“Reducto.” (ND - Bùa hủy diệt)
“Reducto.”
“Bùng Bùng” Hai tiếng liên tiếp vang lên.
Vốn hai tên Tử thần thực tử phải độn thổ đi mất thì bị nổ banh người, máu thịt be bết, cả người hai tên này bị hất bay tới bức tường bầy giậu phía sau.
Miệng lại phun một cục máu, hai đứa rên lên:
“Khụ khụ… là ai?”
“Ai đánh nén chúng ta.”
Trả lời bọn chúng là một giọng nói lạnh lùng, đầy ý muốn giết người: “Là ta.” Cùng lúc đó, không khí trước mặt hai tên này run lên một cái, từ đó Ambrose hiện ra.
Rõ ràng vừa rồi, cậu đã định đi rồi, nhưng ai ngờ được hai tên Tử thần thực tự này… mồm nói chuyện đã to thì chớ, mà không thèm hạn chế âm lượng của minh lại, nhất là trong cái khoảng không gian tĩnh lặng cực điểm như vậy.
Có tai điếc cũng nghe được… và đen cho chúng là Ambrose nghe thấy tất cả. Cậu hỏi:
“Bọn mi là ai phái tới…”
“Khụ khụ… ta nói cho người biết, khôn hồn thì thả chúng ta ra, Chúa tể sắp trở lại, ngài sẽ cho mi biết…”
Ambrose không thèm liếc mắt tên này một lần nào nữa, đũa thần trong tay cậu lóe lên một tia sáng màu xanh lá cây chết chóc… Vậy là xong một tên.
Ambrose quay đầu sang tên còn lại quát:
“Nói ra tất cả những gì người biết…”
“Vâng… vâng… chuyện là như vậy…” Tên này run sợ kể lại tất cả những gì hắn biết.
Hắn mới đầu chỉ là tên phù thủy tị nạn trốn khỏi quê hương mình, sau được một người đàn ông tên là Malfoy tuyển vào làm công nhân, rồi dẫn tới gặp Chúa tể hắc ám.
Và giờ hắn có mặt ở đây để tiêu diệt tất cả các vị quán quân khác, để thằng nhóc Potter phải giành được chiếc Cup, và chính chiếc Cúp là khóa cảng dẫn Potter tới chỗ của chúa tể.
“Như vậy là Fleur cũng sẽ bị tấn công, hơn nữa là hai tên Tử thần thực tử không kém.” Ambrose thầm nghĩ.
Việc Fleur sẽ gặp nguy hiểm trong mê cung không phải Ambrose không đoán ra trước được, bây giờ cậu đang định đi tới chỗ của cô bé. Chỉ là không nghĩ Moody bọn chúng hành động nhanh tới vậy, cậu mới chỉ vào trong mê cung chưa tới năm phút mà thôi.
“Được rồi, ngươi rất nghe lời. Nhung đáng tiếc ngươi đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ được”
Trong tay xuất hiện thanh Lleaud, Ambrose thẳng tay chém lìa cổ tên Tử thần thực tử, mặc kệ ánh mắt oán độc của tên Tử thần thực tử xấu số.
Sau đó cậu lấy ra một lọ thuốc đổ vào hai cái xác, mùi khói hôi thối bốc lên, hai cái xác bị ăn mòn biến thành một vũng nước dinh dưỡng, mấy cành giậu bên cạnh như ngửi thấy thức ăn, điên cuồng lao tới thỏa thích hút chỗ nước này vào trong thân cây.
Xong xuôi, Ambrose xác định phương hướng rồi vọt đi thật nhanh trong tòa mê cung, mục tiêu lúc này là vị trí của Fleur.
Nếu bạn hỏi Ambrose làm sao tìm được đường trong mê cung này thì cách của tên này chính là phá tường mà đi.
Với ai chứ việc đâm thủng một lỗ trên tường bằng cây này đối với Ambrose quá đơn giản, tên này chỉ cần cầm thanh Lleaud chem chém hai ba nhát là có một cái lỗ để đi qua.
Còn việc có người phát hiện cái lỗ rồi lần theo sau không thì Ambrose không lo, những cái cây giậu này tuy yếu ớt, nhưng bù lại sức sống của nó rất mạnh.
Cái chỗ cây cối bị khuyết mà Ambrose tạo ra trong chưa tới một phút là các nhánh cây khác đan vào rồi trở lại hình dáng ban đầu.
Qua mười một lớp tường, cuối cùng Ambrose đã thấy cô chị họ phía trước, cậu nhếch miệng lên định cho cô bé này một bất ngờ nho nhỏ.
