“…!”
“…!”
Tấm rèm cửa sổ che kín mít, cô liều mạng phản kháng, như một con cá sắp chết! Trong lúc gần gũi, cô cố gắng tránh né, né tránh không được, cô chuyển sang bắt đầu cắn xé, cắn môi anh, mùi máu tanh chảy ra! Cô điên cuồng phản kháng, mà anh cũng điên cuồng theo! Cô muốn rời khỏi đây! Cô chán ghét cái ôm và hôn của của anh! Nhận thức này khiến anh mất đi lý trí cuối cùng!
Mùi máu tanh như thứ xuân dược mang tính kích thích, anh dùng cơ thể của mình đè chặt cô xuống! Sau đó, một bàn tay của anh giữ chặt hàm dưới của cô, để hai môi cô không mím lại được, anh điên cuồng hôn cô thật sâu! Hung hăng hôn sâu từng chút trong miệng cô, đôi môi ngọt ngào, gò má ấm áp, mút chặt đầu lưỡi của cô như thể muốn cắn nuốt, anh điên cuồng như bão tố, như dã thú cắn xé, chiếm đoạt đầu lưỡi cô, mùi vị đó quả thực tuyệt vời, ngực anh phập phồng dữ dội, hai tay anh nóng rực, không cách nào khống chế, bắt đầu vuốt ve cơ thể cô!
Sáu năm.
Thời gian sáu năm đằng đẵng.
Anh chưa từng gần gũi cô như thế, cơ thể cô lạnh lùng mà ngọt ngào như đóa tường vi. Trong cơn mãnh liệt, cơ thể anh nóng rực lên, mang anh lên tới thiên đường. Sáu năm đằng đẵng, da thịt anh đã khô cạn như sa mạc, anh cần cô, sáu năm dằng dặc, anh không thể chịu đựng được những ngày không có cô, cơ thể khô nóng như muốn nổ tung, thở hổn hển, anh điên cuồng hôn lên hai gò má, cổ và bờ vai của cô!
Cơ thể như bị lửa đốt cháy, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn muốn phun trào, anh không khống chế được mình, thở dốc dữ dội! Bị lửa thiêu đốt đến cả khuôn mặt đỏ phừng lên, anh như cậu thiếu niên ngây ngô hôn về phía ngực cô, đường cong lạnh lùng xinh đẹp đó hiện giờ còn đẹp hơn trong hồi ức của anh. Ngón tay anh bắt đầu run rẩy, anh muốn xoa lên đó, muốn lột bỏ y phục của cô, nhưng bỗng nhiên anh bắt đầu sợ, giống như bỗng dưng tìm được một thứ đã mất từ lâu, mang tâm trạng bất an.
Không biết từ bao giờ bên ngoài đã không còn tiếng động nữa.
Rèm cửa sổ dày kín mít.
Ánh đèn lặng lẽ rủ xuống.
Khi Việt Xán kiểm soát được hơi thở của mình, miễn cưỡng ngẩng đầu từ trên người Diệp Anh, đáy mắt anh ẩn chứa sự thô bạo ngang ngược nam tính, hai gò má vẫn đỏ phừng, điên cuồng, mê hoặc như đóa tường vi đỏ bung nở.
Ánh mắt anh mê mẩn nhìn cô.
Cô đã không giãy dụa từ lâu.
Lặng lẽ nằm trên chiếc sô pha màu xanh cobalt, như đã chết, sắc mặt cô trắng bệch, nhắm chặt mắt, chỉ có cơ thể run lên từng đợt là chứng minh cô còn sống.
Trái tim co thắt dữ dội!
Màu đỏ trên má anh nhanh chóng nhạt đi, anh nắm chặt bàn tay, đôi môi khô khốc nhúc nhích, nhưng không phát ra một chút âm thanh. Một lúc lâu sau, anh ngập ngừng giơ tay chạm vào khóe mắt cô, hàng lông mi đen nhánh, lạnh lẽo như làn mưa, cảm giác ẩm ướt khiến ngón tay anh như thể bị bỏng, trái tim đau đớn dữ dội.
“Tường Vi…”
Giọng khàn khàn, anh cẩn thận ôm cô ngồi dậy trên sô pha, nhẹ nhàng, cố gắng kéo cô vào trong lòng. Hàng lông mi lạnh lùng giương cao, cô lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt âm u, như giễu cợt, lại như coi thường, cô lạnh lùng hờ hững nhìn anh, như thể linh hồn của cô đã chôn dưới đáy hồ sâu thẳm.
“… Đừng như vậy.”
Khàn giọng nói, anh ôm chặt lấy cô, gò má áp sát vào mái tóc dài đen lạnh của cô. Anh nhắm mắt, trái tim như bị xé thành từng mảnh đau đớn. Anh hiểu rõ cô đã từng trải qua chuyện gì, những dấu vết ô uế trên cơ thể cô thời niên thiếu là vết thương mà đáy lòng cô vĩnh viễn không thể quên được, mà anh lại…
“Xin lỗi…”
Thì thào nói, anh ôm chặt cô.
