cái qυầи иɦỏ trắng có in hình quả táo.)
Nhiễm tỷ tỷ: ngươi làm gì vậy? (Nhiễm tỷ tỷ nghiêm túc.)
Lê tỷ tỷ: ta… ta không có quả táo giống Nhiễm Nhiễm, ta đền người một cái nha. (Lê tỷ tỷ nói, đêm qυầи иɦỏ giơ lên đầu.)
Nhiễm tỷ tỷ:…
Lúc này Lăng lão bản đứng cách đó không xa nhìn thấy chạy đi tìm Tả tỷ tỷ.
Lăng lão bản: Tả lão sư, Tả lão sư, Nhiễm Nhiễm cởϊ qυầи nhỏ của Tiểu A Lê, chúng ta nhanh đi cản nàng, nếu không chút nữa Tiểu A Lê sẽ thất thân.
Hiểu Bạo: ha ha, thông báo thông báo, tiểu kịch trường nhà trẻ bỉ ổi cuối cùng kết thúc rồi. Ở đây là hiệu trưởng Hiểu Bạo cho các bạn học nhỏ tốt nghiệp nhà trẻ bỉ ổi vỗ tay, các ngươi đều là những đứa bé thuần khiết nhất, nhất là Lăng lão bản!
Không biết khi nào trong mắt Tả Tĩnh Nhan cũng chỉ có chính mình.
"Nhan, em yêu chị." nói ra miệng cũng không phải thích mà là yêu. Trước đây Lăng Vi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói với ai chứ này từ miệng mình. Yêu không chỉ đơn giản là một từ, mà nó còn có trách nhiệm, nghĩa vụ cũng là thể hiện vô hạn của tình cảm. Cô chưa từng yêu ai, không hiểu yêu một người là cảm giác như thế nào.
Cô đã từng cảm giác mình đối với Tả Tĩnh Nhan là đặc biệt, nhưng chưa từng nghĩ mình sẽ cùng nàng tiến đến một bước kia. Nhưng mà lúc này ngưng mắt nhìn nữ nhân đang xem mình làm ổ trong ngực. Một cái được gọi là cảm giác vĩnh hằng chợt nhảy vào đại não Lăng Vi, trực bức nơi sâu nhất trong đáy lòng của Lăng Vi.
Lúc này Lăng Vi sinh ra cảm giác cô sẽ sống cùng Tả Tĩnh Nhan cả đời. Tình yêu các nàng vẫn kéo dài đến địa phương rất xa.
"Lăng Vi ôm chị một cái được không?" nước mắt theo viền mắt chảy xuống dọc theo gương mặt rơi trên giường. Tả Tĩnh Nhan từ một nữ nhân không thích khóc cũng ít rơi lệ trước mặt người khác. Nhưng hiện tại dòng dịch thể nóng bỏng vẫn không thể khống chế mà tràn ra.
Nàng tựa lên người Lăng Vi, chủ động thân cận, khuôn mặt trắng mang theo lệ ngân không giấu được độ cong khóe môi. Nếu như nhớ không lầm thì đây là lần đầu nàng chủ động. Trước đây dù là ôm hay hôn nàng vẫn luôn chịu đựng im lặng để Lăng Vi làm cho mình tất cả.
Rốt cuộc đã bao lâu không nghe được có người nói yêu nàng, Tả Tĩnh Nhan không nhớ được. Nàng chưa bao giờ yêu, ngay cả tinh thần cùng bạn bè cũng rất ít. Trong lòng Tả Tĩnh Nhan vẫn có một kết cục không giải được. Nó giống như vết sẹo trên người, thời khắc nhắc nàng chính mình đã từng có bao nhiêu kinh khủng.
Khi còn trẻ bán đứng thân thể cùng từng trải khiến Tả Tĩnh Nhan canh cánh trong lòng chỉ cần nghĩ đến đoạn quá khứ đen tối, nàng lại tự trách rất nhiều. Nàng từng nói qua không hối hận quyết định trước đây. Nhưng mỗi khi cùng Lăng Vi chung đụng tả Tĩnh Nhan cảm giác mình không xứng với nữ nhân này.
Nếu không phải Lăng Vì thì đời này Tả Tĩnh Nhan cũng không yêu ai được. Ngay cả chính nàng cũng không hiểu được mình đã 40 rồi lại thích một người bá đạo vô lễ như vậy, khắp nơi đối nghịch cô, thậm chí còn tương đương tuổi con gái mình. Nhưng mà yêu, chính là yêu. Dù bất kỳ lý do nào thì tình cảm này vẫn như cũ cắm sâu rễ trong lòng Tả Tĩnh Nhan.
