Edit: Diệp Lưu Nhiên
Theo sát Hàn Thải Thải đến nham thạch bên cạnh, phía dưới là dung nham hội tụ thành dòng sông lớn. Trên đỉnh bị nướng thành dung nham nóng chảy, không ngừng nhỏ giọt xuống dòng sông dung nham.
“Phía trước không có đường, ngươi làm sao bây giờ?” Hàn Thải Thải đột nhiên xoay người, cười nghiền ngẫm với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhìn hắn, không nói chuyện.
Hàn Thải Thải tiếp tục nói: “Lam cảnh không thể ngự không thời gian dài. Huống hồ ở hoàn cảnh này, ngươi vừa phải ngăn cản lửa ăn mòn, vừa phải ngự không đi. Chỉ sợ thân thể không thể duy trì linh khí lâu được.”
Mộ Khinh Ca đột nhiên nở nụ cười: “Nói cứ như ngươi có thể bay vậy.”
“Ít nhất ta không cần phải phân linh lực ra để chống đỡ hoả độc.” Hàn Thải Thải cười càng thêm xán lạn.
Hoả độc! Độc!
Hàn Thải Thải nói, nhắc nhở Mộ Khinh Ca.
Nếu coi lửa thành một loại độc, vậy hẳn sẽ có linh đan khắc chế được nó?
Mộ Khinh Ca nhanh chóng tìm tòi trong đầu, chốc lát đã có kết quả.
Nàng nhớ rõ trong tàng dược của Manh Manh có một loại dược liệu, có thể chảy ra chất lỏng dính trong suốt. Thoa lên người, có thể có công hiệu tị hoả.
Tuy rằng sau khi chất lỏng phát huy công hiệu sẽ biến mất, cần phải bôi thêm lần nữa. Nhưng ít ra có thể giảm bớt linh lực tiêu hao, cùng vạch xuất phát với Hàn Thải Thải.
“Không cần ngươi phải lo.” Mộ Khinh Ca cười cười, nhướng mày khiêu khích Hàn Thải Thải.
Hàn Thải Thải nhíu hai mắt, ngạo kiều hừ một tiếng. Dưới chân điểm nhẹ, ngự không mà đi, thuận theo sông dung nham hạ xuống.
Đợi hắn đi rồi, trong tay Mộ Khinh Ca có thêm một vật.
Đó là Manh Manh cho nàng, thực vật có hình như bóng bầu dục. Là bảo bối có thể tránh hoả.
Mộ Khinh Ca giơ lên dừng trên đỉnh đầu, đổ mạnh xuống.
Lập tức một cỗ chất lỏng trong suốt nghiêng ra, từ trên đầu nàng lan xuống dưới thân. Rất nhanh toàn thân nàng không nhìn ra bất kì dấu hiệu gì.
Làm xong, Mộ Khinh Ca rút linh lực về. Quả nhiên không cảm giác được hơi thở nóng rực kia, ngược lại có một loại mát lạnh đặc biệt.
‘Quả thật là bảo bối!’ Mộ Khinh Ca sáng ngời con mắt, miệng tươi cười. ‘Manh Manh, loại thực vật này ngươi còn bao nhiêu?’
‘Yên tâm đi chủ nhân, bổn manh bảo trữ hàng nhiều lắm. Ngài muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.’ Manh Manh tự tin tràn đầy nói.
Có hậu cần bảo đảm, Mộ Khinh Ca cười càng thêm động lòng người. Dưới chân nhẹ giẫm, hướng theo Hàn Thải Thải.
Trên dòng sông dung nham, không có một tảng đá lớn nào để hai người đặt chân.
Mỗi khi ngự không kiệt lực, hai người đều sẽ rơi xuống. Nghỉ ngơi một hồi, lại tiếp tục xâm nhập.
Mộ Khinh Ca biểu tình nhẹ nhàng, làm cho Hàn Thải Thải kinh ngạc không thôi.
Trên đường hắn thỉnh thoảng đánh giá, muốn biết Mộ Khinh Ca dựa vào bảo bối gì có thể tránh khỏi sóng nhiệt lớn mạnh.
Tại thế giới toàn bộ đều là lửa, hai người không biết đi bao lâu. Càng không biết thâm nhập sâu thế nào.
