“Mi đang tìm ta hả?”
Một giọng nói lạnh thấy xương vang lên trong tai của hắn, Vít to quay lại, và chỉ thấy một ánh sáng chói lòa màu đỏ lao tới.
Cả người tên này lập tức ê ẩm, đau đớn vô hạn, trước khi ngất đi, hắn biết mình bị phế rồi, ma lực không còn, tay chân hoàn toàn không có cảm giác… e là.
“HỪ. May cho mi là ta biết mi bị khống chế, nếu không, giờ chỉ còn cái xác rồi.”
Vừa rồi, Ambrose lại giở trò tương tự khi đấu với con rồng đất Trung Hoa, chiêu ảo ảnh này Ambrose luyện tập rất nhiều lần rồi, làm một phù thủy sinh ra vốn không có nhiều ma lực cho lắm, Ambrose mất kha khá năm để nghĩ ra mấy chiêu thâm hiểm kiểu đánh nén như vậy.
Sau đó, Ambrose xuất hiện trước mặt Fleur nói:
“Không sao chứ…”
“Ambrose, cậu không chết….” Fleur chưa kịp tỉnh lại nói.
“Ừ làm sao mình chết đơn giản như vậy được.” Ambrose cười hớn hở như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
“Vậy mà cậu khiến mình…” Cô bé lúc này lại rươm rướm nước mắt.
Ambrose an ủi nói:
“Xin lỗi, chỉ là tên kia hắn...
Nhưng chưa kịp hét câu thì cậu đã bị ôm trầm lấy, ép vào bức tường sau lưng, rồi Ambrose cảm thấy một vị ngọt ngào tràn vào trong miệng mình, nó bị Fleur cưỡng hôn.
Đã vậy, kĩ năng hôn của Fleur rất tốt, Ambrose dành tất cả quyền chủ động cho cô bé, mặc mình hưởng thụ cái vị ngon ngọt, mềm mại, ấm áp bên trong cô bé.
Điều này khiến Fleur khó chịu không thôi, miệng dần mỏi đi, trong đầu nghĩ:
“Không lẽ mẹ nói sai, đã chủ động như vậy rồi mà Ambrose không đáp lại một chút nào.”
Cô bé hậm hực lùi lại, dường như quên mất vừa rồi súy bị Vít to giết, và không thèm để ý một chút nào hai cái xác ở bên cạnh (Tình yêu khiến người con gái điên cuồng bất chấp tình cảnh), ánh mắt u oán nhìn Ambrose.
“Cậu vô dụng hả!! Sao để người ta chủ động như vậy?”
“Cái này…”
Ambrose bây giờ rất muốn đè Fleur ra cho biết ai mới là người vô dụng ở đây, nhưng trong cái hoàn cảnh này không ổn chút nào, chốc nữa còn có một trận đại chiến xảy ra.
Ambrose cũng biết thừa cô gái trước mặt có tình cảm với mình, mà không chỉ một mình Fleur mà còn mấy người khác nữa… nhưng năm nay cậu vừa mới xác nhận quan hệ với Fayola và Takagi rồi, chuyện gì cũng có giới hạn, nếu thêm cả Fleur nữa thì mọi thứ nổ tung mất.
Vì vậy Ambrose chỉ đành làm ngơ thôi, nhưng tên này cũng mặt dày đánh tín hiệu nửa vời với cô chị họ này để Fleur không hết hy vọng, nếu không cô bé xinh đẹp này bị người khác chen mất thì cậu mất cả chì lẫn chài còn gì.
(Tác: “Ambrose đúng là triệt để sa đọa rồi, tính toán mấy cô con gái tới thế là cùng, nhưng vì mục tiêu hậu cung thì anh nhất trí, Ambrose à, vận mệnh sẽ ở bên chú.”)
Trở lại, mới đầu Ambrose cũng định để Fleur từ bỏ bài thi thứ ba, nhưng ngẫm lại làm vậy có thể đánh rắn động rừng, khiến Tom Marvolo Riddle cảnh giác, nhưng bây giờ, đến cả bọn Tử thần thực tử bọn chúng cũng dám xông vào trong mê cung thì lại khác.
