Huynh đệ Trầm Nhược An cảm nhận được tầm mắt của Giả Dung, cười cười nói:
- Ngươi là Giả Dung Giả huynh đi, chúng tôi là huynh trưởng của a Hư. Chỗ của ngươi còn hàng mẫu xà phòng thơm không? Có thì tặng cho chúng tôi mỗi người một khối?
Giả Dung tiếp nhận một hộp đựng thức ăn mà Trầm Nhược Hư đưa qua, gật đầu nói:
- Có thể.
Sau khi bán ra phối phương làm xà phòng thơm, hắn lại tìm Giang Kiền Khôn hỏi thêm vài khối xà phòng dùng tắm rửa, sau đó lại phân cho Trầm Nhược Hư một khối, vừa lúc còn thừa lại hai khối chưa dùng.
Trầm Nhược Trữ nhất thời vui mừng, nhếch miệng cười nói:
- Đa tạ huynh đệ, sau này ngươi còn muốn tấu ai thì cứ việc tới tìm chúng tôi hỗ trợ.
Trầm Nhược An lại nói tiếp:
- Ăn xong cơm chiều, ngươi mang theo đồ vật tới nơi này tìm chúng ta.
Nhìn ba người tán gẫu vui vẻ, Trầm Nhược Hư đột nhiên cảm thấy được hai tên trên đầu tường có chút chướng mắt.
- Đại bá mẫu đã mở nhà xưởng làm xà phòng thơm, đợi không bao lâu là có thể lấy được, đến lúc đó các huynh muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, làm gì phải sốt ruột như vậy?
- Nhưng chúng ta thật sự là rất muốn dùng.
Loại chuyện đòi niềm vui của thê tử tương lai làm sao có thể chờ đợi?
Trầm Nhược An lau mồ hôi, phất tay đuổi người:
- Được rồi, được rồi, không tiếp tục nhiều lời với các ngươi. Các ngươi mau cầm băng thực đi ăn.
- Các huynh cũng nhanh về đi, lúc xuống dưới thì cẩn thận một chút.
Trầm Nhược Hư căn dặn xong, lôi kéo tay Giả Dung đi tới chỗ Tống Thanh đang đứng dưới gốc đại thụ.
Nhìn Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư tay nắm tay đi xa, Trầm Nhược Trữ khờ dại cảm thán:
- Cảm tình giữa a Hư cùng Giả huynh thật tốt!
Đột nhiên hắn gãi gãi đầu, quay qua nhìn Trầm Nhược An, nói:
- Đại ca, ngươi có cảm giác Giả huynh có chút quen mặt hay không.
- Ngươi cũng cho rằng như vậy, lại có cảm giác giống như đã từng quen biết hay không?
Ngày đó trong đầu đều nghĩ tới xà phòng thơm, Tống Thanh quên nói với hai người Giả Dung bán phối phương làm xà phòng thơm chính là người từng có một lần cá nước thân mật với Trầm Nhược Hư trong hoa lâu lúc trước.
Cho nên tới hôm nay cả hai huynh đệ còn chưa biết được tình hình thực tế.
Lần trước xuất hiện trước mặt hai người là chủ nhân cách của Giả Dung, lần này là thứ nhân cách. Lúc đó chủ nhân cách trải qua một đêm mây mưa, khí chất dày mà kiều diễm, cùng hiện nay thứ nhân cách biểu hiện ra vẻ thuần lương thiếu niên hoàn toàn không có nửa điểm giống nhau.
Điểm này càng làm cho hai huynh đệ nhất thời không nhận ra Giả Dung.
Chậm rãi quay về chỗ sân huấn luyện, đi được một nửa vắt hết óc tự hỏi từng gặp được Giả Dung ở nơi nào, hai huynh đệ bỗng nhiên cùng nhau dừng bước.
Bọn hắn xoay người đối diện, ánh mắt cùng miệng há hốc.
Trầm Nhược Trữ ho khan vài tiếng, nói năng lộn xộn:
- Thiếu niên kia, cùng a Hư ở trong hoa lâu vượt qua một đêm!
- Hắn là Giả Dung, là bạn cùng trường của a Hư, hiện nay đang cùng a Hư ở cùng.. phòng?
Một hồi lâu sau cả hai tỉnh lại trong nỗi khiếp sợ.
Trầm Nhược An nghiến răng, rặn ra từng chữ:
- Tống Thanh hỗn đản, đã sớm biết từ lâu, lại không nói cho chúng ta biết?
