Giả Tường nghe vậy khô cằn nở nụ cười:
- Ha ha, biết bên cạnh ngươi có bạn tốt suy nghĩ cho ngươi, ta liền yên tâm.
Giả Dung cầm tay Giả Tường, nhiệt tình nói:
- Ngày khác ta giới thiệu hai người các ngươi nhận thức.
- Được, ta thật chờ mong nhận thức Trầm công tử.
Giả Tường giả vờ vô cùng cao hứng, nhân cơ hội nói ra mục đích gặp Giả Dung lần này:
- Huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp, năm ngày sau là ngày nghỉ, ra ngoài họp mặt đi.
Giả Dung không chút do dự gật đầu đáp ứng.
- Rất tốt! Đến lúc đó Tường ca nhi đến phòng tìm ta, ta ở bên nam viện.
Thật ngượng ngùng a huynh đệ, tối hôm nay cần ra tay hãm hại ngươi, âm mưu quỷ kế của ngươi chỉ sợ không cơ hội xuất tràng.
Đạt tới mục đích, tâm tình ấm ức của Giả Tường lúc này mới khoan khoái rất nhiều. Theo sau hắn tùy tiện tìm cái cớ vội vàng rời đi. Hắn cảm thấy mỗi câu nói mỗi diễn cảm của Giả Dung rất muốn ăn đòn, thật sự ở lâu một chút sẽ nhịn không được bùng nổ.
Hệ thống cùng hai quỷ vây xem liên tục cảm thán.
Ai, đều là ảnh đế biểu diễn kỹ xảo a!
Nhưng hiển nhiên chủ nhân càng giỏi hơn.
Tan học, tiến sĩ giảng bài lưu Trầm Nhược Hư cho thiên vị, cho nên lúc này hắn vẫn chưa về, trong phòng chỉ có một mình Giả Dung.
Hắn liên lạc Giang Kiền Khôn, yêu cầu giao dịch usb cùng laptop.
Cuối cùng nghĩ nghĩ, chỉ có màn hình máy tính lớn như hai quyển sách, mấy trăm đầu quỷ chen chúc không xem đủ, Giả Dung lại đặt thêm bộ trang bị hình chiếu.
Giao dịch xong, Giả Dung hỏi:
- Cửa hàng sách của tôi đã trang hoàng xong, bộ “Vương thị truyền kỳ” của tôi đâu, anh còn muốn cho tôi đợi thêm bao lâu?
Giang Kiền Khôn không ngừng giải thích nguyên do:
- Vẽ tranh là một việc tinh tế, đại lão cần tranh minh họa chỉ mới hoàn thành được một nửa. Tôi nghĩ bên ngài chỉ cần đợi thêm hai ba ngày là có thể hoàn thành xong số tranh minh họa còn lại, bắt đầu in ấn.
- Tôi đã tìm một nhà xưởng in ấn lớn, nhiều lắm chỉ dùng một ngày thời gian là có thể in ấn xong toàn bộ, ngài tiếp tục thư thả cho tôi thêm vài ngày.
Giả Dung cau mày tự hỏi, đột nhiên bên tai vang lên thanh âm quen thuộc.
- Sắc mặt của ngươi thoạt nhìn có chút không tốt, đã xảy ra chuyện gì sao?
Trầm Nhược Hư vừa vào phòng liền nhìn thấy khuôn mặt Giả Dung có chút không tốt nhìn vào hư không. Hắn còn chưa kịp buông sách thì bước nhanh tới bên người Giả Dung.
Giả Dung nhìn Trầm Nhược Hư thoáng lặng đi một chút.
Tiếp theo miệng hắn chợt quắt lên, ánh mắt đỏ bừng.
Thấy thế trong lòng Trầm Nhược Hư co rút lại, khó chịu nói không nên lời.
Giả Dung oi bức nói:
- Trong lòng ta rầu rĩ, không thoải mái.
Vẻ mặt Trầm Nhược Hư lộ vẻ lo lắng, vội buông sách ngồi xuống bên cạnh, thanh âm thân thiết hỏi:
- Ngực khó chịu? Còn có chỗ nào không khỏe? Có phải sinh bệnh hay không?