Suy nghĩ một lúc, trong tay lóe lên một tia sáng, Ambrose thầm thì vào đó mấy câu rồi chưa tới mười giây sau, Helios Đại hiền giả xuất hiện, ông ta cung kính nói:
“Cậu chủ.”
“Ừ, khanh mang theo Fleur rời khỏi đây, thông báo với mọi người là kế hoạch bắt đầu, Tom Marvolo Riddle đã có hành động. Nói với Dumbledore, chúng ta gặp nhau ở chỗ cái Cup.”
“Vâng thưa cậu chủ.” Xong rồi, Helios quay sang nói:
“Xin mời, tiểu thư Delacour.”
Fleur lúc này chưa hiểu gì, cô bé không ngu tới mức không nhận ra cuộc thi đấu Tam pháp thuật này có thể là một âm mưu nào đó, có thể nhắm vào cả Hogwarts, cả ông hiệu trưởng được cho là phù thủy vĩ đại nhất thời đương đại.
Cô có thể mường tượng ra kế hoạch này lớn đến đâu, cô quả thật sợ nếu Ambrose ở lại thì ai có thể đảm bảo được không có chuyện gì xảy ra, Fleur cứng rắn nói:
“Mình không đi, nếu đi thì cả hai cùng đi… cuộc thì này quá nguy hiểm rồi…”
“Không, cậu phải đi. Ở đây nguy hiểm hơn cậu nghĩ nhiều, một cuộc chiến sẽ xảy ra, cậu và bác Apolline phải tránh xa khỏi chỗ này.” Ambrose nói với cái giọng không một chút thương lượng.
Cậu nháy mắt với Helios, ý bảo dù phải ép cũng mang Fleur đi.
Helios Đại hiền giả hiểu ý, ông giọng áy náy với, Fleur:
“Xin lỗi… tiểu thư Delacour.”
Nói rồi cả hai biến mất trước mắt Ambrose.==== Chuyển cảnh ====
Ở một nơi nào đó, trong một ngôi nhà nào đó, Lucius Malfoy hớt hải chạy tới, hắn cúi người xuống hành lễ nói:
“Thưa chúa tể, bốn người tôi phái vào trong mê cung toàn bộ bị giết rồi.”
“Bị giết hết. Đúng là lũ vô dụng… Thôi, mà dù sao bọn này chỉ là để thăm dò thôi.” Tom Marvolo Riddle trầm ngâm nói.
“Vâng ạ.”
Malfoy mặt lạnh lùng, chết bốn tên Tử thần thực tử kia đối với tên này không khác nào bốn con chuột chết cả, lũ cặn bã này nếu không có tý sức mạnh, hắn mới để ý thu vào làm chân tay.
Chứ bọn tội phạm giống như chúng đầy nhan nhản ngoài đường kia kìa.
Tom Marvolo Riddle lưng tựa ghế, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen đang kéo tới, mặt trăng sắp bị nuốt chửng. Sau một lúc, tên này mới lên tiếng:
“Chỗ tế đàn chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Vâng thưa chủ nhân, tất cả nguyên liệu đã được chuẩn bị theo đúng hướng dẫn…” Malfoy cha cung kính nói.
“Phía bên kia Barty ra sao?”
“Tôi vừa nhận được tin, ông ta cũng đã hoàn thành phần việc của mình, bây giờ chỉ cần thời gian mà thôi.”
“Còn thằng nhóc Potter?”
“Nó đang rất gần cái Cup rồi, chỗ đường của Potter đã được người của ta dọn dẹp một lần rồi, trừ khi thằng bé quá thiểu năng mới đến chậm.”
“Ừ… coi như ta giúp Voldemort một tay đi.”
Tom Marvolo Riddle ánh mắt hài lòng nhìn tên bạn cùng học chung này, làm việc luôn chu đáo, vì thế cho nên hắn mới dễ dàng tha thứ và tin dùng Malfoy. Chỉ có mỗi tội tên này và cái giống Malfoy của hắn quá lươn lẹo.
