Chiêm Hưng Hiền hầm hừ, định chế nhạo mấy câu nhưng thoáng nghĩ, Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu đều là lão hồ ly, việc thế này, nếu không chắc chắn tất không triệu tập mọi người?
Nhưng sáu ngày rồi, lẽ nào Tôn Lập còn có thiên phú hơn Đông đế các hạ? Không thể nào!
Y cũng không hiểu là chuyện gì.
Chúng nhân đợi một canh giờ, Lạc Vân Bằng hết kiên nhẫn: "Lục Khiêm Vĩnh..."
Y định quát thì quỷ thủ đồng môn của Ác Vân động vô thanh vô tức mở ra, màn lửa bắn ra một người, Tôn Lập rỡ ràng cười xin lỗi: "Trong đó nhiều lối rẽ quá nên lạc đường..."
Chúng nhân ngạc nhiên.
Sáu ngày rồi mà y vẫn còn sống.
Tố Bão sơn chúng nhân mấy hôm nay nén giận, vì sao ai cũng cho là Tôn Lập chết rồi? Vì sao không ai tin vào thực lực của gã? Giờ nhìn tất cả mới thú vị làm sao, bọn Giang Sĩ Ngọc thoải mái vô cùng nhưng không để lộ mà ra vẻ thản nhiên.
Sùng Dần vẫy tay: "Đi thôi, ra là được, không ra là không kịp đâu. Không có việc gì chứ? Không thì chúng ta về."
Ai nấy há hốc miệng nhìn theo.
Từ Doanh Hầu nói nhỏ với Lục Khiêm Vĩnh: "Toán tiểu tử này chắc vui lắm..."
Chúng nhân về đến Quý tân lâu, người các môn phái khác chưa về, đóng cửa xong là họ hoan hô!
...
Nửa đêm đó, không ai yên được.
Muốn ngủ, như Lạc Vân Bằng, nhưng trằn trọc mãi. Sáu ngày! Con số hơn cả Đông đế Lan Vĩnh Cương không hề đơn giản, Tôn Lập còn thiện nghệ trận pháp, là ý trung nhân của Triệu Thục Nhã tiểu thư, tiền đồ vô lượng!
Chiêm Hưng Hiền không sao tĩnh tâm nổi.
Tôn Lập đi ra chứng tỏ Đặng Văn Ngạn đã chết rồi. Tôn Lập "bối cảnh thâm hậu " thì tương lai sẽ là mối uy hiếp lớn nhất!
Đông đế Lan Vĩnh Cương năm xưa ở Ác Vân động năm ngày rưỡi rồi thành Chí nhân cảnh tuyệt đỉnh cường giả, Tôn Lập tương lai...
Chiêm Hưng Hiền càng nghĩ càng lo lắng, càng rối bời!
...
Tố Bão sơn chúng nhân ồn ào mãi, sau cùng Sùng Dần nói: "Được rồi, đi nghỉ đi, ngày mai vào Thánh Thống chi địa, không biết sẽ có nguy hiểm gì, nên giữ tinh thần mới xử lý được. Tôn Lập cũng nghỉ đi."
Ai nấy chia tay, Tôn Lập về viện tử.
Tôn Lập không thấy mệt, sáu này này trừ lần gạt Đặng Văn Ngạn thì gã không hề xuất thủ, cứ dùng Diệt ma thần lôi oanh tạc rồi đi nhặt hồn hỏa.
Lục Khiêm Vĩnh khởi động truyền âm ngọc phù đúng lúc Tôn Lập đang được La Hoàn chỉ dẫn, hấp thu thất cấp tà linh hồn hỏa.
Hồn hỏa tuy có ích cho linh thức nhưng tu sĩ bây giờ không mười phần chú trọng bồi dưỡng linh thức, tuy ai cũng thấy linh thức quan trọng với tu hành, trợ giúp đạo tâm có thể hạn chế tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng tu chân giới bây giờ không còn pháp môn tu luyện linh thức thành thể hệ. Pháp môn này đã biến mất từ một thời đại nào đó.
Ở thời đại của Võ Diệu và La Hoàn, linh thức có phương pháp tu luyện riêng, trừ tự thân rèn luyện linh thức thì vật bổ nhất là hồn hỏa.
Linh thức đặc thù, khác với cảnh giới tu luyện, nên cần có ngoại vật phụ trợ.
Tôn Lập đạt tới Đạo nhân cảnh thì linh giác đã ngưng tụ thành linh thức.
