Nửa canh giờ sau, Lạc Vân Bằng quát, triệu tập các đệ tử lài cùng xuất phát.
Đi qua mê trận, bên ngoài vẫn là rừng rậm, thường thấy hổ, gấu, báo, hiếm dấu chân người.
Ra khỏi rừng là núi đồi liên miên, phía cuối là một ngọn núi đá đen vượt hẳn lên như thương mang cự long uốn mình.
Đỉnh núi cao nhất xa nhất như đầu rồng hướng lên, chỉ chực bay cao.
Trong vạt gò đồi có lũy đá xếp thành quân bảo.
Quy mô quân bảo không lớn nhưng rất kiên cố, đỉnh cắm thương long chiến kỳ của Đại Tùy.
Mỗi tòa đủ cho năm mươi binh sĩ. Tôn Lập tính thử, trong vạt núi đồi đó có hơn trăm tòa, tổng thể binh lực đạt tới năm nghìn người.
Tựa hồ quân bảo liên miên bất tuyệt vây quanh ngọn núi, đủ cho sáu vạn quân ở!
Sáu vạn đại quân, tiêu tốn mỗi năm không ít, với Đại Tùy cũng là gánh nặng, nhưng cánh quân như thế chỉ để bảo vệ một ngọn núi!
Đấy là núi nào?
Chung Lâm vỗ trán: “Ta biết rồi, đây là Đại Tùy long mạch, Tổ Long sơn! Lẽ ra phải biết Thánh Thống chi địa là Tổ Long sơn..."
Giọng y không lớn nhưng đệ tử quanh đó đều kinh ngạc vì khí thế hùng vĩ của ngọn núi mà lặng ngắt, nên ai cũng nghe thấy.
Lạc Vân Bằng nhìn Chung Lâm, thầm nhủ tiểu tử này nhanh trí, người Tố Bão sơn tuy ẩn trong quang mang của Tôn Lập nhưng xem ra đều bất phàm.
Thấy ánh mắt dò hỏi của các đệ tử, Lạc Vân Bằng gật đầu: "Không sai, trong đó là Đại Tùy long mạch: Tổ Long sơn."
"Tổ Long sơn có đồn trú đại quân! Chín vạn, cấm chỉ bất kỳ ai vào long mạch chi địa. Tự tiện xông vào giết không tha!"
Tôn Lập cả kinh, hóa ra không phải sáu mà tới chín vạn! Gã cười thầm, hóa ra đánh giá thấp tầm quan trọng của ngai vàng với thiên tử.
Lạc Vân Bằng tiếp lời: "Tổ Long sơn có tiền bối cao nhân giúp Đại Tùy thiên tử bố trí ‘Cửu nha thiên mạc" có thể ngăn bước thế gian tu sĩ đến phá hoại Đại Tùy long mạch."
Y hơi dừng lại nhìn chúng đệ tử: "Tu hành trong Thánh Thống chi địa là mượn sức Đại Tùy long mạch để tăng tiến công lực."
Chúng nhân ngẩn người.
Lạc Vân Bằng tiếp lời: "Đại Tùy long mạch không chỉ liên qua đến thiên tử khí vận mà thậm chí quan hệ tới sự ổn định của thiên hạ, nên Thánh Thống chi địa chỉ mở khi vạn bất đắc dĩ. Các vị đã hiểu vì sao Kim Phong Tế Vũ lâu không tự tiện mỏ rồi chứ. Lấy trộm nhiều sức mạnh của long mạch sẽ khiến thiên hạ bất ổn, chết chóc vô số, là tội nghiệt vô cùng!"
Có đệ tử không hiểu: "Tiền bối, đã bố trí ‘Cửu nha thiên mạc’ ngăn cản tu sĩ phá hoại long mạch thì sao chúng ta có thể vào tu hành?"
Lạc Vân Bằng chưa đáp đã có người tự thể hiện: "Ngu xuẩn! Thánh Thống chi địa do tiên tổ để lại, tất có cửa sau, chúng ta không cần lo về Cửu nha thiên mạc."
Lạc Vân Bằng nhìn đệ tử đó rồi gật đầu: "Không sai, nhưng việc này không hay ho gì. Đại Tùy thiên tử mỗi năm cung phụng các phái không ít... Nên tất cả cẩn thận, đừng để bị phát hiện."
Thái tổ khai quốc nam chinh bắc chiến, Đại Tùy tu chân giới có không ít tu sĩ nhập thế giúp đỡ, song phương đều cớ lợi, thái tổ khai quốc thành công, tu sĩ cũng tăng tiến cảnh giới. Tu chân giới thậm chí vì thế phồn vinh một thời.