Rồi Tom Marvolo Riddle thình lình nhìn sang phía bên ngoài căn phòng, hắn lẩm bẩm:
“Hửm… sư phụ của ta đã tới rồi… và có cả hai vị khách nữa. Malfoy, chuẩn bị trà, chúng ta ra ngoài đón tiếp bọn họ.”
Tom Marvolo Riddle nói xong đứng dậy bước ra phía cửa.
“Vâng.” Malfoy nói rồi đi theo, trước khi đi, tên này còn dặn dò gia tinh nhà mình chuẩn bị trà, và mấy thứ nước uống ngon lành khác.
==== Chuyển cảnh ====
Sau khi tiễn Fleur đi, trong mê cung này bây giờ không còn người vô tội nữa rồi, chỉ còn lũ Tử thần thực tử (nếu còn) và bọn kẻ thù sắp sửa xuất hiện.
Ambrose chạy thẳng về phía chiếc Cúp ở trung tâm tòa mê cung. Thình lình, trước mặt cậu xuất hiện mất tiếng ‘tạch tạch’ nghe rất vui tai.
Nhưng khi đi qua một ngã rẽ, Ambrose thấy chặn đường trước mặt mình là một bầy quái vật Tôm đuôi nổ của lão Hagrid.
Vốn chả ưa gì mấy con vật gớm ghiếc, Ambrose vung tay, một làn sóng bằng đất dâng lên đổ ụp xuống chôn sống bọn tôm này.
Tất cả xảy ra trong khi Ambrose không dừng lại, qua hàng đống chướng ngại vật, khi thì có một có một con nhền nhện khổng lồ nhảy xồ ra. Nó lập tức bị Ambrose chém làm đôi, loại nhện này cậu phải giết cả nghìn con khi ở Thất đại đảo quốc.
Lúc thì một ông kẹ xuất hiện, nó không biết biến thành cái gì khiến Ambrose sợ cả, nên biết thành thứ mà nó cho rằng Ambrose có thể sợ: Một giám ngục Azkaban.
(Tác suy đoán nói: “Con ông kẹ này thế nào cũng là của Lupin dùng để huấn luyện Potter phép triệu hoán thần hộ mệnh.”)
Nếu bình thường ra thì sẽ phải dùng phép chuyên dụng để đối phó, chưa kể nhiều đứa kém tới nỗi không nhận ra đây là một ông kẹ mà sử dụng phép Expecto Patronum (ND - Bùa hộ mệnh).
Nhưng Ambrose làm gì còn thời gian chơi với con Ông kẹ này, đũa thần cậu lóe sáng, đồng thời trên miệng cậu mấp máy:
“Reducto (ND - Bùa hủy diệt)
Với phù thủy khác thì bùa này có thể không làm gì được ông kẹ, nhưng đối với Ambrose lại khác, đùng quên cậu là ma pháp sư cáp 4 và Ambrose tu luyện ‘Giai điệu dâm dục’ kia như phép minh tưởng, chất và lượng ma lực của cậu cao hơn đám phù thủy bình thường rất nhiều.
Con Ông kẹ dính chú lập tức nổ tung không còn mảnh giáp, cũng chả kịp kêu lên một tiếng.
Sau đó, con đường của Ambrose trở lên thẳng băng, rất gần tới trung tâm mê cung rồi, cùng là lúc Ambrose cảnh giác cao nhất…
Chạy thêm một đoạn nữa thì một con vật to lớn chặn đầu Ambrose lại, đó là một con nhân sư khá to cao với thân hình của một con sư tử khổng lồ, chân đầy vuốt to dễ sợ, và cái đuôi vàng óng, tận cùng của nó là một chỏm màu nâu.
Tuy nhiên, đầu của con vật lại là đầu một người đàn bà. Bà ta hướng đôi mắt dài hình quả hạnh nhân về phía Ambrose khi cậu bước đến gần.
