Trịnh lão quản sự hiểu rõ trận pháp kết cấu này có ý nghĩa gì với tiểu thư, y kích động đến run mỗi, râu rung rung, bưng Cửu nha bạch tượng bì mà như ôm cháu ruột, lao vút đi.
Ra khỏi cửa, Trịnh lão quản sự không nén được hưng phấn, hú vang: "Tiểu thư, thành công, thành công rồi, ha ha ha, ông trời không bạc với chúng ta!"
Tôn Lập ngủ đến trưa hôm sau, tỉnh lại thì bên ngoài có người nghe thấy, đi vào: "Tiên sinh, bọn thị nữ phục vụ ngài rửa mặt..." .
Bốn thị nữ ngoan ngoãn bưng chậu đồng, khăn lông đợi sẵn.
Tôn Lập là thiếu niên thôn dã, làm sao quen với việc này? Mấy nữ hài khiến gã đỏ mặt, xua tay: "Ra ngoài hết đi, mỗ tự làm được."
Thị nữ được dặn nên không dám miễn cưỡng, cùng lui xuống: "Vâng."
Tôn Lập vươn vai, ra ngoài múc nước tắm.
Ra sân thì thấy các nha đầu xếp hàng ở cửa thì gã nhăn nhó: "Lui ra đi."
Thị nữ mím môi cười, Tôn Lập thấy họ đi rồi mới cởi áo múc nước dội thống khoái.
Sơn cốc có phần mát mẻ nhưng nước dội lên người lại ấm, rất dễ chịu.
Bốn thị nữ ẩn ở ngoài nghe thấy có tiếng dội nước thì nhìn nhau, trong mắt đen trắng phân minh đảo khẽ rồi tan biến hết bao nhiêu ngoan ngoãn, quy củ, chỉ còn lại bốn tiểu nha đầu nghịch ngợm, thò vào chiếm vị trí nhìn lén.
"À, thân thể khá lắm! Da màu cổ đồng kìa!"
"Ha ha, lưng gấu, ngực nở, eo thon, chân chắc, tuyệt thật. Xem cơ bắp trên tay kìa, thích chưa..." .
"Phì, nha đầu dâm đãng, chắc muốn cắn lắm hả."
"Ngươi còn không biết ả? Nói lắm nhưng gan ả thì nhỏ như gan chuột."
"Có sắc tâm mà không có gan thì đáng khinh!"
"Đúng, cùng khinh miệt!"
Tiếng ho vọng lại, bốn tiểu nha đầu kinh hãi, cùng về vị trí, Trịnh lão quản sự chắp tay sau lưng, sắc mặt khá khó coi: "Các ngươi đều được tiểu thư nuông chiều quá rồi, còn nhỏ mà nhìn lén nam nhân tắm, ra thể thống gì hả!"
Bốn tiểu nha đầu cúi gằm nhìn mũi chân, mắt hiện rõ nét cười.
Trịnh lão gia tử lắc đầu: "Phải bảo tiểu thư quản giáo kỹ các ngươi."
Y mắng xong thì gõ cửa: "Tiểu ca nhi dậy rồi, tạ hạ vào được chăng?"
Tôn Lập đã lau người mặc áo: "Dậy rồi. Lão nhân gia cứ vào."
Trịnh lão quản sự cười ha hả vòng tay: "Đa tạ tiểu ca, trận pháp kết cấu phi thường hoàn mỹ! Tiểu thư hiện tại có việc quan trọng, không thể cảm tạ tiểu ca, bất quá tiểu thư đã dặn phải chiêu đãi tiểu ca. Tiểu ca có yêu cầu gì cứ nói,còn thù lao thì tiểu ca chọn loại nào."
Tôn Lập không hề do dự: "Mỗ cần ba trái Thiên địa kim quả."
Trịnh lão quản sự gật đầu: "Không thành vấn đề, tiểu ca đợi chút. Tiểu ca còn cần gì không?"
Tôn Lập tỏ vẻ cổ quái: "Yêu cầu nào cũng được?"