Ban đầu, thái tổ hoàng đế mới các tu sĩ đã trợ giúp lập quốc bày ra Cửu nha thiên mạc, phong ấn Tổ Long sơn, các cường giả khi đó đều đồng ý.
Họ phong bế Tổ Long sơn, nhưng để lại một cửa phòng vạn nhất.
Không ngờ thái tổ cũng có mấy thù hạ là kỳ nhân dị sĩ, tuy không tu chân nhưng với kham dư chi học, nhận ra phong ấn có sơ hở, bày mấy chục quân bảo ở gần “cửa sau”, gần như từ các góc mà coi kỹ.
Lạc Vân Bằng một mình có nghĩ ngang đi vào thì người thế tục cũng không thể phát hiện nhưng mang theo ngần ấy đê cấp đệ tử thì cũng nhức đầu.
Y ngẫm nghĩ rồi dặn: "Nghỉ ngơi đã, trời tối sẽ vào."
Đến đây, thấy Tổ Long sơn hùng vĩ, biết Đại Tùy long mạch liên quan đến thiên hạ khí vận ỏ trong núi, họ sắp vào Tổ Long sơn tu hành. Tuy Lạc Vân Bằng bảo nghỉ ngơi nhưng ai nấy hưng phấn, đoán xem Thánh Thống chi địa có gì.
Tiếng bàn luận xôn xao, Lạc Vân Bằng sốt ruột, chỉ mình y biết Thánh Thống chi địa không hề an toàn, nhân tộc muốn lấy cắp thiên chi đạo, lấy khí vận long mạch thì nguy hiểm cỡ nào!
Cũng như một con kiến định cắn trộm một miếng thịt từ giao long.
So với Đại Tùy long mạch, tu sĩ thậm chí không bằng cả con kiến.
Nguy hiểm như thế, chưa vạn bất đắc dĩ, y đời nào cho đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu vào, đáng cười là các môn phái khác còn tưởng y tự tiện mở Thánh Thống chi địa!
Một trong bốn thân truyền đệ tử đi cùng dùng linh lực đốt chân hỏa, đun nước pha trà, hai người kia bày mấy cái ghế thấp xuống bãi cỏ, cung kính bảo Lạc Vân Bằng: "Sư tôn nghỉ ngơi đã."
Lạc Vân Bằng gật đầu ngồi xuống, các đệ tử vẫn hưng phấn bàn luận, toàn về mộng đẹp, y nhìn qua phía họ, một chút thương xót ẩn kỹ sau thần sắc phức tạp: Sống sót trở ra một nửa là tốt lắm rồi.
Nhưng người còn sống đều tăng tiếng một cảnh giới rưỡi, - - đấy là tiêu chuẩn bình quân khi vào Thánh Thống chi địa.
Nhưng một nửa sống sót đó cộng lại, chiến lực hơn xa hiện tại. Những đệ tử tinh anh như Lục Bạt Đỉnh, Tôn Lập vì có thêm long mạch khí vận, tiền đồ càng sáng sủa.
Về lâu dài, lần này mạo hiểm nhưng đáng giá.
Tố Bão sơn chúng nhân tụ lại, ai nấy hưng phấn, nhưng Chung Lâm lo lắng: "Sao ta lại cứ giật mình?"
Y là âm thần chi thể, cảm tri với nguy hiểm cực nhạy, thậm chí Tôn Lập cũng không bằng.
Chung Lâm dứt lời, ai nấy đều lo lắng, Sùng Dần cũng nói: "Thánh Thống chi địa được đồn đại bốc trời, nếu dễ dàng tăng tiến cảnh giới như thế thì còn cần vất vả tu hành làm gì?"
Sùng Bá gật đầu: "Đều cẩn thận."
Tôn Lập nhìn Điền Anh Đông và Phùng Trung, từ lúc thấy Tổ Long sơn, mắt y toàn là tham lam.
Còn Điền Anh Đông, từ khi gặp nhau tại Kim Phong Tế Vũ lâu, Tôn Lập luốn không nhìn thấu được y, tạo cho gã cảm giác nguy hiểm!
Không hiểu có phải vì không thân nhau, gần đây Điền Anh Đông luôn trầm mặc, khác hẳn trước đó. Tôn Lập đoán là trong quá trình chạy khỏi Tố Bão sơn đã có gì đó xảy ra với y, lờ mờ hiểu được vì sao Vọng Minh chết.