Mỗi khi linh lực sắp hao hết, Mộ Khinh Ca sẽ lấy đan dược ra, bó lớn bó nhỏ nhai. Hàn Thải Thải xem đến khoé mắt hơi đau, không thể không lấy đan dược của mình ra bổ sung thể lực.
Nhưng hắn vẫn xem nhẹ số lượng đan dược của Mộ Khinh Ca.
Đến khi viên đan dược cuối cùng bị hắn ăn vào, mà trong tay Mộ Khinh Ca vẫn còn một đống đan dược trung cấp không ngừng cho vào miệng.
“Này, ngươi rốt cuộc còn bao nhiêu đan dược?” Hàn Thải Thải đen mặt hỏi.
Mộ Khinh Ca liếc mắt ngó hắn, cười trêu tức: “Không cần lo. Tóm lại sẽ không kéo chân sau của ngươi.”
Lời nói mang theo châm chọc, làm sắc mặt Hàn Thải Thải hơi đen. Thanh âm trầm thấp lười biếng mang theo vài phần khói mù, không được tự nhiên nói: “Nếu ngươi còn đầy đủ đan dược, thì chia cho ta một chút.”
“Ồ? Thiếu chủ Vạn Tượng lâu đi ra ngoài không mang theo đủ đan dược à?” Mộ Khinh Ca chậc chậc lắc đầu.
“Mộ Khinh Ca, ngươi đừng quên. Ngươi ở Hoán Đô cầm không ít thứ tốt của Vạn Tượng lâu ta. Hiện tại dùng mấy viên đan dược của ngươi đền bù, đã rất rẻ cho ngươi rồi.” Hàn Thải Thải cắn răng. Giữa kẽ răng rít ra những lời này.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca mỉa mai nhìn hắn: “Chuyện cũ nhắc lại, có ý tứ sao? Nếu muốn tính như vậy, vậy chúng ta có phải nên tính đến chuyện ngươi hố ta ở Trĩ thành?”
Nhìn Mộ Khinh Ca biểu tình một bộ ‘ta khinh thường ngươi’, sắc mặt Hàn Thải Thải càng thêm khó coi. Vẫn lạnh lùng nói: “Chuyện kia, cuối cùng ngươi kéo ta vào trong đó. Xem như huề nhau.”
“A, sổ sách này tính thật đúng là không biết xấu hổ. Quả nhiên không hổ là thiếu chủ Vạn Tượng lâu!” Mộ Khinh Ca lạnh giọng châm biếm.
“Mộ Khinh Ca, ngươi đừng quên chúng ta hiện giờ là quan hệ hợp tác!” Hàn Thải Thải giận không thể thu nói.
Mộ Khinh Ca lạnh mắt nhìn hắn, khoé miệng cong thành một đường châm chọc.
Đừng quên, là ai khiêu khích trước!
Ánh mắt Mộ Khinh Ca, làm cho Hàn Thải Thải phải thoả hiệp xuống. Thanh âm trầm muộn nói: “Phải thế nào thì ngươi mới bằng lòng chia ít đan dược cho ta?”
“Muốn đan dược có thể! Ngươi lấy cái gì đổi?” Mộ Khinh Ca nhìn về phía hắn, sâu trong con mắt trong suốt là một mảnh bình tĩnh. Thật giống như chỉ cùng hắn bàn chuyện làm ăn.
“Ngươi muốn cái gì?” Hàn Thải Thải biệt khuất nói.
Mộ Khinh Ca cao thấp đánh giá nhìn hắn, ghét bỏ lắc đầu: “Hiện tại trên người ngươi phỏng chừng không có khả năng lấy ra được thứ gì tốt. Bút mua bán này, tính không ra, tính không ra.”
“Mộ Khinh Ca, ngươi đừng quá mức!” Trong đôi mắt phượng hẹp dài, đã ẩn ẩn hàm chứa sát ý.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, tựa hồ không nhìn đến sát ý của hắn. Hai con mắt cười đến cong cong, giương cằm nói với hắn: “Không bằng vậy đi, ngươi để ta lập chứng từ. Một viên đan dược đổi lấy mười viên thú hạch thanh cảnh trở lên. Ăn bao nhiêu, đổi bấy nhiêu. Thế nào?”
Hàn Thải Thải nghe, lập tức cười. Nụ cười mang theo cảm giác âm trầm nói: “Ngươi đây là đang nhân lúc cháy nhà đi hôi của sao? Thú hạch thanh cảnh trở lên? Sao ngươi không cướp luôn đi! Ngươi cho rằng linh thú thanh cảnh trở lên là củ cải trắng ven đường sao!”
