Không phải Mạnh Vũ Huyên xem thường Tịch Thiên Dạ, mà là cho tới giờ, trong lòng nàng chưa hề xem trọng hắn. Ở trong mắt nàng, Tịch Thiên Dạ là một người lúc nào cũng cần người khác chiếu cố, không mang lại cảm giác an toàn, không có tương lai.
Dù cho gần đây Tịch Thiên Dạ có rất nhiều biến hóa khiến cho nàng kinh ngạc, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ưu tú hơn. Chỉ có thể nói không có hỏng bét như trước kia mà thôi. Vả lại, ít nhất thì Tịch Thiên Dạ lúc trước còn biết khiêm tốn, biết thận trọng từ lời nói đến việc làm. Tịch Thiên Dạ ở hiện tại là một người điên hoàn toàn, càng không có cảm giác an toàn hơn so với trước kia.
Trần Bân Nhiên ôm eo Mạnh Vũ Huyên, cười lạnh khinh thường nói:
"Thật sự là hắn điên rồi, ngay khi biết hắn muốn phát điên trong cuộc chiến học bảng ta mới cố ý chạy từ nội viện tới xem náo nhiệt. Có lẽ đã hai ba năm không có tới xem cuộc chiến học bảng của ngoại viện."
Hắn đã làm cho ta nhớ lại ký ức một thời. "Bân Nhiên, có thể gặp được chàng thật là niềm hạnh phúc của ta."
Ánh mắt của Mạnh Vũ Huyên hạnh phúc rạng ngời, ở cùng với Trần Bân Nhiên, nàng không cần phải cân nhắc cái gì, có cảm giác được che chở khiến cho nàng không hề muốn xa rời một chút nào.
Trần Bân Nhiên nghe thế khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn về đài chiến đấu ở phía xa xa.
Cuộc chiến giữa Tịch Thiên Dạ với Thôi Kế Quân sẽ nhanh chóng được bắt đầu, hắn cũng muốn xem thử Tịch Thiên Dạ sẽ chết như thế nào đây.
"Vũ Huyên, nếu như Tịch Thiên Dạ xuất hiện điều ngoài ý muốn gì đó, nàng có đau lòng hay không?"
Đột nhiên Trần Bân Nhiên có hứng thú nhìn Mạnh Vũ Huyên hỏi.
Mạnh Vũ Huyên nghe vậy sững sờ, nhìn lại Trần Bân Nhiên với vẻ không hiểu, có ý gì đây?
"Hướng Quảng Hi đã mua chuộc Thôi Kế Quân, Tịch Thiên Dạ không chết cũng tàn phế."
Trần Bân Nhiên thản nhiên nói ra.
Là một thành viên của xã hội thượng lưu, tất nhiên hắn có con đường tin tức của mình. Hướng Quảng Hi đã mua Thôi Kế Quân không phải bí mật gì.
"Cái gì!"
Trong lòng Mạnh Vũ Huyên khiếp sợ, theo bản năng nắm hai nấm đấm lại.
"Vũ Huyên, ta biế́t tâm địa của nàng thiện lương, nhưng mà hắn đã đắc tội với Hướng Quảng Hi thì nhất định phải lãnh hậu quả."
Trần Bân Nhiên thản nhiên nói.
"Bân Nhiên, cám ơn chàng có thể hiểu cho ta. Thật sự ta cũng không hy vọng hắn thê thảm quá, nhưng giờ đây ta cùng hắn không có bất cứ mối quan hệ nào, vậy nên ta cũng không quan tâm chuyện của hắn."
Mạnh Vũ Huyên than nhẹ một tiếng, nghiêng đầu tựa trên vai của Trần Bân Nhiên, nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ gì nữa.
Trần Bân Nhiên ôm eo của Mạnh Vũ Huyên, khẽ cười cười, trong nụ cười có ẩn chứa vẻ tàn khốc không nói hết.
...
