Uống thuốc xong, lại cuộn mình nặng nề đi ngủ.
Thời gian khi Nàng thức giấc đã là chạng vạng, không thấy bóng dáng của Bạch Hi Thần đâu. Vân Dung cố gắng cựa quậy đi xuống giường, đầu đau như muốn hôn mê.
Ôm đầu, khẽ gọi hai tiếng: Có ai không? Hồi lâu không thấy hồi âm.
Nàng không khỏi nghi hoặc đứng lên, bên trong Nhã Viên to như vậy, thật sự là chỉ có một mình Hắn ở sao?
Lại nói đến Bạch Hi Thần có nói qua Hắn cũng không có thân nhân, Nàng liền có một cảm giác hiện lên ở trong lòng là cùng mệnh tương liên. Thì ra trong Phương viên này không phải chỉ có mình Nàng cô đơn. Nhã Viên cùng Thấm Phương Trai ở cách nhau không xa thì ra vì bên trong đều có hai người giống nhau đều rât tịch mịch.
Phía bên phải giường, có một kệ sách lớn được đặt trên mặt tường. Bên cạnh có một vài cuốn sách được đặt trên bàn, trên mặt bàn có hai cuốn tranh cùng nến.
Vân Dung bất giác có chút kỳ quái, một mặt khác trên tường cũng lộ ra mấy bức họa, nào là núi nào là sông, hình thái rất thật, trông rất sống động. Theo hàng chữ ở góc bức tranh, hẳn là do Bạch Hi Thần vẽ.
Mà hai cuốn tranh, không hề có dấu vết bị dở ra mà được xếp ngay ngắn trên bàn, giống như có người thường xuyên nhìn nó. Không biết vì sao trong thời khắc vươn tay lấy cuốn tranh thì tim Nàng đập thình thịch liên hồi. Giống như nếu nhìn sâu bên trong thì sẽ không như những bức tranh trên tường kia. Từ từ mở ra, trên mặt Nàng đầy vẻ kinh ngạc đến ngây người. Đây là một bức tranh vẽ hai người.
Đầu tiên là một bên là một nam tử, đứng dưới một cây Mai. Chỉ với một nửa khuôn mặt mà đã thấy đây là một công tử kinh tài tuyệt ngạo. Môi mỏng bạc tình nhưng vô tình lại cho cảm giác có tình, làm cho người ta nhịn không được muốn xem toàn bộ khuôn mặt của hắn.
Mà ở cây mai kế bên, một nữ tử có một đôi mặt tràn ngập ánh sáng nhanh nhẹn đẹp như núi Yên Nhiên(*), làm cho người nào đã gặp qua thì sẽ không thể quên được. Nữ tử này thật đẹp , mặc dù Vân Dung là nữ tử, cũng nhịn không được yêu thích cái đẹp của nàng. Nhất là dung nhan khuynh quốc khuynh thành, khóe miệng tươi cười không chút tà niệm, giống như một tiên tử xuống với thế gian. Cô gái trong tay cầm một nhành hoa mai mới bẻ, tựa hồ như đang chạy tới chỗ công tử kia.
Nhìn đến đây, Vân Dung không biết vì sao trong lòng đau xót. Cái loại cảm giác này giống như có vô số con trùng nhỏ đang cắn nát lục phủ ngũ tạng của Nàng. Nhìn xuống phía dưới bức họa nhưng lại không thấy đề tên tác giả. Xem xong hết một lượt, lại bắt đầu xem tới bức họa thứ 2.
Bên trong bức tranh cũng là một cái nữ tử, nữ tử này tựa hồ đã không còn trẻ tuổi, nhưng là mặt mũi vẫn còn dư âm của sự thanh tao nên Nàng có thể nhìn ra được nữ tử này lúc còn trẻ cũng có một dung nhan tuyệt sắc. Mà phía dưới đầu gối của nàng là một đứa trẻ tám tuổi đang nằm bên nàng. Xem chỗ đề tên thì biết bức tranh này cũng do Bạch Hi Thần vẽ.
Vân Dung không khỏi thầm nghĩ, hai bức họa có bốn người, bốn người này đến tột cùng là ai đây?
Thanh âm của Bạch Hi Thần ở cách đó không xa vang lên: Nhìn cái gì đấy?
Vân Dung trong lòng một trận hốt hoảng, hai tay cũng theo đó mà run lên. Như thế nào mà người này bước đi lại không phát ra âm thanh?
