Tuyết Rơi Mùa Hè

Chương 58

/82


Khuôn mặt Trịnh phu nhân xám ngắt như người chết, bàn tay đặt trên vũng nước ép cà chua vừa bị đổ, nhuốm đỏ cả bàn cũng không buồn nhấc lên. Đôi đồng tử co lại, bà đứng bật dậy khiến chiếc bàn ăn rung lên.

“Cô…cô là con gái của Gia Khiết Bội???”

Bà run run tay chỉ vào mặt Băng Hạ hét lớn, cô hoảng hốt vội vàng đứng bật dậy.

“Vâng! Phu nhân quen biết mẹ cháu?”

Ông Trịnh Chủ tịch có biết ba mẹ cô, nên việc vơ ông ta cũng biết đối với Băng Hạ cũng không nằm ngoài dự đoán. Thế nhưng thái độ mất bình tĩnh này của bà thực sự khiến cô phát hoảng.

“Cô…Cô cút ngay ra khỏi nhà tôi!”

Xuyến Chi nhìn chăm chăm vào Băng Hạ, chỉ tay ra ngoài cửa, tiếng thét lanh lảnh chói tai. Đôi mắt long lên sòng sọc đã mất hết bình tĩnh.

“Mẹ!” Thiên đứng bật dậy.

“Xuyến Chi!” Trịnh Hùng nắm lấy vai Xuyến Chi “Em bình tĩnh đi!”

“Anh tránh ra!!!!!” Xuyến Chi gào lên, bà xô đổ đống bát đĩa cùng thức ăn xuống sàn. Tiếng bát đĩa đổ vỡ loảng xoảng cùng tiếng thét chói tai của bà tạo nên một tạp âm lộn xộn đinh tai nhức óc đầy kích động.

Hạo Thiên lo lắng liếc nhìn Băng Hạ, thấy cô không có vẻ gì là quá hoảng sợ, chỉ có lông mày hơi chau lại, anh bất an quay sang hỏi ba mình.

“Mẹ con sao thế ba?”

“Bà ấy không được ổn” Trịnh Hùng nói nhanh “Con phụ ta đưa bà ấy về phòng đi.” Ông thúc giục Thiên nhanh chóng đến giúp mình, vì mình ông không thế trấn áp được những cái cào cấu cự tuyệt đầy hoảng loạn của vợ.

“Gia Khiết Bội!!” Xuyến Chi nhằm Băng Hạ mà thét lên the thé “Cô cút ngay ra khỏi nhà tôi! Đừng làm phiền vợ chồng chúng tôi nữa! Aaaaaaaaaa!”

Bà chụp lấy cái bát thủy tinh duy nhất còn nguyên lành nằm gần đó, ném mạnh về phía Hạ. Hạo Thiên hoảng hốt lao đến đẩy cô ra, chiếc bát đập mạnh vào chiếc kệ đằng sau và vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ trước khi chạm được vào Hạ.

“Em không sao chứ?” Thiên ôm Hạ vào lòng, mặt anh trắng bệch, hai bàn tay ôm lấy gương mặt cô.

Hạ lắc đầu.

Khuôn mặt không có lấy một chút hoảng sợ, ngược lại còn lạnh băng. Đôi mắt xám tro đầy sự đe dọa nhìn về phía Trịnh Xuyến Chi đang hoảng loạn đập phá mọi thứ trong sự trấn áp bất thành của Trịnh Hùng.

Mối quan hệ giữa những con người của thế hệ trước phức tạp và bí ẩn hơn cô tưởng.

_______________________________________________________

Sàn nhảy của quán bar Dancing.

Ánh đèn đủ màu soi rọi loạn lên mơn trớn trên thân thể của những cô nàng nóng bỏng mặc đồ thiếu vải không ngừng uốn é.o quanh những cây cột đầy khiêu gợi như những con rắn không chân dẻo quánh. Mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi phấn son mĩ phẩm và mùi người trộn lẫn vào với nhau tạo nên một thứ mùi hỗn tạp đặc trưng của những chốn ăn chơi thác loạn. dưới ánh đèn lập lòe đủ màu, tất cả những gì thấy được là những thân hình cuồng dại lắc lư theo điệu nhạc đầy bệnh hoạn.

