Trong phòng không chút ánh sáng, yên tĩnh như mộ hoang trên núi, không chút tức giận. Thay giày ngoài cửa từ từ đi vào phòng ngủ. Tối nay trăng rất sáng, xuyên qua cửa sổ, tà tà chiếu vào phòng. Đồng thời tản mát trên giường người nằm đó cũng được chiếu sáng.
Nhìn nữ nhân co người nằm ở đó, cao 1m78 nhưng lại co thành một cục nho nhỏ. Có lẽ quá mệt mỏi dù mình đã ngồi lên giường nhưng nàng cũng không tỉnh lại. Cứ vậy ngưng mắt nhìn khuôn mặt ngủ say của Tả Tĩnh Nhan, Lăng Vi đau lòng vuốt khuôn mặt nhuận hoạt của đối phương, trong lòng lại mắng chính mình.
Khác với nhiều phú nhị đại vừa ra đời ngậm chìa khóa vàng Lăng Vi mặc dù có gia thế tốt, nhưng cuộc sống lớn lên của nàng cũng không dễ dàng. Biểu hiện qua mẹ cô là phu nhân được sủng ái nhất, ca ca đối với cô cũng tốt. Nhưng Lăng Vi biết ở Lăng gia muốn có được quyền lợi, tiền tài nhất định phải dùng sức của mình mà giành lấy.
Khi còn nhỏ Lăng Vi cũng không phải là không cố gắng đọc sách. Nhưng mà dường như trời sinh cô với việc này không hợp. Dù cô cố để tâm nghe giảng, học thêm thật nhiều thành tích vẫn không được như muốn. Với tình trạng này ở tiểu học còn miễn cưỡng theo kịp. Nhưng lên sơ trung sự thật tàn khốc lại lần nữa để trước mặt cô. Không ngừng nhắc cô, căn bản cô không thể làm một học sinh giỏi được.
Vì muốn để mình có chỗ đứng trong Lăng gia, Lăng Vi bỏ qua học hành, đi theo hướng khác. Cô hiểu rõ thế lực hắc bạch của Lăng gia phạm vi không nhỏ. Lăng Long là con trai ruột Lăng Kha, còn mình sao không phải con gái ruột của hắn? cho dù Lăng Kha bất công thế nào cũng sẽ không đem toàn bộ gia sản cho Lăng Long xử lý, dù cho hắn là trưởng tử.
Cứ vậy Lăng Vi bỏ học, bỏ đi thế lực bạch đạo ở Lăng gia, rồi tiến đến phương hướng mà cô muốn.
Lần đầu gϊếŧ người cô thực sự sợ, cô không biết làm sao mình bóp cò súng cũng không biết những người đứng cạnh mình khi đó biểu tình thế nào. Từng trải qua huấn luyện nháy mắt cô quên mất không còn gì, ngay cả đại não như xe chạy không có gì. Lăng Vi cố gắng kiềm nén sợ hãi trong lòng, không để cho ai thấy sự sợ hãi của mình. Vì cô biết nếu mình lui ở đây thì mọi nỗ lực sau này sẽ cháy hết.
Cô không phải muốn gϊếŧ người, mà không thể không gϊếŧ, nhất định phải gϊếŧ. Khi bóp cò tiếng đối phương kêu thảm thiết lọt vào tai, máu bắn lên mặt. Lăng Vi cố nén cơn buồn nôn trong bụng. Cho dù cô vờ kiên cường bề ngoài thế nào, trong lòng cũng đau như muốn vỡ nát.
Cho đến tối hôm đó Lăng Kha đến hỏi nàng muốn ở lại trong nước tiếp nhận Lăng Vân Đường hay là ra nước ngoài. Lúc đó Lăng Vi phát hiện mình quá ngây thơ rồi. Lăng Kha là người cha tốt nhưng cũng là lão đại ở hắc đạo quát tháo nhiều năm. Đúng vậy biểu hiện của mình khiến hắn thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng.
Thử hỏi ngay cả dũng khí gϊếŧ người cũng không có thì chính mình có tư cách gì dùng quyền đi quản Lăng Vân Đường? nhìn ánh mắt Lăng Kha tràn ngập mong đợi, lần đầu tiên Lăng Vi cảm thấy chính mình thật vô dụng. Cứ vậy từ bỏ thì tốt sao? bỏ Lăng gia, bỏ đi những thứ vốn thuộc về cô, xa xứ ra nước ngoài? vậy thì không bằng rơi vào bóng tối?!
Nhiều năm sau Lăng Vi nghĩ lại đêm đó, bên môi lại treo lên nụ cười tự hào. Nhân sinh chính là như vậy khi đối mặt với hiểm cảnh chỉ cần ngươi lùi bước có thể may mắn tránh được cái khó, nhưng làm mất đi cơ hội được bay lượn. Ngược lại nếu vượt qua được trở ngại, đợi ngươi sẽ là tất cả ước mơ của chính mình.
Lăng Vi thấy may mắn với lựa chọn của chính mình nếu không e là cô hiện tại ở nước ngoài làm nhị thế tổ, không làm được gì, cũng sẽ không gặp được nữ nhân Tả Tĩnh Nhan này.
Vì ở hắc đạo lăn lộn nhiều năm tính cách Lăng Vi được dưỡng thành nghĩa khí cực kỳ trọng. Đối với cô mà nói, bạn bè sinh mạng luôn quan trọng. Đa số bạn bè của cô đều sống chết có nhau, nữ giới là bạn chăn gối cũng chiếm đa số. Còn có vài người không nhiều chính là Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm, Tạ Sương Sương.
