Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trong song cửa sổ chưa đóng lại, Lạc Diễn cảm giác, người nàng đang ở trong biển máu, cũng sắp bị chìm ngập trong máu, không hô nổi tiếng cứu mạng, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
“Đừng. . . Đừng. . .”
Đôi tay quơ quơ không ngừng, nhưng lại không thể túm được một chỗ dựa, trong sâu thẳm trí nhớ hiện ra những khuôn mặt dữ tợn, không ngừng đánh tới, những giễu cợt những mưu kế, nhiều đến nỗi khiến cnàng chống đỡ không nổi.
“Ta không có. . . Không phải ta, không phải. . . . . .”
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, mà cùng lúc đó, dường như có một bàn tay to lớn ấm áp cầm đôi tay hơi lành lạnh của Lạc Diễn, tiện đà kéo vào trong lồng ngực, ngửi thấy được hương hoa đào nhàn nhạt, rất thoải mái.
Lạc Diễn giống như đang chìm nổi giữa biển rộng thì bắt được một cây gỗ di động, ôm chặt, dần dần , có thể cảm giác được có một bàn tay vỗ nhè nhẹ trên lưng nàng, cùng một chút nỉ non
“Đừng sợ, không có chuyện gì, ngoan. . . . . .”
Giữa những tiếng ôn nhu dỗ dành, nàng từ từ khôi phục bình tĩnh, tiếp đó trầm trầm đi vào giấc ngủ, một đêm này, những cơn ác mộng kia sẽ không tiếp tục nữa.
**
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ đi vào, gian phòng nhất thời sáng ngời lên, Lạc Diễn thoải mái hít một hơi, từ từ tỉnh lại, mặc dù cơn ác mộng tối qua mới bắt đầu, nhưng sau lại dường như lọt vào trong một rừng hoa đào, tất cả đều tràn ngập một mùi hương hoa đào nhàn nhạt.
Khẽ động, sau đó phát hiện cảm xúc trong tay có vẻ hơi không bình thường, mở mắt vừa nhìn, đập vào mắt chính là một lồng ngực xa lạ, có lẽ là đàn ông .
“A. . . . . .”
Nàng nhẹ hô lên, lui về sau, trong lúc nhất thời, chăn đều được để bên trong giường, người vốn nằm nghiêng ngoài của sổ, hoàn toàn lộ ra ở bên ngoài, nghe thấy thanh âm hơi xoay người, đôi mắt hoa đào sâu kín nhìn Lạc Diễn.
“Tiểu Ngọc nhi, đêm qua vi phu có lòng tốt dỗ dành nàng, sáng nay vừa tỉnh dậy nàng liền báo đáp ta như vậy?”
Hắn nói xong đưa tay kéo tay Lạc Diễn, đặt ở chỗ ngực hắn.
“Sờ xem, trái tim cũng rất lạnh.”
Trong giọng nói mang theo vài phần ủy khuất, Lạc Diễn rụt tay lại, kiểm tra mình một chút, thấy quần áo mình vẫn hoàn hảo ở trên người, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hôm qua nàng vốn muốn nói rõ ràng với hắn chuyện phân phòng ngủ , nhưng sau đó hắn lại đi ra ngoài, buổi tối đợi đến giờ hợi hắn cũng không về, bất tri bất giác nàng liền ngủ thiếp đi.
“Ngươi trở về khi nào?”
“Không nhớ.”
“Việc kia, ta có việc muốn cùng ngươi. . . . . .”
Nàng còn chưa nói hết, hắn liền lấy thân đè ép lên, giữa hai người cách một tầng chăn, nhưng lại rất gần, gần đến hơi thở ra của hắn đều phun ở trên mặt của nàng, một tay xoa nhẹ má phải nàng, dừng ở chỗ sao sáu cánh .
“Tiểu Ngọc nhi, sớm a.”
Thanh âm thấp nhu hòa đến nỗi có thể chảy ra nước , Lạc Diễn trong lúc đó có chút ngây ngẩn cả người, miệng hơi mở ra, khóe miệng hắn khẽ nhếch, trực tiếp hôn xuống.
Nụ hôn này rất nhẹ rất mềm, Lạc Diễn chống hai tay trước ngực muốn đẩy hắn ra, lại không làm gì được, thật lâu sau, hắn mới buông nàng ra, hài lòng nháy mắt mấy cái, xoay người xuống giường.
