Việt Tuyên nhìn màn mưa bụi bên ngoài cửa sổ.
Dường như anh đang nghĩ gì đó, ánh nhìn xa xăm, hai mắt lãnh đạm, như cách thiên sơn vạn thủy, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói, chỉ hờ hững rút tay ra khỏi tay cô. Cô sững sờ, hai hàng lông mi khẽ run, sự xa cách và lãnh đạm như vậy là thần sắc thường nhìn thấy nhất ở anh như khi cô vừa gặp anh.
“Tuyên…”
Lòng bàn tay trống rỗng, Diệp Anh càng lúc càng hoảng sợ, đầu óc cô lướt qua vài hình ảnh. Tạ Phố bên ngoài căn phòng khách nhỏ, Sâm Minh Mỹ đột nhiên xuất hiện, cảnh tượng vừa nãy giữa cô và Việt Xán, lẽ nào toàn bộ mọi chuyện, Việt Tuyên…
Không dám tiếp tục nghĩ nữa, trong lòng cô bỗng nhiên có một loại cảm giác sợ hãi không thể gọi tên, cô túm chặt lấy tay Việt Tuyên, cố gắng để ánh mắt mình mang vẻ sáng rõ, khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói:
“Để em đoán xem, có phải sau khi anh tỉnh lại không thấy em nữa nên không ngủ được, rồi ngồi đây đợi em à? Như vậy là không ngoan nha, hôm nay anh đã mệt cả ngày rồi. Phải ngủ đủ một giấc mới đúng. Vậy, bây giờ em đã về rồi…”
“Diệp Anh.”
Giọng nói lạnh lùng, mệt mỏi như cơn mưa phùn trong đêm muộn, sắc mặt Việt Tuyên nhợt nhạt.
“Xin lỗi, anh không làm được.”
“Hử?” Diệp Anh ngẩn người.
“Anh không làm được, Diệp Anh.” Lơ đãng nhếch khẽ khóe môi, Việt Tuyên nhìn ra ngoài cửa, cố giấu sự hô hấp bất ổn trong ngực, “Chuyện cầu hôn là do anh đã đường đột. Nếu người trong lòng em không phải là anh, anh không muốn miễn cưỡng em.”
“Tuyên…”
Ngón tay trắng bệch, cô nắm chặt lấy tay anh, im lặng một chút, rồi nhìn anh tha thiết, giải thích:
“Em biết anh đã hiểu lầm! Đúng vậy, vừa nãy em đã ở cùng Việt Xán, nhưng không phải như anh nghĩ đâu! Vì lễ trao giải lần này em thắng Sâm Minh Mỹ nên cô ta không khống chế được mình, đã công kích em và bị Việt Xán nhìn thấy. Trong phòng khách nhỏ, Việt Xán đã cảnh cáo, đe dọa em, không cho phép em trêu chọc Sâm Minh Mỹ nữa! Em không biết anh hiểu lầm chuyện gì, nhưng sao anh có thể nói ra những lời như vậy!”
Thất vọng, cô dần buông bàn tay anh ra.
“Hơn nữa, anh cũng cho người theo dõi em phải không? Tuyên, anh cũng không tin em…”
Ánh mắt chậm rãi thu tầm nhìn từ cơn mưa phùn bên ngoài cửa sổ, Việt Tuyên lặng lẽ nhìn cô. Đôi mắt cô đẹp như ngọn lửa bừng sáng trong đêm tối, hai gò má ửng hồng xinh đẹp vì giận dỗi. Cô đẹp như vậy, như bông hoa tường vi nhuốm màu đỏ thắm.
Một lúc sau.
Anh chìa tay ra, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, vài giây sau, ngón tay chậm rãi lướt xuống, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua cằm và cổ Diệp Anh, chúng khẽ run rẩy, rồi dừng lại ở xương đòn trên cổ cô. Anh khàn giọng nói:
“Anh thật sự rất muốn tin em, Diệp Anh.”
Làn da trên cổ trắng như sứ, trên đó còn hằn một dấu hôn, đỏ hồng như máu, như thể bị người nào đó triền miên hôn rất nhiều. Dấu hôn ấy nằm ngoài tầm nhìn của Diệp Anh, đỏ hồng, kiêu ngạo – như thể người ta cố ý để lại lá cờ khiêu chiến. Tay nắm chặt, lồng ngực lại dồn lên một cơn khó chịu và đau đớn khó kìm nén, Việt Tuyên nhắm mắt, chua chát nói:
“Nhưng anh thực sự không cách nào làm một tên ngốc được. Anh cho rằng mình có thể chịu được sự lừa dối của em, có thể không để ý việc em tiếp cận anh xuất phát từ mục đích gì, không để ý việc ở cạnh anh, em sẽ đạt được điều gì. Anh cũng cho rằng… anh có thể không để ý những lời tâm tình của em rốt cuộc có mấy phần là thật, mấy phần là giả…”
Hơi thở càng lúc càng dữ dội, nhịp thở càng lúc càng ngắn và dồn dập, hai tay nắm chặt tay vịn của xe lăn, khuôn mặt Việt Tuyên tái nhợt, nhưng vẻ mặt lại dần dần trở nên mệt mỏi, lãnh đạm, xa cách như không thể chạm tới:
“Bây giờ anh biết mình cũng chẳng tài ba được như vậy.”
Cố gắng đẩy xe lăn, Việt Tuyên chậm rãi rời khỏi cửa sổ. Màn mưa bụi ngoài trời dày đặc, cô vẫn ở tư thế ngồi xổm, toàn thân lạnh giá. Lúc này, cô đột nhiên hoảng hốt! Cô muốn nói với anh rằng không có, cô không hề lừa anh, không hề thân mật với Việt Xán, đó chỉ là Việt Xán cưỡng ép cô, người cô yêu là anh, người cô thích là anh, anh đã hiểu lầm rồi, anh đã nghĩ oan cho cô rồi!
Cô có ngàn vạn cách có thể xoay chuyển tình thế.
Cô có thể làm nũng, có thể uất ức, có thể phủ nhận hết tất cả, thậm chí có thể bộc phát cơn giận dữ, vì anh thích cô, cuối cùng anh sẽ có thể tin cô – bởi vì anh luôn sẵn lòng tin tưởng cô.
“Việt Tuyên!”