Đối với Lam Khiên Mạch tình cảm Lăng Vi thực sự phức tạp. Cô thừa nhận đã từng thật lòng đối với Lam Khiên Mạch. Lần đầu gặp mặt cô bị ánh mắt cùng khí chất trên người Lam Khiên phát tán hấp dẫn. Sau lại hai người quen thuộc rồi, cô lại vì Lam Khiên Mạch từng trải mà yêu thương nàng.
Lăng Vi cảm thấy chỉ có trong đầu đau lòng cho một người, thì mới thật thích nàng, yêu nàng. Cô cũng nỗ lực theo đuổi Lam Khiên Mạch, lại bị đối phương nghiêm túc cự tuyệt. Lần đầu tiên bị nữ nhân cự tuyệt Lăng Vi không khó chịu cũng không thương tâm, ngược lại có chút vui. Nói chuyện cũng tốt cô và Lam Khiên Mạch không làm được tình nhân, nhưng lại có thể trở thành bằng hữu cả đời.
Trong lòng Lăng Vi, địa vị của Lam Khiên Mạch rất quan trọng, không phải tình yêu, chỉ là tình bạn. Cô hy vọng nữ nhân này có thể hạnh phúc, ai cũng mong vậy. Cho nên khi cô biết Lam Khiên Mạch ở chung với Ngôn Thanh Hạm, cô thấy vui nhưng vẫn phản đối nhiều. Cô biết Lam Khiên Mạch và Ngôn Thanh Hạm sẽ gặp nhiều trắc trở. Nhưng mà nhìn Lam Khiên Mạch đắm chìm trong tình yêu, Lăng Vi cũng không có nhẫn tâm, cũng không có tạo lập trường gì để nàng rời khỏi Ngôn Thanh Hạm.
Nhưng mà chuyện cô sợ nhất đã xảy ra, Lăng Vi biết khi cô nghe chính miệng Ngôn Thanh Hạm nói hai chữ chia tay thì lòng cô có bao nhiêu phẫn nộ. Cô giận Lam Khiên Mạch ngốc, càng giận Ngôn Thanh Hạm đối với Lam Khiên Mạch không đáng. Cô thực sự muốn dạy dỗ đại tiểu thư chưa ăn khổ qua bao giờ này, không nghĩ là sẽ làm Tả Tĩnh Nhan bị thương.
Bật đèn phòng ngủ Lăng Vi nhìn mắt cá chân Tả Tĩnh Nhan sưng đau lòng sờ lên. Có lẽ cảm nhận được ánh sáng người vốn ngủ nhíu mày lại, chậm rãi mở mắt. Vì ánh mắt Lăng Vi vẫn đang nhìn đối phương cho nên cô cũng không bỏ qua ánh mắt Tả Tĩnh Nhan nhìn mình có chút lóe sáng hưng phấn cùng thất lạc.
"Nhan Nhan xin lỗi, chuyện hôm nay là em sai chân đau lắm không?" Tả Tĩnh Nhan xuất thân là người mẫu đi giày cao gót đã sớm thành thói quen, nàng thân cao giày cao gót cùng cao, hôm nay lại trặc chân trong phòng làm việc của Ngôn Thanh Hạm chắc là rất đau. Nhưng bản thân lại không xử lý cái chân sưng này. Khi nãy không bật đèn Lăng Vi không thấy giờ thấy đèn sáng cô mới phát hiện mắt cá chân Tả Tĩnh Nhan sưng như cái bánh màn thầu, xung quanh cũng tụ máu.
"Chị không sao." dù trong lòng nói với chính mình không được giận Lăng Vi. Nhưng khi nhìn thấy người này ngửi mùi thuốc lá cùng mùi rượu nồng nặc trên người cô, Tả Tĩnh Nhan không tự chủ được nhíu mày. Nàng hiểu rõ Lam Khiên Mạch chỉ là bạn thân của Lăng Vi. Nhưng cảm giác bị người yêu lơ là khiến nàng đau lòng muốn khóc.
Nàng không phải ai khác là bạn của Lăng Vi, hiện tại người yêu mình vì một nữ nhân khác đẩy mình ra, đổi thành người khác gặp chuyện như vậy, sao có thể tan nhanh được, dù Tả Tĩnh Nhan có tốt tính cũng không thể được. Kỳ thực nàng không phải giận Lăng Vi thật, chẳng qua cảm thấy ủy khuất mà thôi.
"Sưng thành như vậy rồi còn nói không sao? nào, em đưa chị đi bệnh viện." Lăng Vi khom lưng ôm Tả Tĩnh Nhan, nhưng đối phương không muốn đưa tay đẩy cô. Gần đây tâm tình Lăng Vi không tốt, ngoại trừ chuyện Lam Khiên Mạch khiến cô mệt mỏi, còn có chuyện Lăng Vân Đường liên tục gặp sai lầm. Nội gián không ngừng loại bỏ, nhưng giao dịch hàng vẫn bị cướp.
Nhìn Tả Tĩnh Nhan quay đầu đi Lăng Vi không hiểu mình cũng đã nhịn mà hống nàng, sao người này còn muốn giở tính trẻ con với mình, lẽ nào nàng không thể thông cảm cho mình một chút sao? nghĩ vậy kiên nhẫn của Lăng Vi còn lại cũng biến mất không còn, cô manh mẽ ôm Tả Tĩnh Nhan ai ngờ đối phương mở miệng cắn cô, rồi vùi người vào trong chăn.
"Tả Tĩnh Nhan, chị đủ rồi, rốt cuộc chị muốn quậy đến mức nào? em không có thời gian chơi bắt mèo với chị, em còn nhiều chuyện bận rộn." Lăng Vi gào thét, muốn túm chăn trên người Tả Tĩnh Nhan. Mặc kệ cô dùng sức tới đâu, đối phương vẫn trốn bên trong như con rùa. Tức giận Lăng Vi mắng một câu rồi ngồi lên sofa hút thuốc.