Một giọng nói lạnh thấy xương vang lên trong tai của hắn, Vít to quay lại, và chỉ thấy một ánh sáng chói lòa màu đỏ lao tới.
Cả người tên này lập tức ê ẩm, đau đớn vô hạn, trước khi ngất đi, hắn biết mình bị phế rồi, ma lực không còn, tay chân hoàn toàn không có cảm giác… e là.
“HỪ. May cho mi là ta biết mi bị khống chế, nếu không, giờ chỉ còn cái xác rồi.”
Vừa rồi, Ambrose lại giở trò tương tự khi đấu với con rồng đất Trung Hoa, chiêu ảo ảnh này Ambrose luyện tập rất nhiều lần rồi, làm một phù thủy sinh ra vốn không có nhiều ma lực cho lắm, Ambrose mất kha khá năm để nghĩ ra mấy chiêu thâm hiểm kiểu đánh nén như vậy.
Sau đó, Ambrose xuất hiện trước mặt Fleur nói:
“Không sao chứ…”
“Ambrose, cậu không chết….” Fleur chưa kịp tỉnh lại nói.
“Ừ làm sao mình chết đơn giản như vậy được.” Ambrose cười hớn hở như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
“Vậy mà cậu khiến mình…” Cô bé lúc này lại rươm rướm nước mắt.
Ambrose an ủi nói:
“Xin lỗi, chỉ là tên kia hắn...
Nhưng chưa kịp hét câu thì cậu đã bị ôm trầm lấy, ép vào bức tường sau lưng, rồi Ambrose cảm thấy một vị ngọt ngào tràn vào trong miệng mình, nó bị Fleur cưỡng hôn.
Đã vậy, kĩ năng hôn của Fleur rất tốt, Ambrose dành tất cả quyền chủ động cho cô bé, mặc mình hưởng thụ cái vị ngon ngọt, mềm mại, ấm áp bên trong cô bé.
Điều này khiến Fleur khó chịu không thôi, miệng dần mỏi đi, trong đầu nghĩ:
“Không lẽ mẹ nói sai, đã chủ động như vậy rồi mà Ambrose không đáp lại một chút nào.”
Cô bé hậm hực lùi lại, dường như quên mất vừa rồi súy bị Vít to giết, và không thèm để ý một chút nào hai cái xác ở bên cạnh (Tình yêu khiến người con gái điên cuồng bất chấp tình cảnh), ánh mắt u oán nhìn Ambrose.
“Cậu vô dụng hả!! Sao để người ta chủ động như vậy?”
“Cái này…”
Ambrose bây giờ rất muốn đè Fleur ra cho biết ai mới là người vô dụng ở đây, nhưng trong cái hoàn cảnh này không ổn chút nào, chốc nữa còn có một trận đại chiến xảy ra.
Ambrose cũng biết thừa cô gái trước mặt có tình cảm với mình, mà không chỉ một mình Fleur mà còn mấy người khác nữa… nhưng năm nay cậu vừa mới xác nhận quan hệ với Fayola và Takagi rồi, chuyện gì cũng có giới hạn, nếu thêm cả Fleur nữa thì mọi thứ nổ tung mất.
Vì vậy Ambrose chỉ đành làm ngơ thôi, nhưng tên này cũng mặt dày đánh tín hiệu nửa vời với cô chị họ này để Fleur không hết hy vọng, nếu không cô bé xinh đẹp này bị người khác chen mất thì cậu mất cả chì lẫn chài còn gì.
(Tác: “Ambrose đúng là triệt để sa đọa rồi, tính toán mấy cô con gái tới thế là cùng, nhưng vì mục tiêu hậu cung thì anh nhất trí, Ambrose à, vận mệnh sẽ ở bên chú.”)
Trở lại, mới đầu Ambrose cũng định để Fleur từ bỏ bài thi thứ ba, nhưng ngẫm lại làm vậy có thể đánh rắn động rừng, khiến Tom Marvolo Riddle cảnh giác, nhưng bây giờ, đến cả bọn Tử thần thực tử bọn chúng cũng dám xông vào trong mê cung thì lại khác.
