Ta thường nghĩ, nếu như Hoa phi xảy ra chuyện gì, hoàng đế có thực sự lấy mạng ta hay không, dù thế nào cũng phải nói, chúng ta từ nhỏ đã quen biết, cũng nên có chút cảm tình …
Đương kim hoàng thượng này, năm đó là bát vương Lưu Hi, có thể nói là do ông nội của ta tài giỏi một tay kéo trở về. Lưu Hi là hoàng tử thứ tám, vốn là không thể nào có ưu thế chiếm hoàng vị, lại bởi vì từ trong bụng mẹ đã có bệnh, thân thể từ nhỏ gầy yếu nhiều bệnh tật, tiên hoàng thượng võ, thấy bát hoàng tử gầy gò ốm yếu thì lại càng không vừa mắt. Đám người trong cung luôn xu nịnh, thấy mẹ con của bát hoàng tử thất thế, lại giẫm lên tận trên đầu, cắt xén bổng lộc, tham ô y thực*, bát hoàng tử bệnh nặng sốt cao, ngay cả thái y cũng không chữa nổi. Là thị nữ trong cung của bát hoàng tử chặn đường ông nội ta trên đường về phủ dập đầu cầu xin, lúc này ông nội ta mới chẩn bệnh cho Lưu Hi.
* Quần áo và thức ăn
Lưu Hi bị bệnh gì ta cũng không biết, nhưng nhìn sắc mặt của ông nội ta cũng có thể đoán ra được tuyệt đối không phải bệnh đơn giản như nhức đầu sổ mũi. Tiểu tử kia hơn ta ba tuổi, nhưng khi lớn lên so với ta ngày càng gầy yếu, cái cằm nhọn, bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt tái nhợt quanh năm thỉnh thoảng hiện ra chút ửng hồng quái dị, mới đi được vài bước đã thở hồng hộc, tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn sống đến không quá mười tuổi, lại không nghĩ rằng ông nội kiên trì mười năm, chữa trị tận gốc những chứng bệnh ấy, chỉ lơ đãng chớp mắt, hắn đã cao hơn ta cả một cái đầu, không còn là tiểu tử nhút nhát gầy yếu năm đó nữa, cũng học được cách dùng lỗ mũi nhìn người, lời nói lạnh nhạt, nói với ta cái gì mà ‘đem đầu tới gặp’, rõ thật là….Vong ân phụ nghĩa.
Nhà đế vương quả nhiên không có một ai là người tốt!
Ta thầm mắng chửi trong lòng, nhưng nét mặt vẫn luôn cung kính, Lưu Hi chưa nói được hai câu thì có người tiến vào thông báo tin tức, nói nhỏ vài câu, sắc mặt của Lưu Hi trầm xuống, vội vã theo người báo tin rời đi, bọn thái y đợi cho Lưu Hi đi khỏi, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng tinh thần. Ta bò lên từ trên mặt đất, quay đầu nhìn thoáng qua trên giường kia, Hoa phi đã ngồi dậy, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn cửa ra trống không, tràn đầy u oán.
Đừng ra vẻ như vậy nữa, phải vài chục năm nữa mới khiến cho ngươi u oán như vậy!
Ta thở dài, phẩy tay áo bỏ đi, vừa mới bước được vài bước, thì thấy thái giám tổng quản Phú Xuân bên cạnh Lưu Hi đi về phía mình, trên mặt hiện lên ý cười, cung kính nói, “Bệ hạ có chỉ, Hoa phi mang thai là chuyện đại sự, không thể sơ suất, lệnh cho Tống thái y ở gần để tiện chăm sóc.”
“Cái này…. Chỉ sợ không hợp đạo lý, ngoại thần không thể ở qua đêm, …” Ta xoắn xuýt, ta phiền não, ta phát điên!
Phú Xuân cười nói, “Tống thái y không cần để ý. Ngoại thần không được ngủ qua đêm, sợ không hợp với phép tắc trong cung, nhưng Tống thái y là nữ tử, nên việc này không cần băn khoăn. Lâm Thủy Cung đã chuẩn bị tốt cho Tống thái y rồi, Tống thái y có thể vào ở ngay lập tức.”
Ta kinh hãi, “Lâm Thủy Cung! Việc này chỉ sợ càng không thích hợp.”
Lâm Thủy Cung ở bên cạnh tẩm cung của Lưu Hi, cung điện này bình thường nhưng mà từ trước đến nay đều là tẩm cung của hoàng hậu, một thái y như ta làm sao có thể đến ở một nơi như vậy!
Phú Xuân khẽ cười nói, “Bệ hạ đã an bài như vậy tất có thâm ý, Tống thái y nên tuân chỉ.”
Dứt lời liền không để ý đến ta, nghênh ngang đi mất, để lại ta với vẻ mặt đờ đẫn.
Vẻ mặt đờ đẫn này đây kéo dài tới tận buổi tối, cho đến khi ta đến Lâm Thủy Cung dùng bữa…
Lưu Hi quả nhiên có rất nhiều thâm ý….
Hắn để cho ta ở nơi của cung nhân, bên ngoài Lâm Thủy Cung, tỉ mỉ mà nói, chính là phòng của hạ nhân.
Là ta tự mình đa tình, tự mình phiền não a…
Ta gãi gãi đầu, gẩy gẩy mấy hạt cơm.