Khu vực chuẩn bị cho chiến đấu, Tịch Thiên Dạ đang chuẩn bị đi lên đài, lại có một thân ảnh vô cùng lo lắng chạy đến ngăn hắn lại.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi điên rồi."
Người đến đây không là ai khác ngoại trừ hảo hữu của Tịch Thiên Dạ: Mã Vinh Phát.
Nguyên bản hắn đang bế quan tu luyện, sau khi biết được Tịch Thiên Dạ mâu thuẫn với Hướng Quảng Hi, rồi Hướng Quảng Hi âm thầm chuẩn bị hạ độc thủ, hắn liền tức tốc chạy tới đây.
"Làm sao vậy?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Bỏ quyền, tranh thủ thời gian từ bỏ, ngươi có biết là Hướng Quảng Hi đã mua Thôi Kế Quân rồi hay không? hắn muốn đánh cho ngươi tàn phế."
Mã Vinh Phát rất là tức giận, hắn bế quan mới được có mấy ngày. Mẹ nó, Tịch Thiên Dạ hắn lại trêu chọc Hướng Quảng Hi.
"À."
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, không có động tác gì nữa.
"Ngươi đừng có xem đây việc nhỏ, Thôi Kế Quân rất mạnh, hắn chỉ cần làm ra một ít vấn đề ngoài ý muốn trong chiến đấu, dù học viện cũng không thể làm gì hắn, dù sao trong quá trình chiến đấu thương vong là điều không thể biết trước được."
Thấy Tịch Thiên Dạ không hề bị lay động, Mã Vinh Phát rất tức giận.
Trước kia, tuy rằng Tịch Thiên Dạ không có có bản lãnh gì, nhưng làm người biết điệu thấp, mặc dù rất nhiều người nhìn hắn khó chịu, nhưng cũng không có gây ra đại sự gì.
Nhưng cách làm hiện giờ của Tịch Thiên Dạ khiến cho kẻ đã có gần mười năm giao tình như hắn cũng không thể hiểu.
"Mã Vinh Phát, ngươi cảm thấy ta là một gã khờ hay sao?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Mã Vinh Phát nghe thế, theo bản năng gật đầu, ngươi không ngốc thì ai ngốc, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu.
Mặc dù tính cách Tịch Thiên Dạ có biến hóa rất lớn, nhưng chính xác không thể nói là ngu ngốc.
"Cho nên, ngươi ngăn cản ta làm gì, ta làm việc rất đúng mực."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Mã Vinh Phát nghe vậy chết sững tại chỗ, không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ lại có thể có lời nói và thái độ như thế này.
Tịch Thiên Dạ lại là không cần phải nhiều lời nữa, vòng qua Mã Vinh Phát đi tới đài chiến đấu.
"Tịch Thiên Dạ, kiềm chế một chút cho lão tử."
Mã Vinh Phát nhìn bóng lưng Tịch Thiên Dạ, có cảm giác tức đến nổ phổi, lại có chút bất đắc dĩ.
...
"Tiểu thư, Hướng Quảng Hi mua chuộc Thôi Kế Quân, chuẩn bị xuống ngoan thủ khiến cho người ta tàn tật."
Cửu Tiêu lâu, Thanh Quang đi đến phía sau Cố Vân, bẩm truyền tin tức mới nhất.
"Quá đáng!"
Gương mặt xinh đẹp của Cố Vân lạnh xuống, dần dần tắt hẳn nụ cười.
"Vậy làm sao bây giờ."
Thanh Quang hỏi.
"Tịch Thiên Dạ biết không?"
Cố Vân hỏi.
"Mã Vinh Phát đi đi tìm hắn, chắc hẳn phải biết, bất quá hình như hắn không thèm nghe khuyên bảo."
Thanh Quang nói.
Cố Vân nghe vậy, khẽ trầm ngâm nói:
"Đã như vậy thì yên lặng theo dõi kỳ biến đi."
