- Phó xã trưởng Lý?
Giang Nguyên nhíu nhíu mày, nhìn xung quanh rồi nói:
- Có lẽ phó xã trưởng Lý xuống núi rồi, trong thời gian ngắn chắc không về được, cô có chuyện gì à?
Nghe thấy phó xã trưởng Lý không có ở đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Mịch lộ ra một tia thất
vọng, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Tôi phải tìm mấy người hiến máu, lát nữa còn có bệnh nhân cưa chân, phải dự phòng máu.
'Thấy là chuyện này, Giang Nguyên cười nói:
- Không sao, đã giám định nhóm máu người bệnh chưa? Cô nói với tôi một tiếng là được!
- Hả!
Nhìn dáng vẻ không giống trêu đùa của Giang Nguyên, khuôn mặt với đôi môi anh đào nhỏ nhắn đáng yêu của Vương Mịch ngây ngẩn nhìn Giang Nguyên một lúc mới chần chừ nói:
- Tôi còn chưa giám định nhóm máu, tôi muốn đợi người đủ rồi thì cùng giám định!
- Không cần, bây giờ cô đi giám định đi, xem cần máu nhóm máu gì, tôi sắp xếp cho cô. Tranh thủ thời gian, bệnh nhân có thể xử lý sớm thì nhanh chóng xử lý sớm!
Giang Nguyên trầm giọng nói. Tại nơi như thế này, có thể xử lý nhanh thì cố gắng xử lý nhanh vì nếu kéo dài dẫn đến xảy ra thay đổi gì thì có lúc người bệnh vốn có thể cứu được chưa chắc đã cứu nổi.
Nghe thấy lời nói có chút dạy dỗ của Giang Nguyên, đôi mi thanh tú của Vương Mịch cũng hơi nhướng lên. Cô ta lớn như vậy rồi, từ nhỏ đều là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của viện, luôn được thầy khen ngợi, cho dù là thầy dạy dỗ cũng đều dùng vẻ mặt ôn hòa, những người cùng tuổi càng vô cùng bội phục cô ta, cô ta đã bao giờ bị người ta dùng lời nói dạy dỗ như vậy đâu?
Có điều lúc này cô ta lại có việc nhờ người ta, bây giờ trong viện cũng sẽ không giúp đỡ, đành phải âm thầm chịu đựng. Cô ta không lỗ mãng như tên Tôn Nghị kia, cô ta muốn xem xem tên này tự cao tự đại như vậy rốt cuộc là tại sao lại tự tin như thế.
- Được, bây giờ tôi đi ngay đây, mong là có thể bắt đầu làm phẫu thuật trong nửa tiếng nữa!
Sau khi bỏ lại câu này, Vương Mịch quay đầu đi vào trong lầu vải, trong lòng có chút căm tức nghĩ nhìn dáng vẻ tự tin như vậy của anh kìa, tôi xem nửa tiếng sau anh có thể giúp tôi chuẩn bị xong máu không!
Mấy phút sau, Vương Mịch đi ra khỏi lầu vải, nhìn Giang Nguyên vẫn đang vui vẻ chơi bóng với Tiểu Bảo, lúc này vẻ căm tức càng đậm thêm vài phần. Hắn ta thúc giục cô ta nhanh chóng giám định ra nhóm máu mà mình lại còn ở đây chơi, thật quá đáng.
“Lát nữa nếu trong vòng nửa tiếng mà tên này không tìm được đủ người hiến máu cho mình thì mình sẽ khiến
hắn biết mặt.”
Đôi mi thanh tú của Vương Mịch khẽ nhíu, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia sát khí lờ mờ.
- Thầy thuốc Giang.
Vương Mịch gọi một tiếng, thấy Giang Nguyên vừa chơi bóng cùng con trai vừa quay đầu đáp lại một tiếng, trong lòng càng căm tức hơn, trầm giọng nói:
- Có nhóm máu rồi, nhóm A Rh+.
- Ồ được.
Giang Nguyên tùy ý đáp một tiếng, sau đó cười ném quả bóng trong tay cho Tiểu Bảo, cười ha ha nói:
- Tiểu Bảo ngoan, bây giờ cha có việc, con chơi một mình trước nhé!