Sự sợ hãi bao trùm lấy cô, cô chưa bao giờ thấy sợ hãi như lúc này, như thể một thứ đồ vô cùng quí giá vừa trượt khỏi bàn tay mình. Diệp Anh đuổi tới cạnh Việt Tuyên, cơn sợ hãi đã khiến cô quì xuống cạnh xe lăn của Việt Tuyên, ngẩng đầu cầu xin anh:
“Việt Tuyên, sao anh lại cho rằng…”
“Em đi đi.”
Sự thất vọng và chán ghét không giấu nổi trên khuôn mặt Việt Tuyên, đôi môi anh tái nhợt. Không nhìn cô, anh chỉ phất tay một cái hướng về phía cửa.
“Em không đi.”
Hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy xe lăn của anh, Diệp Anh cố gắng nở một nụ cười, nói với anh: “Chúng ta vừa mới đính hôn, em không đi đâu cả, em muốn ở lại cạnh anh, bên anh cả một đời, anh đừng nghĩ là đuổi em đi được!”
Viên kim cương đen lấp lánh trên ngón tay cô.
Là lời tuyên bố vô cùng xác thực.
Anh là của cô, cô đã có quyền ở lại bên cạnh anh!
“Nếu thích viên kim cương, em có thể giữ lại nó…” Giọng nói yếu ớt, mệt mỏi, ánh mắt Việt Tuyên chỉ thoáng lướt qua bàn tay cô. Anh đã bắt đầu không khống chế được hơi thở trong lồng ngực, nhịp thở dồn dập, hai gò má đỏ lên, hai bàn tay nắm chặt xe lăn trắng bệch.
“Chậm một chút, bình tĩnh!”
Nhận ra sự bất thường của anh, Diệp Anh bỗng sợ hãi, vội vàng xoa vỗ lưng anh, bệnh hen của anh đã lâu không phát tác.
“Whizzz… Ấc…”
Toàn thân run lên, dù cố gắng kiềm chế, hơi thở nơi lồng ngực vẫn dồn dập dữ dội như cũ, lồng ngực thiếu dưỡng khí khiến anh đau như muốn nổ tung, sắc mặt càng lúc càng đỏ, cảnh tượng trước mắt dần tối đen lại, cảm giác đau đớn nghẹt thở khiến cơ thể anh bắt đầu co giật!
Cảm giác đau đớn quen thuộc đó…
Sự đau đớn và nghẹt thở đã triền miên như bóng với hình, quấn lấy anh từ khi anh ra đời…
Trong cơn đau kề sát, anh mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng của cô. Trong không gian tối sầm, dường như cô đang cố gắng mở miệng anh, cho anh dùng thuốc. Không khí trong lồng ngực càng lúc càng ít, cơn ngạt thở và đau đớn như cánh tay ác ma, cơn lạnh toát ra từ xương sống kéo anh trở lại buổi tối hôm đó… Hoa tường vi trong vườn sắp nở rộ, khi anh ý thức được tất cả những người anh yêu đều sắp rời xa anh…
“Việt Tuyên!”
Thấy tiếng động, Tạ Phố, Tạ Bình và đám hộ lý từ bên ngoài đều nhất loạt chạy vào. Cầm trong tay lọ thuốc xịt, Diệp Anh gấp gáp gọi, cô không thể khiến Việt Tuyên mở miệng, không thể giúp anh xịt thuốc! Hai hàm răng cứng chặt lại, đôi môi Việt Tuyên đã tái xanh, sắc mặt đỏ lên kỳ dị, cả người anh co rút đau đớn. Nhưng dù cả đám hộ lý và Tạ Bình, Tạ Phố cùng đến hỗ trợ vẫn không cách nào khiến anh hít sâu thuốc vào trong cơ thể!
Trong bóng đen ngột ngạt…
Tất cả những âm thanh dần trôi xa…
Thế giới như chỉ còn lại đôi mắt đen láy của cô… như có thể đem toàn bộ tính mạng anh chôn vùi vào trong đôi mắt mỹ lệ kia…
Từng đóa, từng bụi của biển tường vi trắng lặng lẽ nở rộ, cô gái nhỏ yên lặng ngồi bên cạnh anh… Trên sườn dốc, cô gái với mái tóc đen và đôi mắt lạnh lùng bước ra từ cổng trường, Việt Xán quay đầu nói với anh: “Nhìn đi, cô gái mà anh thích chính là cô ấy đấy.”
Trên xe lăn, anh lặng lẽ nhìn cô gái đẹp như màn đêm sâu thẳm kia.
Không nói với “anh trai”…
Rằng đó cũng là…
Cô gái mà anh thích…
Không khí sắp cạn kiệt, lồng ngực như muốn nổ tung!
Bóng đen như nuốt chìm ánh sáng, trong cơn đau dữ dội, bên tai anh vang vọng giọng nói tràn ngập oán hận của Việt Xán sáu năm trước…
“Tạ Việt Tuyên, là tôi mù, lại còn coi cậu là em trai của tôi! Lại còn tin tưởng cậu, tín nhiệm cậu! Cậu là đồ vô sỉ, đê hèn nhất trên đời! Cậu ngụy trang bằng vẻ ngoài thuần khiết lương thiện, nhưng so với những thứ dơ bẩn nhất thì lương tâm cậu còn dơ bẩn hơn! Tôi sẽ đem hết tất cả những gì cậu đã làm trả lại cho cậu! Tôi sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ của cậu! Tôi sẽ khiến cậu phải hận chính mình vì sao lại vẫn sống!”
So với những dơ bẩn nhất…
Vẫn còn dơ bẩn hơn.
Đúng vậy.
So với những thứ dơ bẩn nhất vẫn dơ bẩn hơn.
Từng cơn đau đớn nhấn chìm anh. Sự dơ bẩn ấy khiến anh trầm lặng đi mỗi ngày. Đêm mưa ấy, cô hôn anh, ôm anh lăn trong vũng nước dưới mưa, cô nói: anh bây giờ cũng dơ bẩn như cô.
Nhưng cô không biết mình đã sai lầm thế nào.
Cô không hề bẩn.
Cô sạch sẽ như đóa tường vi trắng vừa hé, dù bị bùn đất bắn vào, bản thân cánh hoa vẫn thanh khiết, hoàn mỹ. Còn anh mới chính là thứ vô cùng ô uế, dơ bẩn, hai tay anh đã nhuốm màu tội ác. Cho dù anh có thể tìm trăm nghìn vin cớ và lý do cho mình, thì trong sâu thẳm tâm hồn anh biết mình đã bán đứng họ thế nào, anh đã hủy diệt hạnh phúc mà họ sắp bước vào.
