Giả Dung cảm nhận được nhịp tim của Trầm Nhược Hư biến hóa, hắn dùng khuôn mặt cọ xát vài cái, biết rõ còn cố hỏi:
- Tâm tạng của ngươi đang xao động, bùm bùm, nhảy thật nhanh, tại sao vậy chứ?
Trầm Nhược Hư hít sâu một hơi, nhắm mắt lại dấu đi ba đào mãnh liệt trong đôi mắt, tiếp tục mở, trầm giọng hỏi:
- Còn luyện tập bắn tên sao?
Giả Dung lập tức đứng thẳng thân thể:
- Đương nhiên, ta không phải đang đợi ngươi dạy ta sao? Còn không phải là do ngươi mè nheo, luôn không chịu bắt đầu.
Trầm – gánh tội – Nhược Hư:
- !
Lúc này Lý Nhược Quang tay cầm cung tên đi tới giữa sàn vật.
Chỗ đứng của Bách Linh vừa lúc hướng về phía Lý Nhược Quang, lập tức liền phát hiện, cũng nhìn thấy ánh mắt mờ ám tràn đầy tính kế của hắn đang nhìn về phía bên này.
Nàng lên tiếng nhắc nhở:
- Chủ nhân, nghiêng bên trái có người đang cắn răng trừng ngươi. Xem bộ dáng như là Lý Nhược Quang từng bị Trầm công tử sửa chữa hôm động đất. Hắn thỉnh thoảng còn nhìn vào cung tên trong tay mình, tựa hồ có ý tứ muốn đánh lén ngài cùng Trầm công tử.
Vết thương của Lý Nhược Quang khá nhẹ, sau khi thương thế khỏi hẳn liền trở về quốc tử giám tiếp tục đi học.
Nhưng hôm đó Dương Bái tổn thương trên mặt, thời gian dưỡng thương càng dài, hiện giờ còn lưu trong nhà. Vì vậy hiện nay trong quốc tử giám chỉ có một mình Lý Nhược Quang một mình chiến đấu hăng hái. Hắn luôn tích cực tìm cơ hội báo thù, mãi tới hôm nay mới tìm được thời cơ lợi dụng đối phó Trầm Nhược Hư.
- Chính là như vậy, đứng vững. Hiện tại nhắm vào hồng tâm, chậm rãi kéo dây cung, sau đó..
Trầm Nhược Hư kiên nhẫn giảng giải kỹ xảo bắn tên, vẻ mặt Giả Dung thành thật nghe giảng. Trầm Nhược Hư vốn tưởng rằng hắn rốt cục chịu an phận không tiếp tục gây nháo, ai ngờ trước một giây mũi tên bắn ra, hắn đột nhiên lại quay đầu, môi thật xảo diệu chạm vào cằm Trầm Nhược Hư.
Trầm Nhược Hư nghiến răng, nhịn không được quát khẽ:
- Giả Dung, không được làm ta, chuyên tâm luyện tên.
- Đừng gọi ta là Giả Dung, ta thích ngươi gọi ta là Dung nhi.
Giả Dung phồng má, uốn nắn vấn đề xưng hô của Trầm Nhược Hư, chợt giải thích nói:
- Ta không có làm ngươi, chỉ là muốn nói với ngươi, tên đứng phía bên trái hình như gọi là Lý Nhược Quang, đang dùng cung tên chỉ vào người của ta.
Giả Dung vừa mới nói xong, lỗ tai Trầm Nhược Hư vừa động liền nghe được tiếng xé gió đánh úp lại.
Hắn theo phản xạ vây quanh Giả Dung, nhanh chóng xoay người bắn ra một mũi tên, chuẩn xác đánh rơi mũi tên bắn lén của Lý Nhược Quang.
Hai quỷ hồn đang định phản kích ngồi xổm dưới chân Giả Dung, tiếp tục yên lặng làm máy làm lạnh của mình.
Bên kia võ học tiên sinh nghe được thanh âm mũi tên va chạm, xoay người nhìn thấy hai mũi tên cắm dưới mặt đất, vốn định hỏi là chuyện gì xảy ra, lại nghe thanh âm Giả Dung cùng Lý Nhược Quang đồng thời vang lên.
Lý Nhược Quang không chút thành ý xin lỗi:
- Thật sự là ngượng ngùng, vừa rồi lúc luyện tên đột nhiên có gì bay tới đụng vào hai mắt của ta, ta bị đau nhắm mắt lại không nghĩ qua liền bắn sai lệch.
