Hôm nay bầu trời trong xanh, dương quang ấm áp cùng với gió mát nhàn nhạt, rất thoải mái dễ chịu, xung quanh Thính Phong các đều trồng những cây hoa đào, bây giờ hoa đào nở rộ , thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, có thể mang chút cánh hoa đào rơi, xinh đẹp cực kỳ.
“Tam Quận chúa, a, không, nên là Nhị đệ muội, mau tới ngồi đây.”
Lạc Diễn cùng Khuyết nhi mới vừa lên lầu hai Thính Phong các liền nghe thấy thanh âm của Tư Đồ Nhã Nam tràn đầy ý cười, Lạc Diễn cười đáp lại, nhưng có chút kinh ngạc chính là, không thể ngờ mẫu thân của Quân Thành Duệ_Liễu Nhạn Khanh lại có thể ở đây.
“Mẹ, đại tẩu.”
“Ngồi đi.”
“Nô tỳ bái kiến lão phu nhân, Nam phu nhân.”
“Ừ.”
Tư Đồ Nhã Nam còn tự mình châm cho Lạc Diễn một chén trà nóng, vừa cười vừa nói
“Nhị đệ đối với trà khá coi trọng, cho nên Nhị đệ muội cũng phải hiểu biết một chút a, trà này là ta cất giữ, không biết có hợp khẩu vị Nhị đệ muội không.”
Lạc Diễn nâng chung trà lên nhẹ uống một ngụm, hương vị ngọt ngào, quả nhiên là Bích Loa Xuân thượng hạng.
“Thật ra từ trước tới nay muội không có nghiên cứu gì đối với trà, tuy nhiên vẫn cảm ơn ý tốt của đại tẩu.”
“Nhị đệ muội không cần phải khách khí, hôm nay ta mạo muội cho người đi mời, còn lo lắng muội sẽ không đồng ý chứ, là như vậy, hôm qua Thất hoàng tử muốn cha cất giữ một bức họa trong phủ, sau khi cha trở về nói không biết tranh này là thật hay giả, cho nên muốn tìm người kiểm nghiệm, ta liền nhớ tới Nhị đệ muội, Nhị đệ muội là Tam quận chúa của Ngọc Thân Vương phủ, cầm kỳ thư họa mọi thứ nhất định là tinh thông , vì thế chẳng bằng nhờ người trong nhà kiểm nghiệm, thuận tiện hơn.”
Lạc Diễn bình thản uống trà, trong lòng tự nhiên hiểu rõ tâm tư của Tư Đồ Nhã Nam này, không ai quy định xuất thân quý tộc nhất định phải tinh thông cầm kỳ thư họa, nhưng nếu ả đề cử như vậy, nếu như Lạc Diễn nói không biết, chắc chắn sẽ làm cho Liễu Nhạn Khanh thậm chí là Quân Đường Dương mất hứng. Nàng uống một ngụm trà sau đó nhìn Liễu Nhạn Khanh, Liễu Nhạn Khanh đặt chén trà xuống nói
“Uyển nhi a, nếu con thông thạo, hãy vì chúng ta nhìn thử xem tranh này là thật hay giả đi, Thất hoàng tử nếu đã mở lời, từ chối sẽ nói lão gia hẹp hòi, nhưng nếu nó là đồ giả, lại không biết sẽ xảy ra chuyện gì .”
Bà ta giơ tay lên, nha hoàn phía sau lập tức đưa lên một bức họa, Lạc Diễn nhận lấy sau đó bỏ cái chén trải bức họa ra trên mặt bàn, nhưng lại không trải rộng tất cả ra, chỉ mở ra hơn nửa, đập vào mắt là một bức tranh sơn thủy hùng vĩ, họa tinh sảo, bút vẽ vừa đúng, nhất là thác nước từ trên đỉnh núi kia đổ xuống, thật giống như thật.
Cả bức họa lộ ra một cỗ hào khí, khiến người ta có cảm giác như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, dường như chỉ vừa nhắm mắt lại, là có thể nghe được âm thanh rầm rầm của thác nước kia, trên bức họa còn đề một bài từ:
bán xuyên bộc bố bạn tà dương
thiếp cẩm nàng
hoài trung tàng
mạc oán bất tích phượng cầu hoàng
hà nhân niên thiểu bất khinh cuồng!
(bạn nào hiểu nó thì giúp mình với nhé)
“Hay một bức họa khí thế ngất trời, cho dù là họa, văn chương hay là thư pháp, trên đời này, sợ cũng chỉ có một người có thể làm được như thế.”
“Muội là chỉ?”
“Đương nhiên là người được tất cả họa sĩ giang hồ khen tặng đệ nhất họa sĩ, Bạch Ngọc công tử trang chủ Bạch Ngọc Trang rồi.”
