Chương 5: Tuyệt sắc mĩ nam
Phượng Kính Dạ hơi nhướng mày, nói:" Phong Miên, bé mèo hoang này nếu buông nàng ra, nàng nhất định lại muốn cắn người!"
Tôi lập tức nghẹn ngào nói:" Cứu tôi với, rõ ràng là anh ta gặp sắc nảy lòng tham, muốn XX tôi. Hu hu hu, sau này tôi còn đâu mặt mũi mà gặp người ta nữa đây, tôi không muốn sống nữa___"
Cái người tên Phong Miên này quả nhiên nóng nảy, không nhịn được tiến đến, đưa tay đến kéo đôi tay của Phượng Kính Dạ đang đặt ở trên người tôi ra.
"Bình thường tùy tiện náo loạn một chút cũng không sao, nhưng không được làm quá đáng."
"Ngươi___" Kính Dạ không khỏi chán nản, tức giận trừng mắt với tôi, rồi bị Phong Miên kéo ra.
Phong Miên lập tức quay người lại kéo tôi, trong nháy mắt lúc anh ta quay người lại, trời ạ, tôi đang nhìn thấy gì vậy hả, siêu cấp vũ trụ tuyệt sắc mĩ nam a! Tuyệt sắc vô song, dung mạo không tỳ vết, trước giờ đều chỉ nhìn thấy trong truyện tranh. Cằm nhọn, lại không mất đi độ cong đẹp đẽ. Mày kiếm, hai mắt tựa vui tựa buồn, môi mỏng, trời sinh một màu đỏ tươi, vừa nhìn thấy liền muốn hôn một cái. A a a a, tôi đang nghĩ cái gì vậy chứ! Tôi làm sao lại có loại ý muốn không thuần khiết như vậy? Tôi phải kiềm chế, kiềm chế!
Ơ, tại sao mặt của mĩ nam lại đỏ nhỉ, chẳng lẽ bị điệu cười háo sắc của tôi làm cho khiếp sợ rồi sao?
Không đúng, anh ta làm sao lại quay đầu đi vậy?
"Cô nương, y phục của nàng___" Anh nhẹ giọng líu ríu nói.
Tôi ngẩn người, cúi đầu xuống nhìn. Hôm nay thời tiết nóng nực, tôi mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay mát mẻ, cộng với quần đùi ra khỏi nhà. Vừa nãy bị rơi xuống nước, quần áo bị ngấm nước, bây giờ đang dán chặt trên người tôi, đem vòng ngực đẹp đẽ và vòng eo thon nhỏ của tôi lộ ra hết. Thì ra anh ta bị dáng người xinh đẹp của tôi làm cho khiếp sợ, hì hì, thì ra vẫn còn là một mĩ nam đơn thuần như vậy, tôi thích, hi hi.
"Nàng đừng có lộ ra nụ cười mắc ói đến như vậy!"Giọng nói của đại sắc lang đột nhiên xông đến. Tay của tôi căng ra, lại bị kéo vào trong ngực hắn, tôi đang muốn phản kháng, liền nhìn thấy hắn cởi áo bào bên ngoài,tiện tay bọc lấy tôi, rồi ôm lấy thắt lưng tôi kéo tôi đến cạnh hắn ta, cúi đầu xuống, nhìn tôi cảnh cáo nói:"Không cho phép nàng có ý đồ với Phong Miên!"
Tôi giẫm lên chân hắn một cái."Liên quan rắm gì đến anh!"
Thừa dịp lúc anh ta đau chân, tay nới lỏng, tôi vội vàng nhào ra, trốn sang bên cạnh mĩ nam, lôi lấy cánh tay anh ta, đáng thương nghẹn ngào nói:"Anh ta ăn hiếp tôi, mau đuổi anh ta đi, tôi sợ."
Mĩ nam cúi đầu nhìn cánh tay bị tôi túm lấy, tai ửng đỏ, hình như đang khẩn trương. Trong lòng tôi hihi cười, giương mắt trừng tên sắc lang kia, hắn ta hình như cũng phẫn nộ, dùng ánh mắt giống như ăn thịt người trừng tôi."Hừ!" Tôi quay sang làm một động tác tay kinh bỉ với hắn, làm cho hắn ta tức đến bốc khói xanh, ha ha.