Ai ngờ, đột nhiên hai bóng đen xuất hiện trước mặt Fleur, một trong hai tên này kêu lên:
“Nó đây rồi, quán quân của Beauxbatons…”
“Giết nó…”
Tên còn lại định xông lên ra tay với Fleur, nhưng một tên khác đã ngăn lại nói:
“Chúng ta trước khống chế con bé lại, một cô nàng nước Pháp tao chưa ‘thử’ qua đâu?”
“Ý mày là gì, chúng ta đang làm nhiệm vụ.”
Tên nảy cười thầm: “Đúng là đồ người mới.”
“Newbie đứng sang một bên nhìn là được, người biết trước khi gia nhập Chúa tể tao làm gì không, xem tao trừng trị con bé này.”
Fleur đứng im cảnh giác nhìn hai người trước mặt, trong lòng cô rất lo lắng, nhưng phải giữ bình tĩnh, cái mê cung bây giờ độ nguy hiểm đã vượt quá những gì cô biết rồi:
“Các người là ai? Đây là Hogwarts. Nếu tiếp tục lại đây ta sẽ báo hiệu đó…”
“Báo hiệu…” Tên Tử thần thực tử cười lớn…
“Nhóc con, xinh gớm, người có thể báo hiệu, la hét thỏa mái không ai biết đâu, toàn bộ khu vực này chúng ta đã khống chế rồi… ha ha…”
“Người đừng đến đây… Red sparks.” (ND - Tia lửa đỏ)
Một tia sáng màu đỏ từ đầu đũa thần của cô bay lên trời, nó tỏa sáng cả một khu vực rộng lớn. Fleur dứt khoát xin cứu giúp và chấp nhận bỏ cuộc cầu cứu trợ giúp là một hành động vô cùng đúng đắn.
Chưa nói tới khả năng cô bé có thể chiến thắng được hai tên trước mặt, mặc khác, trong lòng cô luôn nghĩ Cúp Tam pháp thuật này chắc chắn là của Ambrose rồi, nên không việc gì phải liều mạng cả.
Fleur nhìn hai tên Tử thần thực tử ‘tốt bụng’ nói:
“Các người bây giờ chạy đi còn kịp…”
“Ha ha ha… con bé ngu ngốc, chúng ta chờ xem ai tới cứu mi không?” Tên này nói.
Phía sau, tên Tủ thần thực tử kia lên tiếng:
“Gaye, người nhanh lên, chúng ta…”
“Im, màu biết gì, đùa giỡn với con mồi mới là thứ ta thích nhất, đứng chờ ở đó… ặc…”
Tên này vừa nói xong thì cảnh thấy cổ họng mình mát lạnh, một cơn đau nhót lạnh buốt đâm vào tim của hắn. Sau đó bỗng nhiên, trên mặt mũi, trong miệng hắn ngập tràn dòng máu nóng.
“Khặc khặc…” Dây thanh bị đứt, tên Tử thần thực tử không nói được thêm lời lẽ ngả ngớn nào nữa mà tắt thở chết.
“Chuyện này…” Tên còn lại phía sau run lên, sợ hãi nói.
Nhưng hắn cũng không ngu, mà trí óc khá nhanh nhẹn, nhưng không để làm gì, vì đối thử của hắn là Ambrose, trong đầu tên này hiện lên một giả thuyết:
“Vừa rồi là ai ra tay… ai ở đây, không lẽ tàng hình.”
“Homenum Revelio.” (ND - Bùa hiện vô hình)
Nhưng làm gì có cái gì xuất hiện đâu, Ambrose thấy thế khinh thường nhìn tên Tử thần thực tử này, phép tàng hình của cậu nào dở đến mức bị một bùa chú phá hủy.
Xét tên này vừa mới rồi không có ý đồ làm nhục Fleur, Ambrose cho hắn chết còn nguyên xác, cậu chỉ đũa thần vào mặt hắn, thì thào:
“Avada Kedavra.” (ND - Lời nguyền giết chóc)
Không có ánh sáng xanh lè nào lóe lên, nhưng tên Tử thần thực tử ánh mắt trợn ngược, miệng há hốc ngã ngửa ra sau, chết mà không nhúc nhích được một chút nào.
Cậu chưa kịp quay đầu lại thì phía sau đã hét lên một tiếng:
“Ahhh… ngươi làm gì vậy thả ta ra…”
Lúc này, Fleur đã bị một người khác khống chế, đũa thần của tên này không e ngại dí thẳng vào cổ họng cô bé, là Vít to.
Tên này gầm lên:
“Là ai, hiện hình đi, không thì tao sẽ giết con bé này.”
