Xứng đáng làm độc thân cẩu cả đời!
Trầm Nhược Hư hồ nghi nhìn quanh. Kỳ quái, trong phòng không còn người khác, vì sao hắn cảm giác có thật nhiều người đang nhìn mình?
Giả Dung đá nhẹ vào chân hắn, kéo lực chú ý của hắn.
Hắn ôm ngực, tức giận nói:
- Trái tim của ta càng đau, ngươi giúp ta xoa xoa.
Thấy Trầm Nhược Hư chần chờ bất động, ánh mắt hắn tối sầm.
- Chút vội cũng không chịu giúp, ta biết mà, ngươi nói thích là giả.
- Ta không phải không muốn giúp ngươi.
Nghe Trầm Nhược Hư giải thích, Giả Dung lộ vẻ mặt không tin, vô luận Trầm Nhược Hư nói như thế nào hắn vẫn cúi đầu giữ im lặng.
Trầm Nhược Hư không muốn thấy hắn mất hứng, giải thích vô dụng đành phải thuận theo yêu cầu nhu ngực cho Giả Dung, trực tiếp dùng hành động tỏ rõ mình không có nói dối.
Lúc nhu ngực lòng bàn tay hắn truyền ra cảm giác nóng hổi, nhiệt độ cơ thể của hắn chợt thăng lên.
Không bao lâu hắn đã xuất mồ hôi.
Sau một lúc lâu, hắn hỏi:
- Còn đau hay không?
Giả Dung nghiêm trang nói:
- Còn phải nhu thêm hai cái.
Trầm Nhược Hư lại nhu nhu cho hắn, hỏi lại:
- Hiện tại được rồi chứ?
Giả Dung nhẹ nhàng ân một tiếng, nói:
- Tốt thì tốt, nhưng tâm tình của ta vẫn không tốt, ngươi tiếp tục dỗ dành ta.
Trầm Nhược Hư thở dài một hơi, lại nghe lời dỗ hắn thêm một trận.
Giang Kiền Khôn vây xem trong đầu một triệu con ngựa chạy chồm mà qua.
Hắn nhìn bộ dáng bị gây sức ép của Trầm Nhược Hư, ánh mắt biến thành một nửa đồng tình, một nửa kính nể.
Cổ đại lão rõ ràng đang cố tình gây sự, nhưng người này lại hoàn toàn làm theo.
EQ không đủ, sủng nịch đến bổ.
Xem ra huynh đệ này cũng không tới mức hoàn toàn không có cứu.
Nửa ngày sau Giả Dung cuối cùng buông tha Trầm Nhược Hư, người này nhất thời như được đại xá, xoa xoa mồ hôi trán, chạy ra ngoài thông khí.
Kỳ thật độ ấm trong phòng cũng không nóng như hắn tưởng tượng, nhưng vì trong lòng hắn lửa nóng, nên mới không ngừng chảy mồ hôi.
Giả Dung đợi hắn ra khỏi phòng bỗng nhiên đứng dậy, nhảy dựng lên giường, đá rụng giày, nằm úp sấp lăn tròn hai vòng.
Giang Kiền Khôn bị lãng quên đợi vài phút vẫn không đợi được Giả Dung nhớ tới mình, yếu ớt nói:
- Đại lão, tôi còn ở đây.
Nghe thanh âm, động tác của Giả Dung chợt khựng lại. Hắn bật dậy, ánh mắt liếc qua màn hình.
- Hừ! Xem như tâm tình của tôi không sai, cho anh thêm ba ngày thời gian. Ba ngày sau nếu anh còn chưa giao hàng theo thời gian ước định, sau này tôi còn có nhu cầu sẽ đi tìm vị diện thương nhân hiện đại khác rồi.
Giang Kiền Khôn nghe vậy, trong lòng lặng lẽ cảm tạ Trầm Nhược Hư.
Hắn liên tục đồng ý, lại ân cần cười nói:
- Đại lão chờ một chút, chỗ này của tôi vừa lúc có một ít đồ vật tặng cho ngài.
Hắn bỏ chạy tới chỗ máy tính lục soát một trận.
Sau đó lại chạy vào phòng cách vách chứa mô hình, chọn hai mô hình cao cỡ thân người có thể thay đổi quần áo, cuốn theo áp phích lớn của “các nàng”, lại dùng hộp chứa vài bộ quần áo, cùng nhau cho hệ thống thu nạp vào khung giao dịch truyền cho Giả Dung.