"Kính Dạ, hôm nay ngươi về trước đi. Vị cô nương này có vẻ bị ngươi dọa không nhẹ đâu."Mĩ nam nói chuyện rất có khí thế.
Đại sắc lang phe phẩy cây quạt, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, nói:"Có điều để bé mèo hoang này ở bên cạnh ngươi, ta không yên tâm lắm."
"Ta để Thanh nhi đem nàng ấy đi đổi y phục, rồi đưa nàng ấy trở về."Phong Miên nói xong, quay người gọi một tiếng "Thanh nhi", quả nhiên, xa xa liền có một giọng nói dứt khoát vang lên, chỉ trong chốc lát liền có một tiểu cô nương mặc hán phục màu xanh đi tới. Ngất mất, mấy người này đều nghiện hán phục sao? Đều mặc nghiêm chỉnh đến vậy, vẫn đang chơi COSPLAY sao?
"Điện hạ."Tiểu cô nương kính cẩn cúi đầu đứng ở một bên.
Sặc, điện hạ? Tôi không nghe nhầm chứ? Diễn sâu quá đi.
"Đưa vị cô nương này đi tắm gội thay y phục, cả người nàng ấy đều ngấm nước rồi, lại phải chịu hoảng sợ, đừng để bị ốm."Mĩ nam lo lắng nói.
Thật là một mĩ nam có tấm lòng thiện lương thuần khiết! Tôi cảm động quá.
"Vâng, điện hạ."Tiểu cô nương cung kính thi lễ, sau đó liền xoay người đến đỡ tôi.
"Nước miếng chảy xuống rồi kìa." Tên sắc lang đáng chết liếc nhìn tôi.
Tôi phản ứng theo bản năng sờ sờ dưới cằm, khốn kiếp, làm gì có nước miếng!"Sắc lang đáng chết."Tôi không nể nang gì mà trừng anh ta, xách túi du lịch lên, đi theo tiểu cô nương rời đi.
Phượng Kính Dạ hơi nhướng mày, nói:" Phong Miên, bé mèo hoang này nếu buông nàng ra, nàng nhất định lại muốn cắn người!"
Tôi lập tức nghẹn ngào nói:" Cứu tôi với, rõ ràng là anh ta gặp sắc nảy lòng tham, muốn XX tôi. Hu hu hu, sau này tôi còn đâu mặt mũi mà gặp người ta nữa đây, tôi không muốn sống nữa___"
Cái người tên Phong Miên này quả nhiên nóng nảy, không nhịn được tiến đến, đưa tay đến kéo đôi tay của Phượng Kính Dạ đang đặt ở trên người tôi ra.
"Bình thường tùy tiện náo loạn một chút cũng không sao, nhưng không được làm quá đáng."
"Ngươi___" Kính Dạ không khỏi chán nản, tức giận trừng mắt với tôi, rồi bị Phong Miên kéo ra.
Phong Miên lập tức quay người lại kéo tôi, trong nháy mắt lúc anh ta quay người lại, trời ạ, tôi đang nhìn thấy gì vậy hả, siêu cấp vũ trụ tuyệt sắc mĩ nam a! Tuyệt sắc vô song, dung mạo không tỳ vết, trước giờ đều chỉ nhìn thấy trong truyện tranh. Cằm nhọn, lại không mất đi độ cong đẹp đẽ. Mày kiếm, hai mắt tựa vui tựa buồn, môi mỏng, trời sinh một màu đỏ tươi, vừa nhìn thấy liền muốn hôn một cái. A a a a, tôi đang nghĩ cái gì vậy chứ! Tôi làm sao lại có loại ý muốn không thuần khiết như vậy? Tôi phải kiềm chế, kiềm chế!
Ơ, tại sao mặt của mĩ nam lại đỏ nhỉ, chẳng lẽ bị điệu cười háo sắc của tôi làm cho khiếp sợ rồi sao?
Không đúng, anh ta làm sao lại quay đầu đi vậy?
