Từ trong một góc tối, lão Snape bước ra lên tiếng:
“Thưa ông hiệu trưởng, nếu ông cho phép, tôi xin nói… Vừa rồi, không biết mắt tôi có nhầm không khi thấy anh Filch định dùng thần chú trừng phạt Potter, nhưng may được trò Karling ngăn lại. Nếu vậy thì…”
“Tôi có thể dùng phép thuật…” Filch không thể tin vào mình nói, nhớ lại, quả thật là vừa rồi, ông ta đang luyện tập chú ngữ phát lửa dùng trong nấu nướng, cắm trại.
Nhưng lại dùng nó để tấn công Potter, ánh mắt ông giám thị lóe lên rồi lại ỉu xuống nói:
“Nếu tôi sử dụng được phép thuật mà phải trả giá bằng Norris thì tôi không cần… Cậu Karling, cậu có thể cứu con mèo của tôi phải không? Chính cậu giúp tôi sử dụng được phép thuật mà… làm ơn, cậu Karling...”
Mọi người trong phòng đều nhìn lại cậu thiếu niên đang hứng thú xem kịch ở một góc, trong đó, kinh hãi nhất là ba vị giáo sư…Dumbledore, Mcgonagall và Snape.
Bọn họ đều biết thực trạng của ông giám thị, vậy mà Ambrose có cách chữa trị cho ông ta… chuyện này rất khó tin, nếu nó công bố với toàn bộ giới phù thủy thì tin chắc sẽ nhấc lên một đợt sóng ảnh hưởng kinh khủng nhất trong lịch sử ma pháp.
Ambrose hơi bất ngờ vì ông giám thị lại chỉ tận tên mình, cậu nghĩa ông ta phải hỏi giáo sư Dumbledore trước chứ.
Cậu hắng giọng một tiếng nói:
“Chuyện này rất đơn giản nhưng mất khá nhiều thời gian, hẳn thầy hiệu trưởng đã nghĩ biện pháp giúp ngài rồi.”
Ambrose đá quả bóng trách nhiệm lại cho Dumbledore, cậu có thể giúp được nhưng cậu không ngu gì chuốc việc khổ vào thân.
Còn việc lão Filch có thể dùng được phép thuật, cả cậu cũng thấy kinh ngạc, thí nghiệm của cậu đã thành công… Ambrose còn đang định tính bước tiếp theo đây.
Dumbledore nghe Ambrose nói vậy, kiên nhẫn giải thích:
“Chúng ta có thể cứu chữa được con mèo, Argus à. Giáo sư Sprout dạo gần đây có xoay xở kiếm ra được mấy cây nhân sâm. Khi nào bọn nhân sâm ấy đủ lớn, tôi sẽ cho bào chế ra một dược phẩm có thể làm cho Mrs. Norris hồi phục lại.”
“Được rồi, đến lượt mấy đứa.” Ông hiểu trường quay lại ba đứa nhóc hỏi:
“Tại sao các trò lại có mặt ở chỗ đó, chúng ta không phải có một bữa tiệc Halloween tuyệt vời sao? Ta không thấy các trò ở đó.”
Potter lần này cần đầu nói trước, cậu ta nói giống hệt những gì Hermione đã nói với cậu, chỉ khác là nhóc này không kể một chút gì về giọng nói mà nó nghe thấy cả.
Cùng lúc đó, lão Snape đứng một bên như con rắn độc không ngừng chỉ là mấy điểm không logic trong câu trả lời, ông ta còn để nghị buộc tội nhóc Potter vì có hành vi đáng ngờ nữa.
“Được rồi, một người vẫn được coi là vô tội cho đến khi nào người ta chứng minh được người ấy là có tội, Severus à.”
Sau đó, ông hiệu trưởng nói với ba đứa trẻ:
“Ba con có thể trở về kí túc xá rồi đó.”