Nói cho cùng thức ăn trong cung so với ở nhà vẫn ngon hơn nhiều, nói vậy cũng bởi thân phận thái y của ta, lại là thái y chuyên phụ trách cho Hoa phi nương nương, đãi ngộ lại cao hơn một chút, cơm nước tuyệt đối không thể đem ra so sánh với con nhà võ Nghiêm Tiểu Vũ.
Ta phải tuân theo thánh chỉ ngủ lại trong cung, nhưng Nghiêm Tiểu Vũ thì không như vậy, thế nên từ sáng sớm đã cắp theo hòm thuốc của ta bỏ lại rồi trốn về nhà. Tên kia cũng là đứa trẻ ông nội ta hảo tâm thu nhận, trước đây ở trên đường vì một cái bánh bao mà đánh nhau với một tên nô bộc suýt chút nữa thì gây ra án mạng, ông nội ta dùng thịt làm nhân bánh bao mang hắn về nhà, định giữ lại vài chục năm, mưa dầm thấm đất, hắn cũng học được một chút y thuật, không cần bắt mạch chỉ cần nhìn thần sắc của người bệnh là biết được tình huống, tỷ như hắn thường nhìn mặt ta rồi nói, “Tống Linh Xu, ngươi sắp chết.”
Mỗi lần nói xong câu đó, ta đều bị ông nội phạt đứng, phạt viết chữ, phạt nghiền ngẫm suy nghĩ, như thế tính ra, y thuật của Nghiêm Tiểu Vũ cũng có nửa thùng nước (1), mà có người còn nói công phu của hắn so với y thuật còn hơn nửa thùng, người trong giang hồ gọi là ‘Lai nhất dũng’ (2). Ta vẫn luôn cho rằng như vậy, cho đến khi Nghiêm Tiểu Vũ không thể chịu đựng được nữa mới giải thích, kỳ thực phải gọi là ‘Lai nhất thống’, bởi vì hắn luôn đả thương người khác, ba chữ kia có nghĩa là ‘ Đến đây chắc chắn sẽ nhận được một nhát chém”, cùng với những người sử dụng kiếm mà nói ‘Kiếm xuất tất kiến huyết’(3) chính là đạo lý.
(1) Đối với việc gì cũng biết một chút chứ không tinh thông, tóm lại ý bảo y thuật của bạn Vũ không đến nỗi nào. Cre : baidu
(2) Nghĩa là ‘Tới một thùng’ nhưng giải thích ở trên đó, chắc là chỉ công phu tuyệt đỉnh của bạn Vũ
(3) Kiếm xuất ra chắc chắn sẽ nhìn thấy máu chảy.
Ta nói, “Nghiêm Tiểu Vũ, ngươi thực sự đáng chết, ngay cả biệt hiệu cũng dọa đến trẻ con.”
Vậy mà ông nội ta lại luôn muốn gả ta cho một tên có cái biệt hiệu dâm tà như vậy, nhớ đến ta lại nội thương.
Vừa mới ăn cơm xong, có người nói Nghiêm Tiểu Vũ đã đem mọi thứ đến, ta lật xem một chút, ngoại trừ quần áo và đồ dùng vừa mới giặt sạch sẽ, còn có một phương tiện chạy thoát thân, bên trong có giấu một tờ giấy hé ra ngoài, mấy đường kẻ xiêu xiêu vẹo vẹo, ta xem nửa ngày mà không hiểu, lại lật mặt sau ra xem, chỉ thấy viết – mặt sau là bản đồ mật đạo trong cung, “Xảy ra chuyện gì tự mình trốn thoát, ta sẽ không giúp ngươi.”
Ta yên lặng gấp lại, lại một lần nữa cảm ơn trời xanh đã ban cho ta một con đường thoát thân, nhưng lại oán giận, nỗi hận Vương bát đản.
Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, lại có cung nhân truyền chỉ, nói là Tây Hoa Các truyền Tống thái y. Ta vội vàng khoác thêm áo, nhanh chóng đi theo người kia.
Không ngoài dự đoán, Lưu Hi cũng ở Tây Hoa Các.
Hoa Phi trang điểm một lớp phấn mỏng, tựa vào Lưu Hi, dáng vẻ nhu nhược như con chim nhỏ nép vào người. Trong lòng ta lúc ấy hiểu rõ hóa ra là Lưu Hi thích kiểu này, cái này cũng có nguyên do cả thôi, khi còn nhỏ Lưu Hi có khi còn yếu hơn cả Hoa phi, còn chim nhỏ nép vào người hơn, khuôn mặt cũng xinh đẹp hơn. Anh cả của Hoa phi là đại nguyên soái, xuất thân là nữ nhi con nhà võ, bộ dạng nhu nhược này chính xác là giả.
Lưu Hi đỡ Hoa phi ngồi trên giường, không giống như vẻ âm trầm khó lường như buổi chiều hôm trước, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, lời nói từ tốn dịu dàng. Hắn nói với Hoa phi, “Nàng đang có thai, cơ thể yếu ớt, không nên xuống giường.” Rồi lại quay đầu, lạnh lùng nói với ta, “Tống thái y, Hoa phi nói thân thể khó chịu, ngươi xem chuyện gì đang xảy ra?”
Ta gật đầu đồng ý, Lưu Hi cũng không bỏ đi mà ngồi ở bên giường, để cho Hoa phi tựa vào trước ngực hắn, ta dè dặt tiến lên phía trước, không thể không thừa nhận, cái tên cả người khoác hoàng bào kia rất có lực sát thương với ta, quả thực là muốn làm đui mù cái mắt cẩu của ta. Ta cúi đầu nhìn cổ tay của Hoa phi, ánh mắt quét qua một lượt rồi lại dừng lại ở một mảng màu vàng, từ đầu gối đến vạt áo.