Mấy phút trôi qua cô nhìn thân ảnh nằm trên giường không ngừng run rẩy, cuối cùng không đành lòng lần nữa đi đến. "Tả Tĩnh Nhan, em và Lam Khiên Mạch cũng không có, chị đừng cố tình gây sự được không? ngồi dậy, cùng em đến bệnh viện." lúc này Lăng Vi dùng hết sức. Nhân lúc Tả Tĩnh Nhan không chú ý, cô kéo chăn trên người đối phương xuống đất. Vô ý đụng đến chân bị thương của Tả Tĩnh Nhan khiến nàng đau đến toàn thân run lên.
"Ngồi dậy, cùng em đi bệnh viện." Lăng Vi ôm người Tả Tĩnh Nhan muốn bế nàng dậy. Nhưng khi tầm mắt nhìn khuôn mặt người kia thì cương tại chỗ, không dám hành động. Lúc này vì đau đớn sắc mặt Tả Tĩnh Nhan tái nhợt không chút máu. Duy nhất chỉ có đôi mắt đỏ bừng kia. Bên trong còn chứa nhiều chất lỏng trong suốt, chậm chạp không chảy ra. Thấy môi dưới Tả Tĩnh Nhan sắp bị nàng cắn hỏng hết, Lăng Vi đau lòng vội đẩy hàm răng nàng ra.
"Nhan Nhan, chị…" Lăng Vi lại tức giận khi thấy Tả Tĩnh Nhan như vậy, nhưng lửa giận lòng cô cũng sớm tan hầu như không còn, chỉ còn lại không nỡ. Cô không hiểu Tả Tĩnh Nhan đến cùng đang ngại mình cái gì, cô cũng đã xin lỗi, nhận lỗi rồi không phải sao? sao nữ nhân này cứ để tâm mấy chuyện nhỏ nhoi vậy chứ? Lăng Vi không hiểu, thật không hiểu.
"Lăng Vi, kỳ thực chị không giận em, chị chỉ cảm thấy ủy khuất không cam lòng mà thôi. Khi chị còn nhỏ, nhà rất nghèo tuy chỉ là một đứa bé, nhưng vẫn không được coi trọng nhiều. Chị nghĩ là đã sớm quen cảm giác bị người thân lơ đi như vậy. Nhưng hiện tại chị phát hiện, chính mình vẫn không đủ kiên cường."
"Chị biết em và Lam Khiên Mạch không có gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy em thân thiết với nàng chị lại thấy khó chịu. Cũng như hôm nay em vì nàng cãi nhau, thậm chí muốn đánh nhau. Chị không muốn thấy em như vậy không ngờ lại bị em đẩy ra. Sau khi chị ra ngoài vẫn chờ em. Nhưng chị đợi thật lâu, lâu đến chị không nhớ bao lâu nhưng em vẫn không thấy ra."
"Chị không cần lời xin lỗi của em, chỉ muốn em hò hét chị mà thôi. Chị cũng không muốn ngây thơ như vậy, muốn thành thục một chút, là một Tả Tĩnh Nhan mà mình biết. Nhưng mỗi khi bị đối xử như vậy, chỗ này thực sự rất đau." Tả Tĩnh Nhan nói kéo tay Lăng Vi để lên ngực mình. Cảm giác người trong lòng mình run rẩy Lăng Vi cảm thấy mũi mình chua xót chịu không nổi, viền mắt nóng lên, ánh mắt liền mông lung.
Có lẽ đây là lần hai người từ khi quen nhau đến giờ, là lúc Tả Tĩnh Nhan nói nhiều nhất. Lăng Vi biết mình cho đến giờ vẫn luôn là người ít quan tâm đến người yêu, dù cô có vô số bạn giường, nhưng chăm sóc một người như Tả Tĩnh Nhan thì cũng chỉ có một. Lăng Vi không phải không biết yêu, mà là không biết biểu đạt tình yêu.
Cô không có giác ngộ lá rụng về cội, dù sống chung với Tả Tĩnh Nhan nhưng vẫn luôn gọi điện nói chuyện với bạn giường trước kia, không sợ lời nói sẽ làm Tả Tĩnh Nhan khổ sở. Những điều này Tả Tĩnh Nhan chưa bao giờ nói chỉ im lặng chịu đựng. Cho đến hôm nay nàng cuối cùng không nhịn được mà nói ra. Vì lòng nàng quá đau, cũng không thể chịu thêm khổ sở.
"Nhan Nhan xin lỗi, thực sự xin lỗi." Lăng Vi không biết ngoại trừ xin lỗi có thể nói cái gì, có lẽ do tuổi chênh lệch Tả Tĩnh Nhan luôn ôn nhu với mình, giống như một người chị lớn. Nàng quan tâm đến cuộc sống thường ngày của mình, khi mình mệt mỏi nàng luôn thân thiết an ủi mình. Còn mình lại luôn quy chụp nghĩ đó là chuyện đương nhiên.
Cô cũng nỗ lực bỏ đi thái độ của mình, nhưng khi đắc ý lại quên hết mọi chuyện. Lăng Vi biết, cô trả giá cho Tả Tĩnh Nhan còn thiếu rất nhiều, cũng như hôm nay, cho dù cô giận thế nào cũng không nên đẩy người này ra, hồi này còn hỗn trướng như vậy. Khiến người yêu tổn thương luôn là đau nhất. Huống chi tự tay mình đẩy Tả Tĩnh Nhan ngã.