Nàng yêu Lang Vi tình cảm này từ thích chậm rãi chuyển thành yêu, giống như là rượu ngon được cất giấu, theo thời gian qua đi mùi rượu càng nồng càng thuần. Nàng có suy nghĩ nhỏ bé nếu Lăng Vi mãi mãi không giống mình yêu cô như yêu chính mình, thì cũng không sao. Chỉ cần các nàng có thể ở chung, thì bản thân cũng thỏa mãn.
Nhưng mà Tả Tĩnh Nhan nằm mơ cũng không nghĩ đến Lăng Vi lại nói yêu nàng. Chỉ là một chữ đơn giản, nhưng lại khiến hồn Tả Tĩnh Nhan run rẩy. Nàng thực sự rất vui, rất hạnh phúc. Dù xế chiều Lăng Vi đối với nàng như vậy, nhưng nghe được cô nói yêu mình, Tả Tĩnh Nhan quên đi sạch những tật xấu của Lăng Vi. Còn dư lại chỉ là thỏa mãn.
Cúi đầu nhìn cái người nằm trong ngực mình mặt còn hồng, Lăng Vi cười bắt lấy Tả Tĩnh Nhan ôm chặt. Từ khi hai người xác lập quan hệ Lăng Vi dần yêu cái cảm giác ôm. Tả Tĩnh Nhan rất cao rất gầy, ngoại trừ hai khỏa trước ngực, còn lại cũng không có chút thịt nào. Ôm nàng nhu nhược như vậy, Lăng Vi không dám dùng sức nhiều sợ sự nhiệt tình của mình sẽ làm đau nàng. Có thể chỉ là cái ôm đơn giản, nhưng lại không cách nào thỏa mãn khát vọng của cô.
May mà Nhan Nhan của cô hiểu cô, cho nên cô dùng sức ôm nàng thế nào đối phương cũng dùng lực đạo như vậy ôm lại mình, Dù xương sườn hai người thấy đau, cũng không nỡ buông nhau ra.
"Chân chị bị thương nặng, không xoa bóp cho tan máu tụ sẽ rất phiền. Nghe lời, để em đưa chị đi bệnh viện được không?" ôm hồi lâu Lăng Vi lúc này mới nhớ đến chân Tả Tĩnh Nhan còn bị thương. Nhìn khuôn mặt người kia vẫn tái nhợt, Lăng Vi lại tự trách. "Chị thực sự không thích mùi bệnh viện, em giúp chị được không?"
Người yêu chỉ có yêu cầu đơn giản, Tả Tĩnh Nhan nói xong khuôn mặt cũng mắc cỡ mà đỏ bừng. Thấy nàng ngại ngùng tay nắm chặt váy, bộ dạng tiểu tức phụ. Lăng Vĩ nghĩ một chút, liền đi ra phòng khách lấy rượu thuốc đến để bên cạnh Tả Tinh Nhan. "Đến, Nhan Nhan để em giúp chị xoa bóp, em cũng không khách khí ah. Chị yên tâm, em nhất định… sẽ ôn nhu mà."
Quả nhiên, cảm tính qua đi Lăng Vi lại trở về bản tính phất phơ. Thấy cô cười phá lệ bỉ ổi, đem chân mình để lên đùi cô. Tả Tĩnh Nhan quay mặt đi chỗ khác, luôn cảm thấy mặt nóng như muốn bốc cháy mất. Không lâu sau nàng nghe được tiếng Lăng Vi cười. Cái cười rõ là không có ý tốt, trong đó còn mang theo vài phần chế nhạo.
"Em cười cái gì?" Tả Tĩnh Nhan nhịn không được mở miệng hỏi.
"Em cười cái gì? tất nhiên là cười Nhan rồi, chỉ là xoa bóp chân thôi mà không phải làm việc gì khác, chị ngại cái gì chứ?" hay là… chị đang cố ý câu dẫn em vậy?"
Lăng Vi nói dùng lòng bàn tay để xuống vết sưng chân Tả Tĩnh Nhan. Thấy đối phương vì bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ là ngón chân co lại, Lăng Vi cảm thấy phản ứng này khả ái muốn chết. Cô tính khiêu khích thêm chút nữa, lại bị ánh mắt của Tả Tĩnh Nhan cảnh cáo. Ý cũng rất rõ ràng, còn làm tiếp hối hận sẽ là cô.