"Ha ha, tiểu thư nói rồi, nhất định chiều theo."
Tôn Lập vỗ bàn: "Được, bảo người hầu áo xanh đến cùng mỗ uống rượu, Tiểu Hà đến uống trà!"
Trịnh lão quản sự: "..." .
Trịnh lão gia tử nói là làm, ba trái Thiên địa kim quả nhanh chóng đến tay Tôn Lập.
Thiên địa kim quả đúng như tên gọi, vỏ có chấm vàng.
Tôn Lập nhìn qua, La Hoàn khẳng định: "Đúng rồi." Gã thu nhận, cảm tạ Trịnh lão quản sự: "Đa tạ."
Trịnh lão quản sự gật đầu, Tôn Lập biểu hiện xưng bất phàm, người thường có được thứ quý thế này, không ngắm nghía cũng kiểm tra mấy lần mới yên tâm.
Xong xuôi, Tôn Lập vòng tay: "Lão nhân gia, mỗ xin cáo lui..."
Gã lén ra ngoài, vạn nhất bị phát hiện không ở trong phòng, tìm khắp Tố Bão sơn không thấy thì phiền.
Trịnh lão gia tử vội cản: "Tiểu ca chậm đã, tiểu thư nói là dù thế nào cũng phả giữ tiểu ca lại cho tiểu tư đích thân đa tạ."
Tôn Lập cười: "Bất tất, thù lao mỗ đã nhận được, các vị không nợ gì mỗ."
Trịnh lão quản sự khẩn cầu: "Tiểu ca không biết đó thôi, có nhiều việc phải để tiểu thư đích thân nói. Tiểu ca nể mặt tại hạ, đợi thêm chút nữa được không? Tiểu thư sắp ra rồi."
Tôn Lập đành đợi.
Trịnh lão quản sự mặc kệ Thanh Việt phường thị, ở lại tiểu viện cùng Tôn Lập. Sai người mang tới hai vò rượu để uống cùng gã.
Sau chừng hai canh giờ có người hầu tới, ghé tai Trịnh lão quản sự, Trịnh lão quản sự đặt bát rượu xuống: "Tiểu ca, tiểu thư đã xong, chúng ta tới đó."
Tôn Lập gật đầu đi theo.
Bên ngoài đã chuẩn bị ghế khiêng, cả hai ngồi lên, dưới chân bốn người hầu nổi gió, lao vào sâu hơn trong sơn cốc.
Tôn Lập kỳ thực cũng hiếu kỳ, muốn xem vị tiểu thư kinh tài tuyệt diễm, nắm cả Thanh Việt phường thị là người thế nào.
La Hoàn từng cho gã biết sơn cốc trông bình thường nhưng thực tế thượng ngầm hợp với thiên địa đại đạo, trung chính bình hòa, tuần hoàn không ngớt. Đủ thấy vị tiểu thư đó là người đại nhã.
Người bên cạnh nàng, người hầu nam tinh thông trà đạo, thị nữ giỏi uống rượu, thì nàng tất không phải băng sơn quý nhân.
Gã còn võ đoán thì hai cái ghế đã dừng lại trước một cửa động sặc mùi lưu hoàng ở sau sơn cốc.
"Đến rồi, tiểu ca, tiểu thư đợi ở trong, tại hạ không vào theo." Trịnh lão quản sự cười.
Tôn Lập ngẩn người, nơi ở này khác hẳn với gã suy đoán? Người hầu uống trà đi ra, cung kính vái: "Tiên sinh, xin theo tiểu nhân."
Tôn Lập nhìn Trịnh lão gia tử, y gật đầu, Tôn Lập tuy nghi ngờ nhưng vẫn đi theo.
Người hầu đi trước dẫn đường, sơn động hiển nhiên được sức người khai mở, cực kỳ rộng, chỉ là trên vách có dấu lưu hoàng.
Y đi trước một chốc chợt buông một câu không đầu không đũa: "Tiên sinh, cái vái ban nãy không phải khách khí, mà tiểu nhân chân tâm thực ý cảm tạ."
