Mỗi khi Nghiêm Tiểu Vũ khóc lóc với ta rằng giang hồ có bao nhiêu nguy hiểm, cái gọi là ‘đại hiệp’ có bao nhiêu tàn nhẫn, bọn họ ở trên khắp giang hồ đều liếm máu trên lưỡi dao, cưỡi trên đầu người khác mà sống, ta đều cười nhạt. Rõ ràng thái y chúng ta mới chính là người mang đầu của mình treo ở lưng quần !
Chiếu theo thống kê,bọn ta thường nghe được ba câu này nhiều nhất:
Thứ nhất, nếu không chữa trị được cho nàng/hắn, hãy mang đầu đến đây gặp trẫm.
Thứ hai, nếu nàng/hắn có chuyện không may xảy ra, trẫm muốn các ngươi cùng tuẫn táng.
Thứ ba, ngay cả một bệnh cỏn con mà cũng không chữa hết, trẫm nuôi các ngươi cũng vô dụng!
Dù sao thì chữa trị bệnh cho người khác cũng là thiên chức của bọn ta, bổng lộc cũng chẳng được nhiều, quan trọng nhất là không được sơ ý, nhẹ thì một người chết, còn nặng hơn thì cả nhà cùng chết. Nói ngắn gọn, nghề thái y, thu nhập thấp, nguy hiểm cao, thỉnh thoảng mới kiếm được chút bổng lộc, tỷ như giúp nương nương ở Đông cung đưa thuốc phá thai cho nương nương ở Tây cung, hoặc là giúp nương nương ở Tây cung đưa thuốc tráng dương cho hoàng thượng uống, những chuyện này đúng là làm xấu mặt bọn ta.
Ta đã từng hỏi ông nội, làm chuyện này chẳng phải rất tàn nhẫn sao, chẳng phải chúng ta là ‘lương y như từ mẫu’ ư?
Ông nội nói: “Y đức cái gì! Mạng sống là quan trọng nhất!”
Từ khi nghe được những lời này ta luôn buồn rầu, không thể quên được. Càng nghĩ càng muốn sống sót, nhất định phải sớm cởi bỏ bộ quần áo thái y này, rời xa hoàng cung, nhưng mà cái người nào đó tự xưng là “Thần y” tức tổ tiên ta , đã dùng hết năng lực đến giọt máu cuối cùng đem Cao tổ hoàng đế từ quỷ môn quan trở về, Cao tổ hoàng đế mặt mày hớn hở, thưởng cho một tấm biển, nói một câu: “Thời đại hành y” chỉ bây nhiêu đó thôi đã quyết định vận mệnh mấy trăm năm của gia tộc Tống thị ta.
Loại y thuật này sẽ không di truyền, nếu như Cao tổ hoàng đế rõ ràng chuyện này, bi kịch ngày hôm nay của ta cũng sẽ không xảy ra.
Nghiêm Tiểu Vũ từ phòng khách chạy vào, hì hục thở phì phò, ta liếc mắt nhìn hắn thản nhiên nói, “Tiểu Vũ, thận ngươi bị hư rồi.” Thường ngày hắn chạy một nghìn vòng đều không thấy thở như vậy.
Nghiêm Tiểu Vũ dừng lại, hai tay đỡ lấy thắt lưng vừa thở vừa nói, “Thái y viện chuyển lời tới, triệu gấp thái y đến Tây Hoa Các!”
Mí mắt ta giật giật, có một loại dự cảm chẳng lành.
Tây Hoa Các là nơi ở của quý phi đang được thánh thượng sủng ái nhất, hôm nay được triệu gấp, không phải có chuyện thì là có bệnh, hơn nữa e rằng cũng không phải bệnh nhỏ, thực ra bất kể là có chuyện hay là có bệnh, ta vẫn có thể giải quyết… Lúc còn sống ông nội thường nói, Thái y viện nọ là lang băm, theo chân bọn họ ở cùng một chỗ sớm muộn gì cũng bị liên lụy.
Ta đối với những người kia lòng đầy căm hận, nếu như y thuật của bọn họ cao siêu một chút, vậy sẽ không cần đến ông nội, như thế ông nội ta cũng sẽ không được bệ hạ coi trọng đến vậy, ta đây cũng sẽ không phải chịu áp lực mà thừa kế sản nghiệp của tổ tiên như bây giờ….