"Lăng Vi, đừng nói xin lỗi chị, nếu có thể chị nhớ em thường nói yêu chị. Mỗi lần nghe em nói yêu chị, cần chị, chị đều cảm thấy hạnh phúc, rất thỏa mãn. Hiện tại nói với chị một lần, có được không?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khụ khụ… hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục 8 giờ tối nhiều chuyện của Hiểu Bạo, cùng với hơn 10 mưa, dù công chúa của tui chịu áp lực lớn, cần nhiều dù công chúa tới giúp đỡ, xem văn không nhắn lại sẽ giống tác giả đi đau dạ dày hành cho nửa chết nửa sống, xanh máu mặt đau không chịu nổi. Bạo tỷ tỷ thùy mị tươi mát nội hàm chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!
Ngược xong CP chính, Hiểu Bạo độc ác vô lượng rốt cuộc chộp nãi long trảo thủ, a không phải, ma trảo quay về Cp phụ. Kỳ thực Tả tỷ tỷ vô tội nhất cũng bị nhắm rồi, xem bình luận mọi người đều nói tui ngược Lăng lão bản, cái này mọi người yên tâm. Đến lượt CP phụ rồi thì tui sẽ hảo hảo ngược Lăng lão bản. Ai kêu nàng ăn hiếp Tả tỷ tỷ chúng ta, nhất định phải ngược.
Cho nên sau hiểu lầm Cp phụ sắp được ấm áp rồi. Kỳ thực Tả tỷ tỷ và Ngôn Ngôn đều là kiểu người trong ngoài không giống nhau. Ngôn Ngôn bề ngoài nhìn ôn nhu, bên trong lại phúc hắc không dễ đến gần. Còn Tả tỷ tỷ nhìn có vẻ khó tới gần nhưng lại là đại tỷ tỷ siêu cấp ôn nhu.
Ai nha nha, Tả tỷ tỷ ôn nhu của mọi người, khiến cho đám tụi tui mê tỷ tỷ nên làm gì đây. Chỉ có thể đẩy ngươi dĩ tạ thiên hạ. Báo trước nha, chương sau, nói chung là hai chương, Cp phụ H kịch liệt còn có tình cảm mãnh liệt và come on… mọi người chuẩn bị đến 8 giờ chưa? số lượng từ H còn quyết định then chốt bởi sự nhiệt tình nhắn lại của mọi người thôi đó ╮(╯▽╰)╭
Được rồi không nói nhiều thừa thải chúng ta bắt đầu chuyên mục tiểu kịch trường hôm nay, có bạn nhắn lại xuất hiện nhân vật viện trưởng, tui nghĩ chọt chọt viện trưởng mới độc ác nhất a?!
Một hôm nọ trời trong xanh, mây trắng bay. Tiểu Phong Phong, Tiểu A Lê, cùng Tiểu Lam Lam ba đứa nhỏ ngồi trên sân cỏ nhỏ, cùng nhau chơi ăn quà vặt.
Phong Phong: Lam Lam, quà thưởng của ngươi là cái gì? cho ta xem được không? (Tiểu Phong Phong mặc áo gấu, đưa bàn ta nhỏ chỉ Lam Lam muốn ăn.)
Lam Lam: đây là kẹo mút Ngôn Ngôn mua cho ta, ta không cho ngươi ăn. (Tiểu Lam Lam ngạo kiều.)
Lam Lam: Ngô…. Qủa Lê, nàng khi dễ ta. (Phong Phong chỉ vào Tiểu Lam Lam, nói với Tiểu A Lê.)
Lê tỷ tỷ: Qúy Duyệt Phong, ta nói rồi không được gọi ta là quả Lê, ta tên Lê Á Lôi, không phải quả Lê!
Phong Phong: ngươi chính là quả Lê! ngươi nhìn ngươi xem, ngươi còn mặc qυầи иɦỏ Apple kìa! (Phong Phong nói, móc xốc váy công chúa của Lê tỷ tỷ lên, bên trong lại là cái qυầи иɦỏ màu trắng in hình quả lê.)
Lê tỷ tỷ: ngươi… ngươi điên ah!
Lam Lam: ai nha? điên? ta thích điên! thần kinh bân soái nhất! Phong Phong, nào, ta cho ngươi kẹo que ăn, ngươi phải ngoại. (Lam Lam nói, lấy một cái kẹo que nhét vào miệng Phong Phong, nhìn đối phương bộ dạng thỏa mãn ăn kẹo que, nàng cũng lấy một cây ra ăn.)
Lê tỷ tỷ: Lam, không cho ngươi đem kẹo que cho nàng, ta lệnh cho ngươi.
Lam Lam: nhưng mà, nàng thật đáng thương khi chỉ ngốc, mà còn bị điên,
Lê tỷ tỷ: cũng không được cho nàng ăn.
Lam Lam: vậy, vậy thì cũng không được? chúng ta cùng ăn đi.
Lê tỷ tỷ / Tiểu Phong Phong: … (gật đầu)
Đúng lúc Tả tỷ tỷ mang theo một người bạn nhỏ đi ngang, thấy Tiểu Phong Phong, Tiểu Lam Lam, cùng với Lê tỷ tỷ ba người chụm lại ăn kẹo que dâu tây. Lăng lão bản nhìn nhíu mày kéo tay Tả tỷ tỷ nói: Tả lão sư, cái này ta có thấy rồi, lúc ba mẹ cùng xem ti vi, trong đó có ba tỷ tỷ không mặc gì cùng nhau ăn một cây gậy.
Mọi người: ê ê ê ê ê! cái ti vi quỷ gì vậy a! đây là nhà trẻ đừng có quỷ dị như vậy chứ! Lăng lão bản, ngươi có chắc là ngươi không phải trọng sinh đến chứ?