Bạch liên hoa Dung dùng ánh mắt như nai con nhìn chăm chú vào võ học sư phụ, sốt ruột giải thích:
- Hồ sư phụ đừng nóng giận, ta tin tưởng Lý huynh nhất định không phải cố ý lấy mũi tên bắn ta sau đó bị Trầm đại ca phát hiện dùng tên bắn rơi tên của hắn. Tuy Lý huynh từng cười nhạo ta bị nón xanh (cắm sừng) vương, nhưng ta biết là bởi vì hắn lúc ấy tâm tình không tốt, nhất thời nói bừa. Hắn là người tốt, ngài ngàn vạn lần đừng trách hắn.
Lý Nhược Quang khó thể tin trừng to mắt, chỉ vào Giả Dung giận dữ hét:
- Giả Dung! Ngươi ngậm máu phun người!
Bạch liên hoa Dung luống cuống xua tay:
- Ta không phải, ta không có.
- Lý huynh ngươi không nên tức giận, ngươi không thích ta nói như vậy, ta lập tức sửa miệng là được. Hồ sư phụ, là Lý huynh có tâm ý sau lưng bắn tổn thương ta, còn trào phúng ta là nón xanh vương, hắn là người xấu.
Đang từ dưới tàng cây đến gần, Tống Thanh nhìn thấy biểu diễn của Giả Dung không khỏi giật mình. Sau đó yên lặng xoay người, yên lặng đi trở về sau thân cây giấu đi.
- Phóng cái rắm con mẹ ngươi! Lão tử khi nào thì cười nhạo qua ngươi!
Tiếng hô của Lý Nhược Quang như sấm, tức giận nổi cả gân xanh, như muốn đem Giả Dung xé rách:
- Giả Dung hắn vu tội ta, Hồ sư phụ ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!
- Đủ rồi!
Hồ sư phụ gầm lên một tiếng, đôi mắt như phun lửa nhìn Lý Nhược Quang, không nhịn được nữa nói:
- Lý Nhược Quang! Cút ra sân trát trung bình tấn một cânh giờ!
Lý Nhược Quang vẫn không nhúc nhích, siết chặt nắm tay ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm bạch liên hoa Giả Dung:
- Ta bị oan uổng! Là bọn hắn không quen nhìn ta, kết phương tính kế ta!
Hồ sư phụ nhận định là Lý Nhược Quang sai lầm, không nghe hắn mạnh mẽ biện giải. Thấy hắn xem thường chống lại mệnh lệnh của mình, lửa giận càng thêm thịnh vượng.
Hắn trực tiếp xách lên Lý Nhược Quang, cầm cổ áo hắn lôi vào trong sân, vừa đi vừa lướn tiếng cảnh cáo nói:
- Ngồi đầy một canh giờ trung bình tấn, một hơi cũng không thể thiếu. Nếu ngươi dám trộm dùng mánh lới, ta liền đem tội ác ngươi muốn giết hại cùng trường cử báo cho Phạm giám thừa, để cho hắn dán lên bảng thông báo, để cho toàn bộ quốc tử giám đều biết hành động đê tiện của ngươi.
Hệ thống thấy thế lập tức phóng khói hoa trong đầu Giả Dung, chúc mừng hắn chiến đấu thắng lợi.
- Thật vĩ đại! Chủ nhân của tôi! Nguyên lai anh xem tiểu thuyết bạch liên hoa mary tô, vẫn có chút tác dụng!
Giả Dung đắc ý dùng ý thức trao đổi:
- Đương nhiên! Từ nhà trẻ đến đại học, chỉ có tôi là ưu tú nhất!
- Quay đầu lại, nam nhân của anh đang nhìn anh.
Giả Dung lập tức xoay người, liền thấy Trầm Nhược Hư hồ nghi đánh giá chính mình.
Hắn cười, như không có việc gì mở ra cánh tay Trầm Nhược Hư, cầm mũi tên đặt lên trước mặt:
- Đứng ở sau lưng ta, chúng ta tiếp tục luyện tên đi!
Bỗng dưng trong tầm mắt Trầm Nhược Hư xuất hiện hai vị biểu huynh. Hắn chỉ vào vách tường nói:
- Chờ một lát, bên kia có người kêu ta.
Trầm Nhược Hư liếc mắt nhìn Hồ sư phụ xa xa, thấy hắn đang chuyên tâm nhìn Lý Nhược Quang bị phạt, cực kỳ tự nhiên lôi kéo tay Giả Dung đi tới bên chỗ tường vây.
Trầm Nhược An dùng dây thừng buông hộp đựng thức ăn cho Trầm Nhược Hư:
- Hôm nay trong Trường Nhạc phố mở cửa hàng bán đồ ăn băng, đồ ăn thật sảng khoái. Ta có dẫn theo cho các ngươi một ít, nhân lúc còn lạnh chưa băng tan thì ngươi cùng bằng hữu ăn nhanh lên.