“Xin lỗi… Tha thứ cho anh, Tường Vi…”
Không dám nhìn cô, anh nhắm chặt mắt, dính sát vào mái tóc của cô, lặp đi lặp lại những lời này bên tai cô. Đợi lâu vẫn không thấy tiếng cô đáp lại, đáy lòng anh càng lúc càng tuyệt vọng, như thể thứ cuối cùng anh có thể nắm lại từ những hạt cát nhỏ cũng trượt khỏi đầu ngón tay.
“Anh nhận thua rồi.”
Giọng nói run rẩy, Việt Xán ôm chặt đầu cô trong ngực. Tiếng trả lời nặng trĩu vừa xa vừa gần, mơ hồ bên tai cô:
“Đừng đính hôn với Việt Tuyên nữa, hay trở về với anh. Chỉ cần em trở về cạnh anh, bất luận em muốn anh làm gì cũng được.”
*****
Mưa bên ngoài cửa sổ rả rích.
Trên chiếc gối trắng toát, Việt Tuyên lặng lẽ nằm, chiếc chăn mỏng trên người vẫn ở vị trí mà Diệp Anh kéo cho anh khi cô rời khỏi. Tạ Bình báo cáo xong, đóng cửa rời đi, Việt Tuyên lãnh đạm nhìn cơn mưa bụi giăng như tơ bên ngoài cửa sổ.
**** ****
Tấm rèm cửa sổ dày màu xanh bị kéo lên.
Những hạt mưa nhỏ rơi trên tấm cửa kính, cơn mưa bụi ẩm ướt, Diệp Anh mở một khe cửa, không khí trong lành ùa vào, cô hít một hơi thật sâu, phòng tiệc rượu vẫn đầy những bóng dáng yêu kiều, tiếng nhạc du dương, ánh sáng vàng của chiếc cột đèn Rome, dưới đó có một bóng người xa xa.
Vấn lại mái tóc vừa bị tỏa ra sau đầu.
Diệp Anh chậm rãi xoay người, nhìn Việt Xán, đáy mắt cô vẫn là sự lạnh lùng, cô lãnh đạm nói:
“Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Nhìn cô đứng trước màn mưa bụi, lạnh lùng như một nữa vương, trái tim Việt Xán có chút phức tạp, một lúc sau mới trả lời:
“Anh có một điều kiện.”
“Ồ?”
“Rời khỏi Việt Tuyên, không được gần gũi cậu ấy nữa, quay trở về bên cạnh anh.”
“Quả nhiên, sự tính toán của Tạ đại thiếu gia rất hay,” Diệp Anh giễu cợt cười, “Mất đi sự trợ giúp của Việt Tuyên, toàn bộ tôi chỉ có thể dựa vào anh, đến lúc đó muốn được giúp đỡ, tôi vẫn phải ủng hộ Sâm Minh Mỹ, toàn bộ đều nằm trong sự khống chế của anh.”
“Tường Vi…”
“Anh cho rằng tôi ngu ngốc vậy sao?” Nhìn màn mưa bụi mịt mù trong đêm, Diệp Anh kéo tấm rèm cửa “Xoát” một tiếng: “Đại thiếu gia, anh có thể trở về rồi, Sâm Minh Mỹ của anh vẫn đang đợi anh đấy.”
Đáy lòng dấy lên một cơn lửa giận mơ hồ, Việt Xán bước đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô:
“Nói như vậy là em không chịu rời xa Việt Tuyên, em nhất định phải quẩn quanh giữa anh và Việt Tuyên, đúng không? Bất luận em muốn làm gì, anh đều có thể giúp em! Anh biết em hận Sâm Minh Mỹ, trước khi em vẫn chưa ra tù, anh đã ra tay hộ em rồi! Anh có một kế hoạch hoàn chỉnh, mấy lần muốn em rời đi, một mặt vì sự an toàn của em, mặt khác vì không muốn em làm hỏng chuyện đang tiến hành!”
Anh nghiến răng nói:
“Được, nếu em đã quyết định phải tận tay báo thù, anh cũng đồng ý với em! Nhưng em không thể quẩn quanh giữa anh và Việt Tuyên! Em là của anh! Tường Vi! Từng sợi tóc, từng tấc da, từng hơi thở, toàn bộ đều là của anh!”
Diệp Anh ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh:
“Trí nhớ của anh sai rồi. Ngay cả sáu năm trước tôi cũng không thuộc về anh, huống hồ là hiện tại. Anh có kế hoạch của anh, tôi cũng có kế hoạch của tôi, trong kế hoạch của tôi, Việt Tuyên không thể thiếu. Vì thế, điều kiện của anh, tôi không đồng ý. Anh có thể đi rồi.”
Nhìn đôi mắt Việt Xán hừng hừng lửa giận, cô thản nhiên nói:
“Lẽ nào anh muốn giống như vừa nãy, giống như tên tội phạm cưỡng hiếp xâm phạm tôi?”
“Cô…!”