Hiểu Bạo: tiểu kịch trường càng lúc càng quỷ dị, chương tiếp là sở trường của Nhiễm tỷ tỷ, sau đó chúng ta đổi thành không độc ác thế nào?
Nhìn nữ nhân co người nằm ở đó, cao 1m78 nhưng lại co thành một cục nho nhỏ. Có lẽ quá mệt mỏi dù mình đã ngồi lên giường nhưng nàng cũng không tỉnh lại. Cứ vậy ngưng mắt nhìn khuôn mặt ngủ say của Tả Tĩnh Nhan, Lăng Vi đau lòng vuốt khuôn mặt nhuận hoạt của đối phương, trong lòng lại mắng chính mình.
Khác với nhiều phú nhị đại vừa ra đời ngậm chìa khóa vàng Lăng Vi mặc dù có gia thế tốt, nhưng cuộc sống lớn lên của nàng cũng không dễ dàng. Biểu hiện qua mẹ cô là phu nhân được sủng ái nhất, ca ca đối với cô cũng tốt. Nhưng Lăng Vi biết ở Lăng gia muốn có được quyền lợi, tiền tài nhất định phải dùng sức của mình mà giành lấy.
Khi còn nhỏ Lăng Vi cũng không phải là không cố gắng đọc sách. Nhưng mà dường như trời sinh cô với việc này không hợp. Dù cô cố để tâm nghe giảng, học thêm thật nhiều thành tích vẫn không được như muốn. Với tình trạng này ở tiểu học còn miễn cưỡng theo kịp. Nhưng lên sơ trung sự thật tàn khốc lại lần nữa để trước mặt cô. Không ngừng nhắc cô, căn bản cô không thể làm một học sinh giỏi được.
Vì muốn để mình có chỗ đứng trong Lăng gia, Lăng Vi bỏ qua học hành, đi theo hướng khác. Cô hiểu rõ thế lực hắc bạch của Lăng gia phạm vi không nhỏ. Lăng Long là con trai ruột Lăng Kha, còn mình sao không phải con gái ruột của hắn? cho dù Lăng Kha bất công thế nào cũng sẽ không đem toàn bộ gia sản cho Lăng Long xử lý, dù cho hắn là trưởng tử.
Cứ vậy Lăng Vi bỏ học, bỏ đi thế lực bạch đạo ở Lăng gia, rồi tiến đến phương hướng mà cô muốn.
Lần đầu gϊếŧ người cô thực sự sợ, cô không biết làm sao mình bóp cò súng cũng không biết những người đứng cạnh mình khi đó biểu tình thế nào. Từng trải qua huấn luyện nháy mắt cô quên mất không còn gì, ngay cả đại não như xe chạy không có gì. Lăng Vi cố gắng kiềm nén sợ hãi trong lòng, không để cho ai thấy sự sợ hãi của mình. Vì cô biết nếu mình lui ở đây thì mọi nỗ lực sau này sẽ cháy hết.
Cô không phải muốn gϊếŧ người, mà không thể không gϊếŧ, nhất định phải gϊếŧ. Khi bóp cò tiếng đối phương kêu thảm thiết lọt vào tai, máu bắn lên mặt. Lăng Vi cố nén cơn buồn nôn trong bụng. Cho dù cô vờ kiên cường bề ngoài thế nào, trong lòng cũng đau như muốn vỡ nát.
Cho đến tối hôm đó Lăng Kha đến hỏi nàng muốn ở lại trong nước tiếp nhận Lăng Vân Đường hay là ra nước ngoài. Lúc đó Lăng Vi phát hiện mình quá ngây thơ rồi. Lăng Kha là người cha tốt nhưng cũng là lão đại ở hắc đạo quát tháo nhiều năm. Đúng vậy biểu hiện của mình khiến hắn thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng.
Thử hỏi ngay cả dũng khí gϊếŧ người cũng không có thì chính mình có tư cách gì dùng quyền đi quản Lăng Vân Đường? nhìn ánh mắt Lăng Kha tràn ngập mong đợi, lần đầu tiên Lăng Vi cảm thấy chính mình thật vô dụng. Cứ vậy từ bỏ thì tốt sao? bỏ Lăng gia, bỏ đi những thứ vốn thuộc về cô, xa xứ ra nước ngoài? vậy thì không bằng rơi vào bóng tối?!
Nhiều năm sau Lăng Vi nghĩ lại đêm đó, bên môi lại treo lên nụ cười tự hào. Nhân sinh chính là như vậy khi đối mặt với hiểm cảnh chỉ cần ngươi lùi bước có thể may mắn tránh được cái khó, nhưng làm mất đi cơ hội được bay lượn. Ngược lại nếu vượt qua được trở ngại, đợi ngươi sẽ là tất cả ước mơ của chính mình.
Lăng Vi thấy may mắn với lựa chọn của chính mình nếu không e là cô hiện tại ở nước ngoài làm nhị thế tổ, không làm được gì, cũng sẽ không gặp được nữ nhân Tả Tĩnh Nhan này.
Vì ở hắc đạo lăn lộn nhiều năm tính cách Lăng Vi được dưỡng thành nghĩa khí cực kỳ trọng. Đối với cô mà nói, bạn bè sinh mạng luôn quan trọng. Đa số bạn bè của cô đều sống chết có nhau, nữ giới là bạn chăn gối cũng chiếm đa số. Còn có vài người không nhiều chính là Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm, Tạ Sương Sương.
Đối với Lam Khiên Mạch tình cảm Lăng Vi thực sự phức tạp. Cô thừa nhận đã từng thật lòng đối với Lam Khiên Mạch. Lần đầu gặp mặt cô bị ánh mắt cùng khí chất trên người Lam Khiên phát tán hấp dẫn. Sau lại hai người quen thuộc rồi, cô lại vì Lam Khiên Mạch từng trải mà yêu thương nàng.
