Tuyết Rơi Mùa Hè

Chương 57

/82


Trời mùa đông sập tối rất nhanh, những chiếc đèn đường ung dung lần lượt sáng lên khi màn đêm đen đặc dần lan tỏa và ngự trị khắp mặt đất rộng lớn ẩm mùi sương lạnh và mưa phùn.

Băng Hạ lơ đễnh hứng chiếc cốc thủy tinh dưới vòi nước lọc, mắt nhìn lang thang trên bờ tường sơn màu trắng đơn điệu.

“Anh cũng không hiểu sao ba anh lại đột ngột muốn thế, nhưng em hãy yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Rốt cuộc thì Trịnh Hùng đang muốn gì? Lần gặp mặt trước mặc dù đối với cô ấn tượng về ông không phải là một điều gì quá kinh hãi, thế nhưng trong thâm tâm cô quả thực không ngờ được ông ta lại mời mình đến ăn tối tại nhà.

Ông là một trong số những người quen biết cha mẹ cô mà cô đang trên đường đi tìm. Thế nhưng không hiểu sao khi nhìn vào mắt ông, những nỗ lực tìm kiếm, những mong muốn và niềm vui sướng hồi hộp muốn tìm ra sự thật lại lẩn trốn đi mất. Linh tính mách bảo cô rằng, bức màn quá khứ không thể nhờ Trịnh Hùng vén lên.

“Ơ kìa Băng Hạ!?”

Tiếng Bảo Vy thảng thốt ngoài cửa khiến Băng Hạ đứt mạch dòng suy nghĩ, liền quay lại.

“Nước tràn ra ngoài tay rồi kìa?!”

Bảo Vy vội vàng cởi giày rồi tiến đến gần Băng Hạ với ánh mắt khó hiểu. còn Băng Hạ thì giật mình nhận ra rồi vội vàng tắt nước, trời mùa đông, nước lại chẳng phải nước nóng, thế mà mãi đến khi Vy gọi cô mới cảm nhận được cảm giác lạnh của dòng nước tràn ra tay. Cứ như đầu óc lưu lạc chỗ khác thì tay chân cũng vô cảm theo vậy. may mà Thánh Huy không lắp nước uống nóng cho học viên, nếu không sợ đến khi Vy gọi thì cô cũng phỏng hết cả bàn tay rồi.

“Nghĩ gì thế?”

Vy phụ Hạ lau chỗ nước chảy ra, hỏi nhỏ.

“Không có gì.”

Hạ trả lời qua loa, không muốn kể cho Vy nghe tối nay cô sẽ đi đâu. Không phải muốn giấu giếm nhưng cô thấy suy cho cùng thì việc kể hay không cũng không quá quan trọng.

“Đi chơi với Nhật Long à?”

Vy ngước lên nhìn Hạ rồi im lặng gật nhẹ đầu. mấy ngày hôm nay Vy rất hay ra ngoài đi chơi cùng Nhật Long, mỗi ngày về thấy cô cười nhiều hơn hôm qua một chút, khuôn mặt hồng hào bầu bĩnh đã bắt đầu quay trở về như bình thường, Hạ cảm thấy an lòng lắm. đúng là tình yêu là thứ cảm xúc kì diệu, Nhật Long đã làm được việc mà một người như Băng Hạ chưa chắc đã có thể làm được cho Bảo Vy.

“Băng Hạ, hôm qua tớ nằm mơ thấy ba đó!”

Hạ nhìn Vy không chớp mắt, hiểu ý, Vy cất chiếc khăn lên giá, từ từ kể lại giấc mơ đêm qua bằng vẻ mặt cố gắng làm ra vẻ bình thản.

“Ba nói ba vẫn ở bên cạnh chúng ta, vì thế không được buồn, không được khóc. ba vẫn ngày ngày nhìn thấy chúng ta, nếu chúng ta khóc lóc, ba nói ba sẽ đau lòng lắm.”