Ta luôn luôn cảm thấy màu sắc này sáng như phân và nước tiểu, không biết sao lại có nhiều người tranh nhau mặc như vậy. Năm đó sau khi ta đã thân thuộc với Lưu Hi cũng đã từng nói xằng bậy với hắn như thế. Ngày mà hắn đăng cơ, ta đi theo ông nội làm người giám sát cho hắn, ta nhìn thấy hắn toàn thân đều là cái màu như phân và nước tiểu kia, chà chà hai tiếng, vừa cười vừa nói, “Lưu Hi, ngươi vừa mặc quần áo vào ta liền không nhận ra ngươi luôn!”
Ông nội gõ đầu ta một cái, mắng một tiếng, “To gan!”
Lưu Hi ho nhẹ hai tiếng, da mặt trắng bóc hiện lên chút ửng hồng, có hơi xấu hổ mà liếc mắt nhìn ta một cái. Sắc mặt như thế, cuối cùng ta cũng trông thấy một lần.
Trước kia ta cứ cho rằng, quần áo chung quy cũng chỉ là quần áo mà thôi, con người sẽ không vì một bộ quần áo khác nhau mà bất đồng, sau này ta mới phát hiện ra mình đã sai lè lè. Bát vương Lưu Hi đã sớm biến mất, bây giờ trước mặt ta là hoàng đế Lưu Hi. Trước đây ta luôn tùy tiện mà gọi thẳng tên hắn, hiện tại thì không được, người dân kiêng kỵ gọi tên của hoàng đế, không thể dùng chữ ‘Hi’, bách tính đã không còn ‘Hy vọng’, ta đây cũng không có nốt.
Ta nghĩ ngợi đến ngẩn ngơ, cũng không biết đã ngây người bao lâu, cho đến khi Lưu Hi cao giọng quát một tiếng, ta mới giật mình tỉnh lại, thu bàn tay về lại sờ sờ cổ tay mình che giấu sự bối rối, quay đầu nhìn về phía Hoa phi, “Hoa phi nương nương cảm thấy không khỏe ở chỗ nào?”
Giọng nói của Hoa phi vô cùng êm ái, “Lúc nào cũng cảm thấy buồn nôn, rất khó chịu.”
Ta mỉm cười nói, “Đây là những triệu chứng bình thường của phụ nữ trong thời kỳ mang thai, Hoa phi nương nương đừng lo, sau khi trở về vi thần sẽ kê hai phương thuốc, nương nương cứ uống đúng giờ, bệnh tình sẽ thuyên giảm.”
Chờ khi nào trở về ta mới có thể sai người đến thái y viện lấy thuốc cho phụ nữ có thai là được rồi, bây giờ có cho ta viết ta cũng chẳng biết viết cái gì.
Kỳ thực, Lưu Hi rất hiểu rõ ta, không biết vì sao hắn lại để cho ta chẩn bệnh cho Hoa phi nương nương.
Thật ra Hoa phi không nghi ngờ ta, dịu dàng gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay của Lưu Hi, nhẹ giọng nói, “Bệ hạ, đêm nay người ở lại với thần thiếp được không?”
Đương nhiên là Lưu Hi gật đầu rồi mỉm cười nói, “Được, nàng cứ nghỉ ngơi trước đi, trẫm đến thư phòng xử lý vài công chuyện rồi lại đến với nàng.”
Lúc này trong hậu cung chắc chắn có rất nhiều phi tần có tâm địa tiểu nhân.
Hoa phi cực kỳ dịu dàng, liếc mắt đưa tình nhìn Lưu Hi, trong nháy mắt nhắm mắt lại khó nén được một tia đắc ý xẹt qua.
Ta đã sớm đi ra ngoài được vài bước, bên trong oi bức rất khó chịu, vừa ra đến cửa ta liền hít vào hai hơi thật sâu.
“Tống Linh Xu.” Ở đằng sau lưng có người gọi tên ta, giọng nói rất quen tai.
Ta dừng bước, cứng đờ người quay đầu lại nhìn - sắc mặt của Lưu Hi rất khó coi, đang đi về phía ta.
Ta chầm chậm quỳ xuống – thật mệt mỏi, mỗi lần nhìn thấy hắn ta đều phải quỳ, nếu gặp hắn thêm vài lần nữa chắc đầu gối của ta phế đi là vừa.
“Vi thần khấu kiến bệ hạ.”
“Miễn lễ.” Hắn trực tiếp bước qua người ta, đến bên chiếc ghế bằng đá cẩm thạch ngồi xuống. Ta từ từ đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra bên cạnh không hề có một người nào.
“Gần đây trẫm không thoải mái, ngươi xem bệnh giúp trẫm đi.” Hắn vừa nói vừa vươn tay ra.
Ta sững sờ nhìn cổ tay trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn hắn, kêu lên một tiếng, “Á”
Đôi mắt sâu thẳm mà đen kịt của hắn không hề chớp mà nhìn ta, nói, “Lại đây.”
Ta đi được nửa bước, đè thấp giọng ảo não nói, “Bệ hạ, người hiểu rõ thần mà…Nếu như người thực sự không khỏe, có thể triệu Thi thái y, Tô thái y bọn họ có thể chẩn bệnh cho người.”
Hắn không hề phản đối, chẳng qua chỉ nói một câu, “Ngươi muốn kháng chỉ sao?”