Đối với lòng căm thù sôi sục của ta, ông nội vỗ vai ta thoải mái mà nói, “Quên đi, bọn họ dù có là lang băm, tốt xấu gì cũng là một thầy thuốc, mà ngươi thì…” Trong ánh mắt ta chứa đầy sợ hãi, từ ông nội toát ra biểu tình đau đớn thê thảm, “Quả thực là môt đồ tể…”
Đối với thái y viện ông nội ta đã sớm có phán đoán – sớm muộn gì cũng tàn lụi trên tay ta.
Ta cảm thấy giờ khắc này đã tới. Lòng bàn tay ta lạnh ngắt, trán đổ mồ hôi, bàn tay run rẩy kéo góc áo Tiểu Vũ, “Chuyện kia…Ngươi có thăm dò được gì không, Tây Hoa Các kia xảy ra chuyện gì à?”
Nghiêm Tiểu Vũ đè thấp giọng nói, “Sợ là chuyện không tốt, trong ba tầng ngoài ba tầng đều chật kín người, tất cả đều là từ các cung khác phái người tới hỏi thăm!”
Năm ấy đương kim bệ hạ hai mươi tuổi, mới lên ngôi được hai năm, chưa lập hậu, cũng chưa có con nối dõi, phi tần trong hậu cung tụm năm tụm ba, ân sủng ban xuống như nhau, chỉ có điều Hoa phi ở Tây Hoa Các là được ưu ái hơn cả, mọi người trong hậu cung nay thấy xảy ra chuyện như thế này, chỉ sợ trong cung đã nổi lửa từ đâu. Vừa trông mong Hoa phi gặp bất trắc, lại sợ nàng có long thai.
Nếu là gặp chuyện bất trắc, ta kiên quyết không cứu được nàng, nếu là có long thai, cần nhiều thái y bắt hỷ mạch như vậy, chỉ sợ chính mình cũng không biết là có thai rồi trong lúc vô ý làm sảy thai…
Những việc này thật là đau đầu a….
Lấy tư cách là nữ thái y duy nhất trong cung, ta không thể không chối từ mà nhận danh hiệu “Chuyên gia phụ khoa”, cứ phi tử nào khi có kinh nguyệt thân thể khó chịu đều tới tìm ta, ta dựa vào vài thứ y thuật đơn giản, dùng ba tấc lưỡi, dùng tâm lý với các phi tần tỷ tỷ mà chữa cho bằng hết bệnh, đến nay vẫn chưa lộ ra sơ hở.
Nhưng mà không biết… ‘Ca hát’ có thể giải quyết vấn đề sẩy thai hay không…
Chỉ trong chốc lát, trong lòng ta đã có đủ các loại phương án giải quyết, cuối cùng cứ quyết định : chết thì chết, tiến cung!
Nghiêm Tiểu Vũ đã thu xếp kiệu từ lâu, ta ngồi trên kiệu, hắn chạy chầm chậm ở bên cạnh, đến cửa cung ta xuống kiệu, hắn lại cầm theo cái hòm thuốc cùng ta tiến cung.
Trước cửa cung có không ít kiệu, ta đếm sơ sơ qua, thầm nghĩ mấy lão cốt cán của Thái y viện đúng là cản tử đội* nhanh như vậy đã đến đông đủ, thật sự là đáng giá đáng giá.
* Ý là đội ngũ đuổi cái chết đó, chẳng biết diễn đạt sao nữa
Còn chưa tới Tây Hoa Các, xung quanh đã thấy đầy người ló đầu ra nhìn, mọi lời thì thầm to nhỏ, chỉ cần ra khỏi Tây Hoa Các thôi sẽ lại thấy yên tĩnh. Hộ vệ nhận ra ta, nhanh chóng để ta đi vào, ta nhẹ nhàng bước đi, gần như là nhón chân mà đi tới.
Trong Tây Hoa Các, khói xanh nhàn nhạt lượn lờ, mùi hương yếu ớt thoắt ẩn thoắt hiện, sau bảy tấm sa mỏng, loáng thoáng thấy có một người đang quỳ xuống. Tim ta đập càng nhanh, khóe mắt liếc nhìn thân ảnh màu vàng bên sườn tấm bình phong, ta đắn đo một lúc, quyết định không thỉnh an vội, lén lút trốn sang một bên quỳ xuống.