"Được rồi, em không lộn xộn." thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả Tĩnh Nhan đỏ bừng, Lăng Vi không đùa nàng mà đỏ rượu thuốc lên tay, dốc lòng xoa bóp cho nàng. Trật khớp chỉ là nhỏ, nhẹ thì giống như Tả Tĩnh Nhan chỉ sưng đau và tụ máu, cử động bất tiện vài ngày. Nặng thì ảnh hưởng gân cốt phải phẫu thuật.
Trước đây Lăng Vi cũng từng giúp huynh đệ trong bang xoa bóp tan máu bầm này. Rượu thuốc nóng thoa lên tay, ngay cả tay không bị thương cũng cảm giác được sức nóng, huống chi là mắt cá chân Tả Tĩnh Nhan. Lăng Vi cũng không muốn để Tả Tĩnh Nhan bị đau, không thể đem chỗ sưng bầm này nhào nặn, mắt cá chân cũng không thể tiêu sưng được. Cuối cùng Lăng Vi đành phải độc ác dùng sức xoa bóp chỗ đau của Tả Tĩnh Nhan.
"Ah…" có lẽ do lực đạo mạnh lại đột ngột Tả Tĩnh Nhan cảm thấy cái đau từ mắt cá chân kéo đi khắp người. Cảm giác này như bị băng đánh vào khiến nàng rét run, đau muốn thét to. Nhưng mà nhìn gò má Lăng Vi đau lòng chăm chú, nàng lại nuốt lại tiếng kêu đau, đổi thành tiếng kêu.
"Nhan Nhan ngoan, ráng chịu một chút đợi chút nữa thì tốt rồi." Tả Tĩnh Nhan ẩn nhẫn, Lăng Vi sao lại không thấy được.Thấy đối phương nắm ra giường tay đã tái nhợt không ra hình, gân xanh cũng nổi lên. Mũi Lăng Vi đau xót hận không thể tát miệng mình rộng ra. Nếu như không phải cô đẩy ngã Tả Tĩnh Nhan, đối phương cũng sẽ không bị thương, chịu thống khổ như vậy.
"Lăng Vi…" trong lúc Lăng Vi tự trách đột nhiên Tả Tĩnh Nhan gọi tên cô. Theo âm thanh ngẩng đầu nhìn thấy Tả Tĩnh Nhan mặt đầy mồ hôi mỏng cười nhìn cô. Lăng Vi biết Tả Tĩnh Nhan làm vậy vì không muốn mình đau khổ. Nghĩ đến những việc mình đã làm với nàng, Lăng Vi cúi người nhẹ nhàng nằm lên người Tả Tĩnh Nhan, hôn lên mặt nàng.
"Nhan Nhan thực sự xin lỗi, em sau này…"
"Lăng Vi, em không cần cam đoan với chị cái gì, vì chị không tin những lời hứa hẹn thuận miệng này." Lăng Vi chưa nói xong liền lời Tả Tĩnh Nhan cắt đứt. Nghe đối phương nói lòng cô trầm xuống, rồi im lặng chờ nghe tiếp.
"Mỗi người luôn có cam đoan với người yêu của mình, hay nói ra lời hứa gì đó. Hứa hẹn vốn mỹ hảo vì nó hư huyễn không thực tế. Chị không tin lời nói giả tạo này, chị chỉ quan tâm sự chân thực sau lời nói dối. Nhưng mà mặc dù chị không tin hứa hẹn này. Nhưng mỗi câu em nói chị, chị vẫn sẽ nhớ rõ."
"Lăng Vi có thể ở cùng em chị thực sự rất vui. Chúng ta từng có mâu thuẫn cũng có tranh luận, mỗi lần phát sinh cũng không thoải mái, em luôn nghĩ cách xin lỗi chị để chị tha thứ cho em. Đã có lúc chị nghĩ tuổi tác chúng ta chênh lệch nhiều, lúc nào cũng lo lắng em có yêu chị không. Hiện tại chị không nghĩ việc này nữa cũng không sợ nữa."