Ở một căn phòng cách âm, gọi là thế chứ cũng không phải cách âm hoàn toàn, tiếng nhạc đập bên ngoài vẫn vọng vào bên trong sau khi đã qua sức cản của bốn bức tường.

Một nhóm thanh niên ngồi vắt vẻo trên bộ ghế sofa lớn chính giữa phòng. Toàn những nam thanh nữ tú ăn mặc và trang điểm vô cùng thời thượng.

“Anh Phong, anh định khi nào mới cho chúng em ăn đám cưới đây? 24 mùa lá rụng rồi còn gì nữa?”

Một cô gái tóc tém cá tính, mặc chiếc áo da đen bóng tu ừng ực lon Coca, hỏi Hàn Phong đang im lặng ngồi một góc bấm bấm điện thoại.

“Anh ế vợ rồi.” Phong không rời mắt, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt.

“Anh đùa à?” Cô gái vừa rồi phì cười.

“Anh không đùa.” Một cách bình lặng và nhẫn nại, Phong cười, giọng nói chẳng hề có ý muốn thuyết phục.

“Thế để em lấy anh!”

“Thôi, ai lại để em phải lấy một người ế vợ xấu trai bao giờ, tội chết!”

Cả nhóm thanh niên bật cười, một cô gái mặc chiếc váy đỏ bó sát, ngắn đến mức không thể ngắn hơn cùng đôi cao gót màu đỏ, nằm ngả ngón kiêu kì lên tiếng:

“Hôm qua em thấy anh đi cùng một cô xinh xinh nào đó nha, cấm giấu đồng bọn!”

“À, con osin nhà anh.” Phong bông đùa. Anh thì làm gì đi với cô nào cơ chứ.

Một anh chàng tóc mào gà nhuộm xanh két ngồi ở tít đằng xa, phì phèo điểu thuốc, nheo mắt hỏi.

“Thực sự không có mĩ nhân nào tia đến thiếu gia Hàn Phong sao? có cần không tôi giới thiệu cho con em gái, xinh như mộng!”

“Có, nhưng anh ấy không màng đến thôi!” Váy đỏ làm bộ thờ ơ, đưa ánh mắt lúng liếng đa tình về phía Hàn Phong, anh chỉ mìm cười im lặng.

“Anh Phong muốn làm một quý ông độc thân sao?” Cô gái áo đen cười cười “Sau này mà có đám cưới chắc chắn sẽ bị phạt đó nha!”

“Thực ra thì cũng có.” Hàn Phong nhấp một ngụm Champagne, đôi môi mỏng ướt nước kéo dãn.

“Ai thế?” Toàn bộ đám thanh niên cùng đồng thanh, mắt như muốn lồi ra khỏi tròng, có người còn suýt sặc. câu trước vừa nói ế, câu sau đã phủ nhân, kiểu cách nói chuyện này chỉ có thể là Hàn Phong.

“Một cô gái.” Anh cười đầy ẩn ý.

“Không là gái chẳng lẽ là trai?” Áo đen chau mày “Nhưng là ai kia?”

“Nói ra mọi người cũng không biết đâu.”

“What is she name?” Chàng trai tóc mào gà dụi điếu thuốc chỉ còn lại đầu lọc vào gạt tàn, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, hất hàm hỏi.

“Tuyết mùa hè.”

Cô gái váy đỏ hừ mũi “Anh đừng có đùa nữa.”

“Anh không đùa” Hàn Phong bình thản “Cô ấy tên Băng Hạ.”

“Băng Hạ? Tên gì mà xấu quá”

“Tên thì quan trọng gì.” Chàng tóc mào gà cười “Quan trọng là Hàn Phong nhà ta đã mê cô ấy như điếu đổ”

Váy đỏ tỏ ra khó chịu “Em muốn gặp mặt cô ta, xem cô ta xinh đẹp đến cỡ nào.”