Tránh ánh mặt của Hắn nhìn xuống, trong lòng chột dạ như làm việc xấu, Ta. . . . . . Ta, tùy tiện nhìn xem.
Đừng nhìn . khẩu khí lạnh ngạt, đôi mày hạ xuống không rõ hờn giận. Bước nhanh lại phía Nàng, nâng tay đem bức họa trên tay Nàng lấy đi.
Nhưng là, khi nhìn vào bức tranh, tay hắn như cứng lại, kinh ngạc nhìn bức tranh hai người.
Vân Dung, giống như lập tức hiểu ra được vấn đề, cẩn thận hỏi: Tranh này đứa nhỏ trong đó, là Ngươi sao?
Bạch Hi Thần vẫn chưa ngẩng đầu, dường như là không muốn Nàng nhìn thấy ánh mắt của Hắn lúc này, nhưng cũng không tự chủ giọng nói hơi hơi run run.
Bức tranh này là vẽ mẫu thân ta, đứa bé này chính là Ta. Nàng nói cho ta biết bất kể như thế nào đều phải trở về bên cạnh cha ta.
Vân Dung có chút kinh ngạc: Ngươi không phải đã nói Ngươi không có thân nhân sao?
Hắn nhẹ nhàng cười, đem tranh cuốn lại như cũ: Từ khi mẫu thân của ta mất đi trên đời này ta vốn không còn thân nhân chân chính.
Vậy Ngươi đã tìm được phụ thân của Ngươi sao? Nàng không khỏi thay hắn lo lắng đứng lên. Cẩn thận đánh giá biểu tình trên mặt Hắn.
Bạch Hi Thần lại khôi phục bình thường ý cười ôn hòa, nhưng mà Vân Dung nhìn vào mắt Hắn không thấy được một tia ấm áp.
Ở trước khi Ngươi hôn mê, vừa mới tìm được.
(*) Yên Nhiên: Tên núi, thuộc địa phận Ngoại mông đời Hán, Đậu Hiến đánh thắng giặc Thuyền Vu, được ghi công trên đá núi Yên nhiên. Về sau chỉ chiến trường biên giới.
Thời gian khi Nàng thức giấc đã là chạng vạng, không thấy bóng dáng của Bạch Hi Thần đâu. Vân Dung cố gắng cựa quậy đi xuống giường, đầu đau như muốn hôn mê.
Ôm đầu, khẽ gọi hai tiếng: Có ai không? Hồi lâu không thấy hồi âm.
Nàng không khỏi nghi hoặc đứng lên, bên trong Nhã Viên to như vậy, thật sự là chỉ có một mình Hắn ở sao?
Lại nói đến Bạch Hi Thần có nói qua Hắn cũng không có thân nhân, Nàng liền có một cảm giác hiện lên ở trong lòng là cùng mệnh tương liên. Thì ra trong Phương viên này không phải chỉ có mình Nàng cô đơn. Nhã Viên cùng Thấm Phương Trai ở cách nhau không xa thì ra vì bên trong đều có hai người giống nhau đều rât tịch mịch.
Phía bên phải giường, có một kệ sách lớn được đặt trên mặt tường. Bên cạnh có một vài cuốn sách được đặt trên bàn, trên mặt bàn có hai cuốn tranh cùng nến.
Vân Dung bất giác có chút kỳ quái, một mặt khác trên tường cũng lộ ra mấy bức họa, nào là núi nào là sông, hình thái rất thật, trông rất sống động. Theo hàng chữ ở góc bức tranh, hẳn là do Bạch Hi Thần vẽ.
Mà hai cuốn tranh, không hề có dấu vết bị dở ra mà được xếp ngay ngắn trên bàn, giống như có người thường xuyên nhìn nó. Không biết vì sao trong thời khắc vươn tay lấy cuốn tranh thì tim Nàng đập thình thịch liên hồi. Giống như nếu nhìn sâu bên trong thì sẽ không như những bức tranh trên tường kia. Từ từ mở ra, trên mặt Nàng đầy vẻ kinh ngạc đến ngây người. Đây là một bức tranh vẽ hai người.