Hắn nói với ta như vậy, trong lòng ta vô cùng chua xót, giống như ăn phải quả mận xanh, nhưng cũng chỉ có thể khịt khịt mũi, bất chấp khó khăn tiến lên phía trước.
Ta không dám ngồi, nên chỉ có thể khom thắt lưng, ba ngón tay đặt trên mạch đập của hắn. Ông trời thương xót….Ngoại trừ mạch máu đập ta không còn cảm thấy gì khác. Dù sao thì ông nội ta cũng từng nói thần kinh của ta chẳng tinh tế chút nào, mạch tượng như vậy ta cũng không cảm thấy có gì khác lạ, nói thật, rõ ràng chỉ là nhảy lên nhảy xuống có gì khác lạ chứ…
“Bệ hạ thấy không khỏe ở đâu?” Ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc diễn kịch tới cùng.
“Mất ngủ, mơ thấy ác mộng, thân thể rét run.” Hắn vừa nói vừa nhìn ta.
Trái tim ta nhói lên, run giọng hỏi, “Là bệnh cũ tái phát phải không?”
Nếu là như vậy, chỉ sợ rằng không ai có cách. Năm đó bệnh của hắn, cũng có triệu chứng như vậy, hoặc là không ngủ được, hoặc là vất vả lắm mới ngủ được nhưng lại mơ thấy ác mộng giật mình tỉnh giấc, tỉnh lại thì toàn thân lạnh ngắt, hắn vừa ôm lấy chính mình vừa kêu lạnh. Tình huống như vậy, chỉ có thể dùng thuốc an thần lâu dài để ngủ, lúc này trước mắt đều là một màu đen kịt.
“Nếu như là bệnh cũ tái phát, thì phải làm sao?” Hắn tưởng thật hỏi ta.
Giọng nói của ta nghen ngào, không trả lời lại. ta thực sự không trả lời được, bởi vì ta cũng không biết, chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn hắn.
Cuối cùng, khóe môi của hắn nhếch lên, cười nói, “Lừa ngươi đó.”
Ta không thể hô hấp được luôn, sau đó trong lòng lại càng thêm chua xót, bả vai cũng như muốn rớt xuống, thản nhiên kêu lên một tiếng, “A”, muốn thu tay về thì phát hiện ra bàn tay ta đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Ta lại bị hù dọa một lần nữa rồi!
Lòng bàn tay của Lưu Hi cũng có chút ấm áp, tựa như mặt trời ngày đông, về chuyện xa xỉ này, phảng phất bất cứ lúc nào nhiệt độ cũng có thể bị hạ xuống.
“Có một chuyện, trẫm muốn nói với ngươi, nhưng hiên tại chưa được…” Khi hắn nói những lời này, trong ánh mắt dường như lóe lên một tia sáng, “Trẫm chỉ có thể nói cho ngươi, rất nhanh thôi trẫm sẽ có thể làm việc mình muốn….Ông nội ngươi đã cứu ta, trẫm cũng có thể thực hiện một nguyện vọng của ngươi, ngươi muốn thứ gì, muốn người nào, muốn làm chuyện gì, ta đều có khả năng đáp ứng ngươi, bất luận là chuyện gì.” Giọng nói hắn trầm thấp, dịu dàng giống như dẫn dụ người khác đi sâu vào giấc mộng. “Nói cho trẫm biết, bất kể ngươi muốn cái gì, trẫm đều có thể cho ngươi…”
Ta ngây ngốc nhìn vào ánh mắt của hắn, khóe môi giật giật, nói, “Thần muốn…Kim bài miễn tử….”
“Cái gì?” Ma pháp bị gián đoạn, hắn hơi sửng sốt.
Ta nhếch môi, ra vẻ đang bàn bạc nói tiếp, “Thầ là thái y, gặp rất nhiều nguy hiểm, người hiểu rõ thần như vậy, thần sợ có một ngày sẽ chữa sai bệnh cho người khác, người sẽ giết thần…Mà cũng không thể chỉ cho thần một kim bài miễn tử được…. Có lẽ phải cho thần rất nhiều kim bài? Thần cảm thấy một cái không đủ dùng….”
Sắc mặt của Lưu Hi xám xịt, “Không được!”
Ta bĩu môi. Quả nhiên là lừa người, vừa lúc nãy còn nói cái gì cũng có thể….
Lưu Hi thở dài, nói, “Được thôi, trẫm đồng ý với ngươi, tuyệt đối sẽ không bao giờ xử ngươi tội chết, ngươi yên tâm rồi chứ? Vậy… Ngươi còn tâm nguyện gì nữa không?”
Ta cúi đầu, suy nghĩ cẩn thận một chút, trái tim nhảy dựng lên, ngẩng cao đầu nhìn hắn, vui vẻ nói, “Có!”
“Cái gì?” Hắn ôn hòa.
“Thần muốn rời khỏi hoàng cung!” Ta vui sướng nói, “Dù sao y thuật của thần người cũng biết rồi đó, cũng chả khác gì với chức danh đồ tể cả, Thái y viện cũng không cần thần, thần ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì cả, đều là do tổ tiên Tống gia ta theo thời thế mà hành y, người …Có thể thả thần ra hay không?”
Lưu Hi hít sâu một hơi, giọng nói hơi hơi run run, “Rời khỏi đây, ngươi còn có thể đi đâu?”
Ta cười nói, “Nghiêm Tiểu Vũ cũng đã bao nhiêu năm lăn lộn trên giang hồ, thần đi cùng với hắn, hắn đã đồng ý với ông nội thần, cả đời này hắn sẽ chăm sóc thần.”