...
Đến tối, Lạc Vân Bằng lấy một cái lá trúc xanh hóa thành trúc bài khổng lồ, đưa tất cả qua quân bảo, đáp xuống ngoài Tổ Long sơn.
Ban đêm nhìn ngọn núi này, có cảm giác nhe rồng xuống đất, chúng nhân biết dưới ngọn núi là Đại Tùy long mạch thì vốn kính sợ, đến gần là khí vận chi lực trong long mạch tỏa ra, dù đệ tử tệ nhất cũng nhận ra, tất nhiên có thêm màu sắc thần bí mà long trọng.
Thinh không gần đó, thiên địa linh khí dao động dị thường. Tôn Lập thầm nhủ chắc là Cửu nha thiên mạc trong truyền thuyết có thể ngăn cản tất thảy tu sĩ.
Gã nhắm mắt, dùng linh thức cảm thụ.
Trong linh thức, Cửu nha thiên mạc như bức màn trong suốt, bao trùm Tổ Long sơn. Trên thiên mạc là hỏa quang cuồn cuộn, ẩn tàng chín con Tam túc hỏa nha uể oải, mắt nhắm hờ, khi lửa giảm đi là lại há miệng phun lửa.
Lửa trên thiên mạc lại bốc cao mấy chục trượng.
Bên dưới hỏa diễm thiên mạc, Tổ Long sơn cũng trong suốt theo, dưới ngọn núi là tử sắc thần long không nhìn rõ đuôi, to lớn vô cùng, không kém gì ngọn núi, mỗi vảy dài chừng mười trượng, long trảo găm sâu xuống đất, như lấy lên sức mạnh gì đó.
Tử sắc thần long bất động, mười phần an lành nhưng liên tục tỏa ra tử sắc linh quang, mỗi đạo hàm chứa sức mạnh đáng sợ.
Tôn Lập dùng linh thức dò xét lng mạch, khiến tử sắc thần long cảnh giác, chợt mở mắt nhìn về phía gã rồi lại ngủ say .
Chỉ cái nhìn đó, Tôn Lập như bị sét đánh, đầm đìa mồ hôi, linh thức tan đi, co về mi tâm. Dòng suối xanh biếc ngắn đi một phần ba !
Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai thấy khác thường nên hỏi: "Sao hả?"
Đi qua mê trận, bên ngoài vẫn là rừng rậm, thường thấy hổ, gấu, báo, hiếm dấu chân người.
Ra khỏi rừng là núi đồi liên miên, phía cuối là một ngọn núi đá đen vượt hẳn lên như thương mang cự long uốn mình.
Đỉnh núi cao nhất xa nhất như đầu rồng hướng lên, chỉ chực bay cao.
Trong vạt gò đồi có lũy đá xếp thành quân bảo.
Quy mô quân bảo không lớn nhưng rất kiên cố, đỉnh cắm thương long chiến kỳ của Đại Tùy.
Mỗi tòa đủ cho năm mươi binh sĩ. Tôn Lập tính thử, trong vạt núi đồi đó có hơn trăm tòa, tổng thể binh lực đạt tới năm nghìn người.
Tựa hồ quân bảo liên miên bất tuyệt vây quanh ngọn núi, đủ cho sáu vạn quân ở!
Sáu vạn đại quân, tiêu tốn mỗi năm không ít, với Đại Tùy cũng là gánh nặng, nhưng cánh quân như thế chỉ để bảo vệ một ngọn núi!
Đấy là núi nào?
Chung Lâm vỗ trán: “Ta biết rồi, đây là Đại Tùy long mạch, Tổ Long sơn! Lẽ ra phải biết Thánh Thống chi địa là Tổ Long sơn..."
Giọng y không lớn nhưng đệ tử quanh đó đều kinh ngạc vì khí thế hùng vĩ của ngọn núi mà lặng ngắt, nên ai cũng nghe thấy.
Lạc Vân Bằng nhìn Chung Lâm, thầm nhủ tiểu tử này nhanh trí, người Tố Bão sơn tuy ẩn trong quang mang của Tôn Lập nhưng xem ra đều bất phàm.
Thấy ánh mắt dò hỏi của các đệ tử, Lạc Vân Bằng gật đầu: "Không sai, trong đó là Đại Tùy long mạch: Tổ Long sơn."
"Tổ Long sơn có đồn trú đại quân! Chín vạn, cấm chỉ bất kỳ ai vào long mạch chi địa. Tự tiện xông vào giết không tha!"
