Edit: Diệp Lưu Nhiên
Trong thế giới dung nham, phảng phất không có điểm cuối.
Càng đi sâu vào trong, độ nóng càng cao!
Cho dù có chất lỏng thần kỳ hộ thể, Mộ Khinh Ca vẫn cảm nhận được cảm giác nóng rực.
“Còn bao lâu nữa?” Không có tâm tư trêu ghẹo, Mộ Khinh Ca trầm giọng dò hỏi Hàn Thải Thải đang dẫn đường phía trước.
“Sắp rồi.” Hàn Thải Thải cũng không có tâm tư chơi đùa. Hoàn cảnh nơi này đã dần ảnh hưởng đến hắn.
“Mấy canh giờ trước ngươi cũng nói như vậy.” Mộ Khinh Ca trừng mắt nhìn hắn nói.
Hàn Thải Thải mím môi trầm mặc, đáp: “Ta cảm giác hoả linh phía trước rất sinh động, còn rất nhiều. Hoả Vân Dương Viêm nhất định đang ở phía trước.”
Nghe xong hắn nói, Mộ Khinh Ca trầm mặc xuống.
Muốn lợi dụng dị hoả kích hoạt huyết mạch, nói trắng ra là dùng dị hoả nhập vào cơ thể. Lợi dụng nhiệt độ và thuộc tính của dị hoả, kích thích huyết mạch ngủ say.
Đây là phương thức kích hoạt huyết mạch có nguy hiểm cực lớn. Chỉ hơi vô ý chút là sẽ bị dị hoả thiêu thành tro tàn.
“Ngươi dẫn ta tìm được Hoả Vân Dương Viêm, ta giúp ngươi cắn nuốt nó thế nào?” Đột nhiên, Mộ Khinh Ca hỏi.
Vấn đề này lúc trước hai người cơ bản không đàm luận qua. Mà giờ này Hoả Vân Dương Viêm ở ngay trước mắt, nàng không thể không hỏi rõ.
Đôi mắt phượng hẹp dài loé sáng, trả lời: “Dùng dị hoả kích hoạt huyết mạch, đồng dạng sẽ hao tổn một phần linh khí cho dị hoả.”
Hắn nói nghe như hỏi một đằng đáp một nẻo. Nhưng Mộ Khinh Ca cũng đã hiểu.
Gia hoả này, thật không phải người tốt gì!
Nói gì mà dẫn nàng đi tìm dị hoả, thì ra là đánh chủ ý dùng nàng tiêu hao linh khí cho dị hoả trước. Bởi vậy độ nguy hiểm lúc hắn cắn nuốt dị hoả sẽ giảm xuống. Mà độ mạo hiểm của nàng vẫn chẳng thay đổi chút nào.
“Gian trá.” Mộ Khinh Ca đánh giá một câu.
Hàn Thải Thải mặt không đỏ, tim không đập trả lời: “Như nhau.”
Đột nhiên Hàn Thải Thải hơi gập người, dừng trước khối nham thạch sừng sững giữa dòng dung nham. Mộ Khinh Ca không do dự, nhảy xuống theo.
“Tới rồi.” Hàn Thải Thải nói.
“Ở đây?” Mộ Khinh Ca nhanh chóng đánh giá bốn phía. Ngoại trừ dung nham cuồn cuộn ra, nàng vẫn chưa thấy cái gì khác.
Hàn Thải Thải khẳng định nói: “Ta có thể cảm giác được Hoả Vân Dương Viêm giấu ở chỗ này. Chúng ta cần phải nghĩ cách bức chân thân của nó ra.”
“Chân thân của nó là gì?” Mộ Khinh Ca kinh ngạc nói.
Hàn Thải Thải dùng ánh mắt “thất học” liếc nàng, mới giải thích nói: “Mỗi một chủng dị hoả đều có chân thân của mình. Mà chân thân của Hoả Vân Dương Viêm chính là một con hoả điểu. Bây giờ nó đang trong trạng thái ngủ say, chắc hẳn chung quanh đây sẽ có sào huyệt của nó.”
“Hoả Điểu!” Mộ Khinh Ca chấn kinh rồi.