“Ừm, ngươi nói phải.” Mộ Khinh Ca vuốt cằm, nghiêm túc gật đầu. Một bộ ta chính là đang cướp đấy. Tiếp theo lại nhìn về phía hắn, cười tủm tỉm: “Điều kiện ta đã khai ra, ta là người không thích cò kè mặc cả, từ trước đến nay đều là cái giá đấy. Ngươi gật đầu đáp ứng, mua bán thành công, đan dược lập tức dâng lên. Nếu không nỡ bỏ mấy vật ngoài thân kia, cũng không quan hệ. Mua bán không thành thì còn nhân nghĩa. Việc Hoả Vân Dương Viêm, chúng ta vẫn còn là đồng bọn hợp tác.”
“Mộ Khinh Ca, ngươi có cần mặt không?” Hàn Thải Thải bị tức đến cười.
Mộ Khinh Ca không hề cảm thấy hổ thẹn, nói với hắn: “Hai ta cũng vậy.”
Một câu, chặn họng Hàn Thải Thải không trả lời được.
Không có đan dược, hắn không thể tới chỗ Hoả Vân Dương Viêm. Nếu cứ vậy rời đi, hắn lại không cam lòng. Ai biết tiếp theo sẽ là tình huống nào? Vạn nhất trong quá trình này Hoả Vân Dương Viêm đã dưỡng tốt thì sao?
Trong đầu đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Hàn Thải Thải rốt cuộc cắn răng, đáp ứng hiệp ước không bình đẳng của Mộ Khinh Ca.
Rồng bay phượng múa lập ra chứng từ. Hàn Thải Thải hừ lạnh một tiếng, ném cho Mộ Khinh Ca.
Hai tay Mộ Khinh Ca nhanh chóng tiếp nhận. Cẩn thận kiểm tra một lần, không có cạm bẫy, mới cẩn thận cất kỹ. Chứng từ ở chỗ Hàn Thải Thải không thấy, tiến vào không gian.
Lấy được vật mình muốn, Mộ Khinh Ca đúng hẹn lấy ra một lọ đan dược khôi phục linh lực ném cho Hàn Thải Thải, an ủi nói: “Ngươi chỉ đau lòng thú hạch. Lọ này của ta có mấy chục viên đan dược. Mấy trăm thú hạch cứu mạng của ngươi, tính ra vẫn là ngươi kiếm lời. Chính là lòng ta tốt, không đành lòng nhìn ngươi bị tiêu hao linh lực mà chết. Bằng không mua bán thâm hụt này ai sẽ làm?”
Hàn Thải Thải cất lọ đan dược vào tay áo. Xì mũi coi thường đối Mộ Khinh Ca: “Việc hôm nay, xem như ta lĩnh giáo bản lĩnh của Tiểu tước gia.”
“Quá khen, quá khen.” Mộ Khinh Ca cười cười, rất thản nhiên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc, tươi cười xán lạn. Xem đến làm ánh mắt Hàn Thải Thải đau nhức.
Thú hạch thanh cảnh trở lên, trước không nói ở Lâm Xuyên rất khó có. Hơn nữa giá trị mỗi viên đều không định lượng. Bây giờ bị một lọ đan dược đổi đi mấy trăm miếng, gần như là lượng tồn của một gia tộc trung đẳng trong tam đẳng quốc. Bực thủ đoạn này quả thực chính là một đêm phất nhanh. Bây giờ gia hoả này được tiện nghi còn khoe mẽ. Cư nhiên dám nói đây là mua bán lỗ vốn?
Thật coi hắn là tiểu hài tử ba tuổi sao?
“Xuất phát.” Ngăn chặn buồn bực trong lòng. Hàn Thải Thải đứng lên, lần nữa xuất phát.
Hắn có một cảm giác, nếu không tìm được Hoả Vân Dương Viêm trước khi dùng xong bình đan dược này, chỉ sợ hắn còn có thể bị Mộ Khinh Ca bắt chẹt thêm đồ.
Không có biện pháp, lần này tính là hắn thất sách, không mang đủ đan dược.
Nhưng Mộ Khinh Ca rốt cuộc là quái vật gì? Thế nào mà đan dược hiếm có như thế đều dùng không hết?