Việt Xán lấy hết sức lực toàn thân mới khiến mình không bóp chặt cô như vừa nãy, bàn tay nắm chặt phát ra những tiếng răng rắc, anh hít sâu hai cái mới kiềm chế được:
“Rốt cuộc em muốn thế nào?”
Diệp Anh chậm rãi ngồi lại xuống sô pha, ngón tay vuốt ve vải nhung mềm mại, một lúc sau nói: “Hoặc là trở thành đồng bọn của tôi, giúp tôi vô điều kiện. Hoặc là trở thành kẻ địch của tôi, tùy số mệnh.”
Không gian yên lặng một cách kỳ lạ.
Ngay lúc Diệp Anh cho rằng anh sẽ im lặng đến cùng thì cô nghe thấy giọng nói khô khan phía sau:
“Nói cho anh biết…”
Giọng nói ngừng lại một chút, có tiếng hít vào khe khẽ, sau đó mới tiếp tục nói:
“… Em có yêu Việt Tuyên không?”
Ngón tay cứng lại trên thành ghế nhung, hai hàng lông mi run rẩy, Diệp Anh biết sự quan trọng của đáp án câu trả lời này. Quyết nhẫn tâm, cô muốn trả lời, nhưng nơi sâu thẳm trong đáy lòng cô lại không cách nào khiến cô nói ra hai chữ đó.
“Đừng yêu cậu ấy.”
Hơi thở nam tính điên cuồng vây quanh cô, bàn tay màu đồng nắm chặt lấy những ngón tay lạnh giá của cô, Việt Xán nắm rất chặt, cố gắng nắm chặt cô sát vào trong xương máu của mình, nhìn cô chằm chằm, bá đạo và ngang ngược nói: “Anh có thể đồng ý với em, trước khi hoàn thành việc báo thù của Sâm Minh Mỹ, sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì. Nhưng, anh muốn trong lòng em chỉ có một mình anh! Yêu anh, chỉ dốc lòng yêu anh thôi!”
Đôi môi giật giật.
Diệp Anh biết mình nên đồng ý với điều kiện này, nhưng nơi mềm mại trong đáy lòng cô đột nhiên thấy chua xót, khiến giọng nói của cô lại một lần nữa chặn lại trong cổ họng.
“Em không thực sự hiểu Việt Tuyên đâu.”
Nhận ra được thần sắc tinh tế của Diệp Anh, Việt Xán cười cay đắng, chầm chậm nhớ lại:
“Anh đã từng giống em hiện tại, thích cậu ấy, tin tưởng cậu ấy. Cậu ấy là em trai của anh, tuy anh ghét mẹ cậu ấy nhưng anh sẵn lòng đem hết sức mạnh mình có để bảo vệ người em trai này.”
“Nhưng…”
Hồi ức trở nên đau đớn, trong mắt Việt Xán hiện lên một tia hung tợn.
“… Bề ngoài thanh khiết, hiền lành như một con dê trắng, nhưng có thể tại thời điểm then chốt, hung hăng cho em một đao, sáu năm trước, trong đêm hẹn ấy…”
“Mở cửa!”
Phía ngoài cánh cửa trắng sữa đột ngột có tiếng nện mạnh vào cánh cửa, sau đó là tiếng quát của Sâm Minh Mỹ đã say khướt:
“Diệp Anh, cô ra đây cho tôi! Ra đây!”
Ra sức phá cửa, đập cửa, như thể muốn thu hút nhiều người khác, trong tiếng bàn tán thì thầm từ bốn phía, Sâm Minh Mỹ đã uống say vẫn không từ bỏ mà hét to lên:
“Cút ra đây cho tôi, Diệp Anh! Tôi biết cô ở trong đó! Đồ đàn bà đê tiện, vì sao phải kéo rèm cửa lên! Cô muốn dụ dỗ Việt Xán đúng không! Ra đây, cô cho tôi…”
Một tiếng “Pâng”, cửa phòng mở ra, Sâm Minh Mỹ lảo đảo vừa đi vừa ngã. Việt Xán lạnh lùng đóng cửa bằng một tiếng “Pâng” nữa.
Trong đêm, cơn mưa phùn nhỏ nhẹ nhàng bay như miếng ngọc lưu ly đen trong suốt, tất cả đều như bị làn sương dày đặc này làm ẩm ướt. Trong trang viên, các quan khách dần tản ra, chỉ còn lại ánh đèn và tiếng nhạc du dương trong phòng tiệc. Tay cầm chiếc áo choàng nhẹ, Tạ Phố mỉm cười nho nhã, đứng trước cửa căn phòng tiếp khách nhỏ, khi Diệp Anh bước ra, anh quan tâm đưa nó cho cô. “Nhị thiếu gia đã tỉnh rồi.”
Không giải thích vì sao mình lại ở đây, cũng tựa như không để ý Việt Xán và Sâm Minh Mỹ trong căn phòng kia có thể xảy ra chuyện gì, Tạ Phố bước theo Diệp Anh, ôn hòa nói chuyện với cô.
Diệp Anh ngẩn ra, lặng lẽ kéo chặt áo khoác.