Khi Vy quay mặt lại, Hạ đau lòng nhận thấy mắt Vy đã đỏ hoe. Vy vốn dĩ không thể làm ra vẻ mạnh mẽ và che giấu cảm xúc được. cái vỏ bọc mà cô hờ hững khoác lên cũng chỉ là giả vờ.

Vy cầm cốc nước lên uống một ngụm. nước lạnh vội vàng chảy qua cuống họng.

Hạ xót xa nhìn Vy mỉm cười toe toét bờ môi khô nứt nẻ, mở to đôi mắt để chỗ nước ầng ậc bên trong không có dịp thừa cơ chảy ra.

“Tớ chán khóc lắm rồi. hơn nữa ba không thích tớ khóc, không thích tớ buồn. tớ sẽ nghe theo ba”

Trong đôi mắt Hạ có thể thấy được sự cảm thông buồn bã.

Nói thì dễ, nhưng làm thì vô cùng khó, cậu có thể thực sự làm được điều đó sao?

Hạ vòng tay ôm lấy Vy, tựa cằm lên vai cô, nói chân thật. “Cảm ơn cậu”

“Cảm ơn?” Vy khó hiểu.

“Cảm ơn cậu đã làm tớ không cần lo lắng nữa.”

Vy mỉm cười “Tớ ấu trĩ quá phải không?”

“Hả?”

Cô vòng tay ôm lấy Hạ chặt hơn “Lúc ba mất, tớ đã nghĩ như cả thế giới này đã sụp đổ. Mọi người đều bỏ tớ mà đi. Tớ đã chẳng còn ai để nương tựa và yêu thương nữa. tớ quên mất là mình còn có cậu, có Nhật Long, có rất nhiều người yêu thương tớ và cần tớ.”

Hạ im lặng.

Cảm giác này cô đã từng trải qua, suy nghĩ này cũng đã từng tồn tại trong đầu. khi một người thân yêu của ta bỏ ta mà đi, cảm giác hụt hẫng đó đã khiến sự tồn tại của những người xung quanh không là gì trong nỗi đau vô bờ bến mình đang phải gánh chịu. giống như họ cũng tan biến nhanh và vô tình như thế. cảm giác trống rỗng đơn độc đó như bước chân hoang mang lạc vào một nơi tối tăm, bít kín và không tìm thấy lối ra. Bảo Vy yếu đuối ngốc nghếch có thể vượt qua được nỗi đau đáng sợ này, quả thực là một điều vô cùng đáng mừng.



Băng Hạ lấy ra chiếc áo len đen, ngắm nghía rồi lại cất vào tủ. đến nhà người khác mà mặc toàn màu đen xem ra cũng không thích hợp cho lắm. nhưng thật là nan giải khi tủ quần áo của cô nhìn từ trên xuống dưới cũng chỉ có ba màu đơn điệu: trắng, đen, xám. Thầm nguyền rủa mình ngày trước mua làm gì lắm quần áo xám xịt thế này, Hạ quay sang ngăn tủ Bảo Vy định mượn đỡ một bộ. căn bản là quần áo của Vy cô còn không nhìn được, huống hồ là mặc lên người. tuy cô nàng cũng có mua áo trắng và đen, thế nhưng toàn những hình thù lằng ngoằng nghịch ngợm. có chiếc áo đen còn in hẳn hình mặt Doraemon cười toe toét miệng rộng hoác, khiến Hạ vừa mở ra xem xét đã ngao ngán đóng cánh cửa tủ lại.