"Cô nương, y phục của nàng___" Anh nhẹ giọng líu ríu nói.
Tôi ngẩn người, cúi đầu xuống nhìn. Hôm nay thời tiết nóng nực, tôi mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay mát mẻ, cộng với quần đùi ra khỏi nhà. Vừa nãy bị rơi xuống nước, quần áo bị ngấm nước, bây giờ đang dán chặt trên người tôi, đem vòng ngực đẹp đẽ và vòng eo thon nhỏ của tôi lộ ra hết. Thì ra anh ta bị dáng người xinh đẹp của tôi làm cho khiếp sợ, hì hì, thì ra vẫn còn là một mĩ nam đơn thuần như vậy, tôi thích, hi hi.
"Nàng đừng có lộ ra nụ cười mắc ói đến như vậy!"Giọng nói của đại sắc lang đột nhiên xông đến. Tay của tôi căng ra, lại bị kéo vào trong ngực hắn, tôi đang muốn phản kháng, liền nhìn thấy hắn cởi áo bào bên ngoài,tiện tay bọc lấy tôi, rồi ôm lấy thắt lưng tôi kéo tôi đến cạnh hắn ta, cúi đầu xuống, nhìn tôi cảnh cáo nói:"Không cho phép nàng có ý đồ với Phong Miên!"
Tôi giẫm lên chân hắn một cái."Liên quan rắm gì đến anh!"
Thừa dịp lúc anh ta đau chân, tay nới lỏng, tôi vội vàng nhào ra, trốn sang bên cạnh mĩ nam, lôi lấy cánh tay anh ta, đáng thương nghẹn ngào nói:"Anh ta ăn hiếp tôi, mau đuổi anh ta đi, tôi sợ."
Mĩ nam cúi đầu nhìn cánh tay bị tôi túm lấy, tai ửng đỏ, hình như đang khẩn trương. Trong lòng tôi hihi cười, giương mắt trừng tên sắc lang kia, hắn ta hình như cũng phẫn nộ, dùng ánh mắt giống như ăn thịt người trừng tôi."Hừ!" Tôi quay sang làm một động tác tay kinh bỉ với hắn, làm cho hắn ta tức đến bốc khói xanh, ha ha.
"Kính Dạ, hôm nay ngươi về trước đi. Vị cô nương này có vẻ bị ngươi dọa không nhẹ đâu."Mĩ nam nói chuyện rất có khí thế.
Đại sắc lang phe phẩy cây quạt, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, nói:"Có điều để bé mèo hoang này ở bên cạnh ngươi, ta không yên tâm lắm."
"Ta để Thanh nhi đem nàng ấy đi đổi y phục, rồi đưa nàng ấy trở về."Phong Miên nói xong, quay người gọi một tiếng "Thanh nhi", quả nhiên, xa xa liền có một giọng nói dứt khoát vang lên, chỉ trong chốc lát liền có một tiểu cô nương mặc hán phục màu xanh đi tới. Ngất mất, mấy người này đều nghiện hán phục sao? Đều mặc nghiêm chỉnh đến vậy, vẫn đang chơi COSPLAY sao?
"Điện hạ."Tiểu cô nương kính cẩn cúi đầu đứng ở một bên.
Sặc, điện hạ? Tôi không nghe nhầm chứ? Diễn sâu quá đi.
"Đưa vị cô nương này đi tắm gội thay y phục, cả người nàng ấy đều ngấm nước rồi, lại phải chịu hoảng sợ, đừng để bị ốm."Mĩ nam lo lắng nói.
Thật là một mĩ nam có tấm lòng thiện lương thuần khiết! Tôi cảm động quá.
"Vâng, điện hạ."Tiểu cô nương cung kính thi lễ, sau đó liền xoay người đến đỡ tôi.
"Nước miếng chảy xuống rồi kìa." Tên sắc lang đáng chết liếc nhìn tôi.
Tôi phản ứng theo bản năng sờ sờ dưới cằm, khốn kiếp, làm gì có nước miếng!"Sắc lang đáng chết."Tôi không nể nang gì mà trừng anh ta, xách túi du lịch lên, đi theo tiểu cô nương rời đi.
/7
|