Trong Ác Vân động, gã thử dùng linh thức thôn tính hồn hỏa, rút đi năng lượng phụ trợ, chỉ để lại linh hồn năng lượng thuần túy, nên lúc ra mới rỡ ràng như thế.
Tách khỏi chúng nhân, Tôn Lập lại bảy trận pháp phong ấn gian phóng, lấy ra bốn đạo thất cấp tà linh hồn hỏa, năng lượng dao động từ Ấn đường huyệt dấy lên, chia làm bốn, bao lấy hồn hỏa để luyện hóa...
Một canh giờ sau, Tôn Lập triệt để luyện hóa bốn đạo hồn hỏa, thêm nửa canh giờ là tôi luyện xong năng lượng trong đó.
Hấp thu bốn đạo hồn hỏa, linh thức càng ngưng luyện, cuộn trong Ấn đường huyệt thành một dòng suối trong từ trên cao trút vào sâu thẳm.
Khe suối miên man, toàn là tinh thần, từ vô hình hóa hữu hình, huyền diệu khôn tả.
Hồn hỏa của thất cấp tà linh tuy là cấp thấp nhất nhưng với linh thức của Tôn Lập thì là vật "đại bổ". Y dùng liền bốn dải, coi như bão hòa.
Linh thức ngưng luyện đến mức nhất định thì sẽ tăng tiến, thành "thần thức". Tôn Lập hiện tại đã cơ bản thượng hoàn thành "ngưng luyện", tu luyện tiếp sẽ là “tăng tiến” thành thần thức.
Gã mở mắt, triệt đi trận pháp, bên ngoài hơi sáng rồi, không dám chần chừ, dậy rửa ráy, chưa xong đã thấy đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu giục: "Tôn Lập sư huynh, lâu chủ đang gọi, sư huynh xong chưa?"
Gã tắm nhanh rồi đi gặp tất cả, cùng đến điểm hẹn.
Trước khi đi, Lạc Vân Bằng vòng tay với lục vị chân nhân lão tổ, dặn: "Cơ nghiệp tổ tông, tạm thời nhờ vào chư vị!"
Bọn Lục Khiêm Vĩnh đáp lễ: "Lâu chủ yên tâm!"
Lạc Vân Bằng mang theo bốn thân truyền đệ tử, theo sau là ba mươi đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Bạt Đỉnh đi đầu, tiếp theo mới là đệ tử các môn phái.
Vì Tôn Lập, người Bạn Hổ trai, Trầm Binh môn có ý đi lùi hơn Tố Bão sơn để tỏ rõ tôn trọng.
Lạc Vân Bằng lâu chủ đi đầu tiên mặc áo bào trắng tinh, như bạch hạc giữa núi rừng.
Tôn Lập tưởng y sẽ đưa chúng nhân vượt vòng vây của ma tu nhưng y lại đưa tất cả đi vào tòa lầu đất!
Không đi bao xa là đến trung tâm, nơi này là bãi trống do các miếng đá ba màu ghép thành hình cửu cung.
Lạc Vân Bằng mỉm cười với chúng đệ tử: "Vào đi."
Bọn Tôn Lập ngơ ngác, đi lên cửu cung đồ án.
Lạc Vân Bằng giơ tay, chưởng môn lệnh phù vàng rực bay lên, bao lấy chúng nhân. Trong kim quang có linh văn nhảy nhót rồi hòa vào cửu cung đồ án.
Mỗi ngăn dâng lên một đạo quang trụ. Quang trụ chia làm chín tầng, quay theo quy luật thần bí.
"Cách cách cách..."
Sau mấy tích tắc, quang trụ tựa hồ tìm được cách tổ hợp chính xác nên dừng quay, quang mang nối thành một dải bao trùm tất cả như quang cầu rồi co lại nhanh chóng, biến mất.
Trước khi quang cầu tan biến, trong óc Tôn Lập lóe lên ý nghĩ: Truyền tống tiên trận? Không phải đã thất truyền rồi sao...
Trước mắt tràn ngập lưu quang đủ màu, dù là gã thì trong không gian thông đạo cũng suy nghĩ chậm hơn.
Gã hiểu ngay: Truyền tống tiên trận tuy đã thất truyền nhưng còn một số từ thời thượng cổ có thể sử dụng.
Kim Phong Tế Vũ lâu chọn Quy Xà sơn cũng vì thượng cổ tiên trận này? Tiến có thể công lùi có thể thủ, quả nhiên cực kỳ giảo hoạt.
Không biết bao lâu sau, quang mang các màu dần tụ về thành bạch quang chói lòa, chúng nhân chợt thấy tốc độ tăng lên rồi văng ra.
