Hướng Nghiễm Hi dừng bước, nắm đấm siết chặt, sắc mặt âm trầm nói: "U lão sư, Trường Thương học viện thực sự không có lớn mạnh như trong tưởng tượng của ngươi đâu, Lan Lăng quốc vĩnh viễn lấy hoàng quyền làm tồn tại chí cao vô thượng, mà ngươi cũng không cách nào đại biểu cho Trường Thương học viện. Làm lão sư, ngươi nên thận trọng từ lời nói đến hành động của mình, việc này có thể lớn có thể nhỏ, hi vọng khi ngươi nói chuyện chú ý đúng mực một chút."
Nói xong, Hướng Nghiễm Hi liền phất áo nhanh chân mà đi, như là dù chỉ một chút cũng đều không muốn tiếp tục dừng lại tại đây.
Nếu như bởi vì hắn quấy rối mà khiến cho hoàng thất cùng Trường Thương học viện sinh ra mâu thuẫn, thậm chí kéo lên chiến tranh, coi như là hắn cũng trốn không khỏi trách nhiệm. Trường Thương học viện cũng không phải là nơi dễ chọc.
Đổi lại là một trong các lão sư khác, hắn có lẽ sẽ không có lo lắng thành cái dạng này, đến nói thêm vài câu cũng không giám. Nhưng U Lan Tư thì khác biệt, nàng có lẽ không thể đại biểu cho Trường Thương học viện đưa ra quyết định, nhưng rất có thể trở thành một dây dẫn nổ, nghĩ đến đây hắn liền nhụt chí hẳn.
U Lan Tư lại không tiếp tục để ý tới Hướng Nghiễm Hi, mà quay đầu hướng Tịch Thiên Dạ, miệng cười như hoa mà nói: "Tịch Thiên Dạ, lão sư vừa rồi có phải rất chi là oai phong lẫm liệt không???."
Học viên cùng lão sư xung quanh nhìn xem nụ cười ngây ngô trên khuôn mặt tinh xảo của U Lan Tư, mắt ta nhìn ngươi, mắt ngươi nhìn ta như thể gặp chuyện gì khó tin vậy. Con người này đến cùng tâm cơ lớn đến bao nhiêu a, thế mà bây giờ biểu hiện cùng lúc nãy như không phải cùng một người vậy!
Nàng vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều đứng lên tản đi nơi khác nhưng trong lòng đều nghĩ “học viện nếu như hỏi thăm đến việc này, nàng khẳng định khó tránh khỏi việc bị trách phạt”. Dù sao đúng như Hướng Nghiễm Hi đã nói, nàng là không thể đại biểu cho Trường Thương học viện được, nàng chỉ là một lão sư bình thường trong học viện mà thôi. Còn Hướng Nghiễm Nghi nhưng là thành viên trong Hoàng Thất tại nước Lan Lăng này.
Tịch Thiên Dạ liếc mắt, không thèm để ý đến U Lan Tư.
Ngay trước mặt mọi người mà cách cư xử của U Lan Tư đối với hắn quá mức kỳ quái làm cho người ta nảy ra những suy nghĩ về mối quan hệ của hai người, hắn thực sự không muốn trêu chọc quá nhiều chuyện không liên quan đến mình vào người;
U Lan Tư lại làm như không phát giác chuyện gì, xem tất cả mọi người như không khí, tiếp tục hướng hắn đi tới, một cái tay thanh mảnh, u nhã mà thơm tho đang thân mật khoác lên vai Tịch Thiên Dạ, trên mặt biểu lộ rõ sự đắc ý nhỏ nói: "Ngươi có hay không rung động trước lão sư. Đây là lần đầu tiên của ta a, cho ngươi chiêm ngưỡng hình ảnh oai phong nhất của nhất định sẽ khiến ngươi đổ xuống trước mị lực của ta."
Tịch Thiên Dạ lần nữa liếc con mắt đến U Lan Tư, rồi xoay người cất bước rời đi không nói một lời còn trong lòng thì thàm nghĩ “mụ nhiều chuyện”.
