Rồi trong sân đột nhiên vang lên mấy tiếng ‘Thình thịch, thình thịch, thình thịch’ khiến mặt đất rung lên, rồi lại cái giọng Muly hét lên:
“A… Chị dẵm vào chân em rồi Jelly….”
“Chị xin lỗi, do không nhìn thấy gì cả. Mà em tới đây có chuyện gì vậy?”
“Em nghe chồng em, Method vừa báo, là ngoài đảo có kẻ lạ mặt xâm nhập, chị phải cẩn thận đấy…”
Kẻ xâm nhập… đây là đang chỉ mình hay sao? Edmund bọn người nghĩ. Bọn chúng có vẻ không được người dân địa phương chào đón lắm.
“Kẻ xâm nhập, làm sao có thể?” Jelly giọng không tin tưởng nói.
“Đây là tin chuẩn, Method bọn họ còn bắt được một người nữa cơ… nghe nói là một cô bé.”
Một cô bé… trong nhóm người Ambrose quả thực có hai cô bé, một là Gael đang ở trên tàu, hai là Lucy… mà Lucy đâu rồi? Cả lũ nhìn xung quanh, chúng không thấy Lucy đâu cả.
Ambrose trong nháy mắt nghĩ, là Lucy lúc đứng lại tháo giày bị bắt, nhưng trước hết cần phải biết thêm thông tin về kẻ địch đã, cậu nói nhỏ với mọi người:
“Tất cả im lặng, nếu mình đoán không sai thì chúng ta đã ở trong lãnh thổ của kẻ địch, trước tiên phải nghe xem còn có thông tin tình báo nào không?”
“Đúng vậy, nếu theo hai… người tàng hình kia nói, thì Lucy đã bị bắt, chúng ta không thể bị phát hiện được... nếu không thì không ai thoát cả!!!” Edmund phân tích nói.
Lúc này, bên trong cái sân lại vang lên tiếng nói:
“Ôi!!! cô bé đáng thương, dù là kẻ địch ta cũng phải đối xử tốt với cô bé…” Jelly giọng cảm thông nói.
“Đúng vậy, đáng lẽ ra chồng em bọn họ không muốn bắt cô bé.. nhưng vì cô bé biết đọc nên mới phải làm vậy?”
“Biết đọc… mấy tên đấy như bị gì, mà suốt ngày khiêu khích vị đảo chủ. Chúng ta sống bây giờ không phải rất tốt… tuy không nhìn thấy ai cả…”
“Phải, em cũng nghĩ vậy, nhưng mấy tên đàn ông không nghĩ thế. Haizzz… mà em có một thứ này hay lắm, chị sang nhà em xem?” Muly hăm hở nói.
“Rồi tôi biết tính cô rồi… đi trước đi, chị theo sau ngay…”
Chờ đến khi hai tiếng ‘uỳnh uỳnh’ đi xa, Ambrose bọn người mới thở phào một hơi… kẻ địch của bọn họ có thể là một tộc người tàng hình chứ không phải ít…
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Trước ta quay trở lại chỗ Lucy bị bắt đã, chúng ta có thể tìm ra một vài manh mối từ chỗ đó.” Ambrose nói.
Mấy người khác không ai phải đối, đến khi bọn chúng tới cái sườn đồi lúc trước, thì phát hiện ra một dấu vết kinh người.
“Đó là một vết chân khổng lồ… không, có rất nhiều vết chân khổng lồ.”
Thuyền trưởng Drinian ngồi xổm xuống nói:
“Vết chân này dài tám mươi tới một trăm Xăng ti mét… có điều theo độ biến dạng của mặt đất, tôi có thể khẳng định cân nặng của người này chỉ khoảng hai trăm cân mà thôi.”
“Cộng thêm chiều cao ngôi nhà chúng ta vừa thấy, thì bọn người tàng hình này không phải là người khổng lồ, bọn chúng chỉ có bàn chân lớn hơn cỡ thân thể mà thôi. Nhưng cũng to lớn hơn con người ít nhất là gấp rưỡi, nhiều nhất là gấp đôi.”
“Nếu xảy ra chiến đấu, thì phần thắng của chúng ta không lớn lắm.” Ambrose kết luận.