Chờ ba đưa ra khỏi phòng, ông hiệu trưởng mới hỏi Ambrose:
“Còn về trò, trò Karling, ta cũng không thấy trò ở bữa tiệc?”
Ambrose cười tự nhiên đáp lại:
“Tất nhiên, tôi cũng nhận được lời mời của ngài Nicholas về bữa tiệc tử nhật rồi xuống nhà bếp tự thưởng cho mình một bữa tối đàng hoàng, hẳn mọi người đều biết, tiệc tử nhật làm gì có cái gì để ăn. Chỉ là không ngờ lúc về gặp phải chuyện này thôi. Nếu ngài không tin, thì có tới mấy trăm hồn ma và gia tinh có thể làm chứng cho tôi.”
Ông hiệu trường gật đầu chấp nhận lời giải thích của Ambrose, trong lòng ông cũng không nghĩ cậu là hung thủ, ông hiệu trưởng im lặng một lúc rồi nói sang chuyện khác:
“Con phượng hoàng của ta, nó sắp kết thúc vòng đời rồi…”
Ambrose nghe vậy nghiêm túc hẳn lên, cậu đáp lại:
“Ngài có biết chính xác là bao giờ không?”
“Khoảng ba, bốn tháng nữa, ta thấy nó bây giờ có dấu hiệu yếu đi rồi, cậu nếu cần chuẩn bị điều gì cho quả trứng thì chuẩn bị đi.”
“Bốn tháng à... “ Ambrose trầm ngâm một lúc nói tiếp:
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn ngài đã thông báo, ngài Dumbledore.” Ambrose nói.
==== Chuyển cảnh ====
Suốt mấy ngày sau, cả trường không bàn tán cái gì khác hơn ngoài vụ Mrs. Norris bị ếm bùa. Lão Filch cứ liên tục hâm nóng câu chuyện trong đầu người ta bằng cách rình rập ở chỗ mà Bà Norris bị tấn công, như thể ông ta nghĩ rằng kẻ đã làm chuyện đó thể nào cũng quay trở lại.
Nhưng giờ ông ta có rất nhiều thời gian rảnh để làm mấy chuyện này rồi, Filch đã sử dụng phép thuật để dọn dẹp ngôi trường, làm mấy chuyện trước khi ông ta phải dùng tay chân để làm.
Ambrose dành cả tuần tiếp theo để kiểm tra thân thể ông thầy giám thị, xem xét lượng ma lực trong cơ thể ông ta. Theo kết quả, ông giám thị mất tới hai ngày để sử dụng hết lượng ma lực do thuốc của cậu mang lại.
Nhưng tất cả chỉ là phương pháp tạm thời, nói thẳng, Ambrose chưa biết làm thế nào để chữa lành một trăm phần trăm cho các phù thủy pháo xịt.
Nhưng dù thế, cậu vẫn cho đăng báo chuyện này, ngay lập tức, hàng trăm phù thủy có tình trạng giống như ông giám thị gửi cú cho cậu.
Ambrose lập tức chuyển tất cả chuyện này cho Baemyn và Helios Đại hiền giả mọi người xử lý, bọn họ sẽ biết phải làm thế nào.
Thời gian một tuần trong nháy mắt qua đi, lúc này, chi khi trận đấu Quidditch đầu tiên trong mùa bắt đầu, đám học sinh mới bỏ quên đi chuyện về Căn phòng bí mật. Mọi chuyện trong hai ngày này có vẻ lắng xuống.
Vấn đề là có kẻ không muốn vậy, kẻ mở ra căn phòng bí mật, truyền nhân của Slytherin lại thực hiện một cuộc tấn công khác.
Nạn nhân tiếp theo sau con mèo của ông giám thị đã xuất hiện, đó là một thằng nhóc nhà sư tử năm nhất tên là Coin hay Colin gì đó, thằng nhóc này là một fan trung thành của Harry Potter, mà luôn mang theo một cái máy ảnh của muggle.