Lăng Vi cảm thấy chỉ có trong đầu đau lòng cho một người, thì mới thật thích nàng, yêu nàng. Cô cũng nỗ lực theo đuổi Lam Khiên Mạch, lại bị đối phương nghiêm túc cự tuyệt. Lần đầu tiên bị nữ nhân cự tuyệt Lăng Vi không khó chịu cũng không thương tâm, ngược lại có chút vui. Nói chuyện cũng tốt cô và Lam Khiên Mạch không làm được tình nhân, nhưng lại có thể trở thành bằng hữu cả đời.
Trong lòng Lăng Vi, địa vị của Lam Khiên Mạch rất quan trọng, không phải tình yêu, chỉ là tình bạn. Cô hy vọng nữ nhân này có thể hạnh phúc, ai cũng mong vậy. Cho nên khi cô biết Lam Khiên Mạch ở chung với Ngôn Thanh Hạm, cô thấy vui nhưng vẫn phản đối nhiều. Cô biết Lam Khiên Mạch và Ngôn Thanh Hạm sẽ gặp nhiều trắc trở. Nhưng mà nhìn Lam Khiên Mạch đắm chìm trong tình yêu, Lăng Vi cũng không có nhẫn tâm, cũng không có tạo lập trường gì để nàng rời khỏi Ngôn Thanh Hạm.
Nhưng mà chuyện cô sợ nhất đã xảy ra, Lăng Vi biết khi cô nghe chính miệng Ngôn Thanh Hạm nói hai chữ chia tay thì lòng cô có bao nhiêu phẫn nộ. Cô giận Lam Khiên Mạch ngốc, càng giận Ngôn Thanh Hạm đối với Lam Khiên Mạch không đáng. Cô thực sự muốn dạy dỗ đại tiểu thư chưa ăn khổ qua bao giờ này, không nghĩ là sẽ làm Tả Tĩnh Nhan bị thương.
Bật đèn phòng ngủ Lăng Vi nhìn mắt cá chân Tả Tĩnh Nhan sưng đau lòng sờ lên. Có lẽ cảm nhận được ánh sáng người vốn ngủ nhíu mày lại, chậm rãi mở mắt. Vì ánh mắt Lăng Vi vẫn đang nhìn đối phương cho nên cô cũng không bỏ qua ánh mắt Tả Tĩnh Nhan nhìn mình có chút lóe sáng hưng phấn cùng thất lạc.
"Nhan Nhan xin lỗi, chuyện hôm nay là em sai chân đau lắm không?" Tả Tĩnh Nhan xuất thân là người mẫu đi giày cao gót đã sớm thành thói quen, nàng thân cao giày cao gót cùng cao, hôm nay lại trặc chân trong phòng làm việc của Ngôn Thanh Hạm chắc là rất đau. Nhưng bản thân lại không xử lý cái chân sưng này. Khi nãy không bật đèn Lăng Vi không thấy giờ thấy đèn sáng cô mới phát hiện mắt cá chân Tả Tĩnh Nhan sưng như cái bánh màn thầu, xung quanh cũng tụ máu.
"Chị không sao." dù trong lòng nói với chính mình không được giận Lăng Vi. Nhưng khi nhìn thấy người này ngửi mùi thuốc lá cùng mùi rượu nồng nặc trên người cô, Tả Tĩnh Nhan không tự chủ được nhíu mày. Nàng hiểu rõ Lam Khiên Mạch chỉ là bạn thân của Lăng Vi. Nhưng cảm giác bị người yêu lơ là khiến nàng đau lòng muốn khóc.
Nàng không phải ai khác là bạn của Lăng Vi, hiện tại người yêu mình vì một nữ nhân khác đẩy mình ra, đổi thành người khác gặp chuyện như vậy, sao có thể tan nhanh được, dù Tả Tĩnh Nhan có tốt tính cũng không thể được. Kỳ thực nàng không phải giận Lăng Vi thật, chẳng qua cảm thấy ủy khuất mà thôi.
"Sưng thành như vậy rồi còn nói không sao? nào, em đưa chị đi bệnh viện." Lăng Vi khom lưng ôm Tả Tĩnh Nhan, nhưng đối phương không muốn đưa tay đẩy cô. Gần đây tâm tình Lăng Vi không tốt, ngoại trừ chuyện Lam Khiên Mạch khiến cô mệt mỏi, còn có chuyện Lăng Vân Đường liên tục gặp sai lầm. Nội gián không ngừng loại bỏ, nhưng giao dịch hàng vẫn bị cướp.
Nhìn Tả Tĩnh Nhan quay đầu đi Lăng Vi không hiểu mình cũng đã nhịn mà hống nàng, sao người này còn muốn giở tính trẻ con với mình, lẽ nào nàng không thể thông cảm cho mình một chút sao? nghĩ vậy kiên nhẫn của Lăng Vi còn lại cũng biến mất không còn, cô manh mẽ ôm Tả Tĩnh Nhan ai ngờ đối phương mở miệng cắn cô, rồi vùi người vào trong chăn.
"Tả Tĩnh Nhan, chị đủ rồi, rốt cuộc chị muốn quậy đến mức nào? em không có thời gian chơi bắt mèo với chị, em còn nhiều chuyện bận rộn." Lăng Vi gào thét, muốn túm chăn trên người Tả Tĩnh Nhan. Mặc kệ cô dùng sức tới đâu, đối phương vẫn trốn bên trong như con rùa. Tức giận Lăng Vi mắng một câu rồi ngồi lên sofa hút thuốc.