Bị lời nguyền độc đoán khống chế, nhưng tên này cũng không ngu đi một chút nào, trái lại có vẻ thông minh hơn, hắn việc đầu tiên là muốn tìm ra kẻ bí ẩn tàng hình ở đây.
“Tao cho ngươi một giây, không xuất hiện thì cùng lắm tao và ả cùng chết.”
“Một… Không…”
“Đây đây, bình tĩnh…” Kèm theo tiếng nói, Ambrose thân hình hiện ra trước hai người, cậu cười nháy mắt trấn an Fleur.
Vít to thấy Ambrose không những không sợ mà mở một nụ cười ác ý, hắn tức giận gầm lên:
“Ném đũa thần đi. Nếu không tao giết con bé này. Nghe nói chúng mày còn là anh chị em họ với nhau… nếu mày không muốn ả chết. NHANH.”
“Được rồi… không phải nóng.” Ambrose vừa nói vừa ném cây đũa thần trên tay ra xa cả chục mét, rồi cậu mỉm cười nhìn Vít to bảo:
“Được….”
Nhưng cái từ ‘chưa’ chưa kịp nói ra, thì trước ngực Ambrose đã bị một tía sáng màu xành lè đánh trúng, Vít to gầm lên:
“Avada Kedavra…” (ND - Lời nguyền giết chóc)
Thấy thân ảnh Ambrose ngã ngửa ra sau, khuôn mặt không dấu vẻ kinh hoàng, Fleur giãy giụa hét lên: “KHÔNG… Làm sao có thể… Ambrose...”
“Ha ha ha… Này thì danh nhân này, này thì người trẻ tuổi nhất đạt huân chương Merlin đệ nhất đẳng này, phù thủy vĩ đại nhất thế giới này… ha ha… không phải người chết trong tay ta sao…”
“Khốn nạn… Viktor, người dám giết…”
“Câm miệng.”
Vít to gầm lên vào mặt Fleur, hắn ném cô bé xuống một góc, đi tới trước mặt cái xác của Ambrose, dơ chân lên dẵm vào đầu tên này một cái… Nhưng mà.
Chân của hắn đạp vào khoảng trống, tên này lảo đảo suýt ngã, trong đầu hắn lóe lên một câu hỏi: “Người đâu?”
“Mi đang tìm ta hả?”
“Reducto.”
“Bùng Bùng” Hai tiếng liên tiếp vang lên.
Vốn hai tên Tử thần thực tử phải độn thổ đi mất thì bị nổ banh người, máu thịt be bết, cả người hai tên này bị hất bay tới bức tường bầy giậu phía sau.
Miệng lại phun một cục máu, hai đứa rên lên:
“Khụ khụ… là ai?”
“Ai đánh nén chúng ta.”
Trả lời bọn chúng là một giọng nói lạnh lùng, đầy ý muốn giết người: “Là ta.” Cùng lúc đó, không khí trước mặt hai tên này run lên một cái, từ đó Ambrose hiện ra.
Rõ ràng vừa rồi, cậu đã định đi rồi, nhưng ai ngờ được hai tên Tử thần thực tự này… mồm nói chuyện đã to thì chớ, mà không thèm hạn chế âm lượng của minh lại, nhất là trong cái khoảng không gian tĩnh lặng cực điểm như vậy.
Có tai điếc cũng nghe được… và đen cho chúng là Ambrose nghe thấy tất cả. Cậu hỏi:
“Bọn mi là ai phái tới…”
“Khụ khụ… ta nói cho người biết, khôn hồn thì thả chúng ta ra, Chúa tể sắp trở lại, ngài sẽ cho mi biết…”
Ambrose không thèm liếc mắt tên này một lần nào nữa, đũa thần trong tay cậu lóe lên một tia sáng màu xanh lá cây chết chóc… Vậy là xong một tên.
Ambrose quay đầu sang tên còn lại quát:
“Nói ra tất cả những gì người biết…”
“Vâng… vâng… chuyện là như vậy…” Tên này run sợ kể lại tất cả những gì hắn biết.
Hắn mới đầu chỉ là tên phù thủy tị nạn trốn khỏi quê hương mình, sau được một người đàn ông tên là Malfoy tuyển vào làm công nhân, rồi dẫn tới gặp Chúa tể hắc ám.
Và giờ hắn có mặt ở đây để tiêu diệt tất cả các vị quán quân khác, để thằng nhóc Potter phải giành được chiếc Cup, và chính chiếc Cúp là khóa cảng dẫn Potter tới chỗ của chúa tể.
