Chỉ là thanh âm đã đủ khiến người bị thương nặng như thế, cỗ khí thế cường đại kia, làm Mặc Thiển Uyên kinh hãi không thôi.
Thanh linh? Lam linh? Vẫn là Tử linh trong truyền thuyết......
Mặc Thiển Uyên hoàn toàn không thể nào suy đoán được thực lực Quân Vô Dược rốt cuộc đã đạt tới tình trạng nào, không hề tiết ra linh lực ở bên ngoài, cũng đã cường đại như vậy!
Trong thiên hạ, thế nhưng còn có lực lượng đáng sợ như thế?
Thực lực cường đại như vậy, chớ nói hơn 20 người kia ở trong hoàng thành, cho dù là tông chủ Khuynh Vân Tông tự mình rời núi, chỉ sợ cũng chỉ có thất bại.
“Hồn Ngọc.” Quân Vô Dược nhìn Mặc Thiển Uyên nói.
Mặc Thiển Uyên lau đi vết máu bên môi, âm thầm liếc mắt liếc Quân Vô Dược một, lúc này cũng không dám có bất luận chần chờ gì, lập tức sai người đi lấy Hồn Ngọc lại đây.
“Vô Tà.” Sau khi Mặc Thiển Uyên sai người đi làm việc, chính mình thật cẩn thận đối Quân Vô Tà nói: “Ngươi nói ngươi có biện pháp đối phó Khuynh Vân Tông, chẳng lẽ là tính mời... ca ca ngươi ra tay? Đem bọn họ......” Mặc Thiển Uyên làm một động tác cắt cổ.
“Đúng.” Quân Vô Tà không hề có ý dấu diếm.
Đôi mắt Mặc Thiển Uyên lập tức trừng lên.
Đây là muốn hạ sát thủ?
Không phải là quá tàn bạo hay sao?“Người Khuynh Vân Tông, tuy rằng không hiền lành, nhưng bọn họ cũng không làm sự tình gì thương thiên hại lí, ngươi nhanh như vậy liền quyết định...... không phải chứ?” Mặc Thiển Uyên cho dù cảm thấy Khuynh Vân Tông sẽ không từ bỏ Hồn Ngọc, nhưng Quân Vô Tà chỉ trong giây lát đã muốn hạ sát thủ, quả thực làm hắn hơi khó có thể tiếp thu.
Hơn nữa, phái đoàn mấy người này cũng không phải là toàn thể Khuynh Vân Tông, nếu như động đến bọn họ, thì Khuynh Vân Tông tất sẽ phản công.
Một Quân Vô Dược, có thể chống đỡ được sự trả thù của toàn bộ Khuynh Vân Tông?
Nếu có thể, Mặc Thiển Uyên vẫn hy vọng, một sự nhịn chín sự lành.
Quân Vô Tà không mở miệng, nàng chỉ nhìn Mặc Thiển Uyên đang rối rắm, nàng hiểu rất rõ lo lắng của Mặc Thiển Uyên, hiện giờ hắn đã là hoàng đế Thích Quốc, hết thảy mọi thứ hắn làm, không thể không suy xét cho an nguy của toàn bộ quốc gia, bất quá...... Quá mức nhân từ nương tay, cũng không thích hợp đảm đương làm vua của một nước.
Chỉ có thể thủ (bảo vệ) nhưng không thể công (tấn công).
Trầm mặc một lát Quân Vô Tà nói: “Lòng dạ đàn bà.”
Sắc mặt Mặc Thiển Uyên cứng đờ, không phải hắn quá nhân hậu, mà là Quân Vô Tà xuống tay quá tàn nhẫn.
“Như vậy, ta cùng ngươi đánh cuộc một lần.” Quân Vô Tà quay đầu nhìn về phía Mặc Thiển Uyên, đem hộ thuẫn này, tốt nhất là mài giũa một phen.
“Đánh cuộc gì?”