Nàng lại nhớ tới ngày ấy, một màn Tịch Thiên Dạ quỷ dị biến mất trước mắt nàng, đến bây giờ đều nhìn không thấu nghĩ không ra.
...
"Tịch Thiên Dạ, ta không ngờ rằng ngươi dám đi lên thật."
Đứng trên đài, Thôi Kế Quân nhìn chăm chú vào Tịch Thiên Dạ.
Thôi Kế Quân không có gia thế hiển hách, không có tài nguyên tu luyện khiến người ta hâm mộ. Hắn có thể đi đến một bước này hoàn toàn dựa vào bản thân cố gắng và phấn đấu. Cho nên hắn biết rõ, tài nguyên và quyền thế đối với một tu sĩ có tác dụng lớn như thế nào.
Hắn bán mạng cho Hướng Quảng Hi, là vì chính hắn, nên cũng không có cảm thấy nên xấu hổ tí nào.
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
"Nói nhảm nhiều như vậy, Hướng Quảng Hi không mướn ngươi để nói nhảm với ta đâu."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Tất nhiên là không, bất quá quyền cước không có mắt, nếu ngươi đã dám lên đài, cũng đừng trách ta."
Thôi Kế Quân liếc Tịch Thiên Dạ thật sâu, hắn không quen biết Tịch Thiên Dạ, cho tới bây giờ không oán không cừu, nhưng cái thế giới này không có ai sẽ giảng đạo lý với ngươi, nắm đấm lớn sẽ là đạo lý.
Bước ra một bước, thân ảnh của Thôi Kế Quân tựa như một mũi tên bắn ra, nhanh nhẹn như báo, mạnh mẽ ập đến, khiến cho người xem hoa cả mắt, thấy không rõ quỹ tích hành động của hắn.
Trong đám đông có một ảnh đất trống, bị một nhóm người cách ly ra. Hướng Quảng Hi cao cao tại thượng ngồi trên một cái ghế dựa da Giao.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi đã rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt."
Uy nghiêm của hắn không cho phép bất kì ai khiêu khích, nếu như không cho Tịch Thiên Dạ một bài học vừa đau vừa sâu, như thế nào mà hắn đặt chân ở Chiến Mâu học viện được?
Nhưng mà, Hướng Quảng Hi không có ý thức được, có người nhìn về phía hắn với ánh mắt có vài tia nghiền ngẫm cười cợt, cái loại ánh mắt này vô cùng nguy hiểm.
Trên chiến đài, Thôi Kế Quân không động thì thôi, động thì nhanh như lôi đình, khắp nơi trên chiến đài đều là huyễn ảnh của hắn. Về khía cạnh thân pháp và tốc độ, dĩ nhiên hắn có tạo nghệ rất sâu.
"Chết!"
Quyền phong gầm thét, ảo ảnh bay múa, nắm đấm của Thôi Kế Quân gần như đồng thời đánh vào cổ họng, tim, bụng, cột sống...của Tịch Thiên Dạ. Đều là tử huyệt. Quyền kình cương mãnh như vậy, một khi bị đánh trúng chắc chắn là tàn phế.
Tịch Thiên Dạ than nhẹ một tiếng:
"Mặc kệ vì mục đích gì, sự việc do mình làm ra sẽ khiến cho mình gánh chịu hậu quả tương ứng."
Trong chốc lát, gió ngừng, ảo ảnh tan biến.
Thôi Kế Quân trực tiếp bay thẳng ra ngoài, mãnh liệt nện lên trên chiến đài. Thân thể hắn run rẩy cả nửa ngày vẫn không đứng dậy được.
Xương cốt toàn thân kêu lốp bốp hồi, âm thanh gãy vỡ giống như là pháo nổ không dứt.
Tịch Thiên Dạ vẫn đứng yên tại chỗ, như là không có động đậy chút nào. Gió thoảng qua nhè nhẹ, phe phẩy vài sợi tóc của hắn, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm.