Hạo Thiên lái chiếc Hennessey Venom GT vào khu kí túc xá Thánh Huy khi Băng Hạ còn đang chật vật với ngoại hình bên ngoài cuar mình. quyết định mặc lên người áo len đen, áo khoác đen, khăn quàng cổ mỏng màu trắng sữa, quần jean đen cùng đôi boot cao cổ đen bóng, cô vừa bước lên xe đã bị anh nổ máy đưa đến Angela của Khánh Du ngay tức thì. Anh tuy không quan trọng vẻ bề ngoài, vì nhìn cô như thế nào, đối với anh mà nói cũng rất đẹp, anh cũng biết cô không thích ăn mặc để vừa mắt người khác, cụ thể ở đây là ba mẹ anh, thế nhưng anh vẫn muốn cô phải thật hoàn hảo khi gặp mặt bà mẹ sắc sảo và kiêu hãnh của mình vì biết chắc trong thâm tâm bà sẽ thầm so sánh cô với Phù Dung.

Khánh Du vắt vẻo trên ghế xoay nằm giữa tiệm Salon, cô vừa mệt bở hơi tai với đám người khách khó tính, nay vừa được nghỉ mệt đọc tạp chí và gặm táo rau ráu thì cũng vừa lúc Hạo Thiên đưa Băng Hạ tới.

“Zu, đến làm phiền chị đây!”

Thiên đẩy cánh cửa salon bước vào, Du nhìn thấy hai người thì cười toe toét quên hết cả mệt nhọc, kéo Băng Hạ vào trong “xử lý”.

“Zu, em đưa Hạ về nhà em ăn tối” Thiên thành thực nói.

“Hả?” Du trợn tròn mắt “Mẹ cưng biết không?”

“Biết” Anh gật đầu.

Nhiều cảm xúc hỗn độn lướt qua khuôn mặt Khánh Du, tính cô trẻ con, nên những cảm xúc trong lòng diễn ra hết trên mặt khiến người đối diện cũng thấy hoa mắt.

Du vừa chải tóc cho Hạ, vừa nhẹ nhàng dặn dò cô. Du kể mẹ của Hạo Thiên là người kĩ tính, nhất là với những người bà ghét. Mà Hạ là bạn gái của Thiên, nên nghiễm nhiên đã rơi vào tầm ngắm của Trịnh Xuyến Chi dẫu rằng hai người còn chưa qua tiếp xúc, vậy nên mọi hành động và lời nói cần phải hết sức cẩn thận. có thể nói ít, nhưng không được nói lỡ lời và để sơ suất. ba của Hạo Thiên thì trầm tính nhưng là người độc đoán và gia trưởng, vì thế không nên thể hiện rằng mình là người quá thông minh, nhạy bén hay sắc sảo trước mặt ông. Du không biết Hạ đã từng qua tiếp xúc với Trịnh Hùng nên cũng đã bớt lo lắng phần nào. Nhìn qua chiếc gương trước mặt thấy Khánh Du đăm chiêu hẳn đi khi dặn dò Hạ, cô thầm nghĩ có phải chị ấy đã quá nghiêm trọng tình hình hay không.

Du buộc tóc cao cho Hạ bằng sợi dây ruy băng có thể thả dài xuống bên dưới tạo nên vẻ quý phái lạ lùng. Vì Bảo Vy không biết hôm nay Hạ đến nhà Thiên, chứ nếu cô biết, chắc chắn cũng sẽ sống chết đòi Băng Hạ làm tóc giống như thế này. ừ thì nhìn một cách chủ quan, quả thực Khánh Du và Bảo Vy có rất nhiều điểm tương đồng từ ngoại hình cho đến tính cách.

Chiếc váy dài đến gối màu hồng cam mỏng manh có bông hoa bằng vải đặt trước ngực, Du cẩn thận khoác thêm cho cô chiếc áo khoác ngoài bông xốp màu trắng. cô còn bắt Hạ đi đôi giày cao gót đến vài phân. Soi vào gương, cô thấy mình mỏng manh yêu kiều hơn rất nhiều so với màu đen mình vẫn thường hay mặc.