Suy nghĩ một lúc, trong tay lóe lên một tia sáng, Ambrose thầm thì vào đó mấy câu rồi chưa tới mười giây sau, Helios Đại hiền giả xuất hiện, ông ta cung kính nói:
“Cậu chủ.”
“Ừ, khanh mang theo Fleur rời khỏi đây, thông báo với mọi người là kế hoạch bắt đầu, Tom Marvolo Riddle đã có hành động. Nói với Dumbledore, chúng ta gặp nhau ở chỗ cái Cup.”
“Vâng thưa cậu chủ.” Xong rồi, Helios quay sang nói:
“Xin mời, tiểu thư Delacour.”
Fleur lúc này chưa hiểu gì, cô bé không ngu tới mức không nhận ra cuộc thi đấu Tam pháp thuật này có thể là một âm mưu nào đó, có thể nhắm vào cả Hogwarts, cả ông hiệu trưởng được cho là phù thủy vĩ đại nhất thời đương đại.
Cô có thể mường tượng ra kế hoạch này lớn đến đâu, cô quả thật sợ nếu Ambrose ở lại thì ai có thể đảm bảo được không có chuyện gì xảy ra, Fleur cứng rắn nói:
“Mình không đi, nếu đi thì cả hai cùng đi… cuộc thì này quá nguy hiểm rồi…”
“Không, cậu phải đi. Ở đây nguy hiểm hơn cậu nghĩ nhiều, một cuộc chiến sẽ xảy ra, cậu và bác Apolline phải tránh xa khỏi chỗ này.” Ambrose nói với cái giọng không một chút thương lượng.
Cậu nháy mắt với Helios, ý bảo dù phải ép cũng mang Fleur đi.
Helios Đại hiền giả hiểu ý, ông giọng áy náy với, Fleur:
“Xin lỗi… tiểu thư Delacour.”
Nói rồi cả hai biến mất trước mắt Ambrose.==== Chuyển cảnh ====
Ở một nơi nào đó, trong một ngôi nhà nào đó, Lucius Malfoy hớt hải chạy tới, hắn cúi người xuống hành lễ nói:
“Thưa chúa tể, bốn người tôi phái vào trong mê cung toàn bộ bị giết rồi.”
“Bị giết hết. Đúng là lũ vô dụng… Thôi, mà dù sao bọn này chỉ là để thăm dò thôi.” Tom Marvolo Riddle trầm ngâm nói.
“Vâng ạ.”
Malfoy mặt lạnh lùng, chết bốn tên Tử thần thực tử kia đối với tên này không khác nào bốn con chuột chết cả, lũ cặn bã này nếu không có tý sức mạnh, hắn mới để ý thu vào làm chân tay.
Chứ bọn tội phạm giống như chúng đầy nhan nhản ngoài đường kia kìa.
Tom Marvolo Riddle lưng tựa ghế, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen đang kéo tới, mặt trăng sắp bị nuốt chửng. Sau một lúc, tên này mới lên tiếng:
“Chỗ tế đàn chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Vâng thưa chủ nhân, tất cả nguyên liệu đã được chuẩn bị theo đúng hướng dẫn…” Malfoy cha cung kính nói.
“Phía bên kia Barty ra sao?”
“Tôi vừa nhận được tin, ông ta cũng đã hoàn thành phần việc của mình, bây giờ chỉ cần thời gian mà thôi.”
“Còn thằng nhóc Potter?”
“Nó đang rất gần cái Cup rồi, chỗ đường của Potter đã được người của ta dọn dẹp một lần rồi, trừ khi thằng bé quá thiểu năng mới đến chậm.”
“Ừ… coi như ta giúp Voldemort một tay đi.”
Tom Marvolo Riddle ánh mắt hài lòng nhìn tên bạn cùng học chung này, làm việc luôn chu đáo, vì thế cho nên hắn mới dễ dàng tha thứ và tin dùng Malfoy. Chỉ có mỗi tội tên này và cái giống Malfoy của hắn quá lươn lẹo.
