-Anh hai, em muốn về nhà._ nó nũng nịu, nài nỉ người con trai trước mặt.-Không được, để khi nào em khỏe hơn đã. Ngoan, há miệng ra._ hắn vừa nói vừa đưa muỗng cháo đến trước mặt nó.
-Không chịu đâu, em đã khỏi rồi. Anh xem băng cũng đã tháo rồi, anh hai à em ở trong này cũng được vài năm rồi đó. Em muốn được đi học trở lại..._ nó cố gắng thuyết phục.
-Haiz, thôi được rồi ngày mai anh sẽ làm thủ tục xuất viện cho em. Còn giờ thì ăn cháo đi._ đuối lý hắn đành chiều theo nó.
-Hihi, anh hai tốt nhất, cháo anh hai nấu là ngon nhất._ nó ăn cháo rồi vui vẻ cười với hắn.
-Ờ, cháo anh mua ngoài chợ đó._ hắn nói rồi kèm theo một nụ cười... nguy hiểm.
Ôi chu choa mẹ ơi! Nó quên mất là hắn không biết nấu ăn, nhưng lời nói đã nói ra làm sao rút lại được. Nó đành ngậm ngùi ăn hết chén cháo. Còn hắn thì mỉm cười trong lòng, mắt luôn dõi theo từng hành động đáng yêu của nó.
Nếu là trước đây chắc chắn sẽ không có chuyện nó cười vui vẻ với hắn như thế này. Nhưng bây giờ là bây giờ, hắn phải tranh thủ từng phút giây để được bên cạnh nó, để được ngắm nhìn một Hà Mi ngây thơ, đáng yêu của hắn bởi không biết sau này khi trí nhớ của nó hồi phục thì hắn có còn được nhìn thấy những nụ cười kia hay không? hay thay vào đó là những cái nhìn băng giá khi biết hắn đã lừa dối nó.
--------------------------------------------------
-Oa đây là nhà của chúng ta sao ? To quá... _ đứng trước căn nhà của chính mình, rất quen thuộc nhưng nó vẫn giả vờ như đang đứng trước một lâu đài rộng lớn, làm vẻ như vô cùng thích thú, vô cùng ngạc nhiên.
-Được rồi vào trong thôi._ hắn lấy đồ từ trong xe ra bê hết tất cả vào nhà, không quên tặng nó một cái nhéo nhay má cho nó thoát ra khỏi ảo mộng.
Vừa mở cửa nhà thì Thanh Hồng đã từ xa nhào tới ôm lấy nó, làm cho nó xém tí nữa là ngã nhào xuống sàn. Trên khuôn mặt tròn xinh xắn là nụ cười rạng rỡ kèm theo những giọt nước mắt của hạnh phúc.
-Cô bé này là ai?_ nó rất muốn ôm lấy Thanh Hồng thật chặt và nói rằng ''chị không sao rồi, chị về với em rồi nè'', nhưng mà hiện giờ nó không được phép nói như vậy.
-Em là Thanh Hồng, em gái của chị đây._ cô bé vẫn ôm chầm lấy nó, nhẹ giọng nói vì đã biết trước được phản ứng của nó.
-Còn 2 người đằng kia, bên trái là Xuân Ngọc, bên phải là Ngọc Châu._ Thanh hồng buông nó ra rồi chỉ tay về phía Xuân Ngọc và Ngọc Châu.
Nó vui vẻ chạy đến chỗ hai người đang đứng trò chuyện đôi chút rồi lại chạy đi khắp nơi trong ngôi nhà như thể một người xa lạ muốn tìm hiểu ngôi nhà mà mình sẽ sinh sống. Còn 2 cô giúp việc trẻ tuổi lại không hẹn mà đều cùng nhìn nó rồi mỉm cười, cảm giác như cô chủ ''nhỏ'' của bọn họ đã quay trở lại.