Tôn Lập cả kinh, hóa ra không phải sáu mà tới chín vạn! Gã cười thầm, hóa ra đánh giá thấp tầm quan trọng của ngai vàng với thiên tử.
Lạc Vân Bằng tiếp lời: "Tổ Long sơn có tiền bối cao nhân giúp Đại Tùy thiên tử bố trí ‘Cửu nha thiên mạc" có thể ngăn bước thế gian tu sĩ đến phá hoại Đại Tùy long mạch."
Y hơi dừng lại nhìn chúng đệ tử: "Tu hành trong Thánh Thống chi địa là mượn sức Đại Tùy long mạch để tăng tiến công lực."
Chúng nhân ngẩn người.
Lạc Vân Bằng tiếp lời: "Đại Tùy long mạch không chỉ liên qua đến thiên tử khí vận mà thậm chí quan hệ tới sự ổn định của thiên hạ, nên Thánh Thống chi địa chỉ mở khi vạn bất đắc dĩ. Các vị đã hiểu vì sao Kim Phong Tế Vũ lâu không tự tiện mỏ rồi chứ. Lấy trộm nhiều sức mạnh của long mạch sẽ khiến thiên hạ bất ổn, chết chóc vô số, là tội nghiệt vô cùng!"
Có đệ tử không hiểu: "Tiền bối, đã bố trí ‘Cửu nha thiên mạc’ ngăn cản tu sĩ phá hoại long mạch thì sao chúng ta có thể vào tu hành?"
Lạc Vân Bằng chưa đáp đã có người tự thể hiện: "Ngu xuẩn! Thánh Thống chi địa do tiên tổ để lại, tất có cửa sau, chúng ta không cần lo về Cửu nha thiên mạc."
Lạc Vân Bằng nhìn đệ tử đó rồi gật đầu: "Không sai, nhưng việc này không hay ho gì. Đại Tùy thiên tử mỗi năm cung phụng các phái không ít... Nên tất cả cẩn thận, đừng để bị phát hiện."
Thái tổ khai quốc nam chinh bắc chiến, Đại Tùy tu chân giới có không ít tu sĩ nhập thế giúp đỡ, song phương đều cớ lợi, thái tổ khai quốc thành công, tu sĩ cũng tăng tiến cảnh giới. Tu chân giới thậm chí vì thế phồn vinh một thời.
Ban đầu, thái tổ hoàng đế mới các tu sĩ đã trợ giúp lập quốc bày ra Cửu nha thiên mạc, phong ấn Tổ Long sơn, các cường giả khi đó đều đồng ý.
Họ phong bế Tổ Long sơn, nhưng để lại một cửa phòng vạn nhất.
Không ngờ thái tổ cũng có mấy thù hạ là kỳ nhân dị sĩ, tuy không tu chân nhưng với kham dư chi học, nhận ra phong ấn có sơ hở, bày mấy chục quân bảo ở gần “cửa sau”, gần như từ các góc mà coi kỹ.
Lạc Vân Bằng một mình có nghĩ ngang đi vào thì người thế tục cũng không thể phát hiện nhưng mang theo ngần ấy đê cấp đệ tử thì cũng nhức đầu.
Y ngẫm nghĩ rồi dặn: "Nghỉ ngơi đã, trời tối sẽ vào."
Đến đây, thấy Tổ Long sơn hùng vĩ, biết Đại Tùy long mạch liên quan đến thiên hạ khí vận ỏ trong núi, họ sắp vào Tổ Long sơn tu hành. Tuy Lạc Vân Bằng bảo nghỉ ngơi nhưng ai nấy hưng phấn, đoán xem Thánh Thống chi địa có gì.
Tiếng bàn luận xôn xao, Lạc Vân Bằng sốt ruột, chỉ mình y biết Thánh Thống chi địa không hề an toàn, nhân tộc muốn lấy cắp thiên chi đạo, lấy khí vận long mạch thì nguy hiểm cỡ nào!
Cũng như một con kiến định cắn trộm một miếng thịt từ giao long.
So với Đại Tùy long mạch, tu sĩ thậm chí không bằng cả con kiến.
Nguy hiểm như thế, chưa vạn bất đắc dĩ, y đời nào cho đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu vào, đáng cười là các môn phái khác còn tưởng y tự tiện mở Thánh Thống chi địa!
Một trong bốn thân truyền đệ tử đi cùng dùng linh lực đốt chân hỏa, đun nước pha trà, hai người kia bày mấy cái ghế thấp xuống bãi cỏ, cung kính bảo Lạc Vân Bằng: "Sư tôn nghỉ ngơi đã."