Sau gốc đại thụ trong quốc tử giám, Tống Thanh đang ôm hộp kem ăn ngon lành, thân thể chợt run lên, động tác khựng lại một chút.
Hắn nhìn quanh bốn phía, không phát hiện có gì không ổn, lại tiếp tục ăn.
Các học sinh bị phơi nắng ủ rũ ngậm kem, cảm thụ cảm giác mát lạnh, sinh cơ lập tức hồi phục trở lại.
Tốc độ của bọn họ thật nhanh, hai hộp kem lớn chưa bao lâu đã ăn sạch.
Trên đại thụ, Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư cầm ly kem, còn chưa ăn được phân nửa.
Giả Dung thò đầu nhìn Trầm Nhược Hư, lại nhìn ly kem của mình, một lát sau kéo kéo tay áo Trầm Nhược Hư mềm giọng nói:
- Của ngươi thoạt nhìn ăn thật ngon, ta muốn ăn của ngươi, chúng ta trao đổi ăn có được hay không?
Trầm Nhược Hư càng ngày càng không thể cự tuyệt yêu cầu của Giả Dung, không nói gì liền thỏa mãn tâm nguyện của hắn.
Giả Dung múc một muỗng kem trong ly của Trầm Nhược Hư, nếm qua một chút, hai má liền phồng lên:
- Kỳ quái, hương vị vì sao không có biến hóa?
Hắn nhìn Trầm Nhược Hư, đụng đụng cánh tay hắn, kéo tới nhìn chăm chú, tiếp tục nói:
- Ta cảm thấy có lẽ do ngươi múc ra ăn ngon hơn, ngươi đút ta một ngụm ăn thử xem.
Vừa nói thì cũng đã mở miệng:
- A!
Trầm Nhược Hư không chút do dự liền nâng tay đút qua, Giả Dung ngậm chặt, hí mắt:
- Ai nha, quả nhiên ăn ngon, lại đến một ngụm.
Du Chuẩn cùng Bách Linh nhìn xem ánh mắt càng thêm thâm trầm của Trầm Nhược Hư, tiếp tục nhìn Giả Dung không ngừng nháo sự lại không hề phát giác gì với hành động của mình, đồng loạt quay đầu sang nơi khác.
Ngài cứ tiếp tục nháo sự đi, một ngày nào đó cần tự nếm “ác” quả.
- Ngươi là Giả Dung Giả huynh đi, chúng tôi là huynh trưởng của a Hư. Chỗ của ngươi còn hàng mẫu xà phòng thơm không? Có thì tặng cho chúng tôi mỗi người một khối?
Giả Dung tiếp nhận một hộp đựng thức ăn mà Trầm Nhược Hư đưa qua, gật đầu nói:
- Có thể.
Sau khi bán ra phối phương làm xà phòng thơm, hắn lại tìm Giang Kiền Khôn hỏi thêm vài khối xà phòng dùng tắm rửa, sau đó lại phân cho Trầm Nhược Hư một khối, vừa lúc còn thừa lại hai khối chưa dùng.
Trầm Nhược Trữ nhất thời vui mừng, nhếch miệng cười nói:
- Đa tạ huynh đệ, sau này ngươi còn muốn tấu ai thì cứ việc tới tìm chúng tôi hỗ trợ.
Trầm Nhược An lại nói tiếp:
- Ăn xong cơm chiều, ngươi mang theo đồ vật tới nơi này tìm chúng ta.
Nhìn ba người tán gẫu vui vẻ, Trầm Nhược Hư đột nhiên cảm thấy được hai tên trên đầu tường có chút chướng mắt.
- Đại bá mẫu đã mở nhà xưởng làm xà phòng thơm, đợi không bao lâu là có thể lấy được, đến lúc đó các huynh muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, làm gì phải sốt ruột như vậy?
- Nhưng chúng ta thật sự là rất muốn dùng.
Loại chuyện đòi niềm vui của thê tử tương lai làm sao có thể chờ đợi?
Trầm Nhược An lau mồ hôi, phất tay đuổi người:
- Được rồi, được rồi, không tiếp tục nhiều lời với các ngươi. Các ngươi mau cầm băng thực đi ăn.
- Các huynh cũng nhanh về đi, lúc xuống dưới thì cẩn thận một chút.
Trầm Nhược Hư căn dặn xong, lôi kéo tay Giả Dung đi tới chỗ Tống Thanh đang đứng dưới gốc đại thụ.
Nhìn Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư tay nắm tay đi xa, Trầm Nhược Trữ khờ dại cảm thán:
- Cảm tình giữa a Hư cùng Giả huynh thật tốt!
