“Hừ. Không tin chúng ta thử xem, ai thua lại phải chấp nhận người kia một yêu cầu. Mà yêu cầu lần trước tôi còn nói đâu.”
Nghe vậy khuôn mặt Ambrose xám xịt đi, cậu chịu thua nói:
“Được rồi, tớ chịu thua được chưa, giữa chúng ta không cần phải cá với cả cược gì cả.”
“Hừ, biết vậy là tốt.”
Giữa Ambrose và Takagi thỉnh thoảng xảy ra vài cuộc va chạm như vậy, nhưng hầu hết người thua cuộc là Ambrose. Không phải cậu vô năng, mà do hầu hết là Ambrose nhường… có khi nhường cũng không được, lúc đó phải dùng cách khác. (Nói chung là hai đứa nó tán tỉnh nhau)
Đang định nói gì đó, thì một cô bé tóc xù chạy tới, hớt hải nói:
“Anh Ambrose, anh có rảnh không, em có chuyện muốn nhờ.”
Hermione trông rất vội, trên người cô bé còn đậm mùi thuốc khử trùng, có vẻ cô bé vừa đi gặp mặt nhóc Potter trong bệnh xá xong.
Không cần nghĩ cũng biết ba đứa nhóc này lại nghĩ ra trò gì rồi. Ngẫm lại mới thấy, từ khi thằng nhóc Harry Potter nhập học trường Hogwarts thì không ngừng rắc rối xuất hiện quanh thằng nhóc này… Vớ vẩn lần này bọn nhóc lại tự chuốc lấy khổ cho xem.
Ambrose trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng không nói ra, cậu từ đầu đã xem mấy cái rắc rối này để rèn luyện cho Hermione rồi, cậu hai mắt tươi cười nhìn cô em gái nói:
“Có chuyện gì cần anh giúp?”
“Em… Anh có thể mua một số dược liệu trong này và chuyển vào Hogwarts không?” Hermione biểu hiện như đang làm một chuyện gì khuất tất lắm. Cô bé chậm rãi đua cho Ambrose một tờ giấy, nói:
“Đây ạ.”
Cậu nhìn một lượt các vị thuốc, trong miệng nói ra có vẻ đầy thâm ý:
“...sừng của song kỳ mã và da vụn của một con rắn ráo… à. Chuyện này đơn giản, mai em tới gặp anh và lấy cũng được.”
“Vậy ạ, tốt quá.” Cô bé thở phào một hơi, như vừa giải thoát khỏi một quyết định khó khăn nào đó.
Ambrose hai mắt híp lại nói:
“Không lẽ mấy đứa định ăn cắp mấy vị thuốc này từ kho của giáo sư Snape.”
“A, sau anh biết…” Hermione nói một nửa, bụp một cái hai tay che miệng lại.
“Anh đừng nói với ai nhé… bọn em đang có một kế hoạch bí mật, nếu thành công thì có thể xác định được kẻ thừa kế của Slytherin.”
Nhìn Hermione, Ambrose lắc đầu, đúng vẫn là trẻ con, Ambrose dễ dàng đoán được bọn nhóc này định chế thuốc Đa dịch, các vị thuốc lù lù còn trên tay Ambrose kia kìa, suy luận một tý là biết ba đứa này định giả trang thành ai đó để tiếp cận kẻ tình nghi.
Mà chắc chắn không ở trong nhà sư tử rồi, có khả năng lớn là nhà rắn của Fayola. Nhưng mà ý nghĩ này, Ambrose thấy vẫn vô cùng trẻ con, quá trẻ con luôn đấy.
Không tên tội phạm lại oa oa trên miệng hắn là người có tội, hắn đã suýt giết được một con mèo và một thằng nhóc phù thủy Muggle khác.
Ambrose nhìn cô bé quan tâm nói:
“Em phải nhớ mang sợi dây chuyền nhé?”
Hermione gật đầu, tay đưa lên cổ áo xoa xoa nói:
“Em lúc nào cũng mang theo nó mà. À còn chuyện khác, anh Ambrose, anh có biết gì về căn phòng bí mật không?”
“Sao lại không biết, chuyện là như vậy…” Ambrose bắt đầu kể cho cô bé về truyền thuyết, lời đồn về căn phòng bí mật của Slytherin để lại sau khi rời khỏi Hogwarts.
Cô bé nghe xong liên tục cảm ơn rồi chạy mất.
Takagi ở bên cạnh giờ mới lên tiếng:
“Ambrose… không ngờ, cậu thật sự ra tay với Hermione, em ấy còn quá nhỏ…”
Mặt Ambrose lập tức đen lại, biết đây là Takagi đang trêu cậu, nên không thèm đáp mà tiếp tục xử lý bữa trưa của mình.
