Lão quản sự vừa đi là có một người hầu áo xanh chừng mười ba, mười bốn bưng bộ trà vào, thong thả thể hiện trà đạo với Tôn Lập: "Tiên sinh, mời dùng trà."
Tuy nhỏ tuổi nhưng cử chỉ tao nhã, hiển nhiên được cao nhân huấn luyện.
Tôn Lập thầm khen, ngửa cổ uống cạn, không qua đầu lưỡi mà chảy thẳng xuống họng.
"Chát!"
Chén trà dằn lên mặt bàn, Tôn Lập lau miệng: "Trà ngon!"
Hào khí can vân!
Người hầu ngẩn ra, hiển nhiên tiểu thư xưa nay toàn quen người phong nhã, như Tôn Lập thì y không biết cách ứng phó. Dù gì cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi đầu.
Tôn Lập cười ha hả, vỗ bàn: "Đừng ngẩn ra nữa. Thu lại đi, mỗ viết chữ xấu, không biết mấy về thi từ, không phong nhã gì. Những thứ này... lãng phí qua."
Người hầu ngượng ngùng, thu thập u khí cụ lui ra.
Y vừa ra, một lục y nha hoàn cùng tuổi tiến vào, đôi bím tóc chải gọn khả ái, nhưng xách một hũ rượu bằng nửa thân người nàng ta!
"Ồ?"
Tôn Lập kinh ngạc, nha hoàn đã đặt vò rượu lên bàn, rồi mỉm cười, móc ra hai cái bát: "Tiểu nữ đến uống cùng công tử."
Tôn Lập vỗ tay: "Ha ha ha, thế mới đúng!"
Tiểu nha hoàn tửu lượng kinh nhân, lúc Trịnh lão quản sự về, Tôn Lập đã cụng liền mười tám bát, má lục y tiểu nha đầu đỏ như quả táo nhưng mắt vẫn trong veo, không có vẻ gì là say.
Trịnh lão quản sự cười ha hả, tiểu nha hoàn cúi người hành lễ với Tôn Lập rồi ôm vò rượu lui ra.
Nàng ta đi rồi, Tôn Lập nằm xuống bàn: "Lão nhân gia về đúng lúc quá, muộn chút nữa thì mỗ phải chui xuống gầm bàn mất, thu rượu một tiểu nữ hài là sỉ nhục vĩnh viễn không gột được!"
Trịnh lão quản sự cười ha hả: "Tiểu Hà là người hầu của tiểu thư, nữ tửu thần nổi danh trong cốc, rượu như vừa rồi có thể uống ba vò."
Tôn Lập nhủ thầm: tiểu thư này toàn người thế nào nhỉ...
Trịnh lão quản sự cùng gã về chỗ ở, lấy nước rửa mặt rồi ngồi xuống, Tôn Lập nghiêm mặt: "Nguyên liệu chuẩn bị đủ rồi?"
"Mời tiểu ca xem."
Y mở trữ vật giới chỉ, Tôn Lập - kiểm tra, gật đầu: "Đủ rồi, lão gia tử cứ về, cho mỗ nửa ngày."
Trịnh lão quản sự ngạc nhiên: "Nửa ngày là xong?"
Tôn Lập mỉm cười: "Lúc đó lão gia tử đến xem nhé."
Trận pháp kết cấu đó phức tạp, vị tiểu thư của Trịnh lão quản sự cũng là nhân vật tai mắt thông thiên, từng mời mọt vị linh cấu sư xem qua nhưng người đó không thực hiện được, nhưng đoán ra là dù linh cấu sư đứng đầu Đại Tùy muốn hoàn thành cũng bế quan ít nhất nửa tháng!
Nhưng Tôn Lập nói chỉ cần nửa ngày, Trịnh lão gia tử tức thì thấp thỏm: lão nhân gia ta lần này mắc lửa hả?