Thiên mỉm cười hài lòng với mắt thẩm mĩ của Khánh Du giống như lần đi dự party trước, anh kéo Băng Hạ vào xe và phóng đi thật nhanh, để lại màn khói mù mịt trước cửa Angela. Qua gương chiếu hậu, Băng Hạ còn thấy Khánh Du đứng trước tiệm salon, vẫy nhẹ tay chào tạm biệt cùng gương mặt lo lắng.

Trịnh Khánh Du, chị thật là biết cách khiến người khác lo phát sốt lên theo!

Chiếc xe tiếp tục chuyển bánh trong sự lo âu vừa được “lây” từ Khánh Du sang Băng Hạ. Hạo Thiên chỉ chăm chú lái xe, hình như anh không để ý lắm đến nỗi lo lắng bất an của Hạ. có lẽ anh thực sự nghĩ rằng ba mẹ anh sẽ không làm gì cô thật.

Băng Hạ cũng chỉ tồn tại nỗi lo lắng của người con gái lần đầu gặp ba mẹ của bạn trai. Cô đang thầm mường tượng ra khuôn mặt của Trịnh phu nhân. Hẳn phải tuyệt mĩ lắm. cô quay sang hồi hộp nhìn lén Thiên, anh chỉ giống ba ở vẻ uy nghiêm cao quý khác người, còn tất cả những thứ tuyệt đẹp khác trên khuôn mặt hoàn mĩ, hẳn phải được thừa hưởng từ mẹ.

Xe dừng lại ở một ngôi biệt thự to lớn, Hạ bước xuống nhìn lên mà hồi hộp muốn nghẹt thở. cô chưa bao giờ đến nhà anh, lần gặp ba anh trước cũng là ở công ty. Nay đột ngột được chiêm ngưỡng “dinh thự” xa hoa lộng lẫy này, lại đang chìm trong sự lo âu, cô thầm nghĩ rằng đây quả giống như một tòa lâu đài tí hon mà một vị vua như anh sống là một lẽ đương nhiên.

Nằm ở vị trí trung tâm khu đất vàng giữa rừng toàn nhà cao chọc trời, biệt thự nhà họ Trịnh sơn một màu tím nhạt trông như một thiếu nữ quý tộc châu Âu thời trung đại cao quý, ưu nhã, e lệ nằm dưới bầu trời đầy sao. Phía trước căn biệt thự là một vườn cây trồng hoa rộng lớn với những trụ cột kiểu La Mã rất đẹp, đài phun nước mộng ảo, nàng tiên cá bằng tượng mơ màng chìm trong bọt nước trong veo, phản chiếu lấp lánh ánh đèn leon sáng rực rỡ.

Cửa ra vào bằng kính xoay tròn.

Kính cửa trong suốt hào hoa quý phái.

Đứng bên ngoài, Hạ thầm khen ngôi biệt thự này như một tòa lâu đài. Bước vào rồi, cô mới nghiệm ra thực sự đây chính là một tòa lâu đài.

Căn nhà rộng lớn, Hạ nín thở lướt chân theo Hạo Thiên, anh nắm chặt tay cô, dẫn cô vào bên trong.

Một người đàn bà trẻ trung mang vẻ quý phái Tây Âu nhàn nhã bước xuống từ chiếc cầu thang xoắn ốc sơn màu vàng kim lóng lánh. Chiếc váy dài qua đầu gối tôn lên dáng người thanh mảnh yêu kiều cũng làn da ngọc ngà, khoác hờ hững trên vai là chiếc khăn lụa tơ tằm mỏng manh. Băng Hạ ngây người nhìn bà ta cho đến khi bà khoan thai bước đến trước mặt hai người.

Trịnh Xuyến Chi ngạc nhiên, hết nhìn Băng Hạ lại nhìn sang Thiên, lạnh lùng hỏi. “Ai thế này?”

Thiên trầm giọng giới thiệu “Bạn con.”