Nghe đồn nó đã bị hóa thành cục đá lúc rình mò đi đêm tới Bệnh xá thăm nhóc nhà Potter, còn vì sao thằng nhóc Potter đi Bệnh xá thì phải cảm ơn Gilderoy Lockhart vĩ đại trong trường. Potter đáng lẽ ra chỉ bị chật khớp, nhưng vì tài nghệ phép thuật của ông giáo sư giả dối, thằng bé bị mất tất cả xương từ khủy tay trở xuống, thật là tệ hại.
Tất cả chuyện này, Ambrose đều nghe đám học sinh kể lại vào sáng tiếp theo sau trận Quidditch. Lúc này, Ambrose đang ngồi thưởng thức bữa trưa trong dãy bàn của nhà Ravenclaw.
Takagi sau khi tự thưởng cho mình một thìa đầy đậu ninh rừ, nói:
“Căn phòng bí mật… xem ra nó thật sự mở lại sau năm mươi năm rồi. Mới đầu mình tưởng có ai chơi đùa dai ông giám thị cơ chứ.”
“Ừ, không biết có có liên quan gì không nhưng quá trùng hợp.” Ambrose đám người vừa biết thông tin về Căn phòng bí mật qua trí nhớ của Voldemort xong, thì nó đã xuất hiện.
“Mà. Takagi, cậu vừa đột phá ma pháp sư cấp ba xong đúng không?” Ambrose nhìn cô bạn nói.
“Đúng vậy… he he. Giờ thì không cần Ambrose bảo vệ mình nữa, đến lượt tớ bảo vệ cậu.” Takagi hé đôi trắng bau của mình ra nói.
Ambrose nào chịu thua, cậu châm chọc lại:
“Ai biết được, năm ngoái tớ còn giết chết một tên ma pháp sư cấp 4 đó…” Ambrose đang nói tới việc cậu đánh nén tên mập mạp Ronald, trong vụ tàu Hogwarts bị tập kích.
“Thưa ông hiệu trưởng, nếu ông cho phép, tôi xin nói… Vừa rồi, không biết mắt tôi có nhầm không khi thấy anh Filch định dùng thần chú trừng phạt Potter, nhưng may được trò Karling ngăn lại. Nếu vậy thì…”
“Tôi có thể dùng phép thuật…” Filch không thể tin vào mình nói, nhớ lại, quả thật là vừa rồi, ông ta đang luyện tập chú ngữ phát lửa dùng trong nấu nướng, cắm trại.
Nhưng lại dùng nó để tấn công Potter, ánh mắt ông giám thị lóe lên rồi lại ỉu xuống nói:
“Nếu tôi sử dụng được phép thuật mà phải trả giá bằng Norris thì tôi không cần… Cậu Karling, cậu có thể cứu con mèo của tôi phải không? Chính cậu giúp tôi sử dụng được phép thuật mà… làm ơn, cậu Karling...”
Mọi người trong phòng đều nhìn lại cậu thiếu niên đang hứng thú xem kịch ở một góc, trong đó, kinh hãi nhất là ba vị giáo sư…Dumbledore, Mcgonagall và Snape.
Bọn họ đều biết thực trạng của ông giám thị, vậy mà Ambrose có cách chữa trị cho ông ta… chuyện này rất khó tin, nếu nó công bố với toàn bộ giới phù thủy thì tin chắc sẽ nhấc lên một đợt sóng ảnh hưởng kinh khủng nhất trong lịch sử ma pháp.
Ambrose hơi bất ngờ vì ông giám thị lại chỉ tận tên mình, cậu nghĩa ông ta phải hỏi giáo sư Dumbledore trước chứ.
Cậu hắng giọng một tiếng nói:
“Chuyện này rất đơn giản nhưng mất khá nhiều thời gian, hẳn thầy hiệu trưởng đã nghĩ biện pháp giúp ngài rồi.”