Nhưng số nguyên liệu gã đưa ra có bảy phần giống với vị linh cấu sư nọ suy đoán.
Y đứng dậy, từ từ lui đi.
Tôn Lập đóng cửa, cảm thán: "Tiểu thư nhà này đúng là có tiền!"
Trận pháp kết cấu này dùng nguyên liệu đều tam phẩm trở lên! Thứ vẽ trận pháp kết cấu là nhất phẩm hạ nguyên liệu cực kỳ trân quý, Cửu nha bạch tượng bì!
Nhưng ngần ấy nguyên liệu, Trịnh lão gia tử chỉ trong nửa canh giờ đã chuẩn bị xong!
Tôn Lập vừa kiểm tra nguyên liệu, vừa thèm muốn tài phú và thế lực của vị tiểu thư nọ.
"Được rồi tiểu tử, lau hết nước miếng đi, bắt đầu." Võ Diệu cười nhạo, Tôn Lập ấp úng: "So với người ta, tiểu tử đúng là nhà quê giàu xổi!"
"Ha ha ha!"
Tốc độ tụ tập thiên địa linh khí nhanh hơn Tụ linh trận thông thường sáu lần, với tu sĩ chuyên về trận pháp là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Tụ linh trận đối với tu sĩ hiện tại đã phi thường tinh diệu, hiệu quả gần như ngang với linh đơn.
Tốc độ tăng lên sáu lần thì không thể tin được.
Võ Diệu biết quá nhiều trận pháp hơn hẳn Tụ linh trận bây giờ, chọn một mà cảnh giới hiện tại của Tôn Lập có thể hoàn thành, hiệu quả thậm chí cao hơn yêu cầu, đạt tốc độ gấp gần bảy lần.
"Phù..."
Võ Diệu thở dài, Tôn Lập biết y định nói gì nên y chưa nói, gã đã học theo ngữ khí: "Cũng do tiểu tử ngươi thực lực kém quá, trận pháp rác rưởi này miễn miễn cưỡng cưỡng thôi mà."
Võ Diệu ấm ức: "Đồ ẻo lả thường cướp niềm vui của ta, tiểu tử ngươi hiện tại cũng hỏng rồi, không để ta phát tiết, hai ngươi chắc không để ta sống nữa!"
La Hoàn cười to, Tôn Lập cũng cười: "Lão nhân gia đừng oán trách nữa, tiểu tử nói là nửa ngày cơ mà.”
Võ Diệu thản nhiên: "Không vì ngươi tu vi kém quá thì trận pháp cấu tạo cỡ này, tối đa nửa canh giờ là xong."
Đến lượt Tôn Lập ấm ức: "Lão nhân gia rồi cũng tìm được tiết điểm, tiểu tử không cản được..." .
Võ Diệu đắc ý dương dương: "Để ngươi thấy tài của bản tọa!"
"Nhìn ngươi kìa." La Hoàn khinh bỉ.
Tôn Lập vội cản: "Được rồi, đừng tranh cãi nữa, xong nhiệm vụ đã."
Chuyển hóa thiên địa linh khí thành hỏa chi lực thuần túy không khó, Võ Diệu chọn cách có hiệu suất cao nhất, dù Tụ linh trận lập ở nơi thiên địa linh khí đặc biệt nồng, linh khí hút vào đột nhiên tăng cao thì vẫn thuận lợi chuyển hóa, trận pháp này có năng lực chuyển hóa cao hơn khả năng hấp thu của Tụ linh trận ba phần.
Còn tám năng lượng thông đạo, càng không thành vấn đề, có cách mới tinh mà Võ Diệu dạy Tôn Lập thì nhỏ bằng nửa cách tu chân giới thường dùng mà năng lượng đi qua lại gấp đôi.
Khó khăn nhất là hoàn thành trong diện tích bằng móng tay, Tôn Lập không thể nhưng còn Võ Diệu.
Tôn Lập chỉ cần làm công tác chuẩn bị.