Trầm Nhược Hư hồ nghi nhìn quanh. Kỳ quái, trong phòng không còn người khác, vì sao hắn cảm giác có thật nhiều người đang nhìn mình?
Giả Dung đá nhẹ vào chân hắn, kéo lực chú ý của hắn.
Hắn ôm ngực, tức giận nói:
- Trái tim của ta càng đau, ngươi giúp ta xoa xoa.
Thấy Trầm Nhược Hư chần chờ bất động, ánh mắt hắn tối sầm.
- Chút vội cũng không chịu giúp, ta biết mà, ngươi nói thích là giả.
- Ta không phải không muốn giúp ngươi.
Nghe Trầm Nhược Hư giải thích, Giả Dung lộ vẻ mặt không tin, vô luận Trầm Nhược Hư nói như thế nào hắn vẫn cúi đầu giữ im lặng.
Trầm Nhược Hư không muốn thấy hắn mất hứng, giải thích vô dụng đành phải thuận theo yêu cầu nhu ngực cho Giả Dung, trực tiếp dùng hành động tỏ rõ mình không có nói dối.
Lúc nhu ngực lòng bàn tay hắn truyền ra cảm giác nóng hổi, nhiệt độ cơ thể của hắn chợt thăng lên.
Không bao lâu hắn đã xuất mồ hôi.
Sau một lúc lâu, hắn hỏi:
- Còn đau hay không?
Giả Dung nghiêm trang nói:
- Còn phải nhu thêm hai cái.
Trầm Nhược Hư lại nhu nhu cho hắn, hỏi lại:
- Hiện tại được rồi chứ?
Giả Dung nhẹ nhàng ân một tiếng, nói:
- Tốt thì tốt, nhưng tâm tình của ta vẫn không tốt, ngươi tiếp tục dỗ dành ta.
Trầm Nhược Hư thở dài một hơi, lại nghe lời dỗ hắn thêm một trận.
Giang Kiền Khôn vây xem trong đầu một triệu con ngựa chạy chồm mà qua.
Hắn nhìn bộ dáng bị gây sức ép của Trầm Nhược Hư, ánh mắt biến thành một nửa đồng tình, một nửa kính nể.
Cổ đại lão rõ ràng đang cố tình gây sự, nhưng người này lại hoàn toàn làm theo.
EQ không đủ, sủng nịch đến bổ.
Xem ra huynh đệ này cũng không tới mức hoàn toàn không có cứu.
Nửa ngày sau Giả Dung cuối cùng buông tha Trầm Nhược Hư, người này nhất thời như được đại xá, xoa xoa mồ hôi trán, chạy ra ngoài thông khí.
Kỳ thật độ ấm trong phòng cũng không nóng như hắn tưởng tượng, nhưng vì trong lòng hắn lửa nóng, nên mới không ngừng chảy mồ hôi.
Giả Dung đợi hắn ra khỏi phòng bỗng nhiên đứng dậy, nhảy dựng lên giường, đá rụng giày, nằm úp sấp lăn tròn hai vòng.
Giang Kiền Khôn bị lãng quên đợi vài phút vẫn không đợi được Giả Dung nhớ tới mình, yếu ớt nói:
- Đại lão, tôi còn ở đây.
Nghe thanh âm, động tác của Giả Dung chợt khựng lại. Hắn bật dậy, ánh mắt liếc qua màn hình.
- Hừ! Xem như tâm tình của tôi không sai, cho anh thêm ba ngày thời gian. Ba ngày sau nếu anh còn chưa giao hàng theo thời gian ước định, sau này tôi còn có nhu cầu sẽ đi tìm vị diện thương nhân hiện đại khác rồi.
Giang Kiền Khôn nghe vậy, trong lòng lặng lẽ cảm tạ Trầm Nhược Hư.
Hắn liên tục đồng ý, lại ân cần cười nói:
- Đại lão chờ một chút, chỗ này của tôi vừa lúc có một ít đồ vật tặng cho ngài.
Hắn bỏ chạy tới chỗ máy tính lục soát một trận.
Sau đó lại chạy vào phòng cách vách chứa mô hình, chọn hai mô hình cao cỡ thân người có thể thay đổi quần áo, cuốn theo áp phích lớn của “các nàng”, lại dùng hộp chứa vài bộ quần áo, cùng nhau cho hệ thống thu nạp vào khung giao dịch truyền cho Giả Dung.
/208
|