Theo sát Hàn Thải Thải đến nham thạch bên cạnh, phía dưới là dung nham hội tụ thành dòng sông lớn. Trên đỉnh bị nướng thành dung nham nóng chảy, không ngừng nhỏ giọt xuống dòng sông dung nham.
“Phía trước không có đường, ngươi làm sao bây giờ?” Hàn Thải Thải đột nhiên xoay người, cười nghiền ngẫm với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhìn hắn, không nói chuyện.
Hàn Thải Thải tiếp tục nói: “Lam cảnh không thể ngự không thời gian dài. Huống hồ ở hoàn cảnh này, ngươi vừa phải ngăn cản lửa ăn mòn, vừa phải ngự không đi. Chỉ sợ thân thể không thể duy trì linh khí lâu được.”
Mộ Khinh Ca đột nhiên nở nụ cười: “Nói cứ như ngươi có thể bay vậy.”
“Ít nhất ta không cần phải phân linh lực ra để chống đỡ hoả độc.” Hàn Thải Thải cười càng thêm xán lạn.
Hoả độc! Độc!
Hàn Thải Thải nói, nhắc nhở Mộ Khinh Ca.
Nếu coi lửa thành một loại độc, vậy hẳn sẽ có linh đan khắc chế được nó?
Mộ Khinh Ca nhanh chóng tìm tòi trong đầu, chốc lát đã có kết quả.
Nàng nhớ rõ trong tàng dược của Manh Manh có một loại dược liệu, có thể chảy ra chất lỏng dính trong suốt. Thoa lên người, có thể có công hiệu tị hoả.
Tuy rằng sau khi chất lỏng phát huy công hiệu sẽ biến mất, cần phải bôi thêm lần nữa. Nhưng ít ra có thể giảm bớt linh lực tiêu hao, cùng vạch xuất phát với Hàn Thải Thải.
“Không cần ngươi phải lo.” Mộ Khinh Ca cười cười, nhướng mày khiêu khích Hàn Thải Thải.
Hàn Thải Thải nhíu hai mắt, ngạo kiều hừ một tiếng. Dưới chân điểm nhẹ, ngự không mà đi, thuận theo sông dung nham hạ xuống.
Đợi hắn đi rồi, trong tay Mộ Khinh Ca có thêm một vật.
Đó là Manh Manh cho nàng, thực vật có hình như bóng bầu dục. Là bảo bối có thể tránh hoả.
Mộ Khinh Ca giơ lên dừng trên đỉnh đầu, đổ mạnh xuống.
Lập tức một cỗ chất lỏng trong suốt nghiêng ra, từ trên đầu nàng lan xuống dưới thân. Rất nhanh toàn thân nàng không nhìn ra bất kì dấu hiệu gì.
Làm xong, Mộ Khinh Ca rút linh lực về. Quả nhiên không cảm giác được hơi thở nóng rực kia, ngược lại có một loại mát lạnh đặc biệt.
‘Quả thật là bảo bối!’ Mộ Khinh Ca sáng ngời con mắt, miệng tươi cười. ‘Manh Manh, loại thực vật này ngươi còn bao nhiêu?’
‘Yên tâm đi chủ nhân, bổn manh bảo trữ hàng nhiều lắm. Ngài muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.’ Manh Manh tự tin tràn đầy nói.
Có hậu cần bảo đảm, Mộ Khinh Ca cười càng thêm động lòng người. Dưới chân nhẹ giẫm, hướng theo Hàn Thải Thải.
Trên dòng sông dung nham, không có một tảng đá lớn nào để hai người đặt chân.
Mỗi khi ngự không kiệt lực, hai người đều sẽ rơi xuống. Nghỉ ngơi một hồi, lại tiếp tục xâm nhập.
Mộ Khinh Ca biểu tình nhẹ nhàng, làm cho Hàn Thải Thải kinh ngạc không thôi.
Trên đường hắn thỉnh thoảng đánh giá, muốn biết Mộ Khinh Ca dựa vào bảo bối gì có thể tránh khỏi sóng nhiệt lớn mạnh.
Tại thế giới toàn bộ đều là lửa, hai người không biết đi bao lâu. Càng không biết thâm nhập sâu thế nào.
