Chương 25:
Editor: May
Cô nhìn không ra anh muốn cô cách chính mình xa một chút, nhìn không ra chính mình không có khả năng đáp lại cô sao.
Từ sau khi Đàm Mặc quyết định giấu chính mình đi, quyết định không bao giờ tin tưởng thiện ý của bất luận kẻ nào, liền không còn có người lặp đi lặp lại nhiều lần nói chuyện với anh.
Mẹ nói như vậy sẽ cự tuyệt rất nhiều người tâm tồn thiện ý với anh, nhưng Đàm Mặc lại không hề hối hận.
Bởi vì từ sau khi anh cự tuyệt, những người đã từng trêu cợt anh, liền rốt cuộc không thể thành công nữa.
Trên thế giới này ngoại trừ mẹ, không có ai sẽ vô duyên vô cớ tâm tồn thiện ý với anh.
Mười lăm năm, Đàm Mặc sớm đã nhìn thấu hết thảy, nhân tình ấm lạnh, trước nay đều là anh nên có được.
Tựa như chủ động của cô gái này, có lẽ lần sau, liền sẽ biến mất sạch sẽ.
Đàm Mặc rũ lông mi xuống, chuyển động xe lăn trầm mặc về tới chỗ ngồi của mình.
Nhưng vận mệnh, có thể tựa hồ sẽ có điều bất đồng với cô gái này.
Buổi chiều hai ngày sau, ở vườn trường trường học, Đàm Mặc giống như dĩ vãng chuyển động xe lăn, rồi lại nghe thấy được giọng nói quen thuộc.
Kiều Lam đứng ở nơi cách Đàm Mặc hơn hai mét chào hỏi Đàm Mặc, “Chào buổi chiều.”
Đàm Mặc ngẩng đầu nhìn nữ sinh trước mắt, ánh mắt lạnh băng, vẫn trầm mặc.
Kiều Lam ngược lại đã dần dần quen với thái độ của Đàm Mặc, lại có lẽ là gần đây trong lớp không ai nói chuyện, trong nhà cũng không ai nói chuyện, lời nói của Kiều Lam có hơi nhiều.
Kiều Lam tới gần Đàm Mặc một bước, “Tôi đẩy cậu đi.”
Ngón tay Đàm Mặc nắm ở trên xe lăn không tự chủ nắm chặt một chút, cả người như lâm đại địch, “Tránh ra!”
Anh không quan tâm nữ sinh này rốt cuộc tên là gì, nhưng không thể không quan tâm vì sao cô một lần lại một lần tiếp cận anh.
Hết thảy chủ động quan tâm với Đàm Mặc mà nói, đều là một loại hãm hại tiềm tàng.
Kiều Lam nhìn Đàm Mặc chợt khẩn trương, hậu tri hậu giác nhớ tới tình cảnh ngày đó chính mình chủ động đẩy Đàm Mặc, có chút hối hận.
Thực rõ ràng, Đàm Mặc cực kỳ kháng cự người tiếp cận.
Kiều Lam lại lui trở về.
Cô không phải người không biết nói chuyện, nhưng đối mặt Đàm Mặc lại có chút không biết nên nói cái gì, cô luôn sợ chính mình nói sai cái gì, quay đầu nhìn Đàm Mặc một cái.
Đầu tóc quá dài che khuất đôi mắt, mũi cao thẳng rất đẹp, môi mím thành một độ cung lạnh nhạt, hơi có chút khô.
Môi khô… Kiều Lam nhìn ly nước trong tay, nghĩ nghĩ lại nói, “Vậy cậu muốn uống nước không, tôi có thể thuận tiện giúp cậu rót một ly.”
Vừa dứt lời, đồng tử Đàm Mặc lại chợt co chặt, tựa như nghe thấy được lời nói tàn nhẫn nhất đáng sợ nhất, ngón tay bắt chặt lấy xe lăn, xe lăn ở trong nháy mắt chuyển ra một trục hoành với Kiều Lam.
Giọng nói Đàm Mặc lạnh như là trời đông giá rét tháng chạp.
“Không cần.”
“Cách tôi xa một chút.”
Kiều Lam ngốc lăng nhìn bóng dáng chợt đi xa của Đàm Mặc, cho dù Đàm Mặc chỉ nói hai chữ, Kiều Lam vẫn là hiểu rõ tức giận của Đàm Mặc.
Lời của mình làm Đàm Mặc tức giận.
Nhưng Kiều Lam nghĩ rồi lại nghĩ, lại nghĩ không ra từ nào của mình chạm vào chỗ đau của Đàm Mặc.
Cô chỉ nói ba câu, Kiều Lam phân tích ba câu nói trong đầu mình một lần lại một lần, nhưng vẫn nghĩ không ra,
Chính mình rốt cuộc nói sai cái gì.
/486
|