“Whizz… Ấc…!”
“Ấc… Ấc…!”
Khuôn mặt tím tái căng ra, cơ thể run rẩy co rút, cơn đau bao trùm cả cơ thể Việt Tuyên, hai hàm vẫn cứng chặt như cũ, như thể không cho bất cứ ai cơ hội cứu lấy anh! Đám hộ lý vô cùng hoảng loạn, các bác sĩ vẫn ở trong nước, còn bác sĩ người Mỹ đến đây cũng vẫn cần mất thời gian!
“Nhị thiếu gia!”
Thấy tình huống cấp bách, bất chấp mọi thứ, Tạ Bình xông lên, chuẩn bị cưỡng ép mở hàm của Việt Tuyên để phun thuốc xoa dịu lồng ngực cho anh!
“Như vậy cậu sẽ làm anh ấy bị thương đấy!”
Diệp Anh vội vàng kêu lên, lý trí cô biết cách làm của Tạ Bình đúng, nhưng cưỡng ép mở hàm anh như vậy nhất định sẽ khiến Việt Tuyên rất đau! Cơ thể anh đã phải chịu bao nhiêu đau đớn, cô không thể nhìn anh phải chịu thêm một chút đau đớn nào nữa!
“Để tôi thử một lần nữa!”
Quên hết tất cả những người có mặt trong phòng, cô đưa tay ôm lấy Việt Tuyên đang run rẩy trong xe lăn. Tuy không biết anh vì sao kháng cự dùng thuốc, vì sao bỏ mặc sinh mệnh của mình, nhưng cô có thể cảm nhận được sự mệt mỏi và tuyệt vọng của anh, như thể anh đã không còn muốn chờ đợi, không hề lưu luyến điều gì nữa.
Dưới tình thế cấp bách, cô cố gắng hôn lên đôi môi anh!
Đôi môi tím tái run rẩy, vì thiếu không khí mà co giật cứng nhắc, hương vị nụ hôn đó không hề ngọt ngào, ngược lại nó như một cây kim đâm sâu vào trái tim cô! Trái tim cô đau thắt lại, cô vẫn nhớ, giữa biển hoa tường vi đêm nay, anh đã dùng viên kim cương sáng hơn những vì sao để cầu hôn cô, anh đã hôn lên ngón tay cô, nói với cô rằng bắt đầu từ bây giờ, anh thuộc về cô.
Nhưng chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi.
Anh đã trở nên mệt mỏi và tuyệt vọng như thế, cho dù đang ở dưới đôi môi cô, nhưng đáy mắt anh cũng không hề có hi vọng của sự sống, giống như vô cùng hờ hững với cái chết, không hề sợ hãi. Đau đớn chua xót, đôi môi cô bỗng run rẩy, cố gắng hôn anh bằng tất cả tình cảm của mình, cô thực sự sợ hãi, cô khóc, nước mắt chảy vào giữa đôi môi hôn, mặn và nóng ấm. Cô cho rằng anh lạnh lùng hờ hững, cô cho rằng anh thuần khiết đến mức sẽ không để ý cô cùng người con trai khác tiếp xúc, nhưng cô không ngờ anh lại phản ứng dữ dội như vậy.
“Việt Tuyên… Việt Tuyên…”
Nụ hôn mặn chát của nước mắt, nhưng cô vẫn không ngừng hôn anh, trái tim co thắt dữ dội. Anh là người cô không muốn làm tổn thương nhất, anh vô tội như vậy, trước mặt anh, cô đã cẩn thận thu hồi lại từng chiếc gai nhọn nhưng vẫn làm tổn thương tới anh sao?
“Tốt lắm, mau đứng lên!”
Tiếng Tạ Phố phía sau lưng vang lên, sau đó bả vai cô bị Tạ Phố nắm chặt kéo ra, Tạ Phố nhanh chóng phun thuốc vào trong miệng Việt Tuyên, kêu hô gì đó. Trước mắt như có từng lớp sương mù, bên tai rung động ầm ầm, không biết bao lâu sau cô mơ hồ nghe thấy hơi thở khò khè dần khống chế lại của Việt Tuyên, tuy khuôn mặt chưa hết đỏ, mồ hôi toàn thân ướt đẫm, nhưng anh đã qua cơn nguy hiểm.
“Cô Diệp…”
Giọng nói khô khan lộ ra vẻ không vui, Tạ Bình muốn Diệp Anh rời khỏi phòng này nhưng Tạ Phố lại ngăn anh lại. Tuy cơn phát bệnh của Nhị thiếu gia liên quan đến cô, nhưng dù sao cũng nhờ cô mà sự cự tuyệt từ chối trị liệu do Nhị thiếu gia vẫn luôn chán nản tuyệt vọng đã giảm đi rất nhiều.
Đặt Việt Tuyên nằm ổn định trên giường.
Tạ Bình mang ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Anh. Sau đó, anh cùng Tạ Phố rời khỏi phòng, căn phòng trở lại yên lặng. Màn mưa bụi ngoài cửa sổ vẫn rơi dày đặc.
Như thể cả đêm nay cũng sẽ như vậy.
Trên giường, ánh mắt Việt Tuyên khép hờ, anh không ngủ, không thể nhận ra anh đang suy nghĩ điều gì. Diệp Anh quì xuống bên giường, ngồi ở tư thế đó rất lâu. Cô không dám chạm vào anh, không dám nói, trái tim như bị treo lơ lửng trong một cái giếng sâu tăm tối mà chìa tay ra cũng không nhìn thấy đầu mười ngón tay, chờ đợi sự phán quyết của anh.
Ngón tay thon dài tái nhợt.
Móng tay sạch sẽ.
Nếp sống của anh thuần khiết, mỗi khi ở cạnh anh, cô đều cảm thấy mình rất dơ bẩn. Có lẽ, cô nên rời xa anh. Mối hận của cô thì liên quan gì đến anh? Hai hàng mí mắt rủ xuống, Diệp Anh cay đắng nghĩ, cô chậm rãi tháo chiếc nhẫn kim cương trên tay xuống. Chiếc nhẫn đẹp như ánh sáng của ngôi sao lạnh trên bầu trời cao, rốt cuộc cô cũng không xứng có được nó.