Mục tiêu lần này của hắn vốn là tới vì muốn cầm lấy vị trí đệ nhất trên Linh bảng rồi sau đó đi xông Thông Thánh sơn, tự nhiên hắn sẽ không có hứng thú dừng lại bên trong khu chiến trường cùng với U Lan Tư. Nếu hắn quả thật làm như vậy sẽ khiến cho người người lấy hắn cùng nàng làm chủ đề mà bàn luận.
U Lan Tư ánh mắt hướng về phía Tịch Thiên Dạ đã đi, trong lòng thì oán thầm: "Thật sự là một tên không có một chút lương tâm nào, không có khác gì với khúc gỗ a, ta làm sao lại bị loại người này làm cho đắm đuối mà theo đuổi a, cái tên lúc trước luôn cố gắng trêu chọc ta giờ đi nơi nào, cái kia được người xưng là Chọc thánh - Thiên Dạ Thánh Tổ “Sở trường chuyên môn: Chọc gậy bánh xe; trêu già trêu nhỏ, chọc nam xong chọc nữ; khiến người người, nhà nhà tức điên”, chẳng lẽ sau khi sống lại hắn lại thay đổi tính tình, trở nên khô khan như vậy? Hắn thật là không biết thế nào là tình thú mà!!!"
"Bất quá, thay đổi như vậy có vẻ như cũng không tệ a, nếu như ngươi tại trước mặt ai cũng đều giống như vậy, thì ta ngược lại có thể yên tam không ít. Tránh hắn lại đi chọc nam xong chọc nữ."
U Lan Tư suy đi nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy đây là một chuyện tốt, so với kiếp trước của Tịch Thiên Dạ, biểu hiện như vậy không phải quá tốt sao, sống đơn giản lại biết ẩn nhẫn... Nghĩ tới chuyện tình năm đó, từng màn tình trường ân cừu, nàng liền cảm thấy nghĩ mà sợ, sợ nó lại tiếp tục với kiếp này của Tịch Thiên Dạ.
...
Trong khu chuẩn bị chiến đấu, tất cả học viên có ý muốn khiêu chiến chiếm lấy vị trí trên bảng đều tập trung tại đây chuẩn bị cho trận chiến sắp tới, đầu tiên là báo danh, sau đó chờ đợi học viện an bài kiểm tra.
Kiểm tra rất đơn giản, đánh bại người giữ cửa là coi như thông qua.
Mỗi lần xếp hạng thiên tài bảng cuộc chiến diễn ra đều đều có 12 người giữ cửa, người khiêu chiến được ngẫu nghiên chọn lấy một trong 12 người đó để tiến hành khiêu chiến.
Sau khi đánh bại người giữ của liền có thể thông qua bài kiểm tra, đi đến võ đài khiêu chiến 10 vị học viên trên Phàm bảng hoặc Linh bảng.
Bất quá, chiến thắng người giữ cửa cũng không phải là một chuyện dễ dàng, học viện chọn lựa ra 12 người giữ cửa khẳng định đều có thực lực không tầm thường. Thậm chí có một số ít còn tiếp cận những vị học viên đứng trên bảng, hoặc có thể nói họ trước kia đã từng trên bảng nhưng hiện nay đã bị khiêu chiến thất bại mà rơi xuống.
Cho nên nói muốn chiến thắng người giữ cửa này thực sự không dễ dàng một chút nào, bất kỳ một người giữ cửa nào nếu đặt trong học viện đều là những người ưu tú nhất, chỉ sau những thiên tài đang có vị trí trên bảng mà thôi.
Tại khu chuẩn bị chiến đấu của Linh bảng cảnh cũng không xuất hiện nhiều người, chỉ có hơn mười mấy người mà thôi, dù sao những kẻ có lòng tin có thể chiến thắng người giữ cửa chỉ là số ít, tự cho rằng mình có tư cách so sánh với đám người kia, nếu như đến người giữ cửa đều không chiến thắng được, vậy còn biện pháp nào đàm luận võ đạo cùng tranh đoạt vị trí học bảng.