"Hả?" Tôn Lập ngạc nhiên.
Y lại dẫn gã quẹo mấy lần, hiển nhiên đi xuống.
Đi chừng một tuần trà, y dừng trước một thạch môn: "Tiên sinh vào đi, tiểu nhân đưa đến đây thôi."
Tôn Lập đẩy cửa, hơi nóng phả vào mặt.
"Vù."
Tôn Lập cảm giác mặt mình khô đi, tự sau thạch môn là động huyệt cực rộng, cao ba trượng, rộng năm trượng, ở giữa là một cái giếng rực lửa.
Thạch động có đủ đồ dùng, xem ra được dùng từ khá lâu rồi.
Thị nữ Tiểu Hà đứng cạnh một thiếu nữ mặc váy lụa màu thiên thanh, thiếu nữ ngồi cạnh bàn đá, tay đặt lên đầu gối, tóc chải gọn gàng, hé nụ cười tươi.
Thiếu nữ này không hẳn xinh đẹp, tóc hơi vàng, mặt nhợt nhạt, da cũng hơi khô.
Tôn Lập nhận ra thiếu nữ này có khí chất phi thường đặc biệt, Tiểu Hà còn xinh đẹp hơn nhưng ở cạnh nhau, gã nhìn là nhận ra thiếu nữ mới là chủ tử.
Tiểu Hà dù quốc sắc thiên hương, uống khắp thiên hạ vô địch thủ, ở cạnh nàng cũng chỉ là thị nữ.
Thấy gã vào, thiếu nữ đứng lên đón. Gã cũng kính phụv vị nữ tài thần này: "Chào cô nương!"
Thiếu nữ phi thường trịnh trọng đáp lễ: "Phải là tại hạ vái tiên sinh."
Tiểu Hà hỏi: "Tiểu thư, dùng rượu gì chiêu đãi?"
Tôn Lập thầm cảnh giác: không nên để lại vết nhơ trong đời!
Thiếu nữ thấy dáng vẻ Tôn Lập thì cười: "Đừng trêu tiên sinh nữa, Thanh mai tửu là được."
Tiểu Hà cười cười, nhìn Tôn Lập đầy thị uy rồi mới đi lấy rượu.
Thiếu nữ cười khổ: "Những người theo tiểu nữ lâu dài đều bị ảnh hưởng, không ra quy củ gì...", nàng vừa nói vừa đi ra cửa.
Tôn Lập ấm ức: thế là thế nào?
Thiếu nữ đưa tay mời, rồi làm hiệu đừng nói, nhón chân đến cạnh cửa, kéo mạnh.
"A..." .
Bốn tiểu nha đầu nhào vào, là bốn người hầu hạ Tôn Lập.
Thiếu nữ nổi giận: "Muốn xem thì chính đại quang minh vào mà xem."
"Tiểu thư...", các tiểu nha đầu tỏ vẻ đáng thương: "Người ta sau này không dám thế nữa."
Tiểu thư giần giật khóe mắt: "Câu này các ngươi nói bao nhiêu lần rồi?"
Bốn tiểu nha đầu thật thà giơ ngón tay tính rồi tỏ vẻ thẹn: "Tiểu thư, ngón tay không đủ, chắc hơn mười lần?"
Tôn Lập phát hiện một việc rất thú vị, gương mặt thiếu nữ này dù tỏ vẻ gì cũng ngây thơ khả ái. Ngay cả động tác giật giật khóe mắt, với nữ nhân khác thì có phần không đẹp nhưng nàng thì người khác hiểu ngay không có ý xấu, chỉ là chiều thị nữ quá.
Tiểu thư hầm hừ: "Một người không đủ sao không tính thêm ba người kia?"
"Nha! Tiểu thư đúng là thông minh..." .
Tiểu thư phát cuồng: "Ra ngay, làm mất mặt ta quá!"
"Nga...", bốn tiểu nha đầu rỏ dãi nhìn Tôn Lập rồi mới ra.