Ngày đầu khi bọn họ vào làm việc cũng đã thấy nó hồn nhiên vui vẻ như vậy, luôn cười với mọi người xung quanh, không biết buồn và luôn luôn nở nụ cười an ủi bất cứ ai, một cô bé hiểu chuyện luôn giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn. Nhưng kể từ khi cha mẹ nó tìm được việc làm rồi ngày càng thăng tiến thì bọn họ đã không còn thấy nụ cười rạng rỡ của nó nữa, họ đã luôn mong rằng có một ngày cô chủ của bọn họ vui vẻ trở lại và bây giờ cuối cùng nó cũng trở thành sự thật.
Nó đi khắp căn nhà xem có sự thay đổi nào không khi nó không ở đây, rồi bất chợt nó dừng lại trước một căn phòng. Đôi mắt nó rủ xuống, bao nhiêu vui vẻ đều chìm lặng theo, nó đưa tay muốn mở cửa nhưng không tài nào mở được... cửa đã bị khóa lại. Nó buồn tênh lê bước chân nặng nề rời khỏi đó.
Buổi chiều, trên chiếc xích đu màu trắng nó ngồi đó và suy nghĩ mông lung.
-Đang suy nghĩ vẩn vơ gì đó ?_ hắn đứng trước mặt nó và hỏi không quên kèm theo một nụ cười đầy mê hoặc sau đó thản nhiên ngồi xuống bên cạnh nó.
-Em đang suy nghĩ xem khi nào mới được gặp người yêu của anh hai, hehe._ nó nhìn hắn cười rồi châm chọc.
-Lo mà học đi đừng có ham hố._ hắn bẹo má nó rồi nghiêm giọng nói.
Chẳng lẽ bây giờ nó thật sự không có chút cảm tình nào dành cho hắn? Cũng phải thôi là anh em với nhau thì không thể dành tình cảm cho nhau được, khi tự nhận là anh của nó hắn đã sớm dự đoán được tương lai rồi. Không cần nó phải yêu hắn, chỉ cần mỗi ngày có thể được ngắm nhìn nó cười, được nghe tiếng nói của nó, được chăm sóc nó là hắn đã mãn nguyện lắm rồi, như vậy còn tốt hơn là ép buộc nó phải yêu một người trong khi không thể nhớ được gì về người đó. Đôi mắt hắn rũ xuống mang theo bao u sầu và nỗi buồn.
-Không chịu đâu, em đã khỏi rồi. Anh xem băng cũng đã tháo rồi, anh hai à em ở trong này cũng được vài năm rồi đó. Em muốn được đi học trở lại..._ nó cố gắng thuyết phục.
-Haiz, thôi được rồi ngày mai anh sẽ làm thủ tục xuất viện cho em. Còn giờ thì ăn cháo đi._ đuối lý hắn đành chiều theo nó.
-Hihi, anh hai tốt nhất, cháo anh hai nấu là ngon nhất._ nó ăn cháo rồi vui vẻ cười với hắn.
-Ờ, cháo anh mua ngoài chợ đó._ hắn nói rồi kèm theo một nụ cười... nguy hiểm.
Ôi chu choa mẹ ơi! Nó quên mất là hắn không biết nấu ăn, nhưng lời nói đã nói ra làm sao rút lại được. Nó đành ngậm ngùi ăn hết chén cháo. Còn hắn thì mỉm cười trong lòng, mắt luôn dõi theo từng hành động đáng yêu của nó.
Nếu là trước đây chắc chắn sẽ không có chuyện nó cười vui vẻ với hắn như thế này. Nhưng bây giờ là bây giờ, hắn phải tranh thủ từng phút giây để được bên cạnh nó, để được ngắm nhìn một Hà Mi ngây thơ, đáng yêu của hắn bởi không biết sau này khi trí nhớ của nó hồi phục thì hắn có còn được nhìn thấy những nụ cười kia hay không? hay thay vào đó là những cái nhìn băng giá khi biết hắn đã lừa dối nó.
--------------------------------------------------
-Oa đây là nhà của chúng ta sao ? To quá... _ đứng trước căn nhà của chính mình, rất quen thuộc nhưng nó vẫn giả vờ như đang đứng trước một lâu đài rộng lớn, làm vẻ như vô cùng thích thú, vô cùng ngạc nhiên.
