Lucy nhìn xung quanh, cô không thấy ngôi nhà nào cả, cô nói:
“Nhưng nó ở đâu…”
“Trước mắt nhóc kìa…”
Nói rồi, giọng nói có vẻ nhảy tới phía trước Lucy mấy bước, rồi một tiếng mở cửa rõ to nổ ra. Phía trước Lucy, bỗng nhiên xuất hiện một căn phòng, trong đó có một cái cầu thang dẫn thẳng lên lầu hai…
“Nhẹ tay thôi, nếu ông ta dậy thì làm sao…”
“Xin lỗi, tại tôi kích động quá.”
...
Lucy kinh ngạc nhìn xung quanh rồi nói:
“Nhưng tại sao ông lại muốn tôi làm việc này? Tại sao không phải là một người trong các ông?”
“Chúng tôi không dám, không dám.” Tất cả đồng thanh. “Chúng tôi sẽ không bao giờ đi lên thang lầu nữa. Với lại, chúng tôi không biết đọc và viết thứ ngôn ngữ đó.”
“Nói một cách khác, các ông đòi hỏi cô bé như tôi này phải đối mặt với những nguy hiểm mà các ông không dám làm.” Lucy giọng chế nhạo nói.
“Không hơn thua miệng lưỡi nữa con nhóc, giờ ngươi phải nghe bọn ta, biết không?”
“Phải… phải…”
“Đi lên trên cầu thang, cuối hành lang dài, cánh cửa bên trái, tới một căn phòng đầy sách, ngươi sẽ tìm thấy một cuốn sách ma thuật… tới đó và đọc câu thần chú biến thứ vô hình thành hữu hình.”
“Tốt lắm thủ lĩnh, ngài nói đúng những gì tôi muốn nói.”
“Ha ha…”
“Còn đứng đó làm gì, chúng ta không có cả ngày đâu…” Một giọng nói khác thúc dục Lucy.
Một giọng nói khác cảnh cáo:
“Hãy nhớ những gì sẽ xảy ra với bạn bè của cô… chúng ta đã cảnh cáo rồi đó…”
“Phải… đừng để bọn ta phải ra tay.”
Lucy thở dài rồi bước vào trong căn nhà.., bên trong ấm áp hơn ngoài nhiều đó là cảm giác đầu tiên của cô.
“Oành.” Cánh cửa lại bị đóng lại, mạnh như cái cách nó mở ra.
Lucy bây giờ phải nghi ngờ về trí thông minh của mấy sinh vật vô hình đó, bọn chúng không sợ đánh thức vị đảo chủ này sao.
Nghe mấy tên này nói về cuốn sách ma thuật, không lẽ vị đảo chủ này là một ma pháp sư… ông ta đã là cho cả hòn đảo trở lên vô hình.
Lucy nhớ lại cái kích cỡ khổng lồ của hòn đảo, cô có cảm giác vị đảo chủ này còn mạnh hơi cả Helios Đại hiền giả - người mà Ambrose nói với cô là mạnh nhất Thất đại đảo quốc.
…..
Trong nhà rất sáng và đó là một điểm thuận lợi. Thực ra cửa sổ thẳng trước mặt cô bé, ở ngay đầu cầu thang. Trên nó lơ lừng mấy chục cây nến cũng nên.
Trong lúc leo lên từng bậc thang Lucy có thể nghe thấy tiếng tích – tắc, tích – tắc đều đặn của chiếc đồng hồ cổ kính để trong tiền sảnh dưới nhà.
Sau đó nó đi lên lâu một và rẽ tay trái để lên tiếp cầu thang thứ hai; ở đây cô bé không nghe thấy tiếng đồng hồ bên dưới nữa.
Bây giờ thì Lucy đã lên đến bậc thang trên cùng. Cô đưa mắt nhìn quanh thấy một hành lang dài và rộng, có một ô cửa sổ lớn ở cuối cùng hành lang. Rõ ràng lối đi này chạy hết chiều dài ngôi nhà.