Lửa có linh tính thì thôi đi. Chạy trốn cũng coi như qua, so đấu cũng được đi. Bây giờ lại nói cho nàng biết có thể biến hình? Này má nó còn là lửa hay sao?
Hàn Thải Thải nói quả thực triệt để phá vỡ nhận thức của Mộ Khinh Ca về lửa.
‘Chủ nhân ngốc, ngay cả điều này cũng không biết. Dị hoả có linh, phàm là vật có linh đều sẽ có tinh phách, linh thức. Tên hoa yêu nói chân thân thật ra chính là tinh phách. Tinh phách lúc mới sinh, có cơ hội được một lần ngụy trang. Căn cứ vào uy lực của nó và linh thức lớn nhỏ, sẽ có lựa chọn khác nhau. Tinh phách của Hoả Vân Dương Viêm là hoả điểu, coi như không tồi. Có rất nhiều tinh phách dị hoả cấp thấp nhất là kiến lửa hoặc hoả điệp.’ Thanh âm Manh Manh vang lên trong đầu Mộ Khinh Ca, kịp thời bổ sung kiến thức chưa đủ của nàng.
Hàn Thải Thải đứng nguyên tại chỗ, mắt phượng lười biếng lần nữa phóng xuất ra năng lượng vô hình, bao trùm toàn bộ biển lửa.
Mộ Khinh Ca biết rõ hắn đang lợi dụng năng lực thiên phú tìm kiếm chân thân của Hoả Vân Dương Viêm. Không lên quấy rầy, chỉ là âm thầm dò xét thế giới ly kỳ này.
Lửa nơi đây mang theo vài phần khí tức điên cuồng. Tựa hồ tùy thời có thể kíp nổ ra giống như nhân loại tự bạo.
Nếu người tu vi không đủ tiến vào trong, chỉ sợ rất nhanh sẽ lâm vào điên cuồng.
Đột nhiên, đôi mắt Hàn Thải Thải bỗng co rụt lại nhìn chằm chằm về một hướng trong biển lửa, nói với Mộ Khinh Ca: “Nó ở kia!”
Mộ Khinh Ca nhìn theo chỗ hắn chỉ, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Nhíu nhíu mày, nàng hỏi: “Làm sao tới tay được?”
“Đi qua, cướp nó về tay.” Hàn Thải Thải trả lời.
Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, châm chọc nói: “Ngươi đang giải thích kiểu dễ hiểu phổ thông à.”
“Không thì ngươi nghĩ sao?” Hàn Thải Thải liếc mắt nhìn nàng. Rồi nói: “Ngươi phải dùng dị hoả kích hoạt huyết mạch, vậy đan dược cứu mạng đã chuẩn bị tốt, dịch đông lạnh cũng lấy ra đi. Thứ này sau khi ngươi nhảy vào trong dị hoả thì dùng.”
Không cần hắn nhắc nhở, Mộ Khinh Ca đã nắm lọ dịch đông lạnh trong tay.
“Một khi phát hiện Hoả Vân Dương Viêm, những thứ khác ngươi không cần xen vào, lập tức nhảy vào đó chuyên tâm kích hoạt huyết mạch. Thừa dịp bất ngờ là cách tốt nhất, một khi đánh nhau với nó, cả ngươi và ta đều không có cơ hội.” Hàn Thải Thải nói.
“Còn ngươi?” Mộ Khinh Ca nhìn về phía hắn.
Hàn Thải Thải khoé miệng cười nhạo: “Yên tâm, không bắt được thứ ta muốn, ta sẽ không chạy. Ngươi kích hoạt huyết mạch, đồng thời ta sẽ giúp ngươi kiềm chế Hoả Vân Dương Viêm. Nếu có cơ hội, ta sẽ bắt đầu thôn phệ. Chờ ngươi hoàn thành xong, giúp ta hộ pháp là được.”
Nhìn hắn một cái, Mộ Khinh Ca không nói gì.
Gia hoả này nói thẳng ra chính là ý tưởng đánh kiểu đột kích.
Thoả mãn nhu cầu của nàng, lại đạt được thứ mình muốn.
“Đã thế, vậy hành động đi.” Mộ Khinh Ca hoạt động chút gân cốt. Khớp xương toàn thân vang lên tiếng ‘rắc rắc’.