"Em nói yêu chị là điều chị chưa từng nghĩ. Chị hiểu cách làm của em, tính cách của em. Khiến em nói yêu là điều rất khó, em là con chim tự do, càng giống như gió vô câu vô thúc. Chị không muốn dùng thủ đoạn nào để trói buộc em, đồng thời chị cũng không muốn mất em. Lăng Vi chị không biết chúng ta yêu nhau sẽ đi đến bước đó. Nhưng mà chỉ cần lòng em còn có chị, thì đừng rời bỏ chị được không?"
"Được, em sẽ không rời khỏi chị." vĩnh viễn sẽ không bao giờ. Lời Tả Tĩnh Nhan nói khiến Lăng Vi đau lòng, đồng thời có chút hổ thẹn không nói ra được. Cô biết vì tính cách của mình cùng trước kia khiến Tả Tĩnh Nhan từng trải có cảm giác không an toàn. Ít khi cô nói vĩnh viễn, vì cô cảm thấy vĩnh viễn so với cả đời là thời gian rất dài. Lúc này nhìn nữ nhân yêu cầu đừng rời bỏ nàng, một ý nghĩ từ đầu Lăng Vi thò ra, khiến cô không tự chủ bật cười.
Tả Tĩnh Nhan e là chị đánh giá thấp mị lực của mình, lại đánh giá cao lòng tin. Dù em muốn chị nhiều hơn thì trái tim này vẫn nhỏ thôi. Nó đã từng trống không nhưng khi gặp chị, lại chứa đầy một người duy nhất, không chứa thêm được ai nữa. Em yêu chị, yêu chị thật nhiều, bảo vệ chị kéo dài vĩnh viễn.
Hậu cung 3000 thì sao? ta chỉ cần một người là đủ rồi.
"Cả ngày rồi chị không ăn gì đói chưa?" hai người dính một chỗ hồi lâu, thấy bụng mình trống rỗng Lăng Vi nhắc người hỏi Tả Tĩnh Nhan. Người kia nghĩ lại, cũng gật đầu. Kỳ thực Tả Tĩnh Nhan cũng không đói bụng, thân là người mẫu nàng sớm có thói quen nhịn đói. Chỉ là nàng thấy Lăng Vi đói bụng nên mới nói vậy.
"Ừ, vậy em đi gọi đồ ăn, chân chị bị thương hôm nay đừng nấu cơm." Lăng Vi nói cầm di động đứng bên cửa sổ, nghe cô gọi đồ ăn còn đòi thuốc chữa sưng chân, Tả Tĩnh Nhan bật cười. Cái người này rõ ràng đôi khi bá đạo muốn chết, nhưng đại đa số thời gian lại như đứa bé tùy hứng. Nhà hàng cơm sao có thuốc chữa trật khớp chứ? cho dù khó cũng rất khó ăn a?!
"Nhan Nhan, chờ chút thức ăn đến, chúng ta đi tắm trước được không?"
"Ừ, được."
"Chân chị không tiện, em giúp chị tắm a."
"Cái này…"
Nghe Lăng Vi yêu cầu Tả Tĩnh Nhan có chút do dự. Mặc dù hai người ở chung cũng lâu, nhưng chưa từng thân mật. Mỗi tối các nàng ôm nhau ngủ chỉ hôn nhau nhiệt liệt, khi muốn va chạm gợi hỏa thì Lăng Vi lại dừng lại. Có lúc Tả Tĩnh Nhan đều cảm giác được thân thể khó chịu nhưng cũng không dám nói chuyện đó.
Hiện tại thấy Lăng Vi chủ động yêu cầu tắm cho mình, Tả Tĩnh Nhan ngượng ngùng đỏ mặt. Hai người bọn họ đến giờ cũng chưa hoàn toàn thẳng thắn cùng nhau 'cởi mở'. Để Lăng Vi tắm cho mình thật sự mắc cỡ. "Nhan Nhan chị yên tâm, em sẽ không làm gì chị, để em giúp chị được không?" thấy bộ dạng Tả Tĩnh Nhan do dự, Lăng Vi cho là nàng sợ mình làm chuyện xằng bậy liền vội vàng giải thích.
"Ừa, vậy phiền em." Tả Tĩnh Nhan gật đầu với Lăng Vi, được sự đồng ý người kia cười đắc ý, bế Tả Tĩnh Nhan lên đi đến phòng tắm. Nước nóng ào ào xả xuống bồn tắm, nước dâng lên cao, Tả Tĩnh Nhan nhìn Lăng Vi đóng vòi nước, tim nàng cũng teo lại theo.