“Trước hết, ta phải trở lại tàu, và gọi thêm người.”
“Thế còn Lucy thì sao?” Edmund lo lắng nói.
“Vừa nãy hai vị nữ người vô hình kia đã nói rồi, bọn họ cần Lucy để đối phó với vị Đảo chủ nào đó… như vậy trong thời gian ngắn, Lucy vẫn an toàn. Hơn nữa, từ cách nói chuyện của hai người kia, tôi nghĩ bọn họ cũng không phải loại người ác độc gì cả.” Ambrose nói.
“Tất cả chúng ta trở lại hay…” Caspian hỏi.
“Không, chỉ có tôi và Helios Đại hiền giả trở lại tàu thôi.” Ambrose quyết định nói.
“Vì sao?” Caspian không hiểu hỏi.
“Bọn họ đã phát hiện chúng ta xâm nhập đảo rồi, có lẽ đã có người đứng canh ở khu vực bãi biển… mình và Helios là sẽ dùng bùa chú tàng hình để che dấu bọn chúng bơi thuyền trở lại Dawn Treater và lại dùng bùa tàng hình để mang người tiến lên đảo.”
Nói xong, Ambrose lại nói tiếp:
“Trong khi đó, mấy người phải lần theo dấu vết để lại, tìm ra vị trí bọn chúng giam giữ Lucy… nhưng không được manh động, dù sao ta cũng ít người.”
“Tôi thấy nên nghe lời Ambrose… dù sao thứ chúng ta đối mặt không phải là kẻ thù bình thường, không ai biết là bọn họ nắm giữ phép thuật không?” Edmund là người đầu tiên ủng hộ Ambrose.
Mấy người khác đều là người của Caspian, nên chỉ cần cậu ta đồng ý là đủ. Sau khi suy nghĩ thiệt hơn một lúc, Caspian nói:
“Lần này nhờ ngài, vua Ambrose.”
“Ok.”
==== Chuyển cảnh ====
Quay trở lại với Lucy, cô bé không biết mình đã bị mang đi xa bao nhiêu, cô chỉ biết tiếng sóng vỗ bây giờ đã hoàn toàn không nghe thấy.
Lại qua thêm mấy phút đi rừng, Lucy cảm thấy từng tán cây đập vào mặt cô… cho đến khi cô nhận ra mình đang ở trong một khu vườn rất đẹp.
Từng cái cây được cắt tỉa uốn nắn, tạo hình… trong chúng như một khu vườn nghệ thuật vậy. Chỉ có điều, Lucy chưa kịp khen khu vườn thì đã bị ném ‘uỵch’ xuống thảm cỏ.
Lucy đứng bật dậy, rút con dao mà Ông già Noel cho cô, giơ lên trước mặt như để phòng thủ. Nhưng mấy tên sinh vật tàng hình này đâu phải dạng vừa, ngay lập tức, con dao của cô bé bị đánh văng vào lùm cây cách đo mười mét.
Lucy định đứng dậy chạy, nhưng một bàn tay vô hình nào đó, hất cô trở lại, liên tục mấy lần như vậy, cái giọng ồm ồm mới nói:
“Không trốn thoát được đâu nhóc…”
“Bọn tao đáng sợ lắm đó…” Một giọng nói khác vang lên.
“Các ngươi là thứ gì?”
“Bọn ta là loài thú lớn vô hình và vô cùng đáng sợ.. ha ha…”
“Nếu người nhìn thấy bọn ta, thì cả đêm người sẽ mơ thấy ác mộng, bé con.” Giọng ồm ồm nói.
“À mà quên, bọn này cũng vô cùng to lớn đấy, biết người khổng lồ không, bọn chúng phải gọi bọn này bằng cụ đấy… ha ha…”
“Ha ha ha..>” x?.
Xung quanh Lucy phát ra hàng loạt tiếng cười sung sướng, cô không thể phân biệt có bao nhiêu giọng cười trong đó… có thể là hơn ba mươi hoặc nhiều hơn nữa.
Cuối cùng, Lucy hét lên:
“Các người muốn gì?”