“Nếu như vẫn thích anh…”
Như không nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương đen đã tháo khỏi ngón tay cô, Việt Tuyên nhìn bóng đêm mờ mịt, cất giọng khàn khàn yếu ớt:
“… thì hãy chỉ thích một mình anh… Nếu trong đáy lòng em còn có người khác, hãy rời xa anh đi.”
Hai hàng lông mi run rẩy!
Diệp Anh không dám tin, nhìn thẳng về phía anh!
Sau đó, đôi môi cô run lên xúc động, rồi lại mím chặt lại. Cô ngẩn người nhìn anh rất lâu, rồi hít một hơi thật sâu, đeo lại chiếc nhẫn lên tay, giọng vỡ òa:
“Vâng, em biết rồi.”
Ngừng lại một lúc, cô cố gắng che giấu đôi mắt ướt át, run run nói:
“Cảm ơn anh.” Sau đó, Diệp Anh nhớ tới điều gì đó, cô vội vã rời khỏi giường bước đến bên hành lý, trong nháy mắt, lấy ra một đồ vật từ chiếc túi da, rồi quay trở lại giường. Nét mặt cô có chút không tự nhiên, cô nắm chặt đồ vật kia trong lòng bàn tay, nói với anh:
“Đây là thứ bố em đã để lại.”
Đó là một chiếc đồng hồ mạ vàng bỏ túi, kiểu dáng dành cho nam giới, tinh xảo trang nhã, dường như là một thứ đồ rất quí trọng, có vết bóng mờ vì được cầm và vuốt ve nhiều. Trên chiếc vỏ đồng hồ khắc một đóa tường vi vừa nở rộ, xinh đẹp và có thần, tràn đầy linh khí, giống đóa hoa trên tấm kẹp bản vẽ của cô.
“… Em muốn tặng nó cho anh.”
Đầu ngón tay Diệp Anh không ngừng xoa mặt chiếc đồng hồ quen thuộc, nó đã làm bạn với cô rất nhiều năm. Cô đã từng giấu nó dưới giường, giấu trong chậu hoa tường vi ngoài cửa sổ, để người khác không phát hiện, để cho cô có thể trong đêm khuya vắng người, lén lấy nó ra ngắm nhìn.
“… Nó là đồ độc nhất.”
Cô chậm rãi nhẹ nhàng đặt chiếc đồng vào lòng bàn tay anh, đem thứ quí giá nhất của mình trao cho anh. Sau khi công ty của bố bị phá sản, tất cả đồ đạc đều bị bán hết, tất cả đồ trang sức và đồ chơi bố tặng cô cũng không biết tung tích.
Cô chỉ còn lại thứ này.
Trong những năm tháng tối tăm dơ bẩn, chính nó đã khiến cô có thể nhớ đến nụ cười của bố mình, khiến cô nhớ lại rằng mình cũng đã từng là một cô công chúa nhỏ được yêu thương sâu sắc.
“… Có thể cuối cùng em vẫn sẽ khiến anh tổn thương, có thể em thực sự là một cô gái xấu xa,” Nắm lấy bàn tay anh, để anh nắm chặt chiếc đồng hồ ấy, cô lặng lẽ nói: “Nhưng hiện giờ, người em không muốn làm tổn thương nhất chính là anh. Trong đáy lòng em cũng chỉ có một người, đó là anh.” Mưa bụi ngoài trời rơi càng lúc càng nhanh!
Những hạt mưa rơi hỗn loạn đập lên cửa kính thủy tinh.
Việt Tuyên yên lặng nhìn cô, như đang phân biệt trong lời nói của cô rốt cuộc mấy phần là thật, mấy phần là giả. Bỗng nhiên, cánh tay yếu ớt của anh kéo cô vào lòng, cô không hề phòng bị, liền ngã nhào lên người anh, hai tay nắm chặt chiếc đồng hồ của anh ôm lấy khuôn mặt cô, anh hôn lên đôi môi cô!
Nụ hôn này rất yếu ớt.
Thậm chí nó cũng không được coi là hôn, anh chỉ chạm môi mình lên môi cô, mà cô sợ đè lên người anh, hai khuỷu tay chống xuống giường đỡ lấy trọng lượng cơ thể mình. Nhưng cảm giác lại vô cùng sâu đậm và nhạy bén, cô có thể cảm nhận được từng đường chỉ trên đôi môi anh, cảm nhận được đôi môi tái nhợt hơi khô của anh. Anh yếu ớt cố gắng hôn cô, thậm chí cô có thể nếm được mùi thuốc còn sót lại trong miệng anh. Đôi môi ấy chậm rãi di chuyển trên môi cô, nhẹ tựa một chiếc lông, nhưng rõ ràng mỗi một phần, một tấc ấy đều chạm tới đáy lòng cô.
Cô cứ như thế…
Được anh yêu…
Nhắm chặt mắt, nước mắt dần chảy trên gò má cô, cô chưa từng trải qua giây phút như thế này, cô cảm nhận sâu sắc rằng mình đã được người khác yêu như thế. Nhiệt độ cơ thể anh hơi lạnh, nhưng từ đôi môi lại truyền đến đáy lòng cô từng cơn êm dịu, khiến trái tim lạnh lùng khô cằn của cô được tưới ẩm từng chút một. Nụ hôn của anh đơn giản như vậy đấy.
Không hề kiểu cách.
Thậm chí cũng không có thứ tình cảm mãnh liệt đốt cháy như lửa.
Như chính tình cảm của anh đối với cô, chỉ đơn thuần như sự vĩnh hằng mãi mãi. Không biết từ khi nào, nó đã ở đó, bất luận đến khi nào, nó cũng vẫn sẽ mãi ở đó.
Trong đêm sâu, nụ hôn thuần khiết này dần dần lại trở thành nụ hôn mãnh liệt nhất, khiến người ta khó kìm nén lại được, từng tế bào trong cơ thể cô đều trở nên vô cùng mẫn cảm, vô cùng hưng phấn. Dường như anh cũng vậy, hai gò má tái nhợt đã đỏ lên đầy ham muốn, ánh mắt mơ màng, hai tay ôm lấy khuôn mặt cô càng lúc càng thêm mạnh, anh bắt đầu quấn lấy lưỡi cô, mềm mại, dịu dàng, nhưng lại mang theo khao khát khó kìm chế.
“Tuyên…”
Nhịp thở gấp gáp, cô rời anh ra một chút.