Tiểu thư đóng cửa, Tiểu Hà đã mang Thanh mai tửu vào.
Ra khỏi cửa, Trịnh lão quản sự không nén được hưng phấn, hú vang: "Tiểu thư, thành công, thành công rồi, ha ha ha, ông trời không bạc với chúng ta!"
Tôn Lập ngủ đến trưa hôm sau, tỉnh lại thì bên ngoài có người nghe thấy, đi vào: "Tiên sinh, bọn thị nữ phục vụ ngài rửa mặt..." .
Bốn thị nữ ngoan ngoãn bưng chậu đồng, khăn lông đợi sẵn.
Tôn Lập là thiếu niên thôn dã, làm sao quen với việc này? Mấy nữ hài khiến gã đỏ mặt, xua tay: "Ra ngoài hết đi, mỗ tự làm được."
Thị nữ được dặn nên không dám miễn cưỡng, cùng lui xuống: "Vâng."
Tôn Lập vươn vai, ra ngoài múc nước tắm.
Ra sân thì thấy các nha đầu xếp hàng ở cửa thì gã nhăn nhó: "Lui ra đi."
Thị nữ mím môi cười, Tôn Lập thấy họ đi rồi mới cởi áo múc nước dội thống khoái.
Sơn cốc có phần mát mẻ nhưng nước dội lên người lại ấm, rất dễ chịu.
Bốn thị nữ ẩn ở ngoài nghe thấy có tiếng dội nước thì nhìn nhau, trong mắt đen trắng phân minh đảo khẽ rồi tan biến hết bao nhiêu ngoan ngoãn, quy củ, chỉ còn lại bốn tiểu nha đầu nghịch ngợm, thò vào chiếm vị trí nhìn lén.
"À, thân thể khá lắm! Da màu cổ đồng kìa!"
"Ha ha, lưng gấu, ngực nở, eo thon, chân chắc, tuyệt thật. Xem cơ bắp trên tay kìa, thích chưa..." .
"Phì, nha đầu dâm đãng, chắc muốn cắn lắm hả."
"Ngươi còn không biết ả? Nói lắm nhưng gan ả thì nhỏ như gan chuột."
"Có sắc tâm mà không có gan thì đáng khinh!"
"Đúng, cùng khinh miệt!"
Tiếng ho vọng lại, bốn tiểu nha đầu kinh hãi, cùng về vị trí, Trịnh lão quản sự chắp tay sau lưng, sắc mặt khá khó coi: "Các ngươi đều được tiểu thư nuông chiều quá rồi, còn nhỏ mà nhìn lén nam nhân tắm, ra thể thống gì hả!"
Bốn tiểu nha đầu cúi gằm nhìn mũi chân, mắt hiện rõ nét cười.
Trịnh lão gia tử lắc đầu: "Phải bảo tiểu thư quản giáo kỹ các ngươi."
Y mắng xong thì gõ cửa: "Tiểu ca nhi dậy rồi, tạ hạ vào được chăng?"
Tôn Lập đã lau người mặc áo: "Dậy rồi. Lão nhân gia cứ vào."
Trịnh lão quản sự cười ha hả vòng tay: "Đa tạ tiểu ca, trận pháp kết cấu phi thường hoàn mỹ! Tiểu thư hiện tại có việc quan trọng, không thể cảm tạ tiểu ca, bất quá tiểu thư đã dặn phải chiêu đãi tiểu ca. Tiểu ca có yêu cầu gì cứ nói,còn thù lao thì tiểu ca chọn loại nào."
Tôn Lập không hề do dự: "Mỗ cần ba trái Thiên địa kim quả."
Trịnh lão quản sự gật đầu: "Không thành vấn đề, tiểu ca đợi chút. Tiểu ca còn cần gì không?"
Tôn Lập tỏ vẻ cổ quái: "Yêu cầu nào cũng được?"
"Ha ha, tiểu thư nói rồi, nhất định chiều theo."