“Ngươi đừng có mơ!” Hắn phun ra ba chữ, cũng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng.
Đương kim hoàng thượng này, năm đó là bát vương Lưu Hi, có thể nói là do ông nội của ta tài giỏi một tay kéo trở về. Lưu Hi là hoàng tử thứ tám, vốn là không thể nào có ưu thế chiếm hoàng vị, lại bởi vì từ trong bụng mẹ đã có bệnh, thân thể từ nhỏ gầy yếu nhiều bệnh tật, tiên hoàng thượng võ, thấy bát hoàng tử gầy gò ốm yếu thì lại càng không vừa mắt. Đám người trong cung luôn xu nịnh, thấy mẹ con của bát hoàng tử thất thế, lại giẫm lên tận trên đầu, cắt xén bổng lộc, tham ô y thực*, bát hoàng tử bệnh nặng sốt cao, ngay cả thái y cũng không chữa nổi. Là thị nữ trong cung của bát hoàng tử chặn đường ông nội ta trên đường về phủ dập đầu cầu xin, lúc này ông nội ta mới chẩn bệnh cho Lưu Hi.
* Quần áo và thức ăn
Lưu Hi bị bệnh gì ta cũng không biết, nhưng nhìn sắc mặt của ông nội ta cũng có thể đoán ra được tuyệt đối không phải bệnh đơn giản như nhức đầu sổ mũi. Tiểu tử kia hơn ta ba tuổi, nhưng khi lớn lên so với ta ngày càng gầy yếu, cái cằm nhọn, bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt tái nhợt quanh năm thỉnh thoảng hiện ra chút ửng hồng quái dị, mới đi được vài bước đã thở hồng hộc, tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn sống đến không quá mười tuổi, lại không nghĩ rằng ông nội kiên trì mười năm, chữa trị tận gốc những chứng bệnh ấy, chỉ lơ đãng chớp mắt, hắn đã cao hơn ta cả một cái đầu, không còn là tiểu tử nhút nhát gầy yếu năm đó nữa, cũng học được cách dùng lỗ mũi nhìn người, lời nói lạnh nhạt, nói với ta cái gì mà ‘đem đầu tới gặp’, rõ thật là….Vong ân phụ nghĩa.
Nhà đế vương quả nhiên không có một ai là người tốt!
Ta thầm mắng chửi trong lòng, nhưng nét mặt vẫn luôn cung kính, Lưu Hi chưa nói được hai câu thì có người tiến vào thông báo tin tức, nói nhỏ vài câu, sắc mặt của Lưu Hi trầm xuống, vội vã theo người báo tin rời đi, bọn thái y đợi cho Lưu Hi đi khỏi, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng tinh thần. Ta bò lên từ trên mặt đất, quay đầu nhìn thoáng qua trên giường kia, Hoa phi đã ngồi dậy, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn cửa ra trống không, tràn đầy u oán.
Đừng ra vẻ như vậy nữa, phải vài chục năm nữa mới khiến cho ngươi u oán như vậy!
Ta thở dài, phẩy tay áo bỏ đi, vừa mới bước được vài bước, thì thấy thái giám tổng quản Phú Xuân bên cạnh Lưu Hi đi về phía mình, trên mặt hiện lên ý cười, cung kính nói, “Bệ hạ có chỉ, Hoa phi mang thai là chuyện đại sự, không thể sơ suất, lệnh cho Tống thái y ở gần để tiện chăm sóc.”
“Cái này…. Chỉ sợ không hợp đạo lý, ngoại thần không thể ở qua đêm, …” Ta xoắn xuýt, ta phiền não, ta phát điên!
Phú Xuân cười nói, “Tống thái y không cần để ý. Ngoại thần không được ngủ qua đêm, sợ không hợp với phép tắc trong cung, nhưng Tống thái y là nữ tử, nên việc này không cần băn khoăn. Lâm Thủy Cung đã chuẩn bị tốt cho Tống thái y rồi, Tống thái y có thể vào ở ngay lập tức.”
Ta kinh hãi, “Lâm Thủy Cung! Việc này chỉ sợ càng không thích hợp.”
Lâm Thủy Cung ở bên cạnh tẩm cung của Lưu Hi, cung điện này bình thường nhưng mà từ trước đến nay đều là tẩm cung của hoàng hậu, một thái y như ta làm sao có thể đến ở một nơi như vậy!
Phú Xuân khẽ cười nói, “Bệ hạ đã an bài như vậy tất có thâm ý, Tống thái y nên tuân chỉ.”
Dứt lời liền không để ý đến ta, nghênh ngang đi mất, để lại ta với vẻ mặt đờ đẫn.
Vẻ mặt đờ đẫn này đây kéo dài tới tận buổi tối, cho đến khi ta đến Lâm Thủy Cung dùng bữa…
Lưu Hi quả nhiên có rất nhiều thâm ý….
Hắn để cho ta ở nơi của cung nhân, bên ngoài Lâm Thủy Cung, tỉ mỉ mà nói, chính là phòng của hạ nhân.
Là ta tự mình đa tình, tự mình phiền não a…
Ta gãi gãi đầu, gẩy gẩy mấy hạt cơm.
Nói cho cùng thức ăn trong cung so với ở nhà vẫn ngon hơn nhiều, nói vậy cũng bởi thân phận thái y của ta, lại là thái y chuyên phụ trách cho Hoa phi nương nương, đãi ngộ lại cao hơn một chút, cơm nước tuyệt đối không thể đem ra so sánh với con nhà võ Nghiêm Tiểu Vũ.