Lúc này một thái y chuẩn mạch xong lui ra, quỳ gối trước thân ảnh kia, run giọng nói, “Chúc mừng bệ ha, Hoa phi nương nương có hỷ mạch.”
Môt thanh âm trầm trầm thản nhiên vang lên, “Phải không, chẩn lại.” Không nghe ra được hỉ nộ.
Việc này không phải chuyện thường, phi tử có thai, hoàng thượng sao có thể ‘Không nghe ra được hỉ nộ’ chứ? Không vui mừng, tất nhiên là không vui, nếu đã là không vui, thì tất nhiên là…
Hai mí mắt của ta lại giật giật! Còn là giật theo tiết tấu nữa! Rõ ràng đây là thập diện mai phục!
Ngay cả ta cũng có thể nghĩ ra trong truyện này có chỗ không hợp lý, huống chi những người đó đều là Thái y đã thành tinh. Thế nhưng vài vị thái y đi tới, kết quả chẩn đoán bệnh đều là có hỷ mạch. Nói vậy chuyện có hỷ mạch không phải là giả, có cho khi quân bọn họ cũng không dám.
Đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe thấy giọng nói kia lại vang lên, “Tống Linh Xu đâu?”
Trong nháy mắt vô số ánh mắt hướng về phía ta, ta run lẩy bẩy nói, “Có vi thần…”
“Ngươi đi chẩn mạch.”
“Dạ.” Ta nhấc quần đi lên phía trước, liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, liếc mắt vừa khéo lúc chạm phải ánh mắt của hắn, ta sợ đến mức cúi đầu ngay lập tức, trong đầu vẫn hiện lên khuôn mặt âm trầm của hắn.
Ta giả vờ đặt ba ngón tay lên cổ tay đang đưa ra của Hoa phi, cổ tay trắng như tuyết, năm ngón tay như củ hành, mạch đâp…Nhiều người như vậy đều nói là hỷ mạch, vậy phải khẳng định là hỷ mạch.
Ta thu tay về, đứng lên xoay người quỳ xuống, dập đầu nói, “Khởi bẩm bệ hạ, Hoa phi nương nương đúng là có hỷ mạch.”
“Hỷ mạch…” Hắn trầm ngâm chốc lát, lại nói, “Tống Linh Xu, ngươi ngẩng đầu lên, đem những lời nói vừa rồi lặp lại lần nữa.”
Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, có chút không hiểu, có chút kinh hoảng, nhưng vẫn tuân theo thánh chỉ, ngẩng đầu lên, không dám nhìn thẳng long nhan, lại nhìn chằm chằm lên xà nhà, mặt không biến sắc nói, “Bẩm hoàng thượng, Hoa phi nương nương đúng là có hỷ mạch.”
Ánh mắt ta cảm giác được trong chốc lát cơ hồ đôi môi hắn cong lên, “Có đúng không…. Thật tốt quá…”
Ba chữ cuối cùng, khiến tất cả các Thái y có mặt ở đây đều thở phào một hơi, nhưng ba chữ sau đó, khiến cho hơi thở bị chặn lại, “Vậy sao, mấy tháng rồi?”
Cảnh tượng náo nhiệt này, có người nói hai tháng, có người nói ba tháng, còn có người nói bốn tháng, …
Quả nhiên là một lũ lang băm….Ta lặng lẽ không lên tiếng, cho đến khi hoàng đế lại gọi tên ta, hỏi, “Tống Linh Xu, ngươi nói.”
Ta cúi đầu đáp lại, “Vi thần cho rằng, chắc là trên dưới ba tháng.”
Khà khà…Cứ như vậy đi, nếu như là hai tháng, đó chính là dưới ba tháng, nếu như là bốn tháng, thì chính là trên ba tháng, vậy lại càng thêm chuẩn.
“Ừ.” Hoàng đế gật đầu, ta đang muốn thở ra một hơi thì hắn lại nói tiếp, “Vậy từ nay về sau, Tống thái y toàn quyền phụ trách sinh hoạt hằng ngày của Hoa phi. Đây là long nhi đầu tiên của trẫm, nếu có bất cứ sai sót gì, Tống thái y, ngươi mang đầu tới đây gặp trẫm!”