Mỗi khi linh lực sắp hao hết, Mộ Khinh Ca sẽ lấy đan dược ra, bó lớn bó nhỏ nhai. Hàn Thải Thải xem đến khoé mắt hơi đau, không thể không lấy đan dược của mình ra bổ sung thể lực.
Nhưng hắn vẫn xem nhẹ số lượng đan dược của Mộ Khinh Ca.
Đến khi viên đan dược cuối cùng bị hắn ăn vào, mà trong tay Mộ Khinh Ca vẫn còn một đống đan dược trung cấp không ngừng cho vào miệng.
“Này, ngươi rốt cuộc còn bao nhiêu đan dược?” Hàn Thải Thải đen mặt hỏi.
Mộ Khinh Ca liếc mắt ngó hắn, cười trêu tức: “Không cần lo. Tóm lại sẽ không kéo chân sau của ngươi.”
Lời nói mang theo châm chọc, làm sắc mặt Hàn Thải Thải hơi đen. Thanh âm trầm thấp lười biếng mang theo vài phần khói mù, không được tự nhiên nói: “Nếu ngươi còn đầy đủ đan dược, thì chia cho ta một chút.”
“Ồ? Thiếu chủ Vạn Tượng lâu đi ra ngoài không mang theo đủ đan dược à?” Mộ Khinh Ca chậc chậc lắc đầu.
“Mộ Khinh Ca, ngươi đừng quên. Ngươi ở Hoán Đô cầm không ít thứ tốt của Vạn Tượng lâu ta. Hiện tại dùng mấy viên đan dược của ngươi đền bù, đã rất rẻ cho ngươi rồi.” Hàn Thải Thải cắn răng. Giữa kẽ răng rít ra những lời này.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca mỉa mai nhìn hắn: “Chuyện cũ nhắc lại, có ý tứ sao? Nếu muốn tính như vậy, vậy chúng ta có phải nên tính đến chuyện ngươi hố ta ở Trĩ thành?”
Nhìn Mộ Khinh Ca biểu tình một bộ ‘ta khinh thường ngươi’, sắc mặt Hàn Thải Thải càng thêm khó coi. Vẫn lạnh lùng nói: “Chuyện kia, cuối cùng ngươi kéo ta vào trong đó. Xem như huề nhau.”
“A, sổ sách này tính thật đúng là không biết xấu hổ. Quả nhiên không hổ là thiếu chủ Vạn Tượng lâu!” Mộ Khinh Ca lạnh giọng châm biếm.
“Mộ Khinh Ca, ngươi đừng quên chúng ta hiện giờ là quan hệ hợp tác!” Hàn Thải Thải giận không thể thu nói.
Mộ Khinh Ca lạnh mắt nhìn hắn, khoé miệng cong thành một đường châm chọc.
Đừng quên, là ai khiêu khích trước!
Ánh mắt Mộ Khinh Ca, làm cho Hàn Thải Thải phải thoả hiệp xuống. Thanh âm trầm muộn nói: “Phải thế nào thì ngươi mới bằng lòng chia ít đan dược cho ta?”
“Muốn đan dược có thể! Ngươi lấy cái gì đổi?” Mộ Khinh Ca nhìn về phía hắn, sâu trong con mắt trong suốt là một mảnh bình tĩnh. Thật giống như chỉ cùng hắn bàn chuyện làm ăn.
“Ngươi muốn cái gì?” Hàn Thải Thải biệt khuất nói.
Mộ Khinh Ca cao thấp đánh giá nhìn hắn, ghét bỏ lắc đầu: “Hiện tại trên người ngươi phỏng chừng không có khả năng lấy ra được thứ gì tốt. Bút mua bán này, tính không ra, tính không ra.”
“Mộ Khinh Ca, ngươi đừng quá mức!” Trong đôi mắt phượng hẹp dài, đã ẩn ẩn hàm chứa sát ý.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, tựa hồ không nhìn đến sát ý của hắn. Hai con mắt cười đến cong cong, giương cằm nói với hắn: “Không bằng vậy đi, ngươi để ta lập chứng từ. Một viên đan dược đổi lấy mười viên thú hạch thanh cảnh trở lên. Ăn bao nhiêu, đổi bấy nhiêu. Thế nào?”
Hàn Thải Thải nghe, lập tức cười. Nụ cười mang theo cảm giác âm trầm nói: “Ngươi đây là đang nhân lúc cháy nhà đi hôi của sao? Thú hạch thanh cảnh trở lên? Sao ngươi không cướp luôn đi! Ngươi cho rằng linh thú thanh cảnh trở lên là củ cải trắng ven đường sao!”