Ta phải tuân theo thánh chỉ ngủ lại trong cung, nhưng Nghiêm Tiểu Vũ thì không như vậy, thế nên từ sáng sớm đã cắp theo hòm thuốc của ta bỏ lại rồi trốn về nhà. Tên kia cũng là đứa trẻ ông nội ta hảo tâm thu nhận, trước đây ở trên đường vì một cái bánh bao mà đánh nhau với một tên nô bộc suýt chút nữa thì gây ra án mạng, ông nội ta dùng thịt làm nhân bánh bao mang hắn về nhà, định giữ lại vài chục năm, mưa dầm thấm đất, hắn cũng học được một chút y thuật, không cần bắt mạch chỉ cần nhìn thần sắc của người bệnh là biết được tình huống, tỷ như hắn thường nhìn mặt ta rồi nói, “Tống Linh Xu, ngươi sắp chết.”
Mỗi lần nói xong câu đó, ta đều bị ông nội phạt đứng, phạt viết chữ, phạt nghiền ngẫm suy nghĩ, như thế tính ra, y thuật của Nghiêm Tiểu Vũ cũng có nửa thùng nước (1), mà có người còn nói công phu của hắn so với y thuật còn hơn nửa thùng, người trong giang hồ gọi là ‘Lai nhất dũng’ (2). Ta vẫn luôn cho rằng như vậy, cho đến khi Nghiêm Tiểu Vũ không thể chịu đựng được nữa mới giải thích, kỳ thực phải gọi là ‘Lai nhất thống’, bởi vì hắn luôn đả thương người khác, ba chữ kia có nghĩa là ‘ Đến đây chắc chắn sẽ nhận được một nhát chém”, cùng với những người sử dụng kiếm mà nói ‘Kiếm xuất tất kiến huyết’(3) chính là đạo lý.
(1) Đối với việc gì cũng biết một chút chứ không tinh thông, tóm lại ý bảo y thuật của bạn Vũ không đến nỗi nào. Cre : baidu
(2) Nghĩa là ‘Tới một thùng’ nhưng giải thích ở trên đó, chắc là chỉ công phu tuyệt đỉnh của bạn Vũ
(3) Kiếm xuất ra chắc chắn sẽ nhìn thấy máu chảy.
Ta nói, “Nghiêm Tiểu Vũ, ngươi thực sự đáng chết, ngay cả biệt hiệu cũng dọa đến trẻ con.”
Vậy mà ông nội ta lại luôn muốn gả ta cho một tên có cái biệt hiệu dâm tà như vậy, nhớ đến ta lại nội thương.
Vừa mới ăn cơm xong, có người nói Nghiêm Tiểu Vũ đã đem mọi thứ đến, ta lật xem một chút, ngoại trừ quần áo và đồ dùng vừa mới giặt sạch sẽ, còn có một phương tiện chạy thoát thân, bên trong có giấu một tờ giấy hé ra ngoài, mấy đường kẻ xiêu xiêu vẹo vẹo, ta xem nửa ngày mà không hiểu, lại lật mặt sau ra xem, chỉ thấy viết – mặt sau là bản đồ mật đạo trong cung, “Xảy ra chuyện gì tự mình trốn thoát, ta sẽ không giúp ngươi.”
Ta yên lặng gấp lại, lại một lần nữa cảm ơn trời xanh đã ban cho ta một con đường thoát thân, nhưng lại oán giận, nỗi hận Vương bát đản.
Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, lại có cung nhân truyền chỉ, nói là Tây Hoa Các truyền Tống thái y. Ta vội vàng khoác thêm áo, nhanh chóng đi theo người kia.
Không ngoài dự đoán, Lưu Hi cũng ở Tây Hoa Các.
Hoa Phi trang điểm một lớp phấn mỏng, tựa vào Lưu Hi, dáng vẻ nhu nhược như con chim nhỏ nép vào người. Trong lòng ta lúc ấy hiểu rõ hóa ra là Lưu Hi thích kiểu này, cái này cũng có nguyên do cả thôi, khi còn nhỏ Lưu Hi có khi còn yếu hơn cả Hoa phi, còn chim nhỏ nép vào người hơn, khuôn mặt cũng xinh đẹp hơn. Anh cả của Hoa phi là đại nguyên soái, xuất thân là nữ nhi con nhà võ, bộ dạng nhu nhược này chính xác là giả.
Lưu Hi đỡ Hoa phi ngồi trên giường, không giống như vẻ âm trầm khó lường như buổi chiều hôm trước, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, lời nói từ tốn dịu dàng. Hắn nói với Hoa phi, “Nàng đang có thai, cơ thể yếu ớt, không nên xuống giường.” Rồi lại quay đầu, lạnh lùng nói với ta, “Tống thái y, Hoa phi nói thân thể khó chịu, ngươi xem chuyện gì đang xảy ra?”
Ta gật đầu đồng ý, Lưu Hi cũng không bỏ đi mà ngồi ở bên giường, để cho Hoa phi tựa vào trước ngực hắn, ta dè dặt tiến lên phía trước, không thể không thừa nhận, cái tên cả người khoác hoàng bào kia rất có lực sát thương với ta, quả thực là muốn làm đui mù cái mắt cẩu của ta. Ta cúi đầu nhìn cổ tay của Hoa phi, ánh mắt quét qua một lượt rồi lại dừng lại ở một mảng màu vàng, từ đầu gối đến vạt áo.