Cho tới trưa, người khiêu chiến thành công rất ít, chỉ có một tên gọi là Đặng Hạo Dương, một đường mà chiến, sau cùng chiếm vị trí thứ ba trên Linh bảng, có thể nói nếu không có gì bất ngờ xảy ra hắn liền là con hắc mã lớn nhất trong cuộc chiến Linh bảng này.
Rất nhanh liền đến phiên Tịch Thiên Dạ kiểm tra, trọng tài cầm lấy một cái ống trúc để hắn rút thăm, vì phòng ngừa phát sinh những chuyện gian lận, người khiêu chiến không thể tự mình lựa chọn người giữ của, chỉ có thể thông qua cách rút thăm để xác định người thủ quan.
Tịch Thiên Dạ rút trúng người giữ cửa số thứ tự 11, đó là một tên thanh niên có mái tóc húi cua, làn da ngăm đen, con mắt không lớn nhưng ánh mắt lại sắc bén như chim ưng.
"Hắn rút trúng số 11 Thôi Kế Quân, hay lắm, hắn không phải cũng quá xui xẻo đi."
"Thế mà rút trúng Thôi Kế Quân, trong 12 người giữ cửa thì thực lực của hắn tính là một trong những người mạnh nhất trong đó đi."
"Đúng a, hắn thực sự không gặp may. Trước đó Thôi Kế Quân nằm trong vị trí thứ mười của Linh bảng, bởi vì Đặng Hạo Dương leo lên Linh Bảng nên hắn mới bị đào thải xuống trở thành người giữ cửa."
...
Trên quảng trường người quan tâm đến tình huống bây giờ của Tịch Thiên Dạ có một nhóm lớn, không nói trước kia hắn gây ra như thế nào sóng gió, Bây giờ một tên mới bước vào như Linh cảnh Tịch Thiên Dạ, lại dám đến đây tham gia xếp hạng thiên tài chiến, dựa vào điểm này thôi cũng đủ để thu hút mọi người bàn luận.
Học viên trên Linh bảng, đa phần đều có cảnh giới là Linh cảnh tầng tám, tầng chín; mấy cái khác cũng đến trình độ Linh cảnh tâng bảy đỉnh phong. Một cái vừa mới tiến vào Linh cảnh học viên, làm sao có thể chiến thắng những đối thủ tại đến tâng lớp này.
"Ha ha, chắc chắn các ngươi còn chưa biết. Chính Tịch Thiên Dạ tại lớp học nói muốn xếp vị trí thứ nhất trên Linh bảng, thậm chí muốn đi xông Thông Thánh sơn, đây đúng là mơ mộng a, buồn cười."
"Xếp vị trí thứ nhất trên Linh bảng, xông Thông Thánh sơn? Ha ha, chắc chắn là hắn điên rồi..."
"Đừng nói là Linh bảng, ngay cả người giữ cửa hắn đều không thể thông qua được, hắn còn không nhìn ra một chút thực lực của chính mình với người khác đơn giản chẳng là cái gì cả!"
...
"Cao Tùng Bách, Tịch Thiên Dạ đang làm gì?"
Trong đám người một tên mặc áo vàng sam thân hình gầy gò ra vẻ suy ngẫm không biết nghĩ cái gì, nhìn qua khu kiểm tra của Tịch Thiên Dạ ánh mắt khó hiểu. Nói với người bên cạnh hắn.
Người đứng bên cạnh đúng là Cao Tùng Bách, bạn cùng phòng của Tịch Thiên Dạ.
Cao Tùng Bách, hắn lúc này không nói một lời làm ra vẻ trầm ngâm, đến tại trước mặt hoàng sam thanh niên thậm chí có chút khiêm tốn cùng nịnh nọt.
"Lâm sư huynh, Tịch Thiên Dạ vừa mới đột phá đến Linh cảnh không lâu, việc tu luyện thế như chẻ tre, thuộc kiểu người có tài nhưng phát triển hơi muộn. Ta đoán là đối với chính mình quá mức tự tin, nên mới tuyên bố muốn khiêu chiến chiếm lấy vị trí đệ nhất trên Linh bảng." Cao Tùng Bách tất cung tất kính nói.