“Đương nhiên là hơn em rồi Trúc Anh!” Tóc mào gà bật cười ha hả trong khi cô gái váy đỏ tên Trúc Anh thì gương mặt phụng phịu vô cùng khó coi. Cả đám người bật cười nghiêng ngả, Hàn Phong cũng lặng lẽ mỉm cười mờ nhạt. chợt chiếc điện thoại trong bàn tay anh rung lên.

“Alô?”

Hàn Phong đứng dậy bước nhanh ra ngoài để tiếng cười và tiếng nói chuyện của đám bạn không lọt vào ống nghe.

“Cậu chủ, em tìm được một chút manh mối cho anh đây!” Đầu dây bên kia là một giọng nam đầy phấn khởi.

“Nói xem.” Phong giục.

“Khoảng hơn 20 năm trước, trong kỉ yếu niên khóa 1991 của trường cấp III Hoàng Kì có ghi tên hai người là Gia Khiết Bội và Dương Trung nhập học. hai người họ từng là cặp đôi thanh lịch của trường. cả hai đều xuất chúng, học hành giỏi giang, tuy nhiên luôn đối địch nhau.”

“Gì nữa?” Phong tua nhanh qua. Đoạn này anh đã từng nghe ba mình kể lại.

“Sau khi tốt nghiệp cấp 3 và ra trường, họ bắt đầu yêu nhau. Gia Khiết Bội vốn có tài năng nghệ thuật nên trở thành nghệ sĩ Violin nổi tiếng, còn Dương Trung thừa hưởng công ti thời trang giàu có của gia đình.”

“Còn gì nữa không?” Phong sốt ruột.

“Còn một chuyện nữa, không biết cậu chủ có biết không. Gia Khiết Bội và Chủ tịch Trịnh của Trịnh Âu ngày trước có quan hệ khá thân thiết.”

“Yêu nhau sao?” Anh ngạc nhiên.

“Cái này em không dám chắc” Chàng trai ở đầu dây bên kia chép miệng tiếc nuối ”Nhưng hình như chỉ đơn thuần là quan hệ anh em thân thiết với nhau. Thế nhưng theo một số thông tin em thu thập được, hình như quả thật Trịnh Hùng có tình cảm khác thường với bà Gia Khiết Bội”

“Cụ thể?”

“Ông ta thường quan tâm giúp đỡ bà ta, hình như đã từng có lần tỏ tình nhưng bà ta đã từ chối”

“Vậy sao?” Đôi mắt xanh của Hàn Phong khẽ sáng rực lên rồi dịu dần.

Thì ra là thế…

“Việc Gia Khiết Bội và Dương Trung mất ở tuổi 30 khiến rất nhiều người bất ngờ và tiếc nuối. tập đoàn nhà họ Dương sau đó bị phá sản rất nhanh chóng. Cả Dương gia và Gia gia không ai chịu nhận nuôi đứa con gái 6 tuổi của hai người họ. cô bé phải sống với một người quản gia già của gia đình, từ đó đến nay không có tung tích.”

Toàn lũ người xấu xa không có trái tim, Hàn Phong căm phẩn lẩm bẩm, lũ người đó nhanh chết sớm đi cho khỏi chật đất.

“Hết chưa?”

“Rồi ạ. Em mới tìm được từng đó.”

“Ok” Phong gật đầu “Tiếp tục tìm kiếm. Anh muốn biết rõ hơn về quan hệ giữa Trịnh Hùng và Gia Khiết Bội.”

“Vâng.”

Đầu dây bên kia vừa cúp, Phong đã dựa người vào bức tường.

Trịnh Hùng ngày trước yêu mẹ của Băng Hạ, nay Trịnh Hạo Thiên lại yêu Băng Hạ, có phải sự trùng lặp quá ngẫu nhiên hay không?

Mà ngày trước, mẹ của Băng Hạ đã cự tuyệt Trịnh Hùng, điều này…có thể dẫn đến việc trả thù?