Hàn Thải Thải nhìn về phía nàng. Đánh giá trên dưới một chút, ngạo kiều nói: “Ngươi tốt nhất nên chuẩn bị một bộ quần áo ở bên cạnh. Ta không muốn nhìn thấy thứ không nên xem.” Nói xong, còn dùng ánh mắt xẹt qua giữa hai chân nàng.
Sắc mặt Mộ Khinh Ca trầm xuống, hận không thể tiến lên xé nát miệng hắn.
“Quan tâm chính ngươi đi. Ta cũng không muốn bị đau mắt hột.” Mộ Khinh Ca đánh trả.
Hàn Thải Thải không hiểu đau mắt hột trong lời nàng là ý gì, nhưng cũng không đặt câu hỏi. Dù sao không phải lời gì hữu ích là được rồi.
Thu xếp tốt mọi thứ, hai người chuẩn bị hành động.
Hai người nhảy lên không trung, hướng tới chỗ Hoả Vân Dương Viêm.
Nào đoán được, dị biến nổi lên. Hai người vừa vặn mới bước lên không trung, trong biển lửa bay ra rất nhiều phi ngư lớn bằng ngón tay, cánh phần phật bay về phía bọn họ.
Những cái đầu tiểu ngư đó không lớn, nhưng lại có hàm răng cực kỳ sắc bén. Toàn thân đều bốc lên hoả diễm.
Không cẩn thận bị đụng phải, chỉ sợ sẽ có kết cục vạn hoả thiêu đốt.
Hàn Thải Thải và Mộ Khinh Ca đồng thời cả kinh, lập tức phản kích.
Lam quang nở rộ, ngăn cản hoả ngư tiến công.
Thế nhưng số lượng hoả ngư nhiều vô kể, phối hợp lẫn nhau dệt thành mạng lưới dày đặc, kéo tới phía hai người.
Hàn Thải Thải chém ra một đạo loan đao lam quang, phá vỡ một bộ phận hoả ngư. Bắt lấy cổ tay Mộ Khing Ca nhảy ra sau, hô: “Lui trước!”
Hai người lắc mình mấy cái, lần nữa hạ xuống mặt đá vừa rồi.
Mà đám hoả ngư mất đi mục tiêu công kích, lại trở về biển lửa ẩn nấp.
“Đó là cái gì?” Mộ Khinh Ca giật mình.
Ánh mắt Hàn Thải Thải có chút ngưng trọng: “Hoả khôi.”
Mộ Khinh Ca nhíu mày nhìn hắn.
Hàn Thải Thải cũng nhăn mày, giải thích: “Hoả Khôi là tử sĩ do bản thân dị hoả diễn hoá ra, sự hiện hữu của chúng nó chính là bảo hộ dị hoả. Xem ra trước khi Hoả Vân Dương Viêm hôn mê, nó đã chuẩn bị tốt, an bài số lượng lớn hoả khôi mai phục tại đây, không cho phép có người tới gần.”
Đám lửa này thành tinh rồi đi!
Mộ Khinh Ca âm thầm líu lưỡi, oán thầm trong lòng.
“Có cách giải quyết không?” Trong mắt Mộ Khinh Ca cũng hiện lên vài phần ngưng trọng.
Hàn Thải Thải liếm đôi môi đỏ thẫm, cười quỷ dị: “Hoả khôi của Hoả Vân Dương Viêm chẳng khác gì là phân thân của nó, là mỹ vị hiếm có.”
“Ngươi tính ăn luôn đám hoả khôi này?” Mộ Khinh Ca khiếp sợ nhìn về phía hắn.
Mắt phượng Hàn Thải Thải phát ra tia sáng yêu dị, nhìn chằm chằm vào một đàn hoả khôi giữa biển lửa: “Có gì không thể? Trước khi cắn nuốt Hoả Vân Dương Viêm, hoả khôi xem như là điểm tâm đi.”
Khoé miệng Mộ Khinh Ca kéo ra, lui ra bên cạnh phía sau một bước, làm ra tư thế mời: “Ngươi chậm rãi hưởng dụng.”
Hai tai Thải Thải cơ hồ không nghe thấy, cả người giống như điên dại mãnh liệt nhảy vào biển lửa.