- Vâng ạ.
Nhìn Tiểu Bảo ngoan ngoãn ôm bóng, tự mình đi chơi, Giang Nguyên mới hài lòng xoay người lại, nhìn Vương Mịch vẻ mặt có chút không vui cười cười nói:
- Thầy thuốc Vương, con gái đừng cứ nhíu mày mãi, sẽ dễ bị già đấy!
“Tên khốn này.”
Thấy vừa nấy Giang Nguyên còn vẻ mặt đứng đắn dạy dỗ người khác, bây giờ ngược lại còn có thời gian đùa giỡn mình, Vương Mịch chỉ cảm thấy trong lòng suýt nữa thì bốc khói. Nếu không phải bây giờ cô ta còn đang trong thời kì sát hạch, không được xảy ra vấn đề gì thì nhất định sẽ một cước đá bay tên này.
Nhìn vẻ mặt như muốn giết người của Vương Mịch, Giang Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ thoải mái. Thầy thuốc Vương này cái gì cũng tốt, có điều nhìn có vẻ gần gũi tùy ý nhưng sự cao ngạo trong xương cốt đó người khác không nhìn ra nhưng hắn nhìn ra. Vậy nên hắn mới không nhịn được muốn trêu chọc vị Vương đại †hầy thuốc này một chút.
Sau khi cười cười, Giang Nguyên thấy Vương đại thầy thuốc sắp không nhịn được nổi bão rồi, hẳn vội quay đầu lớn tiếng kêu với bên ngoài:
- Lý Kỳ Lân, Dương Cường, các anh có đó không, có thì qua đây một lát!
Cùng với tiếng gọi của Giang Nguyên, các đó không xa rất nhanh liền có người đáp lại hai tiếng rồi chạy nhanh về phía hai người. Giang Nguyên nhún nhún vai cười nói với Vương Mịch đang vẻ mặt kinh ngạc nghỉ hoặc:
- Hai người bọn họ đều có nhóm máu A, cô đưa bọn họ đi hợp máu xem!
Giang Nguyên nhíu nhíu mày, nhìn xung quanh rồi nói:
- Có lẽ phó xã trưởng Lý xuống núi rồi, trong thời gian ngắn chắc không về được, cô có chuyện gì à?
Nghe thấy phó xã trưởng Lý không có ở đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Mịch lộ ra một tia thất
vọng, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Tôi phải tìm mấy người hiến máu, lát nữa còn có bệnh nhân cưa chân, phải dự phòng máu.
'Thấy là chuyện này, Giang Nguyên cười nói:
- Không sao, đã giám định nhóm máu người bệnh chưa? Cô nói với tôi một tiếng là được!
- Hả!
Nhìn dáng vẻ không giống trêu đùa của Giang Nguyên, khuôn mặt với đôi môi anh đào nhỏ nhắn đáng yêu của Vương Mịch ngây ngẩn nhìn Giang Nguyên một lúc mới chần chừ nói:
- Tôi còn chưa giám định nhóm máu, tôi muốn đợi người đủ rồi thì cùng giám định!
- Không cần, bây giờ cô đi giám định đi, xem cần máu nhóm máu gì, tôi sắp xếp cho cô. Tranh thủ thời gian, bệnh nhân có thể xử lý sớm thì nhanh chóng xử lý sớm!
Giang Nguyên trầm giọng nói. Tại nơi như thế này, có thể xử lý nhanh thì cố gắng xử lý nhanh vì nếu kéo dài dẫn đến xảy ra thay đổi gì thì có lúc người bệnh vốn có thể cứu được chưa chắc đã cứu nổi.
Nghe thấy lời nói có chút dạy dỗ của Giang Nguyên, đôi mi thanh tú của Vương Mịch cũng hơi nhướng lên. Cô ta lớn như vậy rồi, từ nhỏ đều là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của viện, luôn được thầy khen ngợi, cho dù là thầy dạy dỗ cũng đều dùng vẻ mặt ôn hòa, những người cùng tuổi càng vô cùng bội phục cô ta, cô ta đã bao giờ bị người ta dùng lời nói dạy dỗ như vậy đâu?