Tới rồi tới rồi lại tới nữa rồi! Mặc kệ lần thứ bao nhiêu, mỗi lần nghe thấy câu này ta đều phải khó khăn nhịn mọi loại cảm xúc bi phẫn, dập đầu mà nói, “Vi thần…Tuân chỉ….”
Chiếu theo thống kê,bọn ta thường nghe được ba câu này nhiều nhất:
Thứ nhất, nếu không chữa trị được cho nàng/hắn, hãy mang đầu đến đây gặp trẫm.
Thứ hai, nếu nàng/hắn có chuyện không may xảy ra, trẫm muốn các ngươi cùng tuẫn táng.
Thứ ba, ngay cả một bệnh cỏn con mà cũng không chữa hết, trẫm nuôi các ngươi cũng vô dụng!
Dù sao thì chữa trị bệnh cho người khác cũng là thiên chức của bọn ta, bổng lộc cũng chẳng được nhiều, quan trọng nhất là không được sơ ý, nhẹ thì một người chết, còn nặng hơn thì cả nhà cùng chết. Nói ngắn gọn, nghề thái y, thu nhập thấp, nguy hiểm cao, thỉnh thoảng mới kiếm được chút bổng lộc, tỷ như giúp nương nương ở Đông cung đưa thuốc phá thai cho nương nương ở Tây cung, hoặc là giúp nương nương ở Tây cung đưa thuốc tráng dương cho hoàng thượng uống, những chuyện này đúng là làm xấu mặt bọn ta.
Ta đã từng hỏi ông nội, làm chuyện này chẳng phải rất tàn nhẫn sao, chẳng phải chúng ta là ‘lương y như từ mẫu’ ư?
Ông nội nói: “Y đức cái gì! Mạng sống là quan trọng nhất!”
Từ khi nghe được những lời này ta luôn buồn rầu, không thể quên được. Càng nghĩ càng muốn sống sót, nhất định phải sớm cởi bỏ bộ quần áo thái y này, rời xa hoàng cung, nhưng mà cái người nào đó tự xưng là “Thần y” tức tổ tiên ta , đã dùng hết năng lực đến giọt máu cuối cùng đem Cao tổ hoàng đế từ quỷ môn quan trở về, Cao tổ hoàng đế mặt mày hớn hở, thưởng cho một tấm biển, nói một câu: “Thời đại hành y” chỉ bây nhiêu đó thôi đã quyết định vận mệnh mấy trăm năm của gia tộc Tống thị ta.
Loại y thuật này sẽ không di truyền, nếu như Cao tổ hoàng đế rõ ràng chuyện này, bi kịch ngày hôm nay của ta cũng sẽ không xảy ra.
Nghiêm Tiểu Vũ từ phòng khách chạy vào, hì hục thở phì phò, ta liếc mắt nhìn hắn thản nhiên nói, “Tiểu Vũ, thận ngươi bị hư rồi.” Thường ngày hắn chạy một nghìn vòng đều không thấy thở như vậy.
Nghiêm Tiểu Vũ dừng lại, hai tay đỡ lấy thắt lưng vừa thở vừa nói, “Thái y viện chuyển lời tới, triệu gấp thái y đến Tây Hoa Các!”
Mí mắt ta giật giật, có một loại dự cảm chẳng lành.
Tây Hoa Các là nơi ở của quý phi đang được thánh thượng sủng ái nhất, hôm nay được triệu gấp, không phải có chuyện thì là có bệnh, hơn nữa e rằng cũng không phải bệnh nhỏ, thực ra bất kể là có chuyện hay là có bệnh, ta vẫn có thể giải quyết… Lúc còn sống ông nội thường nói, Thái y viện nọ là lang băm, theo chân bọn họ ở cùng một chỗ sớm muộn gì cũng bị liên lụy.
Ta đối với những người kia lòng đầy căm hận, nếu như y thuật của bọn họ cao siêu một chút, vậy sẽ không cần đến ông nội, như thế ông nội ta cũng sẽ không được bệ hạ coi trọng đến vậy, ta đây cũng sẽ không phải chịu áp lực mà thừa kế sản nghiệp của tổ tiên như bây giờ….
