Chương 29:
Editor: May
Mấy người hưng phấn lên, mua nước xong liền chạy vào trong phòng học, trong phòng học mấy người Trần Diệu Dương đang nói chuyện, Tần Dương cầm bóng rổ Trần Diệu Dương mang đến, liên tiếp nói bóng này tốt.
Mấy nữ sinh chen lại đây, nhìn Trần Diệu Dương một cái lúc này mới nói với Tần Dương, “Cậu đoán chúng tôi vừa mới thấy cái gì.”
“Cái gì”, Tần Dương không có gì hứng thú, hiện tại lực chú ý của anh ta đều ở trên bóng rổ.
“Chúng tôi vừa mới đi siêu thị mua đồ vật, gặp được Kiều Lam”, Quả nhiên thấy Tần Dương xoay đầu qua.
“Kiều Lam đang mua kẹo.”
Tần Dương vỗ thật mạnh bóng rổ xuống đất, tươi cười đều không khống chế được, “Thao mẹ nó rốt cuộc chịu không nổi đúng không, tôi biết ngay, người như cô ta”, nói xong lại cười hắc hắc ngồi ở trên bóng rổ nhìn Trần Diệu Dương một cái, “Lại nói, nơi này còn có Diệu Dương.”
Trần Diệu Dương mắng một tiếng một chân đá bóng rổ ra ngoài, “Không biết nói liền câm miệng.”
Mấy người cười rộ lên, đặc biệt là Tần Dương, cười đặc biệt lớn tiếng.
Kiều Lam nhét kẹo vào trong túi đến gần phòng học, luôn cảm thấy hôm nay bầu không khí trong phòng học có chút không thích hợp.
Nhưng lại không có nghĩ nhiều, không chừng là bởi vì buổi chiều có tiết thể dục, mọi người tương đối hưng phấn, rốt cuộc hai tiết thể dục trước, đều bởi vì trời mưa sửa thành tự học.
Hôm nay ngược lại mặt trời lên cao.
Tiết thể dục là một tiết cuối cùng của buổi chiều.
Sau khi tan tiết thứ hai, một đám bạn học trong ban xông xuống dưới lầu, Kiều Lam sửa sang xong mọi thứ theo thói quen quay đầu lại nhìn thoáng qua, Đàm Mặc giấu chính mình ở một mảnh nhỏ bóng tối nhỏ sau tường, cúi đầu, không hợp với phòng học náo nhiệt.
Kiều Lam thu thập sách xong, chậm rì rì đi xuống lầu, sân thể dục liền ở bên phải khu dạy học, cách một con đường, bọn học sinh ríu rít ghé vào cùng nhau, uỷ viên thể dục đang kêu mọi người trật tự xếp hàng.
Thầy thể dục cũng biết học sinh là muốn chơi bóng, tổ chức bọn học sinh làm mấy bài vận động liền giải tán, học sinh hoan hô một tiếng liền hướng đến sân bóng.
Tống Dao chờ sau khi đội ngũ giải tán quay đầu đi tìm Kiều Lam.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn có chút không biết nên làm cái gì bây giờ.
Lúc trước là cô mang theo Kiều Lam cùng nhau chơi, tuy rằng bạn bè đều không thích Kiều Lam, ngay cả Trần Diệu Dương cũng nói Kiều Lam người này không phải như mặt ngoài, thật ra tâm tư rất sâu, kêu cô cách Kiều Lam xa một chút.
Tống Dao thực khó xử, đặc biệt là sau đó Kiều Lam cãi nhau với bạn bè quan hệ thực tốt với cô, Tống Dao liền càng khó khăn, nếu hiện tại lại chủ động kêu Kiều Lam tới cùng nhau chơi, trong lòng bạn tốt khẳng định không cao hứng.
Nhưng vừa chuyển đầu liền thấy Kiều Lam đứng một mình, trong lòng lại có chút không đành lòng, đang rối rắm muốn kêu Kiều Lam cùng nhau chơi hay không, đã bị nữ sinh chơi cùng lôi đi.
“Ngẩn người làm gì, Diệu Dương bọn họ muốn chơi bóng!”
Suy nghĩ của Tống Dao lập tức bị cái tên Trần Diệu Dương câu đi, chờ lại quay đầu lần nữa, đã không thấy Kiều Lam.
Có thể cũng xem Trần Diệu Dương bọn họ chơi bóng đi.
Thật ra Tống Dao cũng biết, Kiều Lam thích Trần Diệu Dương, nhưng người thích Trần Diệu Dương quá nhiều, từ nhỏ đến lớn, nhiều đến đếm không hết, cô sớm đã thành thói quen, cô thậm chí còn biết, mấy người bạn chơi thực tốt với cô cũng thích Trần Diệu Dương.
/486
|