Trước mắt sáng lòa không nhìn thấy gì.
Chúng nhân đều là tu sĩ, thể chất hơn xa người thường, nháy mắt đã khôi phục.
Lúc vào truyền tống trận mới sáng sớm mà giờ mặt trời mọc cao. Nơi này là rừng rậm, truyền tống trận ẩn tàng trong cỏ dại, ngoài nửa là cây bụi xen kẽ với gò đất và đá tảng.
Tôn Lập nhìn ra nơi này kỳ thực bố trí mê trận. Từ trong nhìn ra không bị ảnh hưởng, nhưng người ở ngoài đi vào sẽ lạc lối, đi hồi lâu mới thấy mình vẫn đứng nguyên.
Mê trận này giống với "Quỷ đả tường" trong truyền thuyết dân gian Đại Tùy, khiến người dân đi vào không dám tới nữa.
Đời đời tương truyền nên nơi này thành cấm địa.
Lạc Vân Bằng nhìn tất cả, vừa qua truyền tống tiên trận, chúng đệ tử đều mệt.
Y dặn: "Nghỉ ngơi đã, nửa canh giờ sau xuất phát."
Rừng dày mịt, chúng đệ tử tản đi tìm bóng cây ngồi xuống. Có người lấy linh thạch, có người dùng linh đơn. Chúng nhân biết vào Thánh Thống chi địa còn thử thách nên giữ trạng thái tốt nhất là điều nên làm.
Tố Bão sơn chúng nhân không thoải mái gì, duy Tôn Lập và Chung Lâm vẫn như không.
Tôn Lập nhìn quanh có vẻ vu vơ nhưng thật ta nhìn thấu được mê trận. Trận pháp cỡ này thì không cần La Hoàn và Võ Diệu chỉ dẫn, gã cũng dễ dàng phá giải.
Lúc bàn với Võ Diệu về mê trận này, Võ Diệu khen: "Tiểu tử ngươi tư chất cực tệ, ngộ tính không cao nhưng chỉ cần dạy cho ngươi hiểu thì vận dụng siêu phàm!"
Tôn Lập trầm mặc.
Võ Diệu lấy làm lạ: "Sao ngươi không nói?"
Tôn Lập: "Đừng quấy nhiễu, để tiểu tử có thêm chút hạnh phúc khi được biểu dương."
Nhưng sáu ngày rồi, lẽ nào Tôn Lập còn có thiên phú hơn Đông đế các hạ? Không thể nào!
Y cũng không hiểu là chuyện gì.
Chúng nhân đợi một canh giờ, Lạc Vân Bằng hết kiên nhẫn: "Lục Khiêm Vĩnh..."
Y định quát thì quỷ thủ đồng môn của Ác Vân động vô thanh vô tức mở ra, màn lửa bắn ra một người, Tôn Lập rỡ ràng cười xin lỗi: "Trong đó nhiều lối rẽ quá nên lạc đường..."
Chúng nhân ngạc nhiên.
Sáu ngày rồi mà y vẫn còn sống.
Tố Bão sơn chúng nhân mấy hôm nay nén giận, vì sao ai cũng cho là Tôn Lập chết rồi? Vì sao không ai tin vào thực lực của gã? Giờ nhìn tất cả mới thú vị làm sao, bọn Giang Sĩ Ngọc thoải mái vô cùng nhưng không để lộ mà ra vẻ thản nhiên.
Sùng Dần vẫy tay: "Đi thôi, ra là được, không ra là không kịp đâu. Không có việc gì chứ? Không thì chúng ta về."
Ai nấy há hốc miệng nhìn theo.
Từ Doanh Hầu nói nhỏ với Lục Khiêm Vĩnh: "Toán tiểu tử này chắc vui lắm..."
Chúng nhân về đến Quý tân lâu, người các môn phái khác chưa về, đóng cửa xong là họ hoan hô!
...
Nửa đêm đó, không ai yên được.
Muốn ngủ, như Lạc Vân Bằng, nhưng trằn trọc mãi. Sáu ngày! Con số hơn cả Đông đế Lan Vĩnh Cương không hề đơn giản, Tôn Lập còn thiện nghệ trận pháp, là ý trung nhân của Triệu Thục Nhã tiểu thư, tiền đồ vô lượng!
Chiêm Hưng Hiền không sao tĩnh tâm nổi.
Tôn Lập đi ra chứng tỏ Đặng Văn Ngạn đã chết rồi. Tôn Lập "bối cảnh thâm hậu " thì tương lai sẽ là mối uy hiếp lớn nhất!