Đến khi Lạc Diễn lấy lại tinh thần , hắn đã mặc xong áo rồi, nàng ngồi dậy
“ Quân Thành Duệ, ta có việc muốn thương lượng.”
Hắn thậm chí cũng không quay người, chỉ nói xa xôi
“Chuyện gì không có lợi với tôi, tôi không muốn nghe.”
Sau đó liền đi ra khỏi phòng, chỉ để lại Lạc Diễn một mình ngồi trên giường, trong lúc nhất thời, khó giải thích được đó là cái cảm giác gì, người này, thật sự là Nhị công tử tướng phủ sao?
“Tiểu thư.”
Khuyết nhi bưng nước rửa mặt đi vào, Lạc Diễn tự mình rời giường mặc quần áo.
“Tiểu thư, ngày đó ngài muốn Khuyết nhi đi hỏi thăm người, Khuyết nhi nghe ngóng, nhưng những nha hoàn bọn gia đinh kia cũng ngậm miệng không nói, nhìn vẻ mặt dường như rất sợ hãi.”
“Thật không. . . . . .”
Lạc Diễn muốn biết Từ nhi hiện tại ở nơi nào, nhưng lại không thể lộ liễu hỏi trực tiếp, vốn tưởng rằng đợi sau khi Khuyết nhi cùng những nha hoàn kia thân quen hơn sẽ có thể hỏi một chút, aiz. . . . . .
“Còn có a, mới vừa có một nha hoàn, nói Nam phu nhân nhà nàng ta mời giờ Tỵ tới Thính Phong Các thưởng thức tranh, em hỏi nàng ta Nam phu nhân là ai nàng ta lại không nói đã đi rồi, thật khó hiểu .”
Lạc Diễn ngẩn ra, Tư Đồ Nhã Nam? Kẻ luôn luôn miệng nam mô, bụng bồ dao găm kia, tại sao bỗng nhiên muốn mời nàng tới thưởng thức tranh chứ?
“Tiểu thư, người làm sao nữa?”
“Khuyết nhi, chuẩn bị một chút, chúng ta đi Thính Phong Các.”
Nếu đã tìm tới tận cửa rồi , nàng tự nhiên sẽ không trăm nghìn lần cự tuyệt, đi xem trong hồ lô của ả ta rốt cuộc là bán loại thuốc gì, dù sao, nàng cũng muốn tìm cơ hội cùng ả giải quyết một ít chuyện.
“Đừng. . . Đừng. . .”
Đôi tay quơ quơ không ngừng, nhưng lại không thể túm được một chỗ dựa, trong sâu thẳm trí nhớ hiện ra những khuôn mặt dữ tợn, không ngừng đánh tới, những giễu cợt những mưu kế, nhiều đến nỗi khiến cnàng chống đỡ không nổi.
“Ta không có. . . Không phải ta, không phải. . . . . .”
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, mà cùng lúc đó, dường như có một bàn tay to lớn ấm áp cầm đôi tay hơi lành lạnh của Lạc Diễn, tiện đà kéo vào trong lồng ngực, ngửi thấy được hương hoa đào nhàn nhạt, rất thoải mái.
Lạc Diễn giống như đang chìm nổi giữa biển rộng thì bắt được một cây gỗ di động, ôm chặt, dần dần , có thể cảm giác được có một bàn tay vỗ nhè nhẹ trên lưng nàng, cùng một chút nỉ non
“Đừng sợ, không có chuyện gì, ngoan. . . . . .”
Giữa những tiếng ôn nhu dỗ dành, nàng từ từ khôi phục bình tĩnh, tiếp đó trầm trầm đi vào giấc ngủ, một đêm này, những cơn ác mộng kia sẽ không tiếp tục nữa.
**
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ đi vào, gian phòng nhất thời sáng ngời lên, Lạc Diễn thoải mái hít một hơi, từ từ tỉnh lại, mặc dù cơn ác mộng tối qua mới bắt đầu, nhưng sau lại dường như lọt vào trong một rừng hoa đào, tất cả đều tràn ngập một mùi hương hoa đào nhàn nhạt.
Khẽ động, sau đó phát hiện cảm xúc trong tay có vẻ hơi không bình thường, mở mắt vừa nhìn, đập vào mắt chính là một lồng ngực xa lạ, có lẽ là đàn ông .
“A. . . . . .”
Nàng nhẹ hô lên, lui về sau, trong lúc nhất thời, chăn đều được để bên trong giường, người vốn nằm nghiêng ngoài của sổ, hoàn toàn lộ ra ở bên ngoài, nghe thấy thanh âm hơi xoay người, đôi mắt hoa đào sâu kín nhìn Lạc Diễn.