Dường như anh đang nghĩ gì đó, ánh nhìn xa xăm, hai mắt lãnh đạm, như cách thiên sơn vạn thủy, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói, chỉ hờ hững rút tay ra khỏi tay cô. Cô sững sờ, hai hàng lông mi khẽ run, sự xa cách và lãnh đạm như vậy là thần sắc thường nhìn thấy nhất ở anh như khi cô vừa gặp anh.
“Tuyên…”
Lòng bàn tay trống rỗng, Diệp Anh càng lúc càng hoảng sợ, đầu óc cô lướt qua vài hình ảnh. Tạ Phố bên ngoài căn phòng khách nhỏ, Sâm Minh Mỹ đột nhiên xuất hiện, cảnh tượng vừa nãy giữa cô và Việt Xán, lẽ nào toàn bộ mọi chuyện, Việt Tuyên…
Không dám tiếp tục nghĩ nữa, trong lòng cô bỗng nhiên có một loại cảm giác sợ hãi không thể gọi tên, cô túm chặt lấy tay Việt Tuyên, cố gắng để ánh mắt mình mang vẻ sáng rõ, khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói:
“Để em đoán xem, có phải sau khi anh tỉnh lại không thấy em nữa nên không ngủ được, rồi ngồi đây đợi em à? Như vậy là không ngoan nha, hôm nay anh đã mệt cả ngày rồi. Phải ngủ đủ một giấc mới đúng. Vậy, bây giờ em đã về rồi…”
“Diệp Anh.”
Giọng nói lạnh lùng, mệt mỏi như cơn mưa phùn trong đêm muộn, sắc mặt Việt Tuyên nhợt nhạt.
“Xin lỗi, anh không làm được.”
“Hử?” Diệp Anh ngẩn người.
“Anh không làm được, Diệp Anh.” Lơ đãng nhếch khẽ khóe môi, Việt Tuyên nhìn ra ngoài cửa, cố giấu sự hô hấp bất ổn trong ngực, “Chuyện cầu hôn là do anh đã đường đột. Nếu người trong lòng em không phải là anh, anh không muốn miễn cưỡng em.”
“Tuyên…”
Ngón tay trắng bệch, cô nắm chặt lấy tay anh, im lặng một chút, rồi nhìn anh tha thiết, giải thích:
“Em biết anh đã hiểu lầm! Đúng vậy, vừa nãy em đã ở cùng Việt Xán, nhưng không phải như anh nghĩ đâu! Vì lễ trao giải lần này em thắng Sâm Minh Mỹ nên cô ta không khống chế được mình, đã công kích em và bị Việt Xán nhìn thấy. Trong phòng khách nhỏ, Việt Xán đã cảnh cáo, đe dọa em, không cho phép em trêu chọc Sâm Minh Mỹ nữa! Em không biết anh hiểu lầm chuyện gì, nhưng sao anh có thể nói ra những lời như vậy!”
Thất vọng, cô dần buông bàn tay anh ra.
“Hơn nữa, anh cũng cho người theo dõi em phải không? Tuyên, anh cũng không tin em…”
Ánh mắt chậm rãi thu tầm nhìn từ cơn mưa phùn bên ngoài cửa sổ, Việt Tuyên lặng lẽ nhìn cô. Đôi mắt cô đẹp như ngọn lửa bừng sáng trong đêm tối, hai gò má ửng hồng xinh đẹp vì giận dỗi. Cô đẹp như vậy, như bông hoa tường vi nhuốm màu đỏ thắm.
Một lúc sau.
Anh chìa tay ra, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, vài giây sau, ngón tay chậm rãi lướt xuống, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua cằm và cổ Diệp Anh, chúng khẽ run rẩy, rồi dừng lại ở xương đòn trên cổ cô. Anh khàn giọng nói:
“Anh thật sự rất muốn tin em, Diệp Anh.”
Làn da trên cổ trắng như sứ, trên đó còn hằn một dấu hôn, đỏ hồng như máu, như thể bị người nào đó triền miên hôn rất nhiều. Dấu hôn ấy nằm ngoài tầm nhìn của Diệp Anh, đỏ hồng, kiêu ngạo – như thể người ta cố ý để lại lá cờ khiêu chiến. Tay nắm chặt, lồng ngực lại dồn lên một cơn khó chịu và đau đớn khó kìm nén, Việt Tuyên nhắm mắt, chua chát nói:
“Nhưng anh thực sự không cách nào làm một tên ngốc được. Anh cho rằng mình có thể chịu được sự lừa dối của em, có thể không để ý việc em tiếp cận anh xuất phát từ mục đích gì, không để ý việc ở cạnh anh, em sẽ đạt được điều gì. Anh cũng cho rằng… anh có thể không để ý những lời tâm tình của em rốt cuộc có mấy phần là thật, mấy phần là giả…”
Hơi thở càng lúc càng dữ dội, nhịp thở càng lúc càng ngắn và dồn dập, hai tay nắm chặt tay vịn của xe lăn, khuôn mặt Việt Tuyên tái nhợt, nhưng vẻ mặt lại dần dần trở nên mệt mỏi, lãnh đạm, xa cách như không thể chạm tới:
“Bây giờ anh biết mình cũng chẳng tài ba được như vậy.”
Cố gắng đẩy xe lăn, Việt Tuyên chậm rãi rời khỏi cửa sổ. Màn mưa bụi ngoài trời dày đặc, cô vẫn ở tư thế ngồi xổm, toàn thân lạnh giá. Lúc này, cô đột nhiên hoảng hốt! Cô muốn nói với anh rằng không có, cô không hề lừa anh, không hề thân mật với Việt Xán, đó chỉ là Việt Xán cưỡng ép cô, người cô yêu là anh, người cô thích là anh, anh đã hiểu lầm rồi, anh đã nghĩ oan cho cô rồi!
Cô có ngàn vạn cách có thể xoay chuyển tình thế.
Cô có thể làm nũng, có thể uất ức, có thể phủ nhận hết tất cả, thậm chí có thể bộc phát cơn giận dữ, vì anh thích cô, cuối cùng anh sẽ có thể tin cô – bởi vì anh luôn sẵn lòng tin tưởng cô.
“Việt Tuyên!”
