Chương 4: Sắc lang tên Phượng Kính Dạ?!
"Bé mèo hoang." Giọng nói của tên đại sắc lang kia bỗng nhiên vang lên ở bên cạnh tai tôi, làm tôi giật cả mình.
"A, anh là cái đuôi à!" Tôi tỏ ra dữ tợn thét lớn:" Mau tránh xa tôi một chút, cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt anh?!"
"Báo cảnh sát?" Sắc lang không biết lấy từ đâu ra một cây quạt. Tôi mệt, không ngờ lại là loại quạt trên mặt có đề thơ, quả là so với cosplay còn chuyên nghiệp hơn. Có điều khung quạt của hắn lại là màu đỏ thẫm, mặt quạt khảm viền vàng, nhìn qua hết sức hoa lệ."Là báo quan ư, bé mèo hoang kích động tới mức nói cũng không rõ lời rồi. Biết làm sao để báo quan không, muốn ta giúp không?"
Tôi mệt, hắn lại cười cái kiểu muốn ăn đòn đó rồi . Quả nhiên bà cô không ra oai, liền coi tôi là lolita. Tôi từ từ cúi người xuống, từ trong túi du lịch lấy ra điện thoại, mở ra, thuần thục ấn "110", một bên nghiêng đầu nhìn hắn hăm dọa.
Chết tiệt, sao lại vẫn chưa có âm thanh gì. Tín hiệu bận vang lên " tút tút tút". Tôi cầm điện thoại lên xem, quái lạ, sao lại không có tín hiệu. Vừa rồi lúc tôi lấy điện thoại ra thì nhìn thấy điện thoại của Từ Băng cũng ở trong túi, thật đúng là, tức chết mất!
Thấy cái tên sắc lang kia đang nhìn tôi chằm chằm, tôi không thể không xuống giọng, làm bộ làm tịch nói:" A lô, xin chào, xin hỏi có phải là cục công an không? Tôi là một khách du lịch, đụng phải một tên sắc lang ở hồ Mạc Sầu, hắn muốn giết người cướp sắc, xin hãy giúp tôi. Vâng vâng, được ạ, năm phút sau các anh tới ạ, được ạ!"
Nói xong, tôi rất tự nhiên đóng điện thoại lại, liếc mắt trừng cái tên đại sắc lang kia."Bây giờ anh có năm phút để bỏ chạy, đương nhiên tôi sẽ nói với bọn họ anh đã chạy về hướng nào rồi. Tự nắm bắt thời gian đi!"
"Nàng để ta nắm bắt thời gian?" Đại sắc lang cười híp mắt đem quạt thu vào trong tay áo, bỗng nhiên bóng dáng chợt lóe, bất ngờ liền vọt đến trước mặt tôi. Tôi vẫn chưa nhìn rõ hắn làm kiểu gì mà tới được đây thì thân hình cao to ở trước mặt kia liền áp lại.
"A, anh làm cái gì vậy hả!" Trọng tâm của tôi bị lệch sang, ngã ngửa xuống, lúc tôi nhắm mắt lại chuẩn bị hôn đất thì có một cánh tay giữ lấy thắt lưng của tôi, còn có một tay đỡ ở sau gay tôi, lúc ngã xuống cũng không tính là đau lắm. Nhưng mà ngay lập tức bị một thân thể đè lên, cơ hồ muốn đem hết oxi trong phổi tôi ép hết ra, tôi sắp nghẹt thở đến nơi rồi."Khốn kiếp!" Tôi tức giận mắng một tiếng, ngay lập tức có hai phiến môi ấm áp dán lên, đem hết những lời mắng mỏ của tôi nuốt xuống.
Tôi trừng mắt nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, khốn kiếp, tôi bị đại sắc lang phi lễ rồi!" Đồ vô lại!"Tôi liều mạng xoay đầu sang, hắn lại rất ăn ý xoay đầu theo. Vậy thì tôi sẽ tiếp chiêu, ra sức cắn hắn. Hắn tựa hồ biết trước được động tác của tôi, đúng lúc tôi sắp cắn thì ngẩng mặt lên, tựa tiếu phi tiêu tiếu nhìn tôi:" Mùi vị của bé mèo hoang cũng không tồi nha!"
"Sắc lang!" Tôi phẫn nộ trừng mắt với hắn, vung tay định tát hắn, bị hắn dễ dàng bắt được cổ tay." Khốn kiếp, đau, mau bỏ tay ra!" Cái tên gia hỏa này không biết thương hương tiếc ngọc sao?
Sắc lang cười đến híp cả mắt, nói:" Chỉ là móng vuốt hơi sắc nhọn một chút, cắt sửa đi sẽ tốt hơn nhiều đó!"
"Đồ thần kinh!" Tôi mắng hắn."Có gan thì đem tên tuổi, địa chỉ gia đình để lại đây, dù cảnh sắt không bắt được anh tôi cũng nhất định bỏ tiền thuê xã hội đen từ từ dạy dỗ cho anh một bài học! khốn khiếp!"
