“Có ý tứ gì?” Trong lòng Mặc Thiển Uyên đột nhiên nhảy dựng.
“Hồn Ngọc ta nhất định phải có, tuyệt đối sẽ không chắp tay dâng cho người khác. Ngươi không phải cảm thấy ta vô duyên vô cớ phải giết bọn hắn như vậy, quá mức tàn nhẫn? Như vậy chúng ta hãy chờ nhìn xem, nếu như Khuynh Vân Tông biết Hồn Ngọc ở trong tay chúng ta, mà chúng ta lại không muốn giao ra, bọn họ sẽ làm như thế nào?” Nguyên bản Quân Vô Tà tính toán tiên hạ thủ vi cường, nhưng hiện giờ nàng lại từ bỏ.
Không vì cái gì khác, mà chỉ vì muốn làm Mặc Thiển Uyên trở thành hộ thuẫn đồng thời cũng biến hắn thành một thanh kiếm.
Tính tình của hắn ôn nhu như vậy, có chỗ lợi cũng có chỗ hại.
Tương lai Quân gia có lẽ sẽ còn phải đối mặt với những vấn đề khác, Quân Vô Tà không hy vọng mỗi một lần Mặc Thiển Uyên đều mang tâm địa từ bi để ứng phó, vì vĩnh tuyệt hậu hoạn, nàng không ngại trước tiên mài giũa hắn một phen.
Chỉ có để hắn ý thức được sự tàn nhẫn của địch nhân, hắn mới có thể minh bạch, lòng dạ đàn bà thì chỉ có tự đi tìm đường chết.
Ngay khi hai người đang nói chuyện, bọn thị vệ đã mang theo Hồn Ngọc lại đây, Mặc Thiển Uyên tiếp nhận, đưa tới trước mặt Quân Vô Tà.
Nửa khối Trấn Hồn Ngọc nho nhỏ nằm ở bên trong hộp gấm, sau khi Quân Vô Tà xác nhận, đóng nắp hộp gấm, cẩn thận cất đi.
Mặc Thiển Uyên cũng từng thấy qua Hồn Ngọc, cũng chưa từng cảm thấy thứ này có cái gì quan trọng. Nhưng hắn vạn lần không ngờ tới, Hồn Ngọc nho nhỏ cư nhiên có thể khiến Quân Vô Tà không tiếc đối đầu cùng Khuynh Vân Tông. Hắn cũng không tính hỏi nhiều về nguyên do, dù sao Quân Vô Tà bất luận làm chuyện gì, luôn có đạo lý của chính nàng.
Đồ vật tới tay, đánh cuộc đã hạ, Quân Vô Tà không có gì để nói nữa, nàng xoay người rời khỏi tẩm điện, Quân Vô Dược đi theo phía sau nàng lặng yên rời đi.
Ra khỏi tẩm điện, Quân Vô Tà nhìn sao trời lấp lánh, xoay người nhìn về phía Quân Vô Dược vẫn luôn đi theo nàng, khóe miệng Quân Vô Dược mang theo ý cười, tự nhiên đem nàng ôm vào trong lòng, dưới chân vừa giẫm, lại lần nữa phi thân mà đi.
Bọn thị vệ bên ngoài tẩm điện, trợn mắt há hốc mồm nhìn mạt thân ảnh phiêu dật theo gió lẻn vào trong đêm, yên lặng nuốt nuốt nước miếng.
Trong bầu trời đầy sao, gió lạnh từ từ lướt qua, nhiệt độ không khí thấp nhưng cũng không làm Quân Vô Dược cảm thấy một tia lạnh lẽo, nữ nhân trong lòng ngực tính tình rõ ràng rất lạnh lẽo, nhưng ôm vào trong ngực, lại là ấm áp như vậy.
“Ngươi hà tất phải lãng phí miệng lưỡi, đánh đố cùng ngu xuẩn kia?”
Nếu như cảm thấy không thể lưu, liền không cần lưu.
“Tiểu Tà Nhi đối với hắn cũng thật là tốt.” Quân Vô Dược cười mở miệng, nhưng đáy mắt lại không có nửa điểm ý cười.