“Đánh cuộc Khuynh Vân Tông có thể tự tìm đường chết hay không.” Đôi mắt Quân Vô Dược hơi hơi nheo lại
Thanh linh? Lam linh? Vẫn là Tử linh trong truyền thuyết......
Mặc Thiển Uyên hoàn toàn không thể nào suy đoán được thực lực Quân Vô Dược rốt cuộc đã đạt tới tình trạng nào, không hề tiết ra linh lực ở bên ngoài, cũng đã cường đại như vậy!
Trong thiên hạ, thế nhưng còn có lực lượng đáng sợ như thế?
Thực lực cường đại như vậy, chớ nói hơn 20 người kia ở trong hoàng thành, cho dù là tông chủ Khuynh Vân Tông tự mình rời núi, chỉ sợ cũng chỉ có thất bại.
“Hồn Ngọc.” Quân Vô Dược nhìn Mặc Thiển Uyên nói.
Mặc Thiển Uyên lau đi vết máu bên môi, âm thầm liếc mắt liếc Quân Vô Dược một, lúc này cũng không dám có bất luận chần chờ gì, lập tức sai người đi lấy Hồn Ngọc lại đây.
“Vô Tà.” Sau khi Mặc Thiển Uyên sai người đi làm việc, chính mình thật cẩn thận đối Quân Vô Tà nói: “Ngươi nói ngươi có biện pháp đối phó Khuynh Vân Tông, chẳng lẽ là tính mời... ca ca ngươi ra tay? Đem bọn họ......” Mặc Thiển Uyên làm một động tác cắt cổ.
“Đúng.” Quân Vô Tà không hề có ý dấu diếm.
Đôi mắt Mặc Thiển Uyên lập tức trừng lên.
Đây là muốn hạ sát thủ?
Không phải là quá tàn bạo hay sao?“Người Khuynh Vân Tông, tuy rằng không hiền lành, nhưng bọn họ cũng không làm sự tình gì thương thiên hại lí, ngươi nhanh như vậy liền quyết định...... không phải chứ?” Mặc Thiển Uyên cho dù cảm thấy Khuynh Vân Tông sẽ không từ bỏ Hồn Ngọc, nhưng Quân Vô Tà chỉ trong giây lát đã muốn hạ sát thủ, quả thực làm hắn hơi khó có thể tiếp thu.
Hơn nữa, phái đoàn mấy người này cũng không phải là toàn thể Khuynh Vân Tông, nếu như động đến bọn họ, thì Khuynh Vân Tông tất sẽ phản công.
Một Quân Vô Dược, có thể chống đỡ được sự trả thù của toàn bộ Khuynh Vân Tông?
Nếu có thể, Mặc Thiển Uyên vẫn hy vọng, một sự nhịn chín sự lành.
Quân Vô Tà không mở miệng, nàng chỉ nhìn Mặc Thiển Uyên đang rối rắm, nàng hiểu rất rõ lo lắng của Mặc Thiển Uyên, hiện giờ hắn đã là hoàng đế Thích Quốc, hết thảy mọi thứ hắn làm, không thể không suy xét cho an nguy của toàn bộ quốc gia, bất quá...... Quá mức nhân từ nương tay, cũng không thích hợp đảm đương làm vua của một nước.
Chỉ có thể thủ (bảo vệ) nhưng không thể công (tấn công).
Trầm mặc một lát Quân Vô Tà nói: “Lòng dạ đàn bà.”
Sắc mặt Mặc Thiển Uyên cứng đờ, không phải hắn quá nhân hậu, mà là Quân Vô Tà xuống tay quá tàn nhẫn.
“Như vậy, ta cùng ngươi đánh cuộc một lần.” Quân Vô Tà quay đầu nhìn về phía Mặc Thiển Uyên, đem hộ thuẫn này, tốt nhất là mài giũa một phen.
“Đánh cuộc gì?”
“Đánh cuộc Khuynh Vân Tông có thể tự tìm đường chết hay không.” Đôi mắt Quân Vô Dược hơi hơi nheo lại
/476
|