Chà chà, uẩn khúc giữa những người lớn này với nhau quả thực khiến người trẻ đau đầu mà. Ba, ba không chịu nói, vậy để con tự tìm kiếm vậy.

Căn nhà rộng thênh thang trống trải, phòng ăn chỉ còn lại Băng Hạ và cô giúp việc đang lúi húi dọn đống bát đĩa. Sau một hồi vật lộn, cuối cùng bà Trịnh cũng đã được đưa lên phòng, Hạo Thiên chỉ kịp quay lại dặn Băng Hạ rồi nhanh chân theo lên.

Những suy nghĩ miên man vô cực lại được dịp hiện về. thái độ mất bình tĩnh của Trịnh phu nhân thực khiến người khác phải đau đầu suy nghĩ.

Rốt cuộc thì ngày xưa mẹ cô đã làm gì có lỗi với bà ta cơ chứ, mà bà ta lại nhằm thẳng mặt cô mà kêu gào như nhìn thấy quái vật ngàn năm.

“Được rồi, con ra ngoài đi.”

Thấy Trịnh phu nhân đang ngồi trên giường, lồng ngực phập phồng, đôi mắt đỏ quạch, tuy nhiên đã có vẻ bình tĩnh hơn, ông Trịnh quay sang bảo Hạo Thiên “Xuống đưa Băng Hạ về và xin lỗi nó. Ngày đầu đến nhà mình ăn tối mà đã có chuyện không vui rồi.”

“Mẹ con không sao chứ ạ?”

“Không đâu. Con xuống đi.” Ông gật nhẹ đầu hiền từ, phẩy tay.

Hạo Thiên khẽ liếc mẹ mình, thấy bà cũng không có phản ứng gì, liền quay lưng bước ra khỏi phòng.

Cánh cửa nhè nhẹ khép lại, anh chậm rãi bước xuống cầu thang.

“Anh biết rồi đúng không?”

Tiếng thét the thé của bà Trịnh vội dậy sóng sau cánh cửa vừa khép lại, chân Thiên như hóa đá, anh đứng khựng lại.

“Nói năng nhỏ thôi, Hạo Thiên còn chưa xuống dưới nhà đâu.” Tiếng ông Trịnh có vẻ nhẫn nại và bình tĩnh hơn.

“Tôi không quan tâm! Tôi hỏi anh có phải đã biết con bé đó là con gái của Gia Khiết Bội rồi đúng không?”

Bà Trịnh tiếp tục hét lên. Từ nhỏ đến giờ Thiên chưa từng thấy mẹ mình đánh mất hình tượng quý phái thanh tân mà thét lên mất tự chủ như hôm nay.

“Em mệt rồi, ngủ đi.”

“Trịnh Hùng! Hôm nay anh nhất quyết phải trả lời tôi! Anh rõ ràng đã biết con bé đó là con gái của Gia Khiết Bội nên mới đồng ý cho Mars dẫn về!! trước đó anh vẫn một mực bảo với tôi, Hạo Thiên và Phù Dung nhất định phải kết hôn!”

Tiếng Trịnh Xuyến Chi the thé, trong tiếng thét có lẫn cả sự oan ức phẫn nộ.

“Ừ! Như thế thì có sao? tại sao cô lại phải gào lên và gọi tên mẹ nó trước mặt con bé như thế? lại còn ném đồ vào người nó, nó có bị làm sao thì cô định thế nào với thằng Thiên hả???????”

“Tôi không quan tâm, nó chết luôn cũng được!!! anh nhìn lại bản thân mình xem, anh đã làm gì thế hả??? đồng ý cho Mars dẫn con của con hồ ly tinh đó về nhà, có phải anh vẫn còn tương tư tới người đã chết không???”

“Cô nói ai là hồ ly tinh?” Hình như Trịnh Chủ tịch đã nổi giận “Cô đừng có động chạm đến người đã chết.”