“Anh ấy tìm tôi à?”
Đầu hành lang, hoa viên xinh đẹp bị làn mưa bụi đêm bao phủ. Tạ Phố mở một chiếc ô lớn, cẩn thận che trên đầu cô, nói:
“Cẩn thận, trời mưa đấy.”
Cùng là một con đường, nhưng những viên sỏi trên con đường mòn vì trời mưa mà khiến con đường đi rất trơn trượt. Dưới chiếc ô của Tạ Phố, Diệp Anh chầm chậm bước đi, nghĩ lại tất cả những gì vừa xảy ra. Khi Việt Xán mạnh mẽ giữ chặt cô, cưỡng hôn cô, ban đầu quả thực cô đã bị sự sợ hãi và tuyệt vọng thời niên thiếu bao trùm, nhưng so với sáu năm dơ bẩn ở trong trại quản lý thiếu niên thì những điều này có là gì.
Cô lạnh lùng nghĩ.
Vốn dĩ cô cho rằng phải phí thêm chút hoảng hốt nữa mới phá được thành trì sắt đá của Việt Xán, không ngờ, chỉ một giọt nước mắt cũng đã giúp cô hoàn thành nó.
Mưa bụi mỏng bay cùng gió đêm.
Khóe môi cong lên một đường nhàn nhạt, Diệp Anh suy nghĩ kỹ lại xem mình còn có gì sơ hở. Từng bóng dáng một lướt qua đầu cô, Diệp Anh nắm chặt chiếc áo khoác nhung bằng da dê trên vai. Sâm Minh Mỹ liên tục chịu đả kích, tinh thần đã rối loạn, không biết bóng đen vẫn luôn ẩn giấu đằng sau Sâm Minh Mỹ kia cuối cùng có bước lên võ đài không.
Cô…
Vẫn luôn chờ đợi.
Tay nắm chặt dây áo khoác, mưa phùn lạnh lẽo rơi xuống quanh chiếc ô, mái tóc cô bị mưa ngấm ẩm, vết sẹo dài nhỏ trên trán trắng nhợt. Cô hờ hững bước đi, mãi đến khi Tạ Phố đỡ cô, cô mới nhận thấy chân đã bước đến bậc cầu thang.
Tạ Phố thu ô lại.
Giống như những nơi Việt Tuyên từng ở, hành lang sạch sẽ yên tĩnh, những người bảo vệ trang nghiêm đợi lệnh, những hộ lý cũng lặng lẽ đứng đợi không xa ngoài cửa, không một tiếng động. Thấy cô và Tạ Phố bước tới, tất cả mọi người lặng lẽ thi lễ.
Ngoài cửa phòng ngủ, ánh mắt Tạ Phố phức tạp liếc nhìn Diệp Anh, khẽ gõ cửa, bẩm báo:
“Cô Diệp đến rồi ạ.”
Sau đó đợi hai giây mới mở cửa, để Diệp Anh bước vào.
Căn phòng không bật đèn.
Một màn tối tăm.
Đột ngột bước vào từ chỗ sáng, ánh mắt Diệp Anh không thích ứng được, sau vài giây mò mẫm, cô mới nhận thấy rèm cửa sổ sát sàn đã kéo lên, bóng dáng Việt Tuyên ngồi trên xe lăn yên lặng, màn mưa bụi dày trong suốt lạnh lùng tiếp giáp với toàn bộ mặt cửa kính như bức thủy mặc vô tận.
Cửa phòng phía sau lưng cô được đóng lại.
Cô khẽ hít một hơi, khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười, để đôi mắt cũng mang tia dịu dàng ấm áp. Cô cởi áo khoác bị nước mưa làm ẩm, nhanh nhẹn bước tới.
“Anh tỉnh rồi.”
Dịu dàng ngồi xổm bên xe lăn, Diệp Anh ngẩng nhìn Việt Tuyên, cô nắm lấy tay anh, nhiệt độ lạnh lẽo của bàn tay khiến cô bỗng sợ hãi trong lòng.
Thông báo phần sau:
“Anh tưởng là em đã nhận lời cầu hôn của anh rồi.”
Lời của Hiểu Khê (tâm tư khi viết): Khi viết những cảnh tình cảm giữa Diệp Anh và Việt Xán, không biết vì sao, lúc viết luôn cảm thấy một áp lực rất lớn, như thể sau lưng có rất nhiều ánh mắt khiển trách… Sau khi viết xong cảnh tình cảm giữa Diệp Anh và Việt Xán, lại tiến vào cảnh tình cảm của cô ấy và Việt Tuyên. Khi ấy, không biết vì sao mà khi viết vẫn cảm thấy sau lưng có nhiều ánh mắt khiển trách… Diệp Anh thật lòng nhận lời cầu hôn của Việt Tuyên, hay đây chỉ là một phần trong kế hoạch của cô? Các fans của đại thiếu gia và nhị thiếu gia xin hãy bình tĩnh, phần này không có cảnh tình cảm giữa Việt Tuyên và Diệp Anh, phần sau chắc chắn sẽ có nha ~~
“…!”
