“Ta nói, ngươi còn có thể kiêu ngạo hơn không thế?”
Đường Mẫn tìm một thế đứng thoải mái, nói như có như không, đôi mắt chẳng nhìn Bách Lý Duyệt.
Người nói tùy ý, người nghe cố tình.
Bách Lý Duyệt như phát hỏa, đây là nha đầu ở đâu tới. Liếc nhìn sang, nàng lại ngây ngốc.
“Tiểu, tiểu cô cô?” Bách Lý Duyệt thất thanh nói? Tại sao nàng lại ở đây? Hơn nữa, không phải nàng đã?
“A, quỷ a!”
“Duyệt nhi, khóc quỷ cái gì, đó là Mẫn nha đầu.” Bách Lý Hàn Thiên nhíu máy, tính tình Bách Lý Duyệt không biết ở đâu ra, vẫn giống như đứa bé không lớn.
“Bà nội ~”
Thủy Tư Tĩnh kéo Bách Lý Duyệt qua, nhẹ nhàng lắc đầu: “Duyệt nhi, đó là biểu tỷ của con. Không phải lúc trước con còn giữ nàng lại sao?”
“Nào có, con làm gì đã thấy nàng ta, a, là nàng!” Bách Lý Duyệt suy nghĩ, từ từ chạy tới, nhìn Đường Mẫn mấy lần: “Nha đầu thối, là ngươi!”
“Không khéo, chính là ta. Tiểu nha đầu.” Đường Mẫn nói tiếp.
“Ngươi, ở lại. Ở lại cùng hắn.”
Không ai nói gì, chuyện kế tiếp nhanh đến nỗi người ta không kịp làm gì. Chẳng biết từ lúc nào Thiên Mị kéo Bách Lý Duyệt qua, ấn nàng vào góc, cả người sáp lại gần, hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Đường Mẫn hơi run lên nhìn Hành Ngọc, vẻ mặt hắn hơi tái, nhìn chằm chằm vào Thiên Mị. Ô, đùa quá trớn rồi.
Thiên Mị cười, vẻ mặt vô lại: “Tiểu nha đầu, muốn ta ở lại sao?”
“Ưm.” Bách Lý Duyệt ngơ ngác gật đầu, hoàn toàn không ngờ, hành động của Thiên Mị dọa nàng sợ. Nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.
“Lý do.”
“Ta, ta thích ngươi. Bản tiểu thư muốn ngươi ở lại.” Hai gò má Bách Lý Duyệt đỏ lên, nàng cúi đầu xuống.
Đáng chết, chút chuyện đó mà hỏng việc. Thiên Mị cúi đầu xuống, nghĩ một lát rồi dùng tay phải nâng cằm Bách Lý Duyệt, để nàng nhìn vào mắt mình: “Tiểu nha đầu, muốn ta ở lại, yêu thích ta soa?”
Gật đầu, mờ mịt gật đầu.
“Vậy chờ kiếp sau ngươi làm nam nhân rồi tính tiếp!”
Như sấm sét, Thiên Mị hất lọn tóc dài vương trước ngực, đắc ý đến gần Hành Ngọc: “Ta nói không sai chứ?”
Phì, Đường Mẫn cười lớn. Nhìn Bách Lý Duyệt ngây ra như phỗng, cùng một đám người nhíu mày không vui, chỉ có Thiên Mị giống như không có chuyện gì nịnh nọt Hành Ngọc. Hành Ngọc có chút bất đắc dĩ, chút lo lắng vừa rồi biến mất không còn, chỉ thấy xấu hổ và run run khóe miệng. Như vậy cũng tính là lấy lòng sao?
“Được rồi, tạm biệt cũng tạm biệt rồi, đi thôi.” Đường Mẫn kéo Thiên Mị, ý bảo hắn nên có chừng mực.
Xoay người, nàng nhìn Bách Lý Triệt, dường như hắn chưa nói câu nào.
“Bách Lý Triệt, hy vọng đây là lần cuối cùng gặp ngươi.” Đường Mẫn tự nhủ trong lòng, sau đó dứt khoát xoay người đi không quay đầu lại.