Trong thế giới dung nham, phảng phất không có điểm cuối.
Càng đi sâu vào trong, độ nóng càng cao!
Cho dù có chất lỏng thần kỳ hộ thể, Mộ Khinh Ca vẫn cảm nhận được cảm giác nóng rực.
“Còn bao lâu nữa?” Không có tâm tư trêu ghẹo, Mộ Khinh Ca trầm giọng dò hỏi Hàn Thải Thải đang dẫn đường phía trước.
“Sắp rồi.” Hàn Thải Thải cũng không có tâm tư chơi đùa. Hoàn cảnh nơi này đã dần ảnh hưởng đến hắn.
“Mấy canh giờ trước ngươi cũng nói như vậy.” Mộ Khinh Ca trừng mắt nhìn hắn nói.
Hàn Thải Thải mím môi trầm mặc, đáp: “Ta cảm giác hoả linh phía trước rất sinh động, còn rất nhiều. Hoả Vân Dương Viêm nhất định đang ở phía trước.”
Nghe xong hắn nói, Mộ Khinh Ca trầm mặc xuống.
Muốn lợi dụng dị hoả kích hoạt huyết mạch, nói trắng ra là dùng dị hoả nhập vào cơ thể. Lợi dụng nhiệt độ và thuộc tính của dị hoả, kích thích huyết mạch ngủ say.
Đây là phương thức kích hoạt huyết mạch có nguy hiểm cực lớn. Chỉ hơi vô ý chút là sẽ bị dị hoả thiêu thành tro tàn.
“Ngươi dẫn ta tìm được Hoả Vân Dương Viêm, ta giúp ngươi cắn nuốt nó thế nào?” Đột nhiên, Mộ Khinh Ca hỏi.
Vấn đề này lúc trước hai người cơ bản không đàm luận qua. Mà giờ này Hoả Vân Dương Viêm ở ngay trước mắt, nàng không thể không hỏi rõ.
Đôi mắt phượng hẹp dài loé sáng, trả lời: “Dùng dị hoả kích hoạt huyết mạch, đồng dạng sẽ hao tổn một phần linh khí cho dị hoả.”
Hắn nói nghe như hỏi một đằng đáp một nẻo. Nhưng Mộ Khinh Ca cũng đã hiểu.
Gia hoả này, thật không phải người tốt gì!
Nói gì mà dẫn nàng đi tìm dị hoả, thì ra là đánh chủ ý dùng nàng tiêu hao linh khí cho dị hoả trước. Bởi vậy độ nguy hiểm lúc hắn cắn nuốt dị hoả sẽ giảm xuống. Mà độ mạo hiểm của nàng vẫn chẳng thay đổi chút nào.
“Gian trá.” Mộ Khinh Ca đánh giá một câu.
Hàn Thải Thải mặt không đỏ, tim không đập trả lời: “Như nhau.”
Đột nhiên Hàn Thải Thải hơi gập người, dừng trước khối nham thạch sừng sững giữa dòng dung nham. Mộ Khinh Ca không do dự, nhảy xuống theo.
“Tới rồi.” Hàn Thải Thải nói.
“Ở đây?” Mộ Khinh Ca nhanh chóng đánh giá bốn phía. Ngoại trừ dung nham cuồn cuộn ra, nàng vẫn chưa thấy cái gì khác.
Hàn Thải Thải khẳng định nói: “Ta có thể cảm giác được Hoả Vân Dương Viêm giấu ở chỗ này. Chúng ta cần phải nghĩ cách bức chân thân của nó ra.”
“Chân thân của nó là gì?” Mộ Khinh Ca kinh ngạc nói.
Hàn Thải Thải dùng ánh mắt “thất học” liếc nàng, mới giải thích nói: “Mỗi một chủng dị hoả đều có chân thân của mình. Mà chân thân của Hoả Vân Dương Viêm chính là một con hoả điểu. Bây giờ nó đang trong trạng thái ngủ say, chắc hẳn chung quanh đây sẽ có sào huyệt của nó.”
“Hoả Điểu!” Mộ Khinh Ca chấn kinh rồi.