“Cánh cửa cuối cùng ở bên tay trái.” Lucy thầm nói với chính mình.
Hình như khó có thể đi đến cái cửa cuối cùng. Để đến được đấy, Lucy phải đi qua hết phòng này đến phòng khác.
Và trong bất cứ căn phòng nào cũng có thể có pháp sư – đang ngủ hoặc đã thức hoặc vô hình. Nhưng đó là điều không nên nghĩ tới. Lucy bắt đầu đếm bước, tấm thảm rất dày, dù rất khó để gây tiếng động nên nó, nhưng đôi chân cô bé vẫn bước một cách nhẹ nhàng hết sức có thể.
“Phù… cuối cùng cũng đến nơi…”
Lucy thở thào một cách kìm nén, cái quãng đường chỉ có mấy chục mét, mà Lucy nghĩ mình đã mất tới hai tiếng đồng hồ mới đi qua được nó.
“Tiếp theo là căn phòng, cánh cửa…”
Lucy chạm nhẹ vào cánh cửa như để xem nó có bị khóa không, rất may là không. Cô mở nó ra. Đập vào mặt của Lucy là một căn phòng có nhiều hơn số sách mà Lucy trông thấy từ trước đến giờ.
Có rất nhiều loại, có những cuốn mini loại bỏ túi, có những cuốn mỏng tang, có cuốn dày cộp, có cuốn còn to hơn cả cuốn Thánh kinh trong nhà thờ.
Và, ở chính giữa phòng, có một cuốn sách đặt gọn gàng trên một cái bục - nó rất giống cái bục để sách ma thuật trong các bộ phim cổ tích mà Lucy từng xem.
Cô bé bước tới, cô nhận ra cuốn sách này đặc biệt hơn những cuốn khác nhiều, cái đặc biệt ở đây là nó được bọc bởi kim loại, màu đen, Lucy đoán là sắt pha thiết hay gì gì đó. Cuốn sách này có một cái núm khóa bằng chì, mà cô không cách nào mở ra được.
Hay là cần một câu thần chú nào đó… Lucy thử nói:
“Vừng ơi mở ra…”
…. (khoảng không câm lặng)
“Sách ơi mở ra…” Lần này, Lucy nói với giọng nhiều cảm xúc hơn.
…. (khoảng không câm lặng)
Không từ bỏ, Lucy bắt đầu nhìn xung quanh xem có manh mối gì không. Cô thấy trên kệ bục có điêu khắc một hình ảnh một thiên thần bé nhỏ, cậu ta đang thổi gió vào những đám mây.
Không lẽ phải thổi một cái thì mới mở được sách… thôi nào, Lucy đâu còn ngây thơ tới vậy. Cô bé nhìn sang bên khác, lần này cô chú ý tới mấy kí tự lộn xộn trên mặt ngoài cuốn sách.
Trong đầu Lucy lóe lên một suy nghĩ: Hay mình phải sắp xếp mấy từ này thành một cái gì đó có nghĩa… giống như việc giải lời đố của nhân sư thì mới tìm được kho báu.
Lucy bắt đầu hì hục… mất thêm mười phút lắp, xếp, tháo ra, đặt lại. Cuối cùng, một cụm từ có nghĩ xuất hiện:
“Cuốn sách ma thuật..”
(The Book of Incan Tations)
Ngay lập tức, một tiếng ‘cờ - rắc’ nho nhỏ phát ra… cái núm khóa chì bung ra như một đóa hoa nở rộ.
Lucy vui sướng mở trang giấy đầu tiên, cô nhận ra đây là sách viết tay chứ không phải là sách in. Nét chữ rõ ràng, khoáng đạt, nét đi xuống thì đậm nét đi lên thì nhạt, những con chữ to và dễ đọc hơn chữ in.
Chúng đẹp đến nỗi Lucy nhìn chằm chằm vào đấy đến một phút, quên cả việc đọc. Tờ giấy giòn, kháng, tỏa ra một mùi hương dìu dịu. Bên lề và quanh những chữ cái viết hoa bắt đầu mỗi phép màu đều có tranh minh họa.
