Kia chúc mừng Ngươi rất nhanh sẽ cùng phụ thân của Ngươi đoàn tụ .
Lần gặp này từ lần gặp đầu tiên cho đến hôm nay Nàng và Bạch Hi Thần bất quá cũng chỉ là lần gặp thứ ba. Nhưng khi nói xong những lời này Vân Dung trong lòng nhất thời có cảm giác vắng vẻ.
Vốn trong lòng đã có lo lắng, một chút ấm áp cũng không còn. Xem ra, cuộc sống sau này ở trong Phương viên này chỉ còn có mỗi mình Nàng.
Bạch Hi Thần, đem bức tranh trong tay đã cuộn lại gọn gang đặt trở lại trên bàn, thì bắt gặp được vẻ mặt cô đơn tĩnh lặng của Nàng, cười yếu ớt nói: Ngươi cũng vừa mới cùng phụ thân đoàn tụ nói vậy Ngươi cũng thật cao hứng đi?
Không có, một chút cũng không có. Vân Dung nhớ tới gương mặt xa lạ của Chu lão gia kia, không chút do dự lắc đầu, khinh bạc lại lay động.
Hai người đồng thời nở nụ cười.
Nhớ tới lúc trước đối với Nàng nghi ngờ đủ thứ, Bạch Hi Thần không khỏi có chút áy náy. Nếu hôm đó Chu phu nhân trách phạt Nàng có Hắn ở chỗ đó thì có lẽ cả cuộc đời này Hắn đều không thể chân chính hiểu được Nàng, có lẽ đây được gọi là thiên ý chăng.
Xoay người, đưa mắt về phía Vân Dung nói: Ta còn muốn ở trong này xử lý chút chuyện, về sau có chuyện gì có thể tùy ý tới tìm ta.
Trên tay Hắn xác thực còn có một ít chuyện cần xử lý, Chihiro tra được, ngày ấy Bạch Tử Hiên thương thế rất nặng, đến nay còn ở lại Hoài Nam dưỡng thương, đây là một cơ hội trừ bỏ hắn tuyệt hảo.Mà cơ hội này , dĩ nhiên là do nữ tử trước mắt này, thay hắn tạo ra.
Ta cũng không dám đi vào cấm địa này nữa . Vân Dung một mực từ chối: Không bằng Ngươi có thời gian rảnh, liền đem thông tin viết lên tới nói cho Ta biết, nếu Ta không có việc gì sẽ đi rừng trúc tìm Ngươi.
Bạch Hi Thần muốn nói cho Nàng biết, từ đêm đó tiếp chỉ xong, Nhã Viên liền không còn là cấm địa của Chu phủ nữa. Nhưng lời vừa tới miệng thì cuối cùng Hắn cũng không nói ra. Chính là chỉ yên lặng đem bức họa khác cuộn lại hoàn hảo.
Vân Dung đối Bạch Hi Thần là sự cảm kích phát ra từ nội tâm. Nàng bị Nam tử có mặt nạ màu bạc kia đâm bị thương, với tình hình như vậy không thể đợi được người của Chu gia trở về. Nếu không phải Bạch Hi Thần thay Nàng chữa thương, thật không biết tình hình của Nàng đến nay sẽ như thế nào. Chính là, hiện tại thương thế đã tốt, cũng có thể rời đi.
Quấy rầy lâu như vậy, Ta cũng muốn cáo từ .
Bạch Hi Thần không có giữ Nàng lại, Vân Dung một mình về tới Thấm Phương Trai.
Thị nữ Yến nhi, hầu hạ Nàng tắm rửa, thay đổi xiêm y, liền có thị nữ đến tìm.
Nguyên lai Chu lão gia cùng với những người liên can, tưởng đã gặp chuyện không may thì ngày hôm sau liền về tới Chu phủ. Mà ngày nay, Đại thiếu gia của Chu phủ cùng đại tiểu thư cũng từ kinh thành đã theo trở lại.