“Ngươi sẽ làm theo lệnh của bọn ta…”
“Đúng vậy.” “Đúng thế.”
“Nếu không thì sao…”
“Thì chết…” Giọng ồm ồm lạnh như băng nói.
Xung quanh hăn, các giọng nói khác hướng ứng:
“Chết.”
“Chết.”
“Chết.”
“Chết.” xN.
…
Lucy ánh mắt lóe lên nói:
“Nếu ta chết, các ngươi cũng không được lợi gì phải không?”
Lucy nhận ra bọn người vô hình này cần cô làm điều gì đó, đây có thể là chỗ dựa để cô đàm phán với chúng.
“Ta cũng chưa nghĩ tới điều đó.”
“Đúng, bọn này cũng chưa nghĩ tới điều đó…”
Lucy nghe vậy trong lòng nhẹ đi một chút, nhưng câu nói tiếp theo của mấy tên tàng hình lại treo vào người cô mấy quả tạ khác.
“Chúng ta cần gì phải nghĩ đến, nếu nó không giúp, sẽ giết bạn của nó…” Một giọng nói có vẻ thông minh lên tiếng.
“Phải giết bạn của nó….”
“Giết…”
“Giết…”
“Giết…”
“Giết…” xN.
…
Vừa nghĩ tới tình cảnh Ambrose bọn người bị tấn công, là Lucy không dám mạo hiểm, cô biết Ambrose chắc chắn sẽ không sao, chỉ có anh trai cô và Caspian, được rồi, thêm Eustace Lông vịt nữa… khả năng hy sinh là chắc chắn.
Lucy với với giọng nhận mệnh:
“Bọn ngươi muốn ta làm gì?”
“Ha ha… nói sớm phải tốt hơn không… cô bé, cô không biết chúng ta đợi ngày này lâu lắm rồi không… hàng năm trong khoảng thời gian một ngày này, đảo chủ sẽ ngủ say… đây chính là cơ hội của chúng ta…”
“Phải phải… khi đó phép thuật của ông ta sẽ yếu nhất… nhưng cũng không làm giảm đi sự đáng sợ của ông a.” Giọng nói e ngại nói.
“Việc cô phải làm là đột nhập vào ngôi nhà của đảo chủ…”
“A… Chị dẵm vào chân em rồi Jelly….”
“Chị xin lỗi, do không nhìn thấy gì cả. Mà em tới đây có chuyện gì vậy?”
“Em nghe chồng em, Method vừa báo, là ngoài đảo có kẻ lạ mặt xâm nhập, chị phải cẩn thận đấy…”
Kẻ xâm nhập… đây là đang chỉ mình hay sao? Edmund bọn người nghĩ. Bọn chúng có vẻ không được người dân địa phương chào đón lắm.
“Kẻ xâm nhập, làm sao có thể?” Jelly giọng không tin tưởng nói.
“Đây là tin chuẩn, Method bọn họ còn bắt được một người nữa cơ… nghe nói là một cô bé.”
Một cô bé… trong nhóm người Ambrose quả thực có hai cô bé, một là Gael đang ở trên tàu, hai là Lucy… mà Lucy đâu rồi? Cả lũ nhìn xung quanh, chúng không thấy Lucy đâu cả.
Ambrose trong nháy mắt nghĩ, là Lucy lúc đứng lại tháo giày bị bắt, nhưng trước hết cần phải biết thêm thông tin về kẻ địch đã, cậu nói nhỏ với mọi người:
“Tất cả im lặng, nếu mình đoán không sai thì chúng ta đã ở trong lãnh thổ của kẻ địch, trước tiên phải nghe xem còn có thông tin tình báo nào không?”
“Đúng vậy, nếu theo hai… người tàng hình kia nói, thì Lucy đã bị bắt, chúng ta không thể bị phát hiện được... nếu không thì không ai thoát cả!!!” Edmund phân tích nói.
Lúc này, bên trong cái sân lại vang lên tiếng nói:
“Ôi!!! cô bé đáng thương, dù là kẻ địch ta cũng phải đối xử tốt với cô bé…” Jelly giọng cảm thông nói.
“Đúng vậy, đáng lẽ ra chồng em bọn họ không muốn bắt cô bé.. nhưng vì cô bé biết đọc nên mới phải làm vậy?”