Tôn Lập vỗ bàn: "Được, bảo người hầu áo xanh đến cùng mỗ uống rượu, Tiểu Hà đến uống trà!"
Trịnh lão quản sự: "..." .
Trịnh lão gia tử nói là làm, ba trái Thiên địa kim quả nhanh chóng đến tay Tôn Lập.
Thiên địa kim quả đúng như tên gọi, vỏ có chấm vàng.
Tôn Lập nhìn qua, La Hoàn khẳng định: "Đúng rồi." Gã thu nhận, cảm tạ Trịnh lão quản sự: "Đa tạ."
Trịnh lão quản sự gật đầu, Tôn Lập biểu hiện xưng bất phàm, người thường có được thứ quý thế này, không ngắm nghía cũng kiểm tra mấy lần mới yên tâm.
Xong xuôi, Tôn Lập vòng tay: "Lão nhân gia, mỗ xin cáo lui..."
Gã lén ra ngoài, vạn nhất bị phát hiện không ở trong phòng, tìm khắp Tố Bão sơn không thấy thì phiền.
Trịnh lão gia tử vội cản: "Tiểu ca chậm đã, tiểu thư nói là dù thế nào cũng phả giữ tiểu ca lại cho tiểu tư đích thân đa tạ."
Tôn Lập cười: "Bất tất, thù lao mỗ đã nhận được, các vị không nợ gì mỗ."
Trịnh lão quản sự khẩn cầu: "Tiểu ca không biết đó thôi, có nhiều việc phải để tiểu thư đích thân nói. Tiểu ca nể mặt tại hạ, đợi thêm chút nữa được không? Tiểu thư sắp ra rồi."
Tôn Lập đành đợi.
Trịnh lão quản sự mặc kệ Thanh Việt phường thị, ở lại tiểu viện cùng Tôn Lập. Sai người mang tới hai vò rượu để uống cùng gã.
Sau chừng hai canh giờ có người hầu tới, ghé tai Trịnh lão quản sự, Trịnh lão quản sự đặt bát rượu xuống: "Tiểu ca, tiểu thư đã xong, chúng ta tới đó."
Tôn Lập gật đầu đi theo.
Bên ngoài đã chuẩn bị ghế khiêng, cả hai ngồi lên, dưới chân bốn người hầu nổi gió, lao vào sâu hơn trong sơn cốc.
Tôn Lập kỳ thực cũng hiếu kỳ, muốn xem vị tiểu thư kinh tài tuyệt diễm, nắm cả Thanh Việt phường thị là người thế nào.
La Hoàn từng cho gã biết sơn cốc trông bình thường nhưng thực tế thượng ngầm hợp với thiên địa đại đạo, trung chính bình hòa, tuần hoàn không ngớt. Đủ thấy vị tiểu thư đó là người đại nhã.
Người bên cạnh nàng, người hầu nam tinh thông trà đạo, thị nữ giỏi uống rượu, thì nàng tất không phải băng sơn quý nhân.
Gã còn võ đoán thì hai cái ghế đã dừng lại trước một cửa động sặc mùi lưu hoàng ở sau sơn cốc.
"Đến rồi, tiểu ca, tiểu thư đợi ở trong, tại hạ không vào theo." Trịnh lão quản sự cười.
Tôn Lập ngẩn người, nơi ở này khác hẳn với gã suy đoán? Người hầu uống trà đi ra, cung kính vái: "Tiên sinh, xin theo tiểu nhân."
Tôn Lập nhìn Trịnh lão gia tử, y gật đầu, Tôn Lập tuy nghi ngờ nhưng vẫn đi theo.
Người hầu đi trước dẫn đường, sơn động hiển nhiên được sức người khai mở, cực kỳ rộng, chỉ là trên vách có dấu lưu hoàng.
Y đi trước một chốc chợt buông một câu không đầu không đũa: "Tiên sinh, cái vái ban nãy không phải khách khí, mà tiểu nhân chân tâm thực ý cảm tạ."
"Hả?" Tôn Lập ngạc nhiên.