Mấy phút trôi qua cô nhìn thân ảnh nằm trên giường không ngừng run rẩy, cuối cùng không đành lòng lần nữa đi đến. "Tả Tĩnh Nhan, em và Lam Khiên Mạch cũng không có, chị đừng cố tình gây sự được không? ngồi dậy, cùng em đến bệnh viện." lúc này Lăng Vi dùng hết sức. Nhân lúc Tả Tĩnh Nhan không chú ý, cô kéo chăn trên người đối phương xuống đất. Vô ý đụng đến chân bị thương của Tả Tĩnh Nhan khiến nàng đau đến toàn thân run lên.
"Ngồi dậy, cùng em đi bệnh viện." Lăng Vi ôm người Tả Tĩnh Nhan muốn bế nàng dậy. Nhưng khi tầm mắt nhìn khuôn mặt người kia thì cương tại chỗ, không dám hành động. Lúc này vì đau đớn sắc mặt Tả Tĩnh Nhan tái nhợt không chút máu. Duy nhất chỉ có đôi mắt đỏ bừng kia. Bên trong còn chứa nhiều chất lỏng trong suốt, chậm chạp không chảy ra. Thấy môi dưới Tả Tĩnh Nhan sắp bị nàng cắn hỏng hết, Lăng Vi đau lòng vội đẩy hàm răng nàng ra.
"Nhan Nhan, chị…" Lăng Vi lại tức giận khi thấy Tả Tĩnh Nhan như vậy, nhưng lửa giận lòng cô cũng sớm tan hầu như không còn, chỉ còn lại không nỡ. Cô không hiểu Tả Tĩnh Nhan đến cùng đang ngại mình cái gì, cô cũng đã xin lỗi, nhận lỗi rồi không phải sao? sao nữ nhân này cứ để tâm mấy chuyện nhỏ nhoi vậy chứ? Lăng Vi không hiểu, thật không hiểu.
"Lăng Vi, kỳ thực chị không giận em, chị chỉ cảm thấy ủy khuất không cam lòng mà thôi. Khi chị còn nhỏ, nhà rất nghèo tuy chỉ là một đứa bé, nhưng vẫn không được coi trọng nhiều. Chị nghĩ là đã sớm quen cảm giác bị người thân lơ đi như vậy. Nhưng hiện tại chị phát hiện, chính mình vẫn không đủ kiên cường."
"Chị biết em và Lam Khiên Mạch không có gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy em thân thiết với nàng chị lại thấy khó chịu. Cũng như hôm nay em vì nàng cãi nhau, thậm chí muốn đánh nhau. Chị không muốn thấy em như vậy không ngờ lại bị em đẩy ra. Sau khi chị ra ngoài vẫn chờ em. Nhưng chị đợi thật lâu, lâu đến chị không nhớ bao lâu nhưng em vẫn không thấy ra."
"Chị không cần lời xin lỗi của em, chỉ muốn em hò hét chị mà thôi. Chị cũng không muốn ngây thơ như vậy, muốn thành thục một chút, là một Tả Tĩnh Nhan mà mình biết. Nhưng mỗi khi bị đối xử như vậy, chỗ này thực sự rất đau." Tả Tĩnh Nhan nói kéo tay Lăng Vi để lên ngực mình. Cảm giác người trong lòng mình run rẩy Lăng Vi cảm thấy mũi mình chua xót chịu không nổi, viền mắt nóng lên, ánh mắt liền mông lung.
Có lẽ đây là lần hai người từ khi quen nhau đến giờ, là lúc Tả Tĩnh Nhan nói nhiều nhất. Lăng Vi biết mình cho đến giờ vẫn luôn là người ít quan tâm đến người yêu, dù cô có vô số bạn giường, nhưng chăm sóc một người như Tả Tĩnh Nhan thì cũng chỉ có một. Lăng Vi không phải không biết yêu, mà là không biết biểu đạt tình yêu.
Cô không có giác ngộ lá rụng về cội, dù sống chung với Tả Tĩnh Nhan nhưng vẫn luôn gọi điện nói chuyện với bạn giường trước kia, không sợ lời nói sẽ làm Tả Tĩnh Nhan khổ sở. Những điều này Tả Tĩnh Nhan chưa bao giờ nói chỉ im lặng chịu đựng. Cho đến hôm nay nàng cuối cùng không nhịn được mà nói ra. Vì lòng nàng quá đau, cũng không thể chịu thêm khổ sở.
"Nhan Nhan xin lỗi, thực sự xin lỗi." Lăng Vi không biết ngoại trừ xin lỗi có thể nói cái gì, có lẽ do tuổi chênh lệch Tả Tĩnh Nhan luôn ôn nhu với mình, giống như một người chị lớn. Nàng quan tâm đến cuộc sống thường ngày của mình, khi mình mệt mỏi nàng luôn thân thiết an ủi mình. Còn mình lại luôn quy chụp nghĩ đó là chuyện đương nhiên.
Cô cũng nỗ lực bỏ đi thái độ của mình, nhưng khi đắc ý lại quên hết mọi chuyện. Lăng Vi biết, cô trả giá cho Tả Tĩnh Nhan còn thiếu rất nhiều, cũng như hôm nay, cho dù cô giận thế nào cũng không nên đẩy người này ra, hồi này còn hỗn trướng như vậy. Khiến người yêu tổn thương luôn là đau nhất. Huống chi tự tay mình đẩy Tả Tĩnh Nhan ngã.
