VẬN MỆNH KHÔNG THỂ TRÁNH

Chương 2

/4


Chương 2:

Quân Trác Việt cảm thấy vẻ mặt của Thiệu Kỳ bây giờ thật sự rất âm hiểm, tốt nhất là nên tránh xa nhưng sự tò mò lại quá lớn, không kìm được anh đành nhích tới gần hỏi tiếp:

- Thứ gì? Bộ quan trọng lắm hay sao?

- Cậu nghĩ tim có quan trọng hay không?

- Tất nhiên quan trọng, nhưng chuyện này thì có liên quan gì chứ?

- Đương nhiên liên quan. Cậu ta bị lấy mất tim rồi nên phải tìm lại thôi.

Quân Trác Việt càng nghe càng khó hiểu, rốt cuộc cậu ta muốn nói gì chứ, sao mà có vẻ mờ mịt vậy trời:

- Ý cậu là gì vậy? Tim làm sao lại mất được chứ? Cậu có bị ấm đầu hay không vậy?

Nói rồi liền đưa tay áp lên trán cậu ta, ngay lập tức bị đánh bật ra , Thiệu Kỳ nhìn cậu ta, khẽ nhướn mày:

- Trác Việt, chẳng phải cậu tự xưng là cao thủ tình trường sao? Ngay cả chuyện cơ bản này cũng chẳng hiểu? Thật đúng là ngốc mà.

- Cậu mới ngốc á! Được rồi, nói rõ ràng coi!

- Tim ở đây có nghĩa là tâm, bị lấy mất tim tức là mất tâm đó!

- Mất tâm...mất tâm...

Quân Trác Việt lập lại vài lần rồi đột nhiên há hốc miệng:

- Ý cậu là....cậu ta yêu rồi!

Thiệu Kỳ nhìn anh, ánh mắt dường như muốn nói "Bây giờ mới nghĩ ra sao" làm cho Quân Trác Việt muốn tới đạp cho cậu ta vài phát, nhưng mà anh không thể, vì....người thua cuối cùng vẫn luôn là anh. Nói không chừng còn chưa đụng vào người được thì anh đã bị đánh nằm cho bẹp dí rồi. Thật đúng là bi ai mà.

- Dật Vân bảo cậu đi tìm vậy cậu biết cô gái đó là ai phải không? Nói đi, rốt cuộc cô ta như thế nào vậy, có xinh đẹp không?

Hiếm có khi nào Thiệu Kỳ không châm chọc cậu ta, kể lại những gì mình biết:

- Ừm....Đó là một cô gái có thể nói là tài sắc vẹn toàn, à không, phải nói là hơn thế chứ. Không những xinh đẹp tựa như một thiên thần mà những thành tích đạt được càng khiến cho người khác phải nể phục. Là cử nhân đại học khi mới 15 tuổi. 5 năm sau, cô đồng thời nhận được bằng tiến sĩ tâm lý học, tiến sĩ kinh tế cùng tiến sĩ văn học tại đại học Cambridge và nhanh chóng nhận được nhiều lời mời làm việc. Nhưng cuối cùng cô lại lựa chọn làm một nhà văn.

- Nhà văn? Cô ta không bị điên đấy chứ?

Vừa nói xong, Quân Trác Việt chọt cảm thấy sống lưng mình lạnh cóng. Không cần nhìn cũng có thể đoán được An Dật Vân đang nhìn anh, hơn nữa ánh mắt chắc chắn rất đáng sợ. Anh chỉ mới nói một câu không tốt về cô ta thôi, vậy mà lại đổi lấy sự ghẻ lạnh của tên đó, đúng là phân biệt đối xử mà. Lập tức thức thời, anh nhanh chóng đảo sang chuyện khác:

- Vậy nghệ danh của cô ấy là gì?

- Cậu biết nữ văn sĩ E.D. Wilson không?

- Cậu hỏi thừa, nhà văn yêu thích của tôi mà tôi không biết sao được chứ! Không phải nói quá, nhưng tôi có thể xem là một đọc giả trung thành nhất của cô, mỗi tác phẩm của cô tôi đều đọc đi đọc lại không dưới 5 lần đó. Nhưng mà, haizz....người này thật sự quá bí ẩn, chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng cả. Nếu như cô còn trẻ thì tốt biêt mấy....

- Còn trẻ? Chẳng lẽ cậu nghĩ cô ấy lớn tuổi sao? Lần này thì Thiệu Kỳ thật sự không theo kịp suy nghĩ của cậu ta, nếu E.D.Wilson mà già thì cậu ta chắc đã đặt một chân vào quan tài mất rồi?

- Đúng vậy đó. Nếu không lớn tuổi làm sao lại nhận biết về mọi góc cạnh của cuộc đời xuất sắc như vậy chứ. Quân Trác Việt vô tư trả lời.

Thiệu Kỳ thở dài ngao ngán, thật không hiểu nổi cái tên này mà. Sao lại có ý nghĩ kỳ lạ vậy chứ, chẳng lẽ còn trẻ lại không nhận thấy được hay sao?

- Vậy nếu như cô ấy chẳng những còn trẻ, mà còn rất xinh đẹp nữa thì sao?

