Chương 6:
Editor: May
Kiều Lam rút sách toán học ra, “Làm gì?”
Thao, còn hỏi anh làm gì? Lông mày Tần Dương đều dựng lên.
Hại anh chịu mắng phạt đứng, bây giờ còn có mặt mũi hỏi anh làm gì?
“Tôi kêu cô viết bài tập, không nghe thấy sao?”
“Tôi đáp ứng rồi?”
Đám người Trần Diệu Dương Tống Dao ngồi ở phía trước nghe thấy những lời này, đều hơi kinh ngạc nhìn lại đây, Tần Dương sửng sốt, lại càng cảm thấy tức giận đến không mặt mũi, “Cô mẹ nó lặp lại lần nữa?”
“Cậu điếc sao? Nhường một chút, đừng chặn đường”, Kiều Lam đứng lên, cô chuẩn bị đặt mấy quyển sách ở rương đựng sách phía sau phong học.
Cầm sách mới vừa đứng lên, Tần Dương thẹn quá thành giận ném sách Kiều Lam ôm trong tay ra ngoài, sách nện thật mạnh ở trên vách tường phía sau phòng học.
Một quyển sách bay thẳng tắp về phía Đàm Mặc bên kia, nện ở trên đùi Đàm Mặc, lại rơi xuống đất.
Trong lớp đột nhiên an tĩnh, Kiều Lam đột nhiên nhớ tới miêu tả bệnh tình của Đàm Mặc trong tiểu thuyết ban đầu.
Chứng Asperger đặc biệt mẫn cảm với xúc giác, thậm chí sẽ có phản ứng quá khích, cảm giác làn da chạm vào dị vật sẽ làm bọn họ thống khổ bất an.
Trong lòng Kiều Lam căng thẳng, một phen đẩy Tần Dương ra đi đến Đàm Mặc bên kia, Tần Dương ở phía sau chửi ầm lên, “Thứ gì, thật xem Tống Dao mang theo cô thì cô chính là một nhân vật sao, nếu không phải thấy cô đáng thương ai mẹ nó nhìn trúng cô…”
Kiều Lam mắt điếc tai ngơ, nhanh chóng đi đến bên người Đàm Mặc, nhặt sách dưới chân Đàm Mặc lên, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mắt cẩn thận hỏi anh,
“Cậu không sao chứ.”
Thiếu niên như là không phát hiện không nghe thấy, còn không có một chút phản ứng, anh tựa như một pho tượng điêu khắc ngồi ở trước bàn, trên đồng phục là bụi đất và vết máu, ngón tay tái nhợt nhỏ gầy nắm một cây bút viết cái gì đó, trên bàn đặt một quyển sách, thân hình vẫn không nhúc nhích.
Kiều Lam đứng lên lại hơi ngồi xổm xuống một chút, nhìn thẳng Đàm Mặc, “Thực xin lỗi.”
Bút trong tay Đàm Mặc rốt cuộc ngừng một lát, có chút không thể thấy hơi ngẩng đầu, trong nháy mắt, Kiều Lam đối diện đôi mắt Đàm Mặc bị tóc có chút hơi dài che khuất.
Nhưng cũng không hơn, anh lại cúi đầu, vẫn là không nói gì.
Kiều Lam không có lại quấy rầy anh, đứng lên, nhanh chóng nhìn lướt qua trên bàn Đàm Mặc.
Không phải sách giáo khoa, phía trên đều là chữ rậm rạp, ký hiệu và công thức hỗn loạn không thuộc về tri thức cao trung.
Kiều Lam nhận ra công thức kia, đó là tích phân bẩt đẳng thức trong vi phân và tích phân, công thức Newton - Leibniz.
Kiều Lam ở trước khi xuyên sách vừa vặn học đến nơi này.
--
Tần Dương vốn định hung hăng giáo huấn Kiều Lam một trận, nhưng dù như thế nào cũng không nghĩ tới Kiều Lam quen lấy lòng anh ta hôm nay không biết uống thuốc gì.
Mặt mũi Tần Dương không chịu đựng nổi, ở trong phòng học hùng hùng hổ hổ gần mười phút, cuối cùng buông lời hung ác, cô mẹ nó đừng hối hận, về sau đừng nghĩ chúng ta lại mang theo cô!
Kiều Lam không để uy hiếp ấu trí như vậy vào mắt, loại uy hiếp mang theo cô chơi hay không này, cô ở lúc tiểu học cũng đã kiến thức qua, còn nữa, giống như Kiều Lam lúc trước, hèn mọn lấy lòng người khác đổi lấy “tình bạn”, Kiều Lam không nghĩ muốn, huống chi, Kiều Lam cũng không muốn lại có liên quan với những người này.
Đặc biệt là Trần Diệu Dương.
/486
|