Vì quanh năm cầm súng tay Lăng Vi cũng không mềm mại được. Cảm nhận bàn tay nóng rực của cô xoa lên vai nàng, Tả Tĩnh Nhan theo bản năng đưa tay ôm lấy hai vai. Thấy bộ dạng nàng xấu hổ Lăng Vi bất đắc dĩ lắc đầu, nắm tay rụt lại.
"Nhan Nhan, chị đúng là hư quá nha, em chỉ giúp chị tắm thôi mà, đâu có ăn chị, làm gì mà chị lại bày ra cái bộ dạng cừu nhỏ bị sói đụng vậy? quên đi, chị hay ngại để em tự cởi trước cho chị xem vậy, được chưa?" Lăng Vi nói, cười không rõ ý. Lập tức Tả Tĩnh Nhan thấy cô tháo nút áo sơ mi của mình.
Khi Lăng vi đem áo sơ mi trắng cùng váy đen ném xuống đất Tả Tĩnh Nhan lăng lăng nhìn Lăng Vi chỉ mặc bộ đồ lót đi đến chỗ mình. Sau một khắc cằm nàng liền bị người kia nâng lên.
"Nhan Nhan, em…. gợi cảm không?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ah ha ha ha, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều của Hiểu Bạo, Bạo tỷ tỷ là hiệu trưởng nhà trẻ bỉ ổi, xem văn không nhắn lại, tiểu bằng hữu nhà người sẽ bị Bạo tỷ tỷ bát đến nhà trẻ bỉ ổi bị Lăng lão bản thô bỉ tươi mát nội hàm, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!
Nói đến Lăng lão bản ở tiểu kịch trường bán bỉ ổi, ở chính văn bán manh kết quả đột nhiên là một dụ thụ. Ai nha nha nha, Lăng lão bản a Lăng lão bản, ngươi sao có thể để Tả tỷ tỷ thuần lương khóc sưng mắt chứ? tuy nàng rất ôn nhu nhưng mà ngươi bỉ ổi như vậy, Tả tỷ tỷ nội giận đem ngươi đẩy ngã ah. Không biết mọi người có thú tính giống Hiểu Bạo không? không hiểu sao tui thấy Lăng lão bản bị Tả tỷ tỷ đè trên giường cảnh tượng này đúng là phi thường manh nha? không được, đơn giản quá thú tính rồi. Được rồi hành văn đến đây mọi người cũng biết lần đầu tiên của Tả Lăng sắp tới. Lăng lão bản ngươi muốn dẫn hạnh phúc cho Tả tỷ tỷ chúng ta ah, dù sao Tả tỷ tỷ người ta còn chưa biết lên đỉnh là gì đâu.
Mặt khác có nhiều bạn nhắn lại nói Tiểu Lam Lam thật ra đi đâu rồi? ta muốn xem CP chính a. Khụ khụ xin mọi người đợi một chút, đừng sốt rượt Tiểu Lam Lam đi đâu Hiểu Bạo sẽ không giải thích bất quá mọi người có thể đoán ah. Sau đây là vài gợi ý mọi người có thể xem đương nhiên không đảm bảo sẽ có người đoán đúng ah.
1. Tiểu Lam Lam bị Phong Phong đi ngang qua nhặt được, sau đó hai người tương thân tương ái, cùng nhau nghiên cứu bánh ngọt, thành nhóm hai người ngốc ngốc ham ăn.
2. Tiểu Lam Lam được Nhiễm tỷ tỷ phái người đi cứu, Cát Cát thành lão bà A Hắc.
3. Tiểu Hoàng dũng mãnh biến thân thành người, cứu Lam Lam cùng Cát Cát.
4. Ngoại công bùng nổ âm mưu, đem Lam Lam đánh cho ngốc bán đi Châu Phi.
5. Chiến tỷ tỷ cứu Lam Lam, thông báo tình cảm, hai người trở về như cũ, Ngôn Ngôn thành pháo hôi.
6. Nếu ta không chiếm được người của ngươi, ta phải có được nữ nhân của ngươi, cho nên Lam Lam bị Lăng Long mang đi.
7. Lam Lam không có chuyện gì, về nhà đi du lịch nước ngoài,
Phốc, bên trên là vài gợi ý xin mọi người cứ suy đoán, bổ sung đi ah. Tui cảm thấy vài chỗ cũng có ý hay, có thể viết thành tiểu kịch trường bỉ ổi…
Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường nhà trẻ bỉ ổi (^o^)/~! nhân vật chính hôm nay là Tiểu A Lê và Nhiễm tỷ tỷ ah.