Lửa có linh tính thì thôi đi. Chạy trốn cũng coi như qua, so đấu cũng được đi. Bây giờ lại nói cho nàng biết có thể biến hình? Này má nó còn là lửa hay sao?
Hàn Thải Thải nói quả thực triệt để phá vỡ nhận thức của Mộ Khinh Ca về lửa.
‘Chủ nhân ngốc, ngay cả điều này cũng không biết. Dị hoả có linh, phàm là vật có linh đều sẽ có tinh phách, linh thức. Tên hoa yêu nói chân thân thật ra chính là tinh phách. Tinh phách lúc mới sinh, có cơ hội được một lần ngụy trang. Căn cứ vào uy lực của nó và linh thức lớn nhỏ, sẽ có lựa chọn khác nhau. Tinh phách của Hoả Vân Dương Viêm là hoả điểu, coi như không tồi. Có rất nhiều tinh phách dị hoả cấp thấp nhất là kiến lửa hoặc hoả điệp.’ Thanh âm Manh Manh vang lên trong đầu Mộ Khinh Ca, kịp thời bổ sung kiến thức chưa đủ của nàng.
Hàn Thải Thải đứng nguyên tại chỗ, mắt phượng lười biếng lần nữa phóng xuất ra năng lượng vô hình, bao trùm toàn bộ biển lửa.
Mộ Khinh Ca biết rõ hắn đang lợi dụng năng lực thiên phú tìm kiếm chân thân của Hoả Vân Dương Viêm. Không lên quấy rầy, chỉ là âm thầm dò xét thế giới ly kỳ này.
Lửa nơi đây mang theo vài phần khí tức điên cuồng. Tựa hồ tùy thời có thể kíp nổ ra giống như nhân loại tự bạo.
Nếu người tu vi không đủ tiến vào trong, chỉ sợ rất nhanh sẽ lâm vào điên cuồng.
Đột nhiên, đôi mắt Hàn Thải Thải bỗng co rụt lại nhìn chằm chằm về một hướng trong biển lửa, nói với Mộ Khinh Ca: “Nó ở kia!”
Mộ Khinh Ca nhìn theo chỗ hắn chỉ, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Nhíu nhíu mày, nàng hỏi: “Làm sao tới tay được?”
“Đi qua, cướp nó về tay.” Hàn Thải Thải trả lời.
Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, châm chọc nói: “Ngươi đang giải thích kiểu dễ hiểu phổ thông à.”
“Không thì ngươi nghĩ sao?” Hàn Thải Thải liếc mắt nhìn nàng. Rồi nói: “Ngươi phải dùng dị hoả kích hoạt huyết mạch, vậy đan dược cứu mạng đã chuẩn bị tốt, dịch đông lạnh cũng lấy ra đi. Thứ này sau khi ngươi nhảy vào trong dị hoả thì dùng.”
Không cần hắn nhắc nhở, Mộ Khinh Ca đã nắm lọ dịch đông lạnh trong tay.
“Một khi phát hiện Hoả Vân Dương Viêm, những thứ khác ngươi không cần xen vào, lập tức nhảy vào đó chuyên tâm kích hoạt huyết mạch. Thừa dịp bất ngờ là cách tốt nhất, một khi đánh nhau với nó, cả ngươi và ta đều không có cơ hội.” Hàn Thải Thải nói.
“Còn ngươi?” Mộ Khinh Ca nhìn về phía hắn.
Hàn Thải Thải khoé miệng cười nhạo: “Yên tâm, không bắt được thứ ta muốn, ta sẽ không chạy. Ngươi kích hoạt huyết mạch, đồng thời ta sẽ giúp ngươi kiềm chế Hoả Vân Dương Viêm. Nếu có cơ hội, ta sẽ bắt đầu thôn phệ. Chờ ngươi hoàn thành xong, giúp ta hộ pháp là được.”
Nhìn hắn một cái, Mộ Khinh Ca không nói gì.
Gia hoả này nói thẳng ra chính là ý tưởng đánh kiểu đột kích.
Thoả mãn nhu cầu của nàng, lại đạt được thứ mình muốn.
“Đã thế, vậy hành động đi.” Mộ Khinh Ca hoạt động chút gân cốt. Khớp xương toàn thân vang lên tiếng ‘rắc rắc’.