Đông đế Lan Vĩnh Cương năm xưa ở Ác Vân động năm ngày rưỡi rồi thành Chí nhân cảnh tuyệt đỉnh cường giả, Tôn Lập tương lai...
Chiêm Hưng Hiền càng nghĩ càng lo lắng, càng rối bời!
...
Tố Bão sơn chúng nhân ồn ào mãi, sau cùng Sùng Dần nói: "Được rồi, đi nghỉ đi, ngày mai vào Thánh Thống chi địa, không biết sẽ có nguy hiểm gì, nên giữ tinh thần mới xử lý được. Tôn Lập cũng nghỉ đi."
Ai nấy chia tay, Tôn Lập về viện tử.
Tôn Lập không thấy mệt, sáu này này trừ lần gạt Đặng Văn Ngạn thì gã không hề xuất thủ, cứ dùng Diệt ma thần lôi oanh tạc rồi đi nhặt hồn hỏa.
Lục Khiêm Vĩnh khởi động truyền âm ngọc phù đúng lúc Tôn Lập đang được La Hoàn chỉ dẫn, hấp thu thất cấp tà linh hồn hỏa.
Hồn hỏa tuy có ích cho linh thức nhưng tu sĩ bây giờ không mười phần chú trọng bồi dưỡng linh thức, tuy ai cũng thấy linh thức quan trọng với tu hành, trợ giúp đạo tâm có thể hạn chế tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng tu chân giới bây giờ không còn pháp môn tu luyện linh thức thành thể hệ. Pháp môn này đã biến mất từ một thời đại nào đó.
Ở thời đại của Võ Diệu và La Hoàn, linh thức có phương pháp tu luyện riêng, trừ tự thân rèn luyện linh thức thì vật bổ nhất là hồn hỏa.
Linh thức đặc thù, khác với cảnh giới tu luyện, nên cần có ngoại vật phụ trợ.
Tôn Lập đạt tới Đạo nhân cảnh thì linh giác đã ngưng tụ thành linh thức.
Trong Ác Vân động, gã thử dùng linh thức thôn tính hồn hỏa, rút đi năng lượng phụ trợ, chỉ để lại linh hồn năng lượng thuần túy, nên lúc ra mới rỡ ràng như thế.
Tách khỏi chúng nhân, Tôn Lập lại bảy trận pháp phong ấn gian phóng, lấy ra bốn đạo thất cấp tà linh hồn hỏa, năng lượng dao động từ Ấn đường huyệt dấy lên, chia làm bốn, bao lấy hồn hỏa để luyện hóa...
Một canh giờ sau, Tôn Lập triệt để luyện hóa bốn đạo hồn hỏa, thêm nửa canh giờ là tôi luyện xong năng lượng trong đó.
Hấp thu bốn đạo hồn hỏa, linh thức càng ngưng luyện, cuộn trong Ấn đường huyệt thành một dòng suối trong từ trên cao trút vào sâu thẳm.
Khe suối miên man, toàn là tinh thần, từ vô hình hóa hữu hình, huyền diệu khôn tả.
Hồn hỏa của thất cấp tà linh tuy là cấp thấp nhất nhưng với linh thức của Tôn Lập thì là vật "đại bổ". Y dùng liền bốn dải, coi như bão hòa.
Linh thức ngưng luyện đến mức nhất định thì sẽ tăng tiến, thành "thần thức". Tôn Lập hiện tại đã cơ bản thượng hoàn thành "ngưng luyện", tu luyện tiếp sẽ là “tăng tiến” thành thần thức.
Gã mở mắt, triệt đi trận pháp, bên ngoài hơi sáng rồi, không dám chần chừ, dậy rửa ráy, chưa xong đã thấy đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu giục: "Tôn Lập sư huynh, lâu chủ đang gọi, sư huynh xong chưa?"
Gã tắm nhanh rồi đi gặp tất cả, cùng đến điểm hẹn.
Trước khi đi, Lạc Vân Bằng vòng tay với lục vị chân nhân lão tổ, dặn: "Cơ nghiệp tổ tông, tạm thời nhờ vào chư vị!"
Bọn Lục Khiêm Vĩnh đáp lễ: "Lâu chủ yên tâm!"
Lạc Vân Bằng mang theo bốn thân truyền đệ tử, theo sau là ba mươi đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Bạt Đỉnh đi đầu, tiếp theo mới là đệ tử các môn phái.