-Được rồi vào trong thôi._ hắn lấy đồ từ trong xe ra bê hết tất cả vào nhà, không quên tặng nó một cái nhéo nhay má cho nó thoát ra khỏi ảo mộng.
Vừa mở cửa nhà thì Thanh Hồng đã từ xa nhào tới ôm lấy nó, làm cho nó xém tí nữa là ngã nhào xuống sàn. Trên khuôn mặt tròn xinh xắn là nụ cười rạng rỡ kèm theo những giọt nước mắt của hạnh phúc.
-Cô bé này là ai?_ nó rất muốn ôm lấy Thanh Hồng thật chặt và nói rằng ''chị không sao rồi, chị về với em rồi nè'', nhưng mà hiện giờ nó không được phép nói như vậy.
-Em là Thanh Hồng, em gái của chị đây._ cô bé vẫn ôm chầm lấy nó, nhẹ giọng nói vì đã biết trước được phản ứng của nó.
-Còn 2 người đằng kia, bên trái là Xuân Ngọc, bên phải là Ngọc Châu._ Thanh hồng buông nó ra rồi chỉ tay về phía Xuân Ngọc và Ngọc Châu.
Nó vui vẻ chạy đến chỗ hai người đang đứng trò chuyện đôi chút rồi lại chạy đi khắp nơi trong ngôi nhà như thể một người xa lạ muốn tìm hiểu ngôi nhà mà mình sẽ sinh sống. Còn 2 cô giúp việc trẻ tuổi lại không hẹn mà đều cùng nhìn nó rồi mỉm cười, cảm giác như cô chủ ''nhỏ'' của bọn họ đã quay trở lại.
Ngày đầu khi bọn họ vào làm việc cũng đã thấy nó hồn nhiên vui vẻ như vậy, luôn cười với mọi người xung quanh, không biết buồn và luôn luôn nở nụ cười an ủi bất cứ ai, một cô bé hiểu chuyện luôn giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn. Nhưng kể từ khi cha mẹ nó tìm được việc làm rồi ngày càng thăng tiến thì bọn họ đã không còn thấy nụ cười rạng rỡ của nó nữa, họ đã luôn mong rằng có một ngày cô chủ của bọn họ vui vẻ trở lại và bây giờ cuối cùng nó cũng trở thành sự thật.
Nó đi khắp căn nhà xem có sự thay đổi nào không khi nó không ở đây, rồi bất chợt nó dừng lại trước một căn phòng. Đôi mắt nó rủ xuống, bao nhiêu vui vẻ đều chìm lặng theo, nó đưa tay muốn mở cửa nhưng không tài nào mở được... cửa đã bị khóa lại. Nó buồn tênh lê bước chân nặng nề rời khỏi đó.
Buổi chiều, trên chiếc xích đu màu trắng nó ngồi đó và suy nghĩ mông lung.
-Đang suy nghĩ vẩn vơ gì đó ?_ hắn đứng trước mặt nó và hỏi không quên kèm theo một nụ cười đầy mê hoặc sau đó thản nhiên ngồi xuống bên cạnh nó.
-Em đang suy nghĩ xem khi nào mới được gặp người yêu của anh hai, hehe._ nó nhìn hắn cười rồi châm chọc.
-Lo mà học đi đừng có ham hố._ hắn bẹo má nó rồi nghiêm giọng nói.
Chẳng lẽ bây giờ nó thật sự không có chút cảm tình nào dành cho hắn? Cũng phải thôi là anh em với nhau thì không thể dành tình cảm cho nhau được, khi tự nhận là anh của nó hắn đã sớm dự đoán được tương lai rồi. Không cần nó phải yêu hắn, chỉ cần mỗi ngày có thể được ngắm nhìn nó cười, được nghe tiếng nói của nó, được chăm sóc nó là hắn đã mãn nguyện lắm rồi, như vậy còn tốt hơn là ép buộc nó phải yêu một người trong khi không thể nhớ được gì về người đó. Đôi mắt hắn rũ xuống mang theo bao u sầu và nỗi buồn.
/54
|