Xử lý nguyên liệu xong, các loại bột được hòa theo tỷ lệ cố định, phần lớn dùng để bố trí trận pháp, trận pháp cỡ này, trừ cần cho thêm linh thạch cao cấp thì để giữ hiệu quả cầm thêm các nguyên liệu cực kỳ phức tạp cho vào.
Khi một vị trận pháp đại sư đạt tới một đẳng cấp thì phối hợp nguyên liệu cũng là một việc cần thiết.
Tôn Lập bảo Trịnh lão quản sự sẽ xong trong nửa ngày nhưng thực tế gã xử lý nguyên liệu mất chẵn hai canh giờ.
Võ Diệu xuất thủ, chõ gã mượn cảm giác rồi dặn kỹ mỗi bước cần làm gì. Tuy trận pháp cấu tạo này đích xác do Tôn Lập làm ra nhưng thực tế cũng như Võ Diệu tự tay.
Khác biệt duy nhất là cảnh giới của gã quá thấp.
Cửu nha bạch tượng bì là thứ phi thường ưu tú để thực hiện linh văn trận trang. Mảnh cỡ bàn tay ít nhất cũng giá một vạn khối linh thạch, nhưng gã chỉ dùng phần chính giữa tốt nhất, cỡ móng tay mà thôi.
Suốt quá trình, có Võ Diệu giúp nên tốc độ của Tôn Lập kinh nhân, chỉ nửa canh giờ là hoàn thành.
Xong xuôi, gã quá mệt mỏi, ném khối Cửu nha bạch tượng bì sang bên rồi ngủ gục.
Võ Diệu kỳ thực vẫn tiếc, y đã nhìn ra trận pháp cấu tạo này là một phần của linh văn trận trang, có lẽ là phần quan trọng nhất, nếu để y thiết kế thì sẽ cần ba mươi sáu trận thung nhỏ xíu làm cơ sở, dù với trận pháp cấu tạo đê cấp, hiệu quả cũng gấp mười lần trở lên.
Nhưng những thứ đó chưa nói xong thì Tôn Lập đã ngủ rồi.
Võ Diệu chép chép miệng không vui.
…
Trịnh lão quản sự đến tiểu viện theo đúng ước định nhưng thật ra không hi vọng lắm việc Tôn Lập hoàn thành được trận pháp cấu tạo.
Nửa ngày? Sao có thể được!
Nhưng người là y đưa về, Trịnh lão gia tử không thể để người ta chưa thử đã đuổi đi, lẽ nào tự vả mặt mình.
Nhưng mớ nguyên liệu đó không rẻ, lãng phí thì Trịnh lão gia tử cũng xót ruột.
Y có cảm giác như tự cầm đá đập vào chân mình.
Trịnh lão quản sự đến ngoài cửa, nghe thấy tiếng ngáy đều đều!
Lão gia tử điên tiết đẩy cửa vào, Cửu nha bạch tượng bì trân quý vô cùng nằm cạnh bàn, Tôn Lập ngủ say trên giường với tư thế phi thường trừu tượng.
"Đồ...", Y vừa mắng vừa nhặt Cửu nha bạch tượng bì lên, tức thì ngẩn ra, bao nhiêu lời khó nghe được nuốt lại hết.
Trịnh lão quản sự cũng là Chân nhân cảnh đệ nhất trọng cường giả - y tọa trấn Thanh Việt phường thị, tuy sau lưng còn mấy vị lão cung phụng, nhưng không có thực lực Chân nhân cảnh sao ngồi yên được?
Y chỉ nhìn là thấy trận pháp kết cấu này bất phàm, hoàn thành trong diện tích hạn định.
Y không quấy nhiễu Tôn Lập, tư thế ngủ của gã liền biến thành "long ngọa", quả nhiên khí chất bất phàm!