Mẹ nàng là người của gia tộc, gia tộc của Bách Lý Lo, chẳng liên quan gì đến nàng. Nàng là Đường Mẫn, Đường trong Đường Mẫn, Mẫn trong Đường Mẫn, nàng có cha, còn có cả di nương tỷ muội, nhớ đến Hầu phủ rối một nùi kia, dường như vẫn rất thú vị.
Nàng không chờ được mà muốn đi về, chỉnh đốn di nương, sửa trị tỷ muội, dù sao cũng tốt hơn ở đây.
Lúc đến không biết đường, lúc đi có Hành Ngọc, tất cả đều đơn giản. Bốn người nhanh chóng ra khỏi Bách Lý Sơn Trang, đi về Phong Chiêu.
Bách Lý Sơn Trang, dường như bình tĩnh nhưng lại càng giống không yên tĩnh.
“Lộ Phong, ngươi nói có nên làm gì đó không?”
“Tất cả do chủ tử quyết định.”
“Phân phó Hệ Phong, chờ mệnh lệnh.”
“Dạ.”
***
Trấn nhỏ gần thành Phong Chiêu, Đường Mẫn ngừng xuống xe ngựa, chỉ vào đường phố cách đó không xa: “Ở đó, đêm nay nghỉ tại đây, ngày mai lại đi tiếp.”
“Vì sao?” Thiên Mị không rõ, rõ ràng đêm nay là đến được Phong Chiêu, sao lại dừng vào lúc này, lại còn ở chỗ này.
Đường Mẫn liếc mắt, không thể nào giải thích nổi với người như Thiên Mị. Bây giờ trong đầu hắn ngoài Hành Ngọc ra thì còn gì chứ. Nàng rất nghi ngờ, có phải sự thông minh của hắn giảm xuống 0 rồi.
“Chúng ta đi cùng nhau quá thuận lợi, dựa vào cách làm của Bách Lý sơn trang và Bách Lý Triệt thì sẽ không như thế. Đêm nay chúng ta dừng lại
Đường Mẫn tìm một thế đứng thoải mái, nói như có như không, đôi mắt chẳng nhìn Bách Lý Duyệt.
Người nói tùy ý, người nghe cố tình.
Bách Lý Duyệt như phát hỏa, đây là nha đầu ở đâu tới. Liếc nhìn sang, nàng lại ngây ngốc.
“Tiểu, tiểu cô cô?” Bách Lý Duyệt thất thanh nói? Tại sao nàng lại ở đây? Hơn nữa, không phải nàng đã?
“A, quỷ a!”
“Duyệt nhi, khóc quỷ cái gì, đó là Mẫn nha đầu.” Bách Lý Hàn Thiên nhíu máy, tính tình Bách Lý Duyệt không biết ở đâu ra, vẫn giống như đứa bé không lớn.
“Bà nội ~”
Thủy Tư Tĩnh kéo Bách Lý Duyệt qua, nhẹ nhàng lắc đầu: “Duyệt nhi, đó là biểu tỷ của con. Không phải lúc trước con còn giữ nàng lại sao?”
“Nào có, con làm gì đã thấy nàng ta, a, là nàng!” Bách Lý Duyệt suy nghĩ, từ từ chạy tới, nhìn Đường Mẫn mấy lần: “Nha đầu thối, là ngươi!”
“Không khéo, chính là ta. Tiểu nha đầu.” Đường Mẫn nói tiếp.
“Ngươi, ở lại. Ở lại cùng hắn.”
Không ai nói gì, chuyện kế tiếp nhanh đến nỗi người ta không kịp làm gì. Chẳng biết từ lúc nào Thiên Mị kéo Bách Lý Duyệt qua, ấn nàng vào góc, cả người sáp lại gần, hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Đường Mẫn hơi run lên nhìn Hành Ngọc, vẻ mặt hắn hơi tái, nhìn chằm chằm vào Thiên Mị. Ô, đùa quá trớn rồi.