“Hồn Ngọc ta nhất định phải có, tuyệt đối sẽ không chắp tay dâng cho người khác. Ngươi không phải cảm thấy ta vô duyên vô cớ phải giết bọn hắn như vậy, quá mức tàn nhẫn? Như vậy chúng ta hãy chờ nhìn xem, nếu như Khuynh Vân Tông biết Hồn Ngọc ở trong tay chúng ta, mà chúng ta lại không muốn giao ra, bọn họ sẽ làm như thế nào?” Nguyên bản Quân Vô Tà tính toán tiên hạ thủ vi cường, nhưng hiện giờ nàng lại từ bỏ.
Không vì cái gì khác, mà chỉ vì muốn làm Mặc Thiển Uyên trở thành hộ thuẫn đồng thời cũng biến hắn thành một thanh kiếm.
Tính tình của hắn ôn nhu như vậy, có chỗ lợi cũng có chỗ hại.
Tương lai Quân gia có lẽ sẽ còn phải đối mặt với những vấn đề khác, Quân Vô Tà không hy vọng mỗi một lần Mặc Thiển Uyên đều mang tâm địa từ bi để ứng phó, vì vĩnh tuyệt hậu hoạn, nàng không ngại trước tiên mài giũa hắn một phen.
Chỉ có để hắn ý thức được sự tàn nhẫn của địch nhân, hắn mới có thể minh bạch, lòng dạ đàn bà thì chỉ có tự đi tìm đường chết.
Ngay khi hai người đang nói chuyện, bọn thị vệ đã mang theo Hồn Ngọc lại đây, Mặc Thiển Uyên tiếp nhận, đưa tới trước mặt Quân Vô Tà.
Nửa khối Trấn Hồn Ngọc nho nhỏ nằm ở bên trong hộp gấm, sau khi Quân Vô Tà xác nhận, đóng nắp hộp gấm, cẩn thận cất đi.
Mặc Thiển Uyên cũng từng thấy qua Hồn Ngọc, cũng chưa từng cảm thấy thứ này có cái gì quan trọng. Nhưng hắn vạn lần không ngờ tới, Hồn Ngọc nho nhỏ cư nhiên có thể khiến Quân Vô Tà không tiếc đối đầu cùng Khuynh Vân Tông. Hắn cũng không tính hỏi nhiều về nguyên do, dù sao Quân Vô Tà bất luận làm chuyện gì, luôn có đạo lý của chính nàng.
Đồ vật tới tay, đánh cuộc đã hạ, Quân Vô Tà không có gì để nói nữa, nàng xoay người rời khỏi tẩm điện, Quân Vô Dược đi theo phía sau nàng lặng yên rời đi.
Ra khỏi tẩm điện, Quân Vô Tà nhìn sao trời lấp lánh, xoay người nhìn về phía Quân Vô Dược vẫn luôn đi theo nàng, khóe miệng Quân Vô Dược mang theo ý cười, tự nhiên đem nàng ôm vào trong lòng, dưới chân vừa giẫm, lại lần nữa phi thân mà đi.
Bọn thị vệ bên ngoài tẩm điện, trợn mắt há hốc mồm nhìn mạt thân ảnh phiêu dật theo gió lẻn vào trong đêm, yên lặng nuốt nuốt nước miếng.
Trong bầu trời đầy sao, gió lạnh từ từ lướt qua, nhiệt độ không khí thấp nhưng cũng không làm Quân Vô Dược cảm thấy một tia lạnh lẽo, nữ nhân trong lòng ngực tính tình rõ ràng rất lạnh lẽo, nhưng ôm vào trong ngực, lại là ấm áp như vậy.
“Ngươi hà tất phải lãng phí miệng lưỡi, đánh đố cùng ngu xuẩn kia?”
Nếu như cảm thấy không thể lưu, liền không cần lưu.
“Tiểu Tà Nhi đối với hắn cũng thật là tốt.” Quân Vô Dược cười mở miệng, nhưng đáy mắt lại không có nửa điểm ý cười.
/476
|