Lê tỷ tỷ: Nhiễm Nhiễm, ngươi đang làm gì vậy? (Lê tỷ tỷ nhìn Nhiễm Nhiễm ngồi trên cỏ nghịch súng hỏi.)
Nhiễm tỷ tỷ: đừng phá, ta đang giao lưu với Hắc Phong.
Lê tỷ tỷ: Ngô, Nhiễm tỷ tỷ thật xấu, có ta ở đây ngươi sao còn giao lưu với Hắc Phong kia.
Nhiễm tỷ tỷ: vì nó giúp ta được tất cả, ngươi có thể không?
Lê tỷ tỷ: có thể, chỉ cần Nhiễm Nhiễm muốn, ta đều giúp Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm tỷ tỷ: tốt, ta muốn Phong.
Lê tỷ tỷ: Không được!
Lê tỷ tỷ: Nhiễm Nhiễm, tên ngốc kia có gì tốt, mỗi ngày chỉ biết ăn đồ ăn, nàng đã là của người khác, không cho người thích nàng.
Nhiễm tỷ tỷ: ngươi sai rồi, ta tìm nàng chỉ muốn để nàng cầm giúp ta cái này thôi. (Nhiễm tỷ tỷ nói móc ra một quả táo từ trong túi.)
Lê tỷ tỷ: ngô, Nhiễm Nhiễm, ngươi muốn nàng cầm táo giúp ngươi làm gì?
Nhiễm tỷ tỷ: ta muốn luyện súng, cần có người cầm táo.
Lê tỷ tỷ: … để ta cầm cho. (Lê tỷ tỷ nói, run rẩy cầm quả táo để trên đầu.)
Nhiễm tỷ tỷ: ngươi thật sự muốn? (nhìn Tiểu A Lê sợ sắp khóc, Nhiễm tỷ tỷ biểu thị nghi hoặc.)
Lê tỷ tỷ: Ừ, ta… ta cầm đây.
Nhiễm tỷ tỷ: được rồi.
Nhiễm tỷ tỷ đi ra xa lấy Hắc Phóng nhắm Tiểu A Lê, thấy Tiểu A Lê nhắm chặt mắt đứng đó nghe Nhiễm tỷ tỷ cạch cạch mở chốt hỏa của súng, Tiểu A Lê sợ khóc oa oa thật lớn, quả táo bị nàng ném ra xa, bị A Hắc trong công viên cướp mất.
Nhiễm tỷ tỷ: … (tức giận nhìn Lê tỷ tỷ.)
Tiểu A Lê: ngô, Nhiễm Nhiễm, ta sợ.
Nhiễm tỷ tỷ: làm sao đây? táo của ta bị chó cướp rồi
Lê tỷ tỷ:… ta đền cho ngươi.
Nhiễm tỷ tỷ: ngươi lấy gì đền cho ta!
Lê tỷ tỷ: ta… ta… (Lê tỷ tỷ nói, mắc cỡ cởϊ qυầи lót ra, là một cái qυầи иɦỏ trắng có in hình quả táo.)
Nhiễm tỷ tỷ: ngươi làm gì vậy? (Nhiễm tỷ tỷ nghiêm túc.)
Lê tỷ tỷ: ta… ta không có quả táo giống Nhiễm Nhiễm, ta đền người một cái nha. (Lê tỷ tỷ nói, đêm qυầи иɦỏ giơ lên đầu.)
Nhiễm tỷ tỷ:…
Lúc này Lăng lão bản đứng cách đó không xa nhìn thấy chạy đi tìm Tả tỷ tỷ.
Lăng lão bản: Tả lão sư, Tả lão sư, Nhiễm Nhiễm cởϊ qυầи nhỏ của Tiểu A Lê, chúng ta nhanh đi cản nàng, nếu không chút nữa Tiểu A Lê sẽ thất thân.
Hiểu Bạo: ha ha, thông báo thông báo, tiểu kịch trường nhà trẻ bỉ ổi cuối cùng kết thúc rồi. Ở đây là hiệu trưởng Hiểu Bạo cho các bạn học nhỏ tốt nghiệp nhà trẻ bỉ ổi vỗ tay, các ngươi đều là những đứa bé thuần khiết nhất, nhất là Lăng lão bản!
/174
|