Hạ giật mình nhìn sang Thiên, cô kinh ngạc khi nghĩ rằng đây chính là mẹ anh. quả thực là một người đàn bà không có tuổi. thời gian lướt qua hình như đã lãng quên mất bà khi không hề để lại dấu tích nào trên gương mặt đẹp đẽ kiêu sa.

“Vậy sao?” Bà ta lạnh nhạt hỏi lại, ánh mắt màu xanh lục giống hệt Hạo Thiên nhưng sắc như dao, lướt chậm rãi trên người Hạ, cô có cảm giác bà ta đang nhìn xuyên thấu tận từng tế bào bé nhỏ trong cơ thể mình xem chúng nó đang nghĩ cái gì, hô hấp bỗng nhiên trở nên khó khăn. Cô vốn trước giờ không tin chuyện ánh mắt có thể giết người, nay đã giác ngộ sau khi đã được tiếp xúc qua thực tiễn.

“Đến nhà gặp người lớn mà không biết mở miệng chào hỏi một câu sao?”

Băng Hạ giật mình ngước lên bởi giọng nói cao vút của bà Trịnh, cô nhìn khóe môi đỏ rực nhếch lên cười khinh rẻ của bà mà sống lưng như có luồng điện lạnh toát chạy lên chạy xuống.

“Tiếp thu chậm? nói đến thế mà còn câm như hến, cô bé, cháu có biết phép tắc gì không?”

Nụ cười của Xuyến Chi sắc lẻm, Hạ bất mãn cắn môi quyết giả câm. Bản tính ngang ngạnh biểu lộ không hề đúng lúc, cô đã định mở miệng làm vừa lòng bà, nhưng đủ nhạy bén để nhận ra ý tứ trong lời nói không hề có thiện ý. Vậy thì cứ đối đáp bằng sự vô phép vốn có vậy.

“Mars, mẹ nhớ mẹ đâu có nói tiếng Anh?” Bà Trịnh tiếp tục tấn công bằng những câu nói nhẹ nhàng nhưng có chứa dao, cùng nụ cười nhếch môi mang đầy ý tứ mát mẻ. “Chẳng lẽ cô bé này không hiểu tiếng Việt?”

“Mẹ thôi đi!” Bằng vẻ chán ghét, Thiên gắt lên.

“Im đi!” Bà Xuyến Chi trợn mắt, giọng nói nhỏ nhẹ trấn áp đứa con trai. Sự quý phái yêu kiều ăn sâu vào máu, cho dù có bực tức thế nào bà cũng không bao giờ quát tháo ầm ĩ.

“Ba con đâu?”

“Ba con bận.”

Bà liếc xéo Thiên, ánh mắt nửa vời nhưng ẩn giấu sự đe dọa. bằng linh cảm nhạy bén, có lẽ bà đã đoán được rằng đây chính là đứa con gái mà con bà đã phải lòng. Vẻ ngây thơ hiền lành kia cũng là một vẻ bề ngoài dễ dàng thu hút người khác phái, thế nhưng với cái tính lì lợm ương ngạnh, đem lên bàn cân xem ra đã hoàn toàn thua thiệt trước Phù Dung – đứa con dâu theo sắp đặt của bà.

“Cô bé, ta hèn kém đến mức một câu chào hỏi cháu cũng không thể nói sao?”

Trịnh phu nhân lại tiếp tục chĩa mũi dao, lần này câu nói mang ý khiêm nhường.

Hạ cảm thấy vô cùng khó thở, ngước lên nhìn bà Trịnh, toan mở miệng tự bào chữa cho bản thân thì sau lưng bà ta, Trịnh Chủ tịch xuất hiện.

“Hạo Thiên?”

“Dạ!” Thiên đang cảm thấy khó chịu trước vòng vây do đích thân mẹ mình ra tay siết lại, thấy bóng cha thì nút thắt trong lòng như được cởi bỏ “Con đưa Băng Hạ đến nhà mình theo lời ba.”