Nàng từ từ mở phần còn lại của bức tranh ra, quả nhiên dưới góc phải trên con dấu hiện ra bốn chứ”Mộ Dung Bạch Ngọc”.
“Ý của Nhị đệ muội là, tranh này là thật?”
“Đương nhiên.”
“Uyển nhi a, chuyện này liên quan đến danh tiếng của tướng phủ ta, con cần phải xem thật kĩ a.”
Lạc Diễn một tay nhẹ nhàng vuốt ve bức họa sơn thủy kia, khóe miệng hơi hơi giơ lên, Tư Đồ Nhã Nam có lẽ không có ngờ tới, bức tranh này của Bạch Ngọc công tử, nàng chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt thật giả.
Ngọc Khuynh Uyển có tinh thông cầm kỳ thư họa hay không nàng không rõ ràng lắm, nhưng nàng-Kỷ Lạc Diễn cũng là người yêu thích tranh, bức tranh của giang hồ đệ nhất họa sĩ này, nàng cũng cất dấu một bức, cũng từng hết sức nghiên cứu, càng nghiên cứu càng khâm phục hắn.
“Mẹ, Uyển nhi đảm bảo, tranh này nhất định là thật.”
Liễu Nhạn Khanh nghe xong gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi, Nhã Nam, tranh này là của con, vẫn cứ tùy con thu xếp đi, ba ngày sau Thất hoàng tử sẽ đến quý phủ lấy.”
“Mẹ cả, ngài xem con một chút cũng không hiểu tranh, tranh này chỉ là một trong những đồ cưới cha con cho con thôi, lúc Thất hoàng tử đến nếu biết tranh này là của con, mà đồng thời hỏi về chuyện của bức tranh này, con nếu trả lời không được sợ là không tốt, hay là bây giờ cứ giao cho cha mẹ đi.”
Liễu Nhạn Khanh suy tư một chút, nhìn Lạc Diễn
“Như vậy đi, Uyển nhi tạm thời nhận đi, dù sao con cũng hiểu những thứ này.”
Lạc Diễn mặc dù gật đầu nói vâng, nhưng trong lòng lại có chút dự cảm xấu, nhìn nhìn Tư Đồ Nhã Nam, không rõ là cảm giác gì, dù sao cũng cảm thấy chuyện này e là sẽ không đơn giản như vậy.
Còn có, như họ nói Thất hoàng tử không phải là kẻ hại Ngọc Khuynh Uyển nhảy sông Nguyệt sao?
“Tam Quận chúa, a, không, nên là Nhị đệ muội, mau tới ngồi đây.”
Lạc Diễn cùng Khuyết nhi mới vừa lên lầu hai Thính Phong các liền nghe thấy thanh âm của Tư Đồ Nhã Nam tràn đầy ý cười, Lạc Diễn cười đáp lại, nhưng có chút kinh ngạc chính là, không thể ngờ mẫu thân của Quân Thành Duệ_Liễu Nhạn Khanh lại có thể ở đây.
“Mẹ, đại tẩu.”
“Ngồi đi.”
“Nô tỳ bái kiến lão phu nhân, Nam phu nhân.”
“Ừ.”
Tư Đồ Nhã Nam còn tự mình châm cho Lạc Diễn một chén trà nóng, vừa cười vừa nói
“Nhị đệ đối với trà khá coi trọng, cho nên Nhị đệ muội cũng phải hiểu biết một chút a, trà này là ta cất giữ, không biết có hợp khẩu vị Nhị đệ muội không.”
Lạc Diễn nâng chung trà lên nhẹ uống một ngụm, hương vị ngọt ngào, quả nhiên là Bích Loa Xuân thượng hạng.
“Thật ra từ trước tới nay muội không có nghiên cứu gì đối với trà, tuy nhiên vẫn cảm ơn ý tốt của đại tẩu.”
“Nhị đệ muội không cần phải khách khí, hôm nay ta mạo muội cho người đi mời, còn lo lắng muội sẽ không đồng ý chứ, là như vậy, hôm qua Thất hoàng tử muốn cha cất giữ một bức họa trong phủ, sau khi cha trở về nói không biết tranh này là thật hay giả, cho nên muốn tìm người kiểm nghiệm, ta liền nhớ tới Nhị đệ muội, Nhị đệ muội là Tam quận chúa của Ngọc Thân Vương phủ, cầm kỳ thư họa mọi thứ nhất định là tinh thông , vì thế chẳng bằng nhờ người trong nhà kiểm nghiệm, thuận tiện hơn.”