Ambrose đá quả bóng trách nhiệm lại cho Dumbledore, cậu có thể giúp được nhưng cậu không ngu gì chuốc việc khổ vào thân.
Còn việc lão Filch có thể dùng được phép thuật, cả cậu cũng thấy kinh ngạc, thí nghiệm của cậu đã thành công… Ambrose còn đang định tính bước tiếp theo đây.
Dumbledore nghe Ambrose nói vậy, kiên nhẫn giải thích:
“Chúng ta có thể cứu chữa được con mèo, Argus à. Giáo sư Sprout dạo gần đây có xoay xở kiếm ra được mấy cây nhân sâm. Khi nào bọn nhân sâm ấy đủ lớn, tôi sẽ cho bào chế ra một dược phẩm có thể làm cho Mrs. Norris hồi phục lại.”
“Được rồi, đến lượt mấy đứa.” Ông hiểu trường quay lại ba đứa nhóc hỏi:
“Tại sao các trò lại có mặt ở chỗ đó, chúng ta không phải có một bữa tiệc Halloween tuyệt vời sao? Ta không thấy các trò ở đó.”
Potter lần này cần đầu nói trước, cậu ta nói giống hệt những gì Hermione đã nói với cậu, chỉ khác là nhóc này không kể một chút gì về giọng nói mà nó nghe thấy cả.
Cùng lúc đó, lão Snape đứng một bên như con rắn độc không ngừng chỉ là mấy điểm không logic trong câu trả lời, ông ta còn để nghị buộc tội nhóc Potter vì có hành vi đáng ngờ nữa.
“Được rồi, một người vẫn được coi là vô tội cho đến khi nào người ta chứng minh được người ấy là có tội, Severus à.”
Sau đó, ông hiệu trưởng nói với ba đứa trẻ:
“Ba con có thể trở về kí túc xá rồi đó.”
Chờ ba đưa ra khỏi phòng, ông hiệu trưởng mới hỏi Ambrose:
“Còn về trò, trò Karling, ta cũng không thấy trò ở bữa tiệc?”
Ambrose cười tự nhiên đáp lại:
“Tất nhiên, tôi cũng nhận được lời mời của ngài Nicholas về bữa tiệc tử nhật rồi xuống nhà bếp tự thưởng cho mình một bữa tối đàng hoàng, hẳn mọi người đều biết, tiệc tử nhật làm gì có cái gì để ăn. Chỉ là không ngờ lúc về gặp phải chuyện này thôi. Nếu ngài không tin, thì có tới mấy trăm hồn ma và gia tinh có thể làm chứng cho tôi.”
Ông hiệu trường gật đầu chấp nhận lời giải thích của Ambrose, trong lòng ông cũng không nghĩ cậu là hung thủ, ông hiệu trưởng im lặng một lúc rồi nói sang chuyện khác:
“Con phượng hoàng của ta, nó sắp kết thúc vòng đời rồi…”
Ambrose nghe vậy nghiêm túc hẳn lên, cậu đáp lại:
“Ngài có biết chính xác là bao giờ không?”
“Khoảng ba, bốn tháng nữa, ta thấy nó bây giờ có dấu hiệu yếu đi rồi, cậu nếu cần chuẩn bị điều gì cho quả trứng thì chuẩn bị đi.”
“Bốn tháng à... “ Ambrose trầm ngâm một lúc nói tiếp:
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn ngài đã thông báo, ngài Dumbledore.” Ambrose nói.
==== Chuyển cảnh ====
Suốt mấy ngày sau, cả trường không bàn tán cái gì khác hơn ngoài vụ Mrs. Norris bị ếm bùa. Lão Filch cứ liên tục hâm nóng câu chuyện trong đầu người ta bằng cách rình rập ở chỗ mà Bà Norris bị tấn công, như thể ông ta nghĩ rằng kẻ đã làm chuyện đó thể nào cũng quay trở lại.