Đối với lòng căm thù sôi sục của ta, ông nội vỗ vai ta thoải mái mà nói, “Quên đi, bọn họ dù có là lang băm, tốt xấu gì cũng là một thầy thuốc, mà ngươi thì…” Trong ánh mắt ta chứa đầy sợ hãi, từ ông nội toát ra biểu tình đau đớn thê thảm, “Quả thực là môt đồ tể…”
Đối với thái y viện ông nội ta đã sớm có phán đoán – sớm muộn gì cũng tàn lụi trên tay ta.
Ta cảm thấy giờ khắc này đã tới. Lòng bàn tay ta lạnh ngắt, trán đổ mồ hôi, bàn tay run rẩy kéo góc áo Tiểu Vũ, “Chuyện kia…Ngươi có thăm dò được gì không, Tây Hoa Các kia xảy ra chuyện gì à?”
Nghiêm Tiểu Vũ đè thấp giọng nói, “Sợ là chuyện không tốt, trong ba tầng ngoài ba tầng đều chật kín người, tất cả đều là từ các cung khác phái người tới hỏi thăm!”
Năm ấy đương kim bệ hạ hai mươi tuổi, mới lên ngôi được hai năm, chưa lập hậu, cũng chưa có con nối dõi, phi tần trong hậu cung tụm năm tụm ba, ân sủng ban xuống như nhau, chỉ có điều Hoa phi ở Tây Hoa Các là được ưu ái hơn cả, mọi người trong hậu cung nay thấy xảy ra chuyện như thế này, chỉ sợ trong cung đã nổi lửa từ đâu. Vừa trông mong Hoa phi gặp bất trắc, lại sợ nàng có long thai.
Nếu là gặp chuyện bất trắc, ta kiên quyết không cứu được nàng, nếu là có long thai, cần nhiều thái y bắt hỷ mạch như vậy, chỉ sợ chính mình cũng không biết là có thai rồi trong lúc vô ý làm sảy thai…
Những việc này thật là đau đầu a….
Lấy tư cách là nữ thái y duy nhất trong cung, ta không thể không chối từ mà nhận danh hiệu “Chuyên gia phụ khoa”, cứ phi tử nào khi có kinh nguyệt thân thể khó chịu đều tới tìm ta, ta dựa vào vài thứ y thuật đơn giản, dùng ba tấc lưỡi, dùng tâm lý với các phi tần tỷ tỷ mà chữa cho bằng hết bệnh, đến nay vẫn chưa lộ ra sơ hở.
Nhưng mà không biết… ‘Ca hát’ có thể giải quyết vấn đề sẩy thai hay không…
Chỉ trong chốc lát, trong lòng ta đã có đủ các loại phương án giải quyết, cuối cùng cứ quyết định : chết thì chết, tiến cung!
Nghiêm Tiểu Vũ đã thu xếp kiệu từ lâu, ta ngồi trên kiệu, hắn chạy chầm chậm ở bên cạnh, đến cửa cung ta xuống kiệu, hắn lại cầm theo cái hòm thuốc cùng ta tiến cung.
Trước cửa cung có không ít kiệu, ta đếm sơ sơ qua, thầm nghĩ mấy lão cốt cán của Thái y viện đúng là cản tử đội* nhanh như vậy đã đến đông đủ, thật sự là đáng giá đáng giá.
* Ý là đội ngũ đuổi cái chết đó, chẳng biết diễn đạt sao nữa
Còn chưa tới Tây Hoa Các, xung quanh đã thấy đầy người ló đầu ra nhìn, mọi lời thì thầm to nhỏ, chỉ cần ra khỏi Tây Hoa Các thôi sẽ lại thấy yên tĩnh. Hộ vệ nhận ra ta, nhanh chóng để ta đi vào, ta nhẹ nhàng bước đi, gần như là nhón chân mà đi tới.
Trong Tây Hoa Các, khói xanh nhàn nhạt lượn lờ, mùi hương yếu ớt thoắt ẩn thoắt hiện, sau bảy tấm sa mỏng, loáng thoáng thấy có một người đang quỳ xuống. Tim ta đập càng nhanh, khóe mắt liếc nhìn thân ảnh màu vàng bên sườn tấm bình phong, ta đắn đo một lúc, quyết định không thỉnh an vội, lén lút trốn sang một bên quỳ xuống.
Lúc này một thái y chuẩn mạch xong lui ra, quỳ gối trước thân ảnh kia, run giọng nói, “Chúc mừng bệ ha, Hoa phi nương nương có hỷ mạch.”