Tấm rèm cửa sổ che kín mít, cô liều mạng phản kháng, như một con cá sắp chết! Trong lúc gần gũi, cô cố gắng tránh né, né tránh không được, cô chuyển sang bắt đầu cắn xé, cắn môi anh, mùi máu tanh chảy ra! Cô điên cuồng phản kháng, mà anh cũng điên cuồng theo! Cô muốn rời khỏi đây! Cô chán ghét cái ôm và hôn của của anh! Nhận thức này khiến anh mất đi lý trí cuối cùng!
Mùi máu tanh như thứ xuân dược mang tính kích thích, anh dùng cơ thể của mình đè chặt cô xuống! Sau đó, một bàn tay của anh giữ chặt hàm dưới của cô, để hai môi cô không mím lại được, anh điên cuồng hôn cô thật sâu! Hung hăng hôn sâu từng chút trong miệng cô, đôi môi ngọt ngào, gò má ấm áp, mút chặt đầu lưỡi của cô như thể muốn cắn nuốt, anh điên cuồng như bão tố, như dã thú cắn xé, chiếm đoạt đầu lưỡi cô, mùi vị đó quả thực tuyệt vời, ngực anh phập phồng dữ dội, hai tay anh nóng rực, không cách nào khống chế, bắt đầu vuốt ve cơ thể cô!
Sáu năm.
Thời gian sáu năm đằng đẵng.
Anh chưa từng gần gũi cô như thế, cơ thể cô lạnh lùng mà ngọt ngào như đóa tường vi. Trong cơn mãnh liệt, cơ thể anh nóng rực lên, mang anh lên tới thiên đường. Sáu năm đằng đẵng, da thịt anh đã khô cạn như sa mạc, anh cần cô, sáu năm dằng dặc, anh không thể chịu đựng được những ngày không có cô, cơ thể khô nóng như muốn nổ tung, thở hổn hển, anh điên cuồng hôn lên hai gò má, cổ và bờ vai của cô!
Cơ thể như bị lửa đốt cháy, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn muốn phun trào, anh không khống chế được mình, thở dốc dữ dội! Bị lửa thiêu đốt đến cả khuôn mặt đỏ phừng lên, anh như cậu thiếu niên ngây ngô hôn về phía ngực cô, đường cong lạnh lùng xinh đẹp đó hiện giờ còn đẹp hơn trong hồi ức của anh. Ngón tay anh bắt đầu run rẩy, anh muốn xoa lên đó, muốn lột bỏ y phục của cô, nhưng bỗng nhiên anh bắt đầu sợ, giống như bỗng dưng tìm được một thứ đã mất từ lâu, mang tâm trạng bất an.
Không biết từ bao giờ bên ngoài đã không còn tiếng động nữa.
Rèm cửa sổ dày kín mít.
Ánh đèn lặng lẽ rủ xuống.
Khi Việt Xán kiểm soát được hơi thở của mình, miễn cưỡng ngẩng đầu từ trên người Diệp Anh, đáy mắt anh ẩn chứa sự thô bạo ngang ngược nam tính, hai gò má vẫn đỏ phừng, điên cuồng, mê hoặc như đóa tường vi đỏ bung nở.
Ánh mắt anh mê mẩn nhìn cô.
Cô đã không giãy dụa từ lâu.
Lặng lẽ nằm trên chiếc sô pha màu xanh cobalt, như đã chết, sắc mặt cô trắng bệch, nhắm chặt mắt, chỉ có cơ thể run lên từng đợt là chứng minh cô còn sống.
Trái tim co thắt dữ dội!
Màu đỏ trên má anh nhanh chóng nhạt đi, anh nắm chặt bàn tay, đôi môi khô khốc nhúc nhích, nhưng không phát ra một chút âm thanh. Một lúc lâu sau, anh ngập ngừng giơ tay chạm vào khóe mắt cô, hàng lông mi đen nhánh, lạnh lẽo như làn mưa, cảm giác ẩm ướt khiến ngón tay anh như thể bị bỏng, trái tim đau đớn dữ dội.
“Tường Vi…”
Giọng khàn khàn, anh cẩn thận ôm cô ngồi dậy trên sô pha, nhẹ nhàng, cố gắng kéo cô vào trong lòng. Hàng lông mi lạnh lùng giương cao, cô lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt âm u, như giễu cợt, lại như coi thường, cô lạnh lùng hờ hững nhìn anh, như thể linh hồn của cô đã chôn dưới đáy hồ sâu thẳm.
“… Đừng như vậy.”
Khàn giọng nói, anh ôm chặt lấy cô, gò má áp sát vào mái tóc dài đen lạnh của cô. Anh nhắm mắt, trái tim như bị xé thành từng mảnh đau đớn. Anh hiểu rõ cô đã từng trải qua chuyện gì, những dấu vết ô uế trên cơ thể cô thời niên thiếu là vết thương mà đáy lòng cô vĩnh viễn không thể quên được, mà anh lại…
“Xin lỗi…”
Thì thào nói, anh ôm chặt cô.