Hoàng sam thanh niên tên là Lâm Dật, cũng là một trong những người bạn cùng phòng của Tịch Thiên Dạ, bất quá hiện tại đã vào nội môn. Hắn thuộc về học viên cũ tư cách nhất, rất sớm trước đó liền tiến vào nội môn, với thiên phú dị bẩm, thực lực mạnh mẽ, hai, ba năm gần đây hắn luôn tại bên ngoài lịch luyện, rất ít khi trở lại học viện.
"Hắn thế mà đột phá đến Linh cảnh, bất quá vừa đột phá liền đi khiêu chiến với học viên trên Linh bảng, quả thật là ngu muội."
Lâm Dật rất là kinh ngạc, từ đầu hắn đối Tịch Thiên Dạ luôn khắc sâu ấn tượng, không ngờ hắn lại là một tên phế nhân một đòn đỡ không nổi, thế mà cũng có thể đột phá đến Linh cảnh.
"Ta cũng cảm thấy Tịch Thiên Dạ có chút quá điên cuồng."
Cao Tùng Bách gật lấy cái đầu, tại trước mặt Lâm Dật hắn không có trực tiếp đi gièm pha Tịch Thiên Dạ, mà hắn nói tới nói lui hết sức hàm súc, nhưng hàm súc bên trong lại vừa có từng lời lẽ ám chỉ mang ác ý.
Hết sức hiển nhiên, hắn đang cố ý lừa dối phán đoán của Lâm Dật, người nào chính mình chán ghét cũng hi vọng hắn bị nhiều người chán ghét.
...
"Vũ Huyên tỷ, Tịch Thiên Dạ hắn thật là không biết trời cao đất rộng, hắn cho là hắn có thể sánh Đặng Hạo Dương à, thế mà dám cũng đi khiêu chiến Linh bảng, thật không thể tưởng tượng nổi."
"Hắn thực sự điên rồi."
Mạnh Vũ Huyên gằn giọng nói, nàng còn không dám đi khiêu chiến Linh bảng, Tịch Thiên Dạ dựa vào cái gì mà dám khiêu chiến?
Cho mười tên Tịch Thiên Dạ cũnghông có tư cách đó đi, hắn đi lên cũng là mất thể diện mà thôi, lại còn để cho người ta chế giễu.
Dịch: Hiên Viên
Biên: Khang_a_ca
Truyện của hoàng lăng gia tộc
Nói xong, Hướng Nghiễm Hi liền phất áo nhanh chân mà đi, như là dù chỉ một chút cũng đều không muốn tiếp tục dừng lại tại đây.
Nếu như bởi vì hắn quấy rối mà khiến cho hoàng thất cùng Trường Thương học viện sinh ra mâu thuẫn, thậm chí kéo lên chiến tranh, coi như là hắn cũng trốn không khỏi trách nhiệm. Trường Thương học viện cũng không phải là nơi dễ chọc.
Đổi lại là một trong các lão sư khác, hắn có lẽ sẽ không có lo lắng thành cái dạng này, đến nói thêm vài câu cũng không giám. Nhưng U Lan Tư thì khác biệt, nàng có lẽ không thể đại biểu cho Trường Thương học viện đưa ra quyết định, nhưng rất có thể trở thành một dây dẫn nổ, nghĩ đến đây hắn liền nhụt chí hẳn.
U Lan Tư lại không tiếp tục để ý tới Hướng Nghiễm Hi, mà quay đầu hướng Tịch Thiên Dạ, miệng cười như hoa mà nói: "Tịch Thiên Dạ, lão sư vừa rồi có phải rất chi là oai phong lẫm liệt không???."
Học viên cùng lão sư xung quanh nhìn xem nụ cười ngây ngô trên khuôn mặt tinh xảo của U Lan Tư, mắt ta nhìn ngươi, mắt ngươi nhìn ta như thể gặp chuyện gì khó tin vậy. Con người này đến cùng tâm cơ lớn đến bao nhiêu a, thế mà bây giờ biểu hiện cùng lúc nãy như không phải cùng một người vậy!