Y ngồi xuống xem trận pháp kết cấu, càng nhìn càng kinh ngạc, càng kính nể: trận pháp kết cấu này cao hơn yêu cầu nhiều!
Tuy nhỏ tuổi nhưng cử chỉ tao nhã, hiển nhiên được cao nhân huấn luyện.
Tôn Lập thầm khen, ngửa cổ uống cạn, không qua đầu lưỡi mà chảy thẳng xuống họng.
"Chát!"
Chén trà dằn lên mặt bàn, Tôn Lập lau miệng: "Trà ngon!"
Hào khí can vân!
Người hầu ngẩn ra, hiển nhiên tiểu thư xưa nay toàn quen người phong nhã, như Tôn Lập thì y không biết cách ứng phó. Dù gì cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi đầu.
Tôn Lập cười ha hả, vỗ bàn: "Đừng ngẩn ra nữa. Thu lại đi, mỗ viết chữ xấu, không biết mấy về thi từ, không phong nhã gì. Những thứ này... lãng phí qua."
Người hầu ngượng ngùng, thu thập u khí cụ lui ra.
Y vừa ra, một lục y nha hoàn cùng tuổi tiến vào, đôi bím tóc chải gọn khả ái, nhưng xách một hũ rượu bằng nửa thân người nàng ta!
"Ồ?"
Tôn Lập kinh ngạc, nha hoàn đã đặt vò rượu lên bàn, rồi mỉm cười, móc ra hai cái bát: "Tiểu nữ đến uống cùng công tử."
Tôn Lập vỗ tay: "Ha ha ha, thế mới đúng!"
Tiểu nha hoàn tửu lượng kinh nhân, lúc Trịnh lão quản sự về, Tôn Lập đã cụng liền mười tám bát, má lục y tiểu nha đầu đỏ như quả táo nhưng mắt vẫn trong veo, không có vẻ gì là say.
Trịnh lão quản sự cười ha hả, tiểu nha hoàn cúi người hành lễ với Tôn Lập rồi ôm vò rượu lui ra.
Nàng ta đi rồi, Tôn Lập nằm xuống bàn: "Lão nhân gia về đúng lúc quá, muộn chút nữa thì mỗ phải chui xuống gầm bàn mất, thu rượu một tiểu nữ hài là sỉ nhục vĩnh viễn không gột được!"
Trịnh lão quản sự cười ha hả: "Tiểu Hà là người hầu của tiểu thư, nữ tửu thần nổi danh trong cốc, rượu như vừa rồi có thể uống ba vò."
Tôn Lập nhủ thầm: tiểu thư này toàn người thế nào nhỉ...
Trịnh lão quản sự cùng gã về chỗ ở, lấy nước rửa mặt rồi ngồi xuống, Tôn Lập nghiêm mặt: "Nguyên liệu chuẩn bị đủ rồi?"
"Mời tiểu ca xem."
Y mở trữ vật giới chỉ, Tôn Lập - kiểm tra, gật đầu: "Đủ rồi, lão gia tử cứ về, cho mỗ nửa ngày."
Trịnh lão quản sự ngạc nhiên: "Nửa ngày là xong?"
Tôn Lập mỉm cười: "Lúc đó lão gia tử đến xem nhé."
Trận pháp kết cấu đó phức tạp, vị tiểu thư của Trịnh lão quản sự cũng là nhân vật tai mắt thông thiên, từng mời mọt vị linh cấu sư xem qua nhưng người đó không thực hiện được, nhưng đoán ra là dù linh cấu sư đứng đầu Đại Tùy muốn hoàn thành cũng bế quan ít nhất nửa tháng!
Nhưng Tôn Lập nói chỉ cần nửa ngày, Trịnh lão gia tử tức thì thấp thỏm: lão nhân gia ta lần này mắc lửa hả?
Nhưng số nguyên liệu gã đưa ra có bảy phần giống với vị linh cấu sư nọ suy đoán.
Y đứng dậy, từ từ lui đi.