Trịnh Hùng mặc chiếc áo len màu tím than, dáng vẻ to lớn, ông gật đầu chào Hạ. cô vội vàng cúi người xuống chào ông, điều này khiến Trịnh phu nhân phì cười với suy nghĩ quả thực do bản thân mình quá thấp hèn.

“Anh gọi cô bé này đến sao?” Trịnh Xuyến Chi quay sang chất vấn Trịnh Hùng, có vẻ bà rất khó chịu và chán ghét Hạ ra mặt.

“Ừ. Đây là bạn gái của Hạo Thiên nhà mình” Ông trầm giọng.

“Cái gì? Bạn gái?” Mặc dù đã mơ hồ biết được nhưng Trịnh phu nhân vẫn tỏ ra rất ngạc nhiên “Hạo Thiên chẳng phải đã có Mer…”

Trịnh Hùng lừ mắt, cắt ngang để vế sau mà Trịnh phu nhân đang định nói bị nuốt ngược lại cổ họng “Đi ăn cơm đi.”

Dáng vẻ to lớn uy nghiêm của ông bước ra khỏi phòng khách, Hạo Thiên vội vàng kéo tay Băng Hạ xuống phòng ăn, để lại Trịnh phu nhân đứng đó, bà ngoái đầu nhìn theo hai cái bóng như dính lại với nhau, nhướn mày mỉm cười.

Bạn gái?

Dễ dàng được như thế thì tốt quá rồi?!



Chiếc bàn ăn bằng kính bóng loáng soi rõ chiếc đèn chùm trên trần nhà, Thiên kéo ghế cho Hạ ngồi xuống, cô nhìn anh mỉm cười cảm kích.

Từng đĩa thức ăn được cô giúp việc trung tuổi bưng ra, mùi thơm ngào ngạt cùng những dải khói trắng mỏng bay lảng vảng trong không khí. Băng Hạ tay đặt lên chiếc muỗng bạc lạnh ngắt, sự gò bó trói buộc khiến cô cảm thấy gượng gạo và vô cùng mất tự nhiên. Đưa mắt nhìn Trịnh Hùng, cô thấy ông lặng lẽ húp từng muỗng canh, bà Trịnh thì yêu kiều dùng dĩa bằng hai ngón tay, cắt xén từng miếng thức ăn và đưa vào miệng như những thực khách ở những nhà hàng phương Tây.

Hạo Thiên đẩy ra trước mặt cô một ly sữa.

“Cảm ơn anh”

Cô mỉm cười nói nhỏ, đôi mắt nhạy bén của Trịnh phu nhân lập tức chĩa về phía hai người.

“Cô bé!” Bà Trịnh mỉm cười “Cháu tên gì?”

“Băng Hạ ạ” Hạ đáp nhỏ.

“Băng Hạ?” Xuyến Chi hỏi lại “Tên gì mà tầm thường quá, ai đặt tên cho cháu vậy? nó có ý nghĩa gì chứ?”

Bàn tay đặt dưới bàn của Băng Hạ hơi nắm lại.

“Nó có nghĩa là tuyết mùa hè.”

Cả bàn ăn chợt sững sờ nhìn về phía Chủ tịch Trịnh đang điềm nhiên ngồi ăn. Băng Hạ cũng có chút ngạc nhiên. Khuôn mặt Hạo Thiên thì tỏa ra thứ cảm xúc kì lạ. chỉ có mình Trịnh phu nhân là ngạc nhiên đến mức mày chau lại.

“Vậy ư?” Bà Trịnh lạnh nhạt nhìn về phía chồng. “Anh đã đặt tên cho Băng Hạ sao?”

“Đương nhiên là không” Ông Trịnh đặt đũa xuống “Thấy em thắc mắc một điều đơn giản như vậy nên anh giải thích giùm Băng Hạ. có khi ngay cả cô bé cũng không biết tên mình có nghĩa gì, lúc đó mới sinh ra có thể còn quá bé.”