Nói tới đây hắn còn đưa tay sờ trán Giả Dung.
- Ta không sinh bệnh.
Giả Dung lắc đầu, ủy khuất cáo trạng:
- Là Giả Tường khi dễ ta! Vừa rồi hắn chạy tới trước mặt ta diễu võ dương oai, nói ta hai bàn tay trắng, không ai thương, không ai thích, là kẻ đáng thương. Làm ta tức giận lòng dạ đều đau đớn.
Đôi mắt hắn rưng rưng, làm người vô cùng đau lòng.
Hệ thống cùng hai quỷ đều trầm mặc, đã thành thói quen.
Giang Kiền Khôn:
- !
Mẹ nó diễn tinh, không hỗn giới giải trí thật sự lãng phí một phen kỹ xảo biểu diễn!
Trầm Nhược Hư hơi nheo mắt, trong mắt hiện tia sắc bén.
Giả Tường!
Hắn ấm giọng an ủi:
- Giả Tường nói hươu nói vượn. Chờ xà phòng thơm danh dương thiên hạ, của cải của ngươi còn nhiều hơn hắn, làm sao lại nói hai bàn tay trắng? Còn nữa, trong quốc tử giám còn nhiều người thích ngươi, ngươi không phải là kẻ đáng thương.
- Vậy ngươi yêu thích ta sao?
Giả Dung cúi đầu trầm mặc một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt Trầm Nhược Hư, hỏi ra một câu như vậy, làm cho Trầm Nhược Hư bất ngờ không kịp đề phòng, phản xạ tự nhiên không chút suy nghĩ nói thích.
Ngay lập tức hắn nhận ra được mình vừa nói gì, Trầm Nhược Hư che giấu kèm thêm một câu:
- Giám thừa bọn họ, còn có biểu huynh cùng đường huynh của ta cũng thật thích ngươi.
Hệ thống, Du Chuẩn, Bách Linh nhất trí dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trầm Nhược Hư. Ngay cả Giang Kiền Khôn cũng lật mắt xem thường nhìn hắn.
EQ này, quả thực! Nhà trẻ còn không bằng đi!
- Ha ha, biết bên cạnh ngươi có bạn tốt suy nghĩ cho ngươi, ta liền yên tâm.
Giả Dung cầm tay Giả Tường, nhiệt tình nói:
- Ngày khác ta giới thiệu hai người các ngươi nhận thức.
- Được, ta thật chờ mong nhận thức Trầm công tử.
Giả Tường giả vờ vô cùng cao hứng, nhân cơ hội nói ra mục đích gặp Giả Dung lần này:
- Huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp, năm ngày sau là ngày nghỉ, ra ngoài họp mặt đi.
Giả Dung không chút do dự gật đầu đáp ứng.
- Rất tốt! Đến lúc đó Tường ca nhi đến phòng tìm ta, ta ở bên nam viện.
Thật ngượng ngùng a huynh đệ, tối hôm nay cần ra tay hãm hại ngươi, âm mưu quỷ kế của ngươi chỉ sợ không cơ hội xuất tràng.
Đạt tới mục đích, tâm tình ấm ức của Giả Tường lúc này mới khoan khoái rất nhiều. Theo sau hắn tùy tiện tìm cái cớ vội vàng rời đi. Hắn cảm thấy mỗi câu nói mỗi diễn cảm của Giả Dung rất muốn ăn đòn, thật sự ở lâu một chút sẽ nhịn không được bùng nổ.
Hệ thống cùng hai quỷ vây xem liên tục cảm thán.
Ai, đều là ảnh đế biểu diễn kỹ xảo a!
Nhưng hiển nhiên chủ nhân càng giỏi hơn.
Tan học, tiến sĩ giảng bài lưu Trầm Nhược Hư cho thiên vị, cho nên lúc này hắn vẫn chưa về, trong phòng chỉ có một mình Giả Dung.
Hắn liên lạc Giang Kiền Khôn, yêu cầu giao dịch usb cùng laptop.
Cuối cùng nghĩ nghĩ, chỉ có màn hình máy tính lớn như hai quyển sách, mấy trăm đầu quỷ chen chúc không xem đủ, Giả Dung lại đặt thêm bộ trang bị hình chiếu.