Y lại dẫn gã quẹo mấy lần, hiển nhiên đi xuống.
Đi chừng một tuần trà, y dừng trước một thạch môn: "Tiên sinh vào đi, tiểu nhân đưa đến đây thôi."
Tôn Lập đẩy cửa, hơi nóng phả vào mặt.
"Vù."
Tôn Lập cảm giác mặt mình khô đi, tự sau thạch môn là động huyệt cực rộng, cao ba trượng, rộng năm trượng, ở giữa là một cái giếng rực lửa.
Thạch động có đủ đồ dùng, xem ra được dùng từ khá lâu rồi.
Thị nữ Tiểu Hà đứng cạnh một thiếu nữ mặc váy lụa màu thiên thanh, thiếu nữ ngồi cạnh bàn đá, tay đặt lên đầu gối, tóc chải gọn gàng, hé nụ cười tươi.
Thiếu nữ này không hẳn xinh đẹp, tóc hơi vàng, mặt nhợt nhạt, da cũng hơi khô.
Tôn Lập nhận ra thiếu nữ này có khí chất phi thường đặc biệt, Tiểu Hà còn xinh đẹp hơn nhưng ở cạnh nhau, gã nhìn là nhận ra thiếu nữ mới là chủ tử.
Tiểu Hà dù quốc sắc thiên hương, uống khắp thiên hạ vô địch thủ, ở cạnh nàng cũng chỉ là thị nữ.
Thấy gã vào, thiếu nữ đứng lên đón. Gã cũng kính phụv vị nữ tài thần này: "Chào cô nương!"
Thiếu nữ phi thường trịnh trọng đáp lễ: "Phải là tại hạ vái tiên sinh."
Tiểu Hà hỏi: "Tiểu thư, dùng rượu gì chiêu đãi?"
Tôn Lập thầm cảnh giác: không nên để lại vết nhơ trong đời!
Thiếu nữ thấy dáng vẻ Tôn Lập thì cười: "Đừng trêu tiên sinh nữa, Thanh mai tửu là được."
Tiểu Hà cười cười, nhìn Tôn Lập đầy thị uy rồi mới đi lấy rượu.
Thiếu nữ cười khổ: "Những người theo tiểu nữ lâu dài đều bị ảnh hưởng, không ra quy củ gì...", nàng vừa nói vừa đi ra cửa.
Tôn Lập ấm ức: thế là thế nào?
Thiếu nữ đưa tay mời, rồi làm hiệu đừng nói, nhón chân đến cạnh cửa, kéo mạnh.
"A..." .
Bốn tiểu nha đầu nhào vào, là bốn người hầu hạ Tôn Lập.
Thiếu nữ nổi giận: "Muốn xem thì chính đại quang minh vào mà xem."
"Tiểu thư...", các tiểu nha đầu tỏ vẻ đáng thương: "Người ta sau này không dám thế nữa."
Tiểu thư giần giật khóe mắt: "Câu này các ngươi nói bao nhiêu lần rồi?"
Bốn tiểu nha đầu thật thà giơ ngón tay tính rồi tỏ vẻ thẹn: "Tiểu thư, ngón tay không đủ, chắc hơn mười lần?"
Tôn Lập phát hiện một việc rất thú vị, gương mặt thiếu nữ này dù tỏ vẻ gì cũng ngây thơ khả ái. Ngay cả động tác giật giật khóe mắt, với nữ nhân khác thì có phần không đẹp nhưng nàng thì người khác hiểu ngay không có ý xấu, chỉ là chiều thị nữ quá.
Tiểu thư hầm hừ: "Một người không đủ sao không tính thêm ba người kia?"
"Nha! Tiểu thư đúng là thông minh..." .
Tiểu thư phát cuồng: "Ra ngay, làm mất mặt ta quá!"
"Nga...", bốn tiểu nha đầu rỏ dãi nhìn Tôn Lập rồi mới ra.
Tiểu thư đóng cửa, Tiểu Hà đã mang Thanh mai tửu vào.
/419
|