Vì Tôn Lập, người Bạn Hổ trai, Trầm Binh môn có ý đi lùi hơn Tố Bão sơn để tỏ rõ tôn trọng.
Lạc Vân Bằng lâu chủ đi đầu tiên mặc áo bào trắng tinh, như bạch hạc giữa núi rừng.
Tôn Lập tưởng y sẽ đưa chúng nhân vượt vòng vây của ma tu nhưng y lại đưa tất cả đi vào tòa lầu đất!
Không đi bao xa là đến trung tâm, nơi này là bãi trống do các miếng đá ba màu ghép thành hình cửu cung.
Lạc Vân Bằng mỉm cười với chúng đệ tử: "Vào đi."
Bọn Tôn Lập ngơ ngác, đi lên cửu cung đồ án.
Lạc Vân Bằng giơ tay, chưởng môn lệnh phù vàng rực bay lên, bao lấy chúng nhân. Trong kim quang có linh văn nhảy nhót rồi hòa vào cửu cung đồ án.
Mỗi ngăn dâng lên một đạo quang trụ. Quang trụ chia làm chín tầng, quay theo quy luật thần bí.
"Cách cách cách..."
Sau mấy tích tắc, quang trụ tựa hồ tìm được cách tổ hợp chính xác nên dừng quay, quang mang nối thành một dải bao trùm tất cả như quang cầu rồi co lại nhanh chóng, biến mất.
Trước khi quang cầu tan biến, trong óc Tôn Lập lóe lên ý nghĩ: Truyền tống tiên trận? Không phải đã thất truyền rồi sao...
Trước mắt tràn ngập lưu quang đủ màu, dù là gã thì trong không gian thông đạo cũng suy nghĩ chậm hơn.
Gã hiểu ngay: Truyền tống tiên trận tuy đã thất truyền nhưng còn một số từ thời thượng cổ có thể sử dụng.
Kim Phong Tế Vũ lâu chọn Quy Xà sơn cũng vì thượng cổ tiên trận này? Tiến có thể công lùi có thể thủ, quả nhiên cực kỳ giảo hoạt.
Không biết bao lâu sau, quang mang các màu dần tụ về thành bạch quang chói lòa, chúng nhân chợt thấy tốc độ tăng lên rồi văng ra.
Trước mắt sáng lòa không nhìn thấy gì.
Chúng nhân đều là tu sĩ, thể chất hơn xa người thường, nháy mắt đã khôi phục.
Lúc vào truyền tống trận mới sáng sớm mà giờ mặt trời mọc cao. Nơi này là rừng rậm, truyền tống trận ẩn tàng trong cỏ dại, ngoài nửa là cây bụi xen kẽ với gò đất và đá tảng.
Tôn Lập nhìn ra nơi này kỳ thực bố trí mê trận. Từ trong nhìn ra không bị ảnh hưởng, nhưng người ở ngoài đi vào sẽ lạc lối, đi hồi lâu mới thấy mình vẫn đứng nguyên.
Mê trận này giống với "Quỷ đả tường" trong truyền thuyết dân gian Đại Tùy, khiến người dân đi vào không dám tới nữa.
Đời đời tương truyền nên nơi này thành cấm địa.
Lạc Vân Bằng nhìn tất cả, vừa qua truyền tống tiên trận, chúng đệ tử đều mệt.
Y dặn: "Nghỉ ngơi đã, nửa canh giờ sau xuất phát."
Rừng dày mịt, chúng đệ tử tản đi tìm bóng cây ngồi xuống. Có người lấy linh thạch, có người dùng linh đơn. Chúng nhân biết vào Thánh Thống chi địa còn thử thách nên giữ trạng thái tốt nhất là điều nên làm.
Tố Bão sơn chúng nhân không thoải mái gì, duy Tôn Lập và Chung Lâm vẫn như không.
Tôn Lập nhìn quanh có vẻ vu vơ nhưng thật ta nhìn thấu được mê trận. Trận pháp cỡ này thì không cần La Hoàn và Võ Diệu chỉ dẫn, gã cũng dễ dàng phá giải.
Lúc bàn với Võ Diệu về mê trận này, Võ Diệu khen: "Tiểu tử ngươi tư chất cực tệ, ngộ tính không cao nhưng chỉ cần dạy cho ngươi hiểu thì vận dụng siêu phàm!"
Tôn Lập trầm mặc.
Võ Diệu lấy làm lạ: "Sao ngươi không nói?"
Tôn Lập: "Đừng quấy nhiễu, để tiểu tử có thêm chút hạnh phúc khi được biểu dương."
/419
|