Hàn Thải Thải nhìn về phía nàng. Đánh giá trên dưới một chút, ngạo kiều nói: “Ngươi tốt nhất nên chuẩn bị một bộ quần áo ở bên cạnh. Ta không muốn nhìn thấy thứ không nên xem.” Nói xong, còn dùng ánh mắt xẹt qua giữa hai chân nàng.
Sắc mặt Mộ Khinh Ca trầm xuống, hận không thể tiến lên xé nát miệng hắn.
“Quan tâm chính ngươi đi. Ta cũng không muốn bị đau mắt hột.” Mộ Khinh Ca đánh trả.
Hàn Thải Thải không hiểu đau mắt hột trong lời nàng là ý gì, nhưng cũng không đặt câu hỏi. Dù sao không phải lời gì hữu ích là được rồi.
Thu xếp tốt mọi thứ, hai người chuẩn bị hành động.
Hai người nhảy lên không trung, hướng tới chỗ Hoả Vân Dương Viêm.
Nào đoán được, dị biến nổi lên. Hai người vừa vặn mới bước lên không trung, trong biển lửa bay ra rất nhiều phi ngư lớn bằng ngón tay, cánh phần phật bay về phía bọn họ.
Những cái đầu tiểu ngư đó không lớn, nhưng lại có hàm răng cực kỳ sắc bén. Toàn thân đều bốc lên hoả diễm.
Không cẩn thận bị đụng phải, chỉ sợ sẽ có kết cục vạn hoả thiêu đốt.
Hàn Thải Thải và Mộ Khinh Ca đồng thời cả kinh, lập tức phản kích.
Lam quang nở rộ, ngăn cản hoả ngư tiến công.
Thế nhưng số lượng hoả ngư nhiều vô kể, phối hợp lẫn nhau dệt thành mạng lưới dày đặc, kéo tới phía hai người.
Hàn Thải Thải chém ra một đạo loan đao lam quang, phá vỡ một bộ phận hoả ngư. Bắt lấy cổ tay Mộ Khing Ca nhảy ra sau, hô: “Lui trước!”
Hai người lắc mình mấy cái, lần nữa hạ xuống mặt đá vừa rồi.
Mà đám hoả ngư mất đi mục tiêu công kích, lại trở về biển lửa ẩn nấp.
“Đó là cái gì?” Mộ Khinh Ca giật mình.
Ánh mắt Hàn Thải Thải có chút ngưng trọng: “Hoả khôi.”
Mộ Khinh Ca nhíu mày nhìn hắn.
Hàn Thải Thải cũng nhăn mày, giải thích: “Hoả Khôi là tử sĩ do bản thân dị hoả diễn hoá ra, sự hiện hữu của chúng nó chính là bảo hộ dị hoả. Xem ra trước khi Hoả Vân Dương Viêm hôn mê, nó đã chuẩn bị tốt, an bài số lượng lớn hoả khôi mai phục tại đây, không cho phép có người tới gần.”
Đám lửa này thành tinh rồi đi!
Mộ Khinh Ca âm thầm líu lưỡi, oán thầm trong lòng.
“Có cách giải quyết không?” Trong mắt Mộ Khinh Ca cũng hiện lên vài phần ngưng trọng.
Hàn Thải Thải liếm đôi môi đỏ thẫm, cười quỷ dị: “Hoả khôi của Hoả Vân Dương Viêm chẳng khác gì là phân thân của nó, là mỹ vị hiếm có.”
“Ngươi tính ăn luôn đám hoả khôi này?” Mộ Khinh Ca khiếp sợ nhìn về phía hắn.
Mắt phượng Hàn Thải Thải phát ra tia sáng yêu dị, nhìn chằm chằm vào một đàn hoả khôi giữa biển lửa: “Có gì không thể? Trước khi cắn nuốt Hoả Vân Dương Viêm, hoả khôi xem như là điểm tâm đi.”
Khoé miệng Mộ Khinh Ca kéo ra, lui ra bên cạnh phía sau một bước, làm ra tư thế mời: “Ngươi chậm rãi hưởng dụng.”
Hai tai Thải Thải cơ hồ không nghe thấy, cả người giống như điên dại mãnh liệt nhảy vào biển lửa.
/247
|