Trang đầu tên là một câu thần chú về những mẹo vặt để chữa mụn cơm (bằng cách rửa tay dưới ánh trăng trong một cái chậu bằng bạc) chữa đau răng và chứng chuột rút và cách thu hút để bắt gọn một đàn ong.
Bức tranh minh họa về người đàn ông đau răng trông sống động đến nỗi người xem cảm thấy ê cả hai hàm nếu nhìn vào nó lâu lâu một chút.
Lucy khó có thể dứt mình ra khỏi trang sách thứ nhất, nhưng khi cô lật sang trang sau thì dường như mọi chuyện lại còn thú vị hơn.
“Mình phải đọc tiếp thôi,” Lucy tự nhủ.
Cứ thế Lucy chìm đắm trong cuốn sách, đọc đến trang 30 và nếu cô có thể ghi nhớ tất cả thì Lucy sẽ biết cách tìm ra một kho báu bị phong kín, nhớ lại những điều đã chìm trong quên lãng, quên những thứ mà nó muốn quên và cách thức để biết là người ta có nói thật hay không.
Lucy còn có thể hô phong hoán vũ, thi chú để trời làm mưa, rắc tuyết, buông sương mà và làm ra bão tuyết, biết cách đưa người ta vào một giấc ngủ hàng trăm năm và làm sao biến một cái đầu trên vai một người thành ra đầu lừa giống như việc Alan đã làm với Thái tử Rabadash của Calormen. (xem lại chương 82)
Một lát sau Lucy giở đến một trang nói về phép thuật cho biết bạn của mình nghĩ gì về mình.
Và một loại phép thuật khác... cái phép màu cho bạn có được vẻ đẹp rực rỡ.
Sau vài giây đấu tranh nội tâm gay gắt, Lucy quyết định thử câu thần chú thứ nhất. Cô bắt đầu lẩm nhẩm theo từng từ ngữ, làm chính xác theo những gì hướng dẫn… Rồi cô ngồi đợi xem chuyện gì xảy ra.
“Nhưng nó ở đâu…”
“Trước mắt nhóc kìa…”
Nói rồi, giọng nói có vẻ nhảy tới phía trước Lucy mấy bước, rồi một tiếng mở cửa rõ to nổ ra. Phía trước Lucy, bỗng nhiên xuất hiện một căn phòng, trong đó có một cái cầu thang dẫn thẳng lên lầu hai…
“Nhẹ tay thôi, nếu ông ta dậy thì làm sao…”
“Xin lỗi, tại tôi kích động quá.”
...
Lucy kinh ngạc nhìn xung quanh rồi nói:
“Nhưng tại sao ông lại muốn tôi làm việc này? Tại sao không phải là một người trong các ông?”
“Chúng tôi không dám, không dám.” Tất cả đồng thanh. “Chúng tôi sẽ không bao giờ đi lên thang lầu nữa. Với lại, chúng tôi không biết đọc và viết thứ ngôn ngữ đó.”
“Nói một cách khác, các ông đòi hỏi cô bé như tôi này phải đối mặt với những nguy hiểm mà các ông không dám làm.” Lucy giọng chế nhạo nói.
“Không hơn thua miệng lưỡi nữa con nhóc, giờ ngươi phải nghe bọn ta, biết không?”
“Phải… phải…”
“Đi lên trên cầu thang, cuối hành lang dài, cánh cửa bên trái, tới một căn phòng đầy sách, ngươi sẽ tìm thấy một cuốn sách ma thuật… tới đó và đọc câu thần chú biến thứ vô hình thành hữu hình.”
“Tốt lắm thủ lĩnh, ngài nói đúng những gì tôi muốn nói.”
“Ha ha…”
“Còn đứng đó làm gì, chúng ta không có cả ngày đâu…” Một giọng nói khác thúc dục Lucy.
Một giọng nói khác cảnh cáo:
“Hãy nhớ những gì sẽ xảy ra với bạn bè của cô… chúng ta đã cảnh cáo rồi đó…”
“Phải… đừng để bọn ta phải ra tay.”