“Tôi còn muốn đào xác con tiện nhân đó lên mà băm vằm thành trăm mảnh kìa!!!” Thiên ở ngoài cửa bỗng rùng mình, luồng điện lạnh toát chạy dọc sống lưng. Lần đầu tiên anh nghe thấy mẹ mình nói người khác một cách cay độc như vậy, mà lại là mẹ của Băng Hạ “Nếu không phải tình cảm vẫn còn đó, tại sao anh lại đồng ý con bé đó, trong khi nhất quyết Mars và Mercury đã lấy nhau chứ???”

“Chuyện hôn sự của Thiên, để nó quyết định. nó yêu Băng Hạ rồi, tôi mới đồng ý! Hơn nữa bọn trẻ không có tội tình gì cả, cô đừng có vì chuyện của quá khứ mà vơ đũa cả nắm! không tốt cho Hạo Thiên chút nào!”

“Tôi mặc xác!” Bà Trịnh uất ức “Nó lấy đứa nào cũng được, không cần Phù Dung nữa, nhưng tuyệt đối không được lấy con bé đó!”

“Tại sao chứ???”

“Nhìn thấy nó tôi không chịu được. là con gái của con hồ ly tinh bẩn thỉu xấu xa đó, tuyệt đối không được bước chân vào Trịnh gia! Có nó thì không có tôi, có tôi thì không có nó! Anh và Mars chọn đi!”

“Trịnh Xuyến Chi! Cô đừng có quá quắt! Băng Hạ và Hạo Thiên không có bất cứ liên quan gì đến chuyện quá khứ hết! để chúng nó được yên!”

“Nó hoàn toàn có thể yên nếu nó không tơ tưởng đến thằng Mars!!! Anh nghĩ tôi có thể đứng yên nhìn Mars dẫn con bé đó về đi qua đi lại trước mắt tôi à? Cha con nhà anh thật giống nhau! Nếu không có mẹ con con hồ ly tinh đó thì không sống được chắc!!!!!”

*Bốp*

Một tiếng động chát chúa vang lên, trong giây lát, tiếng bà Trịnh im phăng phắc. Hạo Thiên ngoài cửa đã hiểu, người cha trầm tính của anh đã ra tay đánh mẹ. thế nhưng đôi chân anh như hóa đá, không tài nào có thể xoay người bước vào ngăn cản họ được nữa.

“Cô đừng có mở miệng ra là hồ ly tinh này hồ ly tinh nọ, tôi nói rồi, Băng Hạ và chuyện quá khứ giữa chúng ta không liên quan gì đến nhau hết!!!”

“Anh dám đánh tôi!!! Trịnh Hùng, anh dám vì mẹ con chúng nó mà ra tay đánh tôi!”

“Cô im đi!”

Tiếng bước chân dậm mạnh xuống nền nhà, ông Trịnh đang bước ra ngoài cửa, Hạo Thiên vội giật mình định chạy nhanh xuống cầu thang.

“Trịnh Hùng!!! Anh đứng yên đó!! Anh nghĩ nếu như con bé biết được chính anh đã giết chết cha mẹ nó, nó sẽ về nhà mình làm dâu chắc??!!!”

“Cái gì??” Tiếng ông Trịnh điếng người.

Cái gì??

Cái gì?????

Hạo Thiên chợt thấy trời đất quay cuồng tối đen.

Cái gì???

“Anh đừng có giả ngây giả ngô” Bà Trịnh không buông tha “Anh đừng tưởng tôi đã quên, chính anh đã giăng bẫy sát hại cha mẹ con bé! Chẳng qua ngày ấy tôi im lặng vì tình địch của mình đã chết, nhưng anh đừng tưởng tôi không biết gì!!”

“Sao cô…”

Hạo Thiên đưa tay lên che mắt, lồng ngực bít kín lại vô cùng khó thở.

Giăng bẫy sát hại…

“Sao tôi biết chứ gì?” Bà Trịnh đắc ý “Cái đó anh không cần quan tâm. Tôi còn biết anh cũng đã sắp đặt định giết cả con bé đó, nhưng bất thành. Giờ anh còn muốn nó và Mars lấy nhau, ha…” Bà Trịnh cười khẩy “Anh tưởng con bé sẽ chấp nhận sao, hay chỉ thấy kinh tởm anh và cả cái gia đình này???”