“Xin lỗi… Tha thứ cho anh, Tường Vi…”
Không dám nhìn cô, anh nhắm chặt mắt, dính sát vào mái tóc của cô, lặp đi lặp lại những lời này bên tai cô. Đợi lâu vẫn không thấy tiếng cô đáp lại, đáy lòng anh càng lúc càng tuyệt vọng, như thể thứ cuối cùng anh có thể nắm lại từ những hạt cát nhỏ cũng trượt khỏi đầu ngón tay.
“Anh nhận thua rồi.”
Giọng nói run rẩy, Việt Xán ôm chặt đầu cô trong ngực. Tiếng trả lời nặng trĩu vừa xa vừa gần, mơ hồ bên tai cô:
“Đừng đính hôn với Việt Tuyên nữa, hay trở về với anh. Chỉ cần em trở về cạnh anh, bất luận em muốn anh làm gì cũng được.”
*****
Mưa bên ngoài cửa sổ rả rích.
Trên chiếc gối trắng toát, Việt Tuyên lặng lẽ nằm, chiếc chăn mỏng trên người vẫn ở vị trí mà Diệp Anh kéo cho anh khi cô rời khỏi. Tạ Bình báo cáo xong, đóng cửa rời đi, Việt Tuyên lãnh đạm nhìn cơn mưa bụi giăng như tơ bên ngoài cửa sổ.
**** ****
Tấm rèm cửa sổ dày màu xanh bị kéo lên.
Những hạt mưa nhỏ rơi trên tấm cửa kính, cơn mưa bụi ẩm ướt, Diệp Anh mở một khe cửa, không khí trong lành ùa vào, cô hít một hơi thật sâu, phòng tiệc rượu vẫn đầy những bóng dáng yêu kiều, tiếng nhạc du dương, ánh sáng vàng của chiếc cột đèn Rome, dưới đó có một bóng người xa xa.
Vấn lại mái tóc vừa bị tỏa ra sau đầu.
Diệp Anh chậm rãi xoay người, nhìn Việt Xán, đáy mắt cô vẫn là sự lạnh lùng, cô lãnh đạm nói:
“Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Nhìn cô đứng trước màn mưa bụi, lạnh lùng như một nữa vương, trái tim Việt Xán có chút phức tạp, một lúc sau mới trả lời:
“Anh có một điều kiện.”
“Ồ?”
“Rời khỏi Việt Tuyên, không được gần gũi cậu ấy nữa, quay trở về bên cạnh anh.”
“Quả nhiên, sự tính toán của Tạ đại thiếu gia rất hay,” Diệp Anh giễu cợt cười, “Mất đi sự trợ giúp của Việt Tuyên, toàn bộ tôi chỉ có thể dựa vào anh, đến lúc đó muốn được giúp đỡ, tôi vẫn phải ủng hộ Sâm Minh Mỹ, toàn bộ đều nằm trong sự khống chế của anh.”
“Tường Vi…”
“Anh cho rằng tôi ngu ngốc vậy sao?” Nhìn màn mưa bụi mịt mù trong đêm, Diệp Anh kéo tấm rèm cửa “Xoát” một tiếng: “Đại thiếu gia, anh có thể trở về rồi, Sâm Minh Mỹ của anh vẫn đang đợi anh đấy.”
Đáy lòng dấy lên một cơn lửa giận mơ hồ, Việt Xán bước đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô:
“Nói như vậy là em không chịu rời xa Việt Tuyên, em nhất định phải quẩn quanh giữa anh và Việt Tuyên, đúng không? Bất luận em muốn làm gì, anh đều có thể giúp em! Anh biết em hận Sâm Minh Mỹ, trước khi em vẫn chưa ra tù, anh đã ra tay hộ em rồi! Anh có một kế hoạch hoàn chỉnh, mấy lần muốn em rời đi, một mặt vì sự an toàn của em, mặt khác vì không muốn em làm hỏng chuyện đang tiến hành!”
Anh nghiến răng nói:
“Được, nếu em đã quyết định phải tận tay báo thù, anh cũng đồng ý với em! Nhưng em không thể quẩn quanh giữa anh và Việt Tuyên! Em là của anh! Tường Vi! Từng sợi tóc, từng tấc da, từng hơi thở, toàn bộ đều là của anh!”
Diệp Anh ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh:
“Trí nhớ của anh sai rồi. Ngay cả sáu năm trước tôi cũng không thuộc về anh, huống hồ là hiện tại. Anh có kế hoạch của anh, tôi cũng có kế hoạch của tôi, trong kế hoạch của tôi, Việt Tuyên không thể thiếu. Vì thế, điều kiện của anh, tôi không đồng ý. Anh có thể đi rồi.”
Nhìn đôi mắt Việt Xán hừng hừng lửa giận, cô thản nhiên nói:
“Lẽ nào anh muốn giống như vừa nãy, giống như tên tội phạm cưỡng hiếp xâm phạm tôi?”
“Cô…!”