Ta luôn luôn cảm thấy màu sắc này sáng như phân và nước tiểu, không biết sao lại có nhiều người tranh nhau mặc như vậy. Năm đó sau khi ta đã thân thuộc với Lưu Hi cũng đã từng nói xằng bậy với hắn như thế. Ngày mà hắn đăng cơ, ta đi theo ông nội làm người giám sát cho hắn, ta nhìn thấy hắn toàn thân đều là cái màu như phân và nước tiểu kia, chà chà hai tiếng, vừa cười vừa nói, “Lưu Hi, ngươi vừa mặc quần áo vào ta liền không nhận ra ngươi luôn!”
Ông nội gõ đầu ta một cái, mắng một tiếng, “To gan!”
Lưu Hi ho nhẹ hai tiếng, da mặt trắng bóc hiện lên chút ửng hồng, có hơi xấu hổ mà liếc mắt nhìn ta một cái. Sắc mặt như thế, cuối cùng ta cũng trông thấy một lần.
Trước kia ta cứ cho rằng, quần áo chung quy cũng chỉ là quần áo mà thôi, con người sẽ không vì một bộ quần áo khác nhau mà bất đồng, sau này ta mới phát hiện ra mình đã sai lè lè. Bát vương Lưu Hi đã sớm biến mất, bây giờ trước mặt ta là hoàng đế Lưu Hi. Trước đây ta luôn tùy tiện mà gọi thẳng tên hắn, hiện tại thì không được, người dân kiêng kỵ gọi tên của hoàng đế, không thể dùng chữ ‘Hi’, bách tính đã không còn ‘Hy vọng’, ta đây cũng không có nốt.
Ta nghĩ ngợi đến ngẩn ngơ, cũng không biết đã ngây người bao lâu, cho đến khi Lưu Hi cao giọng quát một tiếng, ta mới giật mình tỉnh lại, thu bàn tay về lại sờ sờ cổ tay mình che giấu sự bối rối, quay đầu nhìn về phía Hoa phi, “Hoa phi nương nương cảm thấy không khỏe ở chỗ nào?”
Giọng nói của Hoa phi vô cùng êm ái, “Lúc nào cũng cảm thấy buồn nôn, rất khó chịu.”
Ta mỉm cười nói, “Đây là những triệu chứng bình thường của phụ nữ trong thời kỳ mang thai, Hoa phi nương nương đừng lo, sau khi trở về vi thần sẽ kê hai phương thuốc, nương nương cứ uống đúng giờ, bệnh tình sẽ thuyên giảm.”
Chờ khi nào trở về ta mới có thể sai người đến thái y viện lấy thuốc cho phụ nữ có thai là được rồi, bây giờ có cho ta viết ta cũng chẳng biết viết cái gì.
Kỳ thực, Lưu Hi rất hiểu rõ ta, không biết vì sao hắn lại để cho ta chẩn bệnh cho Hoa phi nương nương.
Thật ra Hoa phi không nghi ngờ ta, dịu dàng gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay của Lưu Hi, nhẹ giọng nói, “Bệ hạ, đêm nay người ở lại với thần thiếp được không?”
Đương nhiên là Lưu Hi gật đầu rồi mỉm cười nói, “Được, nàng cứ nghỉ ngơi trước đi, trẫm đến thư phòng xử lý vài công chuyện rồi lại đến với nàng.”
Lúc này trong hậu cung chắc chắn có rất nhiều phi tần có tâm địa tiểu nhân.
Hoa phi cực kỳ dịu dàng, liếc mắt đưa tình nhìn Lưu Hi, trong nháy mắt nhắm mắt lại khó nén được một tia đắc ý xẹt qua.
Ta đã sớm đi ra ngoài được vài bước, bên trong oi bức rất khó chịu, vừa ra đến cửa ta liền hít vào hai hơi thật sâu.
“Tống Linh Xu.” Ở đằng sau lưng có người gọi tên ta, giọng nói rất quen tai.
Ta dừng bước, cứng đờ người quay đầu lại nhìn - sắc mặt của Lưu Hi rất khó coi, đang đi về phía ta.
Ta chầm chậm quỳ xuống – thật mệt mỏi, mỗi lần nhìn thấy hắn ta đều phải quỳ, nếu gặp hắn thêm vài lần nữa chắc đầu gối của ta phế đi là vừa.
“Vi thần khấu kiến bệ hạ.”
“Miễn lễ.” Hắn trực tiếp bước qua người ta, đến bên chiếc ghế bằng đá cẩm thạch ngồi xuống. Ta từ từ đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra bên cạnh không hề có một người nào.
“Gần đây trẫm không thoải mái, ngươi xem bệnh giúp trẫm đi.” Hắn vừa nói vừa vươn tay ra.
Ta sững sờ nhìn cổ tay trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn hắn, kêu lên một tiếng, “Á”
Đôi mắt sâu thẳm mà đen kịt của hắn không hề chớp mà nhìn ta, nói, “Lại đây.”
Ta đi được nửa bước, đè thấp giọng ảo não nói, “Bệ hạ, người hiểu rõ thần mà…Nếu như người thực sự không khỏe, có thể triệu Thi thái y, Tô thái y bọn họ có thể chẩn bệnh cho người.”
Hắn không hề phản đối, chẳng qua chỉ nói một câu, “Ngươi muốn kháng chỉ sao?”
Hắn nói với ta như vậy, trong lòng ta vô cùng chua xót, giống như ăn phải quả mận xanh, nhưng cũng chỉ có thể khịt khịt mũi, bất chấp khó khăn tiến lên phía trước.