Dịch: htha
Biên: khang_a_ca
Truyện của hoàng lăng gia tộc
Dù cho gần đây Tịch Thiên Dạ có rất nhiều biến hóa khiến cho nàng kinh ngạc, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ưu tú hơn. Chỉ có thể nói không có hỏng bét như trước kia mà thôi. Vả lại, ít nhất thì Tịch Thiên Dạ lúc trước còn biết khiêm tốn, biết thận trọng từ lời nói đến việc làm. Tịch Thiên Dạ ở hiện tại là một người điên hoàn toàn, càng không có cảm giác an toàn hơn so với trước kia.
Trần Bân Nhiên ôm eo Mạnh Vũ Huyên, cười lạnh khinh thường nói:
"Thật sự là hắn điên rồi, ngay khi biết hắn muốn phát điên trong cuộc chiến học bảng ta mới cố ý chạy từ nội viện tới xem náo nhiệt. Có lẽ đã hai ba năm không có tới xem cuộc chiến học bảng của ngoại viện."
Hắn đã làm cho ta nhớ lại ký ức một thời. "Bân Nhiên, có thể gặp được chàng thật là niềm hạnh phúc của ta."
Ánh mắt của Mạnh Vũ Huyên hạnh phúc rạng ngời, ở cùng với Trần Bân Nhiên, nàng không cần phải cân nhắc cái gì, có cảm giác được che chở khiến cho nàng không hề muốn xa rời một chút nào.
Trần Bân Nhiên nghe thế khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn về đài chiến đấu ở phía xa xa.
Cuộc chiến giữa Tịch Thiên Dạ với Thôi Kế Quân sẽ nhanh chóng được bắt đầu, hắn cũng muốn xem thử Tịch Thiên Dạ sẽ chết như thế nào đây.
"Vũ Huyên, nếu như Tịch Thiên Dạ xuất hiện điều ngoài ý muốn gì đó, nàng có đau lòng hay không?"
Đột nhiên Trần Bân Nhiên có hứng thú nhìn Mạnh Vũ Huyên hỏi.
Mạnh Vũ Huyên nghe vậy sững sờ, nhìn lại Trần Bân Nhiên với vẻ không hiểu, có ý gì đây?
"Hướng Quảng Hi đã mua chuộc Thôi Kế Quân, Tịch Thiên Dạ không chết cũng tàn phế."
Trần Bân Nhiên thản nhiên nói ra.
Là một thành viên của xã hội thượng lưu, tất nhiên hắn có con đường tin tức của mình. Hướng Quảng Hi đã mua Thôi Kế Quân không phải bí mật gì.
"Cái gì!"
Trong lòng Mạnh Vũ Huyên khiếp sợ, theo bản năng nắm hai nấm đấm lại.
"Vũ Huyên, ta biế́t tâm địa của nàng thiện lương, nhưng mà hắn đã đắc tội với Hướng Quảng Hi thì nhất định phải lãnh hậu quả."
Trần Bân Nhiên thản nhiên nói.
"Bân Nhiên, cám ơn chàng có thể hiểu cho ta. Thật sự ta cũng không hy vọng hắn thê thảm quá, nhưng giờ đây ta cùng hắn không có bất cứ mối quan hệ nào, vậy nên ta cũng không quan tâm chuyện của hắn."
Mạnh Vũ Huyên than nhẹ một tiếng, nghiêng đầu tựa trên vai của Trần Bân Nhiên, nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ gì nữa.
Trần Bân Nhiên ôm eo của Mạnh Vũ Huyên, khẽ cười cười, trong nụ cười có ẩn chứa vẻ tàn khốc không nói hết.
...
Khu vực chuẩn bị cho chiến đấu, Tịch Thiên Dạ đang chuẩn bị đi lên đài, lại có một thân ảnh vô cùng lo lắng chạy đến ngăn hắn lại.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi điên rồi."