Thị nữ phụng mệnh của Chu lão gia, dẫn Vân Dung đi qua chào hỏi. Trải qua chuyện tình đêm đó bị vứt bỏ ở Chu phủ, Vân Dung đối với cái gọi là thân tình với Chu gia, càng ngày càng phai nhạt. Chỉ là có chút không rõ, tốt xấu Nàng cũng là nữ nhi của Chu lão gia, vì sao ở cùng một chỗ với một nam tử lâu như vậy mà người của Chu gia cũng không hỏi nàng đã ở đâu?
Theo thị nữ đi tới trước viện. Gặp mấy thị nữ, mọi người đều đối với Vân Dung cung kính lễ. Như thế làm cho Vân Dung có cảm giác ngoài ý muốn.
Ở trong chính sảnh, vợ chồng Chu Từ Ân ngồi ở vị trí chính giữa, trừ bỏ nhị tiểu thư Chu Vân Yên ở ngoài thì còn có một đôi nam nữ ngồi hai bên gần với chỗ ngồi của Chu Từ Ân.
Mới đi vào, Chu Vân Yên liền hướng về phía Nàng với một ánh mắt như muốn giết người. Vân Dung cũng không để ý tới, đi ra phía trước cùng vợ chồng Chu thị hành lễ.
Gặp qua đại ca ngươi! nhìn theo phương hướng ngón tay của Chu lão gia, Vân Dung đụng phải ánh mắt của một nam tử.
Hắn một thân áo choàng, mắt phượng môi bạc, nhưng thật ra thập phần anh tuấn, mặt mày trong lúc đó không kềm chế được một tia sắc bén, chắc là người không câu nệ tiểu tiết.
Vân Dung hạ thấp người hành lễ: Đại ca.
Nào biết Hắn cũng không lên tiếng trả lời, lại cười ha ha nói : Ta đây có một muội muội mới, mặt mày mặc dù không xinh đẹp bằng nhị muội, nhưng lại có một vẻ đẹp sâu kín, phong lưu, trách không được sẽ làm cho Bạch công tử kia để tâm.
Đang ngồi ở trên Chu Từ Ân đem ly rượu cầm trên tay đặt thật mạnh xuống nổi giận nói: Làm càn.
Lần gặp này từ lần gặp đầu tiên cho đến hôm nay Nàng và Bạch Hi Thần bất quá cũng chỉ là lần gặp thứ ba. Nhưng khi nói xong những lời này Vân Dung trong lòng nhất thời có cảm giác vắng vẻ.
Vốn trong lòng đã có lo lắng, một chút ấm áp cũng không còn. Xem ra, cuộc sống sau này ở trong Phương viên này chỉ còn có mỗi mình Nàng.
Bạch Hi Thần, đem bức tranh trong tay đã cuộn lại gọn gang đặt trở lại trên bàn, thì bắt gặp được vẻ mặt cô đơn tĩnh lặng của Nàng, cười yếu ớt nói: Ngươi cũng vừa mới cùng phụ thân đoàn tụ nói vậy Ngươi cũng thật cao hứng đi?
Không có, một chút cũng không có. Vân Dung nhớ tới gương mặt xa lạ của Chu lão gia kia, không chút do dự lắc đầu, khinh bạc lại lay động.
Hai người đồng thời nở nụ cười.
Nhớ tới lúc trước đối với Nàng nghi ngờ đủ thứ, Bạch Hi Thần không khỏi có chút áy náy. Nếu hôm đó Chu phu nhân trách phạt Nàng có Hắn ở chỗ đó thì có lẽ cả cuộc đời này Hắn đều không thể chân chính hiểu được Nàng, có lẽ đây được gọi là thiên ý chăng.
Xoay người, đưa mắt về phía Vân Dung nói: Ta còn muốn ở trong này xử lý chút chuyện, về sau có chuyện gì có thể tùy ý tới tìm ta.
Trên tay Hắn xác thực còn có một ít chuyện cần xử lý, Chihiro tra được, ngày ấy Bạch Tử Hiên thương thế rất nặng, đến nay còn ở lại Hoài Nam dưỡng thương, đây là một cơ hội trừ bỏ hắn tuyệt hảo.Mà cơ hội này , dĩ nhiên là do nữ tử trước mắt này, thay hắn tạo ra.