Ta không dám ngồi, nên chỉ có thể khom thắt lưng, ba ngón tay đặt trên mạch đập của hắn. Ông trời thương xót….Ngoại trừ mạch máu đập ta không còn cảm thấy gì khác. Dù sao thì ông nội ta cũng từng nói thần kinh của ta chẳng tinh tế chút nào, mạch tượng như vậy ta cũng không cảm thấy có gì khác lạ, nói thật, rõ ràng chỉ là nhảy lên nhảy xuống có gì khác lạ chứ…
“Bệ hạ thấy không khỏe ở đâu?” Ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc diễn kịch tới cùng.
“Mất ngủ, mơ thấy ác mộng, thân thể rét run.” Hắn vừa nói vừa nhìn ta.
Trái tim ta nhói lên, run giọng hỏi, “Là bệnh cũ tái phát phải không?”
Nếu là như vậy, chỉ sợ rằng không ai có cách. Năm đó bệnh của hắn, cũng có triệu chứng như vậy, hoặc là không ngủ được, hoặc là vất vả lắm mới ngủ được nhưng lại mơ thấy ác mộng giật mình tỉnh giấc, tỉnh lại thì toàn thân lạnh ngắt, hắn vừa ôm lấy chính mình vừa kêu lạnh. Tình huống như vậy, chỉ có thể dùng thuốc an thần lâu dài để ngủ, lúc này trước mắt đều là một màu đen kịt.
“Nếu như là bệnh cũ tái phát, thì phải làm sao?” Hắn tưởng thật hỏi ta.
Giọng nói của ta nghen ngào, không trả lời lại. ta thực sự không trả lời được, bởi vì ta cũng không biết, chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn hắn.
Cuối cùng, khóe môi của hắn nhếch lên, cười nói, “Lừa ngươi đó.”
Ta không thể hô hấp được luôn, sau đó trong lòng lại càng thêm chua xót, bả vai cũng như muốn rớt xuống, thản nhiên kêu lên một tiếng, “A”, muốn thu tay về thì phát hiện ra bàn tay ta đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Ta lại bị hù dọa một lần nữa rồi!
Lòng bàn tay của Lưu Hi cũng có chút ấm áp, tựa như mặt trời ngày đông, về chuyện xa xỉ này, phảng phất bất cứ lúc nào nhiệt độ cũng có thể bị hạ xuống.
“Có một chuyện, trẫm muốn nói với ngươi, nhưng hiên tại chưa được…” Khi hắn nói những lời này, trong ánh mắt dường như lóe lên một tia sáng, “Trẫm chỉ có thể nói cho ngươi, rất nhanh thôi trẫm sẽ có thể làm việc mình muốn….Ông nội ngươi đã cứu ta, trẫm cũng có thể thực hiện một nguyện vọng của ngươi, ngươi muốn thứ gì, muốn người nào, muốn làm chuyện gì, ta đều có khả năng đáp ứng ngươi, bất luận là chuyện gì.” Giọng nói hắn trầm thấp, dịu dàng giống như dẫn dụ người khác đi sâu vào giấc mộng. “Nói cho trẫm biết, bất kể ngươi muốn cái gì, trẫm đều có thể cho ngươi…”
Ta ngây ngốc nhìn vào ánh mắt của hắn, khóe môi giật giật, nói, “Thần muốn…Kim bài miễn tử….”
“Cái gì?” Ma pháp bị gián đoạn, hắn hơi sửng sốt.
Ta nhếch môi, ra vẻ đang bàn bạc nói tiếp, “Thầ là thái y, gặp rất nhiều nguy hiểm, người hiểu rõ thần như vậy, thần sợ có một ngày sẽ chữa sai bệnh cho người khác, người sẽ giết thần…Mà cũng không thể chỉ cho thần một kim bài miễn tử được…. Có lẽ phải cho thần rất nhiều kim bài? Thần cảm thấy một cái không đủ dùng….”
Sắc mặt của Lưu Hi xám xịt, “Không được!”
Ta bĩu môi. Quả nhiên là lừa người, vừa lúc nãy còn nói cái gì cũng có thể….
Lưu Hi thở dài, nói, “Được thôi, trẫm đồng ý với ngươi, tuyệt đối sẽ không bao giờ xử ngươi tội chết, ngươi yên tâm rồi chứ? Vậy… Ngươi còn tâm nguyện gì nữa không?”
Ta cúi đầu, suy nghĩ cẩn thận một chút, trái tim nhảy dựng lên, ngẩng cao đầu nhìn hắn, vui vẻ nói, “Có!”
“Cái gì?” Hắn ôn hòa.
“Thần muốn rời khỏi hoàng cung!” Ta vui sướng nói, “Dù sao y thuật của thần người cũng biết rồi đó, cũng chả khác gì với chức danh đồ tể cả, Thái y viện cũng không cần thần, thần ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì cả, đều là do tổ tiên Tống gia ta theo thời thế mà hành y, người …Có thể thả thần ra hay không?”
Lưu Hi hít sâu một hơi, giọng nói hơi hơi run run, “Rời khỏi đây, ngươi còn có thể đi đâu?”
Ta cười nói, “Nghiêm Tiểu Vũ cũng đã bao nhiêu năm lăn lộn trên giang hồ, thần đi cùng với hắn, hắn đã đồng ý với ông nội thần, cả đời này hắn sẽ chăm sóc thần.”
“Ngươi đừng có mơ!” Hắn phun ra ba chữ, cũng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng.
/7
|