“Nó không biết mà anh lại biết à?” Trịnh phu nhân cười nhếch môi kiểu “không thể tin được”.

“Ba! Mẹ!” Thấy hai người đã đi theo chiều hướng xấu, Thiên chợt lên tiếng. vẫn biết họ có lòng tự tôn và sẽ chẳng ai nhường ai, nhưng bạn gái mình đến nhà mà để cô ấy chứng kiến ba mẹ mình cãi nhau cũng chẳng phải điều hay.

Trịnh phu nhân lườm chồng, bà nhấp một ngụm nước ép, quay sang hỏi Hạ.

“Cháu bao nhiêu tuổi?”

“16 ạ” Băng Hạ lễ phép trả lời, khuôn mặt lạnh băng như tượng.

“Nhỏ hơn Hạo Thiên nhà ta à?”

“Vâng”

“Ba mẹ cháu bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?”

*Keng*

Chiếc muỗng trong tay Chủ tịch Trịnh gõ mạnh xuống chiếc bát sứ trắng tinh. Ông cau mày nhìn vợ.

“Em ăn tối hay điều tra con bé đây?”

“Anh làm sao thế? bạn gái của con mình thì em cần phải biết gia cảnh và xuất thân của con bé chứ. đâu phải dạng con hoang con rơi tạp nham cũng có thể rước về?”

“Em…!”

“Ba mẹ cháu đã mất rồi ạ.”

Tiếng nói của Hạ nhỏ nhẹ xen giữa tiếng nói chuyện to của hai ông bà Trịnh, Chủ tịch Trịnh nhìn cô vẻ ái ngại, còn Trịnh phu nhân nhếch môi cười hờ hững, cũng khoác lên vẻ mặt đáng tiếc.

“Ồ, vậy sao? trước khi chết họ làm nghề gì?”

Hạo Thiên ngồi bên kia khuôn mặt lạnh băng, vô cùng kinh khủng.

“Mẹ cháu là nghệ sĩ Violin. Ba cháu…kinh doanh ạ.”

Khuôn mặt và ánh mắt Hạ phẳng lặng như mặt hồ.

“Nghệ sĩ Violin?” Xuyến Chi tỏ vẻ thích thú “Giới nghệ sĩ ta cũng biết không ít người. mẹ cháu tên là gì? Nếu may mắn có thể ta cũng biết” Bà cười khúc khích “Trừ khi mẹ cháu không có chút tiếng tăm gì.”

“Xuyến Chi!” Trịnh Hùng gằn giọng, mặt tối sầm.

“Ơ kìa!” Trịnh phu nhân vẫn cười “Có khi em và mẹ Băng Hạ đã từng gặp nhau rồi cũng nên, để cô bé trả lời...”

“Mẹ cháu…”

Đôi mắt Hạ trong suốt.

Không khí yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng gió rít ngoài cửa.

Hạo Thiên im lặng, bàn tay bóp chặt góc chiếc khăn trải bàn nhăn nhúm thê thảm.

“…Tên Gia Khiết Bội.”

*Keng* *Xoảng!!*

Tiếng động chói tai vang vọng trong ngôi nhà rộng lớn, Băng Hạ và Hạo Thiên giật mình nhìn về phía Trịnh phu nhân khuôn mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu.

Chủ tịch Trịnh nhắm mắt mệt mỏi.

“Gia Khiết Bội ư?????”

Cốc nước ép cà chua bên cạnh bị đánh vỡ tan tành, từng giọt nước đỏ au vương lại chảy xuống cạnh bàn, chậm rãi nhỏ tong tong xuống nền đất…

…Như những giọt máu đặc sệt, hòa vào không khí một mùi tanh tưởi ghê sợ.

Tấm màn của sự thật đã dần được vén lên bởi bàn tay của định mệnh, chóng vánh nhưng vô tình và tàn nhẫn.


/82

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status