Đột nhiên hắn gãi gãi đầu, quay qua nhìn Trầm Nhược An, nói:
- Đại ca, ngươi có cảm giác Giả huynh có chút quen mặt hay không.
- Ngươi cũng cho rằng như vậy, lại có cảm giác giống như đã từng quen biết hay không?
Ngày đó trong đầu đều nghĩ tới xà phòng thơm, Tống Thanh quên nói với hai người Giả Dung bán phối phương làm xà phòng thơm chính là người từng có một lần cá nước thân mật với Trầm Nhược Hư trong hoa lâu lúc trước.
Cho nên tới hôm nay cả hai huynh đệ còn chưa biết được tình hình thực tế.
Lần trước xuất hiện trước mặt hai người là chủ nhân cách của Giả Dung, lần này là thứ nhân cách. Lúc đó chủ nhân cách trải qua một đêm mây mưa, khí chất dày mà kiều diễm, cùng hiện nay thứ nhân cách biểu hiện ra vẻ thuần lương thiếu niên hoàn toàn không có nửa điểm giống nhau.
Điểm này càng làm cho hai huynh đệ nhất thời không nhận ra Giả Dung.
Chậm rãi quay về chỗ sân huấn luyện, đi được một nửa vắt hết óc tự hỏi từng gặp được Giả Dung ở nơi nào, hai huynh đệ bỗng nhiên cùng nhau dừng bước.
Bọn hắn xoay người đối diện, ánh mắt cùng miệng há hốc.
Trầm Nhược Trữ ho khan vài tiếng, nói năng lộn xộn:
- Thiếu niên kia, cùng a Hư ở trong hoa lâu vượt qua một đêm!
- Hắn là Giả Dung, là bạn cùng trường của a Hư, hiện nay đang cùng a Hư ở cùng.. phòng?
Một hồi lâu sau cả hai tỉnh lại trong nỗi khiếp sợ.
Trầm Nhược An nghiến răng, rặn ra từng chữ:
- Tống Thanh hỗn đản, đã sớm biết từ lâu, lại không nói cho chúng ta biết?
Sau gốc đại thụ trong quốc tử giám, Tống Thanh đang ôm hộp kem ăn ngon lành, thân thể chợt run lên, động tác khựng lại một chút.
Hắn nhìn quanh bốn phía, không phát hiện có gì không ổn, lại tiếp tục ăn.
Các học sinh bị phơi nắng ủ rũ ngậm kem, cảm thụ cảm giác mát lạnh, sinh cơ lập tức hồi phục trở lại.
Tốc độ của bọn họ thật nhanh, hai hộp kem lớn chưa bao lâu đã ăn sạch.
Trên đại thụ, Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư cầm ly kem, còn chưa ăn được phân nửa.
Giả Dung thò đầu nhìn Trầm Nhược Hư, lại nhìn ly kem của mình, một lát sau kéo kéo tay áo Trầm Nhược Hư mềm giọng nói:
- Của ngươi thoạt nhìn ăn thật ngon, ta muốn ăn của ngươi, chúng ta trao đổi ăn có được hay không?
Trầm Nhược Hư càng ngày càng không thể cự tuyệt yêu cầu của Giả Dung, không nói gì liền thỏa mãn tâm nguyện của hắn.
Giả Dung múc một muỗng kem trong ly của Trầm Nhược Hư, nếm qua một chút, hai má liền phồng lên:
- Kỳ quái, hương vị vì sao không có biến hóa?
Hắn nhìn Trầm Nhược Hư, đụng đụng cánh tay hắn, kéo tới nhìn chăm chú, tiếp tục nói:
- Ta cảm thấy có lẽ do ngươi múc ra ăn ngon hơn, ngươi đút ta một ngụm ăn thử xem.
Vừa nói thì cũng đã mở miệng:
- A!
Trầm Nhược Hư không chút do dự liền nâng tay đút qua, Giả Dung ngậm chặt, hí mắt:
- Ai nha, quả nhiên ăn ngon, lại đến một ngụm.
Du Chuẩn cùng Bách Linh nhìn xem ánh mắt càng thêm thâm trầm của Trầm Nhược Hư, tiếp tục nhìn Giả Dung không ngừng nháo sự lại không hề phát giác gì với hành động của mình, đồng loạt quay đầu sang nơi khác.
Ngài cứ tiếp tục nháo sự đi, một ngày nào đó cần tự nếm “ác” quả.
/208
|