Giả Dung nghe được « cửa hàng đồ ăn băng » hơi ngẩng đầu.
- Tâm tạng của ngươi đang xao động, bùm bùm, nhảy thật nhanh, tại sao vậy chứ?
Trầm Nhược Hư hít sâu một hơi, nhắm mắt lại dấu đi ba đào mãnh liệt trong đôi mắt, tiếp tục mở, trầm giọng hỏi:
- Còn luyện tập bắn tên sao?
Giả Dung lập tức đứng thẳng thân thể:
- Đương nhiên, ta không phải đang đợi ngươi dạy ta sao? Còn không phải là do ngươi mè nheo, luôn không chịu bắt đầu.
Trầm – gánh tội – Nhược Hư:
- !
Lúc này Lý Nhược Quang tay cầm cung tên đi tới giữa sàn vật.
Chỗ đứng của Bách Linh vừa lúc hướng về phía Lý Nhược Quang, lập tức liền phát hiện, cũng nhìn thấy ánh mắt mờ ám tràn đầy tính kế của hắn đang nhìn về phía bên này.
Nàng lên tiếng nhắc nhở:
- Chủ nhân, nghiêng bên trái có người đang cắn răng trừng ngươi. Xem bộ dáng như là Lý Nhược Quang từng bị Trầm công tử sửa chữa hôm động đất. Hắn thỉnh thoảng còn nhìn vào cung tên trong tay mình, tựa hồ có ý tứ muốn đánh lén ngài cùng Trầm công tử.
Vết thương của Lý Nhược Quang khá nhẹ, sau khi thương thế khỏi hẳn liền trở về quốc tử giám tiếp tục đi học.
Nhưng hôm đó Dương Bái tổn thương trên mặt, thời gian dưỡng thương càng dài, hiện giờ còn lưu trong nhà. Vì vậy hiện nay trong quốc tử giám chỉ có một mình Lý Nhược Quang một mình chiến đấu hăng hái. Hắn luôn tích cực tìm cơ hội báo thù, mãi tới hôm nay mới tìm được thời cơ lợi dụng đối phó Trầm Nhược Hư.
- Chính là như vậy, đứng vững. Hiện tại nhắm vào hồng tâm, chậm rãi kéo dây cung, sau đó..
Trầm Nhược Hư kiên nhẫn giảng giải kỹ xảo bắn tên, vẻ mặt Giả Dung thành thật nghe giảng. Trầm Nhược Hư vốn tưởng rằng hắn rốt cục chịu an phận không tiếp tục gây nháo, ai ngờ trước một giây mũi tên bắn ra, hắn đột nhiên lại quay đầu, môi thật xảo diệu chạm vào cằm Trầm Nhược Hư.
Trầm Nhược Hư nghiến răng, nhịn không được quát khẽ:
- Giả Dung, không được làm ta, chuyên tâm luyện tên.
- Đừng gọi ta là Giả Dung, ta thích ngươi gọi ta là Dung nhi.
Giả Dung phồng má, uốn nắn vấn đề xưng hô của Trầm Nhược Hư, chợt giải thích nói:
- Ta không có làm ngươi, chỉ là muốn nói với ngươi, tên đứng phía bên trái hình như gọi là Lý Nhược Quang, đang dùng cung tên chỉ vào người của ta.
Giả Dung vừa mới nói xong, lỗ tai Trầm Nhược Hư vừa động liền nghe được tiếng xé gió đánh úp lại.
Hắn theo phản xạ vây quanh Giả Dung, nhanh chóng xoay người bắn ra một mũi tên, chuẩn xác đánh rơi mũi tên bắn lén của Lý Nhược Quang.
Hai quỷ hồn đang định phản kích ngồi xổm dưới chân Giả Dung, tiếp tục yên lặng làm máy làm lạnh của mình.
Bên kia võ học tiên sinh nghe được thanh âm mũi tên va chạm, xoay người nhìn thấy hai mũi tên cắm dưới mặt đất, vốn định hỏi là chuyện gì xảy ra, lại nghe thanh âm Giả Dung cùng Lý Nhược Quang đồng thời vang lên.
Lý Nhược Quang không chút thành ý xin lỗi:
- Thật sự là ngượng ngùng, vừa rồi lúc luyện tên đột nhiên có gì bay tới đụng vào hai mắt của ta, ta bị đau nhắm mắt lại không nghĩ qua liền bắn sai lệch.