Nàng vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều đứng lên tản đi nơi khác nhưng trong lòng đều nghĩ “học viện nếu như hỏi thăm đến việc này, nàng khẳng định khó tránh khỏi việc bị trách phạt”. Dù sao đúng như Hướng Nghiễm Hi đã nói, nàng là không thể đại biểu cho Trường Thương học viện được, nàng chỉ là một lão sư bình thường trong học viện mà thôi. Còn Hướng Nghiễm Nghi nhưng là thành viên trong Hoàng Thất tại nước Lan Lăng này.
Tịch Thiên Dạ liếc mắt, không thèm để ý đến U Lan Tư.
Ngay trước mặt mọi người mà cách cư xử của U Lan Tư đối với hắn quá mức kỳ quái làm cho người ta nảy ra những suy nghĩ về mối quan hệ của hai người, hắn thực sự không muốn trêu chọc quá nhiều chuyện không liên quan đến mình vào người;
U Lan Tư lại làm như không phát giác chuyện gì, xem tất cả mọi người như không khí, tiếp tục hướng hắn đi tới, một cái tay thanh mảnh, u nhã mà thơm tho đang thân mật khoác lên vai Tịch Thiên Dạ, trên mặt biểu lộ rõ sự đắc ý nhỏ nói: "Ngươi có hay không rung động trước lão sư. Đây là lần đầu tiên của ta a, cho ngươi chiêm ngưỡng hình ảnh oai phong nhất của nhất định sẽ khiến ngươi đổ xuống trước mị lực của ta."
Tịch Thiên Dạ lần nữa liếc con mắt đến U Lan Tư, rồi xoay người cất bước rời đi không nói một lời còn trong lòng thì thàm nghĩ “mụ nhiều chuyện”.
Mục tiêu lần này của hắn vốn là tới vì muốn cầm lấy vị trí đệ nhất trên Linh bảng rồi sau đó đi xông Thông Thánh sơn, tự nhiên hắn sẽ không có hứng thú dừng lại bên trong khu chiến trường cùng với U Lan Tư. Nếu hắn quả thật làm như vậy sẽ khiến cho người người lấy hắn cùng nàng làm chủ đề mà bàn luận.
U Lan Tư ánh mắt hướng về phía Tịch Thiên Dạ đã đi, trong lòng thì oán thầm: "Thật sự là một tên không có một chút lương tâm nào, không có khác gì với khúc gỗ a, ta làm sao lại bị loại người này làm cho đắm đuối mà theo đuổi a, cái tên lúc trước luôn cố gắng trêu chọc ta giờ đi nơi nào, cái kia được người xưng là Chọc thánh - Thiên Dạ Thánh Tổ “Sở trường chuyên môn: Chọc gậy bánh xe; trêu già trêu nhỏ, chọc nam xong chọc nữ; khiến người người, nhà nhà tức điên”, chẳng lẽ sau khi sống lại hắn lại thay đổi tính tình, trở nên khô khan như vậy? Hắn thật là không biết thế nào là tình thú mà!!!"
"Bất quá, thay đổi như vậy có vẻ như cũng không tệ a, nếu như ngươi tại trước mặt ai cũng đều giống như vậy, thì ta ngược lại có thể yên tam không ít. Tránh hắn lại đi chọc nam xong chọc nữ."
U Lan Tư suy đi nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy đây là một chuyện tốt, so với kiếp trước của Tịch Thiên Dạ, biểu hiện như vậy không phải quá tốt sao, sống đơn giản lại biết ẩn nhẫn... Nghĩ tới chuyện tình năm đó, từng màn tình trường ân cừu, nàng liền cảm thấy nghĩ mà sợ, sợ nó lại tiếp tục với kiếp này của Tịch Thiên Dạ.
...
Trong khu chuẩn bị chiến đấu, tất cả học viên có ý muốn khiêu chiến chiếm lấy vị trí trên bảng đều tập trung tại đây chuẩn bị cho trận chiến sắp tới, đầu tiên là báo danh, sau đó chờ đợi học viện an bài kiểm tra.
Kiểm tra rất đơn giản, đánh bại người giữ cửa là coi như thông qua.