“Như vậy là Fleur cũng sẽ bị tấn công, hơn nữa là hai tên Tử thần thực tử không kém.” Ambrose thầm nghĩ.
Việc Fleur sẽ gặp nguy hiểm trong mê cung không phải Ambrose không đoán ra trước được, bây giờ cậu đang định đi tới chỗ của cô bé. Chỉ là không nghĩ Moody bọn chúng hành động nhanh tới vậy, cậu mới chỉ vào trong mê cung chưa tới năm phút mà thôi.
“Được rồi, ngươi rất nghe lời. Nhung đáng tiếc ngươi đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ được”
Trong tay xuất hiện thanh Lleaud, Ambrose thẳng tay chém lìa cổ tên Tử thần thực tử, mặc kệ ánh mắt oán độc của tên Tử thần thực tử xấu số.
Sau đó cậu lấy ra một lọ thuốc đổ vào hai cái xác, mùi khói hôi thối bốc lên, hai cái xác bị ăn mòn biến thành một vũng nước dinh dưỡng, mấy cành giậu bên cạnh như ngửi thấy thức ăn, điên cuồng lao tới thỏa thích hút chỗ nước này vào trong thân cây.
Xong xuôi, Ambrose xác định phương hướng rồi vọt đi thật nhanh trong tòa mê cung, mục tiêu lúc này là vị trí của Fleur.
Nếu bạn hỏi Ambrose làm sao tìm được đường trong mê cung này thì cách của tên này chính là phá tường mà đi.
Với ai chứ việc đâm thủng một lỗ trên tường bằng cây này đối với Ambrose quá đơn giản, tên này chỉ cần cầm thanh Lleaud chem chém hai ba nhát là có một cái lỗ để đi qua.
Còn việc có người phát hiện cái lỗ rồi lần theo sau không thì Ambrose không lo, những cái cây giậu này tuy yếu ớt, nhưng bù lại sức sống của nó rất mạnh.
Cái chỗ cây cối bị khuyết mà Ambrose tạo ra trong chưa tới một phút là các nhánh cây khác đan vào rồi trở lại hình dáng ban đầu.
Qua mười một lớp tường, cuối cùng Ambrose đã thấy cô chị họ phía trước, cậu nhếch miệng lên định cho cô bé này một bất ngờ nho nhỏ.
Ai ngờ, đột nhiên hai bóng đen xuất hiện trước mặt Fleur, một trong hai tên này kêu lên:
“Nó đây rồi, quán quân của Beauxbatons…”
“Giết nó…”
Tên còn lại định xông lên ra tay với Fleur, nhưng một tên khác đã ngăn lại nói:
“Chúng ta trước khống chế con bé lại, một cô nàng nước Pháp tao chưa ‘thử’ qua đâu?”
“Ý mày là gì, chúng ta đang làm nhiệm vụ.”
Tên nảy cười thầm: “Đúng là đồ người mới.”
“Newbie đứng sang một bên nhìn là được, người biết trước khi gia nhập Chúa tể tao làm gì không, xem tao trừng trị con bé này.”
Fleur đứng im cảnh giác nhìn hai người trước mặt, trong lòng cô rất lo lắng, nhưng phải giữ bình tĩnh, cái mê cung bây giờ độ nguy hiểm đã vượt quá những gì cô biết rồi:
“Các người là ai? Đây là Hogwarts. Nếu tiếp tục lại đây ta sẽ báo hiệu đó…”
“Báo hiệu…” Tên Tử thần thực tử cười lớn…
“Nhóc con, xinh gớm, người có thể báo hiệu, la hét thỏa mái không ai biết đâu, toàn bộ khu vực này chúng ta đã khống chế rồi… ha ha…”
“Người đừng đến đây… Red sparks.” (ND - Tia lửa đỏ)
Một tia sáng màu đỏ từ đầu đũa thần của cô bay lên trời, nó tỏa sáng cả một khu vực rộng lớn. Fleur dứt khoát xin cứu giúp và chấp nhận bỏ cuộc cầu cứu trợ giúp là một hành động vô cùng đúng đắn.
Chưa nói tới khả năng cô bé có thể chiến thắng được hai tên trước mặt, mặc khác, trong lòng cô luôn nghĩ Cúp Tam pháp thuật này chắc chắn là của Ambrose rồi, nên không việc gì phải liều mạng cả.
Fleur nhìn hai tên Tử thần thực tử ‘tốt bụng’ nói:
“Các người bây giờ chạy đi còn kịp…”
“Ha ha ha… con bé ngu ngốc, chúng ta chờ xem ai tới cứu mi không?” Tên này nói.