- Nếu như vậy thì... Quân Trác Việt cười hắc hắc. Tôi sẽ lấy cô ấy làm vợ.

Vừa nói xong thì ngay lập tức một giọng nói bình thản vang lên, không mặn không nhạt nhưng lại rất có lực sát thương đối với Quân Trác Việt lúc này:

- Trác Việt, dường như dạo gần đây cậu thật sự rất rảnh rỗi nhỉ? Nếu vậy thì cậu đến chi nhánh LOL'Ton ở Los Angeles đi.

Quân Trác Việt hôm nay quả thật rất nhiều lần không dám tin vào tai của mình. Tại sao đang yên đang lành cậu ta lại muốn điều anh sang Mỹ chứ! Anh quay sang hỏi Thiệu Kỳ, giọng điệu nghi hoặc:

- Thiệu Kỳ, hình như tôi nghe lầm thì phải, đúng không?

Thiệu Kỳ nhìn anh, thật sự rất muốn mắng cậu ta một trận, tên này hôm nay sao lại ngốc như vậy chứ!

- Cậu nghĩ sao?

Quân Trác Việt chết lặng một hồi liền lập tức quay sang nhìn An Dật Vân, vô cùng bất mãn:

- Tại sao lại là tôi chứ? Cậu có thể gọi các giám đốc khác hoặc là Thiệu Kỳ đi mà!

An Dật Vân khẽ nhướng mày, cười như không nhìn cậu ta, mở miệng thản nhiên:

- Cậu là tổng giám đốc.

Ý trong lời nói, Quân Trác Việt thân là tổng giám đốc, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của cậu ta, không thể từ chối.

- Tôi mới từ Tokyo về mà. Cậu không thể điều tôi đi tiếp nữa.

- Đương nhiên có thể. Đừng quên, tôi là chủ tịch.

Lần này thì Quân Trác Việt dù cho có lý cũng không thể cãi tiếp. Hành động này rõ ràng là lấy công trả thù riêng mà, nhưng mà anh thật sự không hiểu cũng không biết, rốt cuộc thì bản thân đã chọc phải cái vị đại Boss này lúc nào chứ, thật sự không hiểu nổi mà.

- Thôi được rồi. Nhưng mà Dật Vân, cậu có thể nào nói rõ tôi rốt cuộc đã đắc tội gì mà cậu lại "trả thù" tôi như vậy hay không?

An Dật Vân cùng Thiệu Kỳ nhìn cậu ta, ánh mắt cả hai đều như muốn nói "ngu ngốc", điều này làm cho Quân Trác Việt tức không sao tả nổi. Rốt cuộc sáng nay ra khỏi nhà đã gặp cái gì mà lại xui xẻo thế không biết. Thiệu Kỳ đứng bên cạnh, thấy cậu ta hậm hực không những không im lặng mà còn chậc lưỡi thêm vài tiếng, điều này chẳng khác nào việc "châm dầu vào lửa". Ngay lập tức một ánh mắt như phi đao bắn tới, không cần hỏi cũng biết rõ là người nào rồi. Anh nhìn sang bên cạnh, nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả. Sau đó thản nhiên châm chọc:

- Cậu cả gan giành phụ nữ với cậu ta, chẳng lẽ không nên bị chỉnh hay sao?

- Cậu nói bậy gì thế? Mặc dù tôi hơi hoa tâm nhưng hành vi giành phụ nữ với bạn thì dù chết tôi cũng không làm đâu. Tôi không có vô liêm sỉ như vậy! Quân Trác Việt không hài lòng lên tiếng.

Thiệu Kỳ "Ồ" lên một tiếng, nhưng giọng điệu lại không hề thay đổi:

- Vậy lúc nãy ai đã nói muốn lấy cô gái đó làm vợ? Chẳng lẽ là cảm giác của tôi sao?

- Tôi nói là nữ thi sĩ E.D.Wilton, liên quan gì tới cậu ta chứ? Mà khoan đã....cô gái cần tìm.....nhà văn....E.D. Wilton.....Ya, không phải như tôi nghĩ chứ?

Quân Trác Việt lại nhìn sang Thiệu Kỳ, cầu mong câu trả lời như ý nhưng sự thật lại luôn tàn nhẫn với anh. Khẽ mắng một tiếng:

- Đúng là xui tận mạng mà!

Dường như cảm thấy anh chưa đủ thảm, Thiệu Kỳ còn bồi thêm một câu:

- Có cần tôi mời thầy về giải hạn cho cậu không?

- Im lặng chút đi! Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu!

Nghe thấy giọng điệu hậm hực của Quân Trác Việt, Thiệu Kỳ cũng làm như không thấy, vẫn cười rất tươi. Đột nhiên, anh sực nhớ ra một chuyện:

- Đúng rồi! Thi Nhật vừa gọi tới, tối nay sẽ dạy dỗ cho Hồng Long bang một trận, hỏi chúng ta có hứng thú tới góp vui một chút hay không?

- Đương nhiên là đi rồi! Ông đang bực bội, cần người để xả ra đây nè!

- Dật Vân, cậu thì sao?

An Dật Vân khẽ ngước lên, nhếch miệng cười nhẹ:

- Được thôi!

/4

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status