Sự sợ hãi bao trùm lấy cô, cô chưa bao giờ thấy sợ hãi như lúc này, như thể một thứ đồ vô cùng quí giá vừa trượt khỏi bàn tay mình. Diệp Anh đuổi tới cạnh Việt Tuyên, cơn sợ hãi đã khiến cô quì xuống cạnh xe lăn của Việt Tuyên, ngẩng đầu cầu xin anh:
“Việt Tuyên, sao anh lại cho rằng…”
“Em đi đi.”
Sự thất vọng và chán ghét không giấu nổi trên khuôn mặt Việt Tuyên, đôi môi anh tái nhợt. Không nhìn cô, anh chỉ phất tay một cái hướng về phía cửa.
“Em không đi.”
Hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy xe lăn của anh, Diệp Anh cố gắng nở một nụ cười, nói với anh: “Chúng ta vừa mới đính hôn, em không đi đâu cả, em muốn ở lại cạnh anh, bên anh cả một đời, anh đừng nghĩ là đuổi em đi được!”
Viên kim cương đen lấp lánh trên ngón tay cô.
Là lời tuyên bố vô cùng xác thực.
Anh là của cô, cô đã có quyền ở lại bên cạnh anh!
“Nếu thích viên kim cương, em có thể giữ lại nó…” Giọng nói yếu ớt, mệt mỏi, ánh mắt Việt Tuyên chỉ thoáng lướt qua bàn tay cô. Anh đã bắt đầu không khống chế được hơi thở trong lồng ngực, nhịp thở dồn dập, hai gò má đỏ lên, hai bàn tay nắm chặt xe lăn trắng bệch.
“Chậm một chút, bình tĩnh!”
Nhận ra sự bất thường của anh, Diệp Anh bỗng sợ hãi, vội vàng xoa vỗ lưng anh, bệnh hen của anh đã lâu không phát tác.
“Whizzz… Ấc…”
Toàn thân run lên, dù cố gắng kiềm chế, hơi thở nơi lồng ngực vẫn dồn dập dữ dội như cũ, lồng ngực thiếu dưỡng khí khiến anh đau như muốn nổ tung, sắc mặt càng lúc càng đỏ, cảnh tượng trước mắt dần tối đen lại, cảm giác đau đớn nghẹt thở khiến cơ thể anh bắt đầu co giật!
Cảm giác đau đớn quen thuộc đó…
Sự đau đớn và nghẹt thở đã triền miên như bóng với hình, quấn lấy anh từ khi anh ra đời…
Trong cơn đau kề sát, anh mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng của cô. Trong không gian tối sầm, dường như cô đang cố gắng mở miệng anh, cho anh dùng thuốc. Không khí trong lồng ngực càng lúc càng ít, cơn ngạt thở và đau đớn như cánh tay ác ma, cơn lạnh toát ra từ xương sống kéo anh trở lại buổi tối hôm đó… Hoa tường vi trong vườn sắp nở rộ, khi anh ý thức được tất cả những người anh yêu đều sắp rời xa anh…
“Việt Tuyên!”
Thấy tiếng động, Tạ Phố, Tạ Bình và đám hộ lý từ bên ngoài đều nhất loạt chạy vào. Cầm trong tay lọ thuốc xịt, Diệp Anh gấp gáp gọi, cô không thể khiến Việt Tuyên mở miệng, không thể giúp anh xịt thuốc! Hai hàm răng cứng chặt lại, đôi môi Việt Tuyên đã tái xanh, sắc mặt đỏ lên kỳ dị, cả người anh co rút đau đớn. Nhưng dù cả đám hộ lý và Tạ Bình, Tạ Phố cùng đến hỗ trợ vẫn không cách nào khiến anh hít sâu thuốc vào trong cơ thể!
Trong bóng đen ngột ngạt…
Tất cả những âm thanh dần trôi xa…
Thế giới như chỉ còn lại đôi mắt đen láy của cô… như có thể đem toàn bộ tính mạng anh chôn vùi vào trong đôi mắt mỹ lệ kia…
Từng đóa, từng bụi của biển tường vi trắng lặng lẽ nở rộ, cô gái nhỏ yên lặng ngồi bên cạnh anh… Trên sườn dốc, cô gái với mái tóc đen và đôi mắt lạnh lùng bước ra từ cổng trường, Việt Xán quay đầu nói với anh: “Nhìn đi, cô gái mà anh thích chính là cô ấy đấy.”
Trên xe lăn, anh lặng lẽ nhìn cô gái đẹp như màn đêm sâu thẳm kia.
Không nói với “anh trai”…
Rằng đó cũng là…
Cô gái mà anh thích…
Không khí sắp cạn kiệt, lồng ngực như muốn nổ tung!
Bóng đen như nuốt chìm ánh sáng, trong cơn đau dữ dội, bên tai anh vang vọng giọng nói tràn ngập oán hận của Việt Xán sáu năm trước…
“Tạ Việt Tuyên, là tôi mù, lại còn coi cậu là em trai của tôi! Lại còn tin tưởng cậu, tín nhiệm cậu! Cậu là đồ vô sỉ, đê hèn nhất trên đời! Cậu ngụy trang bằng vẻ ngoài thuần khiết lương thiện, nhưng so với những thứ dơ bẩn nhất thì lương tâm cậu còn dơ bẩn hơn! Tôi sẽ đem hết tất cả những gì cậu đã làm trả lại cho cậu! Tôi sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ của cậu! Tôi sẽ khiến cậu phải hận chính mình vì sao lại vẫn sống!”
So với những dơ bẩn nhất…
Vẫn còn dơ bẩn hơn.
Đúng vậy.
So với những thứ dơ bẩn nhất vẫn dơ bẩn hơn.
Từng cơn đau đớn nhấn chìm anh. Sự dơ bẩn ấy khiến anh trầm lặng đi mỗi ngày. Đêm mưa ấy, cô hôn anh, ôm anh lăn trong vũng nước dưới mưa, cô nói: anh bây giờ cũng dơ bẩn như cô.
Nhưng cô không biết mình đã sai lầm thế nào.
Cô không hề bẩn.
Cô sạch sẽ như đóa tường vi trắng vừa hé, dù bị bùn đất bắn vào, bản thân cánh hoa vẫn thanh khiết, hoàn mỹ. Còn anh mới chính là thứ vô cùng ô uế, dơ bẩn, hai tay anh đã nhuốm màu tội ác. Cho dù anh có thể tìm trăm nghìn vin cớ và lý do cho mình, thì trong sâu thẳm tâm hồn anh biết mình đã bán đứng họ thế nào, anh đã hủy diệt hạnh phúc mà họ sắp bước vào.