Rồi Tom Marvolo Riddle thình lình nhìn sang phía bên ngoài căn phòng, hắn lẩm bẩm:
“Hửm… sư phụ của ta đã tới rồi… và có cả hai vị khách nữa. Malfoy, chuẩn bị trà, chúng ta ra ngoài đón tiếp bọn họ.”
Tom Marvolo Riddle nói xong đứng dậy bước ra phía cửa.
“Vâng.” Malfoy nói rồi đi theo, trước khi đi, tên này còn dặn dò gia tinh nhà mình chuẩn bị trà, và mấy thứ nước uống ngon lành khác.
==== Chuyển cảnh ====
Sau khi tiễn Fleur đi, trong mê cung này bây giờ không còn người vô tội nữa rồi, chỉ còn lũ Tử thần thực tử (nếu còn) và bọn kẻ thù sắp sửa xuất hiện.
Ambrose chạy thẳng về phía chiếc Cúp ở trung tâm tòa mê cung. Thình lình, trước mặt cậu xuất hiện mất tiếng ‘tạch tạch’ nghe rất vui tai.
Nhưng khi đi qua một ngã rẽ, Ambrose thấy chặn đường trước mặt mình là một bầy quái vật Tôm đuôi nổ của lão Hagrid.
Vốn chả ưa gì mấy con vật gớm ghiếc, Ambrose vung tay, một làn sóng bằng đất dâng lên đổ ụp xuống chôn sống bọn tôm này.
Tất cả xảy ra trong khi Ambrose không dừng lại, qua hàng đống chướng ngại vật, khi thì có một có một con nhền nhện khổng lồ nhảy xồ ra. Nó lập tức bị Ambrose chém làm đôi, loại nhện này cậu phải giết cả nghìn con khi ở Thất đại đảo quốc.
Lúc thì một ông kẹ xuất hiện, nó không biết biến thành cái gì khiến Ambrose sợ cả, nên biết thành thứ mà nó cho rằng Ambrose có thể sợ: Một giám ngục Azkaban.
(Tác suy đoán nói: “Con ông kẹ này thế nào cũng là của Lupin dùng để huấn luyện Potter phép triệu hoán thần hộ mệnh.”)
Nếu bình thường ra thì sẽ phải dùng phép chuyên dụng để đối phó, chưa kể nhiều đứa kém tới nỗi không nhận ra đây là một ông kẹ mà sử dụng phép Expecto Patronum (ND - Bùa hộ mệnh).
Nhưng Ambrose làm gì còn thời gian chơi với con Ông kẹ này, đũa thần cậu lóe sáng, đồng thời trên miệng cậu mấp máy:
“Reducto (ND - Bùa hủy diệt)
Với phù thủy khác thì bùa này có thể không làm gì được ông kẹ, nhưng đối với Ambrose lại khác, đùng quên cậu là ma pháp sư cáp 4 và Ambrose tu luyện ‘Giai điệu dâm dục’ kia như phép minh tưởng, chất và lượng ma lực của cậu cao hơn đám phù thủy bình thường rất nhiều.
Con Ông kẹ dính chú lập tức nổ tung không còn mảnh giáp, cũng chả kịp kêu lên một tiếng.
Sau đó, con đường của Ambrose trở lên thẳng băng, rất gần tới trung tâm mê cung rồi, cùng là lúc Ambrose cảnh giác cao nhất…
Chạy thêm một đoạn nữa thì một con vật to lớn chặn đầu Ambrose lại, đó là một con nhân sư khá to cao với thân hình của một con sư tử khổng lồ, chân đầy vuốt to dễ sợ, và cái đuôi vàng óng, tận cùng của nó là một chỏm màu nâu.
Tuy nhiên, đầu của con vật lại là đầu một người đàn bà. Bà ta hướng đôi mắt dài hình quả hạnh nhân về phía Ambrose khi cậu bước đến gần.
/565
|