Thiên Mị cười, vẻ mặt vô lại: “Tiểu nha đầu, muốn ta ở lại sao?”
“Ưm.” Bách Lý Duyệt ngơ ngác gật đầu, hoàn toàn không ngờ, hành động của Thiên Mị dọa nàng sợ. Nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.
“Lý do.”
“Ta, ta thích ngươi. Bản tiểu thư muốn ngươi ở lại.” Hai gò má Bách Lý Duyệt đỏ lên, nàng cúi đầu xuống.
Đáng chết, chút chuyện đó mà hỏng việc. Thiên Mị cúi đầu xuống, nghĩ một lát rồi dùng tay phải nâng cằm Bách Lý Duyệt, để nàng nhìn vào mắt mình: “Tiểu nha đầu, muốn ta ở lại, yêu thích ta soa?”
Gật đầu, mờ mịt gật đầu.
“Vậy chờ kiếp sau ngươi làm nam nhân rồi tính tiếp!”
Như sấm sét, Thiên Mị hất lọn tóc dài vương trước ngực, đắc ý đến gần Hành Ngọc: “Ta nói không sai chứ?”
Phì, Đường Mẫn cười lớn. Nhìn Bách Lý Duyệt ngây ra như phỗng, cùng một đám người nhíu mày không vui, chỉ có Thiên Mị giống như không có chuyện gì nịnh nọt Hành Ngọc. Hành Ngọc có chút bất đắc dĩ, chút lo lắng vừa rồi biến mất không còn, chỉ thấy xấu hổ và run run khóe miệng. Như vậy cũng tính là lấy lòng sao?
“Được rồi, tạm biệt cũng tạm biệt rồi, đi thôi.” Đường Mẫn kéo Thiên Mị, ý bảo hắn nên có chừng mực.
Xoay người, nàng nhìn Bách Lý Triệt, dường như hắn chưa nói câu nào.
“Bách Lý Triệt, hy vọng đây là lần cuối cùng gặp ngươi.” Đường Mẫn tự nhủ trong lòng, sau đó dứt khoát xoay người đi không quay đầu lại.
Mẹ nàng là người của gia tộc, gia tộc của Bách Lý Lo, chẳng liên quan gì đến nàng. Nàng là Đường Mẫn, Đường trong Đường Mẫn, Mẫn trong Đường Mẫn, nàng có cha, còn có cả di nương tỷ muội, nhớ đến Hầu phủ rối một nùi kia, dường như vẫn rất thú vị.
Nàng không chờ được mà muốn đi về, chỉnh đốn di nương, sửa trị tỷ muội, dù sao cũng tốt hơn ở đây.
Lúc đến không biết đường, lúc đi có Hành Ngọc, tất cả đều đơn giản. Bốn người nhanh chóng ra khỏi Bách Lý Sơn Trang, đi về Phong Chiêu.
Bách Lý Sơn Trang, dường như bình tĩnh nhưng lại càng giống không yên tĩnh.
“Lộ Phong, ngươi nói có nên làm gì đó không?”
“Tất cả do chủ tử quyết định.”
“Phân phó Hệ Phong, chờ mệnh lệnh.”
“Dạ.”
***
Trấn nhỏ gần thành Phong Chiêu, Đường Mẫn ngừng xuống xe ngựa, chỉ vào đường phố cách đó không xa: “Ở đó, đêm nay nghỉ tại đây, ngày mai lại đi tiếp.”
“Vì sao?” Thiên Mị không rõ, rõ ràng đêm nay là đến được Phong Chiêu, sao lại dừng vào lúc này, lại còn ở chỗ này.
Đường Mẫn liếc mắt, không thể nào giải thích nổi với người như Thiên Mị. Bây giờ trong đầu hắn ngoài Hành Ngọc ra thì còn gì chứ. Nàng rất nghi ngờ, có phải sự thông minh của hắn giảm xuống 0 rồi.
“Chúng ta đi cùng nhau quá thuận lợi, dựa vào cách làm của Bách Lý sơn trang và Bách Lý Triệt thì sẽ không như thế. Đêm nay chúng ta dừng lại
/147
|