“Ha ha… cậu ngại đó hả.” Takagi vẫn chưa buông tha.
Với cô bé, Fayola đã là một đối thủ rất mạnh rồi, lại thêm Hermione nữa. Cô không rõ chuyện gì xảy ra với Ambrose, nhưng có vẻ sau sự kiện tàu Hogwarts bị tập kích, cậu ta đối với cô hơi xa lạ một chút.
Năm học vừa rồi, Takagi cố gắng mãi mới kéo mối quan hệ của hai người trở lại giống như năm thứ hai. Nhưng chắc chắn có chuyện Ambrose giấu cô, không tính cái hội cá nhân của Ambrose, Fayola và Max.
Chuyện này cũng dễ hiểu, đối với Takagi chỉ là hai tháng hè, nhưng đối với Ambrose lại là ba năm trời liên tục, hơn nữa lúc đó nhân vật chính của chúng ta còn vướng phải tình cảm của Lucy dành cho cậu ta.
=====
Thời gian sau đó Ambrose bận quá không có thời gian để quan tâm tới chuyện cái mật thất nữa, nạn nhân vẫn dừng lại chỉ ở một người một mèo, cái tên hung thủ như sợ quá nên trốn mất dặm.
Hôm nay, Ambrose ngủ dậy với một tâm trạng không thể nào bết bát hơn, chuyện là hôm qua cậu và Fayola phải trong phòng Cần thiết hai mươi tiếng liên tục để luyện tập cho việc khắc mạch ma thuật.
Sau đó cậu còn bị mất ngủ một lúc, mãi gần sáng mới đi ngủ. Nên giờ làm sao tâm trạng cho tốt được.
Đã thế mới sáng ra đã bị làm phiền bởi lão giáo sư giả dối Gilderoy Lockhart, tên này muốn nhờ Câu lạc bộ Sáng chế tổ chức cho hắn một buổi dạy học sinh miễn phí về thuật đấu tay đôi để đối phó với thứ làm cho học sinh hóa đá nữa.
Do độ đáng tin của giáo sư giả dối trong trường tụt xuống vô hạn sau vụ chữa lợn lành thành lợn què cho Potter, hắn sợ không có học sinh làm tới buổi học nên ra sức mời hai học sinh mạnh nhất trường tới thỉnh giảng - là Ambrose và Fayola.
Tên này không hơn đã đi cửa sau mới giáo sư Snape là trợ lý cho hắn, thực ra thì ông giáo sư mũi khoằm không muốn một chút nào, nhưng ông ta sợ vị giáo sư bịp này lại gây ra thảm họa, tai nạn nào đó cho học sinh nên phải tới.
Tất nhiên, lão Snape cũng mời Fayola, đây cũng là dịp thể hiện sự cường đại của các học sinh nhà rắn, trả tội gì không làm.
Buổi học diễn ra rất suôn sẻ, mở đầu là cuộc đấu tay đôi giữa giáo sư giả dối và giáo sư mũi khoằm, không ngờ, chỉ một đòn là Snap hạ được Lockhart.
“Thật quá là vô dụng à.” Trong lòng Ambrose bắt đầu sinh ra sự bất mãn vì ông hiệu trưởng lại tuyển một người như vậy vào dạy học.
Tiếp đó tới lượt màn trình diễn của Ambrose và Fayola, nó không gọi là cuộc đấu đúng nghĩa, cả Ambrose và Fayola chỉ phơi bày tạo nghệ sử dụng phép thuật, không chế ma lực của mình.
Nhưng chỉ vậy thôi mà khiến đám học sinh bên dưới nháo loạn cả lên.
Sau đó là việc chia cặp và bắt đầu đấu tập, lúc này, các học sinh nhà rắn được dịp thể hiện, bọn chúng là luôn trợ giảng dạy nhưng đứa khác không biết làm thế nào để đấu tay đôi, cầm đũa ra sau, tư thế thế nào, mắt nhìn hướng nào, trong tâm đặt ở đây.
Sau nửa tiếng giảng dạy, bọn nhóc bắt đầu được lên sân thi đấu thực hành. Các cặp đôi bắt đầu được phân ra và tấn công nhau.
Ambrose nhìn một vòng, thì đột nhiên thấy Hermione đang vật lộn với một cô nhóc nhà rắn, không thể nào, Trình độ của cô bé giỏi hơn thế nhiều, chỉ có lý do duy nhất để giải thích cho chuyện này là Hermione muốn lấy được tóc của con nhóc kia.
Nhưng một sự cố đã xảy ra, vâng, lại do sự chểnh mảng của ông giáo sư bịp Lockhart, khiến một học sinh suýt bị rắn cắn.
May cho tên đó là nhóc nhà Potter đã ra tay ngăn lại, nhưng không phải bằng phép thuật mà là bằng một câu nói, không, chính xác hơn là một tiếng rít gió.