Mỗi lần xếp hạng thiên tài bảng cuộc chiến diễn ra đều đều có 12 người giữ cửa, người khiêu chiến được ngẫu nghiên chọn lấy một trong 12 người đó để tiến hành khiêu chiến.
Sau khi đánh bại người giữ của liền có thể thông qua bài kiểm tra, đi đến võ đài khiêu chiến 10 vị học viên trên Phàm bảng hoặc Linh bảng.
Bất quá, chiến thắng người giữ cửa cũng không phải là một chuyện dễ dàng, học viện chọn lựa ra 12 người giữ cửa khẳng định đều có thực lực không tầm thường. Thậm chí có một số ít còn tiếp cận những vị học viên đứng trên bảng, hoặc có thể nói họ trước kia đã từng trên bảng nhưng hiện nay đã bị khiêu chiến thất bại mà rơi xuống.
Cho nên nói muốn chiến thắng người giữ cửa này thực sự không dễ dàng một chút nào, bất kỳ một người giữ cửa nào nếu đặt trong học viện đều là những người ưu tú nhất, chỉ sau những thiên tài đang có vị trí trên bảng mà thôi.
Tại khu chuẩn bị chiến đấu của Linh bảng cảnh cũng không xuất hiện nhiều người, chỉ có hơn mười mấy người mà thôi, dù sao những kẻ có lòng tin có thể chiến thắng người giữ cửa chỉ là số ít, tự cho rằng mình có tư cách so sánh với đám người kia, nếu như đến người giữ cửa đều không chiến thắng được, vậy còn biện pháp nào đàm luận võ đạo cùng tranh đoạt vị trí học bảng.
Cho tới trưa, người khiêu chiến thành công rất ít, chỉ có một tên gọi là Đặng Hạo Dương, một đường mà chiến, sau cùng chiếm vị trí thứ ba trên Linh bảng, có thể nói nếu không có gì bất ngờ xảy ra hắn liền là con hắc mã lớn nhất trong cuộc chiến Linh bảng này.
Rất nhanh liền đến phiên Tịch Thiên Dạ kiểm tra, trọng tài cầm lấy một cái ống trúc để hắn rút thăm, vì phòng ngừa phát sinh những chuyện gian lận, người khiêu chiến không thể tự mình lựa chọn người giữ của, chỉ có thể thông qua cách rút thăm để xác định người thủ quan.
Tịch Thiên Dạ rút trúng người giữ cửa số thứ tự 11, đó là một tên thanh niên có mái tóc húi cua, làn da ngăm đen, con mắt không lớn nhưng ánh mắt lại sắc bén như chim ưng.
"Hắn rút trúng số 11 Thôi Kế Quân, hay lắm, hắn không phải cũng quá xui xẻo đi."
"Thế mà rút trúng Thôi Kế Quân, trong 12 người giữ cửa thì thực lực của hắn tính là một trong những người mạnh nhất trong đó đi."
"Đúng a, hắn thực sự không gặp may. Trước đó Thôi Kế Quân nằm trong vị trí thứ mười của Linh bảng, bởi vì Đặng Hạo Dương leo lên Linh Bảng nên hắn mới bị đào thải xuống trở thành người giữ cửa."
...
Trên quảng trường người quan tâm đến tình huống bây giờ của Tịch Thiên Dạ có một nhóm lớn, không nói trước kia hắn gây ra như thế nào sóng gió, Bây giờ một tên mới bước vào như Linh cảnh Tịch Thiên Dạ, lại dám đến đây tham gia xếp hạng thiên tài chiến, dựa vào điểm này thôi cũng đủ để thu hút mọi người bàn luận.
Học viên trên Linh bảng, đa phần đều có cảnh giới là Linh cảnh tầng tám, tầng chín; mấy cái khác cũng đến trình độ Linh cảnh tâng bảy đỉnh phong. Một cái vừa mới tiến vào Linh cảnh học viên, làm sao có thể chiến thắng những đối thủ tại đến tâng lớp này.