Nhưng giờ ông ta có rất nhiều thời gian rảnh để làm mấy chuyện này rồi, Filch đã sử dụng phép thuật để dọn dẹp ngôi trường, làm mấy chuyện trước khi ông ta phải dùng tay chân để làm.
Ambrose dành cả tuần tiếp theo để kiểm tra thân thể ông thầy giám thị, xem xét lượng ma lực trong cơ thể ông ta. Theo kết quả, ông giám thị mất tới hai ngày để sử dụng hết lượng ma lực do thuốc của cậu mang lại.
Nhưng tất cả chỉ là phương pháp tạm thời, nói thẳng, Ambrose chưa biết làm thế nào để chữa lành một trăm phần trăm cho các phù thủy pháo xịt.
Nhưng dù thế, cậu vẫn cho đăng báo chuyện này, ngay lập tức, hàng trăm phù thủy có tình trạng giống như ông giám thị gửi cú cho cậu.
Ambrose lập tức chuyển tất cả chuyện này cho Baemyn và Helios Đại hiền giả mọi người xử lý, bọn họ sẽ biết phải làm thế nào.
Thời gian một tuần trong nháy mắt qua đi, lúc này, chi khi trận đấu Quidditch đầu tiên trong mùa bắt đầu, đám học sinh mới bỏ quên đi chuyện về Căn phòng bí mật. Mọi chuyện trong hai ngày này có vẻ lắng xuống.
Vấn đề là có kẻ không muốn vậy, kẻ mở ra căn phòng bí mật, truyền nhân của Slytherin lại thực hiện một cuộc tấn công khác.
Nạn nhân tiếp theo sau con mèo của ông giám thị đã xuất hiện, đó là một thằng nhóc nhà sư tử năm nhất tên là Coin hay Colin gì đó, thằng nhóc này là một fan trung thành của Harry Potter, mà luôn mang theo một cái máy ảnh của muggle.
Nghe đồn nó đã bị hóa thành cục đá lúc rình mò đi đêm tới Bệnh xá thăm nhóc nhà Potter, còn vì sao thằng nhóc Potter đi Bệnh xá thì phải cảm ơn Gilderoy Lockhart vĩ đại trong trường. Potter đáng lẽ ra chỉ bị chật khớp, nhưng vì tài nghệ phép thuật của ông giáo sư giả dối, thằng bé bị mất tất cả xương từ khủy tay trở xuống, thật là tệ hại.
Tất cả chuyện này, Ambrose đều nghe đám học sinh kể lại vào sáng tiếp theo sau trận Quidditch. Lúc này, Ambrose đang ngồi thưởng thức bữa trưa trong dãy bàn của nhà Ravenclaw.
Takagi sau khi tự thưởng cho mình một thìa đầy đậu ninh rừ, nói:
“Căn phòng bí mật… xem ra nó thật sự mở lại sau năm mươi năm rồi. Mới đầu mình tưởng có ai chơi đùa dai ông giám thị cơ chứ.”
“Ừ, không biết có có liên quan gì không nhưng quá trùng hợp.” Ambrose đám người vừa biết thông tin về Căn phòng bí mật qua trí nhớ của Voldemort xong, thì nó đã xuất hiện.
“Mà. Takagi, cậu vừa đột phá ma pháp sư cấp ba xong đúng không?” Ambrose nhìn cô bạn nói.
“Đúng vậy… he he. Giờ thì không cần Ambrose bảo vệ mình nữa, đến lượt tớ bảo vệ cậu.” Takagi hé đôi trắng bau của mình ra nói.
Ambrose nào chịu thua, cậu châm chọc lại:
“Ai biết được, năm ngoái tớ còn giết chết một tên ma pháp sư cấp 4 đó…” Ambrose đang nói tới việc cậu đánh nén tên mập mạp Ronald, trong vụ tàu Hogwarts bị tập kích.
/565
|