Nghe vậy khuôn mặt Ambrose xám xịt đi, cậu chịu thua nói:
“Được rồi, tớ chịu thua được chưa, giữa chúng ta không cần phải cá với cả cược gì cả.”
“Hừ, biết vậy là tốt.”
Giữa Ambrose và Takagi thỉnh thoảng xảy ra vài cuộc va chạm như vậy, nhưng hầu hết người thua cuộc là Ambrose. Không phải cậu vô năng, mà do hầu hết là Ambrose nhường… có khi nhường cũng không được, lúc đó phải dùng cách khác. (Nói chung là hai đứa nó tán tỉnh nhau)
Đang định nói gì đó, thì một cô bé tóc xù chạy tới, hớt hải nói:
“Anh Ambrose, anh có rảnh không, em có chuyện muốn nhờ.”
Hermione trông rất vội, trên người cô bé còn đậm mùi thuốc khử trùng, có vẻ cô bé vừa đi gặp mặt nhóc Potter trong bệnh xá xong.
Không cần nghĩ cũng biết ba đứa nhóc này lại nghĩ ra trò gì rồi. Ngẫm lại mới thấy, từ khi thằng nhóc Harry Potter nhập học trường Hogwarts thì không ngừng rắc rối xuất hiện quanh thằng nhóc này… Vớ vẩn lần này bọn nhóc lại tự chuốc lấy khổ cho xem.
Ambrose trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng không nói ra, cậu từ đầu đã xem mấy cái rắc rối này để rèn luyện cho Hermione rồi, cậu hai mắt tươi cười nhìn cô em gái nói:
“Có chuyện gì cần anh giúp?”
“Em… Anh có thể mua một số dược liệu trong này và chuyển vào Hogwarts không?” Hermione biểu hiện như đang làm một chuyện gì khuất tất lắm. Cô bé chậm rãi đua cho Ambrose một tờ giấy, nói:
“Đây ạ.”
Cậu nhìn một lượt các vị thuốc, trong miệng nói ra có vẻ đầy thâm ý:
“...sừng của song kỳ mã và da vụn của một con rắn ráo… à. Chuyện này đơn giản, mai em tới gặp anh và lấy cũng được.”
“Vậy ạ, tốt quá.” Cô bé thở phào một hơi, như vừa giải thoát khỏi một quyết định khó khăn nào đó.
Ambrose hai mắt híp lại nói:
“Không lẽ mấy đứa định ăn cắp mấy vị thuốc này từ kho của giáo sư Snape.”
“A, sau anh biết…” Hermione nói một nửa, bụp một cái hai tay che miệng lại.
“Anh đừng nói với ai nhé… bọn em đang có một kế hoạch bí mật, nếu thành công thì có thể xác định được kẻ thừa kế của Slytherin.”
Nhìn Hermione, Ambrose lắc đầu, đúng vẫn là trẻ con, Ambrose dễ dàng đoán được bọn nhóc này định chế thuốc Đa dịch, các vị thuốc lù lù còn trên tay Ambrose kia kìa, suy luận một tý là biết ba đứa này định giả trang thành ai đó để tiếp cận kẻ tình nghi.
Mà chắc chắn không ở trong nhà sư tử rồi, có khả năng lớn là nhà rắn của Fayola. Nhưng mà ý nghĩ này, Ambrose thấy vẫn vô cùng trẻ con, quá trẻ con luôn đấy.
Không tên tội phạm lại oa oa trên miệng hắn là người có tội, hắn đã suýt giết được một con mèo và một thằng nhóc phù thủy Muggle khác.
Ambrose nhìn cô bé quan tâm nói:
“Em phải nhớ mang sợi dây chuyền nhé?”
Hermione gật đầu, tay đưa lên cổ áo xoa xoa nói:
“Em lúc nào cũng mang theo nó mà. À còn chuyện khác, anh Ambrose, anh có biết gì về căn phòng bí mật không?”
“Sao lại không biết, chuyện là như vậy…” Ambrose bắt đầu kể cho cô bé về truyền thuyết, lời đồn về căn phòng bí mật của Slytherin để lại sau khi rời khỏi Hogwarts.
Cô bé nghe xong liên tục cảm ơn rồi chạy mất.
Takagi ở bên cạnh giờ mới lên tiếng:
“Ambrose… không ngờ, cậu thật sự ra tay với Hermione, em ấy còn quá nhỏ…”
Mặt Ambrose lập tức đen lại, biết đây là Takagi đang trêu cậu, nên không thèm đáp mà tiếp tục xử lý bữa trưa của mình.
“Ha ha… cậu ngại đó hả.” Takagi vẫn chưa buông tha.