"Ha ha, chắc chắn các ngươi còn chưa biết. Chính Tịch Thiên Dạ tại lớp học nói muốn xếp vị trí thứ nhất trên Linh bảng, thậm chí muốn đi xông Thông Thánh sơn, đây đúng là mơ mộng a, buồn cười."
"Xếp vị trí thứ nhất trên Linh bảng, xông Thông Thánh sơn? Ha ha, chắc chắn là hắn điên rồi..."
"Đừng nói là Linh bảng, ngay cả người giữ cửa hắn đều không thể thông qua được, hắn còn không nhìn ra một chút thực lực của chính mình với người khác đơn giản chẳng là cái gì cả!"
...
"Cao Tùng Bách, Tịch Thiên Dạ đang làm gì?"
Trong đám người một tên mặc áo vàng sam thân hình gầy gò ra vẻ suy ngẫm không biết nghĩ cái gì, nhìn qua khu kiểm tra của Tịch Thiên Dạ ánh mắt khó hiểu. Nói với người bên cạnh hắn.
Người đứng bên cạnh đúng là Cao Tùng Bách, bạn cùng phòng của Tịch Thiên Dạ.
Cao Tùng Bách, hắn lúc này không nói một lời làm ra vẻ trầm ngâm, đến tại trước mặt hoàng sam thanh niên thậm chí có chút khiêm tốn cùng nịnh nọt.
"Lâm sư huynh, Tịch Thiên Dạ vừa mới đột phá đến Linh cảnh không lâu, việc tu luyện thế như chẻ tre, thuộc kiểu người có tài nhưng phát triển hơi muộn. Ta đoán là đối với chính mình quá mức tự tin, nên mới tuyên bố muốn khiêu chiến chiếm lấy vị trí đệ nhất trên Linh bảng." Cao Tùng Bách tất cung tất kính nói.
Hoàng sam thanh niên tên là Lâm Dật, cũng là một trong những người bạn cùng phòng của Tịch Thiên Dạ, bất quá hiện tại đã vào nội môn. Hắn thuộc về học viên cũ tư cách nhất, rất sớm trước đó liền tiến vào nội môn, với thiên phú dị bẩm, thực lực mạnh mẽ, hai, ba năm gần đây hắn luôn tại bên ngoài lịch luyện, rất ít khi trở lại học viện.
"Hắn thế mà đột phá đến Linh cảnh, bất quá vừa đột phá liền đi khiêu chiến với học viên trên Linh bảng, quả thật là ngu muội."
Lâm Dật rất là kinh ngạc, từ đầu hắn đối Tịch Thiên Dạ luôn khắc sâu ấn tượng, không ngờ hắn lại là một tên phế nhân một đòn đỡ không nổi, thế mà cũng có thể đột phá đến Linh cảnh.
"Ta cũng cảm thấy Tịch Thiên Dạ có chút quá điên cuồng."
Cao Tùng Bách gật lấy cái đầu, tại trước mặt Lâm Dật hắn không có trực tiếp đi gièm pha Tịch Thiên Dạ, mà hắn nói tới nói lui hết sức hàm súc, nhưng hàm súc bên trong lại vừa có từng lời lẽ ám chỉ mang ác ý.
Hết sức hiển nhiên, hắn đang cố ý lừa dối phán đoán của Lâm Dật, người nào chính mình chán ghét cũng hi vọng hắn bị nhiều người chán ghét.
...
"Vũ Huyên tỷ, Tịch Thiên Dạ hắn thật là không biết trời cao đất rộng, hắn cho là hắn có thể sánh Đặng Hạo Dương à, thế mà dám cũng đi khiêu chiến Linh bảng, thật không thể tưởng tượng nổi."
"Hắn thực sự điên rồi."
Mạnh Vũ Huyên gằn giọng nói, nàng còn không dám đi khiêu chiến Linh bảng, Tịch Thiên Dạ dựa vào cái gì mà dám khiêu chiến?
Cho mười tên Tịch Thiên Dạ cũnghông có tư cách đó đi, hắn đi lên cũng là mất thể diện mà thôi, lại còn để cho người ta chế giễu.
Dịch: Hiên Viên
Biên: Khang_a_ca
Truyện của hoàng lăng gia tộc
/316
|