Lucy thở dài rồi bước vào trong căn nhà.., bên trong ấm áp hơn ngoài nhiều đó là cảm giác đầu tiên của cô.
“Oành.” Cánh cửa lại bị đóng lại, mạnh như cái cách nó mở ra.
Lucy bây giờ phải nghi ngờ về trí thông minh của mấy sinh vật vô hình đó, bọn chúng không sợ đánh thức vị đảo chủ này sao.
Nghe mấy tên này nói về cuốn sách ma thuật, không lẽ vị đảo chủ này là một ma pháp sư… ông ta đã là cho cả hòn đảo trở lên vô hình.
Lucy nhớ lại cái kích cỡ khổng lồ của hòn đảo, cô có cảm giác vị đảo chủ này còn mạnh hơi cả Helios Đại hiền giả - người mà Ambrose nói với cô là mạnh nhất Thất đại đảo quốc.
…..
Trong nhà rất sáng và đó là một điểm thuận lợi. Thực ra cửa sổ thẳng trước mặt cô bé, ở ngay đầu cầu thang. Trên nó lơ lừng mấy chục cây nến cũng nên.
Trong lúc leo lên từng bậc thang Lucy có thể nghe thấy tiếng tích – tắc, tích – tắc đều đặn của chiếc đồng hồ cổ kính để trong tiền sảnh dưới nhà.
Sau đó nó đi lên lâu một và rẽ tay trái để lên tiếp cầu thang thứ hai; ở đây cô bé không nghe thấy tiếng đồng hồ bên dưới nữa.
Bây giờ thì Lucy đã lên đến bậc thang trên cùng. Cô đưa mắt nhìn quanh thấy một hành lang dài và rộng, có một ô cửa sổ lớn ở cuối cùng hành lang. Rõ ràng lối đi này chạy hết chiều dài ngôi nhà.
“Cánh cửa cuối cùng ở bên tay trái.” Lucy thầm nói với chính mình.
Hình như khó có thể đi đến cái cửa cuối cùng. Để đến được đấy, Lucy phải đi qua hết phòng này đến phòng khác.
Và trong bất cứ căn phòng nào cũng có thể có pháp sư – đang ngủ hoặc đã thức hoặc vô hình. Nhưng đó là điều không nên nghĩ tới. Lucy bắt đầu đếm bước, tấm thảm rất dày, dù rất khó để gây tiếng động nên nó, nhưng đôi chân cô bé vẫn bước một cách nhẹ nhàng hết sức có thể.
“Phù… cuối cùng cũng đến nơi…”
Lucy thở thào một cách kìm nén, cái quãng đường chỉ có mấy chục mét, mà Lucy nghĩ mình đã mất tới hai tiếng đồng hồ mới đi qua được nó.
“Tiếp theo là căn phòng, cánh cửa…”
Lucy chạm nhẹ vào cánh cửa như để xem nó có bị khóa không, rất may là không. Cô mở nó ra. Đập vào mặt của Lucy là một căn phòng có nhiều hơn số sách mà Lucy trông thấy từ trước đến giờ.
Có rất nhiều loại, có những cuốn mini loại bỏ túi, có những cuốn mỏng tang, có cuốn dày cộp, có cuốn còn to hơn cả cuốn Thánh kinh trong nhà thờ.
Và, ở chính giữa phòng, có một cuốn sách đặt gọn gàng trên một cái bục - nó rất giống cái bục để sách ma thuật trong các bộ phim cổ tích mà Lucy từng xem.
Cô bé bước tới, cô nhận ra cuốn sách này đặc biệt hơn những cuốn khác nhiều, cái đặc biệt ở đây là nó được bọc bởi kim loại, màu đen, Lucy đoán là sắt pha thiết hay gì gì đó. Cuốn sách này có một cái núm khóa bằng chì, mà cô không cách nào mở ra được.