Sắc lang hơi nhíu mày, dường như đối với mấy lời tôi nói có chút khó hiểu. Nhưng lập tức lại híp mắt cười cái kiểu gợi đòn:" Nàng đang hỏi ta danh tính với nơi ở ư, muốn gặp lại ta sao? ha ha, thật sự làm người ta vui mà! nhớ rõ nha, ta họ Phượng, tên là Kính Dạ. Nếu muốn tìm ta, chỉ cần ở trong thành nhắc đến Phượng gia, tự nhiên sẽ có người dẫn nàng đi______"
"Phượng Kính Dạ? Khốn kiếp, anh cho tôi là đồ ngốc sao! tìm một cái tên giả lừa tôi! Buông tôi ra, đồ đần, ngu ngốc, sắc lang, đồ hèn nhát, không biết xấu hổ!"
"Nàng biết Phượng Kính Dạ?" Sắc lang lại cầm tay tôi càng chặt hơn, ôi, tay của tôi sắp đứt rồi, tên sắc lang đáng chết này.
"Không biết mới là lạ!" Tôi chính là FANS cuồng của Anh Lan." Cứu tôi với, có ai ở đó không!" Tôi căng họng ra kêu to. Mặc dù ở nơi này nhìn qua không có lấy một bóng người, nhưng nói không chừng kêu to một phen sẽ dọa được sắc lang____mặc dù hiệu quả có vẻ không được lớn lắm." Cứu tôi với, có sắc lang! có kẻ giết người, cứu mạng!"
"Này, này!" Sắc lang cau mày nhìn tôi."Kêu gì mà khó nghe vậy, giống như giết heo vậy!"
"Anh chính là heo, tôi giết anh!"
"Lá gan cũng không nhỏ nhỉ, nàng_____"
. . . . . .
Mặc dù cãi lộn với sắc lang, nhưng tai tôi vẫn rất nhạy bén, nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, giẫm lên mặt cỏ, phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ. Tôi lập tức lớn tiếng kêu:" Cứu tôi với! có kẻ cưỡng gian, có kẻ giết người!"
"Các ngươi___" Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, phía sau đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm ấm." Kính Dạ, ngươi làm sao? Mau buông vị cô nương này ra."
Tôi sửng sốt, chẳng nhẽ tên sắc lang này thật sự tên Phượng Kính Dạ?
"Bé mèo hoang." Giọng nói của tên đại sắc lang kia bỗng nhiên vang lên ở bên cạnh tai tôi, làm tôi giật cả mình.
"A, anh là cái đuôi à!" Tôi tỏ ra dữ tợn thét lớn:" Mau tránh xa tôi một chút, cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt anh?!"
"Báo cảnh sát?" Sắc lang không biết lấy từ đâu ra một cây quạt. Tôi mệt, không ngờ lại là loại quạt trên mặt có đề thơ, quả là so với cosplay còn chuyên nghiệp hơn. Có điều khung quạt của hắn lại là màu đỏ thẫm, mặt quạt khảm viền vàng, nhìn qua hết sức hoa lệ."Là báo quan ư, bé mèo hoang kích động tới mức nói cũng không rõ lời rồi. Biết làm sao để báo quan không, muốn ta giúp không?"
Tôi mệt, hắn lại cười cái kiểu muốn ăn đòn đó rồi . Quả nhiên bà cô không ra oai, liền coi tôi là lolita. Tôi từ từ cúi người xuống, từ trong túi du lịch lấy ra điện thoại, mở ra, thuần thục ấn "110", một bên nghiêng đầu nhìn hắn hăm dọa.
Chết tiệt, sao lại vẫn chưa có âm thanh gì. Tín hiệu bận vang lên " tút tút tút". Tôi cầm điện thoại lên xem, quái lạ, sao lại không có tín hiệu. Vừa rồi lúc tôi lấy điện thoại ra thì nhìn thấy điện thoại của Từ Băng cũng ở trong túi, thật đúng là, tức chết mất!
Thấy cái tên sắc lang kia đang nhìn tôi chằm chằm, tôi không thể không xuống giọng, làm bộ làm tịch nói:" A lô, xin chào, xin hỏi có phải là cục công an không? Tôi là một khách du lịch, đụng phải một tên sắc lang ở hồ Mạc Sầu, hắn muốn giết người cướp sắc, xin hãy giúp tôi. Vâng vâng, được ạ, năm phút sau các anh tới ạ, được ạ!"
Nói xong, tôi rất tự nhiên đóng điện thoại lại, liếc mắt trừng cái tên đại sắc lang kia."Bây giờ anh có năm phút để bỏ chạy, đương nhiên tôi sẽ nói với bọn họ anh đã chạy về hướng nào rồi. Tự nắm bắt thời gian đi!"