“Whizz… Ấc…!”
“Ấc… Ấc…!”
Khuôn mặt tím tái căng ra, cơ thể run rẩy co rút, cơn đau bao trùm cả cơ thể Việt Tuyên, hai hàm vẫn cứng chặt như cũ, như thể không cho bất cứ ai cơ hội cứu lấy anh! Đám hộ lý vô cùng hoảng loạn, các bác sĩ vẫn ở trong nước, còn bác sĩ người Mỹ đến đây cũng vẫn cần mất thời gian!
“Nhị thiếu gia!”
Thấy tình huống cấp bách, bất chấp mọi thứ, Tạ Bình xông lên, chuẩn bị cưỡng ép mở hàm của Việt Tuyên để phun thuốc xoa dịu lồng ngực cho anh!
“Như vậy cậu sẽ làm anh ấy bị thương đấy!”
Diệp Anh vội vàng kêu lên, lý trí cô biết cách làm của Tạ Bình đúng, nhưng cưỡng ép mở hàm anh như vậy nhất định sẽ khiến Việt Tuyên rất đau! Cơ thể anh đã phải chịu bao nhiêu đau đớn, cô không thể nhìn anh phải chịu thêm một chút đau đớn nào nữa!
“Để tôi thử một lần nữa!”
Quên hết tất cả những người có mặt trong phòng, cô đưa tay ôm lấy Việt Tuyên đang run rẩy trong xe lăn. Tuy không biết anh vì sao kháng cự dùng thuốc, vì sao bỏ mặc sinh mệnh của mình, nhưng cô có thể cảm nhận được sự mệt mỏi và tuyệt vọng của anh, như thể anh đã không còn muốn chờ đợi, không hề lưu luyến điều gì nữa.
Dưới tình thế cấp bách, cô cố gắng hôn lên đôi môi anh!
Đôi môi tím tái run rẩy, vì thiếu không khí mà co giật cứng nhắc, hương vị nụ hôn đó không hề ngọt ngào, ngược lại nó như một cây kim đâm sâu vào trái tim cô! Trái tim cô đau thắt lại, cô vẫn nhớ, giữa biển hoa tường vi đêm nay, anh đã dùng viên kim cương sáng hơn những vì sao để cầu hôn cô, anh đã hôn lên ngón tay cô, nói với cô rằng bắt đầu từ bây giờ, anh thuộc về cô.
Nhưng chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi.
Anh đã trở nên mệt mỏi và tuyệt vọng như thế, cho dù đang ở dưới đôi môi cô, nhưng đáy mắt anh cũng không hề có hi vọng của sự sống, giống như vô cùng hờ hững với cái chết, không hề sợ hãi. Đau đớn chua xót, đôi môi cô bỗng run rẩy, cố gắng hôn anh bằng tất cả tình cảm của mình, cô thực sự sợ hãi, cô khóc, nước mắt chảy vào giữa đôi môi hôn, mặn và nóng ấm. Cô cho rằng anh lạnh lùng hờ hững, cô cho rằng anh thuần khiết đến mức sẽ không để ý cô cùng người con trai khác tiếp xúc, nhưng cô không ngờ anh lại phản ứng dữ dội như vậy.
“Việt Tuyên… Việt Tuyên…”
Nụ hôn mặn chát của nước mắt, nhưng cô vẫn không ngừng hôn anh, trái tim co thắt dữ dội. Anh là người cô không muốn làm tổn thương nhất, anh vô tội như vậy, trước mặt anh, cô đã cẩn thận thu hồi lại từng chiếc gai nhọn nhưng vẫn làm tổn thương tới anh sao?
“Tốt lắm, mau đứng lên!”
Tiếng Tạ Phố phía sau lưng vang lên, sau đó bả vai cô bị Tạ Phố nắm chặt kéo ra, Tạ Phố nhanh chóng phun thuốc vào trong miệng Việt Tuyên, kêu hô gì đó. Trước mắt như có từng lớp sương mù, bên tai rung động ầm ầm, không biết bao lâu sau cô mơ hồ nghe thấy hơi thở khò khè dần khống chế lại của Việt Tuyên, tuy khuôn mặt chưa hết đỏ, mồ hôi toàn thân ướt đẫm, nhưng anh đã qua cơn nguy hiểm.
“Cô Diệp…”
Giọng nói khô khan lộ ra vẻ không vui, Tạ Bình muốn Diệp Anh rời khỏi phòng này nhưng Tạ Phố lại ngăn anh lại. Tuy cơn phát bệnh của Nhị thiếu gia liên quan đến cô, nhưng dù sao cũng nhờ cô mà sự cự tuyệt từ chối trị liệu do Nhị thiếu gia vẫn luôn chán nản tuyệt vọng đã giảm đi rất nhiều.
Đặt Việt Tuyên nằm ổn định trên giường.
Tạ Bình mang ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Anh. Sau đó, anh cùng Tạ Phố rời khỏi phòng, căn phòng trở lại yên lặng. Màn mưa bụi ngoài cửa sổ vẫn rơi dày đặc.
Như thể cả đêm nay cũng sẽ như vậy.
Trên giường, ánh mắt Việt Tuyên khép hờ, anh không ngủ, không thể nhận ra anh đang suy nghĩ điều gì. Diệp Anh quì xuống bên giường, ngồi ở tư thế đó rất lâu. Cô không dám chạm vào anh, không dám nói, trái tim như bị treo lơ lửng trong một cái giếng sâu tăm tối mà chìa tay ra cũng không nhìn thấy đầu mười ngón tay, chờ đợi sự phán quyết của anh.
Ngón tay thon dài tái nhợt.
Móng tay sạch sẽ.
Nếp sống của anh thuần khiết, mỗi khi ở cạnh anh, cô đều cảm thấy mình rất dơ bẩn. Có lẽ, cô nên rời xa anh. Mối hận của cô thì liên quan gì đến anh? Hai hàng mí mắt rủ xuống, Diệp Anh cay đắng nghĩ, cô chậm rãi tháo chiếc nhẫn kim cương trên tay xuống. Chiếc nhẫn đẹp như ánh sáng của ngôi sao lạnh trên bầu trời cao, rốt cuộc cô cũng không xứng có được nó.