Người đến đây không là ai khác ngoại trừ hảo hữu của Tịch Thiên Dạ: Mã Vinh Phát.
Nguyên bản hắn đang bế quan tu luyện, sau khi biết được Tịch Thiên Dạ mâu thuẫn với Hướng Quảng Hi, rồi Hướng Quảng Hi âm thầm chuẩn bị hạ độc thủ, hắn liền tức tốc chạy tới đây.
"Làm sao vậy?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Bỏ quyền, tranh thủ thời gian từ bỏ, ngươi có biết là Hướng Quảng Hi đã mua Thôi Kế Quân rồi hay không? hắn muốn đánh cho ngươi tàn phế."
Mã Vinh Phát rất là tức giận, hắn bế quan mới được có mấy ngày. Mẹ nó, Tịch Thiên Dạ hắn lại trêu chọc Hướng Quảng Hi.
"À."
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, không có động tác gì nữa.
"Ngươi đừng có xem đây việc nhỏ, Thôi Kế Quân rất mạnh, hắn chỉ cần làm ra một ít vấn đề ngoài ý muốn trong chiến đấu, dù học viện cũng không thể làm gì hắn, dù sao trong quá trình chiến đấu thương vong là điều không thể biết trước được."
Thấy Tịch Thiên Dạ không hề bị lay động, Mã Vinh Phát rất tức giận.
Trước kia, tuy rằng Tịch Thiên Dạ không có có bản lãnh gì, nhưng làm người biết điệu thấp, mặc dù rất nhiều người nhìn hắn khó chịu, nhưng cũng không có gây ra đại sự gì.
Nhưng cách làm hiện giờ của Tịch Thiên Dạ khiến cho kẻ đã có gần mười năm giao tình như hắn cũng không thể hiểu.
"Mã Vinh Phát, ngươi cảm thấy ta là một gã khờ hay sao?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Mã Vinh Phát nghe thế, theo bản năng gật đầu, ngươi không ngốc thì ai ngốc, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu.
Mặc dù tính cách Tịch Thiên Dạ có biến hóa rất lớn, nhưng chính xác không thể nói là ngu ngốc.
"Cho nên, ngươi ngăn cản ta làm gì, ta làm việc rất đúng mực."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Mã Vinh Phát nghe vậy chết sững tại chỗ, không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ lại có thể có lời nói và thái độ như thế này.
Tịch Thiên Dạ lại là không cần phải nhiều lời nữa, vòng qua Mã Vinh Phát đi tới đài chiến đấu.
"Tịch Thiên Dạ, kiềm chế một chút cho lão tử."
Mã Vinh Phát nhìn bóng lưng Tịch Thiên Dạ, có cảm giác tức đến nổ phổi, lại có chút bất đắc dĩ.
...
"Tiểu thư, Hướng Quảng Hi mua chuộc Thôi Kế Quân, chuẩn bị xuống ngoan thủ khiến cho người ta tàn tật."
Cửu Tiêu lâu, Thanh Quang đi đến phía sau Cố Vân, bẩm truyền tin tức mới nhất.
"Quá đáng!"
Gương mặt xinh đẹp của Cố Vân lạnh xuống, dần dần tắt hẳn nụ cười.
"Vậy làm sao bây giờ."
Thanh Quang hỏi.
"Tịch Thiên Dạ biết không?"
Cố Vân hỏi.
"Mã Vinh Phát đi đi tìm hắn, chắc hẳn phải biết, bất quá hình như hắn không thèm nghe khuyên bảo."
Thanh Quang nói.
Cố Vân nghe vậy, khẽ trầm ngâm nói:
"Đã như vậy thì yên lặng theo dõi kỳ biến đi."
Nàng lại nhớ tới ngày ấy, một màn Tịch Thiên Dạ quỷ dị biến mất trước mắt nàng, đến bây giờ đều nhìn không thấu nghĩ không ra.