Bạch liên hoa Dung dùng ánh mắt như nai con nhìn chăm chú vào võ học sư phụ, sốt ruột giải thích:
- Hồ sư phụ đừng nóng giận, ta tin tưởng Lý huynh nhất định không phải cố ý lấy mũi tên bắn ta sau đó bị Trầm đại ca phát hiện dùng tên bắn rơi tên của hắn. Tuy Lý huynh từng cười nhạo ta bị nón xanh (cắm sừng) vương, nhưng ta biết là bởi vì hắn lúc ấy tâm tình không tốt, nhất thời nói bừa. Hắn là người tốt, ngài ngàn vạn lần đừng trách hắn.
Lý Nhược Quang khó thể tin trừng to mắt, chỉ vào Giả Dung giận dữ hét:
- Giả Dung! Ngươi ngậm máu phun người!
Bạch liên hoa Dung luống cuống xua tay:
- Ta không phải, ta không có.
- Lý huynh ngươi không nên tức giận, ngươi không thích ta nói như vậy, ta lập tức sửa miệng là được. Hồ sư phụ, là Lý huynh có tâm ý sau lưng bắn tổn thương ta, còn trào phúng ta là nón xanh vương, hắn là người xấu.
Đang từ dưới tàng cây đến gần, Tống Thanh nhìn thấy biểu diễn của Giả Dung không khỏi giật mình. Sau đó yên lặng xoay người, yên lặng đi trở về sau thân cây giấu đi.
- Phóng cái rắm con mẹ ngươi! Lão tử khi nào thì cười nhạo qua ngươi!
Tiếng hô của Lý Nhược Quang như sấm, tức giận nổi cả gân xanh, như muốn đem Giả Dung xé rách:
- Giả Dung hắn vu tội ta, Hồ sư phụ ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!
- Đủ rồi!
Hồ sư phụ gầm lên một tiếng, đôi mắt như phun lửa nhìn Lý Nhược Quang, không nhịn được nữa nói:
- Lý Nhược Quang! Cút ra sân trát trung bình tấn một cânh giờ!
Lý Nhược Quang vẫn không nhúc nhích, siết chặt nắm tay ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm bạch liên hoa Giả Dung:
- Ta bị oan uổng! Là bọn hắn không quen nhìn ta, kết phương tính kế ta!
Hồ sư phụ nhận định là Lý Nhược Quang sai lầm, không nghe hắn mạnh mẽ biện giải. Thấy hắn xem thường chống lại mệnh lệnh của mình, lửa giận càng thêm thịnh vượng.
Hắn trực tiếp xách lên Lý Nhược Quang, cầm cổ áo hắn lôi vào trong sân, vừa đi vừa lướn tiếng cảnh cáo nói:
- Ngồi đầy một canh giờ trung bình tấn, một hơi cũng không thể thiếu. Nếu ngươi dám trộm dùng mánh lới, ta liền đem tội ác ngươi muốn giết hại cùng trường cử báo cho Phạm giám thừa, để cho hắn dán lên bảng thông báo, để cho toàn bộ quốc tử giám đều biết hành động đê tiện của ngươi.
Hệ thống thấy thế lập tức phóng khói hoa trong đầu Giả Dung, chúc mừng hắn chiến đấu thắng lợi.
- Thật vĩ đại! Chủ nhân của tôi! Nguyên lai anh xem tiểu thuyết bạch liên hoa mary tô, vẫn có chút tác dụng!
Giả Dung đắc ý dùng ý thức trao đổi:
- Đương nhiên! Từ nhà trẻ đến đại học, chỉ có tôi là ưu tú nhất!
- Quay đầu lại, nam nhân của anh đang nhìn anh.
Giả Dung lập tức xoay người, liền thấy Trầm Nhược Hư hồ nghi đánh giá chính mình.
Hắn cười, như không có việc gì mở ra cánh tay Trầm Nhược Hư, cầm mũi tên đặt lên trước mặt:
- Đứng ở sau lưng ta, chúng ta tiếp tục luyện tên đi!
Bỗng dưng trong tầm mắt Trầm Nhược Hư xuất hiện hai vị biểu huynh. Hắn chỉ vào vách tường nói:
- Chờ một lát, bên kia có người kêu ta.
Trầm Nhược Hư liếc mắt nhìn Hồ sư phụ xa xa, thấy hắn đang chuyên tâm nhìn Lý Nhược Quang bị phạt, cực kỳ tự nhiên lôi kéo tay Giả Dung đi tới bên chỗ tường vây.
Trầm Nhược An dùng dây thừng buông hộp đựng thức ăn cho Trầm Nhược Hư:
- Hôm nay trong Trường Nhạc phố mở cửa hàng bán đồ ăn băng, đồ ăn thật sảng khoái. Ta có dẫn theo cho các ngươi một ít, nhân lúc còn lạnh chưa băng tan thì ngươi cùng bằng hữu ăn nhanh lên.
Giả Dung nghe được « cửa hàng đồ ăn băng » hơi ngẩng đầu.
/208
|