Đầu tiên là một bên là một nam tử, đứng dưới một cây Mai. Chỉ với một nửa khuôn mặt mà đã thấy đây là một công tử kinh tài tuyệt ngạo. Môi mỏng bạc tình nhưng vô tình lại cho cảm giác có tình, làm cho người ta nhịn không được muốn xem toàn bộ khuôn mặt của hắn.
Mà ở cây mai kế bên, một nữ tử có một đôi mặt tràn ngập ánh sáng nhanh nhẹn đẹp như núi Yên Nhiên(*), làm cho người nào đã gặp qua thì sẽ không thể quên được. Nữ tử này thật đẹp , mặc dù Vân Dung là nữ tử, cũng nhịn không được yêu thích cái đẹp của nàng. Nhất là dung nhan khuynh quốc khuynh thành, khóe miệng tươi cười không chút tà niệm, giống như một tiên tử xuống với thế gian. Cô gái trong tay cầm một nhành hoa mai mới bẻ, tựa hồ như đang chạy tới chỗ công tử kia.
Nhìn đến đây, Vân Dung không biết vì sao trong lòng đau xót. Cái loại cảm giác này giống như có vô số con trùng nhỏ đang cắn nát lục phủ ngũ tạng của Nàng. Nhìn xuống phía dưới bức họa nhưng lại không thấy đề tên tác giả. Xem xong hết một lượt, lại bắt đầu xem tới bức họa thứ 2.
Bên trong bức tranh cũng là một cái nữ tử, nữ tử này tựa hồ đã không còn trẻ tuổi, nhưng là mặt mũi vẫn còn dư âm của sự thanh tao nên Nàng có thể nhìn ra được nữ tử này lúc còn trẻ cũng có một dung nhan tuyệt sắc. Mà phía dưới đầu gối của nàng là một đứa trẻ tám tuổi đang nằm bên nàng. Xem chỗ đề tên thì biết bức tranh này cũng do Bạch Hi Thần vẽ.
Vân Dung không khỏi thầm nghĩ, hai bức họa có bốn người, bốn người này đến tột cùng là ai đây?
Thanh âm của Bạch Hi Thần ở cách đó không xa vang lên: Nhìn cái gì đấy?
Vân Dung trong lòng một trận hốt hoảng, hai tay cũng theo đó mà run lên. Như thế nào mà người này bước đi lại không phát ra âm thanh?
Tránh ánh mặt của Hắn nhìn xuống, trong lòng chột dạ như làm việc xấu, Ta. . . . . . Ta, tùy tiện nhìn xem.
Đừng nhìn . khẩu khí lạnh ngạt, đôi mày hạ xuống không rõ hờn giận. Bước nhanh lại phía Nàng, nâng tay đem bức họa trên tay Nàng lấy đi.
Nhưng là, khi nhìn vào bức tranh, tay hắn như cứng lại, kinh ngạc nhìn bức tranh hai người.
Vân Dung, giống như lập tức hiểu ra được vấn đề, cẩn thận hỏi: Tranh này đứa nhỏ trong đó, là Ngươi sao?
Bạch Hi Thần vẫn chưa ngẩng đầu, dường như là không muốn Nàng nhìn thấy ánh mắt của Hắn lúc này, nhưng cũng không tự chủ giọng nói hơi hơi run run.
Bức tranh này là vẽ mẫu thân ta, đứa bé này chính là Ta. Nàng nói cho ta biết bất kể như thế nào đều phải trở về bên cạnh cha ta.
Vân Dung có chút kinh ngạc: Ngươi không phải đã nói Ngươi không có thân nhân sao?
Hắn nhẹ nhàng cười, đem tranh cuốn lại như cũ: Từ khi mẫu thân của ta mất đi trên đời này ta vốn không còn thân nhân chân chính.
Vậy Ngươi đã tìm được phụ thân của Ngươi sao? Nàng không khỏi thay hắn lo lắng đứng lên. Cẩn thận đánh giá biểu tình trên mặt Hắn.
Bạch Hi Thần lại khôi phục bình thường ý cười ôn hòa, nhưng mà Vân Dung nhìn vào mắt Hắn không thấy được một tia ấm áp.
Ở trước khi Ngươi hôn mê, vừa mới tìm được.
(*) Yên Nhiên: Tên núi, thuộc địa phận Ngoại mông đời Hán, Đậu Hiến đánh thắng giặc Thuyền Vu, được ghi công trên đá núi Yên nhiên. Về sau chỉ chiến trường biên giới.
/69
|