Lạc Vân Bằng gật đầu ngồi xuống, các đệ tử vẫn hưng phấn bàn luận, toàn về mộng đẹp, y nhìn qua phía họ, một chút thương xót ẩn kỹ sau thần sắc phức tạp: Sống sót trở ra một nửa là tốt lắm rồi.
Nhưng người còn sống đều tăng tiếng một cảnh giới rưỡi, - - đấy là tiêu chuẩn bình quân khi vào Thánh Thống chi địa.
Nhưng một nửa sống sót đó cộng lại, chiến lực hơn xa hiện tại. Những đệ tử tinh anh như Lục Bạt Đỉnh, Tôn Lập vì có thêm long mạch khí vận, tiền đồ càng sáng sủa.
Về lâu dài, lần này mạo hiểm nhưng đáng giá.
Tố Bão sơn chúng nhân tụ lại, ai nấy hưng phấn, nhưng Chung Lâm lo lắng: "Sao ta lại cứ giật mình?"
Y là âm thần chi thể, cảm tri với nguy hiểm cực nhạy, thậm chí Tôn Lập cũng không bằng.
Chung Lâm dứt lời, ai nấy đều lo lắng, Sùng Dần cũng nói: "Thánh Thống chi địa được đồn đại bốc trời, nếu dễ dàng tăng tiến cảnh giới như thế thì còn cần vất vả tu hành làm gì?"
Sùng Bá gật đầu: "Đều cẩn thận."
Tôn Lập nhìn Điền Anh Đông và Phùng Trung, từ lúc thấy Tổ Long sơn, mắt y toàn là tham lam.
Còn Điền Anh Đông, từ khi gặp nhau tại Kim Phong Tế Vũ lâu, Tôn Lập luốn không nhìn thấu được y, tạo cho gã cảm giác nguy hiểm!
Không hiểu có phải vì không thân nhau, gần đây Điền Anh Đông luôn trầm mặc, khác hẳn trước đó. Tôn Lập đoán là trong quá trình chạy khỏi Tố Bão sơn đã có gì đó xảy ra với y, lờ mờ hiểu được vì sao Vọng Minh chết.
...
Đến tối, Lạc Vân Bằng lấy một cái lá trúc xanh hóa thành trúc bài khổng lồ, đưa tất cả qua quân bảo, đáp xuống ngoài Tổ Long sơn.
Ban đêm nhìn ngọn núi này, có cảm giác nhe rồng xuống đất, chúng nhân biết dưới ngọn núi là Đại Tùy long mạch thì vốn kính sợ, đến gần là khí vận chi lực trong long mạch tỏa ra, dù đệ tử tệ nhất cũng nhận ra, tất nhiên có thêm màu sắc thần bí mà long trọng.
Thinh không gần đó, thiên địa linh khí dao động dị thường. Tôn Lập thầm nhủ chắc là Cửu nha thiên mạc trong truyền thuyết có thể ngăn cản tất thảy tu sĩ.
Gã nhắm mắt, dùng linh thức cảm thụ.
Trong linh thức, Cửu nha thiên mạc như bức màn trong suốt, bao trùm Tổ Long sơn. Trên thiên mạc là hỏa quang cuồn cuộn, ẩn tàng chín con Tam túc hỏa nha uể oải, mắt nhắm hờ, khi lửa giảm đi là lại há miệng phun lửa.
Lửa trên thiên mạc lại bốc cao mấy chục trượng.
Bên dưới hỏa diễm thiên mạc, Tổ Long sơn cũng trong suốt theo, dưới ngọn núi là tử sắc thần long không nhìn rõ đuôi, to lớn vô cùng, không kém gì ngọn núi, mỗi vảy dài chừng mười trượng, long trảo găm sâu xuống đất, như lấy lên sức mạnh gì đó.
Tử sắc thần long bất động, mười phần an lành nhưng liên tục tỏa ra tử sắc linh quang, mỗi đạo hàm chứa sức mạnh đáng sợ.
Tôn Lập dùng linh thức dò xét lng mạch, khiến tử sắc thần long cảnh giác, chợt mở mắt nhìn về phía gã rồi lại ngủ say .
Chỉ cái nhìn đó, Tôn Lập như bị sét đánh, đầm đìa mồ hôi, linh thức tan đi, co về mi tâm. Dòng suối xanh biếc ngắn đi một phần ba !
Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai thấy khác thường nên hỏi: "Sao hả?"
/419
|