Hay là cần một câu thần chú nào đó… Lucy thử nói:
“Vừng ơi mở ra…”
…. (khoảng không câm lặng)
“Sách ơi mở ra…” Lần này, Lucy nói với giọng nhiều cảm xúc hơn.
…. (khoảng không câm lặng)
Không từ bỏ, Lucy bắt đầu nhìn xung quanh xem có manh mối gì không. Cô thấy trên kệ bục có điêu khắc một hình ảnh một thiên thần bé nhỏ, cậu ta đang thổi gió vào những đám mây.
Không lẽ phải thổi một cái thì mới mở được sách… thôi nào, Lucy đâu còn ngây thơ tới vậy. Cô bé nhìn sang bên khác, lần này cô chú ý tới mấy kí tự lộn xộn trên mặt ngoài cuốn sách.
Trong đầu Lucy lóe lên một suy nghĩ: Hay mình phải sắp xếp mấy từ này thành một cái gì đó có nghĩa… giống như việc giải lời đố của nhân sư thì mới tìm được kho báu.
Lucy bắt đầu hì hục… mất thêm mười phút lắp, xếp, tháo ra, đặt lại. Cuối cùng, một cụm từ có nghĩ xuất hiện:
“Cuốn sách ma thuật..”
(The Book of Incan Tations)
Ngay lập tức, một tiếng ‘cờ - rắc’ nho nhỏ phát ra… cái núm khóa chì bung ra như một đóa hoa nở rộ.
Lucy vui sướng mở trang giấy đầu tiên, cô nhận ra đây là sách viết tay chứ không phải là sách in. Nét chữ rõ ràng, khoáng đạt, nét đi xuống thì đậm nét đi lên thì nhạt, những con chữ to và dễ đọc hơn chữ in.
Chúng đẹp đến nỗi Lucy nhìn chằm chằm vào đấy đến một phút, quên cả việc đọc. Tờ giấy giòn, kháng, tỏa ra một mùi hương dìu dịu. Bên lề và quanh những chữ cái viết hoa bắt đầu mỗi phép màu đều có tranh minh họa.
Trang đầu tên là một câu thần chú về những mẹo vặt để chữa mụn cơm (bằng cách rửa tay dưới ánh trăng trong một cái chậu bằng bạc) chữa đau răng và chứng chuột rút và cách thu hút để bắt gọn một đàn ong.
Bức tranh minh họa về người đàn ông đau răng trông sống động đến nỗi người xem cảm thấy ê cả hai hàm nếu nhìn vào nó lâu lâu một chút.
Lucy khó có thể dứt mình ra khỏi trang sách thứ nhất, nhưng khi cô lật sang trang sau thì dường như mọi chuyện lại còn thú vị hơn.
“Mình phải đọc tiếp thôi,” Lucy tự nhủ.
Cứ thế Lucy chìm đắm trong cuốn sách, đọc đến trang 30 và nếu cô có thể ghi nhớ tất cả thì Lucy sẽ biết cách tìm ra một kho báu bị phong kín, nhớ lại những điều đã chìm trong quên lãng, quên những thứ mà nó muốn quên và cách thức để biết là người ta có nói thật hay không.
Lucy còn có thể hô phong hoán vũ, thi chú để trời làm mưa, rắc tuyết, buông sương mà và làm ra bão tuyết, biết cách đưa người ta vào một giấc ngủ hàng trăm năm và làm sao biến một cái đầu trên vai một người thành ra đầu lừa giống như việc Alan đã làm với Thái tử Rabadash của Calormen. (xem lại chương 82)
Một lát sau Lucy giở đến một trang nói về phép thuật cho biết bạn của mình nghĩ gì về mình.
Và một loại phép thuật khác... cái phép màu cho bạn có được vẻ đẹp rực rỡ.
Sau vài giây đấu tranh nội tâm gay gắt, Lucy quyết định thử câu thần chú thứ nhất. Cô bắt đầu lẩm nhẩm theo từng từ ngữ, làm chính xác theo những gì hướng dẫn… Rồi cô ngồi đợi xem chuyện gì xảy ra.
/565
|