Tôn Lập đóng cửa, cảm thán: "Tiểu thư nhà này đúng là có tiền!"
Trận pháp kết cấu này dùng nguyên liệu đều tam phẩm trở lên! Thứ vẽ trận pháp kết cấu là nhất phẩm hạ nguyên liệu cực kỳ trân quý, Cửu nha bạch tượng bì!
Nhưng ngần ấy nguyên liệu, Trịnh lão gia tử chỉ trong nửa canh giờ đã chuẩn bị xong!
Tôn Lập vừa kiểm tra nguyên liệu, vừa thèm muốn tài phú và thế lực của vị tiểu thư nọ.
"Được rồi tiểu tử, lau hết nước miếng đi, bắt đầu." Võ Diệu cười nhạo, Tôn Lập ấp úng: "So với người ta, tiểu tử đúng là nhà quê giàu xổi!"
"Ha ha ha!"
Tốc độ tụ tập thiên địa linh khí nhanh hơn Tụ linh trận thông thường sáu lần, với tu sĩ chuyên về trận pháp là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Tụ linh trận đối với tu sĩ hiện tại đã phi thường tinh diệu, hiệu quả gần như ngang với linh đơn.
Tốc độ tăng lên sáu lần thì không thể tin được.
Võ Diệu biết quá nhiều trận pháp hơn hẳn Tụ linh trận bây giờ, chọn một mà cảnh giới hiện tại của Tôn Lập có thể hoàn thành, hiệu quả thậm chí cao hơn yêu cầu, đạt tốc độ gấp gần bảy lần.
"Phù..."
Võ Diệu thở dài, Tôn Lập biết y định nói gì nên y chưa nói, gã đã học theo ngữ khí: "Cũng do tiểu tử ngươi thực lực kém quá, trận pháp rác rưởi này miễn miễn cưỡng cưỡng thôi mà."
Võ Diệu ấm ức: "Đồ ẻo lả thường cướp niềm vui của ta, tiểu tử ngươi hiện tại cũng hỏng rồi, không để ta phát tiết, hai ngươi chắc không để ta sống nữa!"
La Hoàn cười to, Tôn Lập cũng cười: "Lão nhân gia đừng oán trách nữa, tiểu tử nói là nửa ngày cơ mà.”
Võ Diệu thản nhiên: "Không vì ngươi tu vi kém quá thì trận pháp cấu tạo cỡ này, tối đa nửa canh giờ là xong."
Đến lượt Tôn Lập ấm ức: "Lão nhân gia rồi cũng tìm được tiết điểm, tiểu tử không cản được..." .
Võ Diệu đắc ý dương dương: "Để ngươi thấy tài của bản tọa!"
"Nhìn ngươi kìa." La Hoàn khinh bỉ.
Tôn Lập vội cản: "Được rồi, đừng tranh cãi nữa, xong nhiệm vụ đã."
Chuyển hóa thiên địa linh khí thành hỏa chi lực thuần túy không khó, Võ Diệu chọn cách có hiệu suất cao nhất, dù Tụ linh trận lập ở nơi thiên địa linh khí đặc biệt nồng, linh khí hút vào đột nhiên tăng cao thì vẫn thuận lợi chuyển hóa, trận pháp này có năng lực chuyển hóa cao hơn khả năng hấp thu của Tụ linh trận ba phần.
Còn tám năng lượng thông đạo, càng không thành vấn đề, có cách mới tinh mà Võ Diệu dạy Tôn Lập thì nhỏ bằng nửa cách tu chân giới thường dùng mà năng lượng đi qua lại gấp đôi.
Khó khăn nhất là hoàn thành trong diện tích bằng móng tay, Tôn Lập không thể nhưng còn Võ Diệu.
Tôn Lập chỉ cần làm công tác chuẩn bị.