"Lăng Vi, đừng nói xin lỗi chị, nếu có thể chị nhớ em thường nói yêu chị. Mỗi lần nghe em nói yêu chị, cần chị, chị đều cảm thấy hạnh phúc, rất thỏa mãn. Hiện tại nói với chị một lần, có được không?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khụ khụ… hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục 8 giờ tối nhiều chuyện của Hiểu Bạo, cùng với hơn 10 mưa, dù công chúa của tui chịu áp lực lớn, cần nhiều dù công chúa tới giúp đỡ, xem văn không nhắn lại sẽ giống tác giả đi đau dạ dày hành cho nửa chết nửa sống, xanh máu mặt đau không chịu nổi. Bạo tỷ tỷ thùy mị tươi mát nội hàm chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!
Ngược xong CP chính, Hiểu Bạo độc ác vô lượng rốt cuộc chộp nãi long trảo thủ, a không phải, ma trảo quay về Cp phụ. Kỳ thực Tả tỷ tỷ vô tội nhất cũng bị nhắm rồi, xem bình luận mọi người đều nói tui ngược Lăng lão bản, cái này mọi người yên tâm. Đến lượt CP phụ rồi thì tui sẽ hảo hảo ngược Lăng lão bản. Ai kêu nàng ăn hiếp Tả tỷ tỷ chúng ta, nhất định phải ngược.
Cho nên sau hiểu lầm Cp phụ sắp được ấm áp rồi. Kỳ thực Tả tỷ tỷ và Ngôn Ngôn đều là kiểu người trong ngoài không giống nhau. Ngôn Ngôn bề ngoài nhìn ôn nhu, bên trong lại phúc hắc không dễ đến gần. Còn Tả tỷ tỷ nhìn có vẻ khó tới gần nhưng lại là đại tỷ tỷ siêu cấp ôn nhu.
Ai nha nha, Tả tỷ tỷ ôn nhu của mọi người, khiến cho đám tụi tui mê tỷ tỷ nên làm gì đây. Chỉ có thể đẩy ngươi dĩ tạ thiên hạ. Báo trước nha, chương sau, nói chung là hai chương, Cp phụ H kịch liệt còn có tình cảm mãnh liệt và come on… mọi người chuẩn bị đến 8 giờ chưa? số lượng từ H còn quyết định then chốt bởi sự nhiệt tình nhắn lại của mọi người thôi đó ╮(╯▽╰)╭
Được rồi không nói nhiều thừa thải chúng ta bắt đầu chuyên mục tiểu kịch trường hôm nay, có bạn nhắn lại xuất hiện nhân vật viện trưởng, tui nghĩ chọt chọt viện trưởng mới độc ác nhất a?!
Một hôm nọ trời trong xanh, mây trắng bay. Tiểu Phong Phong, Tiểu A Lê, cùng Tiểu Lam Lam ba đứa nhỏ ngồi trên sân cỏ nhỏ, cùng nhau chơi ăn quà vặt.
Phong Phong: Lam Lam, quà thưởng của ngươi là cái gì? cho ta xem được không? (Tiểu Phong Phong mặc áo gấu, đưa bàn ta nhỏ chỉ Lam Lam muốn ăn.)
Lam Lam: đây là kẹo mút Ngôn Ngôn mua cho ta, ta không cho ngươi ăn. (Tiểu Lam Lam ngạo kiều.)
Lam Lam: Ngô…. Qủa Lê, nàng khi dễ ta. (Phong Phong chỉ vào Tiểu Lam Lam, nói với Tiểu A Lê.)
Lê tỷ tỷ: Qúy Duyệt Phong, ta nói rồi không được gọi ta là quả Lê, ta tên Lê Á Lôi, không phải quả Lê!
Phong Phong: ngươi chính là quả Lê! ngươi nhìn ngươi xem, ngươi còn mặc qυầи иɦỏ Apple kìa! (Phong Phong nói, móc xốc váy công chúa của Lê tỷ tỷ lên, bên trong lại là cái qυầи иɦỏ màu trắng in hình quả lê.)
Lê tỷ tỷ: ngươi… ngươi điên ah!
Lam Lam: ai nha? điên? ta thích điên! thần kinh bân soái nhất! Phong Phong, nào, ta cho ngươi kẹo que ăn, ngươi phải ngoại. (Lam Lam nói, lấy một cái kẹo que nhét vào miệng Phong Phong, nhìn đối phương bộ dạng thỏa mãn ăn kẹo que, nàng cũng lấy một cây ra ăn.)
Lê tỷ tỷ: Lam, không cho ngươi đem kẹo que cho nàng, ta lệnh cho ngươi.
Lam Lam: nhưng mà, nàng thật đáng thương khi chỉ ngốc, mà còn bị điên,
Lê tỷ tỷ: cũng không được cho nàng ăn.
Lam Lam: vậy, vậy thì cũng không được? chúng ta cùng ăn đi.
Lê tỷ tỷ / Tiểu Phong Phong: … (gật đầu)
Đúng lúc Tả tỷ tỷ mang theo một người bạn nhỏ đi ngang, thấy Tiểu Phong Phong, Tiểu Lam Lam, cùng với Lê tỷ tỷ ba người chụm lại ăn kẹo que dâu tây. Lăng lão bản nhìn nhíu mày kéo tay Tả tỷ tỷ nói: Tả lão sư, cái này ta có thấy rồi, lúc ba mẹ cùng xem ti vi, trong đó có ba tỷ tỷ không mặc gì cùng nhau ăn một cây gậy.
Mọi người: ê ê ê ê ê! cái ti vi quỷ gì vậy a! đây là nhà trẻ đừng có quỷ dị như vậy chứ! Lăng lão bản, ngươi có chắc là ngươi không phải trọng sinh đến chứ?
Hiểu Bạo: tiểu kịch trường càng lúc càng quỷ dị, chương tiếp là sở trường của Nhiễm tỷ tỷ, sau đó chúng ta đổi thành không độc ác thế nào?
/174
|