“Ừm, ngươi nói phải.” Mộ Khinh Ca vuốt cằm, nghiêm túc gật đầu. Một bộ ta chính là đang cướp đấy. Tiếp theo lại nhìn về phía hắn, cười tủm tỉm: “Điều kiện ta đã khai ra, ta là người không thích cò kè mặc cả, từ trước đến nay đều là cái giá đấy. Ngươi gật đầu đáp ứng, mua bán thành công, đan dược lập tức dâng lên. Nếu không nỡ bỏ mấy vật ngoài thân kia, cũng không quan hệ. Mua bán không thành thì còn nhân nghĩa. Việc Hoả Vân Dương Viêm, chúng ta vẫn còn là đồng bọn hợp tác.”
“Mộ Khinh Ca, ngươi có cần mặt không?” Hàn Thải Thải bị tức đến cười.
Mộ Khinh Ca không hề cảm thấy hổ thẹn, nói với hắn: “Hai ta cũng vậy.”
Một câu, chặn họng Hàn Thải Thải không trả lời được.
Không có đan dược, hắn không thể tới chỗ Hoả Vân Dương Viêm. Nếu cứ vậy rời đi, hắn lại không cam lòng. Ai biết tiếp theo sẽ là tình huống nào? Vạn nhất trong quá trình này Hoả Vân Dương Viêm đã dưỡng tốt thì sao?
Trong đầu đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Hàn Thải Thải rốt cuộc cắn răng, đáp ứng hiệp ước không bình đẳng của Mộ Khinh Ca.
Rồng bay phượng múa lập ra chứng từ. Hàn Thải Thải hừ lạnh một tiếng, ném cho Mộ Khinh Ca.
Hai tay Mộ Khinh Ca nhanh chóng tiếp nhận. Cẩn thận kiểm tra một lần, không có cạm bẫy, mới cẩn thận cất kỹ. Chứng từ ở chỗ Hàn Thải Thải không thấy, tiến vào không gian.
Lấy được vật mình muốn, Mộ Khinh Ca đúng hẹn lấy ra một lọ đan dược khôi phục linh lực ném cho Hàn Thải Thải, an ủi nói: “Ngươi chỉ đau lòng thú hạch. Lọ này của ta có mấy chục viên đan dược. Mấy trăm thú hạch cứu mạng của ngươi, tính ra vẫn là ngươi kiếm lời. Chính là lòng ta tốt, không đành lòng nhìn ngươi bị tiêu hao linh lực mà chết. Bằng không mua bán thâm hụt này ai sẽ làm?”
Hàn Thải Thải cất lọ đan dược vào tay áo. Xì mũi coi thường đối Mộ Khinh Ca: “Việc hôm nay, xem như ta lĩnh giáo bản lĩnh của Tiểu tước gia.”
“Quá khen, quá khen.” Mộ Khinh Ca cười cười, rất thản nhiên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc, tươi cười xán lạn. Xem đến làm ánh mắt Hàn Thải Thải đau nhức.
Thú hạch thanh cảnh trở lên, trước không nói ở Lâm Xuyên rất khó có. Hơn nữa giá trị mỗi viên đều không định lượng. Bây giờ bị một lọ đan dược đổi đi mấy trăm miếng, gần như là lượng tồn của một gia tộc trung đẳng trong tam đẳng quốc. Bực thủ đoạn này quả thực chính là một đêm phất nhanh. Bây giờ gia hoả này được tiện nghi còn khoe mẽ. Cư nhiên dám nói đây là mua bán lỗ vốn?
Thật coi hắn là tiểu hài tử ba tuổi sao?
“Xuất phát.” Ngăn chặn buồn bực trong lòng. Hàn Thải Thải đứng lên, lần nữa xuất phát.
Hắn có một cảm giác, nếu không tìm được Hoả Vân Dương Viêm trước khi dùng xong bình đan dược này, chỉ sợ hắn còn có thể bị Mộ Khinh Ca bắt chẹt thêm đồ.
Không có biện pháp, lần này tính là hắn thất sách, không mang đủ đan dược.
Nhưng Mộ Khinh Ca rốt cuộc là quái vật gì? Thế nào mà đan dược hiếm có như thế đều dùng không hết?
/247
|