Ta cũng không dám đi vào cấm địa này nữa . Vân Dung một mực từ chối: Không bằng Ngươi có thời gian rảnh, liền đem thông tin viết lên tới nói cho Ta biết, nếu Ta không có việc gì sẽ đi rừng trúc tìm Ngươi.
Bạch Hi Thần muốn nói cho Nàng biết, từ đêm đó tiếp chỉ xong, Nhã Viên liền không còn là cấm địa của Chu phủ nữa. Nhưng lời vừa tới miệng thì cuối cùng Hắn cũng không nói ra. Chính là chỉ yên lặng đem bức họa khác cuộn lại hoàn hảo.
Vân Dung đối Bạch Hi Thần là sự cảm kích phát ra từ nội tâm. Nàng bị Nam tử có mặt nạ màu bạc kia đâm bị thương, với tình hình như vậy không thể đợi được người của Chu gia trở về. Nếu không phải Bạch Hi Thần thay Nàng chữa thương, thật không biết tình hình của Nàng đến nay sẽ như thế nào. Chính là, hiện tại thương thế đã tốt, cũng có thể rời đi.
Quấy rầy lâu như vậy, Ta cũng muốn cáo từ .
Bạch Hi Thần không có giữ Nàng lại, Vân Dung một mình về tới Thấm Phương Trai.
Thị nữ Yến nhi, hầu hạ Nàng tắm rửa, thay đổi xiêm y, liền có thị nữ đến tìm.
Nguyên lai Chu lão gia cùng với những người liên can, tưởng đã gặp chuyện không may thì ngày hôm sau liền về tới Chu phủ. Mà ngày nay, Đại thiếu gia của Chu phủ cùng đại tiểu thư cũng từ kinh thành đã theo trở lại.
Thị nữ phụng mệnh của Chu lão gia, dẫn Vân Dung đi qua chào hỏi. Trải qua chuyện tình đêm đó bị vứt bỏ ở Chu phủ, Vân Dung đối với cái gọi là thân tình với Chu gia, càng ngày càng phai nhạt. Chỉ là có chút không rõ, tốt xấu Nàng cũng là nữ nhi của Chu lão gia, vì sao ở cùng một chỗ với một nam tử lâu như vậy mà người của Chu gia cũng không hỏi nàng đã ở đâu?
Theo thị nữ đi tới trước viện. Gặp mấy thị nữ, mọi người đều đối với Vân Dung cung kính lễ. Như thế làm cho Vân Dung có cảm giác ngoài ý muốn.
Ở trong chính sảnh, vợ chồng Chu Từ Ân ngồi ở vị trí chính giữa, trừ bỏ nhị tiểu thư Chu Vân Yên ở ngoài thì còn có một đôi nam nữ ngồi hai bên gần với chỗ ngồi của Chu Từ Ân.
Mới đi vào, Chu Vân Yên liền hướng về phía Nàng với một ánh mắt như muốn giết người. Vân Dung cũng không để ý tới, đi ra phía trước cùng vợ chồng Chu thị hành lễ.
Gặp qua đại ca ngươi! nhìn theo phương hướng ngón tay của Chu lão gia, Vân Dung đụng phải ánh mắt của một nam tử.
Hắn một thân áo choàng, mắt phượng môi bạc, nhưng thật ra thập phần anh tuấn, mặt mày trong lúc đó không kềm chế được một tia sắc bén, chắc là người không câu nệ tiểu tiết.
Vân Dung hạ thấp người hành lễ: Đại ca.
Nào biết Hắn cũng không lên tiếng trả lời, lại cười ha ha nói : Ta đây có một muội muội mới, mặt mày mặc dù không xinh đẹp bằng nhị muội, nhưng lại có một vẻ đẹp sâu kín, phong lưu, trách không được sẽ làm cho Bạch công tử kia để tâm.
Đang ngồi ở trên Chu Từ Ân đem ly rượu cầm trên tay đặt thật mạnh xuống nổi giận nói: Làm càn.
/69
|