Việt Xán lấy hết sức lực toàn thân mới khiến mình không bóp chặt cô như vừa nãy, bàn tay nắm chặt phát ra những tiếng răng rắc, anh hít sâu hai cái mới kiềm chế được:
“Rốt cuộc em muốn thế nào?”
Diệp Anh chậm rãi ngồi lại xuống sô pha, ngón tay vuốt ve vải nhung mềm mại, một lúc sau nói: “Hoặc là trở thành đồng bọn của tôi, giúp tôi vô điều kiện. Hoặc là trở thành kẻ địch của tôi, tùy số mệnh.”
Không gian yên lặng một cách kỳ lạ.
Ngay lúc Diệp Anh cho rằng anh sẽ im lặng đến cùng thì cô nghe thấy giọng nói khô khan phía sau:
“Nói cho anh biết…”
Giọng nói ngừng lại một chút, có tiếng hít vào khe khẽ, sau đó mới tiếp tục nói:
“… Em có yêu Việt Tuyên không?”
Ngón tay cứng lại trên thành ghế nhung, hai hàng lông mi run rẩy, Diệp Anh biết sự quan trọng của đáp án câu trả lời này. Quyết nhẫn tâm, cô muốn trả lời, nhưng nơi sâu thẳm trong đáy lòng cô lại không cách nào khiến cô nói ra hai chữ đó.
“Đừng yêu cậu ấy.”
Hơi thở nam tính điên cuồng vây quanh cô, bàn tay màu đồng nắm chặt lấy những ngón tay lạnh giá của cô, Việt Xán nắm rất chặt, cố gắng nắm chặt cô sát vào trong xương máu của mình, nhìn cô chằm chằm, bá đạo và ngang ngược nói: “Anh có thể đồng ý với em, trước khi hoàn thành việc báo thù của Sâm Minh Mỹ, sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì. Nhưng, anh muốn trong lòng em chỉ có một mình anh! Yêu anh, chỉ dốc lòng yêu anh thôi!”
Đôi môi giật giật.
Diệp Anh biết mình nên đồng ý với điều kiện này, nhưng nơi mềm mại trong đáy lòng cô đột nhiên thấy chua xót, khiến giọng nói của cô lại một lần nữa chặn lại trong cổ họng.
“Em không thực sự hiểu Việt Tuyên đâu.”
Nhận ra được thần sắc tinh tế của Diệp Anh, Việt Xán cười cay đắng, chầm chậm nhớ lại:
“Anh đã từng giống em hiện tại, thích cậu ấy, tin tưởng cậu ấy. Cậu ấy là em trai của anh, tuy anh ghét mẹ cậu ấy nhưng anh sẵn lòng đem hết sức mạnh mình có để bảo vệ người em trai này.”
“Nhưng…”
Hồi ức trở nên đau đớn, trong mắt Việt Xán hiện lên một tia hung tợn.
“… Bề ngoài thanh khiết, hiền lành như một con dê trắng, nhưng có thể tại thời điểm then chốt, hung hăng cho em một đao, sáu năm trước, trong đêm hẹn ấy…”
“Mở cửa!”
Phía ngoài cánh cửa trắng sữa đột ngột có tiếng nện mạnh vào cánh cửa, sau đó là tiếng quát của Sâm Minh Mỹ đã say khướt:
“Diệp Anh, cô ra đây cho tôi! Ra đây!”
Ra sức phá cửa, đập cửa, như thể muốn thu hút nhiều người khác, trong tiếng bàn tán thì thầm từ bốn phía, Sâm Minh Mỹ đã uống say vẫn không từ bỏ mà hét to lên:
“Cút ra đây cho tôi, Diệp Anh! Tôi biết cô ở trong đó! Đồ đàn bà đê tiện, vì sao phải kéo rèm cửa lên! Cô muốn dụ dỗ Việt Xán đúng không! Ra đây, cô cho tôi…”
Một tiếng “Pâng”, cửa phòng mở ra, Sâm Minh Mỹ lảo đảo vừa đi vừa ngã. Việt Xán lạnh lùng đóng cửa bằng một tiếng “Pâng” nữa.
Trong đêm, cơn mưa phùn nhỏ nhẹ nhàng bay như miếng ngọc lưu ly đen trong suốt, tất cả đều như bị làn sương dày đặc này làm ẩm ướt. Trong trang viên, các quan khách dần tản ra, chỉ còn lại ánh đèn và tiếng nhạc du dương trong phòng tiệc. Tay cầm chiếc áo choàng nhẹ, Tạ Phố mỉm cười nho nhã, đứng trước cửa căn phòng tiếp khách nhỏ, khi Diệp Anh bước ra, anh quan tâm đưa nó cho cô. “Nhị thiếu gia đã tỉnh rồi.”
Không giải thích vì sao mình lại ở đây, cũng tựa như không để ý Việt Xán và Sâm Minh Mỹ trong căn phòng kia có thể xảy ra chuyện gì, Tạ Phố bước theo Diệp Anh, ôn hòa nói chuyện với cô.
Diệp Anh ngẩn ra, lặng lẽ kéo chặt áo khoác.
“Anh ấy tìm tôi à?”