“Tiểu Ngọc nhi, đêm qua vi phu có lòng tốt dỗ dành nàng, sáng nay vừa tỉnh dậy nàng liền báo đáp ta như vậy?”
Hắn nói xong đưa tay kéo tay Lạc Diễn, đặt ở chỗ ngực hắn.
“Sờ xem, trái tim cũng rất lạnh.”
Trong giọng nói mang theo vài phần ủy khuất, Lạc Diễn rụt tay lại, kiểm tra mình một chút, thấy quần áo mình vẫn hoàn hảo ở trên người, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hôm qua nàng vốn muốn nói rõ ràng với hắn chuyện phân phòng ngủ , nhưng sau đó hắn lại đi ra ngoài, buổi tối đợi đến giờ hợi hắn cũng không về, bất tri bất giác nàng liền ngủ thiếp đi.
“Ngươi trở về khi nào?”
“Không nhớ.”
“Việc kia, ta có việc muốn cùng ngươi. . . . . .”
Nàng còn chưa nói hết, hắn liền lấy thân đè ép lên, giữa hai người cách một tầng chăn, nhưng lại rất gần, gần đến hơi thở ra của hắn đều phun ở trên mặt của nàng, một tay xoa nhẹ má phải nàng, dừng ở chỗ sao sáu cánh .
“Tiểu Ngọc nhi, sớm a.”
Thanh âm thấp nhu hòa đến nỗi có thể chảy ra nước , Lạc Diễn trong lúc đó có chút ngây ngẩn cả người, miệng hơi mở ra, khóe miệng hắn khẽ nhếch, trực tiếp hôn xuống.
Nụ hôn này rất nhẹ rất mềm, Lạc Diễn chống hai tay trước ngực muốn đẩy hắn ra, lại không làm gì được, thật lâu sau, hắn mới buông nàng ra, hài lòng nháy mắt mấy cái, xoay người xuống giường.
Đến khi Lạc Diễn lấy lại tinh thần , hắn đã mặc xong áo rồi, nàng ngồi dậy
“ Quân Thành Duệ, ta có việc muốn thương lượng.”
Hắn thậm chí cũng không quay người, chỉ nói xa xôi
“Chuyện gì không có lợi với tôi, tôi không muốn nghe.”
Sau đó liền đi ra khỏi phòng, chỉ để lại Lạc Diễn một mình ngồi trên giường, trong lúc nhất thời, khó giải thích được đó là cái cảm giác gì, người này, thật sự là Nhị công tử tướng phủ sao?
“Tiểu thư.”
Khuyết nhi bưng nước rửa mặt đi vào, Lạc Diễn tự mình rời giường mặc quần áo.
“Tiểu thư, ngày đó ngài muốn Khuyết nhi đi hỏi thăm người, Khuyết nhi nghe ngóng, nhưng những nha hoàn bọn gia đinh kia cũng ngậm miệng không nói, nhìn vẻ mặt dường như rất sợ hãi.”
“Thật không. . . . . .”
Lạc Diễn muốn biết Từ nhi hiện tại ở nơi nào, nhưng lại không thể lộ liễu hỏi trực tiếp, vốn tưởng rằng đợi sau khi Khuyết nhi cùng những nha hoàn kia thân quen hơn sẽ có thể hỏi một chút, aiz. . . . . .
“Còn có a, mới vừa có một nha hoàn, nói Nam phu nhân nhà nàng ta mời giờ Tỵ tới Thính Phong Các thưởng thức tranh, em hỏi nàng ta Nam phu nhân là ai nàng ta lại không nói đã đi rồi, thật khó hiểu .”
Lạc Diễn ngẩn ra, Tư Đồ Nhã Nam? Kẻ luôn luôn miệng nam mô, bụng bồ dao găm kia, tại sao bỗng nhiên muốn mời nàng tới thưởng thức tranh chứ?
“Tiểu thư, người làm sao nữa?”
“Khuyết nhi, chuẩn bị một chút, chúng ta đi Thính Phong Các.”
Nếu đã tìm tới tận cửa rồi , nàng tự nhiên sẽ không trăm nghìn lần cự tuyệt, đi xem trong hồ lô của ả ta rốt cuộc là bán loại thuốc gì, dù sao, nàng cũng muốn tìm cơ hội cùng ả giải quyết một ít chuyện.
/25
|