Với cô bé, Fayola đã là một đối thủ rất mạnh rồi, lại thêm Hermione nữa. Cô không rõ chuyện gì xảy ra với Ambrose, nhưng có vẻ sau sự kiện tàu Hogwarts bị tập kích, cậu ta đối với cô hơi xa lạ một chút.
Năm học vừa rồi, Takagi cố gắng mãi mới kéo mối quan hệ của hai người trở lại giống như năm thứ hai. Nhưng chắc chắn có chuyện Ambrose giấu cô, không tính cái hội cá nhân của Ambrose, Fayola và Max.
Chuyện này cũng dễ hiểu, đối với Takagi chỉ là hai tháng hè, nhưng đối với Ambrose lại là ba năm trời liên tục, hơn nữa lúc đó nhân vật chính của chúng ta còn vướng phải tình cảm của Lucy dành cho cậu ta.
=====
Thời gian sau đó Ambrose bận quá không có thời gian để quan tâm tới chuyện cái mật thất nữa, nạn nhân vẫn dừng lại chỉ ở một người một mèo, cái tên hung thủ như sợ quá nên trốn mất dặm.
Hôm nay, Ambrose ngủ dậy với một tâm trạng không thể nào bết bát hơn, chuyện là hôm qua cậu và Fayola phải trong phòng Cần thiết hai mươi tiếng liên tục để luyện tập cho việc khắc mạch ma thuật.
Sau đó cậu còn bị mất ngủ một lúc, mãi gần sáng mới đi ngủ. Nên giờ làm sao tâm trạng cho tốt được.
Đã thế mới sáng ra đã bị làm phiền bởi lão giáo sư giả dối Gilderoy Lockhart, tên này muốn nhờ Câu lạc bộ Sáng chế tổ chức cho hắn một buổi dạy học sinh miễn phí về thuật đấu tay đôi để đối phó với thứ làm cho học sinh hóa đá nữa.
Do độ đáng tin của giáo sư giả dối trong trường tụt xuống vô hạn sau vụ chữa lợn lành thành lợn què cho Potter, hắn sợ không có học sinh làm tới buổi học nên ra sức mời hai học sinh mạnh nhất trường tới thỉnh giảng - là Ambrose và Fayola.
Tên này không hơn đã đi cửa sau mới giáo sư Snape là trợ lý cho hắn, thực ra thì ông giáo sư mũi khoằm không muốn một chút nào, nhưng ông ta sợ vị giáo sư bịp này lại gây ra thảm họa, tai nạn nào đó cho học sinh nên phải tới.
Tất nhiên, lão Snape cũng mời Fayola, đây cũng là dịp thể hiện sự cường đại của các học sinh nhà rắn, trả tội gì không làm.
Buổi học diễn ra rất suôn sẻ, mở đầu là cuộc đấu tay đôi giữa giáo sư giả dối và giáo sư mũi khoằm, không ngờ, chỉ một đòn là Snap hạ được Lockhart.
“Thật quá là vô dụng à.” Trong lòng Ambrose bắt đầu sinh ra sự bất mãn vì ông hiệu trưởng lại tuyển một người như vậy vào dạy học.
Tiếp đó tới lượt màn trình diễn của Ambrose và Fayola, nó không gọi là cuộc đấu đúng nghĩa, cả Ambrose và Fayola chỉ phơi bày tạo nghệ sử dụng phép thuật, không chế ma lực của mình.
Nhưng chỉ vậy thôi mà khiến đám học sinh bên dưới nháo loạn cả lên.
Sau đó là việc chia cặp và bắt đầu đấu tập, lúc này, các học sinh nhà rắn được dịp thể hiện, bọn chúng là luôn trợ giảng dạy nhưng đứa khác không biết làm thế nào để đấu tay đôi, cầm đũa ra sau, tư thế thế nào, mắt nhìn hướng nào, trong tâm đặt ở đây.
Sau nửa tiếng giảng dạy, bọn nhóc bắt đầu được lên sân thi đấu thực hành. Các cặp đôi bắt đầu được phân ra và tấn công nhau.
Ambrose nhìn một vòng, thì đột nhiên thấy Hermione đang vật lộn với một cô nhóc nhà rắn, không thể nào, Trình độ của cô bé giỏi hơn thế nhiều, chỉ có lý do duy nhất để giải thích cho chuyện này là Hermione muốn lấy được tóc của con nhóc kia.
Nhưng một sự cố đã xảy ra, vâng, lại do sự chểnh mảng của ông giáo sư bịp Lockhart, khiến một học sinh suýt bị rắn cắn.
May cho tên đó là nhóc nhà Potter đã ra tay ngăn lại, nhưng không phải bằng phép thuật mà là bằng một câu nói, không, chính xác hơn là một tiếng rít gió.
/565
|