Đầu hành lang, hoa viên xinh đẹp bị làn mưa bụi đêm bao phủ. Tạ Phố mở một chiếc ô lớn, cẩn thận che trên đầu cô, nói:
“Cẩn thận, trời mưa đấy.”
Cùng là một con đường, nhưng những viên sỏi trên con đường mòn vì trời mưa mà khiến con đường đi rất trơn trượt. Dưới chiếc ô của Tạ Phố, Diệp Anh chầm chậm bước đi, nghĩ lại tất cả những gì vừa xảy ra. Khi Việt Xán mạnh mẽ giữ chặt cô, cưỡng hôn cô, ban đầu quả thực cô đã bị sự sợ hãi và tuyệt vọng thời niên thiếu bao trùm, nhưng so với sáu năm dơ bẩn ở trong trại quản lý thiếu niên thì những điều này có là gì.
Cô lạnh lùng nghĩ.
Vốn dĩ cô cho rằng phải phí thêm chút hoảng hốt nữa mới phá được thành trì sắt đá của Việt Xán, không ngờ, chỉ một giọt nước mắt cũng đã giúp cô hoàn thành nó.
Mưa bụi mỏng bay cùng gió đêm.
Khóe môi cong lên một đường nhàn nhạt, Diệp Anh suy nghĩ kỹ lại xem mình còn có gì sơ hở. Từng bóng dáng một lướt qua đầu cô, Diệp Anh nắm chặt chiếc áo khoác nhung bằng da dê trên vai. Sâm Minh Mỹ liên tục chịu đả kích, tinh thần đã rối loạn, không biết bóng đen vẫn luôn ẩn giấu đằng sau Sâm Minh Mỹ kia cuối cùng có bước lên võ đài không.
Cô…
Vẫn luôn chờ đợi.
Tay nắm chặt dây áo khoác, mưa phùn lạnh lẽo rơi xuống quanh chiếc ô, mái tóc cô bị mưa ngấm ẩm, vết sẹo dài nhỏ trên trán trắng nhợt. Cô hờ hững bước đi, mãi đến khi Tạ Phố đỡ cô, cô mới nhận thấy chân đã bước đến bậc cầu thang.
Tạ Phố thu ô lại.
Giống như những nơi Việt Tuyên từng ở, hành lang sạch sẽ yên tĩnh, những người bảo vệ trang nghiêm đợi lệnh, những hộ lý cũng lặng lẽ đứng đợi không xa ngoài cửa, không một tiếng động. Thấy cô và Tạ Phố bước tới, tất cả mọi người lặng lẽ thi lễ.
Ngoài cửa phòng ngủ, ánh mắt Tạ Phố phức tạp liếc nhìn Diệp Anh, khẽ gõ cửa, bẩm báo:
“Cô Diệp đến rồi ạ.”
Sau đó đợi hai giây mới mở cửa, để Diệp Anh bước vào.
Căn phòng không bật đèn.
Một màn tối tăm.
Đột ngột bước vào từ chỗ sáng, ánh mắt Diệp Anh không thích ứng được, sau vài giây mò mẫm, cô mới nhận thấy rèm cửa sổ sát sàn đã kéo lên, bóng dáng Việt Tuyên ngồi trên xe lăn yên lặng, màn mưa bụi dày trong suốt lạnh lùng tiếp giáp với toàn bộ mặt cửa kính như bức thủy mặc vô tận.
Cửa phòng phía sau lưng cô được đóng lại.
Cô khẽ hít một hơi, khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười, để đôi mắt cũng mang tia dịu dàng ấm áp. Cô cởi áo khoác bị nước mưa làm ẩm, nhanh nhẹn bước tới.
“Anh tỉnh rồi.”
Dịu dàng ngồi xổm bên xe lăn, Diệp Anh ngẩng nhìn Việt Tuyên, cô nắm lấy tay anh, nhiệt độ lạnh lẽo của bàn tay khiến cô bỗng sợ hãi trong lòng.
Thông báo phần sau:
“Anh tưởng là em đã nhận lời cầu hôn của anh rồi.”
Lời của Hiểu Khê (tâm tư khi viết): Khi viết những cảnh tình cảm giữa Diệp Anh và Việt Xán, không biết vì sao, lúc viết luôn cảm thấy một áp lực rất lớn, như thể sau lưng có rất nhiều ánh mắt khiển trách… Sau khi viết xong cảnh tình cảm giữa Diệp Anh và Việt Xán, lại tiến vào cảnh tình cảm của cô ấy và Việt Tuyên. Khi ấy, không biết vì sao mà khi viết vẫn cảm thấy sau lưng có nhiều ánh mắt khiển trách… Diệp Anh thật lòng nhận lời cầu hôn của Việt Tuyên, hay đây chỉ là một phần trong kế hoạch của cô? Các fans của đại thiếu gia và nhị thiếu gia xin hãy bình tĩnh, phần này không có cảnh tình cảm giữa Việt Tuyên và Diệp Anh, phần sau chắc chắn sẽ có nha ~~
/18
|