“Biết đọc… mấy tên đấy như bị gì, mà suốt ngày khiêu khích vị đảo chủ. Chúng ta sống bây giờ không phải rất tốt… tuy không nhìn thấy ai cả…”
“Phải, em cũng nghĩ vậy, nhưng mấy tên đàn ông không nghĩ thế. Haizzz… mà em có một thứ này hay lắm, chị sang nhà em xem?” Muly hăm hở nói.
“Rồi tôi biết tính cô rồi… đi trước đi, chị theo sau ngay…”
Chờ đến khi hai tiếng ‘uỳnh uỳnh’ đi xa, Ambrose bọn người mới thở phào một hơi… kẻ địch của bọn họ có thể là một tộc người tàng hình chứ không phải ít…
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Trước ta quay trở lại chỗ Lucy bị bắt đã, chúng ta có thể tìm ra một vài manh mối từ chỗ đó.” Ambrose nói.
Mấy người khác không ai phải đối, đến khi bọn chúng tới cái sườn đồi lúc trước, thì phát hiện ra một dấu vết kinh người.
“Đó là một vết chân khổng lồ… không, có rất nhiều vết chân khổng lồ.”
Thuyền trưởng Drinian ngồi xổm xuống nói:
“Vết chân này dài tám mươi tới một trăm Xăng ti mét… có điều theo độ biến dạng của mặt đất, tôi có thể khẳng định cân nặng của người này chỉ khoảng hai trăm cân mà thôi.”
“Cộng thêm chiều cao ngôi nhà chúng ta vừa thấy, thì bọn người tàng hình này không phải là người khổng lồ, bọn chúng chỉ có bàn chân lớn hơn cỡ thân thể mà thôi. Nhưng cũng to lớn hơn con người ít nhất là gấp rưỡi, nhiều nhất là gấp đôi.”
“Nếu xảy ra chiến đấu, thì phần thắng của chúng ta không lớn lắm.” Ambrose kết luận.
“Trước hết, ta phải trở lại tàu, và gọi thêm người.”
“Thế còn Lucy thì sao?” Edmund lo lắng nói.
“Vừa nãy hai vị nữ người vô hình kia đã nói rồi, bọn họ cần Lucy để đối phó với vị Đảo chủ nào đó… như vậy trong thời gian ngắn, Lucy vẫn an toàn. Hơn nữa, từ cách nói chuyện của hai người kia, tôi nghĩ bọn họ cũng không phải loại người ác độc gì cả.” Ambrose nói.
“Tất cả chúng ta trở lại hay…” Caspian hỏi.
“Không, chỉ có tôi và Helios Đại hiền giả trở lại tàu thôi.” Ambrose quyết định nói.
“Vì sao?” Caspian không hiểu hỏi.
“Bọn họ đã phát hiện chúng ta xâm nhập đảo rồi, có lẽ đã có người đứng canh ở khu vực bãi biển… mình và Helios là sẽ dùng bùa chú tàng hình để che dấu bọn chúng bơi thuyền trở lại Dawn Treater và lại dùng bùa tàng hình để mang người tiến lên đảo.”
Nói xong, Ambrose lại nói tiếp:
“Trong khi đó, mấy người phải lần theo dấu vết để lại, tìm ra vị trí bọn chúng giam giữ Lucy… nhưng không được manh động, dù sao ta cũng ít người.”
“Tôi thấy nên nghe lời Ambrose… dù sao thứ chúng ta đối mặt không phải là kẻ thù bình thường, không ai biết là bọn họ nắm giữ phép thuật không?” Edmund là người đầu tiên ủng hộ Ambrose.
Mấy người khác đều là người của Caspian, nên chỉ cần cậu ta đồng ý là đủ. Sau khi suy nghĩ thiệt hơn một lúc, Caspian nói:
“Lần này nhờ ngài, vua Ambrose.”
“Ok.”
==== Chuyển cảnh ====
Quay trở lại với Lucy, cô bé không biết mình đã bị mang đi xa bao nhiêu, cô chỉ biết tiếng sóng vỗ bây giờ đã hoàn toàn không nghe thấy.
