Chương 5:
Editor: May
Lão Lưu vừa kiểm tra vừa mắng chửi người, Tần Dương chậm rì rì cầm lấy quyển vở trên bàn, nhìn lướt qua, kết quả mặt đều tái rồi.
Trên quyển vở sạch sẽ chưa viết một chữ.
Kiều Lam làm không làm cho anh!
Tần Dương tức giận lập tức quay đầu căm tức nhìn Kiều Lam.
Kiều Lam không phát hiện Tần Dương tức giận đỏ mặt tía tai, ngược lại bạn ngồi cùng bàn Kiều Lam thấy, lặng lẽ đẩy đẩy cánh tay Kiều Lam nhắc nhở cô một chút. Kiều Lam ngẩng đầu liền thấy ánh mắt giống như ăn thịt người của Tần Dương, lập tức cho Tần Dương một ánh mắt anh là tên ngốc bức, sau đó rốt cuộc không nhìn nhiều Tần Dương một cái.
Tần Dương chấn kinh rồi, thao con mẹ nó, Kiều Lam đây là đang trào phúng anh???
Nếu không có thầy giáo ở đây, sợ là giờ phút này Tần Dương muốn tiến lên trực tiếp động thủ với Kiều Lam.
Ngồi cùng bàn Tần Dương cũng là kinh ngạc, ngày thường Kiều Lam đều vội vàng lấy lòng nhóm người này trong lớp, hôm nay thực sự có điểm kỳ quái, nhưng cũng không mất trí giống Tần Dương, thúc giục Tần Dương nói, “Trước đừng quản nhiều như vậy, nhanh chép đi, lão Lưu lập tức lại đây.”
Lúc này Tần Dương mới phản ứng lại thứ chủ yếu và thứ yếu, hung hăng liếc nhìn Kiều Lam một cái, lúc này mới nắm bút lên điên cuồng chép đáp án.
Vừa chép còn nhịn không được mắng Kiều Lam, toàn mẹ nó bởi vì Kiều Lam! Chờ tan học anh thế nào cũng phải…
Đang nghĩ như vậy, quyển vở trước mắt đã bị lão Lưu rút đi.
Lão Lưu kiểm tra học sinh khác phía trước đều chỉ liếc mắt một cái, không nghĩ tới đi đến Tần Dương lại kiểm tra cẩn thận như vậy, Tần Dương lập tức ngốc.
Lão Lưu lật quyển vở một lần, sau khi trầm mặc vài giây, liền bạo phát.
“Chỗ điền chỗ trống một câu đánh hai lựa chọn, chép bài, chép hết tất cả? Không viết đáp án đọc hiểu đã lựa chọn viết vấn đề phía sau, tuổi còn trẻ đã hỏng mắt rồi hả? Chép đáp án còn chép sai, thật xem tôi không phát hiện ra sao, hả? Sao chép viết văn tưởng tôi nhìn không ra đúng không, em cho tôi là kẻ ngốc hay là người mù! Vóc người cao lớn không có bản lĩnh gì, còn không bằng đứng sân thể dục phơi ra mấy cân dầu còn tương đối đáng giá, chờ tiêu xong tiền ba mẹ em rồi, em liền tìm một cây cổ thụ lệch, thắt cổ đi thôi, cút ra phía sau đứng cho tôi!”
Kiều Lam thiếu chút nữa không nghẹn được bật cười.
Khó trách học sinh nhắc tới thầy giáo này đều bị dọa muốn mệnh, tốc độ nói này, giống như súng máy, nghe một trận mắng như vậy quả thực mất mặt ném đến nhà bà ngoại.
Thoải mái.
Sau khi lão Lưu mắng Tần Dương xong thì không còn giáo huấn người, lúc kiểm tra đến Đàm Mặc chỉ là nhìn Đàm Mặc một cái, sau đó trực tiếp lướt qua anh.
Không có người coi Đàm Mặc như một người bình thường.
Đàm Mặc cũng không có bất luận phản ứng gì với chuyện này, một mình anh ẩn ở trong bóng ma dưới vách tường, tóc hơi dài che khuất đôi mắt, Kiều Lam chỉ có thể thấy cằm nhọn gầy của anh, gầy quá mức, cũng tái nhợt quá mức.
Kiều Lam thu hồi tầm mắt, làm lơ ánh mắt giống như giết người của Tần Dương đứng ở phía sau, nghiêm túc nghe lão Lưu dạy học.
Tuy rằng lão Lưu tính tình bạo, nhưng tiết học xác thật rất có trình độ, một tiết tiếng Anh không có cảm giác gì thực mau liền kết thúc.
Sau khi tan học Kiều Lam nhìn thời khoá biểu, thu hồi sách giáo khoa tiếng Anh, tìm sách toán học trong hộc bàn, vừa mới sờ đến góc sách, một bóng ma che lại. Tiếng mấy nữ sinh nói chuyện bên người nhỏ xuống, Kiều Lam vừa chuyển đầu liền thấy vẻ mặt hung hăng của Tần Dương.
/486
|