“Nếu như vẫn thích anh…”
Như không nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương đen đã tháo khỏi ngón tay cô, Việt Tuyên nhìn bóng đêm mờ mịt, cất giọng khàn khàn yếu ớt:
“… thì hãy chỉ thích một mình anh… Nếu trong đáy lòng em còn có người khác, hãy rời xa anh đi.”
Hai hàng lông mi run rẩy!
Diệp Anh không dám tin, nhìn thẳng về phía anh!
Sau đó, đôi môi cô run lên xúc động, rồi lại mím chặt lại. Cô ngẩn người nhìn anh rất lâu, rồi hít một hơi thật sâu, đeo lại chiếc nhẫn lên tay, giọng vỡ òa:
“Vâng, em biết rồi.”
Ngừng lại một lúc, cô cố gắng che giấu đôi mắt ướt át, run run nói:
“Cảm ơn anh.” Sau đó, Diệp Anh nhớ tới điều gì đó, cô vội vã rời khỏi giường bước đến bên hành lý, trong nháy mắt, lấy ra một đồ vật từ chiếc túi da, rồi quay trở lại giường. Nét mặt cô có chút không tự nhiên, cô nắm chặt đồ vật kia trong lòng bàn tay, nói với anh:
“Đây là thứ bố em đã để lại.”
Đó là một chiếc đồng hồ mạ vàng bỏ túi, kiểu dáng dành cho nam giới, tinh xảo trang nhã, dường như là một thứ đồ rất quí trọng, có vết bóng mờ vì được cầm và vuốt ve nhiều. Trên chiếc vỏ đồng hồ khắc một đóa tường vi vừa nở rộ, xinh đẹp và có thần, tràn đầy linh khí, giống đóa hoa trên tấm kẹp bản vẽ của cô.
“… Em muốn tặng nó cho anh.”
Đầu ngón tay Diệp Anh không ngừng xoa mặt chiếc đồng hồ quen thuộc, nó đã làm bạn với cô rất nhiều năm. Cô đã từng giấu nó dưới giường, giấu trong chậu hoa tường vi ngoài cửa sổ, để người khác không phát hiện, để cho cô có thể trong đêm khuya vắng người, lén lấy nó ra ngắm nhìn.
“… Nó là đồ độc nhất.”
Cô chậm rãi nhẹ nhàng đặt chiếc đồng vào lòng bàn tay anh, đem thứ quí giá nhất của mình trao cho anh. Sau khi công ty của bố bị phá sản, tất cả đồ đạc đều bị bán hết, tất cả đồ trang sức và đồ chơi bố tặng cô cũng không biết tung tích.
Cô chỉ còn lại thứ này.
Trong những năm tháng tối tăm dơ bẩn, chính nó đã khiến cô có thể nhớ đến nụ cười của bố mình, khiến cô nhớ lại rằng mình cũng đã từng là một cô công chúa nhỏ được yêu thương sâu sắc.
“… Có thể cuối cùng em vẫn sẽ khiến anh tổn thương, có thể em thực sự là một cô gái xấu xa,” Nắm lấy bàn tay anh, để anh nắm chặt chiếc đồng hồ ấy, cô lặng lẽ nói: “Nhưng hiện giờ, người em không muốn làm tổn thương nhất chính là anh. Trong đáy lòng em cũng chỉ có một người, đó là anh.” Mưa bụi ngoài trời rơi càng lúc càng nhanh!
Những hạt mưa rơi hỗn loạn đập lên cửa kính thủy tinh.
Việt Tuyên yên lặng nhìn cô, như đang phân biệt trong lời nói của cô rốt cuộc mấy phần là thật, mấy phần là giả. Bỗng nhiên, cánh tay yếu ớt của anh kéo cô vào lòng, cô không hề phòng bị, liền ngã nhào lên người anh, hai tay nắm chặt chiếc đồng hồ của anh ôm lấy khuôn mặt cô, anh hôn lên đôi môi cô!
Nụ hôn này rất yếu ớt.
Thậm chí nó cũng không được coi là hôn, anh chỉ chạm môi mình lên môi cô, mà cô sợ đè lên người anh, hai khuỷu tay chống xuống giường đỡ lấy trọng lượng cơ thể mình. Nhưng cảm giác lại vô cùng sâu đậm và nhạy bén, cô có thể cảm nhận được từng đường chỉ trên đôi môi anh, cảm nhận được đôi môi tái nhợt hơi khô của anh. Anh yếu ớt cố gắng hôn cô, thậm chí cô có thể nếm được mùi thuốc còn sót lại trong miệng anh. Đôi môi ấy chậm rãi di chuyển trên môi cô, nhẹ tựa một chiếc lông, nhưng rõ ràng mỗi một phần, một tấc ấy đều chạm tới đáy lòng cô.
Cô cứ như thế…
Được anh yêu…
Nhắm chặt mắt, nước mắt dần chảy trên gò má cô, cô chưa từng trải qua giây phút như thế này, cô cảm nhận sâu sắc rằng mình đã được người khác yêu như thế. Nhiệt độ cơ thể anh hơi lạnh, nhưng từ đôi môi lại truyền đến đáy lòng cô từng cơn êm dịu, khiến trái tim lạnh lùng khô cằn của cô được tưới ẩm từng chút một. Nụ hôn của anh đơn giản như vậy đấy.
Không hề kiểu cách.
Thậm chí cũng không có thứ tình cảm mãnh liệt đốt cháy như lửa.
Như chính tình cảm của anh đối với cô, chỉ đơn thuần như sự vĩnh hằng mãi mãi. Không biết từ khi nào, nó đã ở đó, bất luận đến khi nào, nó cũng vẫn sẽ mãi ở đó.
Trong đêm sâu, nụ hôn thuần khiết này dần dần lại trở thành nụ hôn mãnh liệt nhất, khiến người ta khó kìm nén lại được, từng tế bào trong cơ thể cô đều trở nên vô cùng mẫn cảm, vô cùng hưng phấn. Dường như anh cũng vậy, hai gò má tái nhợt đã đỏ lên đầy ham muốn, ánh mắt mơ màng, hai tay ôm lấy khuôn mặt cô càng lúc càng thêm mạnh, anh bắt đầu quấn lấy lưỡi cô, mềm mại, dịu dàng, nhưng lại mang theo khao khát khó kìm chế.
“Tuyên…”
Nhịp thở gấp gáp, cô rời anh ra một chút.
/18
|