Phía sau, tên Tủ thần thực tử kia lên tiếng:
“Gaye, người nhanh lên, chúng ta…”
“Im, màu biết gì, đùa giỡn với con mồi mới là thứ ta thích nhất, đứng chờ ở đó… ặc…”
Tên này vừa nói xong thì cảnh thấy cổ họng mình mát lạnh, một cơn đau nhót lạnh buốt đâm vào tim của hắn. Sau đó bỗng nhiên, trên mặt mũi, trong miệng hắn ngập tràn dòng máu nóng.
“Khặc khặc…” Dây thanh bị đứt, tên Tử thần thực tử không nói được thêm lời lẽ ngả ngớn nào nữa mà tắt thở chết.
“Chuyện này…” Tên còn lại phía sau run lên, sợ hãi nói.
Nhưng hắn cũng không ngu, mà trí óc khá nhanh nhẹn, nhưng không để làm gì, vì đối thử của hắn là Ambrose, trong đầu tên này hiện lên một giả thuyết:
“Vừa rồi là ai ra tay… ai ở đây, không lẽ tàng hình.”
“Homenum Revelio.” (ND - Bùa hiện vô hình)
Nhưng làm gì có cái gì xuất hiện đâu, Ambrose thấy thế khinh thường nhìn tên Tử thần thực tử này, phép tàng hình của cậu nào dở đến mức bị một bùa chú phá hủy.
Xét tên này vừa mới rồi không có ý đồ làm nhục Fleur, Ambrose cho hắn chết còn nguyên xác, cậu chỉ đũa thần vào mặt hắn, thì thào:
“Avada Kedavra.” (ND - Lời nguyền giết chóc)
Không có ánh sáng xanh lè nào lóe lên, nhưng tên Tử thần thực tử ánh mắt trợn ngược, miệng há hốc ngã ngửa ra sau, chết mà không nhúc nhích được một chút nào.
Cậu chưa kịp quay đầu lại thì phía sau đã hét lên một tiếng:
“Ahhh… ngươi làm gì vậy thả ta ra…”
Lúc này, Fleur đã bị một người khác khống chế, đũa thần của tên này không e ngại dí thẳng vào cổ họng cô bé, là Vít to.
Tên này gầm lên:
“Là ai, hiện hình đi, không thì tao sẽ giết con bé này.”
Bị lời nguyền độc đoán khống chế, nhưng tên này cũng không ngu đi một chút nào, trái lại có vẻ thông minh hơn, hắn việc đầu tiên là muốn tìm ra kẻ bí ẩn tàng hình ở đây.
“Tao cho ngươi một giây, không xuất hiện thì cùng lắm tao và ả cùng chết.”
“Một… Không…”
“Đây đây, bình tĩnh…” Kèm theo tiếng nói, Ambrose thân hình hiện ra trước hai người, cậu cười nháy mắt trấn an Fleur.
Vít to thấy Ambrose không những không sợ mà mở một nụ cười ác ý, hắn tức giận gầm lên:
“Ném đũa thần đi. Nếu không tao giết con bé này. Nghe nói chúng mày còn là anh chị em họ với nhau… nếu mày không muốn ả chết. NHANH.”
“Được rồi… không phải nóng.” Ambrose vừa nói vừa ném cây đũa thần trên tay ra xa cả chục mét, rồi cậu mỉm cười nhìn Vít to bảo:
“Được….”
Nhưng cái từ ‘chưa’ chưa kịp nói ra, thì trước ngực Ambrose đã bị một tía sáng màu xành lè đánh trúng, Vít to gầm lên:
“Avada Kedavra…” (ND - Lời nguyền giết chóc)
Thấy thân ảnh Ambrose ngã ngửa ra sau, khuôn mặt không dấu vẻ kinh hoàng, Fleur giãy giụa hét lên: “KHÔNG… Làm sao có thể… Ambrose...”
“Ha ha ha… Này thì danh nhân này, này thì người trẻ tuổi nhất đạt huân chương Merlin đệ nhất đẳng này, phù thủy vĩ đại nhất thế giới này… ha ha… không phải người chết trong tay ta sao…”
“Khốn nạn… Viktor, người dám giết…”
“Câm miệng.”
Vít to gầm lên vào mặt Fleur, hắn ném cô bé xuống một góc, đi tới trước mặt cái xác của Ambrose, dơ chân lên dẵm vào đầu tên này một cái… Nhưng mà.
Chân của hắn đạp vào khoảng trống, tên này lảo đảo suýt ngã, trong đầu hắn lóe lên một câu hỏi: “Người đâu?”
“Mi đang tìm ta hả?”
/565
|