Có điều lúc này cô ta lại có việc nhờ người ta, bây giờ trong viện cũng sẽ không giúp đỡ, đành phải âm thầm chịu đựng. Cô ta không lỗ mãng như tên Tôn Nghị kia, cô ta muốn xem xem tên này tự cao tự đại như vậy rốt cuộc là tại sao lại tự tin như thế.
- Được, bây giờ tôi đi ngay đây, mong là có thể bắt đầu làm phẫu thuật trong nửa tiếng nữa!
Sau khi bỏ lại câu này, Vương Mịch quay đầu đi vào trong lầu vải, trong lòng có chút căm tức nghĩ nhìn dáng vẻ tự tin như vậy của anh kìa, tôi xem nửa tiếng sau anh có thể giúp tôi chuẩn bị xong máu không!
Mấy phút sau, Vương Mịch đi ra khỏi lầu vải, nhìn Giang Nguyên vẫn đang vui vẻ chơi bóng với Tiểu Bảo, lúc này vẻ căm tức càng đậm thêm vài phần. Hắn ta thúc giục cô ta nhanh chóng giám định ra nhóm máu mà mình lại còn ở đây chơi, thật quá đáng.
“Lát nữa nếu trong vòng nửa tiếng mà tên này không tìm được đủ người hiến máu cho mình thì mình sẽ khiến
hắn biết mặt.”
Đôi mi thanh tú của Vương Mịch khẽ nhíu, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia sát khí lờ mờ.
- Thầy thuốc Giang.
Vương Mịch gọi một tiếng, thấy Giang Nguyên vừa chơi bóng cùng con trai vừa quay đầu đáp lại một tiếng, trong lòng càng căm tức hơn, trầm giọng nói:
- Có nhóm máu rồi, nhóm A Rh+.
- Ồ được.
Giang Nguyên tùy ý đáp một tiếng, sau đó cười ném quả bóng trong tay cho Tiểu Bảo, cười ha ha nói:
- Tiểu Bảo ngoan, bây giờ cha có việc, con chơi một mình trước nhé!
- Vâng ạ.
Nhìn Tiểu Bảo ngoan ngoãn ôm bóng, tự mình đi chơi, Giang Nguyên mới hài lòng xoay người lại, nhìn Vương Mịch vẻ mặt có chút không vui cười cười nói:
- Thầy thuốc Vương, con gái đừng cứ nhíu mày mãi, sẽ dễ bị già đấy!
“Tên khốn này.”
Thấy vừa nấy Giang Nguyên còn vẻ mặt đứng đắn dạy dỗ người khác, bây giờ ngược lại còn có thời gian đùa giỡn mình, Vương Mịch chỉ cảm thấy trong lòng suýt nữa thì bốc khói. Nếu không phải bây giờ cô ta còn đang trong thời kì sát hạch, không được xảy ra vấn đề gì thì nhất định sẽ một cước đá bay tên này.
Nhìn vẻ mặt như muốn giết người của Vương Mịch, Giang Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ thoải mái. Thầy thuốc Vương này cái gì cũng tốt, có điều nhìn có vẻ gần gũi tùy ý nhưng sự cao ngạo trong xương cốt đó người khác không nhìn ra nhưng hắn nhìn ra. Vậy nên hắn mới không nhịn được muốn trêu chọc vị Vương đại †hầy thuốc này một chút.
Sau khi cười cười, Giang Nguyên thấy Vương đại thầy thuốc sắp không nhịn được nổi bão rồi, hẳn vội quay đầu lớn tiếng kêu với bên ngoài:
- Lý Kỳ Lân, Dương Cường, các anh có đó không, có thì qua đây một lát!
Cùng với tiếng gọi của Giang Nguyên, các đó không xa rất nhanh liền có người đáp lại hai tiếng rồi chạy nhanh về phía hai người. Giang Nguyên nhún nhún vai cười nói với Vương Mịch đang vẻ mặt kinh ngạc nghỉ hoặc:
- Hai người bọn họ đều có nhóm máu A, cô đưa bọn họ đi hợp máu xem!
/984
|