Lại qua thêm mấy phút đi rừng, Lucy cảm thấy từng tán cây đập vào mặt cô… cho đến khi cô nhận ra mình đang ở trong một khu vườn rất đẹp.
Từng cái cây được cắt tỉa uốn nắn, tạo hình… trong chúng như một khu vườn nghệ thuật vậy. Chỉ có điều, Lucy chưa kịp khen khu vườn thì đã bị ném ‘uỵch’ xuống thảm cỏ.
Lucy đứng bật dậy, rút con dao mà Ông già Noel cho cô, giơ lên trước mặt như để phòng thủ. Nhưng mấy tên sinh vật tàng hình này đâu phải dạng vừa, ngay lập tức, con dao của cô bé bị đánh văng vào lùm cây cách đo mười mét.
Lucy định đứng dậy chạy, nhưng một bàn tay vô hình nào đó, hất cô trở lại, liên tục mấy lần như vậy, cái giọng ồm ồm mới nói:
“Không trốn thoát được đâu nhóc…”
“Bọn tao đáng sợ lắm đó…” Một giọng nói khác vang lên.
“Các ngươi là thứ gì?”
“Bọn ta là loài thú lớn vô hình và vô cùng đáng sợ.. ha ha…”
“Nếu người nhìn thấy bọn ta, thì cả đêm người sẽ mơ thấy ác mộng, bé con.” Giọng ồm ồm nói.
“À mà quên, bọn này cũng vô cùng to lớn đấy, biết người khổng lồ không, bọn chúng phải gọi bọn này bằng cụ đấy… ha ha…”
“Ha ha ha..>” x?.
Xung quanh Lucy phát ra hàng loạt tiếng cười sung sướng, cô không thể phân biệt có bao nhiêu giọng cười trong đó… có thể là hơn ba mươi hoặc nhiều hơn nữa.
Cuối cùng, Lucy hét lên:
“Các người muốn gì?”
“Ngươi sẽ làm theo lệnh của bọn ta…”
“Đúng vậy.” “Đúng thế.”
“Nếu không thì sao…”
“Thì chết…” Giọng ồm ồm lạnh như băng nói.
Xung quanh hăn, các giọng nói khác hướng ứng:
“Chết.”
“Chết.”
“Chết.”
“Chết.” xN.
…
Lucy ánh mắt lóe lên nói:
“Nếu ta chết, các ngươi cũng không được lợi gì phải không?”
Lucy nhận ra bọn người vô hình này cần cô làm điều gì đó, đây có thể là chỗ dựa để cô đàm phán với chúng.
“Ta cũng chưa nghĩ tới điều đó.”
“Đúng, bọn này cũng chưa nghĩ tới điều đó…”
Lucy nghe vậy trong lòng nhẹ đi một chút, nhưng câu nói tiếp theo của mấy tên tàng hình lại treo vào người cô mấy quả tạ khác.
“Chúng ta cần gì phải nghĩ đến, nếu nó không giúp, sẽ giết bạn của nó…” Một giọng nói có vẻ thông minh lên tiếng.
“Phải giết bạn của nó….”
“Giết…”
“Giết…”
“Giết…”
“Giết…” xN.
…
Vừa nghĩ tới tình cảnh Ambrose bọn người bị tấn công, là Lucy không dám mạo hiểm, cô biết Ambrose chắc chắn sẽ không sao, chỉ có anh trai cô và Caspian, được rồi, thêm Eustace Lông vịt nữa… khả năng hy sinh là chắc chắn.
Lucy với với giọng nhận mệnh:
“Bọn ngươi muốn ta làm gì?”
“Ha ha… nói sớm phải tốt hơn không… cô bé, cô không biết chúng ta đợi ngày này lâu lắm rồi không… hàng năm trong khoảng thời gian một ngày này, đảo chủ sẽ ngủ say… đây chính là cơ hội của chúng ta…”
“Phải phải… khi đó phép thuật của ông ta sẽ yếu nhất… nhưng cũng không làm giảm đi sự đáng sợ của ông a.” Giọng nói e ngại nói.
“Việc cô phải làm là đột nhập vào ngôi nhà của đảo chủ…”
/565
|