"Nàng để ta nắm bắt thời gian?" Đại sắc lang cười híp mắt đem quạt thu vào trong tay áo, bỗng nhiên bóng dáng chợt lóe, bất ngờ liền vọt đến trước mặt tôi. Tôi vẫn chưa nhìn rõ hắn làm kiểu gì mà tới được đây thì thân hình cao to ở trước mặt kia liền áp lại.
"A, anh làm cái gì vậy hả!" Trọng tâm của tôi bị lệch sang, ngã ngửa xuống, lúc tôi nhắm mắt lại chuẩn bị hôn đất thì có một cánh tay giữ lấy thắt lưng của tôi, còn có một tay đỡ ở sau gay tôi, lúc ngã xuống cũng không tính là đau lắm. Nhưng mà ngay lập tức bị một thân thể đè lên, cơ hồ muốn đem hết oxi trong phổi tôi ép hết ra, tôi sắp nghẹt thở đến nơi rồi."Khốn kiếp!" Tôi tức giận mắng một tiếng, ngay lập tức có hai phiến môi ấm áp dán lên, đem hết những lời mắng mỏ của tôi nuốt xuống.
Tôi trừng mắt nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, khốn kiếp, tôi bị đại sắc lang phi lễ rồi!" Đồ vô lại!"Tôi liều mạng xoay đầu sang, hắn lại rất ăn ý xoay đầu theo. Vậy thì tôi sẽ tiếp chiêu, ra sức cắn hắn. Hắn tựa hồ biết trước được động tác của tôi, đúng lúc tôi sắp cắn thì ngẩng mặt lên, tựa tiếu phi tiêu tiếu nhìn tôi:" Mùi vị của bé mèo hoang cũng không tồi nha!"
"Sắc lang!" Tôi phẫn nộ trừng mắt với hắn, vung tay định tát hắn, bị hắn dễ dàng bắt được cổ tay." Khốn kiếp, đau, mau bỏ tay ra!" Cái tên gia hỏa này không biết thương hương tiếc ngọc sao?
Sắc lang cười đến híp cả mắt, nói:" Chỉ là móng vuốt hơi sắc nhọn một chút, cắt sửa đi sẽ tốt hơn nhiều đó!"
"Đồ thần kinh!" Tôi mắng hắn."Có gan thì đem tên tuổi, địa chỉ gia đình để lại đây, dù cảnh sắt không bắt được anh tôi cũng nhất định bỏ tiền thuê xã hội đen từ từ dạy dỗ cho anh một bài học! khốn khiếp!"
Sắc lang hơi nhíu mày, dường như đối với mấy lời tôi nói có chút khó hiểu. Nhưng lập tức lại híp mắt cười cái kiểu gợi đòn:" Nàng đang hỏi ta danh tính với nơi ở ư, muốn gặp lại ta sao? ha ha, thật sự làm người ta vui mà! nhớ rõ nha, ta họ Phượng, tên là Kính Dạ. Nếu muốn tìm ta, chỉ cần ở trong thành nhắc đến Phượng gia, tự nhiên sẽ có người dẫn nàng đi______"
"Phượng Kính Dạ? Khốn kiếp, anh cho tôi là đồ ngốc sao! tìm một cái tên giả lừa tôi! Buông tôi ra, đồ đần, ngu ngốc, sắc lang, đồ hèn nhát, không biết xấu hổ!"
"Nàng biết Phượng Kính Dạ?" Sắc lang lại cầm tay tôi càng chặt hơn, ôi, tay của tôi sắp đứt rồi, tên sắc lang đáng chết này.
"Không biết mới là lạ!" Tôi chính là FANS cuồng của Anh Lan." Cứu tôi với, có ai ở đó không!" Tôi căng họng ra kêu to. Mặc dù ở nơi này nhìn qua không có lấy một bóng người, nhưng nói không chừng kêu to một phen sẽ dọa được sắc lang____mặc dù hiệu quả có vẻ không được lớn lắm." Cứu tôi với, có sắc lang! có kẻ giết người, cứu mạng!"
"Này, này!" Sắc lang cau mày nhìn tôi."Kêu gì mà khó nghe vậy, giống như giết heo vậy!"
"Anh chính là heo, tôi giết anh!"
"Lá gan cũng không nhỏ nhỉ, nàng_____"
. . . . . .
Mặc dù cãi lộn với sắc lang, nhưng tai tôi vẫn rất nhạy bén, nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, giẫm lên mặt cỏ, phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ. Tôi lập tức lớn tiếng kêu:" Cứu tôi với! có kẻ cưỡng gian, có kẻ giết người!"
"Các ngươi___" Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, phía sau đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm ấm." Kính Dạ, ngươi làm sao? Mau buông vị cô nương này ra."
Tôi sửng sốt, chẳng nhẽ tên sắc lang này thật sự tên Phượng Kính Dạ?
/7
|