Lạc Diễn bình thản uống trà, trong lòng tự nhiên hiểu rõ tâm tư của Tư Đồ Nhã Nam này, không ai quy định xuất thân quý tộc nhất định phải tinh thông cầm kỳ thư họa, nhưng nếu ả đề cử như vậy, nếu như Lạc Diễn nói không biết, chắc chắn sẽ làm cho Liễu Nhạn Khanh thậm chí là Quân Đường Dương mất hứng. Nàng uống một ngụm trà sau đó nhìn Liễu Nhạn Khanh, Liễu Nhạn Khanh đặt chén trà xuống nói
“Uyển nhi a, nếu con thông thạo, hãy vì chúng ta nhìn thử xem tranh này là thật hay giả đi, Thất hoàng tử nếu đã mở lời, từ chối sẽ nói lão gia hẹp hòi, nhưng nếu nó là đồ giả, lại không biết sẽ xảy ra chuyện gì .”
Bà ta giơ tay lên, nha hoàn phía sau lập tức đưa lên một bức họa, Lạc Diễn nhận lấy sau đó bỏ cái chén trải bức họa ra trên mặt bàn, nhưng lại không trải rộng tất cả ra, chỉ mở ra hơn nửa, đập vào mắt là một bức tranh sơn thủy hùng vĩ, họa tinh sảo, bút vẽ vừa đúng, nhất là thác nước từ trên đỉnh núi kia đổ xuống, thật giống như thật.
Cả bức họa lộ ra một cỗ hào khí, khiến người ta có cảm giác như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, dường như chỉ vừa nhắm mắt lại, là có thể nghe được âm thanh rầm rầm của thác nước kia, trên bức họa còn đề một bài từ:
bán xuyên bộc bố bạn tà dương
thiếp cẩm nàng
hoài trung tàng
mạc oán bất tích phượng cầu hoàng
hà nhân niên thiểu bất khinh cuồng!
(bạn nào hiểu nó thì giúp mình với nhé)
“Hay một bức họa khí thế ngất trời, cho dù là họa, văn chương hay là thư pháp, trên đời này, sợ cũng chỉ có một người có thể làm được như thế.”
“Muội là chỉ?”
“Đương nhiên là người được tất cả họa sĩ giang hồ khen tặng đệ nhất họa sĩ, Bạch Ngọc công tử trang chủ Bạch Ngọc Trang rồi.”
Nàng từ từ mở phần còn lại của bức tranh ra, quả nhiên dưới góc phải trên con dấu hiện ra bốn chứ”Mộ Dung Bạch Ngọc”.
“Ý của Nhị đệ muội là, tranh này là thật?”
“Đương nhiên.”
“Uyển nhi a, chuyện này liên quan đến danh tiếng của tướng phủ ta, con cần phải xem thật kĩ a.”
Lạc Diễn một tay nhẹ nhàng vuốt ve bức họa sơn thủy kia, khóe miệng hơi hơi giơ lên, Tư Đồ Nhã Nam có lẽ không có ngờ tới, bức tranh này của Bạch Ngọc công tử, nàng chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt thật giả.
Ngọc Khuynh Uyển có tinh thông cầm kỳ thư họa hay không nàng không rõ ràng lắm, nhưng nàng-Kỷ Lạc Diễn cũng là người yêu thích tranh, bức tranh của giang hồ đệ nhất họa sĩ này, nàng cũng cất dấu một bức, cũng từng hết sức nghiên cứu, càng nghiên cứu càng khâm phục hắn.
“Mẹ, Uyển nhi đảm bảo, tranh này nhất định là thật.”
Liễu Nhạn Khanh nghe xong gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi, Nhã Nam, tranh này là của con, vẫn cứ tùy con thu xếp đi, ba ngày sau Thất hoàng tử sẽ đến quý phủ lấy.”
“Mẹ cả, ngài xem con một chút cũng không hiểu tranh, tranh này chỉ là một trong những đồ cưới cha con cho con thôi, lúc Thất hoàng tử đến nếu biết tranh này là của con, mà đồng thời hỏi về chuyện của bức tranh này, con nếu trả lời không được sợ là không tốt, hay là bây giờ cứ giao cho cha mẹ đi.”
Liễu Nhạn Khanh suy tư một chút, nhìn Lạc Diễn
“Như vậy đi, Uyển nhi tạm thời nhận đi, dù sao con cũng hiểu những thứ này.”
Lạc Diễn mặc dù gật đầu nói vâng, nhưng trong lòng lại có chút dự cảm xấu, nhìn nhìn Tư Đồ Nhã Nam, không rõ là cảm giác gì, dù sao cũng cảm thấy chuyện này e là sẽ không đơn giản như vậy.
Còn có, như họ nói Thất hoàng tử không phải là kẻ hại Ngọc Khuynh Uyển nhảy sông Nguyệt sao?
/25
|