Môt thanh âm trầm trầm thản nhiên vang lên, “Phải không, chẩn lại.” Không nghe ra được hỉ nộ.
Việc này không phải chuyện thường, phi tử có thai, hoàng thượng sao có thể ‘Không nghe ra được hỉ nộ’ chứ? Không vui mừng, tất nhiên là không vui, nếu đã là không vui, thì tất nhiên là…
Hai mí mắt của ta lại giật giật! Còn là giật theo tiết tấu nữa! Rõ ràng đây là thập diện mai phục!
Ngay cả ta cũng có thể nghĩ ra trong truyện này có chỗ không hợp lý, huống chi những người đó đều là Thái y đã thành tinh. Thế nhưng vài vị thái y đi tới, kết quả chẩn đoán bệnh đều là có hỷ mạch. Nói vậy chuyện có hỷ mạch không phải là giả, có cho khi quân bọn họ cũng không dám.
Đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe thấy giọng nói kia lại vang lên, “Tống Linh Xu đâu?”
Trong nháy mắt vô số ánh mắt hướng về phía ta, ta run lẩy bẩy nói, “Có vi thần…”
“Ngươi đi chẩn mạch.”
“Dạ.” Ta nhấc quần đi lên phía trước, liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, liếc mắt vừa khéo lúc chạm phải ánh mắt của hắn, ta sợ đến mức cúi đầu ngay lập tức, trong đầu vẫn hiện lên khuôn mặt âm trầm của hắn.
Ta giả vờ đặt ba ngón tay lên cổ tay đang đưa ra của Hoa phi, cổ tay trắng như tuyết, năm ngón tay như củ hành, mạch đâp…Nhiều người như vậy đều nói là hỷ mạch, vậy phải khẳng định là hỷ mạch.
Ta thu tay về, đứng lên xoay người quỳ xuống, dập đầu nói, “Khởi bẩm bệ hạ, Hoa phi nương nương đúng là có hỷ mạch.”
“Hỷ mạch…” Hắn trầm ngâm chốc lát, lại nói, “Tống Linh Xu, ngươi ngẩng đầu lên, đem những lời nói vừa rồi lặp lại lần nữa.”
Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, có chút không hiểu, có chút kinh hoảng, nhưng vẫn tuân theo thánh chỉ, ngẩng đầu lên, không dám nhìn thẳng long nhan, lại nhìn chằm chằm lên xà nhà, mặt không biến sắc nói, “Bẩm hoàng thượng, Hoa phi nương nương đúng là có hỷ mạch.”
Ánh mắt ta cảm giác được trong chốc lát cơ hồ đôi môi hắn cong lên, “Có đúng không…. Thật tốt quá…”
Ba chữ cuối cùng, khiến tất cả các Thái y có mặt ở đây đều thở phào một hơi, nhưng ba chữ sau đó, khiến cho hơi thở bị chặn lại, “Vậy sao, mấy tháng rồi?”
Cảnh tượng náo nhiệt này, có người nói hai tháng, có người nói ba tháng, còn có người nói bốn tháng, …
Quả nhiên là một lũ lang băm….Ta lặng lẽ không lên tiếng, cho đến khi hoàng đế lại gọi tên ta, hỏi, “Tống Linh Xu, ngươi nói.”
Ta cúi đầu đáp lại, “Vi thần cho rằng, chắc là trên dưới ba tháng.”
Khà khà…Cứ như vậy đi, nếu như là hai tháng, đó chính là dưới ba tháng, nếu như là bốn tháng, thì chính là trên ba tháng, vậy lại càng thêm chuẩn.
“Ừ.” Hoàng đế gật đầu, ta đang muốn thở ra một hơi thì hắn lại nói tiếp, “Vậy từ nay về sau, Tống thái y toàn quyền phụ trách sinh hoạt hằng ngày của Hoa phi. Đây là long nhi đầu tiên của trẫm, nếu có bất cứ sai sót gì, Tống thái y, ngươi mang đầu tới đây gặp trẫm!”
Tới rồi tới rồi lại tới nữa rồi! Mặc kệ lần thứ bao nhiêu, mỗi lần nghe thấy câu này ta đều phải khó khăn nhịn mọi loại cảm xúc bi phẫn, dập đầu mà nói, “Vi thần…Tuân chỉ….”
/7
|