Xử lý nguyên liệu xong, các loại bột được hòa theo tỷ lệ cố định, phần lớn dùng để bố trí trận pháp, trận pháp cỡ này, trừ cần cho thêm linh thạch cao cấp thì để giữ hiệu quả cầm thêm các nguyên liệu cực kỳ phức tạp cho vào.
Khi một vị trận pháp đại sư đạt tới một đẳng cấp thì phối hợp nguyên liệu cũng là một việc cần thiết.
Tôn Lập bảo Trịnh lão quản sự sẽ xong trong nửa ngày nhưng thực tế gã xử lý nguyên liệu mất chẵn hai canh giờ.
Võ Diệu xuất thủ, chõ gã mượn cảm giác rồi dặn kỹ mỗi bước cần làm gì. Tuy trận pháp cấu tạo này đích xác do Tôn Lập làm ra nhưng thực tế cũng như Võ Diệu tự tay.
Khác biệt duy nhất là cảnh giới của gã quá thấp.
Cửu nha bạch tượng bì là thứ phi thường ưu tú để thực hiện linh văn trận trang. Mảnh cỡ bàn tay ít nhất cũng giá một vạn khối linh thạch, nhưng gã chỉ dùng phần chính giữa tốt nhất, cỡ móng tay mà thôi.
Suốt quá trình, có Võ Diệu giúp nên tốc độ của Tôn Lập kinh nhân, chỉ nửa canh giờ là hoàn thành.
Xong xuôi, gã quá mệt mỏi, ném khối Cửu nha bạch tượng bì sang bên rồi ngủ gục.
Võ Diệu kỳ thực vẫn tiếc, y đã nhìn ra trận pháp cấu tạo này là một phần của linh văn trận trang, có lẽ là phần quan trọng nhất, nếu để y thiết kế thì sẽ cần ba mươi sáu trận thung nhỏ xíu làm cơ sở, dù với trận pháp cấu tạo đê cấp, hiệu quả cũng gấp mười lần trở lên.
Nhưng những thứ đó chưa nói xong thì Tôn Lập đã ngủ rồi.
Võ Diệu chép chép miệng không vui.
…
Trịnh lão quản sự đến tiểu viện theo đúng ước định nhưng thật ra không hi vọng lắm việc Tôn Lập hoàn thành được trận pháp cấu tạo.
Nửa ngày? Sao có thể được!
Nhưng người là y đưa về, Trịnh lão gia tử không thể để người ta chưa thử đã đuổi đi, lẽ nào tự vả mặt mình.
Nhưng mớ nguyên liệu đó không rẻ, lãng phí thì Trịnh lão gia tử cũng xót ruột.
Y có cảm giác như tự cầm đá đập vào chân mình.
Trịnh lão quản sự đến ngoài cửa, nghe thấy tiếng ngáy đều đều!
Lão gia tử điên tiết đẩy cửa vào, Cửu nha bạch tượng bì trân quý vô cùng nằm cạnh bàn, Tôn Lập ngủ say trên giường với tư thế phi thường trừu tượng.
"Đồ...", Y vừa mắng vừa nhặt Cửu nha bạch tượng bì lên, tức thì ngẩn ra, bao nhiêu lời khó nghe được nuốt lại hết.
Trịnh lão quản sự cũng là Chân nhân cảnh đệ nhất trọng cường giả - y tọa trấn Thanh Việt phường thị, tuy sau lưng còn mấy vị lão cung phụng, nhưng không có thực lực Chân nhân cảnh sao ngồi yên được?
Y chỉ nhìn là thấy trận pháp kết cấu này bất phàm, hoàn thành trong diện tích hạn định.
Y không quấy nhiễu Tôn Lập, tư thế ngủ của gã liền biến thành "long ngọa", quả nhiên khí chất bất phàm!
Y ngồi xuống xem trận pháp kết cấu, càng nhìn càng kinh ngạc, càng kính nể: trận pháp kết cấu này cao hơn yêu cầu nhiều!
/419
|