...
"Tịch Thiên Dạ, ta không ngờ rằng ngươi dám đi lên thật."
Đứng trên đài, Thôi Kế Quân nhìn chăm chú vào Tịch Thiên Dạ.
Thôi Kế Quân không có gia thế hiển hách, không có tài nguyên tu luyện khiến người ta hâm mộ. Hắn có thể đi đến một bước này hoàn toàn dựa vào bản thân cố gắng và phấn đấu. Cho nên hắn biết rõ, tài nguyên và quyền thế đối với một tu sĩ có tác dụng lớn như thế nào.
Hắn bán mạng cho Hướng Quảng Hi, là vì chính hắn, nên cũng không có cảm thấy nên xấu hổ tí nào.
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
"Nói nhảm nhiều như vậy, Hướng Quảng Hi không mướn ngươi để nói nhảm với ta đâu."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Tất nhiên là không, bất quá quyền cước không có mắt, nếu ngươi đã dám lên đài, cũng đừng trách ta."
Thôi Kế Quân liếc Tịch Thiên Dạ thật sâu, hắn không quen biết Tịch Thiên Dạ, cho tới bây giờ không oán không cừu, nhưng cái thế giới này không có ai sẽ giảng đạo lý với ngươi, nắm đấm lớn sẽ là đạo lý.
Bước ra một bước, thân ảnh của Thôi Kế Quân tựa như một mũi tên bắn ra, nhanh nhẹn như báo, mạnh mẽ ập đến, khiến cho người xem hoa cả mắt, thấy không rõ quỹ tích hành động của hắn.
Trong đám đông có một ảnh đất trống, bị một nhóm người cách ly ra. Hướng Quảng Hi cao cao tại thượng ngồi trên một cái ghế dựa da Giao.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi đã rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt."
Uy nghiêm của hắn không cho phép bất kì ai khiêu khích, nếu như không cho Tịch Thiên Dạ một bài học vừa đau vừa sâu, như thế nào mà hắn đặt chân ở Chiến Mâu học viện được?
Nhưng mà, Hướng Quảng Hi không có ý thức được, có người nhìn về phía hắn với ánh mắt có vài tia nghiền ngẫm cười cợt, cái loại ánh mắt này vô cùng nguy hiểm.
Trên chiến đài, Thôi Kế Quân không động thì thôi, động thì nhanh như lôi đình, khắp nơi trên chiến đài đều là huyễn ảnh của hắn. Về khía cạnh thân pháp và tốc độ, dĩ nhiên hắn có tạo nghệ rất sâu.
"Chết!"
Quyền phong gầm thét, ảo ảnh bay múa, nắm đấm của Thôi Kế Quân gần như đồng thời đánh vào cổ họng, tim, bụng, cột sống...của Tịch Thiên Dạ. Đều là tử huyệt. Quyền kình cương mãnh như vậy, một khi bị đánh trúng chắc chắn là tàn phế.
Tịch Thiên Dạ than nhẹ một tiếng:
"Mặc kệ vì mục đích gì, sự việc do mình làm ra sẽ khiến cho mình gánh chịu hậu quả tương ứng."
Trong chốc lát, gió ngừng, ảo ảnh tan biến.
Thôi Kế Quân trực tiếp bay thẳng ra ngoài, mãnh liệt nện lên trên chiến đài. Thân thể hắn run rẩy cả nửa ngày vẫn không đứng dậy được.
Xương cốt toàn thân kêu lốp bốp hồi, âm thanh gãy vỡ giống như là pháo nổ không dứt.
Tịch Thiên Dạ vẫn đứng yên tại chỗ, như là không có động đậy chút nào. Gió thoảng qua nhè nhẹ, phe phẩy vài sợi tóc của hắn, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm.
Dịch: htha
Biên: khang_a_ca
Truyện của hoàng lăng gia tộc
/316
|