Chương 26:
Editor: May
Uống nước, đối với Đàm Mặc đã từng nhỏ tuổi không biết phân rõ thiện ác mà nói, thường xuyên là trò đùa dai giống như ác mộng, đối với Đàm Mặc trải qua tai nạn xe cộ hai chân tàn phế mà nói, càng là cảm thấy thẹn khôn kể và sống không bằng chết.
Khi còn nhỏ, bạn học cùng nhau đi học đọc sách sẽ ra vẻ thiện ý gọi anh, sau đó lén bỏ thêm vào ly nước của Đàm Mặc một ít thứ làm người da đầu tê dại, hoặc là mù tạc, hoặc là một nhúm bùn đất, hoặc là một con sâu, cũng hoặc là thứ càng khiến người ghê tởm.
Anh đã từng bị mù tạc sặc đến không ngừng ho khan kém chút hít thở không thông.
Tự đó về sau anh không bao giờ sẽ mang theo cái ly đi trường học, cũng không có ở trong trường học uống qua một ngụm nước, ăn qua một lần đồ vật.
Lại sau đó hai chân anh tàn phế, không bao giờ có thể đứng lên, anh càng sẽ không lại uống nhiều một ngụm nước. Bởi vì sau khi uống nước phải đi vệ sinh, đi vệ sinh, một hành vi đối với mọi người mà nói là hằng ngày nhất, nhưng đối với Đàm Mặc mà nói lại là khó nhất tra tấn nhất.
Cho nên, nữ sinh kia, cô chủ động nói chuyện với anh là vì cái gì, chủ động muốn giúp anh múc nước lại là vì cái gì?
Anh không kịp nghĩ nhiều như vậy, trong lúc nhất thời trong đầu nổ vang từng trận, chỉ có thể nhớ tới tiếng nhạo báng khoa trương lại không kiêng nể gì của các bạn học trước kia.
“Đàm Mặc, cùng đi vệ sinh đi.”
“Đàm Mặc, người tàn tật các người đi vệ sinh như thế nào? Có phải còn muốn người hỗ trợ không? Giúp như thế nào?”
“Đàm Mặc, uống nước không, nhuận tràng!”
Cuối cùng dần dần trùng hợp với tiếng nói của nữ sinh vừa rồi.
“Đàm Mặc, vậy cậu muốn uống nước không, tôi có thể thuận tiện giúp cậu rót một ly.”
Đàm Mặc chưa từng chờ mong cái gì, nhưng nữ sinh ở một phút trước còn nói chào buổi chiều với anh, ở một phút sau nói ra lời nói cực kỳ tương tự với lúc trước.
Anh không có thất vọng, cũng hoặc là hệ thống tình cảm bị bệnh tình cách ly kia của anh, khác với người khác, hoàn toàn không phân rõ được loại cảm xúc cao cấp như thất vọng này, cảm xúc che trời lấp đất giờ phút này, đối với anh mà nói không có khác biệt với bất luận nhục nhã, phẫn nộ đã từng cảm nhận được.
Cô cũng không có gì không giống với những người đã từng nhục nhã anh.
Không, vẫn là có không giống nhau, cô thậm chí sẽ ở trước đó ra vẻ thiện ý tiếp cận anh.
Hơn nữa rất có kiên nhẫn tiếp cận rất nhiều lần.
Anh sẽ không lại chờ mong bất luận một buổi sáng tốt lành hoặc là chào buổi chiều nào nữa.
Anh muốn cách người này thật xa.
Kiều Lam phát hiện, từ sau ngày đó, thái độ Đàm Mặc đối với cô càng thêm lãnh đạm.
Đương nhiên, Đàm Mặc vẫn luôn đều thực lãnh đạm với cô, nhưng Kiều Lam vẫn là có thể ở trên gương mặt luôn là vẻ mặt vô biểu tình kia tìm được một chút bất đồng.
Trước kia khi cô nói buổi sáng tốt lành với Đàm Mặc, tuy rằng Đàm Mặc sẽ không cho cô bất luận đáp lại nào, nhưng lại sẽ dừng xe lăn, dùng cái loại này ánh mắt theo như lời học sinh khác nhìn chằm chằm cô, cuối cùng mới một lần nữa cúi đầu yên lặng trượt qua bên người cô.
Nhưng hiện tại, Kiều Lam chủ động chào hỏi anh một tiếng, Đàm Mặc đều sẽ không dừng xe lăn.
Đàm Mặc tựa như ngăn cách tiếng nói của Kiều Lam, không nghe thấy tiếng nói của Kiều Lam, dấu vết cự tuyệt quá mức rõ ràng, ngay cả bạn học khác trong lớp đều nhìn ra được.
/486
|