Giao dịch xong, Giả Dung hỏi:
- Cửa hàng sách của tôi đã trang hoàng xong, bộ “Vương thị truyền kỳ” của tôi đâu, anh còn muốn cho tôi đợi thêm bao lâu?
Giang Kiền Khôn không ngừng giải thích nguyên do:
- Vẽ tranh là một việc tinh tế, đại lão cần tranh minh họa chỉ mới hoàn thành được một nửa. Tôi nghĩ bên ngài chỉ cần đợi thêm hai ba ngày là có thể hoàn thành xong số tranh minh họa còn lại, bắt đầu in ấn.
- Tôi đã tìm một nhà xưởng in ấn lớn, nhiều lắm chỉ dùng một ngày thời gian là có thể in ấn xong toàn bộ, ngài tiếp tục thư thả cho tôi thêm vài ngày.
Giả Dung cau mày tự hỏi, đột nhiên bên tai vang lên thanh âm quen thuộc.
- Sắc mặt của ngươi thoạt nhìn có chút không tốt, đã xảy ra chuyện gì sao?
Trầm Nhược Hư vừa vào phòng liền nhìn thấy khuôn mặt Giả Dung có chút không tốt nhìn vào hư không. Hắn còn chưa kịp buông sách thì bước nhanh tới bên người Giả Dung.
Giả Dung nhìn Trầm Nhược Hư thoáng lặng đi một chút.
Tiếp theo miệng hắn chợt quắt lên, ánh mắt đỏ bừng.
Thấy thế trong lòng Trầm Nhược Hư co rút lại, khó chịu nói không nên lời.
Giả Dung oi bức nói:
- Trong lòng ta rầu rĩ, không thoải mái.
Vẻ mặt Trầm Nhược Hư lộ vẻ lo lắng, vội buông sách ngồi xuống bên cạnh, thanh âm thân thiết hỏi:
- Ngực khó chịu? Còn có chỗ nào không khỏe? Có phải sinh bệnh hay không?
Nói tới đây hắn còn đưa tay sờ trán Giả Dung.
- Ta không sinh bệnh.
Giả Dung lắc đầu, ủy khuất cáo trạng:
- Là Giả Tường khi dễ ta! Vừa rồi hắn chạy tới trước mặt ta diễu võ dương oai, nói ta hai bàn tay trắng, không ai thương, không ai thích, là kẻ đáng thương. Làm ta tức giận lòng dạ đều đau đớn.
Đôi mắt hắn rưng rưng, làm người vô cùng đau lòng.
Hệ thống cùng hai quỷ đều trầm mặc, đã thành thói quen.
Giang Kiền Khôn:
- !
Mẹ nó diễn tinh, không hỗn giới giải trí thật sự lãng phí một phen kỹ xảo biểu diễn!
Trầm Nhược Hư hơi nheo mắt, trong mắt hiện tia sắc bén.
Giả Tường!
Hắn ấm giọng an ủi:
- Giả Tường nói hươu nói vượn. Chờ xà phòng thơm danh dương thiên hạ, của cải của ngươi còn nhiều hơn hắn, làm sao lại nói hai bàn tay trắng? Còn nữa, trong quốc tử giám còn nhiều người thích ngươi, ngươi không phải là kẻ đáng thương.
- Vậy ngươi yêu thích ta sao?
Giả Dung cúi đầu trầm mặc một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt Trầm Nhược Hư, hỏi ra một câu như vậy, làm cho Trầm Nhược Hư bất ngờ không kịp đề phòng, phản xạ tự nhiên không chút suy nghĩ nói thích.
Ngay lập tức hắn nhận ra được mình vừa nói gì, Trầm Nhược Hư che giấu kèm thêm một câu:
- Giám thừa bọn họ, còn có biểu huynh cùng đường huynh của ta cũng thật thích ngươi.
Hệ thống, Du Chuẩn, Bách Linh nhất trí dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trầm Nhược Hư. Ngay cả Giang Kiền Khôn cũng lật mắt xem thường nhìn hắn.
EQ này, quả thực! Nhà trẻ còn không bằng đi!
/208
|