Bàn tay run run không tìm được chỗ bấu víu, Thiên mất thăng bằng dựa người vào bức tường sau lưng. Tai ù đi, anh chẳng còn nghe thấy cha mẹ anh nói gì nữa.

Loạng choạng bước xuống dưới cầu thang.

Kinh tởm..

Phải rồi, cô ấy sẽ kinh tởm cả anh nữa. vốn dĩ anh đã mơ hồ linh cảm được khi nhìn thấy dòng chữ trong cuốn sách ngày trước của ba anh, vậy mà…

Sao mọi chuyện lại ra thế này, tại sao lại trớ trêu như thế này…?

Giết…

Giết…

Giết….

Ba anh đã giết cha mẹ cô….!!!!

Giết hết…

Và còn định giết cả cô nữa…!!

Kinh tởm…phải rồi, quá sức kinh tởm…

Xung quanh anh phủ một màu chết chóc ảm đạm, bàn tay bám vào bức tường nhẵn nhụi đẹp đẽ, nhưng trước mắt anh lại như nhầy nhụa bẩn thỉu…

Hóa ra, ba anh đồng ý….là vì thế…

Hóa ra, bàn tay ông ta đã nhuốm máu của cha mẹ Băng Hạ, nên mới muốn bù đắp cho cô ấy….

Vậy mà anh đã nghĩ rằng ông ta thực sự muốn yêu thương anh, muốn yêu thương cô, thực sự đã cho anh quyền tự nắm lấy hạnh phúc của bản thân….

Hóa ra rốt cuộc cũng chỉ là sự bù đắp bẩn thỉu cho cái quá khứ nhuốm máu tanh tưởi tội lỗi…

Rốt cuộc thì…anh và cô….sẽ đi về đâu???

Băng Hạ đứng chờ anh dưới chân cầu thang, ánh mắt cô nhìn anh lo âu, đôi mắt màu xám tro trong suốt như mặt nước hồ thu đẹp đẽ mơ mộng.

Chiếc áo trắng của cô trông giống như đôi cánh thiên sứ muốt trắng.

Anh cảm thấy mình chẳng đủ tư cách bước về phía cô, về phía tình yêu của cô nữa.

Bước xuống một bậc cầu thang…

“Anh sao thế? Sắc mặt anh xấu quá…Hạo Thiên?”

Nếu biết chính ba tôi đã giết ba mẹ em, em còn nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ?

“Sao anh không trả lời em?”

Bước xuống một bậc nữa…

Nếu biết kẻ thù mà em kiếm tìm trong suốt thời gian qua chính là ba tôi đây, em vẫn gọi tôi như thế, vẫn lo lắng cho tôi như thế chứ?

“Thiên!!!”

Một bậc nữa…

Nếu biết kẻ khiến gia đình em chia ly chính là gia đình của tôi, em sẽ hận tôi chứ?

Bước xuống….

Và nếu biết gia đình tôi vẫn sống sung sướng trong vinh hoa, còn em sống trong sự cô đơn lạc lõng, thiếu thốn tình thương trong suốt hơn chục năm, nếu biết ba mẹ em đã phải chết oan uổng như thế nào, nếu biết cha mẹ tôi đã sung sướng ra sao, nếu biết ba tôi cũng đã định giết chết cả em, nếu biết…

Nếu biết…

Vậy thì…

Vậy thì…em có còn yêu tôi?

“Anh sao thế?”

Băng Hạ nắm lấy tay anh, gương mặt chất đầy những lo lắng.

Bàn tay em trong sạch quá, xin đừng động vào tôi, tôi bẩn thỉu, tôi nhơ nhuốc….

Làm ơn cũng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy….nó khiến tôi đau lòng lắm…

Em sẽ không biết được đâu…

Thiên vòng tay ôm chặt lấy Hạ, nhắm mắt mệt mỏi tựa đầu lên vai cô.

“Anh không sao.”

Em sẽ không biết đâu…

Cho nên, hãy cứ để như thế này….

Một chút thôi.


/82

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status